GIANG TỔNG LẠC MẤT VỢ!

Chương 7: Vừa Chua Vừa Cay




Trở về sau một ngày làm việc vất vả. Lạc Linh Lung ngâm mình trong bồn tắm, cô thư giãn đầu óc.

Thật sự gần đây rất mệt. Còn việc đáp ứng nhu cầu của Giang Dụ nó nằm ngoài việc kiểm soát của cô.

Gần đây anh thật kì lạ.

Ở dưới nhà, Giang Dụ đeo tạp giề vào. Anh bắt đầu nấu bữa tối cho cả hai, chỉ cần Lạc Linh Lung yêu cầu món gì anh đều học và tìm cách nấu cho cô ăn.

Đối với Giang Dụ, từ bé đến lớn trong lòng chỉ có mỗi người con gái tên Lạc Linh Lung này.

...

Lạc Linh Lung xuống nhà, nhìn thấy Giang Dụ với bộ dạng còn mặc áo sơ mi trên người, còn mang tạp giề. Trán đã đổ đầy mồ hôi do bếp nóng, trông thật đẹp trai đó nha.

" Lại đây dùng bữa đi " Anh nói.

" À ừ ".

Cô ngớ ra ba giây, vội đi đến bàn ngồi xuống.

" Dùng bữa tối xong...chúng ta có thể đến khu trung tâm mua sắm không?" Anh hỏi.

Lạc Linh Lung ngẩn đầu nhìn anh, cô đưa tay nhận lấy li nước cam từ anh.

" Được chứ ".

...

Dùng bữa tối xong. Lạc Linh Lung ngồi ở bàn làm việc đợi Giang Dụ tắm rửa thay đồ để cả hai cùng ra ngoài.

Anh bước ra từ phòng tắm, mái tóc còn ướt do mới gọi. Lạc Linh Lung xoay người thấy vậy liền đứng dậy, cầm khăn lên đi đến nhón chân lau khô tóc cho anh.

" Lại đây để tôi sấy tóc " Cô nói.

Giang Dụ đặt tay lên eo cô, anh cúi xuống hôn lên môi Lạc Linh Lung.

" Được " Anh mỉm cười nói.

Tuy nụ hôn chỉ là lướt qua, nhưng nó cũng đủ khiến Lạc Linh Lung đỏ mặt và ngại ngùng.

Cô quay người đi lấy máy sấy tóc, anh an phận ngồi xuống để cô giúp mình làm tóc khô.

...

Cả hai cùng nhau đi dạo dưới phố. Hôm nay là thứ bảy, vì thế con phố cũng đông người hơn bình thường.

Để tránh lạc mất cô, Giang Dụ chủ động nắm lấy tay Lạc Linh Lung.

" N...này..." Cô bất ngờ nhìn anh.

" Tôi không muốn lạc mất vợ mình đâu " Anh nói.

Lạc Linh Lung phồng má. Cái gì mà lạc mất  vợ chứ?

Anh xem cô là con nít sao?

" Linh Lung " Anh gọi tên cô.

" Vâng?".

" Thật ra tôi..." Giang Dụ ấp a ấp úng, anh không biết đây có phải thời điểm thích hợp để nói mọi thứ cho cô biết không.

" Thật ra?" Cô tò mò, anh định nói điều gì quan trọng với cô lắm sao?

" Thật ra...tôi...em..." Anh bắt đầu nói vấp.

Đúng là có cơ hội nhưng không có can đảm, có can đảm thì chẳng có cơ hội mà.

" Người anh em ".

Phía sau bỗng có giọng nói vang lên, anh và Lạc Linh Lung giật mình quay đầu.

Nhìn thấy một người đàn ông lạ đứng đó, Lạc Linh Lung bất thình lình bỏ tay anh ra, chạy đến chỗ người kia.

Giang Dụ ngớ người.

Ơ?

" Người anh em ".

Lạc Linh Lung đầy vui mừng, chạy đến ôm lấy người đàn ông đó.

" Tôi còn nghĩ mình nhìn lầm, không ngờ là cậu xuất hiện ở đây " Cảnh Thiên nói.

" Cậu về khi nào? Tại sao không báo cho tôi biết?".

" Tôi vừa mới xuống sân bay, định sáng mai liên lạc với cậu không ngờ lại gặp cậu ở đây " Cảnh Thiên bảo tiếp.

Lạc Linh Lung buông Cảnh Thiên ra, cô vỗ vai anh:" Tên nhóc thối, cậu có biết tôi nhớ cậu lắm không?".

Cảnh Thiên bật cười, đưa tay xoa đầu Lạc Linh Lung.

" Tôi cũng vậy ".

Giang Dụ phía xa:"...".

Anh biến thành cây bóng đèn lớn giữa phố thế này sao?

" Đằng đó là..." Cảnh Thiên hướng mắt về Giang Dụ.

Giang Dụ bây giờ tỏa đầy sát khí đầy người, trông thật sự đáng sợ.

Lạc Linh Lung vừa vui vừa bất ngờ, cô quên mất đằng sau mình còn có ông chồng.

" Đó...đó là Giang Dụ ".

" Là chồng tôi " Cô nói.

Cảm thấy có lỗi, Lạc Linh Lung đi đến kéo Giang Dụ lại gần chỗ Cảnh Thiên.

" Người anh em, cậu cũng lấy được chồng sao?" Cảnh Thiên bất ngờ hỏi.

Giang Dụ nghe câu này liền cau mày. Lạc Linh Lung xinh đẹp như vậy, lại còn rất thông minh và tài giỏi...dĩ nhiên phải lấy được người chồng đẹp trai như anh chứ.

Nghe hơi tự luyến nhưng là sự thật.

" Cậu...".

" Đùa thôi " Cảnh Thiên bảo.

" Chào anh, tôi là Cảnh Thiên. Là người anh em tốt với Lạc Linh Lung " Cảnh Thiên đưa tay ra, chào hỏi Giang Dụ.

Giang Dụ miễn cưỡng, anh bắt tay Cảnh Thiên.

" Chào cậu, tôi là chồng của Linh Lung ".

Vừa nói, Giang Dụ vừa dùng lực siết chặt tay Cảnh Thiên.

Nhận ra Giang Dụ làm điều không tốt trước mặt mình, Lạc Linh Lung đưa tay kéo hai người đàn ông này ra.

" Thôi...thôi...".

" Cảnh Thiên lâu rồi không gặp, chúng ta đi ăn lẩu đi".

Giang Dụ quay sang nhìn cô.

Lẩu sao?

Từ nãy giờ anh được cô dội một thùng giấm chua lên đầu xuống tới dưới chân rồi đây này?

Ăn lẩu vào nữa không khác gì vừa chua vừa cay à?