Kì thật suốt hai mươi phút ấy, Diêu Vận Lạc không hề rời đi. Cô ấy tựa lưng vào cửa, khoanh tay quan sát khắp quán, thực chất là đang lắng nghe cuộc trò chuyện bên trong.
Khoảnh khắc nghe Thẩm Tư Duệ nói lời yêu, tim vô thức đập nhanh. Cô ấy chu môi, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Với người ta thì khoe ngọt xớt, mà với tôi lại không dám trực tiếp bộc bạch."
Diêu Vận Lạc cũng thèm nghe mấy lời sến súa ngọt ngào chứ. Chỉ là cô ấy không nói thôi.
Kim giây nhích tới số mười hai, tròn hai mươi phút trôi qua, Diêu Vận Lạc đẩy cửa bước vào. Thẩm Tư Duệ lập tức chạy tới, sờ sờ hai má cô ấy.
"Không quá lạnh, cô không ra khỏi quán." Cô nhóc tinh nghịch nói. Diêu Vận Lạc cầm lấy mu bàn tay bé con, cười cười.
Cố Hoa Hạ nói to: "Cô Lạc, Tiểu Duệ, hai người lại đây ăn đi. Không thể lãng phí như vậy."
Thẩm Tư Duệ lại khoát tay, cười nói: "Chắc là hẹn lại hôm khác rồi. Em với giảng viên Lạc về trước. Tạm biệt." Dứt lời kéo Diêu Vận Lạc mất dạng.
Đêm nay phố xá đông vui, đèn đường che lấp ánh sao. Hai cô trò ngồi trên xe, điều chỉnh nhiệt độ ấm áp, mở những bản nhạc không lời. Bọn họ nói về Cố Hoa Hạ, về Ngô Thanh. Nhìn lại những ngày tháng đã qua.
"Chị Hoa Hạ biết chuyện cô và chị ấy là chị em cùng mẹ khác cha không?"
"Con bé không biết."
"Cô có định nói với chị ấy không?"
"Tôi sẽ." Diêu Vận Lạc tính toán sau hôm nay sẽ tìm gặp Cố Hoa Hạ. Cô ấy muốn nói rõ về thân phận của cả hai. Đồng thời đến gặp mẹ của mình, thông báo cho bà một tiếng về Thẩm Tư Duệ.
Chỉ thông báo, không cần nghe lời đồng ý hay khuyên bảo.
Như một loại thần giao cách cảm, Thẩm Tư Duệ chợt hỏi, là chủ đề về sự chấp thuận mối quan hệ của cả hai.
"Khi nãy cô có nói, ba cô đã đồng ý mối quan hệ của hai ta?"
Diêu Vận Lạc cười cười gật đầu, "Đúng vậy." Thật may mắn khi cô ấy vẫn giữ được cả chữ hiếu lẫn chữ tình.
Lịch sử không kém những chuyện phải hi sinh chữ tình vì chữ hiếu, hoặc đánh mất chữ hiếu vì chữ tình.
Diêu Vận Lạc cảm thấy hiện tại thật tốt. Tuy gia đình cô ấy không hoàn hảo, nhưng ít đã nhận được sự chấp thuận từ người bố khó tính.
"Còn mẹ cô thì sao?" Cô nhóc bất chợt hỏi. Xe cũng vừa tắp vào nhà.
Diêu Vận Lạc vòng qua bên ghế phụ lái mở cửa cho cô nhóc, "Thật trùng hợp, tôi cũng vừa nghĩ về mẹ. Vậy còn ba mẹ em thì sao? Bọn họ nghĩ gì về chuyện này?"
"So với cô có lẽ bọn họ khắt khe hơn, còn so với ba cô thì ba mẹ em dịu dàng hơn nhiều." Thẩm Tư Duệ mỉm cười. "Nhưng em tin ba mẹ sẽ hiểu cho em."
Tuy chưa trực tiếp công khai, nhưng lần biết phải yêu xa khi trước, cô đã tiều tụy mệt nhọc như nào, ba mẹ cô đều để vào mắt. Bởi vì nghĩ là chuyện học hành vất vả, ba mẹ xót thương nên bảo không cần phải học quá giỏi nữa. Vậy nếu cô bảo lần đó bởi vì chuyện tình mà u sầu thì sẽ như thế nào nhỉ? Cô cũng sẽ nói thêm, từ lúc đó đến bây giờ, cô cũng chỉ thích một người thôi. Cô tin họ sẽ bị chuyện này làm cảm động mất thôi.
Hai cô trò mang tâm trạng vui vẻ trở vào nhà, ném hết tất cả những suy nghĩ ngoài lề trở lại xe.
Hôm nay là sinh nhật Diêu Vận Lạc. Bởi vì mỗi ngày có cô ấy bên cạnh đã là một ngày đặc biệt, vậy nên hôm nay sẽ là ngày đặc biệt của đặc biệt.
Diêu Vận Lạc đương nhiên biết Thẩm Tư Duệ sẽ làm gì đó cho mình. Nhưng ban nãy lúc trở về, trước khi đi tắm cô đã đi một vòng phòng khách, nhà bếp và phòng ngủ. Chẳng thấy gì bất thường cả. Lại thêm vừa tắm xong đã đi đến quán bar DL. Thời gian sít sao như vậy, thực rõ ràng không thể trang trí nhà cửa. Bé con cũng không biểu lộ sẽ có điều gì đặc biệt trong hôm nay.
Chẳng lẽ món quà sinh nhật năm nay của cô ấy... là chính Thẩm Tư Duệ sao? Nghĩ thế, Diêu Vận Lạc không kìm được nụ cười thiếu đạo đức.
Thẩm Tư Duệ không biết suy nghĩ trong lòng Diêu Vận Lạc, chỉ vui vẻ nắm tay dẫn cô ấy lên lầu, tắp vào phòng pha chế. Cô nhóc ôm chiếc ly gần bằng nửa người mình đặt lên bàn, nhìn đồng hồ vừa hay điểm 8:25 tối, cười nói:
"Cô sinh nhật vui vẻ."
Giảng viên Lạc sinh ngày 25 tháng 8, tháng mùa thu, mùa của sự ôn hoà. Tính cách cô ấy vì thế cũng rất hiền dịu, tâm lý.
Diêu Vận Lạc thấy bé con nhìn giờ, phản xạ tự nhiên nhìn đồng hồ của mình. Nhận ra được sự cố ý của em ấy, bỗng cảm thấy lòng thật ấm áp.
"Cảm ơn em." Cô ấy ngẩng đầu, cong môi nói. Để bầu không khí không bị sượng, Diêu Vận Lạc cố nén sự cảm động của mình, "Đây là món gì?"
"Cô không nhận ra sao? Là trà hoa đậu biếc đó!"
Năm đó, em mười bảy, cô làm cho em một ly trà hoa đậu biếc. Cũng ngày hôm đó lần đầu tiên em và cô chụp ảnh chung với nhau.
Năm nay, em mười chín, tặng lại cô một ly trà hoa đậu biếc siêu to khổng lồ. Hi vọng cô sẽ thích.
Diêu Vận Lạc ngẩng đầu nhìn thành ly. Quả thật có cài nhiều bông hoa xanh tím, kiểu cách giống hệt lần đó cô ấy làm cho cô nhóc. "Nhưng lớn như vậy, làm sao uống đây?" Diêu Vận Lạc cười đùa.
Thật không nghĩ tới Duệ Duệ lại tặng món quà như vậy.
Hoa đậu biếc, tượng trưng cho niềm vui bất tận. Màu của hoa, là pha trộn giữa sắc màu của sự thủy chung, cùng sắc màu của sự tin tưởng.
Hoá ra bé con chọn pha chế để làm thêm, bởi vì món quà ngày hôm nay sao?
Em ấy, thật dễ thương!
Thẩm Tư Duệ gọi cô ấy một tiếng, đèn trong phòng đột ngột tắt đi. Trong bóng đêm, có một ngọn lửa đang di chuyển.
Là bánh kem.
"Happy birthday to you
Happy birthday to you"
Ánh mắt cô ấy thoáng nét xao động.
"Happy birthday, happy birthday
Happy birthday... cô yêu."
Diêu Vận Lạc bật cười, gõ đầu cô nhóc một cái, "Bầu không khí cảm động bị câu cuối của em phá vỡ mất rồi." Thẩm Tư Duệ cười hì hì, bảo cô ấy cắt bánh sinh nhật.
Ánh mắt cô ấy trìu mến, nhận lấy con dao cắt bánh. Chợt dao va phải một vật gì đó cưng cứng. Diêu Vận Lạc khựng lại, trái tim bỗng đập nhanh. Cô dùng mũi dao xiên vào trong lòng đồ vật đó. Nâng lên, dựa vào ánh nến quan sát.
Giấy nến bọc cẩn thận, hình dạng trông khá giống chiếc nhẫn.
Diêu Vận Lạc lấy miếng giấy nến ra, mấp máy môi không nói nên lời.
Không phải trông giống nữa.
Đây thật sự là nhẫn.
Ngọn lửa nhỏ phảng phất lên gương mặt cả hai, Thẩm Tư Duệ cầm lấy vật trên tay cô ấy, vừa định quỳ xuống nhưng đã bị cô ấy ngăn lại.
"Thật khéo, vừa hay tôi cũng có nhẫn." Nói rồi Diêu Vận Lạc quay trở lại phòng, đem theo chiếc hộp màu xanh dương đậm.
Mở hộp, lấy nhẫn ra. Đưa ngay ánh nến lập loè.
"Tôi mua nó từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp trao cho em."
Đôi mắt Thẩm Tư Duệ sáng ngời, tim nảy theo từng lời nói của cô ấy. Cô nhóc cũng mua từ lâu rồi. Hôm nay chính là dịp thích hợp nhất để tặng cho cô ấy.
Bầu không khí lúc này thật vi diệu.
Em trao nhẫn cô, cô trao nhẫn em. Rồi hai người trao nhau nụ hôn nồng cháy.
"Giảng viên Lạc, cô còn nhớ anh chủ quán Diệp Tử Đằng không?" Cô nhóc câu cổ Diêu Vận Lạc, ánh nhìn si mê. Không để cô ấy kịp trả lời đã nói tiếp: "Có lần anh bảo với em, cô là người nhớ rất dai, đến chuyện được chín mươi bảy người tỏ tình cũng nhớ kỹ."
Lần ở cấp ba bắt gặp người tỏ tình cô ấy là lần thứ chín mươi tám.
Và lần của Đinh Hồng Khanh là lần thứ chín mươi chín.
"Giảng viên Lạc, em có thể làm người thứ một trăm không?"
Diêu Vận Lạc ngẩn ngơ, không lâu sau mỉm cười gật đầu, "Có thể."
Mặc dù bé con không nói lời yêu thương sến súa. Không nói những câu kiểu như "em thích cô" hay "em yêu cô" để tỏ tình, nhưng đây lại là lời tỏ tình đặc biệt nhất cô ấy được nghe từ trước đến giờ.
"Thẩm Tư Duệ, tôi yêu em. Đời này, kiếp này chỉ yêu mỗi em. Nếu có kiếp sau, tôi cũng nguyện cùng em bước tiếp."
***
Hoàn chính văn.