Edit: Pinkie
Vì không để cho bố mẹ Giang lo lắng, Giang Tiểu Noãn điều chỉnh tâm trạng tốt rồi mới xuống xe. Thật ra cô đau lòng không phải vì tên cặn bã Tống Kiêu kia, cô chỉ đột nhiên cảm thấy mình chẳng có chuyện gì thành công mà chuyện thất bại thì nhiều vô kể.
“Ạnh, em sợ tên rác rưởi kia sẽ không để yên như vậy.” Mặc dù Giang Thiếu Đình nói giao hết mọi chuyện cho anh ấy là được nhưng mà cô vẫn không yên lòng, muốn xác nhận một chút.
“Không có gì cả, cậu ta nào có tài giỏi như vậy, càng không đánh cho cậu ta sợ thì cậu ta càng cảm thấy dễ bắt nạt, loại người này chính là lấn yếu sợ mạnh.” Khi hai anh em thực sự gặp chuyện thì thái độ nói chuyện với nhau rất tốt.
“Không phải, em sợ làm ảnh hưởng tới công ty anh.” Giang Tiểu Noãn lo lắng nhất chính là điều này, dù sao thì Thịnh Phi cũng vừa vừa trải qua sóng gió.
“Vì một mình Tống Kiêu, Tống Thị cũng không làm tới mức đó.” Giang Thiếu Đình nói rất khẳng định.
Anh có thể biết chút ít tình hình của gia đình Tống Chính Niên. Mặc dù Tống Viễn là con trai do vợ cả sinh ra, phía sau anh ta còn có nhà họ Quách ở Giang Thành, nhưng mà hai cha con nhà này vẫn luôn đối đầu nhau. Tống Kiêu mặc dù là con riêng, nhưng lại không có chỗ dựa, cho dù Tống Chính Niên muốn bồi dưỡng cũng lực bất tòng tâm, chứ nói gì đến chuyện sau này tiếp quản Tống Thị. Vì chút chuyện nhỏ của Tống Kiêu này, Tống Chính Niên cũng không phải ngốc, nếu Tống Kiêu thực sự vào được Tống Thị thì tự khắc sẽ có người đối phó với cậu ta, và Tống Viễn chắc chắn là người đầu tiên. Dù sao chuyện này còn liên quan đến chút ân oán năm đó, Tống Viễn làm sao có thể để cho mẹ con Hứa Ngọc tốt đẹp được.
Cho nên lần trước Tống Chính Niên nói chuyện thông gia thì anh đã biết, đây tuyệt đối không phải là ý định của Tống Chính Niên. Người phụ nữ Hứa Ngọc kia có chủ ý gì không phải anh không biết.
*
Tống Kiêu tức giận đùng đùng về đến nhà.
Hứa Ngọc nhìn thấy bộ dáng mặt mũi sưng vù của anh ta thì giật mình kêu lên: “Làm sao? Làm sao thế này con?”
“Đừng đụng, đau chết con rồi.” Lần này, ngay cả nói chuyện Tống Kiêu cũng cảm thấy đau đớn.
“Đi, đi bệnh viện trước.” Hứa Ngọc nhìn thôi đã thấy đau lòng.
“Không đi.” Tống Kiêu nổi giận nói.
“Được, được, được, mẹ gọi bác sĩ Vương tới.” Hứa Ngọc đành phải gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.
“Mẹ, mẹ nói với bố một chút, lần này phải chơi chết Giang Thiếu Đình. Con muốn để hai anh em bọn họ không còn chỗ nào đặt chân ở Lâm Thành. Thật sự khinh người quá đáng.” Tống Kiêu oán hận nói, với tình trạng bây giờ của Giang Thiếu Đình, Tống Chính Niên muốn giết chết anh ta chỉ là chuyện vài phút mà thôi.
“Con nói gì đó, con nghĩ Lâm Thành này là của bố con à? Con cũng đừng có chọc cậu ta nữa. Mẹ tự có kế hoạch của mình. Hôm qua vất vả lắm mẹ mới thuyết phục được bố con cho con vào Tống Thị rèn luyện, đi theo chú Trương học tập.” Hứa Ngọc nói, lại đột nhiên nghĩ tới: “Con lại đi chọc cậu ta? Bị thương thế này là do Giang Thiếu Đình đánh à?”
“Mẹ, mẹ còn sợ anh ta làm gì?” Tống Kiêu nghe Hứa Ngọc nói như vậy thì có chút mất kiên nhẫn.
“Con muốn chọc mẹ tức chết đúng không? Tô Thị còn không động được cậu ta, con còn dám gây chuyện?” Hứa Ngọc tức giận muốn đánh người.
“Mẹ nói cái gì? Không phải Tô Thị đã chấm dứt hợp tác với anh ta sao? Cái gì làm không động được anh ta?” Tống Kiêu kinh sợ, có linh cảm chẳng lành.
Hứa Ngọc cũng đoán ra được đại khái, kiềm chế lửa giận trong lòng, nói hết mọi chuyện cho Tống Kiêu nghe, cuối cùng, vẫn nhịn không được mà tiếp tục mắng cậu ta một trận nữa.
Tống Kiêu nghe Hứa Ngọc nói xong, bối rối hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?” Vừa mới nãy anh ta còn tuyên bố muốn để cho hai anh em Giang Thiếu Đình không chốn dung thân ở Lâm Thành.
“Để xem.” Hứa Ngọc nhìn thấy con trai mình không chịu thua kém như vậy thì lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi.
“Mẹ bảo bố tìm Tô Thị, con không tin hai nhà hợp lại mà không giải quyết được Giang Thiếu Đình.” Kết quả duy nhất mà Tống Kiêu mong muốn chính là trả thù được Giang Thiếu Đình.
“Con cho rằng Tô Thị ngu ngốc ư? Bố con cũng sẽ không làm như vậy. Được rồi, con nhớ kỹ bài học này cho mẹ. Mẹ không biết tiếp theo Giang Thiếu Đình sẽ làm gì nhưng mà cho dù cậu ta có làm gì đi chăng nữa thì con cũng không được chọc tới cậu ta nữa. Còn cái khác thì nói sau.”
Mặc dù Hứa Ngọc nói như vậy, nhưng mà trong lòng vẫn nhớ tới câu Tống Kiêu vừa nói kia. Tô Thị đột ngột rút vốn, chắc hẳn bên trong có nguyên nhân, còn nguyên nhân gì thì là chuyện khác, có lẽ sẽ tìm ra được bước đột phá từ đây.
……..
Lục Nguyên Khải phẫu thuật vào giữa tháng sáu. Từ lần trước Ôn Ngôn trở về đến nay đã được hơn mười ngày, cô muốn cuối tuần này lại đi thăm thằng bé một chút. Lúc nói chuyện này với Giang Thiếu Đình, Giang Thiếu Đình nói đến lúc đó anh sẽ đi với cô. Anh có thể đi cùng thì đương nhiên cô càng vui vẻ, cho nên lần này cũng không nói lời khách khí nữa.
Giang Thiếu Đình không nghĩ như vậy, dù sao ở Hải Thành còn có người đàn ông kia, đến nơi đó mà để một mình cô đi thì đây không phải là tự làm cho mình không thoải mái à?
Bây giờ, hai người đã ở trong trạng thái nửa ở chung. Rất nhiều lần Giang Thiếu Đình bảo cô dọn vào chung cư anh ở gần công ty ở. Ôn Ngôn cũng không hoàn toàn từ chối, như vậy, đi làm cũng dễ dàng, Giang Thiếu Đình cũng không phải mỗi lần đều chạy tới chạy lui. Nhưng mà nghĩ đến hồi trước đóng tiền thuê nhà nửa năm, nhà này còn hơn một tháng nữa thì cô lại muốn đợi đến khi hết hạn lại nói.
“Chờ phòng này hết hạn rồi nói sau.” Hai người đang cuộn người trên ghế sô pha, tiếp tục nói chuyện này.
“Tiền thuê hơn một tháng này anh cũng có thể trả.” Giang Thiếu Đình nhìn thấy bộ dáng do dự của cô thì nói đùa.
“Tiền của anh cũng là tiền, lãng phí.” Ôn Ngôn lườm anh.
“Dù sao phòng bên đó của anh cũng để trống, kia cũng không phải là lãng phí đó sao.” Giang Thiếu Đình cảm thấy bên này có chút vắng vẻ, hiện tại thì cũng ổn, nhưng mà nếu như anh đi công tác, để cô ở một mình ở đây thì anh không yên lòng.
“Chờ đến khi trở lại rồi nói.” Ôn Ngôn lại đẩy thời gian đến cuối tuần.
“Nói được thì phải làm được.” Giang Thiếu Đình xem như đây là câu trả lời chắc chắn của cô, không cho cô cơ hội phản bác.
Ôn Ngôn cũng nghe theo anh, mấy nhà tư bản ác độc thường chính là như vậy.
*
Thời gian trôi rất nhanh, một tuần bận rộn đã thoáng chốc trôi qua.
Ôn Ngôn không biết Ngôn Trăn có nghe lọt tai những lời mà trước đó cô đã nói hay không, cộng thêm Hoắc Vũ bên kia cũng đã đồng ý với cô, cho nên bây giờ cô chỉ hy vọng không có chuyện gì xảy ra nữa, chữa trị cho Lục Nguyên Khải trước đã.
Hạng mục Thành Đông đã bắt đầu, bên JR cũng đặc biệt phái người tới. Cho nên mấy ngày nay Giang Thiếu Đình bề bộn công việc, nhưng mà vẫn dành thời gian để cùng cô đến Hải Thành. Thấy anh cứ khăng khăng muốn đi cùng, nên Ôn Ngôn cũng không nhiều lời.
Lần này, vẫn đi chuyến bay trễ nhất vào thứ sáu như trước, vẫn nói thời gian cho Ngôn Trăn như cũ.
Rạng sáng, từ lúc xuống máy bay thì Giang Thiếu Đình vẫn không ngừng nghe điện thoại, đến khách sạn vẫn còn gọi. Ôn Ngôn tắm rửa xong thì lười biếng nằm trên giường.
“Mau ngủ đi, anh đi tắm trước, sau đó sẽ vào ngủ với em.” Giang Thiếu Đình cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một cái.
Ôn Ngôn bất ngờ vòng tay qua cổ anh, chủ động làm cho nụ hôn này càng sâu hơn. Lúc Giang Thiếu Đình muốn tiếp tục thì Ôn Ngôn lại khẽ đẩy anh ra một chút: “Nhanh đi.”
Giang Thiếu Đình u oán nhìn cô một cái, chỉ là người nào đó đã chui vào trong chăn như con rùa đen rụt đầu.
Khi nghe được tiếng đóng cửa phòng tắm thì Ôn Ngôn nhẹ lò đầu ra. Nhìn phòng tắm, bóng dáng người đàn ông thỉnh thoảng đung đưa, cô có thể nghe được mọi cử động của anh, âm thanh cởi quần áo, tắm rửa, lau tóc…… Loại cảm giác này rất vi diệu, lại rất ấm áp.
Lúc Giang Thiếu Đình từ phòng tắm đi ra, con rùa đen vừa mới rụt đầu không dám nhìn anh lúc nãy giờ đang mở mắt to nhìn anh.
“Em nhìn anh thế này, anh sợ chúng ta không cần làm việc nữa.” Người đàn ông sải bước dài, không có mấy bước đã đi tới bên giường, ôm người trong chăn ra rồi đặt trên đùi mình.
Bị anh ôm ở tư thế này, Ôn Ngôn xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng anh, lấy hai tay che mắt, cảm giác cả khuôn mặt đều nóng như thiêu như đốt. Mà nơi mình ngồi, cô có thể cảm nhận được sự biến hóa từng chút từng chút của anh. Lần này, cả người cô cứng đờ, động cũng không dám động.
Giang Thiếu Đình gỡ hai tay của cô ra, đặt lên hai bên vai mình, nhìn cô gái mặt đỏ như cắt ra máu, làm người ta nhịn không được mà muốn cắn một phát để trừng phạt cô. Hai mắt Ôn Ngôn nhìn lung tung, không dám nhìn thẳng vào anh, nhẹ nhàng cắn môi dưới. Lần này, người đàn ông thực sự không nhịn được nữa, hai tay vòng qua eo thon của cô, cúi đầu xuống, hung hăng cắn môi cô một phát.
Ôn Ngôn không hề có chút kháng cự nào với nụ hôn của anh, dưới sự dẫn dắt của anh, cô còn không tự chủ mà cuốn theo anh, nhanh chóng bị anh hôn đến chóng cả mặt mày…..
Chỉ với một nụ hôn, cả hai người đều thở hồng hộc.
Đôi mắt Giang Thiếu Đình sâu không thấy đáy, đã sớm bị lửa dục thiêu đốt, bàn tay đang đặt trên eo cô thả lỏng rồi đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
“Ôn Ngôn!” Anh thân mật gọi tên cô, chôn đầu ở cổ cô, khàn giọng thì thầm: “Anh nhịn vất vả lắm.”
“………”
Đương nhiên Giang Thiếu Đình không nỡ muốn cô ở đây. Trước đó, mỗi lần tới thời điểm then chốt anh đều phanh lại. Chủ yếu anh cảm thấy chuyện này đối với hai người đều có ý nghĩa rất lớn, cho nên thời gian, địa điểm đều rất quan trọng.
“Em ngủ trước đi, anh kiểm tra phương án ngày mai bọn họ sử dụng một chút rồi lại ngủ với em.”
Ôn Ngôn gật đầu lung tung. Lúc này, anh nói cái gì cũng được. Nếu như thật sự muốn làm chuyện gì thì cô nghĩ, cô hẳn cũng không từ chối. Nhưng mà cô biết rõ vì sao anh lại không tiếp tục. Cho nên, mỗi lần hai người thân mật xong, anh đều cố gắng hết sức kiềm chế, cẩn thận từng li từng tí dịu dàng với cô, cả trái tim cô đều bị hơi ấm này bao bọc chặt chẽ.
Giúp cô đắp kín mền, Giang Thiếu Đình mới đứng dậy, cầm máy đi qua bàn làm việc ở bên cạnh, điều chỉnh độ sáng của máy tính xuống mức thấp nhất. Ôn Ngôn nhìn dáng vẻ làm việc chăm chỉ của anh dưới ánh đèn ấm áp thì trong lòng càng cảm thấy mềm mại. Ôn Ngôn thỏa mãn vô vàng, không bao lâu sau, dưới hoàn cảnh đặc biệt này, cô chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm, lúc Ôn Ngôn tỉnh dậy, Giang Thiếu Đình còn đang ngủ rất say. Cô không biết hôm qua anh ngủ lúc mấy giờ. Cô cẩn thận không chút kiêng kỵ nhìn dáng vẻ ngủ say của người đàn ông, đôi lông mày kiếm, hàng mi mảnh mai dưới đôi mắt nhắm nghiền trông cực kỳ mê người. Ôn Ngôn nhịn không được mà chống lấy cơ thể mình, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt của anh một cái, nhưng lại có cảm giác có tật giật mình nên vội vàng rời đi.
Ôn Ngôn đỏ mặt, chuẩn bị đi vào phòng tắm để tỉnh táo một chút, nhưng mà vừa cử động thì có một cánh tay siết chặt bên hông, ôm cả người cô vào trong ngực…..
Cô vừa hô lên một tiếng thì đôi môi mỏng của người đàn ông nhanh chóng ngậm lấy môi cô, mọi thứ đều vừa vặn. Cô chỉ vùng vẫy hai cái đã đầu hàng. Một nụ hôn nóng bỏng kết thúc, hai người lại thở hồng hộc.
Từ từ buông cô gái trong ngực ra, người đàn ông mở mắt, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, em yêu.”
Ôn Ngôn nói câu chào buổi sáng rồi nhanh chóng trốn vào trong phòng tắm, sau lưng là tiếng cười vui vẻ của người đàn ông.
*
Hai người ăn sáng xong thì bắt xe tới bệnh viện. Vẫn như lần trước, lúc bọn họ đến thì Ngôn Trăn đã đứng chờ ở cổng bệnh viện. Khi Ôn Ngôn nhìn thấy bà ấy, lông mày khẽ nhíu, mới có hơn mười ngày không gặp mà cô cảm giác bà ấy đã tiều tụy hơn rất nhiều, nhưng cũng không mở miệng nói gì cả.
Lúc Ngôn Trăn nhìn thấy có Giang Thiếu Đình đi cùng thì trên mặt thoáng có chút thiếu tự nhiên, nhưng mà cũng nhanh chóng điều chỉnh, vội cười tiếp đón.
“Tới rồi à!”
Giang Thiếu Đình nhẹ gật đầu với bà ấy, còn Ôn Ngôn thì dạ một tiếng.
Ôn Ngôn chú ý, trên tay bà ấy vẫn cầm hộp đựng thức ăn như lần trước.
Trình tự vẫn giống như lần trước, trong hành lang chỉ có một cái ghế, cho nên cả ba người không ai ngồi cả.
“Tình hình gần đây thế nào ạ?” Ôn Ngôn mở miệng hỏi trước.
“Phát sốt vài ngày, vẫn luôn ăn không ngon, hai ngày qua có tốt hơn một chút, cũng hạ sốt, miễn cưỡng cũng có thể ăn được chút ít.” Nói đến Lục Nguyên Khải, mũi Ngôn Trăn lại bắt đầu chua xót.
“Con cũng đã hẹn với bác sĩ, cuối tuần tới làm kiểm tra.” Ôn Ngôn không nghĩ tới tình hình của Lục Nguyên Khải lại càng thêm xấu như vậy.
“Ngày nào thằng bé cũng hỏi khi nào chị sẽ đến. Đêm qua nói chuyện với nó, thằng bé rất vui vẻ, còn ăn nhiều hơn một chút.”
“Mẹ đưa số điện thoại cố định ở đây cho con. Khi con về, con có thể gọi điện thoại cho em ấy.” Ôn Ngôn không đành lòng nghe thấy mấy câu này.
“Ừ, được.”
“Bị sốt như vậy có ảnh hưởng tới việc cấy ghép hay không? Bác sĩ nói thế nào ạ?”
“Bác sĩ nói còn có một tháng nữa, khoảng thời gian này phải chú ý một chút, bồi dưỡng tốt thì sẽ không có vấn đề gì.”
Hàng chân mày của Ôn Ngôn vốn luôn nhíu chặt, nghe được câu này mới thả lỏng một chút.
Cửa sổ vừa mở ra, Ôn Ngôn lập tức đi tới, Giang Thiếu Đình cũng đi theo sau cô.
“Nguyên Khải, chị tới rồi.” Ôn Ngôn vừa nói vừa đưa tay ra hiệu cho cậu cầm ống nghe lên.
Xem ra hình như còn gầy hơn so với mấy ngày trước, Ôn Ngôn lại đau lòng.
“Chị!” Lục Nguyên Khải nhìn thấy Ôn Ngôn thì toét miệng cười.
“Ừ, chị đến thăm Nguyên Khải của chúng ta này. Ngày nào chị cũng nhớ em, em có nhớ chị không nha?”
“Dạ, nhớ, rất nhớ.” Giống như sợ biểu đạt không đủ chân thành, Lục Nguyên Khải còn gật đầu thật mạnh.
“Nguyên Khải, chị không chỉ tới thăm em một mình, chị còn dẫn thêm anh trai tới thăm em nữa đó.”
Giang Thiếu Đình nghe thấy mình bị điểm tên, thì lập tức cúi người xuống, vẫy vẫy tay với Lục Nguyên Khải qua cửa sổ thủy tinh.
Lục Nguyên Khải nhìn thấy anh vẫy tay với mình thì cũng vẫy tay lại với anh.
“Chị, anh trai này có phải là bạn trai của chị không?” Lục Nguyên Khải cảm thấy anh trai này cao lớn, đẹp trai, trông còn đẹp hơn so với hai anh trai trong nhà cậu, hơn nữa trông rất dịu dàng, thế nên cậu hiếu kì hỏi.
“Đúng vậy, anh ấy là bạn trai chị. Nguyên Khải có thích không?” Ôn Ngôn cố nói chuyện này với cậu, tránh những vấn đề liên quan đến tình hình sức khỏe của cậu.
“Thích ạ! Chị thích, em cũng sẽ thích.”
“Nguyên Khải của chúng ta thật tốt với chị mà.” Nghe được những lời này, Ôn Ngôn cố kìm nén nghẹn ngào, lộ ra dáng vẻ tươi cười.
“Chị, sau này có phải chị sẽ kết hôn với anh trai này không ạ? Giống như bố mẹ vậy đó.” Thế giới của trẻ con rất đơn giản, nhưng thực ra bọn chúng biết hết mọi thứ.
“Đúng thế. Cho nên Nguyên Khải của chúng ta lại có thêm người thân nha.” Nghe cậu bé hỏi như vậy. Ôn Ngôn hơi dừng lại một chút.
“Chị, em có thể nói chuyện với anh trai vài câu không ạ?”
“Đương nhiên có thể.” Ôn Ngôn đưa điện thoại cho Giang Thiếu Đình, đồng thời đứng dậy, nhường vị trí cho anh.
“Nguyên Khải, chào em, anh là Giang Thiếu Đình, em có thể gọi anh là anh Thiếu Đình nha.” Giang Thiếu Đình quá cao, đến mức ngồi trên ghế nhỏ này trông có vẻ hơi quá khổ.
Ôn Ngôn có thể nghe ra giọng điệu nói chuyện của anh bây giờ không giống như bình thường, anh nói rất chậm, còn rất nhẹ nhàng. Ôn Ngôn nhịn không được mà khoác tay lên vai anh, nghiêng lỗ tai lại sát ống nghe.
“Anh, chào anh! Em muốn nói với anh, sau này anh phải chăm sóc chị em thật tốt nha, giống như bố em đối xử với mẹ em vậy, có được không ạ?”
Ôn Ngôn chỉ nghe được câu nói kia mà đã không chịu được, dịch qua một bên, che miệng khóc.
“Được, anh sẽ.” Giang Thiếu Đình chân thành bảo đảm với cậu bé.
“Anh, cảm ơn anh, anh thật tốt!”
Ngôn Trăn thấy Ôn Ngôn trốn một bên khóc thì đi đến bên cạnh Giang Thiếu Đình, đưa mắt ra hiệu cho anh chuyển cho mình.
“Nguyên Khải cũng là cậu bé ngoan, mẹ có chuyện muốn nói với em này.” Giang Thiếu Đình dịu dàng cười với cậu.
“Được, vậy anh đưa điện thoại cho mẹ đi ạ!”
Giang Thiếu Đình đi tới, ngồi xổm xuống, kéo Ôn Ngôn lên rồi ôm vào trong ngực mình.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Thằng bé là một cậu bé rất dũng cảm.” Giang Thiếu Đình vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, muốn cô dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mà Ôn Ngôn vẫn khóc không ngừng. Thật ra không ai có thể lý giải được cảm giác của cô lúc này. Từ một góc độ nào đó mà nói, cô và Lục Nguyên Khải rất giống nhau, bọn cô vừa thiếu thốn tình thân, vừa khao khát được yêu thương. Vừa mới nãy, Lục Nguyên Khải dặn dò câu kia với Giang Thiếu Đình, giọng nói ngây thơ của thằng bé đã đâm thẳng vào lòng cô.
“Thiếu Đình, trong lòng em rất khó chịu. Em rất sợ, em không biết có cách nào để cho thằng bé không phải chịu đau đớn như vậy không. Thằng bé là em trai em, còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu đựng đau đớn này. Chỗ này của em đau quá, thực sự rất đau.” Ôn Ngôn chỉ vào tim mình, khóc nấc lên.
Nhìn thấy cô khó chịu như vậy, Giang Thiếu Đình cũng đau lòng theo, chỉ có thể tiếp tục an ủi.
*
Lúc Ôn Ngôn trở lại khách sạn, chỉ cảm thấy cả người đều mệt mỏi. Giang Thiếu Đình bảo cô đi ngủ nghỉ ngơi trước một chút.
“Thiếu Đình, em muốn ngày mai mới trở về. Đêm nay em muốn qua thăm thằng bé.” Ôn Ngôn muốn thăm Lục Nguyên Khải nhiều một chút.
“Được, đều nghe em.”
“Nếu như anh bận thì về trước đi.” Ôn Ngôn không muốn Giang Thiếu Đình vì ở đây mà trễ nải chuyện quan trọng.
“Không có việc gì, anh ở lại cùng với em. Em quên vừa rồi đã nói với Nguyên Khải thế nào à? Anh phải chăm sóc cho em thật tốt, nhanh như vậy đã quên hết lời thằng bé nói à!” Giang Thiếu Đình làm ra vẻ muốn dạy dỗ.
“Được rồi, cảm ơn anh, anh vất vả rồi!” Ôn Ngôn duỗi hai tay ra muốn anh ôm.
Sau khi Giang Thiếu Đình dỗ cô ngủ xong thì đứng dậy, bắt đầu ngồi trước máy tính tiếp tục làm việc.