Trung Dũng ngừng ăn, nhìn lại Ngọc Hà một lần nữa, thấy cô ta vẫn cười dịu dàng với mình thì lập tức đầu hàng. Anh ta kể lại lịch trình của mình, khai sạch với cô ta từ đầu tới cuối.
Thực ra trước đây anh ta và Khánh là đối thủ trong các cuộc thi giành lấy số 1 trong trường. Tuy ở trong mối quan hệ cạnh tranh khốc liệt nhưng tình bạn của hai người lại khá tốt, còn thường xuyên chia sẻ với nhau nhiều điều liên quan đến chuyện khởi nghiệp hoặc kinh doanh. Mãi tới khi Trung Dũng gặp tai nạn, phải về quê và bị bố mẹ giam cầm ở nhà mối liên hệ của hai người mới dứt hẳn. Phần vì Khánh chẳng biết gì về nguyên quán của Trung Dũng cả, thêm chuyện anh ta không chủ động liên lạc cầu cứu gì Khánh - bởi tự tôn anh ta không cho phép - nên Khánh cũng không can thiệp quá sâu vào đời sống của anh ta.
Bỗng dưng một ngày gần đây Khánh xuất hiện, đến tận vùng núi mà anh ta bị giam lỏng, làm cách nào đó thuyết phục được bố mẹ anh ta và đưa anh ta ra ngoài.
Khánh nói với anh rằng y học của mười năm trước không thể chữa trị đôi chân này cho anh, song sau mười năm, chuyện Trung Dũng có thể đứng lên không phải không làm được. Dĩ nhiên không thể khôi phục như người thường nhưng tự đi lại hoặc làm việc phục vụ bản thân thì thừa sức. Chỉ cần chi tiền, bỏ nhiều thời gian và kiên trì đầu tư công sức để làm phẫu thuật hoặc trị liệu vật lý là chắc chắn sẽ thành công.
Với kẻ đã bị thời gian bào mòn hết hào khí như Trung Dũng thì chuyện đứng lên đã không còn mấy hấp dẫn. Nhưng ai bảo trong số mệnh của anh ta lại xuất hiện một Ngọc Hà chứ, chỉ có đứng lên, chỉ có đi lại được, chỉ có trở về làm một người đàn ông thực thụ mới có thể bao bọc được cho cô gái đó. Thế nên Trung Dũng không chần chừ gật đầu, ngay lập tức làm giấy vay Khánh một khoản lớn, cũng nhờ Khánh liên hệ giúp các bác sĩ tốt nhất để hội chẩn, chuẩn bị điều trị. Cũng vì thế nên mấy ngày này anh ta không được cầm điện thoại, cũng không liên lạc được với Ngọc Hà..
Sau khi kể lại một lượt lịch trình, Trung Dũng tự động đưa ra những nhận xét của mình về cuộc thi cũng như các đối thủ của Ngọc Hà. Cuối cùng, anh ta chốt lại kết luận của mình về Khánh, rằng Khánh thâm sâu khó lường, khác hẳn những gì anh ta biết về Khánh của nhiều năm về trước.. Anh ta còn vui miệng kể thêm cho Ngọc Hà biết chuyện của vòng thi trước, chẳng hiểu vì lẽ gì Khánh lại dứt khoát yêu cầu Trung Dũng tham gia, còn bắt anh cùng làm gợi ý trong vòng thi ấy nữa chứ. Lúc Trung Dũng dò hỏi Khánh chỉ cười đầy ẩn ý, nói rằng "cuộc thi này có người chung chí lớn với cậu, chỉ muốn cậu gặp người đó thôi!"
"Ngay khi cánh cửa phòng ăn ở nhà hàng Pháp đó mở ra.." Trung Dũng nhớ lại cảnh tượng ấy, trong lòng dồn dập vui mừng "..Anh đã biết người chung chí lớn với anh là ai rồi!"
"Là.. Tôi?" Ngọc Hà không quá quan tâm những điều phía trước, Trung Dũng có thể đứng lên hay không chẳng liên quan gì tới cô ta hết. Quá trình để một người ngồi liệt bao năm đi lại được dài thế nào chứ? Thanh xuân của cô ta ngắn lắm và nó không dùng để chờ đợi đâu!
Hơn nữa Trung Dũng này sao ngu vậy, còn làm giấy nợ? Bạn bè bao năm còn không tin tưởng nhau hay sao mà làm giấy nợ? Rồi tới lúc không chữa được chân cũng không trả được tiền thì chỉ có nước bán thận! Và Khánh này nữa.. sao nhỏ nhen dữ vậy? Rõ ràng giàu có vậy mà tính đếm với người bạn khuyết tật từng đồng nhỏ. May mắn trước đây cô ta không thèm để ý tới Khánh, nếu không rước của nợ đó về khéo khi chẳng chi được cho cô ta đồng tiền nào lại lấy luôn tiền của cô ta ấy chứ!
Ngọc Hà im lặng, không ăn cũng không nói. Trung Dũng thấy vậy cũng không dám ra lời, im lặng nhìn cô ta chằm chằm. Mới có mấy tháng mà Ngọc Hà đã lớn hẳn, ra dáng thiếu nữ lắm rồi. Biết cách ăn mặc, trang điểm cho bản thân, vóc người cũng cao lớn đẫy đà hơn trước nữa. Ngọc Hà đến thành phố quả nhiên là lựa chọn tốt, không phụ công Trung Dũng mất tâm mất sức ôn tập cho cô.
Dòng suy nghĩ của Trung Dũng miên man, Ngọc Hà cũng đắm chìm không kém. Nhưng cô ta không nghĩ về đối phương mà về những người khác không hề có mặt ở nơi này. Rốt cuộc Khánh có ẩn ý gì khi nói mấy từ "chung chí hướng"? Đó vốn là con cáo già to lớn nhất của cuộc thi này, làm việc gì cũng có mục đích chứ không phải cứ thế tùy tiện là tiến hành. Ngọc Hà hiện tại chỉ muốn gặp Khánh, treo ngược Khánh lên, bổ đầu Khánh ra để xem trong đó chất chứa tâm tư đen tối gì. Làm việc với người thông minh sung sướng thật, nhưng có đối thủ quá thông minh.. điều này không làm Ngọc Hà vui vẻ đâu!
"Anh xem hết hồ sơ của thí sinh rồi?" Sau một hồi im lặng, Ngọc Hà đan hai tay dưới cằm, gạn hỏi "Anh đã xem cả phần kế hoạch đúng không?"
"Phải.." Trung Dũng gật đầu, nhanh chóng đưa ra đáp án. Mọi dữ liệu về thí sinh chỗ Khánh đều có đủ, Khánh còn rất tri tâm tri kỉ đưa cho anh đọc hết để nhanh chóng nắm bắt được cuộc thi nữa chứ. Trung Dũng chỉ xem qua liền nhận ra kế hoạch của Ngọc Hà.. Kế hoạch đó..
"Kế hoạch đó tôi chỉ mượn của anh!" Cô ta cao giọng, không để cho Trung Dũng phản kháng.
Phải, chỉ là cô ta mượn chứ tuyệt đối không phải cô ta ăn cắp ý tưởng!
Trung Dũng nghĩ ra vô vàn những kế hoạch khởi nghiệp nhưng có thực hiện thành công cái quái nào đâu chứ? Vậy thì sao không để cô ta dùng nó, đem nó biến thành sự thật? Với lại kế hoạch đó anh ta đã đăng kí bản quyền quái đâu, cô.. cô suy nghĩ trùng khớp với Trung Dũng không được à?
Mặc dù bản kế hoạch cô nộp cho chương trình đúng từng dấu chấm dấu phẩy với những gì Trung Dũng ghi chép.. nhưng cô cứ phủ nhận, còn Trung Dũng cứ im lặng thì ai dám nói cô là đồ đạo ý tưởng?
"Anh không định nói với mọi người là tôi lấy nó từ chỗ anh đấy chứ?"
"Không phải.." Trung Dũng bặm môi, sau một hồi suy tư thì quyết định nói thật "Chỉ là kế hoạch ấy trước đây do cả anh và Khánh nghĩ ra, sau này anh về quê đem theo cả nó, Khánh thành lập SM nên.. Anh sợ cậu ta vẫn còn nhớ nó!"
"Cái.. Cái gì?" Ngọc Hà thất thố đứng bật dậy làm đổ cả đồ ăn trên bàn. Cô ta né vội ra, mặt tái xanh tái xám. Bảo sao Khánh lại luôn không vừa ý với cô ta, còn về tận làng tìm Trung Dũng lên để đối chất! Không ổn rồi, hiện tại..
"Sao anh không nói với tôi? Anh muốn hủy hoại tôi à? Bây giờ tôi phải làm sao? Anh nói đi!"
"Anh đã bảo rõ với Khánh hai chúng ta không quen.." Trung Dũng hơi buồn bã nhưng vẫn lên tiếng trấn an Ngọc Hà "Em đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta làm như không quen biết nhau thì đảm bảo không ai nhận ra được điều này!"
"Anh thề đi!" Ngọc Hà nhíu mày, cô ta cầm lấy túi xách "Hãy thề rằng không bao giờ tiết lộ chuyện này ra ngoài cho người thứ ba biết!"
"Anh xin thề!" Trung Dũng đáp ngay không do dự "Chỉ cần em muốn, mọi điều anh đều có thể làm!"
"Tốt! Hiện tại chúng ta sẽ coi như không quen biết!" Cô ta bước ra cửa, lạnh lùng mà dứt khoát "Tiền đồ ăn đã trả rồi, ăn xong anh tự về đi!"
"Ngọc Hà.."
Không cần biết người phía sau nói thêm câu gì, cô ta cứ như vậy, cắm cúi đi thẳng. Bước ra khỏi căn phòng nồng nặc mùi quá khứ nghèo hèn cùng tương lai vô định, Ngọc Hà cứ thế cắm cúi bước thẳng, bước thật nhanh.
Mãi cho tới khi đến cuối đường, gần trạm dừng xe bus cô ta mới dừng hẳn lại. Sự xáo trộn trong lòng khiến Ngọc Hà lo lắng không thôi, cô ta tin Trung Dũng sẽ ngậm miệng nhưng cô ta lại sợ phải đối đầu với Khánh. Anh ta không chỉ có tiền mà còn có cả quyền, một con kiến bé nhỏ như cô có thể làm được gì? Trừ khi hủy hoại Khánh, giống như Hải Anh.. Hai kẻ khốn đó, giá như chúng cùng nhau biến mất thì tốt quá!
"Ngọc Hà!" Tiếng gọi đột ngột vang lên cùng cái vỗ vai làm Ngọc Hà giật nảy mình. Cô ta hốt hoảng giấu sạch ý xấu trong đầu, quay sang tìm xem ai đang gọi tên mình. Hòa Bình dí khuôn mặt đẹp trai của gã sát vào tầm mắt cô, điều này khiến nụ cười như hoa của gã càng trở nên ti bỉ "Làm sao lại thất thần rồi? Vừa nãy còn uy phong lắm mà ta, lẽ nào lại tiến vào trạng thái diễn rồi?"
"Cái.. Cái gì?" Cô ta hoảng sợ lùi lại, nói như thể gã đã biết gì đó vậy! Nhưng nhà hàng ấy cô thuê phòng riêng, trước khi vào phòng cũng không gặp gã ta cơ mà?
Không, không thể có chuyện gã biết!
"Anh nói gì vậy, em không hiểu!"
"Không hiểu?" Hòa Bình cợt nhả dùng tay nghịch mấy lọn tóc của Ngọc Hà, không hề che giấu sự khinh bỉ "Tâm của cô cũng đen lắm, đối nghịch hẳn với mấy bộ đồ trắng mà cô hay mặc ha!"
"..."
"Tôi nói không đúng?" Gã ta móc từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại, bật màn hình lên để Ngọc Hà thấy được một đoạn ghi âm. Ngay sau đó, hắn phát.
"Kế hoạch đó tôi chỉ mượn của anh.."
Tới đây, không ai còn cần nói thêm bất kì lời nào nữa. Ngọc Hà run lẩy bẩy, lại thêm một nhân tố cô ta không thể khống chế, hiện tại phải làm sao mới tốt? Có nên giết gã luôn cho xong không?
"Anh.. Anh muốn gì ở tôi?"
"Muốn gì?" Hòa Bình tắt điện thoại, quay người bỏ đi "Hiện tại chưa muốn gì, cô em ngoan ngoãn về nhà đợi lệnh của anh đi!"