Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất

Chương 108: - Ngày Qua Ngày.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau nụ hôn đó không khí giữa hai người cũng thoải mái hơn hẳn. Đều đã là người có tuổi, đâu thể vì một nụ hôn mà ngại ngùng xoắn xuýt mãi được?
Hải Anh chịu nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân, cô cũng mở lòng hơn với Khánh. Tuy không tới mức đi chơi riêng các loại nhưng gặp gỡ, trò chuyện, ăn cơm ở nhà cô hoặc nhà anh ta cũng thường xuyên hơn. Hai người thi thoảng lại gọi điện trao đổi vài vấn đề nhỏ nhặt, nhắn tin cũng rất thường xuyên.. hmm, thôi được, là ngày nào cũng nhắn. Ai biết được Khánh lại thích nhắn tin thế chứ? Anh ta hở ra liền nhắn tin nói chuyện, buôn đủ thứ trên trời dưới đất. Có khi Hải Anh lên lớp không để ý, sau ba tiết học Khánh đã tự nhắn tự trả lời đến cả trăm tin rồi. Với người này cô càng ngày càng có chiều hướng hết cách, nhưng cũng vì sự quen thuộc đó mà dung túng cho anh ta nhiều hơn, những nụ hôn bất chợt cũng hay đến hơn.


Khánh thích nhất tự tạo bất ngờ, nhiều khi Hải Anh đi làm từ thiện với bệnh viện hoặc trại trẻ mồ côi cũng gặp anh ta. Người này nói trước đây chưa từng có suy nghĩ sẽ làm những việc này, nhưng từ lúc gặp cô lại cảm thấy thật ý nghĩa. Giúp đời, cũng là khiến mình trở nên vui vẻ, lại có thể khiến hai người gần gũi với nhau hơn.
Gia đình Khánh và cả gia đình cô đều ngấm ngầm đồng ý, thậm chí thúc đẩy quan hệ của hai người. Bố mẹ cô muốn cô nhanh chóng thoát khỏi bóng ma của cuộc hôn nhân trước cô có thể hiểu, chỉ là không biết tại sao cả bố của Khánh cũng ủng hộ như vậy? Cô là người phụ nữ đã từng lập gia đình, cũng đã có con riêng. Với người như Khánh tìm một cô gái còn trẻ còn nhiệt huyết là điều đơn giản, chẳng lẽ chỉ bởi cô có thể làm Khải yêu mến?
Hai đứa trẻ càng lúc càng thân thiết với nhau, cũng thân thuộc hơn với bố/mẹ của đối phương. Hải Anh và Khải vốn đã yêu nhau nên khi hai mẹ con quấn quýt chẳng ai ngạc nhiên cả. Chỉ có Khánh và Đức Anh là làm mọi người phải rửa mắt mà nhìn. Không hiểu anh ta làm cách nào khiến thằng bé yêu đến vậy, thậm chí bất chấp cả lời đe dọa của Hải Anh, lén lút gọi anh ta là bố Khánh. Khánh không ưa Đức, nhưng trẻ con không có tội nên anh yêu mẹ nó phải yêu cả nó thôi. Một đứa trẻ như Khải Khánh còn lo lắng được thì thêm một Đức Anh có là gì chứ?


Ở góc trời của Hải Anh, mỗi một ngày trời đều sáng, mây đều xanh và lòng người đều vui vẻ. Nhưng ở một nơi khác, mọi chuyện có lẽ không thể được như vậy. Nhân sinh chính là trái ngược thế đó, có những người hạnh phúc mỉm cười nhưng cũng lắm người ôm gối khóc thầm, chẳng còn gì cả.
Có thể đó là số mệnh, cũng có thể đó là sự trả giá.


*


Trải qua mấy tháng tĩnh dưỡng, cuối cùng Đức cũng chờ được đến giai đoạn tập vật lí trị liệu để đi lại. Nhưng mặc cho hắn cố thế nào thì việc đi thẳng bình thường cũng không thể được. Trước đây bác sĩ chẩn đoán hắn chỉ chấn thương nhẹ, tĩnh dưỡng sau đó nghiêm túc trị liệu thì việc trở lại như cũ là điều đơn giản. Thế mà giờ thì sao chứ?
Hắn chưa từng làm sai lời bác sĩ, người ta nói nằm im hắn không dám nhúc nhích nửa li. Hắn cố gắng gấp năm gấp mười người khác, mặc kệ việc tập đi có làm hắn đau chảy nước mắt hắn cũng cắn răng mà chịu không than vãn nửa lời. Tiền hắn đổ vào việc này cũng nhiều không đếm xuể, thuê bác sĩ, thuốc men, ăn uống.. cái gì cũng là loại tốt nhất.


Vậy thì vì sao lại không được?
Vì sao hắn không thể đi lại như một người bình thường?
Hắn chán ghét ánh mắt thương hại của người khác lắm rồi, mẹ hắn cũng đang dần mất đi kiên nhẫn với chuyện của hắn. Bà vẫn thương Đức nhưng áp lực của bà cũng lớn vì bố hôn mê thật lâu không tỉnh lại.


Chưa bao giờ như lúc này hắn thấy may mắn vì bản thân sinh ra là một người bình thường, có thể đi thẳng trên chính đôi chân của mình, tự lo lắng được cho bản thân. Nhưng càng thấy may mắn hắn lại càng hận, hắn hận đám người khốn nạn chặn đánh hắn biến hắn thành phế nhân như thế này. Càng hận lũ cảnh sát ngu muội vì sao mãi không tìm ra được những kẻ đó, hận những tên bịp bợp đã lừa gạt hắn một số tiền lớn.. để bây giờ hắn trắng tay không tiền không nhà còn phải cõng trên lưng một khoản nợ lớn.


Khoản nợ thuộc về 40% cổ phần hắn chưa được lĩnh.


Thực ra lạc đà gầy còn hơn ngựa.
Ngày đó hắn yêu cầu Hải Anh bán chung cư, thế chấp hai căn nhà, cũng bị cảnh sát yêu cầu hợp tác làm việc, bị đoạt mất công ti. Còn thêm chuyện vay tiền xã hội đen mỗi tháng đều phải đóng một khoản lãi khổng lồ, tiền thuốc men, sinh hoạt các loại.. Nhưng hắn vẫn là kẻ có tiền vì mẹ ở phía sau chống lưng và công ti lớn của bố sinh lời. Cơ mà sau đó bố hắn vì hắn mà ngã ngựa, nằm im ở bệnh viện khiến khoản 'trợ cấp ngầm' kia bị cắt hẳn. Không những thế còn phải gánh thêm một khoản lớn nuôi người thực vật, công ti lớn của bố dù có mẹ và hắn tham gia làm việc nhưng vẫn rối trên loạn dưới, kẻ nhăm nhe chia phần chiếm đoạt nhiều vô cùng.
Mọi thứ dồn dập làm mẹ hắn stress nặng, có thời gian dài bà phải dùng thuốc điều trị mới có thể đỡ được chứng mất ngủ. Chuyện này làm cả gia đình hắn hiểu sâu sắc: không có chiếc giường nào đắt hơn giường bệnh cả. Tiêu tốn cả thời gian, cả tiền bạc và thậm chí là cả tương lai của con người.


Những tưởng bên cạnh có con dâu tương lai Ngọc Hà giúp đỡ cực dậy nhưng không. Chính trong khoảng thời gian khủng hoảng nhất mẹ hắn nhận được thư nặc danh của ai đó thông báo cho bà rằng vụ tai nạn kia do chính cô ta một tay dàn xếp. Bà vốn dĩ không tin vì yêu quý cô ta nhưng người đó còn gửi kèm cả ảnh và video nên.. còn gì chối cãi được nữa chứ?
Ngọc Hà một mực chối chuyện đó là có người muốn hại cô ta nhưng bằng chứng rành rành như vậy ai tin cô ta chứ? Cô ta chỉ còn cách khóc lóc nói thật và tự biện minh cho mình rằng chỉ vì quá yêu Đức, muốn bà ta chấp nhận mình nên mới dùng hạ sách này. Ngọc Hà còn bất chấp hiến thân cho Đức ngay hôm đó để thể hiện rằng cô ta nói yêu hắn là thật. Đức tuy rằng không ưa cái lí do đó lắm nhưng người đẹp hắn mong chờ đã lâu yêu chiều, lại thấy dấu son xử nữ đỏ rực trên ga trắng nên hắn cũng dịu hẳn lại, còn ra sức thuyết phục mẹ hắn tha thứ cho Ngọc Hà.


Mẹ Đức vốn yêu quý Ngọc Hà nên lúc nhận được những thứ này bà ta sốc mất mấy ngày. Sau đó bà ta tìm đủ mọi lí do để biện hộ cho Ngọc Hà, tự mình bào chữa cho cô ta. Ai bảo bà ta nhận định đây là con dâu mới của mình, và ở lâu bị những tính cách khác của cô ta thuyết phục rồi làm chi chứ? Nhưng hành động sau đó của Ngọc Hà lại khiến bà ta triệt để thất vọng. Cô ta lén gặp Đức, dùng thân thể để điều khiển con trai bà nghe theo lời của cô ta. Lúc Đức đặt vấn đề này với bà ta, đột nhiên bà ta bừng tỉnh, nhìn thấu bản chất Ngọc Hà, không còn u mê cô ta nữa.
Nói thật, hiện tại bà cảm thấy thằng con riêng Hoàng Nam kia còn thuận mắt hơn cô ta nhiều. Ít ra Hoàng Nam còn giúp bà ta chăm chồng, đây Ngọc Hà được nước gì chứ? Từ ngày bảo lưu việc học ở nhà cứ quấn quanh Đức, ăn ở nhà bà, mặc của nhà bà còn dám không biết điều tính kế đoạt con trai bà. Nghĩ lại thì mọi chuyện xấu xảy ra đều từ lúc Hải Anh li thân với Đức để mặc Đức tung hoành với cô ta mà có.


Đồ sao chổi!


Cô ta mới là đồ sao chổi thứ thiệt!


Nhìn công ti của chồng càng lúc càng lụn bại, mẹ Đức hối hận rồi. Giá như ngày đó bà không bị u mê, một mực giữ lại con dâu và cháu trai thì tốt quá. Có lẽ hiện tại Đức sẽ không cần tốn một khoản lớn thuê Hộ Sĩ, chân cũng đã khá hơn. Lại còn có thêm một người đáng tin cậy giúp bà quản lý công ti của chồng, đỡ đần bà việc nhà việc cửa. Tiếng cười của trẻ thơ vốn có tác dụng chữa lành mọi vết thương, biết đâu chồng bà cũng vì nghe thấy tiếng cười lảnh lót đó mà lưu luyến thế gian, tỉnh dậy với bà.
Thế nhưng mọi sự hối hận đều đã quá muộn, hiện tại tất cả mọi thứ đều đã khác xưa rồi. Hải Anh đã quen với cuộc sống riêng của cô, Đức Anh xa rời bà và bố nó, thậm chí còn chán ghét người đàn ông đã sinh ra mình. Ngọc Hà và Đức vẫn cứ quấn lấy nhau không rời, mặc kệ nhà bà lúc này chỉ còn là cái vỏ rỗng với hai người bệnh ngốn tiền.


Bà mệt mỏi, nhiều lúc bà chỉ muốn buông tay rời khỏi thế gian này.
Cảm giác trầm uất khủng khiếp ấy có phải điều Hoàng Lương từng trải qua hay không? Muộn phiền vây kín, không một lối thoát nào, một tương lai tương sáng nào dành cho những sai lầm bà đã làm ra. Sự cô đơn này thật đáng sợ. Bà sợ mọi thứ, càng lúc càng thấy chán ghét thế giới, chán ghét con người, chán ghét chính bản thân mình..