Cảm thấy ôm đủ rồi Thẩm Tư Duệ mới tách ra. Cô nhóc muốn hỏi Diêu Vận Lạc nhiều điều, nhưng tất cả đều nghẹn lại. Cuộc gặp gỡ này quá bất ngờ, cô nhóc cần thời gian ổn định tâm tình.
Diêu Vận Lạc tinh ý nhận ra bé con lúng túng, cô ấy mỉm cười bâng quơ nói: "Em hứa khoe tôi sách em đang đọc. Cần tôi tìm phụ không?"
"A, không cần. Tự em tìm được." Thẩm Tư Duệ như bắt được cọng rơm cứu mạng. Cô nhóc vòng ra sau lưng Diêu Vận Lạc, đẩy cô ấy một mạch đến bàn trống. "Cô đợi em chút, sẽ nhanh thôi. Ngồi ở đây, đừng đi đâu nhé?" Bổ sung thêm câu cuối, cô nhóc mới yên tâm trở lại tìm sách.
Thẩm Tư Duệ cũng muốn Diêu Vận Lạc ở cạnh tìm phụ mình lắm chứ. Nhưng lâu ngày không gặp, cô sợ không kìm lòng được sẽ làm ra chuyện xấu xa. Nơi đây là thư viện, phải đứng đắn và nghiêm túc. Mượn cơ hội tìm sách này, Thẩm Tư Duệ sẽ điều chỉnh lại cảm xúc bản thân.
Mắt thấy bóng dáng người yêu khuất sau kệ sách, Diêu Vận Lạc đứng dậy. Chân trái vừa nhấc lên, lại nhớ đến lời dặn dò của cô nhóc.
Ngồi ở đây, đừng đi đâu nhé?
Cô ấy thu chân lại. Chớp chớp mắt nhìn hướng Thẩm Tư Duệ đi đến.
Sách nhiều quá. Chả thấy gì cả!
Diêu Vận Lạc ngán ngẩm thở dài, sau đó quyết định quay lại vị trí cũ. Rón rén trốn vào một góc quan sát cô nhóc.
Vị trí cô ấy quay trở lại, không phải chỗ Thẩm Tư Duệ bảo ngồi yên, mà là nơi cô nhóc đang tìm sách.
Dáng vẻ em ấy rà từng quyển sách thật sự rất nghiêm túc. Chậm rãi như thể sợ bỏ sót cái gì đó. Đấy là nếu nhìn lướt qua. Còn cẩn thận quan sát một chút, sẽ dễ dàng nhìn ra ánh mắt bé con vô cùng gấp gáp. Là đang cố gắng tìm nhanh hết mức có thể để mau chóng gặp được cô?
Diêu Vận Lạc âm thầm mỉm cười, một nụ cười đầy ngọt ngào.
Bàn tay còn đang rà hàng sách phía trên dừng lại, sau đó chuyển hướng xuống phía dưới, ở vị trí trong tầm mắt cô nhóc. Thẩm Tư Duệ rút sách ra đặt lên tay, bên trên chồng sách cầm từ trước. Lẩm bẩm đếm rồi xoay người đi về hướng Diêu Vận Lạc đang lén nhìn.
Sợ bị cô nhóc phát hiện, cô ấy dùng tốc độ gấp ba lần trở lại chỗ cũ. Lần này thật sự là vị trí bé con bảo đợi em ấy.
Diêu Vận Lạc giả vờ vô tình nhìn qua, bắt gặp Thẩm Tư Duệ đang ôm sách mới chạy lại giúp đỡ. Biểu cảm sốt ruột chân thật đến không thể chân thật hơn.
"Để tôi cầm phụ cho." Cô ấy giành lấy sách trên tay cô nhóc. Mặc dù chỉ có mấy quyển, trọng lượng hoàn toàn không đáng kể vẫn giành lấy.
Thật ra bản thân Diêu Vận Lạc cũng không hiểu mình làm gì. Cô ấy biết hành động của mình ngớ ngẩn, nhưng vì không kìm lòng được muốn đến gần cô nhóc, chỉ đành lấy việc sợ em ấy nặng nhọc để biện hộ mà thôi.
Mà Thẩm Tư Duệ cũng ngơ ngơ ngác ngác, tính hỏi có bốn quyển dày cộm thì nhiều chỗ nào, nhưng nghĩ tới giảng viên Lạc dạy tiếng Anh. Bài học cơ bản, hai trở lên là số nhiều. Cô nhóc chỉ đành câm nín. Người yêu của cô đã từng bắt cô chép bài phát cái này tận ba lần...
Trở lại bàn đọc, Diêu Vận Lạc đặt sách xuống, lót hai miếng đệm cạnh nhau rồi ngồi xuống. Thẩm Tư Duệ đứng trơ ra, nhìn vị trí đệm đặt sát nhau mà mừng như mở cờ trong bụng. Vậy mà ngoài mặt vẫn cứ tỏ ra hết sức bình thường.
Diêu Vận Lạc khó hiểu nhìn cô nhóc, trong lòng tự hỏi bé con còn đứng làm gì. Cô ấy khẽ nhướng mày, Thẩm Tư Duệ lật đật ngồi xuống bên cạnh.
Cô nhóc cười hì hì, cố ý ngồi sát người Diêu Vận Lạc, cả cơ thể dán qua như nam châm không thể tách rời sắt. Cô liếc mắt một vòng, chắc chắn mọi người đều đang tập trung đọc sách hoặc nghiên cứu bài vở mới cọ đầu lên vai Diêu Vận Lạc, hít lấy hít để hương thơm mình ngày nhớ đêm mong.
Diêu Vận Lạc bị nhột, nhưng thay vì đẩy cô nhóc ra, cô ấy còn nghiêng cổ sang bên kia, để bé con dễ dàng làm điều em ấy muốn.
... Cũng là điều cô ấy muốn.
"Duệ Duệ, có người nhìn."
Thẩm Tư Duệ giật mình ngồi thẳng lưng, với lấy quyển sách dày cộm che mặt. Cô ló đôi mắt ra, lia một vòng hòng tìm kiếm người đáng ghét vừa phá hỏng chuyện tốt.
"Đùa em chút thôi. Ngửi một hương thơm quá lâu sẽ không còn cảm nhận được nó nữa." Diêu Vận Lạc phì cười chọt chọt đôi má cô nhóc. "Có gan làm việc xấu mà cũng biết sợ bị nhìn thấy à?"
"Em còn chưa kịp làm gì..." Thẩm Tư Duệ lẩm bẩm, gương mặt ửng hồng như ráng chiều. Muốn đánh giảng viên Lạc một cái cho bõ ghét mà không nỡ. Cô ấy khiến cô muốn cưng chiều, muốn bảo vệ chở che. Và cũng khiến cô cảm thấy vui vẻ hạnh phúc mỗi khi nghĩ tới. Dù xa cách hay gần kề, chỉ cần là cô ấy, Thẩm Tư Duệ nguyện ý dành cả một đời để yêu thương.
Bởi vì trời mưa, Diêu Vận Lạc không nghe rõ bé con vừa nói gì. Cô ấy nghiêng đầu chống cằm, đôi môi kéo lên quan sát cô nhóc.
Chớp loé sáng, gần như cùng một lúc, tiếng sét nổ to. Thư viện mất điện, âm thanh cót két phía trần nhà phát ra, quạt chuyển động chầm dần rồi dừng hẳn. Tiếng mưa gió ngoài trời đan xen cùng tiếng sấm, màu sắc thật ảm đạm làm sao.
Trong phút đó, Thẩm Tư Duệ sà vào lòng Diêu Vận Lạc. Đôi tay gắt gao ôm chặt cô ấy, như thế sợ sấm sét sẽ mang người yêu đi.
Có lẽ bởi vì ám ảnh các giấc mơ kiểu thế, cô nhóc sinh ra phản xạ có điều kiện này chăng?
Chớp loé lên mơ hồ phác hoạ hình bóng hai cô gái dán vào nhau. Diêu Vận Lạc nghĩ bé con sợ sét, nhẹ nhàng xoa đầu em ấy, cố gắng trấn an, đem lại cảm giác an toàn cho cô nhóc.
Ánh sáng loé lên rồi nhanh chóng dập tắt. Xung quanh rơi vào bóng tối. Diêu Vận Lạc không rõ dáng vẻ mọi người xung quanh như thế nào. Chỉ biết cô nhóc trong lòng đang run rẩy.
Nhớ mấy lần mưa to gió lớn, sấm đánh liên hồi Duệ Duệ có như này đâu? Sao hôm nay bé con lại sợ sệt như vậy.
Trong cô ấy dấy lên một nỗi bất an vô hình.
***
Câu hỏi bữa rồi dễ quá, tui để thời gian giải đáp cho các tình iu nha.
Hôm nay là sinh nhật tui, các tình iu mau mau ship quà nào \(๑╹◡╹๑)ノ
Mãi yêu <3