*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1
Vừa vào lớp, Cao Tường - lớp phó thể thao cầm một cuốn sách đi tới, vẻ mặt xấu hổ:
"Tống Hữu Ninh, cậu có thể đăng ký tham gia chạy 3.000 mét không?"
Mấy cái đại hội thể thao này đến chó còn không muốn tham gia, chứ đừng nói đến chạy 3000m, thử một chút là có thể về chầu ông bà ngay.
Vốn dĩ tôi là một tên phế vật, nhưng lại không đành lòng nhìn cậu ta đau khổ:
“Ừ, ừ…” Tôi “đỉnh” lắm.
Chưa kịp nói xong, Cao Tường đã viết tên tôi vào sổ mà không để tôi có thời gian do dự hay hối tiếc.
Thậm chí cậu ta còn chưa biết đủ, liền đem chuyện này khoe với mọi người, giọng nói của cậu liền truyền khắp lớp học:
“Có người chạy 3000m rồi!! Tuần sau chúng ta sẽ đến cổ vũ cho Tống Hữu Ninh, tranh thủ lấy được thành tích tốt.”
Cả lớp phá lên cười.
Việc đã đến nước này, tôi chỉ biết ôm trán cười khổ.
Chỉ là, sao lại cảm thấy sau lưng lạnh lạnh?
Tôi lén lút quay qua đằng sau liếc mắt một cái.
Tạ An Tiêu dựa vào ghế, khóe miệng hơi cong, không mặn không nhạt mà nhìn tôi.
Tại sao anh ấy lại ở đây?
Lúc này anh không phải đang ở trong lớp mình sao, tự dưng rảnh rỗi như vậy?
Hơn nữa, làm sao anh biết tôi ở đây?
Khi tôi còn đang nghĩ cách tránh mặt anh ấy sau giờ học thì nhận được một tin nhắn:
【Tới phòng học nhạc đi, đừng đợi tôi đi bắt em. 】
Với giọng điệu này, tôi biết đó là Tạ An Tiêu mà không cần đoán.
Anh nói đến bắt tôi là sẽ thật sự đến, tôi không muốn dây dưa với vị đại tôn Phật này.
Tôi xách cặp chạy không ngừng nghỉ về phía lớp học nhạc.
Cửa phòng học nhạc không khóa, tôi vừa bước vào, Tạ An Tiêu đã đẩy tôi vào tường, mặt đối mặt:
“Nghe nói em đăng ký chạy cự ly 3000 mét?”
Đúng là như vậy nên tôi thì thầm đáp lại: “Đúng vậy.”
Anh nheo mắt lại và dùng đôi bàn tay to xoa liên tục vào gáy tôi, giống như một con sói đang chờ được cho ăn.
"Anh hôn em hai phút cũng không thở được, vậy mà em có thể chạy 3000m?"
Tôi sững người, Tạ An Tiêu đang nói về lần tôi xông vào khi anh đang từ chối lời tỏ tình của bạn cùng phòng của tôi - Lâm Thanh Thanh.
2
Một tuần trước, tôi đang tận hưởng làn gió mát trên sân thượng, thời tiết đẹp hiếm có khiến người ta buồn ngủ nên tôi đã vô tình ngủ quên.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi nhìn trộm và thấy bạn cùng phòng Lâm Thanh Thanh đang kiễng chân hôn Tạ An Tiêu, nhưng anh ấy đã tránh mặt đi.
Tạ An Tiêu hung hăng chỉ vào cổng sân thượng:
"Đừng làm vậy với tôi, cửa ở đằng kia, tự mình cút.”
Âm thanh trầm thấp phát ra từ đôi môi mỏng của anh, vẻ mặt hung ác và thiếu kiên nhẫn.
Tạ An Tiêu là người hung ác có tiếng trong trường, hắn không quan tâm bạn là ai, nếu hắn không vừa mắt ai thì tất cả đều phải cút.
Bây giờ ra ngoài là đồng nghĩa với tìm cái ch.ết, tôi trốn sau một đống gạch vụn, không dám phát ra âm thanh.
Anh ấy đột nhiên tiến về phía tôi.
Trong lòng tôi lộp bộp - xong rồi! Tôi sắp bị phát hiện.
Anh ta sẽ đánh ch.ết tôi sao? Tôi e rằng thân hình nhỏ bé của mình chỉ có thể chịu được một cú đấm của anh ta?
Bàn tay của Tạ An Tiêu to đến mức anh ấy có thể túm lấy cổ áo hoodie của tôi, nhấc tôi lên và xách đến trước mặt anh ấy như một con gà nhỏ.
"Anh... anh muốn làm gì?" Giọng tôi run run.
Trong mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường:
“Xem đủ chưa? Em cứ như vậy nhìn bạn trai mình bị sàm sỡ?”
Bạn trai? Cái gì bạn trai? Đừng có nói bừa!!!
Đồng tử của tôi co rút lại, tôi hoảng sợ nhìn Lâm Thanh Thanh: "Không, hắn không phải..."
Chưa kịp nói xong đã bị Tạ An Tiêu cắt ngang.
Anh ta nửa cúi người trước mặt tôi, lông mày phù phiếm, vẻ mặt tàn nhẫn:
"Ghen? Yên tâm, anh chỉ muốn hôn em thôi."
Tạ An Tiêu nghiêng người, không quan tâm gì mà hôn tôi.
Tôi lập tức mở to mắt, nhìn anh với vẻ khó tin, quên cả vùng vẫy.
Lúc tôi kịp phản ứng, tôi đã hụt hơi, đẩy vai Tạ An Tiêu khiến anh ta dừng lại.
Tôi và Lâm Thanh Thanh tuy quan hệ không tốt, nhưng tôi vẫn muốn giải thích với cô ấy, nhưng cô ấy không hề nghe, trong mắt tràn đầy phản kháng và chán ghét:
"Tống Hữu Ninh, cậu thật là ghê tởm.”
Tôi ngơ ngác tại chỗ, nhìn cô ấy đẩy cửa rời đi.
Tạ An Tiêu đáy mắt ánh mắt hơi đổi, một chút đều không có bởi vì việc vừa nãy mà cảm thấy có lỗi.
Tôi phồng má, hung tợn nhìn anh: “Phải làm sao đây?”
"Đã nói xong rồi, cậu muốn làm gì? Bạn gái hả?"
Tạ An Tiêu gần đến mức tôi gần như có thể cảm nhận được hơi thở của anh nhẹ nhàng và nặng nề phả vào mặt mình.
Đầu óc tôi co giật, tôi giẫm mạnh lên chân anh rồi bước nhanh ra cửa.
“Nữ nhân, con ma đầu to nhà ngươi.”
Tôi không cho anh ta cơ hội phản kháng và bỏ chạy.
Tạ An Tiêu nghiến răng nhìn cô gái đang chạy trốn:
"Đừng để tôi bắt được cô.”
3
Đêm đó khi tôi quay về kí túc xá cảm giác không khí có chút quái dị.
Nhưng tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà định dọn đồ vệ sinh cá nhân trên kệ rồi vào phòng tắm tắm.
Vừa quay người lại đã đụng phải Lâm Thanh Thanh, đồ đạc của tôi rơi xuống đất.
Lâm Thanh Thanh đổ lỗi tôi trong nước mắt: "Tống Hữu Ninh, cậu đang làm gì vậy? Cậu không thấy tôi đang ở đây à?"
"Tôi xin lỗi, tôi không nhìn thấy cậu."
Tôi tưởng mình đã đụng đau vào cô ấy, muốn xem cô ấy có bị thương không nhưng lại bị cô ấy hung hăng đẩy ra, vai tôi va vào khung sắt, tôi đau đến mức nhắm chặt mắt.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy hai người bạn cùng phòng đứng trước mặt Lâm Thanh Thanh, nói với tôi bằng giọng điệu kỳ lạ:
“Có những người nhìn bề ngoài giống Bạch Liên Hoa, nhưng thực ra bọn họ lại rất mưu mô, có thể làm những việc như cướp bạn trai bạn cùng phòng của mình.”
“Thật là bụng người cách một lớp da, sớm hay muộn cũng sẽ gặp báo ứng, chuyện không có liêm sỉ như vậy cũng làm được.”
Không biết Lâm Thanh Thanh nói với bọn họ như nào, bọn họ lại nói chuyện khó nghe như vậy.
Trong tiềm thức, tôi muốn kể cho họ nghe chuyện gì đã xảy ra ngày hôm nay.
"Tôi không cướp bạn trai của cô ấy, tất cả chỉ là hiểu lầm, là cô ấy tỏ tình và bị từ chối..."
Lâm Thanh Thanh hai mắt đỏ bừng, giống như một con thỏ sợ hãi:
"Đủ rồi, cứ coi như lời tỏ tình của tôi bị từ chối. Cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không nhịn được, không ngờ cậu lại làm như vậy."
Lời nói của cô khiến hai người bạn cùng phòng càng thêm phấn khích.
"Thanh Thanh, sao thái độ của cậu lại hạ thấp vậy? Cậu không làm gì sai cả. Là cô ấy, Tống Hữu Ninh, cậu đã cướp bạn trai của người khác."
"Đúng vậy, loại người này không nên cho cậu ta mặt mũi, đặng cái mũi thượng mặt tiện nhân*."((mình k hiểu đoạn này lắm))
Bình thường hai người này đều thích vây quanh Lâm Thanh Thanh, tôi không thích kết bè phái nên quan hệ với họ không tốt, dù có nói gì thì họ cũng thích tránh mặt tôi.
Nếu hôm nay không nhìn thấy Lâm Thanh Thanh tỏ tình, tôi sẽ không biết cô ấy thích Tạ An Tiêu.
Bây giờ bọn họ lại muốn buộc tội tôi vô căn cứ.
"Các cậu tin tưởng Lâm Thanh Thanh, không tin tôi sao?"
Họ không nói gì, nhưng tôi có thể thấy sự khinh thường trong nét mặt của họ.
Tôi bình tĩnh gật đầu và chịu đựng cơn đau ở sau lưng:
"Tạ An Tiêu là bạn trai của tôi thì có vấn đề gì? Có bản lĩnh thì đi tìm anh ấy đi."
Nếu bọn họ đều cho rằng như vậy, thì tôi liền thừa nhận cho bớt một việc.
Tôi không quan tâm họ đang nói gì sau lưng, nhặt đồ vệ sinh cá nhân trên sàn rồi đi vào phòng tắm.
4
Phòng học nhạc không bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng lọt qua khe hở trên rèm.
Đôi mắt của Tạ An Tiêu sáng lên một cách đáng kinh ngạc.
Tôi bịt chặt miệng, không chừa một kẽ hở, sợ anh đột nhiên làm chuyện gì quá đáng.
Anh cười giận dữ trước hành động của tôi và nói nhẹ nhàng:
“Thật cho rằng tôi là lưu manh à, hay là em vẫn muốn làm điều đó?”
Tạ An Tiêu âm cuối câu lấy ý cười, hơi cúi người và tiến rất gần đến tôi.
Tôi vô thức dịch sang một bên, khung cửa liền chạm ngay vai tôi.
Vết thương do Lâm Thanh Thanh đẩy đêm đó vẫn chưa lành hoàn toàn, tôi vô thức phát ra tiếng thở hổn hển yếu ớt.
Đôi mắt Tạ An Tiêu tối sầm, muốn bắt lấy tôi: “Đau à?”
"Không có, anh cách quá gần, tránh xa tôi ra."
Tôi không muốn anh ấy biết chuyện gì đã xảy ra trong ký túc xá nên đưa hai ngón tay đẩy anh ấy ra:
"Tại sao anh lại yêu cầu tôi đến đây?"
Tạ An Tiêu trở lại bộ dạng vô tư, dựa lưng vào tường:
"Em đã nghĩ nên chạy 3.000 mét như nào chưa? Đừng có mà ngất xỉu trên đường đua, sẽ không có ai cứu em đâu."
Sao anh cái hay không nói, toàn nói mấy điều dở vậy:)).
Chạy 3000m này xong, dù tôi không ch.ết thì cũng sẽ mất nửa cái mạng.
Này rốt cuộc làm sao bây giờ?? Tôi gục đầu xuống và trông như một nạn nhân.
Tạ An Tiêu hắng giọng và nhìn tôi với vẻ thích thú:
"Nếu ai đó hỏi tôi, tôi có thể cân nhắc việc giúp đỡ cô ấy."
Đúng rồi, trước mặt tôi không phải có sẵn một vị thầy sao?
Thể chất của Tạ An Tiêu chắc chắn rất tốt, tôi nghe nói anh ấy đã giành được mấy chức vô địch trong đại hội thể thao năm ngoái, dạy tôi chạy chắc là chuyện dễ dàng.
Nhưng tôi không muốn cầu xin anh ta, người này trước đây đã từng làm chuyện quá đáng như vậy với tôi.
Và anh ấy rất hung dữ, nếu tôi không thể chạy nhanh và anh ấy muốn đánh tôi thì sao?
Tạ An Tiêu dường như hiểu được suy nghĩ của tôi thông qua ánh mắt, đưa tay vỗ trán tôi:
"Buổi tối bảy giờ đến thể dục, em mà không tới tôi liền tới ký túc xá của em bắt người.”
Bắt bắt bắt, cả ngày chỉ có nghĩ bắt, có bản lĩnh thì đi bắt hiệu trưởng đi!!!!!
5
Khi đến sân chơi, Tạ An Tiêu đang dang rộng hai chân ngồi trong khán phòng, bên cạnh có hai nam sinh đang ngồi, trông rất quen mắt.
Thấy tôi đến, anh liền dập điếu thuốc và ném nó vào thùng rác, tất cả chỉ bằng một động tác.
“Bọc như cơm nắm vậy, lạnh lắm à?”
Tất nhiên, trường của chúng tôi ở gần biển, và những cơn gió độc ác vào ban đêm có thể thổi bay tôi.
"Không sao đâu, chỉ hơi lạnh một chút thôi."
Anh bước tới, siết chặt cổ áo tôi, xắn ống tay áo dài đến tận cổ tay, toàn bộ quá trình diễn ra rất tự nhiên.
Tôi không khỏi đỏ mặt một chút và cúi đầu xuống.
Vừa rồi hai chàng trai nhìn nhau, đây có phải là Tạ An Tiêu, đại ca của trường đại học A không?
Đã bao giờ bạn thấy anh ấy dịu dàng như vậy chưa!!!! Thật kì lạ.
Bọn họ bày ra tư thế xem náo nhiệt không chê đại sự lớn, đem tôi vây ở giữa.
Tôi vốn đã thấp bé khi đứng trước mặt họ, nhưng bây giờ lời nói của họ đối với tôi giống như một không gian 3D.
Chàng trai đeo kính nói đùa: "Xin chào chị dâu, tôi là Bành Ngọc. Chẳng trách hôm nay anh Tiêu không chơi bóng, hóa ra anh ấy đang hẹn hò với chị dâu."
Một nam sinh tóc ngắn khác huýt sáo vang vọng: "Xin chào chị dâu, tôi là Phương Trì."
Rồi anh nheo mắt lại, tiến lại gần nhìn tôi, nói bằng một giọng dài và chậm rãi:
"Chị dâu, em thấy chị quen quen. Chị có gặp em ở đâu không?"
Tạ An Tiêu vỗ nhẹ vai anh cảnh cáo.
Anh đang nói nhảm cái gì vậy, tôi thấp giọng phản bác: "Tôi không phải bạn gái của anh ấy."
Trước đây tôi chỉ làm tấm chắn cho Tạ An Tiêu, anh ấy cũng chưa từng nói thích tôi, đây là loại bạn gái gì vậy?
Tạ An Tiêu ánh mắt tối lại, hầu kết lăn lộn, biểu tình tối sầm: “Hai người không có việc gì liền lăn qua một bên đi, bọn tôi còn có việc.”
Bành Ngọc cùng Phương Trì liếc nhau một cái, biểu tình “Tôi hiểu.” quậy nửa ngày như vậy hoá ra đại ca còn chưa có theo đuổi được.
Hai người nhìn đến biểu tình tối tăm của Tạ An Tiêu, hai chân liền nhũn ra, cầm lấy bóng rổ liền hướng đến sân vận động chạy.
Vừa chạy vừa kêu: “Tiêu ca cúi chào, bái bai chị dâu!” Có lễ phép nhưng không nhiều lắm, toàn bộ sân thể dục đều vang lên âm thanh của bọn họ.