Giang Thiếu Đình của Ôn Ngôn

Chương 24: Dẫn về nhà ăn cơm




Edit: Pinkie

Hứa Ngọc đợi tới đợi lui, đợi không được Giang Thiếu Đình nhưng mà lại bị Tống Chính Niên trách mắng.

“A Kiêu không hiểu chuyện, bà cũng theo nó náo loạn.” Mặc dù Tống Chính Niên tức giận nhưng giọng nói vẫn còn nhẹ nhàng. 

“Tôi đây không phải vì con trai mình sao, tôi cũng muốn nó có chút thành tựu. Ngoại trừ cho nó tiền thì cái gì ông cũng mặc kệ, lần này ngay cả tiền cũng hạn chế cho nó, như thế không phải là để cho nó bị người ta chê cười sao.” Hứa Ngọc không nghĩ tới Giang Thiếu Đình lại trực tiếp tìm Tống Chính Niên. 

Tống Chính Niên: “Bà càng sống càng hồ đồ, Giang Thiếu Đình trẻ tuổi đã có được vị trí này, bà cho rằng cậu ấy dễ dàng để người ta nắm thót như vậy sao? Bà làm như vậy, chỉ phản tác dụng mà thôi.” 

“Vậy ông nghĩ cách giúp con trai mình đi. A Niên, mười tám tuổi tôi đã theo ông, vẫn luôn không danh không phận, tôi không muốn A Kiêu cũng giống như tôi, cứ trôi qua như vậy cả đời.” Hứa Ngọc nói xong thì sụt sùi khóc. 

Tống Chính Niên tự có biết mình đã để cho bà ấy bị thua thiệt, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, ông tiếp tục dỗ dành bà ấy. Dù sao cho tới bây giờ, biểu hiện của Hứa Ngọc đều làm cho ông tương đối hài lòng, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, lần này hồ đồ như vậy cũng là vì Tống Kiêu. 

“Bà nói đi, bà muốn thế nào, tôi sẽ cố gắng làm theo.”

Trong lòng Hứa Ngọc vui mừng khôn xiết, bà đợi chính là đợi câu nói này của Tống Chính Niên.

“Ông xem, lần này khẳng định không thể làm thông gia với nhà họ Hoa, vậy thì lựa chọn khác, Giang Tiểu Noãn cũng có thể.” Hứa Ngọc ở bên cạnh, vừa nói vừa nhìn vẻ mặt thay đổi của Tống Chính Niên. 

Ý nghĩa đầu tiên của Tống Chính Niên là chắc chắn sẽ không được, Giang Thiếu Đình sẽ không đồng ý, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cảm thấy có lẽ có thể thực hiện được. Nếu như kết thông gia với nhà họ Giang thì không chỉ đối với Tống Kiêu mà đối với Tống Thị mà nói cũng vô cùng có lợi. 

Mặc dù bây giờ đã náo loạn đến mức không ra gì nữa, nhưng mà hai đứa nó đã ở chung đến mức có thai rồi, thì trong lòng Giang Tiểu Noãn khẳng định vẫn có vị trí nhất định cho Tống Kiêu. Xem ra chuyện này cũng không hẳn là không thể làm được.

“Để tôi thử một chút xem sao.” Tống Chính Niên suy tư một hồi, rồi cũng cho Hứa Ngọc câu trả lời chắc chắn làm bà hài lòng. 

“Tôi biết ông sẽ không mặc kệ con trai mình mà.” Hứa Ngọc vui mừng. 

“Thời gian này bà coi chừng nó kỹ vào, bảo nó thu tay lại một chút, tôi sẽ xem biểu hiện của nó.” Trước khi đi, Tống Chính Niên để lại một câu như vậy.

………….

Kể từ khi mẹ Giang biết Giang Thiếu Đình đang kết giao với Ôn Ngôn thì luôn thúc giục Giang Thiếu Đình dẫn Ôn Ngôn về nhà ăn cơm. Mặc dù Giang Thiếu Đình cũng có ý định này, nhưng một phần anh cảm thấy quá nhanh, sợ Ôn Ngôn không được tự nhiên, một phần anh cảm thấy hẳn là nên tới nhà họ Ôn gặp mặt trước.

Về phía Ôn Ngôn, cô vẫn luôn quen có một mình, bây giờ mặc dù hai người đang nói chuyện yêu đương nhưng thực sự cô cũng không nghĩ tới chuyện gặp người lớn.

“Mẹ anh vẫn luôn giục anh dẫn em về nhà.” Sau khi tan sở ngày hôm đó, Giang Thiếu Đình nói chuyện này với Ôn Ngôn. 

“Hả? Đi gặp người nhà anh sao, anh không nói trước, em nào có không biết xấu hổ mà thúc giục anh.” Ôn Ngôn bĩu môi. 

“Thì ra em đã muốn đến nhà anh từ sớm rồi nha!” Giang Thiếu Đình cố ý trêu chọc cô. 

Ôn Ngôn im lặng, trợn mắt nhìn anh, không mở miệng. 

“Anh thấy hẳn là phải nên đến gặp bố em trước, em thấy sao?” Giang Thiếu Đình hỏi dò.

“Có thể nha, vậy để em nói với bố.” 

Được Giang Thiếu Đình nhắc như vậy, Ôn Ngôn cũng cảm thấy hẳn là nên dẫn anh tới gặp Ôn Kiến Thành. 

Ngày hôm đó cô gọi điện thoại ngay cho Ôn Kiến Thành. Ôn Kiến Thành nghe nói cô dẫn bạn trai đến thì liên tục nói được, sau đó định thời gian là cuối tuần. Ôn Ngôn nghe ra được, trong điện thoại, Ôn Kiến Thành rất vui vẻ, ông cũng không hỏi đối phương là ai, chỉ vui vẻ mà thôi. Cô biết, trước giờ bố cô vẫn luôn như vậy, đối với những chuyện mà cô làm ông luôn là người ủng hộ và tin tưởng cô nhất. 

Chuyện gặp người lớn cứ như thế đã quyết định xong. 

Giang Thiếu Đình: Ngày mai là sinh nhật ông nội Đoàn Phi, em đi cùng anh nhé?

Vừa cúp điện thoại xong, Ôn Ngôn nhận được tin nhắn của Giang Thiếu Đình. 

Ôn Ôn: Có phải có rất nhiều người không?

Giang Thiếu Đình: Em nghĩ sao?

Ôn ÔN: Em nghĩ là có nhiều người. 

Ôn Ngôn thực sự không thích những nơi quá đông người, đặc biệt là thân phận của ông nội Đoàn Phi, khi đi khẳng định sẽ sẽ gặp các nhân vật lớn, các gia tộc lớn, ở cùng một chỗ với những người này, cô luôn có cảm giác không hợp. 

Giang Thiếu Đình: Em đi với anh, anh đồng ý với em là chúng ta sẽ rời đi sớm một chút, được không? Anh không muốn đi một mình giống như trước kia.

Dưới sự van xin và hứa hẹn của Giảng Thiếu Đình, cuối cùng Ôn Ngôn chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.