Giang Thiếu Đình của Ôn Ngôn

Chương 29: Cũng không xa




Edit: Pinkie

Ngu Thụy đương nhiên biết Giang Thiếu Đình, đây là một nhân vật nổi tiếng ở Lâm Thành. Học sinh ở Lâm Thành đại khái không ai không biết anh ấy. Trước kia anh ấy là học sinh gương mẫu của trường, sáu năm bao gồm cả cấp hai và cấp ba đều đứng nhất, bây giờ tốt nghiệp thì người nổi tiếng tiêu biểu trong lớp sinh viên đã tốt nghiệp. Hằng năm, vào ngày hội tân sinh viên, anh ấy luôn được lấy ra làm tấm gương để động viên các em học sinh mới vào trường. 

Giang Thiếu Đình nhìn thoáng qua Ngu Thụy, rồi nhướng mày nhìn Ôn Ngôn, nở nụ cười đầy ẩn ý. 

“Chào anh!”

“Chào cậu!”

Hai người đàn ông chào hỏi lẫn nhau.

Giang Thiếu Đình: “Tôi dẫn Ôn Ngôn đi vào trước.” 

“Được, hai người đi trước đi.” Ngu Thụy gật đầu. 

Ôn Ngôn nói tạm biệt với Ngu Thụy và Quách Thanh Đồng rồi kéo tay Giang Thiếu Đình rời đi.

“Người đã đi xa, có nhìn cũng không nhìn thấy nữa đâu.” Quách Thanh Đồng nhàn nhã ngồi trên ghế, bỏ một quả anh đào vào trong miệng.

Quách Thanh Đồng nhìn Ôn Ngôn như vậy, lại thêm Giang Thiếu Đình, Ngu Thụy nhất định đấu không lại. Đã đấu không lại thì cô lập tức có hy vọng. Ngu Thụy có vẻ là người không chịu trói buộc, anh ấy không chỉ là một người đàn ông si tình mà còn rất quân tử, như thế mà làm sao cô không thích được cơ chứ, thực sự là thích vô cùng. Lần này cô đã chiếm được thiên thời địa lợi, chỉ cần cô tiếp tục tấn công thì ngày thành công sẽ không còn xa nữa.

“Em, nói thật nhiều.” Ngu Thụy xoay người ngồi cách cô hai chỗ.

“Tâm tình của em rất tốt.” Quách Thanh Đồng thấy anh ngồi xa như vậy thì cũng mặc kệ. 

“Đi, em có đi hay không?” Ngu Thụy bực bội nói.

“Đi, em là bạn gái của anh, nhất định phải đi theo anh rồi.” Quách Thanh Đồng nhìn thấy anh đứng dậy thì cũng hấp tấp đi theo. 

*

Một bên khác, sau khi thấy Ôn Ngôn chào tạm biệt bọn họ xong thì mặc dù tâm trạng của Giang Thiếu Đình khá tốt nhưng mà trong lòng cũng không tránh khỏi chua chua. 

“Hóa ra cậu ấy chính là Ngu Thụy.” Giang Thiếu Đình còn nhớ Giang Tiểu Noãn đã từng nói, cái người họ Ngu gì đấy mười năm nay vẫn luôn nhớ thương Ôn Ngôn. 

“Đúng thế, em thấy bọn họ thật đáng yêu.” Ôn Ngôn thuận miệng đáp. 

“À, em vẫn nên cách xa cậu ấy một chút, dù sao…” Giang Thiếu Đình còn chưa nói hết. 

“Anh nói gì đó, không ngờ anh hẹp hòi đến vậy luôn đó, còn không tin em. Hôm nay tình cờ gặp nhau, mọi người trò chuyện vui vẻ, ngay cả phương thức liên lạc bọn em còn chưa trao đổi đó, làm gì mà sau này cách xa, nhiều lắm thì có gặp mặt cũng chỉ chào hỏi đôi ba câu mà thôi.” Ôn Ngôn nói xong thì hung hăng trợn mắt nhìn Giang Thiếu Đình.

“Đây không phải là do anh ăn dấm à.” Giang Thiếu Đình cười nói. 

“Dấm cũng không thể ăn bậy bạ.” Dù sao đã đến đại sảnh, Ôn Ngôn chỉ có thể nói thầm. 

“Đi thôi, dẫn em đi chào hỏi ông nội Đoàn một chút.” Giang Thiếu Đình đột nhiên cảm thấy những gì mình nói vừa rồi quả thực có chút không cần thiết, cho nên hơi chột dạ, nhưng mà nhìn anh vẫn ung dung bình thản như cũ. 

Ông nội Đoàn đang trò chuyện với bạn bè của mình, thấy Giang Thiếu Đình dẫn một cô gái đi tới thì có chút ngoài ý muốn.

“Ông nội, đây là bạn gái con, Ôn Ngôn.” Giang Thiếu Đình giới thiệu. 

Ông nội Đoàn nhìn Ôn Ngôn, trên mặt nở nụ cười hiền lành.

“Tốt, tốt lắm, mấy đứa đều là đứa trẻ ngoan.” Vốn ông nội Đoàn rất thích Giang Thiếu Đình, thường ngày không ít lần bảo Đoàn Phi phải học tập anh. Nhìn thấy Ôn Ngôn cũng là một cô gái điềm đạm dịu dàng, ấn tượng đầu tiên rất có cảm tình, cho nên khó tránh khỏi có chút yêu ai yêu cả đường đi lối về.

“Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ, sức khỏe dồi dào ạ!” Ôn Ngôn cũng cảm giác ông cụ trước mặt rất hiền lành, cho nên cười nói với ông.

“Cảm ơn, cảm ơn cháu!” Ông nội Đoàn vui vẻ cười nói.

Ôn Ngôn vốn cho là người có địa vị cao như ông nội Đoàn thì phải có bộ dáng nghiêm túc, nhưng mà không ngờ rằng ông ấy không chỉ dễ gần mà còn hài hước, trách không được tính cách của Đoàn Phi lại vui vẻ cởi mở như vậy, thì ra là di truyền từ ông cụ.

“Có phải không tốt lắm hay không?” Lúc Giang Thiếu Đình nói với Ôn Ngôn là có thể về thì Ôn Ngôn đột nhiên cảm giác có chút ngượng ngùng.

“Không có việc gì, cũng gần xong rồi, một mình Đoàn Phi có thể xử lý tốt.” Giang Thiếu Đình nói.

Hôm nay, tốt xấu gì cũng là đại thọ 80 tuổi của ông nội Đoàn, dù thế nào đi chăng nữa thì những chú bác kia của Đoàn Phi cũng không dám gây sự. Cho dù là có gây sự thì đó cũng là việc trong nhà của nhà họ Đoàn, bọn anh cũng giúp không được gì. Đoàn Phi chuẩn bị tiếp quản Đoàn Thị, thì sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện.

“Giang Thiếu Đình.” Lúc hai người vừa đi ra đại sảnh thì phía sau đột nhiên có tiếng gọi.