Đúng như dự định, giảng viên Lạc đến trường gần cả ngày. Thẩm Tư Duệ loay hoay làm quà cũng ngần ấy thời gian. Mãi đến chập tối mới cảm thấy sản phẩm hoàn thiện. Đáy lòng bỗng sướng rơn.
Nhớ lại những năm trước. Lần đầu tiên mừng sinh nhật cô ấy, Thẩm Tư Duệ đã tặng cô ấy chiếc áo khoác. Áo khoác rõ ràng là để bảo vệ cơ thể khỏi cái lạnh, cái nắng của thời tiết, vậy mà cô ấy lại ôm nó, sưởi ấm nó, chỉ vì đó là quà cô tặng.
Thẩm Tư Duệ bất lực, âm thầm ghi nhớ điều này. Những cái vật chất giảng viên Lạc không thiếu, cần dùng cô ấy sẽ tự mua. Thà rằng tự mua mà dùng, còn hơn do cô nhóc tặng mà cất giữ cẩn thận...
Ấy là vào năm lớp mười hai, khi cả hai đã yêu xa. Có một điều Thẩm Tư Duệ sẽ không bao giờ biết. Diêu Vận Lạc mạnh mẽ như vậy, cũng có những lúc yếu lòng cần chỗ dựa. Những lúc đó cô ấy sẽ tìm chiếc áo khoác bé con tặng, ôm lấy rồi thiếp đi như một sự an ủi. Có lẽ đây cũng là lý do vì sao cô ấy không cần nhiều thuốc ngủ đến thế. Vì đã có món quà chữa lành, từ chính bé con của cô.
Năm nay là năm thứ hai. Thẩm Tư Duệ không chọn món quà vật chất nữa. Cô nhóc kiểm tra kỹ lại những thứ mình đã làm. Thấy vẫn ổn mới nhoẻn miệng cười yên tâm.
Thẩm Tư Duệ bảo quản thật cẩn thận, sau đó thay bộ quần áo đẹp hơn ngày thường đợi Diêu Vận Lạc trở về.
Cô nhóc mặc chiếc đầm babydoll form rộng màu trắng, phần dưới phủ qua đầu gối, phần trên mặc kèm gile trơn màu kem, cổ áo thắt nơ trắng tinh tế. Thẩm Tư Duệ còn phối set đồ này với đôi giày Mary Janes màu trắng.
Gu mặc đồ bé con trước nay vẫn thế, tối giản mà thanh lịch. Cho dù là sửa soạn thật đẹp cũng luôn tuân theo những nguyên tắc này.
Ban nãy Thẩm Tư Duệ đã ra tiệm cắt tóc. Mái tóc dưỡng dài cả năm trời thoáng chốc đã biến ngắn, phần mái thưa cũng tỉa thành mái bay. Thẩm Tư Duệ còn cố ý trang điểm theo kiểu cách đáng yêu. Diện mạo thoáng chốc thay đổi khác hẳn trước đây.
Chợt nghĩ tới phải đến quán chị Hoa Hạ trò chuyện trước rồi mới có buổi tối riêng tư cùng giảng viên Lạc, Thẩm Tư Duệ cảm thấy hơi tiếc. Ngoài giảng viên Lạc, cô nhóc chẳng muốn cho ai thấy bộ dáng này...
Nghĩ là thế nhưng không thể không đi được. Tối hôm qua lúc giảng viên Lạc bảo cô cứ thoải mái, cô đã trả lời tin nhắn Cố Hoa Hạ bảo rằng có thể đi. Còn bảo thêm là sẽ đi cùng giảng viên Lạc.
Diêu Vận Lạc trở về, hai tay ôm đùm quà, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Duệ Duệ, cứu tôi. Tôi sắp bị đống quà này đè ngợp thở rồi."
Cô nhóc bật cười khanh khách. "Sao cô không từ chối bớt." Rồi cũng lại ôm giúp cô ấy một mớ.
"Có lần tôi từ chối, các em ấy khóc ré lên. Tôi mủi lòng, đành phải nhận lấy. Mà tôi không có thói quen vứt quà được tặng, hay đưa hẳn cho người khác nhận thay. Chia chút lộc từ quà thì vẫn có thể."
Diêu Vận Lạc cũng từng là đứa trẻ, cô ấy hiểu cảm giác tặng quà mà bị từ chối nó tổn thương đến cỡ nào. Cũng hiểu cảm giác thấy giảng viên mình yêu quý vứt quà của mình vào sọt rác thực không dễ chịu. Cô ấy không nỡ xé tấm chân tình đơn thuần của các em. Mà đưa hẳn món quà cho người khác, sẽ dễ khiến bọn họ tự ti, cũng khiến các nhóc thêm buồn rầu.
Vậy nên Diêu Vận Lạc chọn nhận tất cả, đến khi không thể bê thêm được, sinh viên tự khắc thương cô, không đưa thêm quà nữa.
Thẩm Tư Duệ hiểu được tính cách này. Cô nhóc không ghen vơ va vớ vẩn. Ngược lại còn giúp cô ấy phân loại món quà, cất giữ cẩn thận. Cô cũng có niềm tin rất lớn vào giảng viên Lạc.
Cô biết cô ấy tuy bảo không tiện từ chối, nhưng chắc chắn vẫn sẽ thẳng thừng cự tuyệt quà cáp đến từ những người có vẻ thích cô theo hướng kia.
Sau khi xử lý xong đống quà, Diêu Vận Lạc nhìn bé con trong bộ trang phục cùng đầu tóc khác hẳn ngày thường, cả người ngẩn ra, mãi một lúc mới nói: "Duệ Duệ, thật có lỗi. Em chuẩn bị set đồ đẹp như này để mừng sinh nhật tôi. Vậy mà tôi còn bắt em ôm phụ quà vào."
"Nếu cô cảm thấy có lỗi thì hôn em đi." Thẩm Tư Duệ chỉ chỉ vào môi, nhoẻn miệng cười khúc khích. Trực tiếp yêu cầu bồi thường chứ không cần những lời an ủi sáo rỗng như không sao đâu, chẳng gì cả.
Diêu Vận Lạc đặt môi lên môi cô nhóc, liếm lấy vành môi, luồn lưỡi vào hôn một cái thật sâu. Mãi đến lúc không khí bị rút cạn, cô ấy mới tách ra, vành tai đỏ ửng bị che giấu dưới tóc đen, gương mặt cũng phớt hồng, nhưng vẫn tỉnh bơ nói: "Không được nghiện."
Thẩm Tư Duệ: "..." Ủa cô?
"Tôi đi tắm đã. Làm sao để mỗi bà xã mặc đẹp đây? Tôi cũng phải chọn bộ trang phục thật xứng đôi vừa lứa."
"G-gì mà bà xã chứ?" Đôi má Thẩm Tư Duệ hồng đến lợi hại. Thực đối lập với set đồ gần như trắng hết của cô.
Nụ cười Diêu Vận Lạc thêm sâu, "Vậy... vợ?"
"... Nó khác bà xã sao!"
"Khác chứ, cái một từ, cái hai từ."
Được rồi, cho dù cô ấy vô lý Thẩm Tư Duệ cũng tình nguyện chấp nhận cô ấy có lý.
"Được, được, cô đi tắm đi."
Diêu Vận Lạc nghe lời đi tắm. Thẩm Tư Duệ ngồi thừ ra. Mặc dù bình thường cô ấy ít bày tỏ tình cảm hơn cô, nhưng về phương diện này cô ấy lại chẳng ngại gì cả... Vợ sao? Ài, còn chưa kết hôn mà.
Kết hôn sao, hình như nước ta không cho phép. Nhưng cần gì pháp luật thừa nhận chứ. Chỉ cần cô và cô ấy có cuộc sống bình đạm hạnh phúc. Nếu muốn kết hôn thì đôi ta sẽ đi nước ngoài. Còn không muốn, cả hai sẽ tổ chức hôn lễ be bé.
Đúng vậy, nghĩ xong Thẩm Tư Duệ lại cười cười.
Diêu Vận Lạc đã tắm xong. Cô ấy chọn set đồ đôi với Thẩm Tư Duệ. Mặc dù đều thanh lịch tối giản, nhưng trên người cô nhóc có nét đáng yêu, còn trên người cô ấy lại mang nét trưởng thành. Cô ấy ngồi xổm sau lưng bé con, thổi khí vào tai em ấy.
"Nghĩ gì thế?"
Thẩm Tư Duệ giật mình, ngoái đầu giả bộ giận dỗi, "Vợ, đừng làm em giật mình!"
Diêu Vận Lạc chớp chớp mắt, đáy lòng xao động kịch liệt.
"Bạn nhỏ, em vừa gọi tôi là gì?"
"Vợ."
Diêu Vận Lạc bỗng quay lưng về phía cô nhóc, cảm nhận da mặt dần nóng lên.
Thẩm Tư Duệ cũng chẳng kém cạnh chút nào, gương mặt đỏ bừng từ nãy không hề thuyên giảm. Nhưng chọc được giảng viên Lạc mặt đỏ tai hồng như thế, cô nhóc cảm thấy rất xứng đáng.