Giang Sơn Tống Đế

Quyển 3 - Chương 95




“Điện hạ, thả hay không thả Quan gia đi?”

Triệu Viện nói không ra lời. Không thả? Triệu Cấu sẽ cho là mình cố ý đối nghịch với ông; Thả? Sẽ mang tội danh có dụng tâm, ý đồ bất chính. Loại thời điểm này, không nói lời nào mới là lựa chọn tốt nhất.

Trong lúc Triệu Viện đang giữ im lặng, thủ vệ cổng Nam lại truyền đến tin tức —— Triệu Cấu đã ra khỏi thành, Điện Tiền Ty Chỉ huy sứ Dương Tồn Trung, dẫn theo ba ngàn người, hộ tống hậu cung nữ quyến của Triệu Cấu.

Việc Triệu Viện có thể làm lúc này, chính là phong tỏa tin tức, lại phái người đuổi theo Triệu Cấu, y suy nghĩ một chút, nói: “Quan gia chỉ đem ít người như vậy ra khỏi thành, lỡ như gặp phải trộm cướp, sợ có bất trắc, phái toàn bộ kỵ binh trong thành, đuổi theo khích lệ Bệ hạ trở về.” Người bên cạnh hỏi: “Nếu như không khuyên được?”

Triệu Viện thở dài một hơi: “Vậy bảo hộ ông ấy đi, ông ấy muốn đi chỗ nào, thì đi chỗ ấy!”

Thị vệ Mã quân ty Chỉ huy sứ nhận lệnh mà đi, binh mã trong thành qua qua lại lại, từng bó đuốc lập lòe trong đêm, tiếng ồn bên tai không dứt.

Cho dù Triệu Viện đã tận lực phong tỏa tin tức, nhưng chuyện Triệu Cấu bỏ chạy, vẫn bị dân chúng trong thành biết được.

Dân chúng đã sớm bị âm thanh của binh sĩ qua lại đánh thức, lúc này ầm ĩ thu dọn đồ đạc châu báu, đi ra đường, muốn chạy trốn, lộn xộn tứ tung. Trong thành tràn đầy tiếng la khóc, thậm chí có côn đồ lưu manh thừ cơ làm loạn, giết người cướp của, kẻ địch còn chưa đánh tới, đầu đường Lâm An đã xuất hiện xác người. Lại có một số người, đến chỗ cổng Nam, công kích binh lính thủ thành, muốn mở cổng thành chạy trốn.

Một vài thanh niên trai tráng trong thành, tập trung lại cổng Hoàng cung, lớn tiếng mắng chửi gào thét, dân tình lung lay. Trong Hoàng cung chỉ còn sót lại vài phi tần không được sủng cùng những cung nữ thái giám không nhận được tin tức, thời điểm Triệu Viện tiến vào Hoàng cung, thấy chính là khắp nơi kêu khóc, bạc rải đầy đất, nơi nơi một mảnh hỗn loạn.

Trong lòng Triệu Viện dâng lên cảm giác đau đớn, sớm biết như thế, còn không bằng không đi khích lệ Triệu Cấu đừng chạy, ông đột nhiên chạy đi, để lại chính là cục diện rối rắm thế này đây.

Có cung nữ thái giám chạy về phía Triệu Viện, không để ý đến tính mạng kêu khóc: “Điện hạ, dẫn thần đi, dẫn thần đi!” xông đến, lại bị thị vệ bên cạnh Triệu Viện ngăn lại, nhưng dưới tính huống hò hét hỗn loạn này, căn bản ngăn không được, Trương Miểu bên cạnh Triệu Viện ‘roẹt’ một tiếng, rút ra bội kiếm bên hông, chém về phía những cung nữ nào khóc xông tới đây.

Triệu Viện đột nhiên đưa tay, đè lại kiếm của Trương Miểu, nói lớn: “Bổn vương sẽ không chạy! Hiện tại ngoài thành không có quân Kim, chỉ là một số lưu dân, nguyện ý ở lại, thì trở về ngủ. không muốn ở lại, có thể xuất cung. Nhưng bây giờ cổng thành đã đóng, trong thành loạn lạc, không chỉ không thể ra khỏi thành, còn có thể bị du côn thừa cơ cướp bóc giết người!” Nói đến đây, Triệu Viện quay đầu, hạ lệnh: “Mở cổng Tuyên Hóa!”

Tuyên Hóa là đại môn của Hoàng cung, lúc này bên ngoài đã tụ tập không ít thanh niên lòng mang đầy căm phẫn, một khi mở ra, tất nhiên sẽ xông vào nội cung, hỗn loạn lại càng tăng.

Trương Miểu có chút do dự: “Điện hạ, một khi mở cổng cung, chỉ sơ Hoàng cung sẽ bị cướp sạch!”

Sắc mặt Triệu Viện trầm xuống: “Bổn vương đến cổng Tuyên Hóa, ổn định lòng dân. Ngươi dẫn theo cung tiễn, ai dám gây chuyện, giết toàn bộ!”

Trương Miểu đáp lại một tiếng ‘Vâng’, Triệu Viện cũng không quay đầu lại bước về phía cổng cung, cung nữ thái giám trong cung không chịu quay về ngủ, đều đi theo Triệu Viện, cũng không dám quá phận đến gần, chỉ bảo trì một khoảng cách tương đối an toàn.

Cổng cung đã tụ tập không ít dân chúng, quan viên, thị vệ cấm cung đã được Triệu Cấu dẫn đi không ít, số còn lại thì đang ở bốn bức tường thành duy trì trật tự, ngăn cản công kích bên ngoài. Triệu Viện chỉ có thể điều đến Nha dịch trong Lâm An phủ để duy trì trật tự trước cổng cung, lúc này cổng cung chậm rãi mở ra, Triệu Viện mặc triều phục Thân Vương, chậm rãi từ bên trong bước ra.

Triều phục y mặc là cổn phục màu đen, chẳng qua là kiểu dáng cùng mũ quan không giống của Hoàng đế, trong đêm tối mọi người không thấy rõ lắm, vừa nhìn còn tưởng rằng Triệu Cấu đã đến, nhất thời yên tĩnh lại, đợi đến khi Triệu Viện ra hẳn, mới nhìn thấy thì ra là Kiến Vương.

Triệu Viện đi lên thành lâu, thị vệ bên người đồng loạt giơ đuốc, chiếu sáng cả người y, dưới ngọn lửa, sắc mặt của y bình tĩnh, biểu lộ kiên quyết: “Ngoài thành không phải quân Kim, chẳng qua là giặc cỏ. Bổn vương đã…”

Y còn chưa nói xong, trong đám người liền truyền ra tiếng hét: “Có phải Hoàng đế đã chạy rồi không? Ông ta dám vứt bỏ chúng ta sao?”

Một câu còn chưa nói xong, Triệu Viện vung tay áo, thị vệ trên thành lâu lắp tên giương cung, người vừa đặt câu hỏi lập tức mất mạng.

Mọi người tuyệt đối không ngờ được chỉ một câu hỏi lại mang tới họa sát thân (*chết người), nhất thời im lặng không dám hé miệng, Triệu Viện cất cao giọng: “Bổn vương sẽ không chạy! Dù có chết cũng sẽ ở lại thành Lâm An, hiện tại bổn vương có lời muốn nói, ai dám ngắt lời, giết không tha!”

Mọi người vừa định lớn tiếng mắng, tất cả thị vệ trên thành lâu đồng loạt lắp tên giương cung, cùng quát lớn: “Chớ có lên tiếng!”, cho dù là ai, chỉ cần vừa lên tiếng, lập tức chết ngay tạo chỗ.

Khoảng sân trước điện, nhất thời im ắng không một tiếng động, thái giám cung nữ phía trong cổng, dân chúng quan viên đứng ngoài cổng, đều ngẩng đầu, nhìn Triệu Viện, chờ đợi.

Triệu Viện hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Quan gia thân mang trọng bệnh, không thể ra ngoài, lệnh cho bổn vương đến đây, điều động chỉ huy quân mã trong thành. Ngoài thành là một đám trộm cướp, thừa dịp quốc gia lâm nguy, mưu nghịch phản loạn, tội đáng trừng phạt. Các ngươi không cần kinh hoảng, tất cả Ti Chư Vệ* đã sẵn sàng. Nếu có kẻ thừa dịp hỗn loạn dám rời bỏ vị trí của mình, giết không tha!”

(*Hình như tên đầu của mấy chức quan.)

Quan viên đứng ngoài nghe được mệnh lệnh của Triệu Viện, nhìn về phía thị vệ được võ trang đầy đủ lắp tên giương cung đứng cạnh Triệu Viện,  tất cả đều khiếp sợ, yếu ớt đáp trả: “Vâng! Chúng thần nguyện tận trung báo quốc.”

Triệu Viện lạnh lùng nói: “Hiện tại giặc cỏ ở bên ngoài, trong thành ra lệnh giới nghiêm, nếu có người thừa dịp hỗn loạn chém giết, chém ngang lưng trên phố!”

Mọi người ồn ào huyên náo, thị vệ thành lâu vừa định bắn tên, Triệu Viện hơi nâng tay, ý bảo không cần giết người, lại lớn tiếng nói: “Ta Triệu Viện tại đây thề, quyết không bỏ thành chạy trốn, nếu kẻ xâm lược muốn vào thành, phải bước qua xác ta! Nếu như làm trái lời thề, khiến cho ta bị ngũ mã phanh thây, thê tử (*vợ con) cũng bị chết không tha!”

Mọi người nghe thấy lời thề độc như vậy, đều sửng sốt, nhao nhao tặc lưỡi. Chuyện thề thốt trước mặt mọi người không phải chưa từng xảy ra, Triệu Cấu cũng đã từng, nhưng chưa bao giờ lập một lời thề ngoan độc như vậy.

Thề trước mặt nhiều người, rồi sẽ ứng nghiệm, ngoại trừ kẻ xấu xa hung ác cùng cực, thì còn lại đều vô cùng coi trọng lời thề, quyết không chịu tùy tiện nói ra.

Trước một trận tiếng tặc lưỡi, Triệu Viện chậm rãi nói: “Binh mã trong thành, có thể chống lại giặc cỏ, không cần đến dân chúng hỗ trợ. Trời vừa sáng, cấm dân chúng vô cớ đi lại trên đường, người nếu không có lệnh bài mà đi lại lung tung, giết không tha! Các ngươi về nhà hết đi, ta sai ngươi đánh trống ba trăm lần, nếu tiếng trống ngừng, bắt đầu thực thi lệnh cấm túc, nếu như còn kẻ xấu đi loạn trên đường, giết sạch!”

Y vừa dứt lời, từng tiếng trống vang lên, cũng không có một người nào chịu rời đi, Triệu Viện nhìn qua chỗ quan viên ở cổng thành, Sử Hạo đi qua khom người thật sâu trước Triệu Viện, quay lưng rời đi.

Ông vừa đi, liền có thêm mấy quan văn đi theo, trong tiếng trống, dân chúng cũng theo sau quan viên, chậm rãi tản đi.

Tiếng trống đánh lên cũng không vội không gấp, mọi khu vực trong thành đều có một tòa tháp nhỏ, trong đó có đặt những thùng trống to làm bằng da trâu, bình thường dùng để báo cháy, lúc này lại huy động toàn bộ.

Chỉ một lúc sau, toàn bộ ngõ ngách trong thành, đều nghe được tiếng trống vang, dân chúng nghe được hiệu lệnh của Triệu Viện đều nhao nhao truyền tin, vào nhà đóng cửa không ló mặt ra ngoài.

Bă trăm tiếng trống, vang lên trọn vẹn một canh giờ, lúc này mới ngừng.

Triệu Viện lại đợi thêm nửa canh giờ, sau đó lệnh cho Dư Mạc dẫn theo thị vệ Điện tiền ty còn sót lại đi tuần tra trong thành, nếu gặp người đi lung tung trên đường, liền bắt giam vào Đại Lý Tự.

Y không dám phái Nha phủ Lâm An đi làm chuyện này, bởi vì bình thường ức hiếp dân chúng đã quen, sợ những người này thừa cơ làm loạn, lại dẫn đến bạo động.

Thẳng đến khi đường phố không còn bóng người, Triệu Viện mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, Dư Mạc chia thủ hạ của mình ra làm bốn đội, qua lại tuần tra bốn mặt Đông Nam Tây Bắc, ban đầu còn có một vài tên du đãng thừa cơ làm loạn, sau khi bắt lại, liền ném vào Đại Lý Tự, một đêm ngắn ngủi, lao ngục Đại Lý Tự, đã nhét đầy người, cũng không còn ai dám đi loạn trên đường. Mặc dù y nói giết không tha, nhưng sợ chém giết loạn xạ sẽ khiến cho khủng hoảng dâng cao, cho nên chỉ tạm thời bắt giữ, để sau rồi giải quyết mà thôi.

Triệu Viện an bài hết thảy, mới đi về phía cổng thành phía Bắc, y leo lên cổng thành, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài chẳng qua là đám trộm cướp cầm đao thương, không có đội ngũ trật tự gì cả, người cũng không nhiều lắm, chỉ có hai ba ngàn. Một vài người còn có hình xăm trên mặt, là binh bại chạy về từ tiền tuyến, sợ triều đình truy cứu trách nhiệm, dứt khoát trở thành trộm cướp.

Xử lý mấy người này thì dễ dàng hơn nhiều, Triệu Viện sai người ra thành tác chiến, đến hừng đông cũng đã đẩy lùi, Triệu Viện lo lắng những người này lại đi quấy rối những châu huyện lân cận, lại hạ lệnh: “Phàm là binh bại, trở về báo cáo cho các châu huyện tương ứng của mình, sẽ không bị truy cứu trách nhiệm.”

Thành Lâm An hỗn loạn một ngày một đêm, đến ngày thứ ba đã khôi phục lại trật tự bình thường, Triệu Viện hủy bỏ lệnh cấm túc, một số thương nhân lại bắt đầu lui tới bán lương thực cùng thịt cá.

Nhưng những thứ đang chờ đợi y lại còn tồi tệ hơn gấp bội, chính là mười vạn binh mã của Hoàn Nhan Lượng, đã như thế chẻ tre (*mạnh không gì ngăn cản được), chiếm được con đường vượt sông quan trọng ở bờ Bắc, chuẩn bị xuôi Nam.

Mà Triệu Cấu hốt hoảng trốn đi, mang theo ngọc tỷ không nói, ngay cả mấy quan viên chủ chốt trong thành, Tể tướng Thang Tư Thối, đám người Diệp Nghĩa Vấn, cũng bỏ chạy theo Triệu Cấu, có khi là cùng một ngày, có khi là sau đó vài ngày. Mặc dù Lâm An hiện tại là Kinh Thành, nhưng đều không có cách nào để điều binh khiển tướng.

Triệu Viện ở lại Kiến Vương phủ, mỗi ngày đều có chút ít dân chúng đến vây xem, cổng trước cổng sau đều có, những người đó là sợ Triệu Viện bỏ chạy, mỗi lần Triệu Viện đến Nghị Sự Đường của Tể Chấp*, đằng sau y là cả một đoàn đông đảo dân chúng Lâm An.

(*Chính Phó Tể tướng và Chính Phó Xu mật sứ của Xu mật viện gọi chung là Tể Chấp 宰执)

Y chỉ có thể dùng thân phận Hoàng Tự, dùng Ấn riêng lại còn dựa vào danh tiếng của Thiêm Thự Sơ Mật Viện Sự – Trần Tuấn Khanh, lệnh cho các đội ngũ đóng quân tại Giang Châu, Trấn Giang, Kiến Giang nhanh chóng tập kết tại bờ phía nam sông Trường Giang, nghe theo sự điều khiển của Thống chế Kiến Khang – Vương Ngạn, tổ chức phòng ngự, tích cực chống trả.

Đến khi Triệu Viện đang bận đến sứt đầu mẻ trán, tâm hao lực kiệt, Triệu Cấu cũng đã ngồi lên thuyền, lênh đênh trên biển.

Ngày đó Triệu Cấu rời kinh, chạy thục mạng, đến nửa đêm thì nghe được tiếng vó ngựa của kỵ binh truy kích từ hướng Lâm An đến đây, mặc dù đối phương một mực kêu to Bệ hạ dừng bước, nhưng Triệu Cấu chẳng những không dừng lại, mà còn chạy nhanh hơn.

Chờ đến khi ông chạy một đêm đến cửa biển, những kỵ binh Triệu Viện phái tới kia mới chặn được Triệu Cấu.

Triệu Cấu còn tưởng rằng là kỵ binh người Kim, hiện tại nhìn thấy vậy mà là người mình, thở phào nhẹ nhõm, nhưng cho dù đối phương khuyên thế nào đi nữa, Triệu Cấu cũng không chịu trở về, hơn nữa còn cố ý leo lên thuyền lớn, lại gặp Tướng lĩnh chỉ huy đội thủy quân – Lý Bảo, bảo y bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản đội thủy quân của Hoàn Nhan Lượng.

Thời điểm nghe được Lý Bảo báo rằng, lần này Hoàn Nhan Lượng xuôi Nam chỉ để thăm dò công kích, ngay cả thuyền cũng không mang, Triệu Cấu mới thở dài một hơi, nhưng vẫn sợ hãi, không chịu trở về.

Thẳng đến khi nhận được tin báo của mười ngày sau đó, ngoài thành đêm đó chỉ là một ít binh bại cùng giặc cỏ, Triệu Viện đã kiểm soát được tình hình, lúc này dưới sự hộ vệ của năm sáu ngàn Điện tiền ty, mới trở lại kinh thành.

Thời điểm Triệu Cấu bỏ chạy, chật vật hối hả, đêm đó chỉ là thủy triều của sông Tiền Đường, đã dọa mình sợ tới mức bỏ thành mà chạy, sau khi trở về cũng cảm thấy mất mặt.

Triệu Viện nghe nói Triệu Cấu đã trở về, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cố ý phái người đến nói cho Triệu Cấu, để ông không gióng trống khua chiêng vào thành, bởi vì lúc trước mình đã nói với mọi người Hoàng đế bệnh nặng, không phải Hoàng đế bỏ chạy.

Vi thái hậu bôn ba theo Triệu Cấu nửa tháng, đến tận lúc này mới lộ ra nụ cười, nói: “Viện Viện đứa nhỏ này làm việc rành rọt, cũng cố kỵ mặt mũi Hoàng gia.” Vi thái hậu một bên nói. một bên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Triệu Cấu, Triệu Cấu chỉ cảm thấy sau lưng toát cả mồ hôi lạnh.

Ngô hoàng hậu không nói một lời, nàng không thể giống như Thái hậu chỉ trích thẳng mặt Triệu Cấu, nhưng trong mắt toát ra bất mãn cùng khinh thường, khiến cho Triệu Cấu như hóc phải xương.

Đến đêm Triệu Cấu mới lén lút vào thành, ông chán nản trở lại tẩm điện trong cung, nhìn thấy chỗ ở của mình không chút nào hỗn loạn, đi hơn nửa tháng, vẫn sạch sẽ như cũ, cảm thấy an tâm một chút.

Thái giám cung nữ bên cạnh đã sớm kể lại tình hình Triệu Viện ngày đó cho Triệu Cấu nghe, ông bỏ thành chạy trốn, tuy rằng cung nữ thái giám không dám tỏ ra vẻ bất mãn, nhưng thời điểm hỏi thưa lại cúi đầu thật sâu, khiến cho Triệu Cấu cảm thấy mình như đang bị khinh bỉ.

Ngày hôm sau, Triệu Viện liền tuyên bố Hoàng đế đã khỏi bệnh, Triệu Cấu lại ngồi lên long ỷ của mình, ai cũng gập gối cúi đầu, chúc mừng Hoàng đế lành bệnh, nhưng Triệu Cấu lại cảm thấy, trong khoảnh khắc những người kia quỳ xong ngẩng đầu nhìn mình, không thể che dấu được vẻ xem thường trên khuôn mặt.

Trong mọi người, chỉ có Triệu Viện vẫn mang vẻ kính cẩn như thường, hơn nữa còn giao lại quyền binh mã cho Triệu Cấu: “Hiện tại Bệ hạ đã khỏi hẳn, vẫn là nên sớm chủ trì đại cục, trấn an lòng dân.”

Triệu Cấu vuốt ngọc tỷ của mình, nhìn chiếu chỉ Xu Mật Viện chuẩn bị phát ra ngoài hôm nay, tâm tình phức tạp, hiện tại ông đã biết Hoàn Nhan LƯợng không có thuyền, đã không còn lo lắng bọn họ sang sông rồi, sau khi cẩn thận xem lại một vài chiếu chỉ, mới quay sang hỏi: “Những chiếu chỉ này là do ai phát?”

Trần Tuấn Khanh đáp: “Là Kiến Vương điện hạ phác thảo, thần chấp bút. Bởi vì Bệ hạ không có ở đây… bởi vì thân thể của Bệ hạ không tốt, Điện hạ không dám loạn phát chiếu chỉ, chỉ dùng ấn riêng của mình. Thỉnh bệ hạ đóng ấn, nhanh chóng triệu tập lực lượng của những nơi đóng quân còn lại, chống trả tặc Kim.”

Triệu Cấu gật đầu, chiếu chỉ Triệu Viện phác thảo không có chỗ nào không ổn, nhưng khiến cho Triệu cấu cảm thấy rất hài lòng chính là, cho dù mình có chạy trốn, đứa con trai này vẫn rất tôn trọng mình, không chỉ có lời nói kính cẩn như trước ngay cả hành động cùng suy nghĩ cho mình —— trong lúc rối loạn bắt người vào Đại lý tự, để giúp mình mua chuộc lòng người.

Triệu Cấu lệnh Chưởng quản Thái giám – Phù Bảo lấy ra ngọc tỷ, đóng ấn, sau đó hạ bút vẽ lên ngự áp* của mình, lại đích thân đến Đại lý tự thả người, thời điểm những người kia ra khỏi ngục giam, cảm động đến rơi nước mắt, rốt cuộc Triệu Cấu cũng tìm lại về chút mặt mũi.

(*Dấu hiệu của hoàng đế, chắc hao hao giống chữ ký.)

Sau khi ông làm xong hết thảy, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền về tẩm điện của mình.

Hơn một tháng qua, đây là lần đầu tiên được nằm lên chiếc giường cừng cáp, Triệu Cấu nhắm mắt lại liền ngủ, ngủ một giấc này, liền thật sự bị bệnh.

Những ngày bên ngoài, ông sống trong lo lắng bất an, mặc dù là ở trên thuyền, vẫn lo lắng Hoàn Nhan Lượng tới đây. Đợi đến khi trở về, lại cảm thấy không còn mặt mũi đối với mọi người, cũng không muốn gặp bất luận kẻ nào, liền lệnh Triệu Viện giám quốc.

Triệu Viện cho dù bận rộn, mỗi ngày cũng rút ra một canh giờ đến chỗ Triệu Cấu, đích thân đút thuốc, tường thuật tình hình chiến sự, lại đọc chiếu chỉ mình chuẩn bị phát ra cho ông nghe, cuối cùng còn nói chút chuyện giải sầu để dỗ dành ông.

Triệu Cấu nằm trên giường bệnh lắc đầu thở dài: “Viện Viện, con là một đứa trẻ tốt.”

Trên mặt Triệu Viện cũng không có biểu lộ dư thừa, chỉ nói: “Khi còn bé, cha đã dạy con đọc sách viết chữ, lại dạy con đạo lý làm người. Cnn nhớ cha đã từng nói qua, muốn làm một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, bảo bộ dân chúng quốc gia, đối đãi người thân thật tốt, nhi tử vẫn không bao giờ quên.”

Triệu Cấu nhẹ gật đầu, rốt cuộc cảm thấy mấy lời lừa gạt trẻ con kia thật sự không uổng phí.

Một lúc sau, ông lại hỏi: “Con vừa mới nói, để cho đội quân đóng giữ tại Tương Dương, Ngạc châu, chủ động xuất binh ra Bắc? Không để bọn họ chạy tới cứu viện?”

Triệu Viện nói: “Đây là đề nghị của Tướng lĩnh quân Tín Dương – Tiêu Sơn, ngàn dặm cứu viện quá xa, đại quân mỏi mệt bôn ba, sau khi đến cũng sợ không đủ lương thảo, không bằng xuất kích ở gần, quấy rối nội địa đối diện của người Kim. Hoàn Nhan Lượng mang binh đến, Trung Nguyên trống trơn, tất nhiên sẽ rút quân về cứu, giải quyết vấn đề cấp bách ở Giang Hoài, chính là biện pháp nhanh tối ưu nhất.”

Triệu Cấu suy tư một lát, rốt cuộc gật đầu: “Được, cứ làm như vậy. Mang chiếu chỉ ra đây, trẫm đích thân hạ chiếu. Nếu có thể khiến quân Kim lui, trẫm liền cho hắn thăng quan!”

Ba tháng sau, Hoàn Nhan Lượng đã mấy lần thử công kích Trấn Giang, thậm chí có một lần quân tiên phong đã vượt qua Trường Giang, nhưng đã bị binh sĩ tiền tuyến liều chết bảo vệ, không thể lại gần một bước. Vào lúc đó, y cũng nhận được tin tức, nội địa trống trơn của mình đã bị công kích, Tiêu Sơn đã đoạt được ba thành, thật sự nếu như không quản không hỏi, e rằng bởi vì nhỏ mà mất lớn.

Sau khi Hoàn Nhan Lượng đắn đo cân nhắc, cuối cùng lui binh khỏi Lưỡng Hoài. Thời điểm tin tức Hoàn Nhan Lượng lui binh truyền tới, Triệu Cấu mừng rỡ vô cùng, lập tức phái người qua nước đưa thư đàm phán hòa bình, lại chủ động nói buông tha cho thành trấn đã đoạt được bên Kim quốc, hơn nữa còn nguyện ý trả lại quân Kim bốn châu đã chiếm lĩnh, lại bảo y mau chóng trở về.

Sau khi Hoàn Nhan Lượng nhận được đề nghị hòa bình, cười khinh bỉ nói: “Triệu Cấu quả nhiên nhu ngược, ngày khác ta chuẩn bị thỏa đáng, chỉ huy trăm vạn xuôi Nam, cầm roi nhảy sông, quét sạch thiên hạ!”

Chiến sự giằng co hơn nửa năm, rốt cuộc đã kết thúc vào mùa đông năm đó. Nhưng chuyện về Triệu Cấu lại dư âm vang xa mãi không tiêu tán.

Cho dù Triệu Viện đã tam lệnh ngũ thân*, không cho phép để lộ ra tin tức Triệu Cấu chạy trốn, nhưng tin tức này vẫn được lan truyền nhanh chóng, quan viên trên triều cùng tướng lãnh tiền tuyến, đều không dám lên lớp dâng thư mắng Triệu Cấu, nhưng mà một số người đọc sách rồi lại ngồi không yên, nhao nhao dâng thư, ban đầu Triệu Cấu vẫn còn nhìn một cái, về sau, Triệu Cấu nhìn chỉ cảm thấy bực bội, dứt khoát không nhìn.

(*Giả vờ thâm trầm, giả vờ câm điếc, giả vờ lạnh lùng).

Chẳng những thế, thời điểm Hoàn Nhan Lượng phái người đến đây chúc mừng Nam Tống chính đáng, sứ giả nghênh ngang đi đến Tử Thần Điện, mở ra quốc thư của Hoàn Nhan Lượng, đọc lớn tiếng: “Trẫm nghe nói ngươi lòng không thuần phục, lần này chỉ là chút giáo huấn. Nếu như dám can đảm có lần sau, chắc chắn sẽ dẫn binh xuôi Nam, trẫm đích thân đến đây bắt ngươi, cho ngươi đi cùng đại ca ngươi!”

Thời điểm Triệu Cấu nghe được lời này, mặt liền biến trắng, đại ca Triệu Cấu – Triệu Hoàn vẫn còn ở Ngũ Quốc Thành của Kim quốc, làm tù binh hơn hai mươi năm, hiện tại Hoàn Nhan Lượng vậy mà nhục mạ mình, tuyên bố muốn bắt mình chơi đùa, Triệu Cấu giận là điều hiển nhiên. Nhưng ông lại không dám đối đầu với sứ giả của Kim quốc, chỉ là xoay người đi đến hậu điện.

Chúng thần lâm triều hai mặt nhìn nhau, người ta đã chỉ vào mũi chửi thẳng, Triệu Cấu vậy mà im hơi lặng tiếng, cũng quá mất mặt rồi.

Buổi chiều, thời điểm nhìn pháo hoa nở rộ trên trời, Triệu Cấu vẫn buồn rầu, Ngô hoàng hậu thấy thế, liền hỏi: “Quan gia, hôm nay người Kim đã lui, vì sao Bệ hạ vẫn than ngắn thở dài, sầu khổ đến mức này?”

Triệu Cấu vịn vào thanh chắn trong nội cung, nhìn pháo hoa đầy trời, một lúc lâu mới nói: “Người bên ngoài làm sao biết được nỗi khổ của Quan gia? Còn không nhàn nhã tự tại bằng ngư ông thả lưới trên sông.”