Sự kiện nhanh chóng kết thúc mà không có sự góp mặt của Ngọc Hà. Mấy ngày này cô ta giống như chuột chạy qua đường, đi đâu cũng bị chỉ trỏ các loại. Vậy nên Ngọc Hà quyết định mặc kệ những cái nhìn nghi hoặc của Hải Anh, ru rú ở bệnh viện trông nom chăm sóc Đức như thể chính cô ta mới là hộ sĩ được thuê vậy. Chuyện này làm Hộ Sĩ không vui lắm, nhưng vì là nhân viên chuyên nghiệp nên anh ta không nêu ý kiến, chỉ lẳng lặng phía sau dọn dẹp những thứ Ngọc Hà bày ra mà thôi.
Chung quy lại dân chuyên nghiệp cũng có những quan điểm khác với người nghiệp dư. Có những thứ người nghiệp dư cho rằng đã sạch sẽ đẹp đẽ lắm rồi, nhưng khi vào mắt dân chuyên nghiệp lại là bẩn không chịu nổi. Đức ở bên cạnh im lặng nhìn Ngọc Hà và Hộ Sĩ một người bày một người dọn, hắn cảm nhận được sâu sắc sự khác biệt giữa bọn họ. Song song với điều này, một số quan điểm vốn có của hắn cũng thay đổi. Hắn bị Hộ Sĩ 'chiều' đến hư, hiện tại ăn mặc ỉa tất cả đều là Hộ Sĩ lo mới yên tâm. Còn Ngọc Hà tuy vẫn là thiên sứ của hắn nhưng hắn lại không dám ăn đồ ăn cô ta nấu hoặc dùng khăn mặt cô ta đưa nữa. Ngọc Hà chỉ cần lặng lẽ ở cạnh nói chuyện hoặc đút hắn ăn là đủ. Phải, làm bình bông hiểu chuyện, thế là đủ!
Sau khi sự kiện kết thúc là lễ bế mạc, trao giải và tiệc chia tay. Một mùa Sự kiện hoành tráng, thu được nhiều lợi nhuận và danh tiếng đã qua đi. Tất cả mọi người trong ekip và cả những nhà đầu tư đều mong muốn có mùa tiếp theo. Và để có được điều ấy thì dĩ nhiên phải trông chờ hết vào chủ nhân của SM. Khánh hiển nhiên đồng ý với chuyện này, doanh thu anh ta kiếm được sau vụ này tính bằng rất nhiều số 0 đó. Bảo sao các kim chủ thích đầu tư cho showbiz thế, hái ra tiền ai chẳng mê?
"Như lần trước!" Khánh nói với Hải Anh qua điện thoại, cho cô nghỉ lâu như vậy mà cô không thèm nhắn tin cảm ơn anh, đúng là vô tâm. Với lại.. Có khi nào Hải Anh quên luôn lời hứa ăn tối với anh rồi không? Đừng xấu vậy nha, tài liệu đã đưa qua rồi mà lời hứa không thực hiện anh sẽ phạt đó! "Đúng giờ xe qua đón đi trang điểm, tối nay cô nhất định phải có mặt."
"Tôi hơi bận." Hải Anh dửng dưng đáp lời. Hết sự kiện cô còn vai trò gì nữa đâu mà tới đó, hoặc có tới cũng chỉ giống như lần trước lượn qua lại tí rồi về. Hải Anh không muốn mất thời gian làm những việc vô bổ, thà cô ở nhà chăm con còn sướng hơn. "Anh cứ tự nhiên!"
"Tối nay toàn ekip phải có mặt để làm lễ tạm biệt." Khánh tiếp tục thuyết phục. Chả lẽ Hải Anh cảm thấy ở cạnh người chồng vô năng đó của cô vui hơn ở cạnh anh à? Hừ, đáng ghét! "Cô bắt buộc phải đến, nếu không.. tôi đích thân tới chỗ chồng cô ôm cô đi đấy."
"Anh.." Hải Anh hừ mũi, qua điện thoại anh vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận của cô. Đùa chút đã xù lông lên rồi, hài dữ luôn. "Thôi được, tôi sẽ suy nghĩ thêm về vấn đề này!"
"Có gì mà phải suy nghĩ?" Anh mỉm cười, dù sao cô có trang điểm hay không cũng không quan trọng, người đẹp điểm tô là vẽ hoa trên gấm mà thôi. "..Cô đã sắp ba mươi rồi, có phải trinh nữ cấm cung nữa đâu mà đắn đo lắm thế?"
"Thôi đừng ngứa miệng nữa!"
"Ngoan đi, đúng giờ tôi đón cô ở.."
*
Hải Anh không nghe Khánh nói hết mà bất lịch sự cúp ngang. Đúng vậy, cô cúp ngang đấy, cố ý thể hiện bản thân vô học cho Khánh chán đấy thì sao nào?
Sau khi xong xuôi, cô đưa mắt nhìn chồng một cái với hàm ý đòi câu trả lời. Đúng vậy, ngay từ đầu Hải Anh đã không thích đến dự mấy cái tiệc mệt mỏi này nhưng Đức lại muốn cô đi. Khi Hải Anh nghe điện thoại của Khánh, Đức biết nội dung cuộc gọi nên ngay lập tức ra hiệu cho cô gật đầu đồng ý. Cô chỉ nói nước đôi, cũng không tỏ thái độ rõ ràng mà cúp máy xong thì nhìn hắn một cái đầy hàm ý. Đức thấy Hải Anh nhìn mình, không hề nề hà mà đáp ngay: "Em đi đi. Tiệc tối gặp nhiều người, kéo chút quan hệ cho công ti chúng ta. Nếu không phải anh thế này thì kiểu gì cũng tới đó bằng được, người làm kinh doanh phải biết bên nào nặng bên nào nhẹ chứ!"
"Cũng không phải chưa quen.." Hải Anh biết đó không phải mục đích thực sự của Đức nên tìm cách thoái thác "Số điện thoại của họ em có cả rồi, tối nay muốn ở nhà với con thêm một lúc. Mấy ngày vừa rồi bận quá không có thời gian nói chuyện với nó."
"Ôi trời, con với chả cái!" Đức phẩy tay, hành động này của hắn làm Hải Anh không vừa ý lắm. Đúng là có mẹ kế lập tức thêm cha dượng, với Đức thì bây giờ hẳn nhiên Ngọc Hà quan trọng hơn cậu con trai ba tuổi kia rồi.
Mỗi ngày chết tâm một tí, đúng là trải nghiệm thú vị không phải ai cũng được thử qua!
"Em còn cả đời ở với nó, em nghĩ nhiều thế làm gì? Chả lẽ ở với ông bà ngoại còn không yên tâm nổi?"
"Em không đi chẳng phải do không yên tâm gì cả.." Hải Anh ôn tồn đáp lời "Chỉ là lâu không nói chuyện thân mật thì mối quan hệ nào cũng sẽ trở nên xa cách. Anh có nghĩ.. con lâu như vậy không gặp anh cũng sẽ không còn nhớ anh không?"
"Nó dám?" Đức lắc đầu, hắn bật cười nói thẳng "Nó là một phần của anh, dù anh có quên nó thì nó cũng không được phép quên anh!"
Hải Anh không đáp lời, cô chỉ cười nhìn hắn mà thôi. Đức tưởng Hải Anh đồng ý với nhận định của mình nên không nói thêm gì nữa mà nằm xuống.
Con cái là một phần của cha mẹ?
Không đâu, dù có là người sinh ra nó, nuôi dưỡng nó đi chăng nữa thì cũng phải nhớ: Nó là một cá thể hoàn toàn riêng biệt, có những quyền lợi riêng, suy nghĩ riêng và cả tính cách riêng. Bố mẹ chỉ là người hướng dẫn, không phải người sở hữu mà bắt ép con cái theo ý muốn của mình. Hải Anh không hề đồng tình với quan điểm thiển cận ấy của Đức, nhưng cô từ chối tranh cãi vì tam quan không hợp, nói ra chỉ tổ cãi nhau mất công. Hơn nữa vừa mới chiếm được nguồn lợi lớn như vậy, nhường hắn chút cô cũng đâu mất gì?
Còn Đức, hắn nằm im nhắm mắt là vì không muốn tiếp tục đối diện với Hải Anh nữa. Hắn đã sắp xếp xong kế hoạch động trời và hoàn hảo nhất cho tương lai của Hải Anh. Mặc cho chuyện sắp tới này có là lỗi lầm lớn nhất hắn gây cho cô, cũng mặc kệ luôn việc Hải Anh vẫn cứ "trung thành" với hắn, luôn chiều theo ý hắn, lo cho con cái và vun vén gia đình. Mọi sự hi sinh của cô đều khiến hắn áy náy, nhưng sự áy náy đó rất nhanh sẽ trôi theo thời gian bởi nhiều nguồn lợi, nguồn vui khác đang chờ đón hắn. Những áp lực nhà ngoại gây cho hắn và những sự đe dọa mấy ngày nay của Hải Anh cũng làm hắn khó chịu nữa. Mỗi một thứ hắn đều có thể lấy ra dùng làm lí do cho 'kế hoạch hoàn mỹ' kia. Bản chất của hắn là ích kỉ, hắn chỉ nghĩ cho mình, mọi sự hi sinh của người khác đều là do bọn họ có lỗi với hắn nên mới bị hắn đối xử như vậy.
Đúng, Hải Anh bị như vậy hoàn toàn là do cô đáng đời. Ai bảo khi không tự dưng lọt vào mắt xanh Khánh, chắc chắn cô cũng đả đưa nên anh ta mới thích cô tới vậy. Ai bảo khi không cô đòi tới công ti làm? Khiến công ti phá sản nhất định một phần lỗi của cô! Ai bảo khi không cô lại thông minh, nhìn ra được hắn và Ngọc Hà có ý với nhau? Nếu cô im lặng, ngoan ngoãn hắn cũng sẽ không đối xử tệ bạc với cô như vậy!
Phải! Chính là như vậy!
Hắn làm thế là đúng, hắn tuyệt đối không hối hận!
"Thế rốt cuộc em có đi không?"
"Em còn phải suy nghĩ!"
"Được rồi, anh đã biết.."
*
Hai người trong một căn phòng nhỏ, hai trái tim đã từng chung một nhịp đập, có cùng những niềm hạnh phúc và khổ đau. Nhưng giờ mọi thứ đã khác, tất cả bọn họ đều không còn giống như ngày xưa nữa.
Chúng ta, rồi sẽ thay đổi.