Giang Dụ đến bệnh viện, nhìn thấy Cảnh Thiên ngồi ở ngoài phòng cấp cứu liền đơ ra.
Tên nhóc đó cũng được gọi đến sao?
Cảnh Thiên thấy Giang Dụ liền đứng lên. Anh lao đến nắm lấy cổ áo của Giang Dụ, đấm một phát thật mạnh vào mặt Giang Dụ.
Bốp
" Hai người bình tĩnh ".
Viên cảnh sát kia chạy đến lôi cả hai ra, Cảnh Thiên thấy Giang Dụ liền hóa điên lên.
" Anh đã ở đâu khi cô ấy gọi anh? Anh có biết cô ấy bị đâm không?" Cảnh Thiên quát lớn.
Giang Dụ đưa tay lau vết máu trên môi. Nhìn Cảnh Thiên, tên nhóc đó...
Nổi giận với anh là đúng!
" Anh có biết cô ấy gọi cho anh nhiều lần lắm không? Tại sao anh không nhấc máy?".
" Để cô ấy được đẩy vào đó rồi anh mới xuất hiện " Cảnh Thiên chỉ về phía phòng bệnh cấp cứu.
Cho dù có nguy hiểm ra sao, cô vẫn chỉ nghĩ đến Giang Dụ. Cô...không hề gọi Cảnh Thiên anh.
" Bình tĩnh đi chàng trai " Viên cảnh sát vỗ vai Cảnh Thiên.
" Anh là?" Sau đó quay sang hỏi Giang Dụ.
" Tôi là chồng cô ấy " Giang Dụ nói.
Bây giờ anh có đôi co với Cảnh Thiên cũng không được gì. Vả lại...
Người sai hoàn toàn là anh. Nếu như lúc đó anh bắt máy thì cô sẽ không...
" Hiện tại vợ anh đang được cấp cứu bên trong, cô ấy bị đâm ".
...
Hai giờ sau.
Lạc Linh Lung được đẩy ra. Hai viên cảnh sát cũng đã rời đi từ sớm, họ bảo khi nào cô tỉnh dậy thì báo cho bên phía họ biết để đến lấy lời khai và điều tra nguyên nhân cô bị đâm.
Nhìn Lạc Linh Lung nằm trên giường, Giang Dụ đau lòng.
Cảnh Thiên cũng không ngừng sốt sắn.
" Ai là người nhà bệnh nhân?" Y tá lên tiếng.
" Tôi " Giang Dụ giơ tay bảo.
" Mời anh đi theo tôi làm thủ tục nhập viện ".
Giang Dụ gật đầu, quay sang nhìn Cảnh Thiên:" Cậu có thể đi theo bác sĩ để nghe tình hình của cô ấy không?".
" Ừ " Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
Hai người mỗi người một phía.
...
Sau khi xong nhiệm vụ. Cả hai đứng bên ngoài phòng bệnh của cô. Hiện tại chưa ai được phép vào thăm cô, tình trạng của Lạc Linh Lung cũng khá nguy kịch.
Ngoài bị đâm cô còn những có vết thương nhỏ khác, theo suy đoán có lẽ là cô đã giãy giụa để thoát ra kẻ xấu, sau đó đã bị hắn đâm một phát vào bụng.
Vì mất máu quá nhiều nên Lạc Linh Lung hôn mê. Nhưng may là...
Cô được đưa đến bệnh viện kịp thời.
" Tại sao anh không nhấc máy?" Cảnh Thiên lập lại câu hỏi đó.
" Tôi...".
" Hai vị cảnh sát đó bảo...cô ấy đã liên tục gọi cho người tên Giang Dụ ".
" Nhưng anh không bắt máy, một lần cũng không " Cảnh Thiên bảo tiếp.
" Tôi...".
" Khi gặp nguy hiểm, con người ta sẽ nghĩ đến người mình cần nhất đến cứu mình ".
" Cô ấy từ đầu chỉ nghĩ đến anh...không hề nghĩ đến nhờ sự giúp đỡ từ tôi ".
" Vậy mà anh...vậy mà anh lại làm điều tồi tệ này với cô ấy ".
" Giang Dụ...anh có bao giờ nghiêm túc với Lạc Linh Lung chưa? Anh xem cô ấy là gì của mình? Sau hôm nay, cô ấy sẽ nghĩ về anh? Nếu như hai viên cảnh sát đó không phát hiện cô ấy, cô ấy sẽ mất máu...mất máu đến chết đó ".
" Đủ rồi ".
Giang Dụ hét lên.
" Đủ rồi, cậu đừng nói nữa ".
...
Trưa hôm sau.
Lạc Linh Lung đến tận trưa mới tỉnh dậy. Cô mở mắt nhìn trần nhà.
Mùi thuốc sát trùng sộc lên tới mũi...cô...được đưa đến bệnh viện rồi à?
Hình ảnh đêm qua ập về trong đầu cô, Lạc Linh Lung bắt đầu sợ hãi...
Giang Dụ...anh đã không bắt máy!
Cạch
Y tá đẩy cửa đi vào, thấy cô tỉnh lại liền mừng rỡ.
" Bệnh nhân đã tỉnh, bệnh nhân tỉnh lại rồi ".
Y tá đó thốt lên, nhanh chóng chạy đi gọi bác sĩ.
Lạc Linh Lung đưa mắt nhìn ra cửa. Có điều gì...
Ở đây sao?
...
Bác sĩ đến kiểm tra tình hình cho cô.
" Cô thấy bây giờ ổn chứ?".
Lạc Linh Lung dùng sức gật đầu.
Bác sĩ hài lòng, như vậy đã ổn rồi.
" Cô nghỉ ngơi đi, để chúng tôi báo cho người nhà của cô biết ".
" Đêm qua đã có hai người đàn ông mất ngủ vì cô đó " Bác sĩ nói.
Lạc Linh Lung dùng sức lắc đầu.
" Đ...đừng...".
" Đừng báo cho họ biết " Cô nói.
Y tá và bác sĩ cảm thấy khó hiểu, hai người quay sang nhìn nhau.
...
Nhận được tin cô tỉnh lại từ bệnh viện. Hai viên cảnh sát đêm qua liền đến đó, bắt đầu triển khai việc điều tra.
" Đêm qua tôi về trễ, trên đường về đã không có ai ".
" Khi đó phát hiện có người đi theo sau mình, tôi giả vờ như không biết, sau đó...".
" Sau đó cô đã cố gắng gọi người thân?".
Lạc Linh Lung gật đầu. Cảm thấy mũi cay nồng lên.
Gọi nhưng có ai nhấc máy đâu?
" Sau đó tên trộm đó nhân lúc tôi không đề phòng, đã tiến lên dùng dao kề cổ tôi ".
" Hắn ta cướp hết tài sản trên người tôi. Còn muốn cướp nhẫn cưới trên tay tôi, tôi không đồng ý...liền kháng cự ".
" Cuối cùng hắn ta kích động, đánh tôi rồi đâm tôi ".
" Nhận ra mình đã giết người, hắn ta ôm số đồ cướp được chạy đi, để lại tôi ở đó " Lạc Linh Lung nói.
Chiếc nhẫn cưới vẫn còn.
Nhưng mà...
" Cảm ơn hai người, nếu không có hai người...tôi chết thật rồi " Cô bảo.
" Không có gì. Cứu người là bổn phận của chúng tôi, cảm ơn cô đã hợp tác ".
" Cô nghỉ ngơi đi, chúng tôi xin phép ".
Lý Tiểu Nhã lúc này vắt giày lên cổ mà chạy. Đêm qua cô tăng ca, cuối cùng ngủ quên ở bàn làm việc tại Mộc thị. Khi tỉnh dậy thì thấy tin nhắn của Cảnh Thiên báo cho mình, liền ba chân bốn cẳng chạy đến đây nhanh nhất.
" Linh...Lung...".
Lý Tiểu Nhã vừa chạy đến thì hai viên cảnh kia đi ra, cô liền khựng lại, cuối đầu chào họ, họ cũng chào cô.
Lý Tiểu Nhã vội đi vào trong, thấy Lạc Linh Lung nằm đó...cô liền òa khóc.
" L...Linh Lung...".
" Huhu...dọa chết Lý Tiểu Nhã tôi rồi " Lý Tiểu Nhã vừa khóc vừa nói.
" Thôi...thôi nào...".
" Tớ vẫn còn sống đây này, đừng có khóc ".
" Linh...Linh Lung!!!".