Giang Sơn Tống Đế

Quyển 2 - Chương 87: Giao thừa




Tiêu Sơn cười nhẹ một tiếng, nói: "Không biết quấy rầy bệ hạ, là tội gì, phải bị phạt như thế nào đây?"

Triệu Viện bị những lời này của Tiêu Sơn làm cho bừng tỉnh, đột nhiên ý thức được mình có bao nhiêu thất thố, y nhặt lên quyển sách bị rớt lên mặt bàn, sau khi cất đi, lúc này mới đứng dậy, đi về phía Tiêu Sơn, ở trước mặt hắn thì dừng lại, nói: "Ta còn đang nghĩ Ngạc Châu tuyết có rơi nhiều hay không, ngươi ở đó như thế nào, ai ngờ vừa nhấc mắt, ngươi đã đứng trước mặt ta rồi."

Tiêu Sơn cười hì hì nhìn Triệu Viện, nói: "Thật là trùng hợp, vừa vặn thượng ti (*cấp trên) phái thần tới đây tham dự đại triều hội, liền ghé qua nhìn một chút."

Triệu Viện hỏi hắn tới Lâm An lúc nào, đi đường có thuận lợi hay không, đã ăn gì chưa. Thời điểm nghe hắn nói còn dẫn theo một tiểu cô nương tám tuổi, Triệu Viện liền mời Lý Phượng Nương tới đây ở: "Phòng trống ở Vương phủ rất nhiều, ngươi ở Lâm An cũng không có chỗ nào để đi, lần này đến cũng phải ở hơn mười ngày, không bằng các ngươi cùng đến đây ở. Tuổi Du nhi cùng vị Lý cô nương kia cũng không sai biệt lắm, còn có thể chơi cùng nhau."

Tiêu Sơn tuyệt đối không muốn Lý Phượng Nương có quan hệ cái lông gì với Triệu Viện, hắn tìm cớ từ chối lời mời của Triệu Viện: "Quan viên địa phương mà lén lút kết thân cùng Điện hạ quả thật không tốt lắm, ta cũng không tiện ở chỗ này."

Triệu Viện làm sao không biết Tiêu Sơn lấy tư cách là tướng quân Ngạc Châu, ở lại quý phủ của mình thì cỡ nào không ổn, nhưng khó khăn lắm hắn mới về một lần, không ổn cũng hy vọng hắn có thể ở lại. Hiện tại Tiêu Sơn đã chủ động nói vậy, Triệu Viện cũng không có cách nào giữ, chỉ có thể nói: "Mặc dù nói thì nói vậy, nhưng đã sắp đến trưa rồi, tốt xấu gì cũng phải ở lại quý phủ ăn một bữa cơm."

Tiêu Sơn thấy Triệu Viện dùng thành ý mười phần để giữ mình lại, cảm thấy ngọt ngào như được ăn mật, lại thấy y căn bản không nhắc lại chuyện hôn trộm lần trước, cũng không có dấu hiệu nổi giận, lại càng không thể rõ trong lòng y là nghĩ như thế nào. Hắn chầm chậm đi theo phía sau Triệu Viện, chỉ cảm thấy bồng bềnh như đi trên mây. Triệu Viện một bên tùy ý dẫn hắn tản bộ, một bên hỏi lại tình hình ở Ngạc Châu mấy năm qua, Tiêu Sơn kể một lèo, Triệu Viện cũng nói vài chuyện xảy ra ở Kinh thành nửa năm này, Triệu Cấu đang áp dụng quyền lực Hoàng đế trên nhiều phương diện, sửa lại án sai, nỗ lực tạt nhiều càng thêm nhiều nước bẩn lên người Tần Cối đã chết, còn phơi bày chuyện bản thân buộc phải giấu đoản kiếm ở trong giày, dùng để chứng minh trong lúc Tần Cối cầm quyền, bất luận cái gì cũng đều là lỗi của Tần Cối.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì gặp phải hai nữ nhân lạ mặt, Tiêu Sơn thấy có nữ nhân chủ động đi qua chào hỏi vấn an Triệu Viện, hắn liền muốn hỏi thử vấn đề kia một chút, nhưng bản thân Triệu Viện không đề cập tới, hắn cũng không tiện hỏi thẳng.

Triệu Viện dẫn Tiêu Sơn đến chỗ mình ở trước khi đại hôn, cũng chính là nơi Tiêu Sơn ở khi mới bước chân vào phủ, nữ trinh thụ trong sân cũng đã phủ đầy tuyết, căn phòng của Tiêu Sơn vẫn còn bài trí như lúc trước, hắn nhớ rõ căn phòng này từ khi mình chuyển ra ngoài thì cho người khác dùng, không nghĩ tới Triệu Viện lại cho sửa sang lại nó.

Tiêu Sơn vào phòng, liếc mắt liền thấy được chăn xếp kiểu đậu hũ ở trên giường, bất giác nở nụ cười: "Ai làm vậy? Xếp cũng không tệ lắm!"

Triệu Viện nói: "Là một cung nữ xếp đấy, chỉ có nàng nhớ rõ bộ dạng gian phòng ngày trước của ngươi."

Tiêu Sơn dò hỏi: "Tạ Nghi?"

Triệu Viện nhẹ gật đầu, Tiêu Sơn cười nói: "Chẳng lẽ Điện hạ không nhớ rõ căn phòng này ngày trước là có bộ dạng gì rồi hả?"

Triệu Viện mỉm cười nói:"Đương nhiên nhớ rõ, nhưng mà ta không tiện chạy đến đây gấp chăn cho ngươi..." Thời điểm nói ra lời này, mặt Triệu Viện hơi ửng hồng.

Trên người y là bộ áo bào bằng tơ màu xanh nhạt, bên ngoài khoác một cái áo lông bạch hồ, đứng ngay cạnh cửa sổ, lại càng nổi bật lên khuôn mặt vốn trắng nõn lại giống như được phủ một tầng phấn, lúc này khuôn mặt ửng hồng, biểu lộ lại rất bình tĩnh, bộ dạng này khiến cho Tiêu Sơn vừa nhìn thấy liền một trận tim đập loạn.

Hai người trong lúc nhất thời không biết nói gì, Tiêu Sơn bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, mấy ngày trước thần đã nhận được thư của Điện hạ."

Triệu Viện ừ một tiếng, hỏi: "Ngươi thấy sao?"

Tiêu Sơn rồi lại không trả lời, hỏi ngược lại: "Điện hạ người không có làm chuyện gì không nên làm chứ?"

Triệu Viện hơi nhíu mày: "Cái gì mà chuyện gì không nên làm?"

Tiêu Sơn cảm thấy Triệu Viện đây là đang cố ý ép mình nói ra, loại vấn đề này để mình hỏi quả thật không được tốt cho lắm, nhưng nếu đã nói đến vấn đề này, cũng không cần lảng tránh nữa, lập tức nói: "Chính là... chính là người có ngủ cùng các nàng hay không a!"

Triệu Viện không nói lời nào, chỉ cười cười nhìn Tiêu Sơn, trong ánh mắt mang theo một tia giảo hoạt.

Tiêu Sơn cũng không rõ lắm rốt cuộc Triệu Viện có làm hay không, nhưng y không nói lời nào là có ý gì?

Tiêu Sơn có chút bất mãn: "Người nhìn thần làm gì? Trên mặt thần cũng không mọc hoa!"

Triệu Viện nói: "Ta còn chưa quyết định, người bên cạnh có nói nên ngủ, có nói không nên ngủ, ta muốn nghe ý kiến của ngươi." Nói xong câu này lại bổ sung, "Từ trước đến giờ ngươi vẫn là người biết nhìn xa trông rộng."

Tiêu Sơn nghe Triệu Viện nói còn chưa làm, cảm thấy an tâm một chút -- cuối cùng không phải vì hồ điệp vỗ cánh mà xoay chuyển một số thứ không nên xoay chuyển. Hắn không chút nghĩ ngợi liền lập tức nói: "Không nên động vào các nàng!"

Triệu Viện thấy Tiêu Sơn quả quyết, chỉ cảm thấy trái tim hơi rung rinh, y lẳng lặng chờ Tiêu Sơn nói câu tiếp theo, lại không nghĩ rằng Tiêu Sơn chỉ nói vậy đã kết thúc, liền hỏi: "Tiếp theo?"

Trong lòng Tiêu Sơn dâng lên một loại bực bội vô hình, nói: "Không có tiếp theo, tóm lại là người không cần ngủ cùng các nàng kia là được rồi."

Triệu Viện nhìn thấy sắc mặt Tiêu Sơn có chút không tốt, trong lòng vốn nên không vui, nhưng chính bản thân y cũng không biết vì sao, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng rồi lại loáng thoáng vui mừng.

Khóe miệng y bất giác cong lên, nói: "Ý kiến của hai vị sư phó bên cạnh ta không giống nhau, Trần sư phó nói là sinh con nối dõi càng sớm càng tốt, mà ý tứ Sử sư phó là, nếu như ngủ cùng các nàng, chỉ sợ sẽ làm cho Quan gia khó chịu trong lòng, bởi vì..." Nói tới đây Triệu Viện không tiếp tục nữa, cũng không thể ở trước mặt Tiêu Sơn nói về bệnh liệt dương của Triệu Cấu, y lập tức chuyển mục tiêu, hỏi: "Còn lý do của ngươi?"

Lý do của Tiêu Sơn là dựa vào ghi chép trong lịch sử, nhưng hắn không thể nói như vậy, hắn nhìn thấy Triệu Viện bình tĩnh thảo luận chuyện chăn gối, dường như đây không phải chuyện làm giữa những người yêu nhau, mà là một loại trao đổi lợi ích. Tiêu Sơn có chút khó chịu, nói: "Lý do của thần không quan trọng. Thần muốn hỏi, nếu như ngủ cùng những nữ nhân kia, có lợi cho việc người lập Hoàng tự, có phải người sẽ làm hay không?"

Triệu Viện chậm rãi nói: "Ta cũng không biết..."

Triệu Viện quay đầu qua một bên, y vốn đang đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt lúc này, liền dừng lại gốc tiểu trinh thụ phủ tuyết trong sân. Y cũng tự hỏi mình, nếu như chuyện này có thể làm gia tăng hảo cảm của Triệu Cấu đối với mình, vậy chính mình có thể đi làm hay không? Y đã thầm hỏi mình rất nhiều lần, nhưng cuối cùng đều không có đáp án.

Lại nghe giọng nói của Tiêu Sơn vang lên bên tai: "Nếu như người không biết, lại đem loại chuyện này tới hỏi thần làm gì?" Triệu Viện quay đầu lại, phát hiện Tiêu Sơn đứng cách mình rất gần, đôi mắt của đối phương sâu không thấy đáy, ánh mắt trong suốt, nhìn mình chằm chằm, bên trong cất giấu rất nhiều cảm xúc khó có thể nhìn thấu.

Triệu Viện đột nhiên cảm thấy bối rối, giọng Tiêu Sơn thoáng trầm xuống: "Lý do của thần không quan trọng, nếu như nói, chỉ vì thần không muốn người cùng giường với những nữ nhân kia, người sẽ lựa chọn như thế nào?"

Giọng nói hết sức chân thành, hơi thở trong ngày đông tạo thành từng chùm sương trắng, sương trắng hai người thở ra quấn quanh cùng một chỗ.

Tiêu Sơn không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Viện, nhưng mà lồng ngực phập phồng, cùng yết hầu nhấp nhô, rồi lại bán đứng những suy nghĩ thật sự bên trong.

Ánh mắt của Triệu Viện và Tiêu Sơn đan vào nhau, hai người cách nhau rất gần, đều có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của đối phương. Tại thời khắc này, bầu không khí có chút ái muội, tiếng tim đập, dường như tràn ngập cả phòng.

Lòng bàn tay Triệu Viện đã đổ đầy mồ hôi, trong suốt hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên khi đối mặt với một người, trái tim của y lại đập nhanh đến như vậy. Hô hấp của y trở nên dồn dập, cảm thấy thở không thông, khiến cho Tiêu Sơn đang cách rất gần, lại khẽ nghiêng qua đây.

Chóp mũi hai người gần như đã chạm vào nhau, chỉ cần tiến lên chút nữa, đôi môi sẽ chạm vào, trong tiểu viện cũng không có người, xa xa truyền đến tiếng thị vệ đi tới đi lui cùng tiếng cười duyên của nữ tử.

Môi Tiêu Sơn hơi hướng về phía trước, Triệu Viện hơi rụt lại phía sau, nhưng không biến sắc, cũng không tức giận, thậm chí ngay cả một lời nói cũng không có.

Tiêu Sơn nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, thần muốn hôn người, làm sao bây giờ?"

Triệu Viện chợt đẩy Tiêu Sơn ra, trái tim Tiêu Sơn nhất thời rơi xuống đáy vực, lại nghe thấy bên ngoài vang lên giọng của một nữ tử: "Điện hạ, Giáo thụ Vương phủ - Sử đại nhân cầu kiến!"

Tiêu Sơn quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Nghi đứng bên ngoài, cúi đầu nhìn mặt đất.

Hắn lại nhìn Triệu Viện, chỉ thấy mặt mũi Triệu Viện đỏ bừng, ngay cả cổ cũng không ngoại lệ, cảnh tượng này rơi vào trong mắt Tiêu Sơn, lại khiến cho hắn có loại mê muội hít thở không thông.

Triệu Viện bình tĩnh nói: "Biết rồi, ngươi để ông ấy đợi một lát, ta lập tức đi qua!"

Tạ Nghi đáp một tiếng, quay người đi ra, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu.

Thẳng dến sau khi Tạ Nghi rời đi, Triệu Viện mới khôi phục lại sắc mặt bình thường, y cũng không quay đầu lại, nói với Tiêu Sơn: "Tự ngươi đi dạo xung quanh đây đi, ta còn có chuyện, đi trước."

Nói xong gần như là hốt hoảng trốn đi, Tiêu Sơn cũng không đáp lại, chỉ giơ tay gõ đầu mình một cái. Dường như thời điểm đối mặt với Triệu Viện, đã không phải là lần đầu tiêu không phát hiện có người sau lưng nữa rồi.

Nhưng mà, Triệu Viện vừa nãy, là không hề có ý định cự tuyệt đi? Cái đó, chẳng qua là y cảm thấy không tốt nếu trở mặt với mình? Hay là y cũng muốn?

Triệu Viện hoảng hốt đi ra, ở ngoài sân không ngừng hít sâu mấy hơi, sau đó mới dần tỉnh táo lại.

Vừa nãy mình đang làm cái gì vậy? Y chất vấn mình, vậy mà, sẽ có loại suy nghĩ đó! Y ra sức lắc lắc đầu, đem cảm xúc rối loạn trong lòng ném ra sau đầu, đi về phía đại sảnh.

Sử Hạo đang ngồi bên kia, vừa uống trà vừa đợi Triệu Viện, nhìn thấy Triệu Viện đi đến cũng không hoảng không vội, mấy năm này cũng không biết vì cái gì tính tình của ông trở nên trầm ổn rất nhiều, không còn giống như thời điểm mới ra làm quan của năm đó nữa rồi.

Triệu Viện hành lễ với Sử Hạo: "Sử giáo thụ."

Sử Hạo vội đứng dậy khom người, nói: "Điện hạ, hôm nay vốn là ngày hưu mộc*, nhưng thần nghe được một việc, liền chạy về."

(*Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là "hưu mộc nhật" 休沐日.)

Triệu Viện ra hiệu cho Sử Hạo nói tiếp, Sử Hạo nói: "Nghe nói Ân Bình Quận Vương đều đã ngủ với mười nữ nhân Quan gia ban tặng, mười người kia đều là xử nữ!"

Triệu Viện sững sờ, nhìn về phía Sử Hạo: "Nói như vậy, Quan gia quả thật là đang thăm dò ta!"

Sử Hạo nói: "Vâng! Nếu thần đoán không lầm, qua không lâu nữa đâu, Quan gia sẽ gọi mười nữ nhân này về để kiểm tra! Tính tình Quan gia như thế nào cũng có chút không thể nhìn thấu, người bình thường khó có thể phỏng đoán được tâm tư của người. Điện hạ vẫn là nên cẩn thận, mười nữ nhân kia một người cũng không được đụng vào!"

Triệu Viện gật đầu, nói: "Ta chỉ là đang nghĩ, nếu như Quan gia hỏi vì sao, ta nên trả lời thế nào mới có thể phù hợp với tâm ý của ông ấy."

Sử Hạo nói: "Quan gia không có con ruột, hẳn là muốn chọn người trọng tình trọng nghĩa, có thể nghe lời, lại có năng lực để lập Tự."

Triệu Viện lén thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yêu cầu của Triệu Cấu gần như là không có khả năng. Sử Hạo lại nói: "Gần đây Quan gia có rất nhiều ý tưởng về việc lập Tự, Điện hạ tuyệt đối không nên chủ quan, nhất định phải chú ý hầu hạ Quan gia cẩn thận, cái khác cũng không cần lo lắng, chỉ là Điện hạ tuyệt đối không nên để lộ ra ý tứ muốn khôi phục Trung Nguyên..."

Triệu Viện nhẹ gật đầu, nói: "Đã biết, Sử giáo thụ, lần này Quan gia phái người đi Giang Bắc chúc năm mới Kim quốc, là người đi!"

Năm mới của Kim quốc bất đồng với Tống triều, Tống triều là mùng một đầu năm, mà Kim quốc là vào tháng mười, Sử Hạo làm sứ giả đến Kim quốc, người người đều biết, bỗng nhiên Triệu Viện hỏi ông cái này, không biết đối phương có ý gì, liền nói: "Đúng, chính là thần."

Triệu Viện nhìn Sử Hạo một lát, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: "Tiêu Sơn đã đến, hắn một mực nói muốn gặp người."

Sử Hạo liền nở nụ cười, ngày đó cả hai đều là học trò của mình, Triệu Viện nghiêm túc học hành, Tiêu Sơn rồi lại là thờ ơ không màng tới. Đặc biệt là thời điểm giảng thuật về các trận chiến điển hình, Triệu Viện là nghe đến say sưa, mà Tiêu Sơn thì nằm nhoài trên bàn mơ màng, không nghĩ tới vài năm trôi qua, đệ tử ngày xưa không có tiến bộ, nay đã trở thành vị tướng lãnh dẫn đầu hơn ngàn người.

Sử Hạo nói: "Cũng nên gặp một lần!"

Triệu Viện liền phái người gọi Tiêu Sơn đến đây, thái giám vừa ra ngoài một lúc, nháy mắt đã trở lại, thì ra là Tiêu Sơn đứng chờ bên ngoài, mới đi được hai bước đã đụng trúng.

Sau khi Tiêu Sơn nhìn thấy Sử Hạo, liền đi qua chào hỏi, mắt thấy đã đến giữa trưa, Triệu Viện liền làm một bàn tiệc thiết đãi hai người, cũng không có gì xa hoa, chỉ là một chút điểm tâm, một chút thịt muối cùng các loại cá sấy khô, là hoàng thất mà ngay cả một miếng thịt dê cũng không có.

Tiêu Sơn cùng Sử Hạo đều không so đo, Sử Hạo chỉ cần ngon miệng là được, Tiêu Sơn lại càng tùy tiện, chỉ cần no bụng là được rồi.

Trong bữa ăn ba người cũng hàn huyên một trận, Tiêu Sơn thỉnh thoảng nhìn về phía Triệu Viện, lại phát hiện cho dù mình nhìn y thế nào, ánh mắt của y đều đặt ở nơi khác.

Chờ đến khi xong bữa, Sử Hạo liền cáo từ, Tiêu Sơn vốn muốn ở lại, nhưng lúc này nhìn thấy Sử Hạo lại chợt nhớ đến một chuyện, liền cùng Sử Hạo cáo từ, Triệu Viện cũng không giữ lại, sau khi nói hai câu, Tiêu Sơn cùng Sử Hạo ra khỏi Vương phủ.

Chờ đến khi hai người có thể nói chuyện riêng, Tiêu Sơn mới hỏi: "Sử đại nhân, lần này đi chúc mừng năm mới Kim quốc, triều đình phái người đi sao?"

Sử Hạo nói: "Đúng, sang sông ở Hoài Tây, xuôi đến Yên Kinh phủ."

Tiêu Sơn lại hỏi: "Vậy người đã nhìn thấy Kim chủ Hoàn Nhan Lượng chưa? Y... tình hình Kim quốc như thế nào?"

Sử Hạo trầm tư một lúc, chợt nói một câu không đầu không đuôi: "Điện hạ thuở nhỏ thông minh, ngược lại cái gì cũng tốt, nhưng chỉ là như thế, tuổi còn nhỏ đã thiếu kiên nhẫn, lại muốn so sánh hơn thua với Kim quốc, ài, cũng không biết là họa hay phúc."

Tiêu Sơn nghe Sử Hạo bỗng nhiên thốt ra lời nói có loại suy nghĩ muốn cầu hòa thế này, thoáng giật mình, phàm là người hơi có tâm huyết ở Tống triều, không ai không nghĩ đến chuyện khôi phục lại quê hương, loại suy nghĩ này của Triệu Viện cũng là bình thường, nhưng không biết vì sao Sử Hạo, với tư cách là thầy giáo của Triệu Viện, sẽ có loại suy nghĩ giống như Tần Cối cùng Triệu Cấu này.

Tiêu Sơn suy nghĩ một chút, hỏi: "Sử đại nhân đến Kim quốc đã nhìn thấy cái gì sao?"

Sử Hạo thở dài, nói: "Đây không phải là lần đầu ta đến địa phận Yến Triệu, tuy rằng lời này có khả năng ngươi không thích nghe, nhưng Kim quốc cường thế, không phải là Tống triều an phận ở một góc là có thể đối phó được."

Tiêu Sơn nhất thời nói không ra lời, Sử Hạo nói tiếp: "Lần này đi Yên Kinh, Kim chủ Hoàn Nhan Lượng mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì, ta cũng phải nuốt không trôi cục tức này, nhưng y lập tức dẫn ta đi nhìn quân sĩ của y, binh hùng tướng mạnh, đều là một lũ hung ác tàn bạo, ngược lại Đại Tống của ta, những năm này đã không còn bộ dạng gì rồi, không cần ta nói, ngươi cũng nhìn thấy. Ta lo lắng Điện hạ sau khi leo lên được ngôi vị Hoàng đế là có ý đồ khôi phục, thấy không rõ tình hình lại là lấy trứng chọi đá."

Tiêu Sơn gật đầu, sau một lúc thì nói: "Sử đại nhân ngược lại không cần lo lắng như vậy, người với tư cách là sứ giả Tống triều phái đến Kim quốc, Hoàn Nhan Lượng vì uy hiếp chúc quốc (*nước chư hầu, nước phục tùng), nhất định là đã sắp xếp trước binh hùng tướng mạnh, tuy rằng không thể nói toàn bộ chỉ có công phu ngoài da, nhưng công phu ngoài da khẳng định không ít. Mà theo như tin tức ta nhận được tại Ngạc Châu, Kim quốc mấy năm qua chính là ngoài thừa trong cạn. Hàng năm đều bị Mông Cổ tập kích quấy rối ở phương Bắc, quan hệ của Tây Bắc và Tây Hạ cũng có chút khẩn trương, Hoàng đế trước kia mười sáu tuổi đăng cơ, mấy năm qua cũng chỉ là một con bù nhìn, vì thế bên trong Kim quốc cũng không ngừng chính biến (*đảo chính), mất đi không ít tướng tài. Về sau, sau khi Hoàng đế thiếu niên đích thân quản triều chính, không nghe ý kiến người nào, tính tình thô bạo, khiến cho người người oán trách, lúc này mới khiến cho Hoàn Nhan Lượng có thời cơ lợi dụng, khiến cho y thành công soán vị."

Sử Hạo nói: "Không thể xem thường Hoàn Nhan Lượng, ta thấy y rất có dã tâm, lại có năng lực chinh chiến, nếu như thật sự đánh nhau, chỉ sợ Đại Tống không phải là đối thủ."

Tiêu Sơn khẽ cười, nói: "Nếu quả thật có đánh nhau, sẽ là một đối thủ lợi hại, từ xưa người được lòng dân sẽ được thiên hạ, sau khi Hoàn Nhan Lượng lên ngôi, liền tăng gấp đôi thuế má, dồn ép không ít dân chúng Trung Nguyên lên núi làm cướp, chỉ có một số ít người có ruộng đất mới có khả năng trả được thuế cho y. Bên cạnh đó, tộc Nữ Chân - Mãnh An Mỗ Khắc Diệc phải cởi giáp quy điền, chiếm đoạt ruộng đất, bận rộn kiếm tiền, sức chiến đấu không thể so sánh với thời Tịnh Khang* năm Kiến Viêm, ngay cả một vài năm trước đây cũng không bằng. Hoàn Nhan Lượng muốn chinh phục thiên hạ, nhưng lại không thèm nghĩ đến như thế nào phát triển sản xuất, bồi dưỡng quân đội, rồi lại còn ra sức bóc lột tàn nhẫn, còn có, ta nghe nói y là người hoang dâm vô độ, không chỉ tìm nữ nhân khắp nơi, còn chiếm đoạt thê tử của thuộc hạ, một số lão bà của tướng lĩnh Kim quốc đều bị Hoàn Nhan Lượng ngủ qua, ta thấy y không xuôi Nam còn có thể sống thêm hai ngày, nếu như xuôi Nam, dĩ nhiên là nội bộ mâu thuẫn, cuối cùng chỉ có con đường chết."

(*Tịnh Khang: niên hiệu của vua Khâm Tông thời Tống, Trung Quốc, 1126-1127)

Sử Hạo chỉ thở dài lắc đầu, không có ý kiến với lời nói của Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn tiếp tục nói: "Tuy rằng tình hình Tống triều so với Kim quốc càng thêm không xong, nhưng nếu như mới vậy đã cho rằng không bằng Kim quốc, cứ tiến lên giành lấy dĩ nhiên sẽ rước đến tai họa, vậy chỉ càng thêm không xong! Chiến sự trong tương lai sẽ phát triển như thế nào, ai cũng sẽ không biết được, nhưng ta tin tưởng Điện hạ không phải người lỗ mãng, y sẽ không làm ra bất kỳ quyết định khinh suất gì, Sử đại nhân không cần lo lắng nhiều như vậy. Huống chi, coi như là ngàn khó vạn hiểm, cũng nên vượt khó tiến lên, vạn vạn không thể bởi vì tiền đồ gian nguy đã liền bi quan thất vọng, như vậy chỉ có thể khiến cho tình hình càng trở nên không xong."

Sử Hạo nghe Tiêu Sơn nói những lời này, khẽ gật đầu, vỗ vai Tiêu Sơn nói: "Ngươi nói cũng đúng, hiện tại Điện hạ cũng chỉ là Quận Vương, còn chưa được Quan gia thu nhận là Hoàng tử chính thức, những chuyện này cũng không cần lo lắng quá mức."

Tiêu Sơn cũng cười cười, đối phương là quan viên đã hơn bốn mươi tuổi, chỉ vài câu nói của mình cũng không thể thay đổi suy nghĩ ngay lập tức được, chỉ có thể tùy tiện trò chuyện một chút, hiện tại vẫn chưa thể xác định Triệu Viện có được lập Tự không, ngay cả tư cách tham chính (*tham gia hoạt động chính trị hoặc tham dự trong cơ cấu chính trị) cũng không có, chứ đừng nói đến việc tham dự vào vấn đề này. Mà Tiêu Sơn đây, cũng chỉ là một thuộc cấp dẫn đầu hơn ngàn người, đối với việc thay đổi hoặc quyết định chính sách quốc gia, có thể làm chỉ có hạn.

Chỉ có người có địa vị, mới có thể mưu đồ chính trị. Tuy nói thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách (*Nước nhà hưng thịnh hay lúc suy vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm.), nhưng nếu như chỉ là một dân chúng bình thường không quyền không thế, chính là gấp đến độ một đêm bạc đầu, có thể làm cũng chỉ có hạn, tối đa có thêm một tiếng thở dài bất đắc dĩ mà thôi.

Điều Tiêu Sơn có thể làm bây giờ, cũng chỉ là ra sức tập trung lực lượng cùng sự đoàn kết của những người xung quanh, muốn chân chính uy phong một cõi, còn phải chờ đến thời khắc biến động bất ngờ.

Triệu Viện cũng giống vậy, chỉ có thể thay đổi tình huống của mình, mới có thể thay đổi người khác, cuối cùng thay đổi toàn bộ thiên hạ.

Đến chiều, Tiêu Sơn về lại khách điếm, nhưng không thấy Lý Phượng Nương đâu, nghe một nha hòa của Lý Phương Nương nói vị tiểu thư này ầm ĩ đòi ra Tây Hồ chơi, Tiêu Sơn thấy hai thị vệ của mình đã đi theo Lý Phượng Nương, mình cũng chẳng muốn đi tìm nó, liền đi thăm hỏi bằng hữu ngày xưa.

Buổi tối Lý Phượng Nương mới trở về, vừa đến khách điếm đã xông vào phòng Tiêu Sơn, kéo Tiêu Sơn ríu rít kể lại chuyện xảy ra trong ngày, cuối cùng lắc đầu nói: "Tiêu Sơn, hôm nay ngươi không dẫn ta đi bơi hồ, bỏ lỡ một chuyện hệ trọng, đáng đời ngươi!"

Tiêu Sơn cảm thấy đâu đầu với bị tiểu cô nương bảy tám tuổi này, hắn cũng không quá mong chờ chuyện hệ trọng trong miệng Lý Phượng Nương kia. Thầm nghĩ một đứa bé thì có thể gặp được chuyện gì hệ trọng đây? Nhưng không ngờ Lý Phượng Nương nói: "Hôm nay ta gặp được vị đạo sĩ coi bói cho ta trước đây rồi! Ông ấy trò chuyện với ta thật lâu, bên cạnh ông ấy còn có một bà lão mù một con mắt, bà lão kia còn tặng ta một thứ tốt!" Nói xong, Lý Phượng Nương vươn tay ra, trên tay mang theo một vòng ngọc khảm vàng sáng lóng lánh, chế tác tinh xảo, bên trên còn đính đủ loại đá quý.

Tiêu Sơn thuận miệng nói: "Vòng ngọc rất đẹp. Tiểu thư, ta mệt rồi, không còn sớm ngươi cũng ngủ đi!"

Lý Phượng Nương bĩu môi, nói: "Đạo sĩ kia linh thông toán mệnh, khi còn bé ta đã từng gặp qua ông ấy, ông ấy nói ta là mệnh đại phú đại quý, ai cưới được ta, sẽ trở thành người đứng đầu thiên hạ. Còn nói ta đến năm bảy tuổi sẽ gặp được quý nhân! Hôm nay ngươi không đi, nếu không đã nhờ ông ấy xem cho ngươi, xem thử tương lai ngươi có trở thành một đại anh hùng hay không!"

Tiêu Sơn căn bản không có hứng thú với mấy đạo sĩ tướng số gì gì đó, nói: "Chỉ là mấy thuật sĩ giang hồ lừa gạt tiền, ngươi mau đi ngủ đi."

Lý Phượng Nương lại cứ kỳ kèo không đi, lôi ống tay áo Tiêu Sơn, nói: "Hoàng Phủ thúc thúc mới không phải là loại giang hồ bịp bợm bình thường!"

Tiêu Sơn sững sờ, nhớ tới bà cụ mù một mắt mà vừa nãy Lý Phượng Nương nhắc tới, lại nhìn cánh tay đang lôi kéo mình, cẩn thận nhìn vòng ngọc của nó, vòng ngọc kia được chế tác tinh xảo, bên trong còn khắc một hàng chữ nhỏ -- chế tạo trong nội phủ, đây là đồ vật trong hoàng cung!

Tiêu Sơn hỏi: "Đạo sĩ hôm nay ngươi gặp tên là Hoàng Phủ Thản?"

Lý Phượng Nương gật đầu: "Đúng vậy a."

Tiêu Sơn hận không thể bóp chết mình! Hắn đã từng gặp Hoàng Phủ Thản, là vào nửa năm trước khi Triệu Cấu gọi hắn tiến cung thì chạm mặt. Bởi thì Vi thái hậu bị bệnh về mắt, hai mắt không thể nhìn thấy đồ vật, Triệu Cấu tìm danh y bốn phía đều không chữa được. Sau khi Hoàng Phủ Thản yết kiến, dùng kim châm đẩy ra màng trắng bên mắt trái của Vi thái hậu, mắt phải nhưng lại không lấy ra được.

Tiêu Sơn ở bên ngoài còn nghe được mấy lời đồn đãi liên quan đến chuyện này, nói là thời điểm Vi thái hậu từ Bắc trở về, Khâm Tông Triệu Hằng lôi kéo khung xe của bà, mong bà sau khi về gặp Triệu cấu thì giúp mình cầu tình (*xin tha), cho mình giữ được một mạng, dù là một người dân bình thường cũng tốt. Lúc ấy Vi thái hậu thề thốt thành khẩn, nói nếu như mình được trở về bên Triệu Cấu, nhất định sẽ nói giùm y, lại để cho Triệu Cấu đến cứu đại ca của y, bằng không thì để cho mình mù hai mắt.

Nhưng sau khi Vi thái hậu trở về, biết được Triệu Cấu căn bản không có ý định Bắc Phạt, Vi thái hậu liền không nhắc đến chuyện này nữa. Về sau, một ngày nào đó bỗng nhiên Vi thái hậu bị mù hai mắt, Triệu Cấu tìm khắp cả nước cũng không tìm ra người có thể chữa cho Vi thái hậu.

Ông dán thông báo ở khắp, Hoàng Phủ Thản mới đến trong cung để chữa trị cho Vi thái hậu, nhưng chỉ chữa được một con mắt cho bà. Người bên ngoài đều nhao nhao truyền tai nhau, bởi vì Vi thái hậu không thực hiện lời thề của mình, trời cao báo ứng.

Khi còn ở Lâm An, Tiêu Sơn đã nghe người ta bàn tán qua chuyện này, tại Ngạc Châu cũng có người nói, bản thân hắn cũng đã từng gặp qua Hoàng Phủ Thản, thoạt nhìn chính là một đạo sĩ bình thường, không có gì đặc biệt.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Lý Phượng Nương đi dạo Tây Hồ, lại có thể gặp được Vi thái hậu cùng Hoàng Phủ Thản! Hơn nữa, nhìn vòng ngọc trên cổ tay Lý Phượng Nương, dường như nó rất được Vi thái hậu yêu thích.

Tiêu Sơn liền kỳ quái, Lý Phượng Nương này tính tình nóng nảy khó ưa, tại sao lại có thể được lòng trưởng bối, lại không nghĩ rằng Lý Phượng Nương bỗng nhiên dùng sức kéo tay Tiêu Sơn, chớp mắt hỏi: "Tiêu Sơn, Hoàng Phủ thúc thúc nói người có thể cưới được ta là kiếp trước đã tích đức đấy, không biết là có phúc khí cỡ nào! Còn nói người lấy được ta sẽ lấy được thiên hạ, ngươi có muốn cưới ta không?"

Trán Tiêu Sơn lập tức nổi hai vạch đen, đứa nhỏ bảy tuổi e rằng vẫn còn là tiểu học năm đầu, cầm thú đến đâu cũng sẽ không thích cái loại loli này.

Tiêu Sơn hung dữ dạy dỗ Lý Phượng Nương một trận, sau khi để nó nhanh nhanh về phòng đi ngủ, trong lòng có chút buồn thúi ruột -- Lỡ như hai mẹ con Vi thái hậu Triệu Cấu, cứng rắng muốn để cho Lý Phượng Nương làm con dâu Triệu Viện, thật đúng là một chuyện khiến cho người ta có chút đau đầu!

Tiêu Sơn ở Lâm An ngốc mấy ngày, giao thừa cũng đã đến rồi, gia đình bình thường đều đốt pháo hoa chúc mừng, lại đón giao thừa suốt đêm, trong hoàng cung cũng không ngoại lệ, cung nữ thái giám giả làm hung thần (*thần ác) xua đuổi ma quỷ, sau đó phi tần ở các nơi đến để chúc mừng, hai người Triệu Viện cùng Triệu Trác nhất định phải dẫn theo gia quyến* tiến cung.

(*người trong nhà)

Tiêu Sơn rồi lại căn bản không có nơi để đi, Dư Mạc vốn tới mời hắn cùng với y và một số người không về nhà để cùng nhau đón năm mới, Tiêu Sơn nhưng lại từ chối, trong khoảng thời gian tất cả mọi người đoàn viên này, hắn chỉ muốn gặp một người.

Tiêu Sơn đi trên đường không có mục đích, hắn giống như con ruồi không đầu đi lung tung khắp nơi, gặp phải ăn mày liền móc xu lẻ đưa cho gã. Thẳng đến khi hoàng hôn, trên đường mới xuất hiện một cỗ xe ngựa, chung quanh xe có thị vệ theo hộ tống.

Tiêu Sơn nhận ra đó là xe ngựa của Triệu Viện. Triệu Viện lần này là dùng xe ngựa của thân vương (*Người họ hàng bên nội của vua, được vua phong tước Vương.), hắn vốn định đi qua chào hỏi, nhưng đi được nửa bước liền dừng lại.

Bởi vì hắn nhìn thấy người trong xe xốc rèm lên, ánh mắt Triệu Viện bắn ra từ trong xe, sau đó liền đụng phải Tiêu Sơn.

Một người đứng yên không nhúc nhích, một người ngồi trên xe chạy như bay.

Bánh xe chạm trên mặt đất, phát ra từng tiếng "lọc cọc", thỉnh thoảng có tiếng vụn băng bị đè nát, Triệu Viện không chào Tiêu Sơn, Tiêu Sơn cũng không tiến qua nữa.

Hai người cứ thoáng qua như vậy, ánh mắt chạm phải nhau cuối cùng cũng tách ra.

Tiêu Sơn yên lặng dạo một vòng, cuối cùng lựa chọn đến chỗ Dư Mạc, cùng với những hán tử độc thân không nhà, vượt qua một đêm giao thừa.

Vào khoảng khắc pháo hoa nở rộ trên trời đêm, Triệu Viện ở trong cung, nhìn bức tường đỏ thẫm, tâm tư đã bay đến con đường vô tình chạm mặt trong một chớp mắt kia: Tại sao đêm giao thừa hắn lại đứng một mình trên đường? Hắn, một thân một mình ở Lâm An, có phải là rất cô đơn lạnh lẽo hay không?