Mọi chuyện diễn ra như bình thường, Đức không hỏi, Hải Anh cũng không nói thêm gì nữa. Hai người như có một thỏa thuận ngầm, không ai nhắc đến Ngọc Hà thêm nửa chữ.
Hải Anh không phải thiên tài, tuy rằng khả năng tiếp nhận sự việc của cô cũng lớn nhưng chuyện ở công ti đâu phải chuyện nhỏ nhặt, cũng cần thời gian mới nắm gọn được. Cô vẫn còn đủ thời gian, thế nên không cần quá vội đâu. Sau này khi đã tóm lược được đa số sự việc nhất định Hải Anh phải tiến hành lọc máu mới được. Không thay mấy người cộm cán ít nhất cũng phải thay lễ tân, nghĩ cô ngốc hay sao mà không nhận ra điều kì quái ở chỗ họ? Hừ, Ngọc Hà đến đây làm khách quen chẳng ai hé răng cho cô nửa lời, lúc cô tới suýt bắt gian tại trận còn dám làm "tri kỉ" thông báo trước cho Đức chuẩn bị?
Nhân viên tận tâm thì cô cần, nhưng tận tâm tới mức cổ súy cho việc ngoại tình của ông chủ thì cô chịu không chấp nhận nổi!
Gia đình bên ngoại vẫn chưa trở về, mỗi ngày Hải Anh đều vướng vào vòng lặp gọi điện vô tận nhưng chẳng ai thèm để ý đến cô hết. Thi thoảng lúc có mạng họ mới gửi cho cô chút hình ảnh khoe cảnh đẹp và báo bình an, một cuộc gọi cũng chẳng chừa cho cô nữa.
Cũng may đợt này Hải Anh khá bận rộn nên không có thời gian quan tâm. Cô vừa đến trường vừa tới công ti, soạn sổ sách, làm chứng từ.. mỗi lúc một dấn sâu vào "đại bản doanh" mà Đức đã gây dựng. Hắn ta không dám ý kiến gì thêm với cô bởi sự việc ngày hôm đó khắc sâu vào tâm trí hắn, cho hắn biết rõ hắn đang vô tình làm tổn thương Hải Anh. Vì muốn đền bù cho cô nên chút việc hướng dẫn này hắn làm rất tốt, khiến cô nhanh chóng quen thuộc với mọi việc. Ngọc Hà thì chẳng dám ho he gì trước mặt cô cả, thậm chí trong mấy ngày này còn có dấu hiệu né tránh không gặp cô. Những tiết cô dạy Ngọc Hà cố gắng đến sớm, trốn ở một góc khuất tránh né ánh mắt của cô. Sau khi tan tiết cũng ngay lập tức chạy nhanh.
Trốn được nhất thời có chạy nổi cả đời không?
Với lại, người có tính cách như Ngọc Hà nhất định sẽ không dừng khi mới chỉ vấp phải chút khó khăn nhỏ xíu như vậy. Cô ta sẽ còn quay lại, sử dụng IQ của mình làm Hải Anh khốn đốn!
Còn nữa.. Nhà trường đã bắt đầu vòng sơ loại sự kiện kia rồi. Theo như Hải Anh biết việc Ngọc Hà tham dự là điều chắc chắn, không những thế cô ta còn là người được hai giáo sư để mắt tới, kiểu gì cũng có lợi thế, đoạt được không ít cái nhìn ngưỡng vọng của người ngoài. Nhưng lên càng cao thì gió càng mạnh, một người trẻ tuổi làm sao dám chắc chắn bản thân vĩnh viễn không phạm sai lầm? Hải Anh nhớ rõ kiếp trước có lần Ngọc Hà cùng đồng bạn vấp phải khó khăn lớn, số tiền vừa có cũng bị lừa sạch bách. Nếu không phải Đức đứng ra bao che và lo liệu cho cô ta, cô ta đủ khả năng bám trụ hay sao? Hiện tại sổ sách tài sản của Đức cô đã nắm trong tay, tuy rằng số tiền trôi của anh ta là bao nhiêu cô không biết rõ nhưng Đức đâu phải người trong sự kiện, anh ta có xuất tiền cũng không cứu nổi người đẹp của mình đâu!
"Lắp xong rồi chị ạ!" Một cậu nhân viên hướng Hải Anh thông báo, vừa nói vừa nháy mắt với cô. Xong xuôi, cậu ta đứng ra dọn dẹp đồ đạc trên sàn, lục tục muốn cùng đồng nghiệp của mình ra ngoài "Chị xem đã ưng chưa?"
"Rất tốt!" Hôm nay Hải Anh sửa lại phòng giám đốc của Đức, ngăn nó làm đôi bằng một bức bình phong dày và hai hộc tủ lớn. Hai căn phòng, hai thế giới làm việc tách biệt. Đức không có ý kiến gì về việc này hết, dù sao cũng nên có riêng một phòng của kế toán, hơn nữa.. hắn ta không muốn cùng vợ ngồi làm việc trong một phòng đâu, quá bí bách, trói buộc 8h một ngày còn chưa đủ hay sao?
"Bên kia cũng ổn rồi chứ?"
"Xong cả chị ạ!" Cậu ta cung kính trả lời, tựa như Hải Anh là khách hàng siêu VIP vậy. Phục vụ tốt thế này bảo sao Khánh cực lực giới thiệu, mặc dù không được ưu đãi về giá như không sao, chỉ cần mọi chuyện ổn thỏa là ô cê tuốt!
"Tường ngăn cách âm chị yêu cầu, loại này còn là loại mới nhất, chắc chắn đến mức dù có giết người chặt xác cũng không ai nghe thấy!"
"Sao em lại dùng tường cách âm?" Đức ngạc nhiên quay sang, tòa nhà này từ lúc hắn thuê còn chưa tu bổ lại, lần sửa phòng này chính là lần đầu tiên. Không ngờ Hải Anh lại dùng tường cách âm, không hiểu cô có hàm ý gì? "Bảo sao anh thấy giấy dán là lạ, còn nghĩ em chỉ sơn sửa lại cho mới mẻ!"
"Bao chuyện cơ mật, tai vách mạch rừng anh đoán trước sao hết!" Hải Anh thở dài "Làm lại cả hai phòng luôn, cũng không đáng bao nhiêu! Các cậu qua đây kí giấy lĩnh tiền đi!"
"Cảm ơn anh chị!"
"Không có gì, chúng tôi phải cảm ơn mới đúng!"
"Lần sau có chuyện gì cứ tìm chúng em nhé!"
Tiễn khách xong xuôi, Đức vẫn ngồi lại trong phòng kế toán chưa đi khỏi. Căn phòng không quá lớn với hai kệ tủ và bộ bàn ghế đã gần như chật cả. Hải Anh còn đặc biệt dùng thêm một cây xanh trang trí góc phòng, trổ một cửa sổ nhỏ về hướng nam và treo bức tranh tường xanh mướt khiến không gian thoáng đãng hơn hẳn. Nhìn cô cúi đầu xem sổ sách, sự chăm chú và nghiêm túc hút ánh mắt người nhìn vô cùng.
Có người nói đàn ông làm việc là lúc quyến rũ nhất, tương tự như vậy, khi người phụ nữ chăm chú với niềm đam mê của mình cũng có sự tỏa sáng rực rỡ. Đã bao lâu rồi Đức không nhìn thấy Hải Anh của mình như vậy? Thứ hắn thấy thường nhật chỉ là một Hải Anh quanh co cả ngày với con cái, dọn dẹp.. sự thật thà quá mức khiến cô khô cằn, chẳng có một chút hấp dẫn nào hết. Trái ngược với lúc này, hiện tại Hải Anh quá "ngon" tựa như một món mỹ vị, còn hắn là người bộ hành đói bụng đã từ lâu thật lâu..
Nuốt nước bọt, Đức giờ này mới nghĩ tới chuyện mà bình thường cặp vợ chồng nào cũng làm. Hắn và vợ đã bao lâu không gần gũi? Dạo này Hải Anh còn lấy cớ nghiên cứu công việc mà bỏ ra phòng khách, mặc hắn nằm nghịch điện thoại trong phòng ngủ. Có lắm hôm hắn nhắn tin với Ngọc Hà đến mãi 2 - 3 giờ sáng còn không thấy cô quay lại, lúc ra tìm đã thấy cô sang phòng Đức Anh rồi. Dường như cô sợ sẽ làm hắn thức giấc nên không quay lại, vì có Ngọc Hà đang chờ tin nên Đức cũng không nghĩ quá nhiều. Nhưng hiện tại.. Hiện tại hắn muốn! Vợ hắn không phải nên chiều chuộng thể xác của hắn sao? Đây là việc Hải Anh phải làm!
Vừa lúc kiểm nghiệm một chút cách âm của nơi này, xem đám người kia làm ăn ra sao!
Vậy là Đức tiến đến gần chỗ vợ, đôi mắt đầy tính ám chỉ mà liếc qua cô. Hải Anh thấy hơi gai người, ngay khi ngước mắt thì thấy hai tay Đức đã choàng qua, ôm ngang người mình.
"Gì vậy?" Da gà nổi lên từng mảng nhưng Hải Anh không dám quá khích, cô bình ổn hít thở sâu, mỉm cười dịu dàng tháo từng ngón tay của Đức ra "Nghẹt thở, muốn bóp chết em đấy à?"
"Vợ, chúng ta.."
"¯\_ʘ‿ʘ_/¯" Tôi không biết chúng ta nghĩa là gì!
Hải Anh bấm bụng cố nín cười, định thử xem cách âm có tốt không để sau này văn phòng play với em gái Hà hả? Mỗi tối đều cưa cẩm nhau chưa đủ giải tỏa cho anh hay sao mà giờ còn phiền tôi? Tư tưởng đeo đuổi một người, thể xác lại chấp nhận ai cũng được, tình yêu của anh thật sự làm người khác ghê tởm!
Cô tiếp tục giữ nụ cười hoa hậu trên môi, nhẹ nhàng nhìn sâu vào mắt Đức mà tuyên bố: "Bà dì tới!"