Edit: Pinkie
“Trạng thái hiện tại không tệ, đôi khi tâm trạng có thể bị kích thích làm cho em sinh ra cảm xúc cáu kỉnh thì cũng là bình thường, tiếp tục dựa theo phương pháp trước đó mà tôi đã hướng dẫn cho em, tiếp tục kiên trì thì không sao cả.” Nghe Lâm Tương nói như vậy thì Ôn Ngôn thở phào một hơi.
“Năm ngoái, ngài Hoắc cũng có tìm tôi hỏi tình hình của em.” Lâm Tương cảm thấy chuyện này nên cho với Ôn Ngôn.
“Bác sĩ Lâm, làm phiền bác sĩ không nên tiết lộ tình hình của tôi cho anh ta.” Lần này, nghe thấy tên anh ta, hình như Ôn Ngôn cũng không có cảm giác gì nữa.
“Yên tâm, đây là việc tôi phải làm.” Lúc trước Ôn Ngôn xảy ra chuyện kia, Lâm Tương là người rõ ràng nhất.
Sau khi nhận được lời khẳng định của Lâm Tương, cả người Ôn Ngôn đã thoải mái hơn rất nhiều. Cô cũng biết, rời khỏi Hải Thành là không sai, bên cạnh lại có thêm Giang Thiếu Đình, mọi thứ đều có hy vọng.
“Giang Thiếu Đình, em đã không sao.” Trong xe, Ôn Ngôn vui vẻ nói. Không biết từ khi nào, cô đã có thói quen gọi thẳng tên của Giang Thiếu Đinh.
Giang Thiếu Đình: “Cho nên đừng luôn suy nghĩ lung tung.”
“Vâng, em sẽ. Nếu như anh bận thì về trước đi, bên này em cũng không có chuyện gì, em ở lại thêm hai ngày, xử lý tốt hết mọi chuyện thì em sẽ về.” Ôn ngôn nghĩ sự kiện kia của Giang Tiểu Noãn phải tự anh xử lý thì mới ổn thỏa được.
“Không có gì đáng ngại, chờ em xong xuôi, chúng ta sẽ cùng trở về.” Giang Thiếu Đình cũng biết rõ cô đang lo lắng chuyện gì.
Mặc dù sợ chậm trễ thời gian của anh, dù sao anh cũng có nhiều chuyện cần xử lý nhưng mà nghe anh nói như vậy thì Ôn Ngôn vẫn rất vui vẻ.
Vừa tới khách sạn, Ôn Ngôn nhận được điện thoại của Ngôn Trăn, bảo cô gửi địa chỉ cho bà ấy, bà ấy sẽ cho người đưa hộ khẩu qua.
Ôn Ngôn không nghĩ chuyện này sẽ được thuận lợi giải quyết như vậy. Mặc dù cũng có tò mò vì sao lần này Ngôn Trăn lại dễ dàng nhả ra như thế, nhưng mà mặc kệ là nguyên nhân gì, thì cũng không thể nào là lương tâm bà ấy trỗi dậy nên mới làm như vậy được.
“Em cũng không biết sao lần này bà ấy sẽ thỏa hiệp dễ dàng như vậy. Như thế này thì ngày mai xử lý xong chúng ta có thể trở về ngay.” Ôn Ngôn vui vẻ nói với Giang Thiếu Đình.
“Được.” Giang Thiếu Đình cười nói.
Đúng là Ngôn Trăn không phải vì Ôn Ngôn mà thỏa hiệp nhanh như vậy. Lúc Ôn Ngôn ở trong phòng bệnh của Lâm Tương, Giang Thiếu Đình đã giải quyết chuyện này.
Giang Thiếu Đình không cảm thấy kinh ngạc đối với những bê bối trong các gia đình hào môn, nhưng khi nhận được tư liệu mà Từ Nhuận gửi tới thì trong lòng anh vẫn có chút phức tạp, nói thế nào thì người này cũng là mẹ của Ôn Ngôn. Mặc dù Ôn Ngôn chán ghét bà ấy nhưng mà trong nhận thức của cô, Ngôn Trăn là một người phụ nữ đầy tham vọng và ích kỷ, đoán chừng sẽ không nghĩ tới Ngôn Trăn sẽ làm ra chuyện như thế.
“Bà Ngôn, tôi tin là bà đã nhận được những tài liệu mà tôi đã gửi cho bà.” Trên hành lang bệnh viện, một tay Giang Thiếu Đình cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại, nheo mắt chầm chậm mở miệng.
“Cậu thật hèn hạ.” Ngôn Trăn không nghĩ tới chuyện mình tự làm bí mật như thế mà lại bị phát hiện, trong lòng bà quả thực vô cùng luống cuống.
“Muốn người không biết trừ khi mình đừng làm.” Giang Thiếu Đình lạnh lùng mở miệng.
“Cậu muốn cái gì thì mới có thể tiêu hủy.” Ngôn Trăn không nghĩ rằng người đàn ông mà bà không coi ra gì lại đáng sợ đến như vậy.
“Đáp ứng yêu cầu của Ôn Ngôn, rời xa cô ấy.” Giang Thiếu Đình không muốn để cho Ôn Ngôn biết được những chuyện xấu xa này.
“Được.” Ở đầu bên kia điện thoại, trong lòng Ngôn Trăn đã nhóm lên một đốm lửa.
Giang Thiếu Đình tiếp tục nói: “Nếu chủ tịch Lục dốc lòng thì cũng không khó để điều tra ra. Có một số việc, đến lúc cần thu tay thì phải thu tay. Tôi chỉ hy vọng không có chuyện gì của bà liên lụy đến cô ấy, cũng không cần phải đánh chủ ý không nên lên người cô ấy. Máy tính của Trương Hưng đã bị tôi hack, trước mắt một phần tài liệu này chỉ nằm trong tay tôi, những cái khác tôi tin tưởng bà có thể xử lý tốt. Đạo lý lòng tham như rắn mà muốn nuốt voi (1) này bà hẳn là cũng hiểu mà đúng không?”
(1) Rắn mà muốn nuốt voi: dùng để chỉ những người có lòng tham vô đáy, không bao giờ biết đủ là gì.
Liên quan tới những tài liệu này của Ngôn Trăn, Giang Thiếu Đình đã cho Từ Nhuận đi thăm dò, hai ngày trước đã nhận được, kết quả lại làm cho anh không thể tưởng tượng nổi. Không ngờ Ngôn Trăn vì lợi ích mà không có điểm mấu chốt đến như vậy. Sở dĩ anh nói thêm vài lời với bà ấy, khuyên bà ấy thu tay lại, chính là sợ nếu bà ấy tiếp tục như thế thì sẽ tổn thương tới Ôn Ngôn, nói thế nào thì bà ấy vẫn là mẹ của cô. Anh hy vọng những chuyện dơ bẩn này sẽ được bà ấy dọn dẹp sạch sẽ.
………….
Seattle, Mỹ.
Tháng tư ở Seattle vừa kết thúc khoảng thời gian mưa dầm rả rích kéo dài mấy tháng trời. Hoàng hôn lúc chạng vạng vẫn còn vương chút nắng, An Nhã nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước một người ngồi trên xe lăn ở ngoài sân. Cô có chút giật mình lo lắng, nắm thật chặt ảnh chụp trong tay, đang do dự có nên tiến tới hay không thì người đàn ông đã chú ý tới cô, ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi nói nhỏ với người phụ nữ ngồi trên xe lăn mấy tiếng, sau đó từ từ đứng lên, đi về phía cô.
An Nhã đưa đồ trong tay cho anh ấy. Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô, đang cúi đầu. Cô biết, anh đang xem từng bức ảnh mà cô mang tới. Ngón tay người đàn ông khựng lại khi nhìn thấy bức ảnh cuối cùng.
“A Vũ, cô ấy đã có cuộc sống mới.” An Nhã biết anh đã thấy được bức ảnh chụp hai người kia, cô tiến lên một bước, muốn thuyết phục anh.
“Ừ.” Người đàn ông dường như không muốn nói chuyện, không mặn không nhạt nhả ra một chữ rồi chuẩn bị đuổi cô.
“Anh cũng không có lỗi với cô ấy, đã nhiều năm như vậy, anh có thể bỏ qua cho chính mình được hay không, nhìn người xung quanh mình một chút.” Sau ngần ấy năm, mặc dù An Nhã đã sớm quen với tính cách lạnh lùng của anh, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy đau đớn.
“An Nhã, sau này đừng tiếp tục làm những chuyện vô vị như vậy nữa.” Người đàn ông quay lại, nhìn cô tiếp tục nói: “Làm thế nào là chuyện của tôi, không có cô ấy, chúng ta cũng không có khả năng, cứ như vậy đi.”
“Em có chỗ nào không bằng cô ấy cơ chứ?” An Nhã phớt lờ lệnh đuổi khách của anh, nắm lấy tay anh, không chịu bỏ qua như vậy.
Người đàn ông cau mày, anh ta không thích cũng không kiên nhẫn.
“Nếu như tôi không phải là người nhà họ Hoắc, nếu như tôi không có thân phận địa vị như bây giờ, nếu như lúc trước tôi không có năng lực để em có chỗ đứng vững chân trong An Thị thì em có theo đuổi tôi không buông như thế không? Phần nỗ lực hồi báo này có bao nhiêu thì em còn rõ ràng hơn tôi.” Mỗi câu, mỗi chữ mà người đàn ông nói ra vừa tàn nhẫn vừa chính xác, đâm thẳng vào lòng cô. An Nhã có cảm giác chật vật khi nội tâm của mình bị người ta lột ra cho người khác vây xem.
“Thế nhưng, em cũng yêu anh.” An Nhã cảm thấy lúc này những lời này có vẻ hơi thiếu tự tin.
“Tôi không yêu em, cũng sẽ không yêu em, càng không phải là chúa cứu thế. Lần này là lần cuối cùng, nếu em còn tự cho mình thông minh thì gieo gió sẽ gặt bão.” Người đàn ông lạnh lùng nói.
An Nhã biết đây không phải là lời uy hiếp, anh thực sự sẽ nói được làm được. Người đàn ông Hoắc Vũ này vốn không có tình người gì cả.