Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất

Chương 34: - Đụng Độ.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bố mẹ Hải Anh đem theo một giỏ quà lớn, cấp tốc đi tới bệnh viện ngay khi con gái nhắn tin báo. Dù có vài điều không vừa lòng với con rể nhưng ông bà thông gia vẫn phải quan tâm. Dù sao ông bà cũng không muốn con gái chịu khổ, ai chẳng biết nó yêu chồng yêu con thế nào chứ. Dẫu thằng con rể trời đánh kia có phạm lỗi ông bà cũng phải nhún nhường hai ba phần!
Thế nhưng cửa phòng vừa mở ra, hình ảnh Đức đứng sát cạnh Ngọc Hà đã khiến hai người không thoải mái. Trong sáng thế nào cũng phải suy nghĩ về điều này có được không? Con gái chưa chồng cứ cậy mình còn nhỏ dính sát vào người đàn ông của người khác? 18 tuổi đầu rồi chứ có phải 8 tuổi đâu mà ngồi không vững?


"Chào bà!" Mẹ Hải Anh vào trước, gương mặt sang quý không đổi sắc dù trong lòng đang dậy sóng muốn lật thuyền luôn rồi. Bố cô ôm giỏ quà, mỉm cười bước vào theo. Hai người đều là những tay lọc lõi trên chiến trường diễn xuất, che giấu chút chuyện này với họ mà nói: quá đơn giản!
"Nghe Hải Anh nói bà bị ngã? Thế nào? Bác sĩ bảo sao?"


"Không vấn đề gì rồi!" Mẹ chồng cười vui vẻ, vẫy tay chào đón thông gia "Bà ngồi đây! Kìa Đức, nhường chỗ cho bố vợ con đi chứ!"


"Dạ để cháu.." Ngọc Hà vội đứng dậy, phòng có hai ghế thì một cái cô ta ngồi rồi, mẹ Đức nói vậy khác nào đuổi cô ta ra đâu cơ chứ? Hừ, biến cô ta thành người không biết điều rồi, đáng ghét quá mức!
"Cháu chào hai bác, cháu là học sinh của cô Hải Anh ạ!"


"Vậy mà ông dám nói với tôi đó là cháu của Đức!" Mẹ Hải Anh làm bộ trách cứ "Thân mật như vậy làm tôi còn tưởng thật cơ, ha ha ha.."


"Học sinh của Hải Anh chắc cũng phải 18, 20 tuổi rồi ấy nhỉ!" Bố Hải Anh cười vui vẻ, nhìn qua cậu con rể còn chưa chào mình lấy một câu nào "Mặc bộ đồ này làm tôi tưởng mới có 8 tuổi, nhầm thôi bà nó ạ!"


"Ngọc Hà là học sinh của vợ con!" Đức lên tiếng, lời đầu tiên không phải chào bố mẹ, cũng không nói tình hình mẹ đẻ mình mà là bênh người khác. Điều này làm mẹ Đức lạnh lưng, bà càng cảm thấy giá rét hơn khi tóm được cái nhìn đầy ẩn ý của bà thông gia - aka mẹ Hải Anh!
"Em ấy còn nhỏ, với lại con thấy bộ đồ này cũng hợp với em ấy mà! Hải Anh tặng đúng không, vợ?"


"Em không nhớ!" Hải Anh lắc đầu, phẩy tay bỏ qua. Cô đi tới gần chỗ mẹ mình, bóp vai cho bà "Mẹ con bị người ta đẩy, nguy hiểm lắm, may có em Ngọc Hà đây đỡ giúp đó bố mẹ! Học sinh của con rất là.. tốttt đó nha!"


"Vậy à?" Mẹ cô cười phụ họa, bà đưa tay nắm lấy tay thông gia, thân mật mà rằng "Quan trọng nhất là bà không sao!"


"Thế ông ấy đâu rồi?" Bố Hải Anh đặt giỏ quà lên bàn, nhìn quanh một lượt. Phòng VIP nên ngoài giường bệnh còn hai cái ghế và một giường cho người nhà bệnh nhân nằm. Lúc này Hải Anh đứng sau mẹ cô, còn Đức và Ngọc Hà lại rất tự nhiên cùng ngồi lên chiếc giường đó. Tuy hai người đã cố ngồi nhích xa nhau nhưng vì giường không lớn nên vẫn có vẻ đặc-biệt-thân-mật!
"Bà thông gia chưa báo cho ông ấy à?"


"Đâu có, người đâm phải tôi là họa sĩ Hoàng Nam, hiện tại cậu ấy đang cấp cứu!" Mẹ Đức giải thích "Ông ấy đã sang đó xem tình hình rồi!"


"Hoàng Nam?" Mẹ Hải Anh như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt đầy ẩn ý, chống cằm suy tư một lát mới chậm rãi nói ra "Là con trai của Hoàng Lương đúng không?"


"Hoàng Lương?" Mẹ Đức trừng mắt ngạc nhiên "Cô ta chết lâu lắm rồi mà?"


"Bà ấy mất lâu rồi.." Mẹ Hải Anh mỉm cười, tựa như đạt được mục đích gì đó. Bà không tiếp tục chủ đề ấy nữa mà lảng đi "Thôi, đừng nói đến chuyện gở, chắc cậu ta không sao đâu!"


"Tôi.. Tôi muốn đi sang bên đó!" Mẹ Đức tự dưng nổi chứng, nhất quyết đòi dậy "Đức, đưa mẹ qua bên ấy! Nhanh lên!"


"Kìa mẹ.." Hải Anh đứng ngay gần đó, nhanh chóng ngăn lại nhưng mẹ chồng cô chẳng hiểu trúng gì mà khỏe dữ dội, cô ngăn kiểu gì cũng không nổi. Lúc Đức lao ra thì mẹ đã bước tới cửa, vậy nên hai vợ chồng Hải Anh chỉ còn cách nhanh chân bước theo bà.


Căn phòng nhỏ chỉ còn ba người, nhưng ngay sau đó bố Hải Anh cũng bước ra. Ông nhìn vợ mình một cái đầy thấu hiểu sau đó nhanh chóng rảo chân ra ngoài. Không những thế, người đàn ông này còn cực kì thân sĩ, lịch sự đóng cửa lại. Nơi này chỉ còn có hai người phụ nữ, à, chính xác hơn là một người phụ nữ và một cô gái đang thì xuân sắc. Mẹ Hải Anh liếc qua gương mặt của Ngọc Hà một cái, không tính là xinh đẹp nhưng cũng không xấu xí. Nhất là đôi mắt to tròn linh động, trắng đen phân minh hơi tí là ướt nước.. đúng là vũ khí tối thượng để câu dẫn đàn ông. Cô ta còn biết tiến thoái hợp lý, loại con gái này đúng là báu vật mà đám đàn ông ngu ngốc yêu thích.


"Cháu là sinh viên được Hải Anh giúp kì này?" Mẹ cô hỏi thẳng, ánh mắt kiên định "Hải Anh nhà bác ấy à, gì cũng tốt, chỉ mỗi nhìn người là không tốt!"


"Sao bác lại nói vậy?" Ngọc Hà nhận ra ngay người phụ nữ này không ưa mình. Chắc là Hải Anh đã loe toe nói xấu cô với bà ta rồi! Con mụ này đúng là cái đồ mồm doe, không giữ được điều gì. Hừ, không hiểu nói xấu cô ta thế nào nữa, đúng y như những gì Ngọc Hà nghĩ, Hải Anh giúp cô ta chỉ để lấy danh tiếng, vì nếu thật tâm thì chẳng ai lại đem chuyện đó đi kể cho cả gia đình, còn nói xấu cô ta nữa chứ..
Nhưng cũng chẳng sao!
Gia đình Hải Anh chả liên quan gì đến cô ta cả, bà ta muốn ghét cô, xin mời!
"Cô Hải Anh giỏi lắm đó ạ!"


"Vậy à? Bác là mẹ nó mà lại không biết đấy!" Bà cười nhạt "Cháu đừng khen cho bác vui, bác biết con gái bác thế nào!"


"Thật mà bác.." Đá đưa gì đây? Không hiểu bà ta có mục đích gì nữa! Mà.. mẹ Đức tự dưng chạy đi là thế nào? Mọi chuyện đang dần đi vào quỹ đạo như cô ta mong muốn rồi tự dưng lại xảy ra điều gì chệch hướng thế này? Ngọc Hà xiết tay, thật sự muốn đi ra ngoài cho rồi, cô ta hối hận vì lúc Đức chạy không chạy theo vô cùng!


"Chắc cháu yêu quý Hải Anh lắm nên mới ra sức bênh vực nó như vậy!" Mẹ Hải Anh tiếp tục, nụ cười trên môi đầy ẩn ý "Bác hi vọng là sau này cháu vẫn sẽ tiếp tục yêu quý nó như thế, cũng tuyệt đối đừng làm gì khiến nó tổn thương.."


"Không, sao cháu có thể.." Ánh mắt của người phụ nữ này thật đáng sợ, Ngọc Hà chưa gặp bất kì ai có ánh mắt áp lực nhường ấy đâu! Cô ta lắp bắp, mãi không nói được thêm lời nào, miệng nhỏ hơi há ra, mấp máy.


"Tốt!" Mẹ Hải Anh hài lòng gật đầu, bà đứng dậy bước ra cửa. Tay đặt lên nắm cửa, trước khi bước ra ngoài còn xoay người vào thân thiết nói thêm: "Nếu không, hậu quả tự gánh đi cháu yêu!"