Giang Sơn Tươi Đẹp

Chương 63: Quyết định liên minh bình thiên hạ




Việc đại sự cuối cùng trong mười ba năm cuối cùng của Chiêu Hòa Nam Chiêu chính là lễ đính thân chính thức của hai người: Nữ hầu An Ninh Hề và thế tử Tây Hoa Phong Dực.

Đến đây, một năm tràn ngập phân tranh lặng lẽ đi qua. Sóng ngầm mãnh liệt giữa các quốc gia lớn được giấu dưới lớp vỏ bình yên, hết sức căng thẳng.

Năm mười bốn Chiêu Hòa Nam Chiêu vừa mới khai xuân không lâu, thế tử Tây Hoa lại đến Nam Chiêu, không lâu sau Bắc Mạnh vương cũng đích thân đến. Giao ước giữa ba nước chính thức ký kết minh ước đồng minh tại đô thành Kim Lăng của Nam Chiêu, chiếu cáo thiên hạ.

Ngày ký kết minh ước hôm đó trong thành Kim Lăng mưa xuân lất phất bay. Địa điểm ký kết minh ước được thiết lập trên một tòa đài cao tới trăm trượng có thể nhìn xa tới trong cung Nam Chiêu, nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho dân chúng bên ngoài cung thành chứng kiến.

Gần như tất cả dân chúng sống trong thành Kim Lăng đều tụ tập ở bên ngoài cung thành, đứng các ngoài ba tầng cấm về quân mà ngửa đầu lên nhìn ba bóng người mông lung trên đài cao.

Ba người đều mặc triều phục màu đen, dân chúng căn bản không thấy rõ tướng mạo của ba người, càng không phân biệt được ai với ai, chỉ nghe được loáng thoáng tiếng thừa tướng Lang Thanh Dạ đọc nội dung chiếu thư: "Trung Chu vô đạo, thiên hạ sắp sụp đổ, đế tâm bất nhân, vạn dân rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Nay ba nước Tây Hoa, Bắc Mạnh, Nam Chiêu liên kết lại ký hiệp ước bố cáo thiên, tuân theo sự sắp xếp của trời cao, thuận theo .lòng dân.. Từ đây ba nước kết minh, không bao giờ tách rời, cùng nhau chinh phạt Vô Đạo cho đến ngày Giang Sơn vạn dặm được thống nhất, thiên hạ chung một chủ…"

Dân chúng thành Kim Lăng người không nghe rõ thì như thể lọt vào trong sương mù, người nghe lõ thì lo lắng trùng trùng.

Sợ rằng thiên hạ không còn ngày yên bình nữa rồi.

Kỳ thực ba người đã sớm đóng quốc tỷ lên chiếu thư hiệp ước, lúc này đơn giản chỉ là làm cảnh, chính thức tuyên cáo thiên hạ mà thôi. Bởi vậy Lang Thanh Dạ tuyên đọc xong nội dung của chiếu thư, ký hiệp ước cũng tuyên cáo hoàn thành.

Cố Bằng Hiên nhìn lướt qua hai người đứng sóng vai phía đối diện, đột nhiên mở miệng nói: "Không biết thế tử có sắp xếp gì cho Bắc Mạnh?"

Phong Dực còn chưa mở miệng thì An Ninh Hề đã ngạc nhiên hỏi Cố Bằng Hiên: "Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này? Không phải chúng ta đã viết rõ ràng trong chiếu thư kết minh rồi sao? Tương lai Tây Hoa tuyệt đối sẽ không động đến Bắc Mạnh."

Cố Bằng Hiên cười với nàng rồi chuyển tầm mắt qua Phong Dực, "Quả nhân vẫn muốn nghe chính miệng thế tử điện hạ nói."

Phong Dực đã hiểu ý tứ của hắn, khẽ cười nói: "Nếu Bắc Mạnh vương lo lắng, hai nước chúng ta có thể lập thêm hiệp ước."

Cố Bằng Hiên thu lại ý cười, bước vài bước đến gần hai người hơn, "Ngài và ta, trong hiệp ước của tam quốc quy định: Tuy rằng lấy chiêu bài bình định thiên hạ, nhưng hiển nhiên cũng là để lót đường cho Tây Hoa. Tuy rằng trong chiếu thư nói Bắc Mạnh không cần hao phí nhiều binh lực, nhưng tương lai khi Tây Hoa chấp chưởng thiên hạ, nhất định cũng là lúc thực lực Bắc Mạnh giảm mạnh, lúc ấy loại minh ước nào cũng đều vô dụng."

An Ninh Hề giật mình nhìn hắn, "Tiểu Hiên, ý của đệ là..."

Cố Bằng Hiên khoát tay, "Không phải ta muốn bội ước, ta đã đồng ý tương trợ tỷ rồi thì sao có thể đổi ý được? Ta chỉ cần một câu nói của thế tử điện hạ thôi, có điều nó không phải câu nói vừa rồi."

Vẻ mặt của Phong Dực trở nên nghiêm nghị, "Xin hỏi Bắc Mạnh vương muốn nghe câu nào?"

Ánh mắt Cố Bằng Hiên khóa chặt Phong Dực, sắc mặt nghiêm túc nói, "Quả nhân biết tướng quân ngài từng từ bỏ hết thảy rời xa Tây Hoa. Nó chứng minh tướng quân không phải người tham lam quyền thế." Hắn đột nhiên thay đổi cách xưng hô, thần sắc nhìn Phong Dực cũng mang theo chút tôn kính.

"Nhưng hiện tại tướng quân đã quyết định tranh giành thiên hạ, như vậy quả nhân không thể không chuẩn bị cho trường hợp xấu. Nếu như ngày nào đó tướng quân lên ngôi đế vị, Bắc Mạnh nguyện ý thần phục, chẳng qua tướng quân cũng phải hứa với quả nhân không được động vào một nhánh cây ngọn cỏ của Bắc Mạnh, phải cam đoan dân chúng Bắc Mạnh không bị tổn thương dù là một cọng tóc."

An Ninh Hề nhíu nhíu mày, "Tiểu Hiên, đệ hà tất phải như vậy? Bắc Mạnh có thể không cần quy thuận."

Phong Dực cười cười, "Ta thấy Bắc Mạnh vương đang hiểu lầm ước nguyện ban đầu của ta rồi." Tầm mắt của hắn đảo qua Cố Bằng Hiên, "Lúc đầu ta bị cuốn vào chuyện thiên hạ phân tranh là vì Tây Hoa. Hiện tại một lòng muốn tranh giành thiên hạ phải là Đông Việt kìa, mà ta có thể dõng dạc nói một câu: Hiện thời chướng ngại lớn nhất của Đông Việt không phải là Bắc Mạnh, cũng chẳng phải Nam Chiêu mà là Tây Hoa. Rơi vào tình huống người ta trừ khử mình rồi vui vẻ, không bằng bản thân ra tay trước, đánh đòn phủ đầu."

Lời Phong Dực nói xẹt qua bên tai An Ninh Hề. Nàng nói một câu như thể đang mơ màng đột nhiên giật mình bừng tỉnh: "Thì ra là thế."

Khó trách ngày đó y bỗng nhiên chủ động nói muốn liên thủ với nàng để đoạt thiên hạ.

Cố Bằng Hiên cũng có chút kinh ngạc, "Đây là nguyên nhân ban đầu, vậy nguyên nhân hiện tại thì sao?"

Phong Dực nhìn thần sắc của An Ninh Hề, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, miệng nở nụ cười ôn hòa, "Ta từng tuyên bố muốn dùng thiên hạ làm sính lễ, tương lai mới có thể cưới Ninh Hề, lời đã nói ra nên bây giờ đương nhiên muốn dốc toàn lực một trận."

Sau khi Cố Bằng Hiên nghe xong, ánh mắt đảo qua An Ninh Hề, khóe miệng xuất hiện nụ cười khổ khó mà nhận ra. Cố Bằng Hiên biết An Ninh Hề tương trợ Tây Hoa là vì ngăn cản Đông Việt xưng bá, nhưng cũng không biết vì sao nàng nhất định phải tương trợ Tây Hoa. Nếu nàng nguyện ý, cho dù chính nàng muốn xưng đế, Cố Bằng Hiên cũng sẽ giúp nàng hoàn thành. Nhưng hiện tại xem ra Phong Dực mới là chủ nhân An Ninh Hề tuyển chọn vì thiên hạ. Mà bây giờ, chính nàng cũng chọn y.

Trong lúc yên lặng, An Ninh Hề đột nhiên khẽ thở dài, rồi sau đó bất ngờ đi tới lan can nhìn xuống. Dân chúng phía dưới nhìn thấy nàng đột nhiên xuất hiện, nhất thời có chút hỗn loạn. Nhưng nàng chỉ hơi hạ mắt, lẳng lặng quan sát đám người nhốn nha nhốn nháo bên dưới.

Một người đi từ bên trái nàng tới, nâng tay vuốt tóc mai bị mưa xuân thấm ướt của nàng. Dân chúng phía dưới càng thêm hỗn loạn, có người kinh ngạc hô thành tiếng: "Đó là chiến thần tướng quân của Tây Hoa..."

An Ninh Hề nhìn lướt qua Phong Dực, mấp máy môi không nói gì.

Phong Dực cười cười, "Nàng đang cảm thấy chuỗi ngày bình yên sắp không còn nữa, phải không?"

An Ninh Hề nhẹ nhàng gật đầu, "Không sai."

"Vậy Ninh Hề không có ý định tiếp tục kéo dài nữa à?" Cố Bằng Hiên đứng bên phải nàng, vẻ mặt cô đơn khi nãy đã đổi thành vẻ mặt cười dịu dàng, nhìn thoáng qua An Ninh Hề rồi lại nhìn thoáng qua Phong Dực.

An Ninh Hề lắc đầu, "Không, đương nhiên vẫn phải tiếp tục."

Nàng lại nhìn mọi người ở phía dưới huyên náo vì sự xuất hiện đồng thời của cả ba người rồi xoay người đi xuống đài. Nhưng không biết có phải do duyên cớ mưa xuân rơi xuống mặt đài hay không mà An Ninh Hề suýt nữa đã bị trượt ngã. Lang Thanh Dạ ở một bên chạy nhanh tới đỡ lấy nàng, "Quân thượng cẩn thận."

An Ninh Hề ổn định thân mình, cảm kích cười với hắn, "Đa tạ Lang ái khanh, bổn cung không sao."

Lang Thanh Dạ thu tay, "Vi thần đi lấy dù."

An Ninh Hề lắc đầu, "Không cần, chỉ là mưa nhỏ thôi mà."

Phong Dực từ phía sau nàng đi tới, nâng tay nắm chặt cánh tay nàng, lời nói dịu dàng mang yêu ý cười vang lên bên tai nàng: "Mỗi bước đi sau này sẽ rất khó đi, Ninh Hề phải vịn thật vững chắc vào ta."

An Ninh Hề vốn muốn rút cánh tay về nhưng sau đó hơi khựng lại, cứ để mặc y dìu đi những bước tiếp theo.

Cố Bằng Hiên vẫn đứng không nhúc nhích phía sau lẳng lặng nhìn hai người. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng An Ninh Hề, mãi cho đến khi hai người bước hết bậc thang. Hắn cảm thấy dường như mưa xuân sắp thấm ướt đẫm cả người mới bước xuống.

An Ninh Hề cùng Phong Dực sóng vai đi một hồi thì Yến Lạc mang dù tới. Phong Dực nhận lấy rồi mở ra, vươn tay còn lại đỡ lấy cánh tay An Ninh Hề.

"Ninh Hề, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?"

An Ninh Hề quay đầu nhìn y, chiếc dù che bớt đi ánh sáng, sườn mặt Phong Dực trong mắt nàng có chút mông lung. Nàng từ từ gật đầu, "Ta vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng."

Phong Dực cười cười, đột nhiên quay đầu nhìn nàng một cách chăm chú, "Hình như nàng chưa bao giờ nói với ta tại sao nàng lại muốn đoạt được thiên hạ."

An Ninh Hề lảng tránh tầm mắt của y, hơi hơi rũ mắt, thản nhiên trả lời: "Ta không muốn đoạt được thiên hạ, ta chỉ là muốn trợ ngài đoạt được thiên hạ mà thôi."

"Như vậy nguyên nhân là gì?"

An Ninh Hề cười như có như không, "Thiên hạ hợp lại rồi sẽ tất phân, phân ra rồi tất sẽ hợp lại, thống nhất vốn là chiều hướng tất yếu, không thể tránh khỏi. Hơn nữa bây giờ thiên hạ đã bắt đầu hỗn loạn, không bằng bình định sớm một chút, để dân chúng có thể hưởng thụ cảnh thái bình."

Phong Dực mím môi nhìn nàng, sóng ngầm trong mắt bắt đầu khởi động, một lúc sau mới biến mất, khôi phục lại thái độ ôn hòa ban đầu, "Nói hay lắm! Vậy thì mau chóng bình định cục diện hỗn loạn này thôi."

An Ninh Hề vừa đi về phía trước vừa nói: "Ta định qua thời gian ngắn nữa sẽ hành động, đến lúc đó ngài hãy ra tay bắt đầu từ vùng xung quanh Tây Hoa, đòi lại những nước nhỏ từng bị Đông Việt chia cắt. Còn ta sẽ bắt đầu hành động từ vùng lân cận của Nam Chiêu, song phương cùng đẩy mạnh hình thành thế bán vây, nhốt Trung Chu và Đông Việt ở bên trong."

Phong Dực chậm rãi đi theo nàng, gật đầu nói, "Được! Cứ làm theo lời nàng."

Hai người từ từ đi xa, tay phải Phong Dực cầm dù nhưng lại nghiêng dù hơn phân nửa qua chỗ An Ninh Hề, tay trái thì nhẹ nhàng đỡ cánh tay phải của nàng. Lúc này bóng lưng hai người hơi đan vào nhau, thỉnh thoảng nhìn đối phương, nói nói mấy câu, khiến những người đi phía sau họ có cảm giác như thể hai người này đã đi cùng nhau hơn nửa đời người.

Làm sao bọn họ biết lúc này chuyện hai người kia đang thảo luận không liên quan gì đến truyện gió trăng, mà là kế hoạch lớn nhằm bình định thiên hạ.

Lần ký hiệp ước này là một chuyện trọng đại, nơi đây cũng không hề có cung nhân dư thừa, Yến Lạc cũng là bởi thấy trời mưa nên tới đưa dù. Nàng vốn mang theo hai cái, nhưng Phong Dực chỉ lấy một cái, giờ trong tay nàng vẫn còn giữ một cái.

Lúc quay đầu, Yến Lạc thấy Bắc Mạnh vương ở phía sau cách đó không xa còn đang đi trong mưa. Nàng thầm tự trách mình sơ ý, nếu thiếu sót với khách quý khẳng định Quân thượng sẽ trách cứ.

Nghĩ đến đây, nàng cầm dù đi tới cúi người thi lễ với Cố Bằng Hiên, "Bái kiến Bắc Mạnh vương, mưa đã lớn xin Bắc Mạnh vương dùng dù."

Tầm mắt của Cố Bằng Hiên chuyển sang Yến Lạc, cười ha ha nói: "Là cô à, sao lại đeo khăn che mặt vậy? Chậc chậc, không biết đời này Quả nhân có cơ hội được nhìn thấy dung nhan tuyệt trần của cô không?"

Yến Lạc kìm nén xúc động muốn xoay người bỏ đi. Nàng cung kính dâng dù lên, "Xin Bắc Mạnh vương dùng dù."

Cố Bằng Hiên sớm nhìn ra thần sắc không kiên nhẫn của cô gái này, nhất thời có hứng thú trêu chọc cô ấy này một chút. Khi hắn nhận dù cố ý sờ mu bàn tay cô.

Yến Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, sắc mặt có chút xấu hổ và giận dữ, không ngừng đỏ lên. Cố Bằng Hiên thấy thế, như thể không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.

Yến Lạc hung hăng trợn mắt nhìn y rồi xoay người rời đi, không còn để ý đến hắn ta có phải là quân vương của một nước hay không nữa.

Cố Bằng Hiên cười đủ rồi, tầm mắt lại chuyển qua An Ninh Hề và Phong Dực đã đi rất xa. Tươi cười trở nên hơi chua sót, rồi sau đó bung dù chậm rãi đi về phía trước.

Sau ngày ký kết minh ước, Cố Bằng Hiên liền trở về Bắc Mạnh. Phong Dực cũng chỉ ở lâu hơn một ngày, ngày thứ ba cũng khởi hành trở về Tây Hoa.

An Ninh Hề đứng trên thành nhìn bóng lưng xa xa của Phong Dực, ánh mắt dời về phía Đông, nhìn xa xăm khóe miệng hiện ra ý cười lạnh như băng.

Mùa xuân Xương Định năm ba mươi chín của Tây Hoa, Phong Dực bắt đầu chính thức chủ động xuất chiến. Lần trước Đông Việt một đường hướng thẳng về phía Nam, từng chiếm rất nhiều nước nhỏ xung quanh Tây Hoa thành phụ quốc. Bây giờ Tây Hoa muốn hành động bắt đầu từ những vùng lân cận nên không thể tránh khỏi phải động đến những quốc gia này.

Ban đầu, trong lòng Sở Nghiệp Kỳ đã bất mãn với mối quan hệ ngày càng mật thiết giữa hai nước Tây Hoa và Nam Chiêu, nay thấy vậy thì càng tức sùi bọt mép hơn. Có điều, tin tức Tây Hoa, Nam Chiêu và Bắc Mạnh chính thức kết minh đã truyền khắp thiên hạ, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng kiêng kị ít nhiều.

Về Tây Hoa bên này, năng lực của vài nước nhỏ có hạn, tất nhiên là gió chiều nào xoay chiều ấy(*). Nghe nói thấy tin tức ba nước kết minh, lập tức đã có mấy nước nhỏ phái sứ giả tới quy thuận. Còn lại nước không quy thuận cũng không phải trung tâm gì với Đông Việt, mà là muốn mượn cơ hội này để tự lập. (*Nguyên văn: 墙头草 cỏ ở đầu tường. Ý chỉ con người không kiên định, người khác nói gì nghe nấy, không có chính kiến của bản thân)

Phong Dực cũng không vội vàng, một mặt phái người nghe ngóng tin tức phía Đông Việt, một mặt tự mình dẫn quân tiến về mấy nước ở phụ cận.

Thoạt đầu, mấy nước nhỏ muốn tự lập này có chút nơm nớp lo sợ, thực ra hợp lại thành đoàn rồi mới có dũng khí. Nhưng ấy thế mà vì mấy nước nhỏ bọn họ hiện tại Phong Dực lại tự thân chinh đến, nhất thời khiến họ lầm vào cảnh cực kỳ khủng hoảng từ bên trong.

Phong Dực đóng quân ở doanh địa một cách cực kỳ nhẫn nại, cũng không xuất chiến, chỉ lẳng lặng chờ đối phương tự loạn trận tuyến.

Quả nhiên, không bao lâu sau, mấy nước nhỏ liền tranh nhau đưa vàng bạc châu báu tới, thậm chí cả con gái của người trong vương thất, hơn nữa còn nguyện ý quy thuận.

Trong trướng, Phong Dực cười ôn hòa với những sứ giả đến tặng lễ vật, "Mong các vị trở về nói với các vị Quân chủ một tiếng: Lần này Phong Dực đến chỉ muốn mấy quý quốc có thể thiệt tình quy thuận, không cần thiết phải tặng tài bảo và mỹ nhân. Thiên hạ đều biết Phong Dực đã đính thân với Nữ hầu, quý quốc làm như vậy, chẳng lẽ muốn đẩy Phong Dực vào chỗ bất nhân bất nghĩa ư?"

Mấy vị sứ giả kia nghe thấy thế liền luôn miệng kêu ‘không dám’.

Phong Dực tiếp tục bổ sung, "Mặt khác, nếu các quý quốc thiệt tình quy thuận, Tây Hoa có thể bảo vệ các quý quốc bình an hưởng thụ thái bình, tuyệt không động tới một sợi lông của các quý quốc đây."

Sứ giả của mấy nước kia nghe xong, vội vàng cam đoan trung tâm, hơn nữa nói có thể phái thế tử của nước mình đến Tây Hoa làm con tin.

Phong Dực cười nhẹ, vẫy vẫy tay, "Cái này cũng không cần, hẳn là các ngài biết, nếu như đổi ý, cho dù Tây Hoa không nắm được nhược điểm của nước các ngài thì cũng có thể san bằng các quốc gia ấy thành bình địa."

Mấy vị sứ giả nghe y nói ra những lời này tựa như mây trôi thoảng qua nên nhất thời sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh, người nào người nấy cuống quýt, không ngừng hô ‘không dám làm trái ý Tây Hoa’.

Đến đây, các nước nhỏ xung quanh Tây Hoa đã hoàn toàn quy thuận. Tây Hoa gần như chưa phí một binh tốt nào.

Tin tức truyền đến Đông Việt, Sở Nghiệp Kỳ đã chọn xong binh mã, kêu Tuyên Tử Đô nhận chức nguyên soái, lãnh binh gấp gáp tới vùng phụ cận Tây Hoa.

Có điều lần này hắn chỉ muốn thử trước xem hành động của bản thân có kích thích Nam Chiêu và Bắc Mạnh hay không thôi, bởi vậy nên bản thân không xuất chinh, Tuyên Tử Đô cũng chỉ dẫn theo ít binh lực, không hề có ý định sẽ tác chiến lâu dài.

Nhưng mục đích thử nghiệm của Sở Nghiệp Kỳ vẫn không thể thực hiện được, bởi vì động thái này của hắn đã không thể tránh khỏi việc tự đẩy bản thân vào tròng mà khó có thể thoát ra.