Hải Anh nhận được tin chồng nhập viện lúc đang ngủ say nhất. Cô hơi hậm hực mở điện thoại, thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ số lạ và một tin nhắn đến từ sim của Đức, báo nguy.
Hải Anh lơ mơ ngủ thêm chút nữa, sau đó chậm rì rì rời giường chuẩn bị đồ đạc để tới bệnh viện diễn vai "vợ hiền dâu thảo". May quá, lúc cô tới vừa tảng sáng chứ mặt trời chưa lên hẳn, nếu không thì đúng là lại tốn nơ ron thần kinh để biện lí do rồi!
Đi tới khu vực phòng bệnh được thông báo, Đức đã nằm im trên giường, hai mắt nhắm chặt tựa như đang ngủ say lắm. Cổ hắn có cố định, tay cũng băng bó, cẳng chân cũng được treo lên cao.. ai da, hay là.. tai nạn giao thông đến sớm? Hắn mới thề thốt hứa hẹn được mấy ngày đâu ta? Đúng là ông trời có mắt, thế nên tốt nhất nếu không làm được thì đừng thề độc để làm gì!
Bác sĩ trực thấy cô tới ngay lập tức túm lấy để yêu cầu cô làm thủ tục thanh toán. Bệnh viện này khá xa trung tâm thành phố, không phải bệnh viện bố chồng cô nằm nên không có khả năng quen biết gì hai vợ chồng cô cả. Họ tiến hành cấp cứu cho Đức vì tình huống của hắn khá nguy hiểm, lại thêm chuyện cảnh sát đưa hắn tới nên không ai sợ hắn bùng viện phí. Nhưng nay gặp người nhà rồi thì tội gì không kéo đi làm thủ tục luôn, đợi bệnh nhân tỉnh thì biết đến bao giờ?
"Chồng tôi xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Hải Anh vừa nhìn ghi chép của bác sĩ vừa tò mò hỏi. "Không phải gặp tai nạn giao thông đấy chứ? Nếu thế thì.. bên kia đâu?"
"Không phải!" Bác sĩ lắc đầu phủ nhận. Ớ, vậy là ông trời vẫn chưa nhìn đến sự thất hứa của Đức à? Tiếc quá đi mất! Nhưng nếu hắn bị tai nạn mà chỉ nhẹ nhàng thế này thì cô cũng chưa ưng lắm đâu nha, cả đời cô lại chỉ đổi được vài tháng đau đớn của hắn? "Nhưng cũng không khác mấy, tôi nghe cảnh sát nói là bị người ta chặn xe cướp của sau đó đánh đập!"
"Chặn xe cướp của?" Hải Anh ngạc nhiên, tưởng tượng ra cảnh đó cô đã thấy hốt rồi. Đám cướp này đánh cũng thâm quá đi, xem hồ sơ bệnh án kìa, chấn thương não nhẹ, rạn xương sườn, xương gò má, gãy chân phải, gãy tay trái, tụ máu mắt trái.. dài dằng dặc luôn! Đám người này muốn giết người diệt khẩu luôn hay sao vậy? "Đáng sợ quá, sao khu vực yên bình thế này lại tồn tại một băng nhóm thế chứ?"
"Cảnh sát đang điều tra rồi, nghe nói họ săn đám này đã lâu nên hay đi tuần quanh khu vực này nếu không chồng cô.. aii, cùng là con người mà mất nhân tính quá, chẳng hiểu anh ta đắc tội gì để chúng xuống tay tàn nhẫn như vậy." Bác sĩ còn than thở thêm một hồi về sự xuống cấp của đạo đức con người, Hải Anh nghe nhưng không tập trung lắm chỉ gật đầu cho có mà thôi. "Cô yên tâm đi, chồng cô đã qua cơn nguy kịch, hiện tại chỉ chờ phục hồi thôi. Cũng may không có vết thương nào quá nặng nhưng với mức thương tích này thì cô kiện đám cướp kia cũng được rồi!"
"Nhất định tôi phải đòi lại công bằng cho chồng tôi!" Hải Anh gật đầu lia lịa, sau khi nhận lại điện thoại - đã mở khóa - của Đức thì kí vào giấy xác nhận. Nhưng cô chưa thanh toán viện phí đâu, cô còn phải đợi mẹ chồng đáng yêu tới làm việc nha! "Nhưng bác sĩ này.. Chân của chồng tôi.."
Sẽ hỏng luôn chứ?
Hỏng mới tốt nha!
"Cái này.." Bác sĩ nhướn mày, sau đó quả quyết gật đầu "Bình thường thôi mà, chúng tôi đã làm xong cả rồi, vài ba tháng là đi lại được ngay!"
"Vâng, tôi hiểu rồi!"
Bác sĩ nhìn theo bóng Hải Anh đi khuất, trong lòng tự hỏi có phải đêm nay mình mệt quá hay không mà nhìn nhầm. Rõ ràng vợ chồng son, họ lo lắng cho nhau như vậy làm gì có chuyện cô vợ biết chồng đi lại được lại thất vọng?
Ai, chắc chắn ông nhầm! Ông nhầm rồi! Già lú lẫn!
Hải Anh trở về phòng Đức nằm, gương mặt đang say ngủ do tác dụng của thuốc tê nên vẫn bình yên lắm. Đợi tới lúc giảm đau hết tác dụng thì hẳn là thú vị lắm ha, cô thật sự muốn chứng kiến cảnh Đức gào thét kêu cha gọi mẹ.
Cầm điện thoại của Đức trong tay mà không lén xem gì đó thì thật có lỗi. Bác sĩ nói hắn còn hôn mê ít nhất ba tiếng nữa nên Hải Anh thừa thời gian để "làm việc". Bình thường cô không thèm đụng vào di động của Đức, kiếp trước do cô tin tưởng hắn quá mức còn kiếp này là vì hắn cài đặt vân tay và gương mặt, muốn mở khóa quá mất thời gian. Nhưng hiện tại thì không sao rồi, tay hắn đây, mặt hắn đó, cô thích làm quái gì thì làm!
Loay hoay một chút cũng mở được khóa, Hải Anh xem xét vài ba phần thư mục quan trọng kiểu như nhắn tin, gọi điện, mail hoặc mấy trang mạng xã hội. Ô kìa, sạch như lau như li! Đức ăn vụng chùi mép kĩ thật, ngoại trừ những tin nhắn quảng cáo, điện thoại cho đối tác hoặc bố mẹ thì hoàn toàn không còn gì khác nữa. Hắn xóa sạch mọi thứ trừ phần tin nhắn vừa mới gửi đến tối hôm nay. Có vài ba tin do Hải Anh gửi tới, vài ba tin của một đối tác mang tên "Anh Ngà". Cô hơi tò mò, thử ấn đại xem "Anh Ngà" cô chưa từng nghe tên này bàn bạc điều gì với Đức. Màn hình ngay lập tức nhảy ra một đống tin nhắn, tin nào tin nấy mùi mẫn làm Hải Anh phải đưa tay xoa da gà!
"Anh Đức, anh đang ở đâu? Người ta cần anh giúp!"
"Chuyện này chỉ có anh mới giúp được em, mấy nhà đầu tư kia em không biết phải làm thế nào!"
"Anh Đức, anh đâu rồi?"
"Sao anh không nói chuyện? Ngọc Hà làm gì khiến anh giận ư?"
"Giúp em với!"
"Anh Đức à ~"
"..."
Ngọc Hà = Ngà! Ái chà, viết tắt cũng thân thương quá ha, thì ra bọn họ dùng cách này để lén lút liên lạc với nhau. Phát gớm lên được.
Hải Anh trợn mắt, vì không khai thác được gì ở điện thoại của hắn nên cuối cùng cô đành gác nó lại. Xóa sạch mọi dấu vết mình có thể để lại ở điện thoại của Đức, cô làm xong liền để nó lên mặt bàn cạnh giường. Hải Anh vươn vai ngáp dài một cái sau đó bước tới ban công, cô rút điện thoại ra gọi về thông báo cho mẹ chồng. Ban đầu cô gọi tới năm bảy cuộc nhưng chẳng ai nhấc máy, mãi về sau khi cô nhắn tin mẹ chồng mới gọi điện lại. Thái độ bà rất xấu, còn ra sức chửi mắng Hải Anh qua điện thoại vì dám làm mất giấc ngủ của người khác. Trước đây mẹ chồng rất giữ hình tượng, chưa bao giờ tỏ thái độ như vậy cả. Nhưng đợi này sức ép nhiều, lại thêm một thằng con riêng được cưng hơn con đẻ cứ luôn lượn lờ trêu tức làm bà nhịn hết nổi, buộc phải bung lụa. Càng tức, càng phản ứng thái quá thì càng mất khôn, dần dà đã giống mấy người đanh đá chuyên chửi thuê khóc mướn rồi. Hải Anh bị chửi cũng không khó chịu, bà ta càng xuống dốc thì người thiệt nhiều cũng chính là bà ta mà thôi. Hiện tại bố Đức đã tỏ ra chán ghét bà ta ra mặt rồi kia kìa, đợi tới khi ông ta hết kiên nhẫn thật thì điều gì sẽ xảy ra Hải Anh không nắm chắc đâu nhé!
"Mẹ đừng giận!" Hải Anh ngoan ngoãn xoa dịu "Con được tin bệnh viện nên đã qua đây gấp không cầm theo tiền, mẹ đem tiền tới đóng viện phí cho anh Đức giúp con được không ạ? Anh ấy.."
"Cái.. Cái gì?" Mẹ chồng phát hoảng, sự chua ngoa bay sạch thay vào đó là thái độ sững sờ "Thằng Đức làm sao? Vào viện từ lúc nào? Tại sao giờ này mới báo? Cô tính để con trai tôi chết đấy à?"
"Anh ấy đi công tác đột xuất gặp tai nạn.." Hải Anh chỉ còn nước nhún vai, chán nản mà tiếp tục diễn "..Mẹ mau qua đi nhé, nhớ cầm theo tiền cho con!"
"Trời ơi là trời!"
"Thôi mà mẹ, mẹ bình tĩnh đi! Địa chỉ là..."
"Sao số con tôi khổ thế này? Tới.. Được rồi! Tới ngay!"