Lên triều gặp vua vào mùng một tháng giêng là khoảng thời gian rất quan trọng. Tiêu Sơn cũng không phải lần đầu tiên tham gia loại lễ nghi kiểu này, vì cái gì mà Hoàng đế cổ đại lại thích giày vò người như vậy, sớm tinh mơ ngày đầu tiên của tháng giêng, các đại thần đã phải vác mặt đến đây. Ngày này năm này của đời sau chính là ngày nghỉ của tất cả mọi người a.
Sớm mùng một, bách (*trăm) quan đều mặc triều phục, đứng chờ ở ngoài Tử Thần Điện, có hơn ba trăm năm mươi người cầm cờ thực hiện nghi thức Hoàng Huy* ở khoảng sân rộng trước điện, tiếng kèn trống liên tục không dứt. Chờ đến khi trời sáng hẳn, Triệu Cấu mới mặc một bộ miện phục* màu đen, ngồi trên long ỷ trong Tử Thần Điện.
(*Hình như giương cờ vàng lập thành trận gì gì đấy.)
(*Mũ và áo của vua quan, dùng trong dịp lễ.)
Bách quan dựa theo cấp bậc mà từng người tiến lên chúc rượu Triệu Cấu, Triệu Viện với tư cách là dưỡng tử lớn nhất của Triệu Cấu, lại là con trai trưởng, dĩ nhiên cũng được mặc triều phục của thân vương, được chúc rượu đầu tiên cho Triệu Cấu.
Triệu Cấu mỉm cười gật đầu, rồi lại nói thêm hai câu với Triệu Viện, sau đó cho y ngồi xuống.
Kế tiếp là đến Ân Bình Quận Vương Triệu Trác, y cũng hành lễ với Triệu Cấu, nhưng Triệu Cấu cũng chỉ cho y ngồi xuống, không nói thêm lời nào.
Sau đó chính là Tể Chấp*, chư thần trong kinh, số lượng rất nhiều, Triệu Cấu cũng chỉ tùy ý gật đầu, coi như xong.
(*Chính Phó Tể tướng và Chính Phó Xu mật sứ của Xu mật viện gọi chung là Tể Chấp宰执 hoặc Tể Phụ 宰辅.)
Chờ đến khi tất cả mọi người ngồi xuống, mới đến phiên các ngoại châu* cùng các nước chư hầu vào chúc mừng. Tiêu Sơn với tư cách là sứ giả của ngoại châu, cũng đi vào dâng tặng cống phẩm của Ngạc Châu, Ngạc Châu cũng không phải là vùng đất giàu có, lại không có đặc sản gì đặc biệt, cá Vũ Xương khá nổi danh cũng là đường xa khó mang, chỉ có thể dâng lên một ít trà rượu.
(*Đơn vị hành chính ngày xưa, ngày xưa nhân thấy có núi cao sông dài mới chia đất ra từng khu lấy núi sông làm mốc nên gọi là châu.)
(*Vũ Xương nổi tiếng có cá mè.)
Thời điểm quan viên của những châu khác tiến vào, Triệu Cấu cũng không có biểu hiện gì quá lớn, chỉ đến khi đến lượt Tiêu Sơn, Triệu Cấu mới hơi khom người, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc: "Tại sao ngươi lại tới? Vào thành lúc nào? Nghỉ ngơi ở đâu?"
Tiêu Sơn hành lễ với Triệu Cấu, sau đó lần lượt trả lời từng câu hỏi của Triệu Cấu, quần thần chung quanh đều bắt đầu rầm rì bàn tán, quan viên ở ngoại châu đã qua năm sáu người mà Triệu Cấu cũng không mở miệng, hiện tại thấy Tiêu Sơn vậy mà nói được hai câu, có thể thấy được người trẻ tuổi mới hơn hai mươi này trong tương lai rất có tiền đồ.
Chỗ ngồi của Tiêu Sơn được xếp trong góc của Tử Thần Điện, hắn là quan võ Ngũ phẩm, triều phục có chỗ không giống như quan văn, nhưng cũng không phải cái loại áo choàng khôi giáp gì đó, giống nhau ở áo choàng ngoài màu đỏ thẫm, áo trong màu trắng, phi la* phủ gối, phương tâm khúc lĩnh (1), bên hông có đeo một kiếm đồng nho nhỏ được xem là vật trang sức.
(*Nguyên văn là 绯罗 phi la: vải đỏ.)
(*方心曲领 Phương tâm khúc lĩnh: cổ vòng tròn, ngoài cổ trước ngực dưới vòng tròn là hình chữ nhật rỗng, áo phủ phúa trước, ngoài ra phía dưới nách áo có phủ phía trước).
Tiêu Sơn ngồi chỗ của mình, chỉ chớp mắt liền nhìn thấy Triệu Viện ngồi bên cạnh Triệu Cấu, đối phương đang mặc cổn phục* (2) màu đen, đầu đội miện quan*, cũng không khác cách ăn mặc củaTriệu Cấu là bao, khác ở chỗ miện quan chỉ có chín chuỗi ngọc rũ xuống, không giống như thiên tử có mười chuỗi.
(*衮服 Lễ phục của vua chúa ngày xưa, có hình rồng bay lên.)
(* Miện 冕 là một loại mũ lễ dành cho đế vương, chư hầu, khanh đại phu đội. Trong các loại mũ lễ, miện là loại quý trọng nhất, chuyên dùng trong những buổi tế trọng đại.)
Ánh mắt Triệu Viện cũng đang hướng về phía Tiêu Sơn, ánh mắt hai người lơ đãng chạm vào nhau, lại vội vàng chuyển qua nơi khác.
Sau khi tất cả chư châu tiến vào chúc mừng, chính là đến phiên các nước chư hầu.
Triệu Cấu cũng không có bất kỳ nước chư hầu nào, chỉ có Hoàng đế Đại Lý Quốc của phía Nam - Đoàn Hòa Dự phái người đến đưa lễ vật, thể hiện rõ hai nước có giao hảo.
Chờ đến khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, liền bắt đầu ban thưởng quần thần, sớm tinh mơ mọi người còn chưa ăn gì đã chạy đến đây, bụng rỗng cho tới trưa đã sớm réo vang, Tiêu Sơn lại càng hơn thế nữa, sau khi ăn xong ba bốn chén cơm hắn mới cảm thấy hơi hơi no bụng, Ngu Doãn Văn thấy hắn liền đến đây cười nói: "Hiền đệ từ khi chia tay đến giờ không gặp phải chuyện gì chứ." Tiêu Sơn liền đáp lại, sau đó thì chào hỏi mời rượu những người còn lại, Triệu Cấu đã sớm không còn ở nơi này, ông hoàn thành việc ban thưởng thì còn phải đi đến Thiên Chương Các - là cung điện thờ cúng tổ tiên, còn phải quay về hậu cung nhận lễ bái kiến của Hoàng hậu, hai đứa con trai cùng các phi tần còn lại, chờ đến khi hết một vòng thì ra ngoài, yến tiệc trong Tử Thần Điện cũng đã kết thúc, sau đó là tiết mục chờ đến tối ngắm pháo hoa.
Mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ, kết quả thời điểm Triệu Cấu đi ngang qua Tử Thần Điện, bỗng nhiên dừng kiệu, đi vào trong điện, sau khi các đại thần hướng về phía bên này, Triệu Cấu bỗng nhiên cảm thán: "Kim chủ vừa mới đưa tới hòa thư, mong hai nước vĩnh viễn giao hảo, đến tận bây giờ trẫm mới có thể cảm thấy an tâm a!"
Tất cả mọi người đều rõ lời ông nói là có ý gì, Tần Cối chết vào mùa hè, sau khi Tần Cối chết Triệu Cấu vẫn luôn sợ Kim quốc trách móc mình không bảo vệ tốt cho sự an toàn của vị Tể tướng chủ lực nghị hòa này, thẳng đến khi Hoàn Nhan Lượng phái sứ giả qua đây chúc mừng năm mới, mới tỏ vẻ là chính mình nguyện ý tiếp tục nghị hòa với Tống quốc.
Triệu Cấu không nói ra những lời này còn may, một lời này của ông ta, không khác gì dội một chậu nước lạnh vào quần thần vừa mới nhen nhóm được một tia hy vọng đối với ông ta.
Tất cả mọi người cho rằng sau khi Tần Cối chết, Triệu Cấu sửa lại tất cả án oan, là đã thông suốt rồi, bây giờ nghe được lời này, mới biết được, Triệu Cấu căn bản không có ý định này!
Vốn không khí trong Tử Thần Điện đang ồn ào náo nhiệt thoáng cái im bặt, ngay cả tiếng nói chuyện cũng không có, chỉ còn tiếng đàn trống của nhạc công.
Bầu không khí trở nên vi diệu, bản thân Triệu Cấu cũng cảm thấy, ông chưa kịp mở miệng, đã có một Ngự Sử tân nhiệm đứng dậy, hành lễ với triệu Cấu, nói: "Bệ hạ, dê chó không đáng tin, thời điểm Kim chủ Hoàn Nhan Lượng soán vị, đã tuyên bố muốn đoạt được thiên hạ, hiện tại y là Kim chủ, quyết không có nửa điểm ý niệm đàm phán hòa bình, Bệ hạ vạn lần không thể xem thường, nên tích cực chuẩn bị chiến tranh!"
Vẻ mặt Ngự Sử kia ửng đỏ, chắc là do uống rượu nên có vài phần men say, nên mới dám có gan ngang nhiên thách thức Triệu Cấu tại lễ mừng năm mới.
Vẻ mặt vui vẻ của Triệu Cấu dần biến mất, trở nên hơi trắng bệch, nhưng không mở miệng. Rồi lại có một quan lục phẩm ở trong góc phòng đứng lên, nói: "Tần tặc nghị hòa, hại nước hại dân, quốc gia suy kiệt, đều vì cái này a Bệ hạ!"
Tâm tình Triệu Cấu thoáng cái chìm xuống đáy vực, vào lúc này đại đa số quan viên đã có mấy phần say, nghe thấy quan lục phẩm kia nói như vậy, cũng bắt đầu nghị luận, thậm chí ngay cả Sử Hạo cũng góp lời với Triệu Cấu: "Bệ hạ, thần trở về từ Kim quốc, Kim chủ Hoàn Nhan Lượng tuyệt đối có dã tâm xâm lược phía Nam, Bệ hạ vẫn là nên sớm chuẩn bị cho thỏa đáng!"
Từ sau khi Tần Cối chết, tâm tình tốt của Triệu Cấu duy trì được hơn nửa năm, rốt cuộc tại thời điểm này đã tan thành mây khói.
Trong trường hợp này, Triệu Cấu nổi giận cũng không phải, tức giận mắng càng thêm mất thân phận, ông nặng nề hừ một tiếng, nói với quan viên bên dưới: "Nghị hòa chính là quốc sách, là ý muốn của trẫm, không thể đánh đồng với Tần Cối, Tần tể tướng làm tướng nhiều năm, tuy rằng không có đức, nhưng cũng có công lớn, chính là nghị hòa thành công."
Nếu như Triệu Cấu đã nói vậy, quần thần đang nghị luận bên dưới cũng vội vàng ngậm mồm lại, Ngự Sử say rượu kia rồi lại không chịu buông tha mà đứng lên, chính là không biết tá pha hạ lư (*lợi dụng điều kiện có ích để làm việc), ngược lại đi đến trước mặt Triệu Cấu, hành lễ với Triệu Cấu, nước mắt đầm đìa yêu cầu Triệu Cấu lập tức hạ lệnh, tăng cường phòng bị.
Triệu Cấu hung hăng vung tay áo, quay người rời đi, Ngự Sử say rượu kia cũng được thái giám đỡ ra ngoài, tiệc hội năm mới cứ như vậy bị làm cho rối tung lên, mọi người ai cũng không có tâm tư ở lại ăn uống nữa, nhưng lại có một số triều thần không chịu đi, vây quanh bên người Triệu Viện, hy vọng Triệu Viện có thể đi khuyên nhủ Triệu Cấu.
Thời điểm Triệu Cấu xoay người rời đi, Triệu Trác cũng đi theo, hiện tại Triệu Cấu nổi giận đùng đùng trở lại nội điện, nổi giận mắng: "Một đám không biết tốt xấu!" Vừa quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một mình Triệu Trác, liền hỏi: "Như thế nào chỉ có mình ngươi ở đây, Phổ An Quận Vương đâu?"
Triệu Trác tiến lên hai bước, khom mình hành lễ với Triệu Cấu, sau đó ngẩng đầu, nói: "Quan gia, Phổ An Quận Vương vẫn ở trong Tử Thần Điện, được quần thần vây quanh chúc tụng!"
Triệu Cấu hừ một tiếng, trong lòng có chút bất mãn, liếc mắt nhìn Triệu Trác, nói: "Đi gọi Phổ An Quận VƯơng đến đây cho trẫm! Nó thân là một thân vương lại ở chung với đám quần thần để làm gì?"
Triệu Trác nghe Triệu Cấu nói vậy thì mừng thầm, liền vội vàng xoay người chạy ra ngoài, tìm thái giám đi gọi Triệu Viện.
Chờ đến khi Triệu Viện cũng đi khỏi, chúng thần liền chậm chạp tản đi, Ngu Doãn Văn đi cùng Tiêu Sơn, nói nhỏ với Tiêu Sơn: "Đệ biết không, nửa năm này, Quan gia đã thay năm Tể tướng!"
Tiêu Sơn nhẹ gật đầu, nói: "Quan gia là bị Tần tặc dọa sợ, không hy vọng quyền hành sa sút."
Ngu Doãn Văn khẽ thở dài một cái, có chút lo lắng cùng thất vọng: "Quan gia chỉ lo những chuyện này, mối họa lớn thật sự rồi lại nhìn không tới. Ta có bằng hữu tại Giang Bắc, nghe y nói, Hoàn Nhan Lượng đang trắng trợn chiêu binh mãi mã, vài ngày trước lại cùng thương nghị cùng triều thần, định đưa Kinh Thành từ Yên Kinh đến Biện Kinh, chỉ sợ không lâu nữa, y sẽ xâm lược phía Nam rồi."
Tiêu Sơn chỉ biết, trong lịch sử, thời điểm Hoàn Nhan Lượng xâm lược phía Nam vẫn còn hơn mười năm nữa, nhưng Tần Cối đã chết sớm hơn bảy tám năm, tình huống lần này có thay đổi hay không, chính là không biết được.
Nhưng mà hắn biết rõ, Hoàn Nhan Lượng quả thật là đang tích cực chuẩn bị chiến tranh, Triệu Cấu chỉ đơn giản nhận được một bức thư nghị hòa thì đã cao hứng bừng bừng như vậy, bất cứ hy vọng nào của hắn chỉ có thể đổi lấy sự thất vọng.
Vốn dự định sau khi lễ mừng này kết thúc, Tiêu Sơn liền quay về, nhưng thời điểm hắn trở lại dịch trạm* thì nhận được thư của Lý Đạo gửi tới, hy vọng hắn có thể ở Kinh Thành thêm hai ngày, còn có một chuyện quan trọng khác cần hắn xử lý.
(*Dịch trạm (hay nhà trạm) là một trạm ngựa, biên chế có từ 30 đến chừng 100 người gọi là Phu trạm, mỗi trạm được cấp bốn con ngựa có nhiệm vụ việc tiếp nhận và vận chuyển công văn giấy tờ từ triều đình tới địa phương và ngược lại. Ngoài ra dịch trạm còn có nhiệm vụ đón tiếp và phục vụ các đoàn sứ bộ và các quan lại kinh lý đi qua.
Tiêu Sơn chỉ có thể tạm thời ở lại, ngày hôm sau, dưới yêu cầu mãnh liệt của Lý Phượng Nương, Tiêu Sơn đành phải dẫn Lý Phượng Nương đến Tây Hồ du ngoạn.
Lần du hồ này ai biết lại đụng phải Vi thái hậu.
Sau bữa tiệc trên triều, tâm tình Triệu Cấu rất không tốt, buồn bực ở trong cung. Ngô hoàng hậu và Vi thái hậu cùng đám nữ quyến trong hậu cung đều đi đến Tây Hồ du ngoạn, thời điểm ngự thuyền* ra giữa hồ thì gặp được Lý Phượng Nương, Vi thái hậu nhớ rõ Lý Phượng Nương, liền mời nó qua.
(*Nói chung liên quan đến vua chúa đều có ngự đằng trước.)
Vi thái hậu nhìn thấy Tiêu Sơn đi cùng Lý Phượng Nương, có chút giật mình. Mà Tiêu Sơn chưa từng nghĩ đến, vậy mà ở loại địa phương này, gặp được tất cả nữ quyến trong hậu cung.
Nếu nữ quyến bình thường thì tránh là được rồi, nhưng gặp phải Vi thái hậu, lại không thể không qua hành lễ. Ngự thuyền thả xuống một chiếc thuyền con, Tiêu Sơn bồng Lý Phượng Nương lên, đi qua thuyền nhỏ lên ngự thuyền, sau đó liền hành lễ với Vi thái hậu cùng Ngô hoàng hậu.
Vi thái hậu hờ hững nhìn Tiêu Sơn, với Lý Phượng Nương thì lại là vô cùng yêu thích, nói tiểu cô nương tướng mạo xinh đẹp, vẻ mặt phúc tướng.(*Diện mạo dáng dấp bề ngoài, cho biết cuộc đời được hưởng nhiều may mắn sung sướng.
Lý Phượng Nương thu lại toàn bộ ngang ngược cùng kiêu ngạo thường ngày, động tác hành lễ cũng có hai phần bộ dạng của tiểu thư khuê các, lại thỉnh thoảng giả bộ ngây thơ, lừa Vi thái hậu đến vui vẻ.
Ngô hoàng hậu rồi lại vẫy tay gọi Tiêu Sơn qua, hỏi hắn hai câu tình hình tại Ngạc Châu, Tiêu Sơn trả lời từng câu một, sau đó lui ra, trở lại thuyền của mình. Ngô hoàng hậu chờ cho Tiêu Sơn rời khỏi, sau đó quay qua cười nói với Vi thái hậu vẫn đang chơi đùa với Lý Phượng Nương: "Nếu như Thái hậu đã thích đứa nhỏ này như vậy, không bằng giữ lại nó trong cung làm bạn, không phải càng tốt hay sao?"
Vi thái hậu lắc đầu nói: "Khuê nữ của người ta, lão phụ sao có thể chiếm đoạt?"
Vào lúc này một vị tên Lưu quý phi bỗng nhiên ngắt lời, nói: "Thái hậu, nếu Lý tiểu thư này trở thành con dâu của Triệu gia, không phải có thể ở lại trong cung hay sao?"
Vi thái hậu khẽ giật mình, sau đó mặt mày hớn hở, luôn miệng nói đúng, rồi nhìn Ngô hoàng hậu, nói: "Hoàng Phủ Thản đã coi số mệnh của đứa nhỏ này, nói phu quân của nó sẽ có được thiên hạ, đúng lúc Phổ An Quận Vương và Ân Bình Quận Vương..."
Vi thái hậu còn chưa nói xong, đã bị Ngô hoàng hậu cắt ngang, Ngô hoàng hậu cười nói: "Chủ ý này của Thái hậu rất được, Phổ An Quận Vương và Ân Bình Quận Vương đều đã có con, vả lại tuổi tác cũng không khác Phượng Nương là mấy, vừa vặn kết thân."
Vi thái hậu vốn muốn kín đáo đưa cho Triệu Trác để làm Vương phủ phu nhân, lời còn chưa nói xong đã bị Ngô hoàng hậu cắt ngang nên có chút không vui, nhưng sau khi nghe được đề nghị của Ngô hoàng hậu, cũng thấy thoải mái: Lý Phượng Nương mới bảy tuổi, mặc dù bàn chuyện hôn sự cũng không ngại sớm, nhưng là có chút không được thỏa đáng, chẳng bằng để nó trở thành cháu dâu, ít nhất có thể phù hộ cho con cháu đời sau của giang sơn Đại Tống có thể thiên thu vạn đại, liền nói: "Ngươi nói không sai, lão phụ cảm thấy đây là một cửa hôn nhân tốt. Nếu như vị Quận vương nào có thể có được Lý Phượng Nương làm con dâu, nói không chừng tương lai còn có thể trở lại Biện Kinh."
Vi thái hậu đã định, không người nào dám nhiều lời, bà là Thái hậu, bà nói thì không sao, nhưng còn lại đều là phi tần của Triệu Cấu, không ai dám nói ra loại lời này.
Ban đêm trở về, Vi thái hậu liền nói với Triệu Cấu: "Con cũng không còn nhỏ, Hoàng tự vẫn chưa định, hôm nay ta tìm cho con một đứa con dâu tốt, ai có thể cưới được nó, liền lập Hoàng tự đi! Đây chính là người có số mạng may mắn từng được Hoàng Phủ Thản xem qua."