Giang Sơn Tống Đế

Quyển 2 - Chương 76: Ngàn dặm chuyển giao Triệu Viện




Bởi vì chuyện xảy ra tiếp theo, căn bản không nằm trong lòng bàn tay của Tiêu Sơn, mà phụ thuộc vào việc thư của Triệu Viện có thể đả động đến trái tim của Triệu Cấu hay không. 

Tiêu Sơn cũng không có ý định lén nhìn sắc mặt Triệu Cấu vào lúc này, Hoàng đế sẽ không thích người khác tự tiện phỏng đoán thánh ý, mà Tiêu Sơn hiện tại không thể để cho Triệu Cấu có chút nào không vui. 

Cũng không đợi lâu, Triệu Cấu rốt cuộc cất giọng: "Các ngươi lui xuống hết đi!" 

Tiêu Sơn thầm thở phào một hơi, Hoàng đế đây chính là có ý định nói chuyện riêng với mình. 

Chờ đến khi tất cả mọi người lui xuống, Triệu Cấu mới vẫy tay với Tiêu Sơn: "Ngươi qua đây!" 

Tiêu Sơn tiến lên phía trước, Triệu Cấu nói: "Ngẩng đầu lên, để cho trẫm nhìn xem!" 

Tiêu Sơn ngẩng đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Lại nghe Triệu Cấu hỏi: "Ngươi tên là gì? Nhìn lạ mắt, không phải thị vệ trong cung."

Tiêu Sơn thiếu chút nữa phun ra ngụm máu, vừa định nói mình là ai, bỗng nhiên ý niệm trong lòng khẽ động. 

Triệu Cấu không nhận ra mình không phải là giả, nhưng nếu như Triệu Cấu biết mình trà trộn vào trong cung, điều đó có khiến cho ông ta gợi lên cảnh giác hay không? Bởi vì nó có nghĩa rằng, Hoàng cung là nơi mà người nào cũng có thể tùy tiện lẻn vào, sẽ tạo thành uy hiếp với sự an toàn của Hoàng đế. Nếu như Triệu Cấu một khi đã nổi lên ác cảm với mình, như vậy chỉ sợ Triệu Viện cũng phải liên lụy theo.

r

Nghĩ tới đây, Tiêu Sơn nói: "Quan gia đã từng gặp qua thần, ba năm trước đây thần đã từng diện thánh, là Tần Sơn nghĩa tử của Tần tướng, sau đổi tên thành Tiêu Sơn." 

Lời hắn nói ra đều nhắc đến Tần Cối, cũng hy vọng nếu như vạn nhất Triệu Cấu khó chịu, cũng sẽ khó chịu đến trên người Tần Cối trước tiên.

Triệu Cấu lại đánh giá Tiêu Sơn từ trên xuống dưới một phen, nở nụ cười: "Thì ra là ngươi, ta là đang hỏi như thế nào cảm giác có chút quen thuộc, chính là nghĩ không ra. Mấy năm qua ngươi thay đổi thật nhiều, là trở về lúc nào?"

Tiêu Sơn nói: "Năm đó được Quan gia che chở, có thể thuận lợi rời khỏi Kinh Thành, mấy năm này thời thời khắc khắc đều không dám quên ân huệ của bệ hạ, vốn nên đợi người thông báo mới có thể tiến cung, nhưng bởi vì tiểu thần sợ Tần tướng biết được, chưa tiến cung tạ ơn đã không may bị hạ độc thủ, tiểu thần chết không có gì đáng tiếc, chỉ tiếc vô năng không thể gửi đến người nỗi niềm nhớ cha của Phổ An Quận Vương."

Triệu Viện nhẹ gật đầu, cũng không hỏi Tiêu Sơn làm sao trà trộn vào, chỉ hỏi: "Ngươi đã đến Tú Châu, gặp Triệu Viện rồi sao? Nó có tốt không?"

Tiêu Sơn nói: "Cũng không khá lắm." 

Trên mặt Triệu Cấu lập tức lộ ra vẻ quan tâm, Tiêu Sơn nhớ tới lời của Hàn Thế Trung ngày đó, Triệu Cấu căn bản hoàn toàn không biết được những chuyện đã xảy ra ở địa phương này, đều bị Tần Cối khống chế, liền nói: "Hai năm qua thần ở tại Hoài Tây, đạo tặc hoành hành, phụng mệnh triều đình mà đi bình loạn, vào nửa năm trước, thời điểm dẹp loạn yêu tặc ở Tuyên Châu, vô tình gặp được Phổ An Quận Vương, y gầy đi rất nhiều." 

Triệu Cấu lấy làm kinh hãi, hỏi: "Tuyên Châu bị yêu tặc làm loạn? Vì sao trẫm không biết..." Nói được một nửa mới biết đã lỡ lời, làm Hoàng đế vậy mà không biết ở dưới làm loạn, có thể thấy được sự thất bại.

Tiêu Sơn tỏ vẻ kinh ngạc, nói: "Yêu tặc tụ tập mấy vạn bên trong Tuyên Châu, triều đình dẹp loạn cũng đã hai năm, thần là phụng mệnh quân lệnh của Xu Mật Viện, nếu như Bệ hạ không tin, cứ hỏi Tần tướng liền biết."

Triệu Cấu hừ một tiếng, sắc mặc liền trở nên khó coi, lúc trước Tần Cối tự mình điều động Điện Tiền Ti, không nghĩ tới đã quá ba năm, thậm chí ngay cả đội quân của bộ phận trên cũng có thể tùy tiện điều động.

Tiêu Sơn thấy Triệu Cấu nổi giận cùng bất mãn, đã thành công chuyển dời đến trên người Tần Cối, liền nhân cơ hội nói: "Phổ An Quận Vương ngày đêm mong nhớ Quan gia, lại lâu rồi không nhận được tin tức, không biết Quan gia có mạnh khỏe hay không, nghe nói thần muốn vào kinh, cho nên cố ý nhờ thần đưa tin." 

Triệu Cấu lại cầm thư Triệu Viện lên đọc thêm hai lượt, sau đó "Roẹt" một tiếng, xé làm đôi. 

Tiêu Sơn nhìn thấy hành động này của Triệu Cấu, lại càng hoảng sợ, không biết ý tứ của Triệu Cấu là gì, nhưng Triệu Cấu cũng không chỉ xé thành hai nửa, lại gấp bức thư xé thêm mấy lần nữa, cho đến khi xé thành vụn nhỏ, mới vò thành một cục, nhét vào ống tay áo. 

Tiêu Sơn liền biết Triệu Cấu đây là không muốn để người khác đọc được thư của Triệu Viện. 

Triệu Cấu chầm chậm đi quanh điện, cau mày, sau một lúc lâu, bỗng ngẩng đầu hỏi Tiêu Sơn: "Viện Viện bây giờ vẫn không hiểu chuyện như vậy, vẫn còn muốn đối đầu với Tần tướng sao?" 

Tiêu Sơn nói: "Tần lão tặc trên gạt vua, dưới hại dân, Phổ An Quận Vương ngày đêm không quên được mối hận, thần cũng hận lão. Bệ hạ đối với lão ta vô cùng ân sủng, nói như vậy tất nhiên sẽ chọc giận long nhan, nhưng nếu như Bệ hạ đã hỏi, thần cũng không dám nói nửa câu trái với lương tâm."

Khóe miệng Triệu Cấu, lộ ra nụ cười khó có thể nhìn ra, mấy năm qua Tần Cối chuyên quyền, Triệu Cấu đã dần mất đi quyền lực, Triệu Cấu vô cùng bất mãn, muốn tìm một người đến ngăn lại Tần Cối, nhưng lại không dễ dàng tìm được.

Hiện tại nghe Tiêu Sơn nói như vậy, trong lòng không ngừng suy nghĩ, cuối cùng nói: "Nếu như nó đã qua thời hạn giữ đạo hiếu, cũng không nên ở Tú Châu mãi được, phủ của Phổ An Quận Vương để trống cũng không tốt."

Tiêu Sơn thầm thở phào nhẹ nhõm, Triệu cấu nói: "Trẫm liền hạ chỉ, lệnh cho nó hồi kinh." 

Tiêu Sơn khom người, nói: "Phổ An Quận Vương có thể gặp lại thiên nhan(*Khuôn mặt của trời. Chỉ mặt vua.), dĩ nhiên sẽ tận trung tận hiếu (*trung thành, hiếu thuận)." Nói đến đây, Tiêu Sơn chợt nhớ tới, nếu như Triệu Cấu hạ chỉ, khẳng định không qua được cửa ải Tần Cối. Nếu như Tần Cối ngăn cản, dựa vào tính cách của Triệu Cấu, e rằng lại trở về sớm nắng chiều mưa rồi.

Nghĩ tới đây, Tiêu Sơn giả bộ khó xử, nói: "Chỉ là sợ Tần tướng không muốn gặp lại Quận Vương..."

Triệu Cấu lạnh mặt, điềm nhiên nói: "Y dám!" 

Tiêu Sơn nói: "Quan gia có còn nhớ ba năm trước đây, Điện hạ gặp chuyện ở Cửu Hoàng Sơn không? đường đi từ Tú Châu đến Lâm An cũng không quá yên ổn, lần này thần đến đây, đã từng gặp phải ba đám đạo tặc, thần lo lắng Phổ An Quận Vương cứ đi như vậy, vạn nhất có gì sơ xuất, chẳng phải là không tốt sao?" 

Triệu Cấu suy nghĩ một lúc, cảm thấy Tiêu Sơn nói cũng có lý, liền nói: "Ngươi cảm thấy như thế nào thì tốt?" 

Tiêu Sơn nói: "Thần nghĩ, chẳng bằng để cho Phổ An Quận Vương bí mật hồi kinh, thứ nhất, Bệ hạ có thể cha con đoàn tụ, thứ hai, cũng sẽ không dẫn đến nhiều rắc rối." Đương nhiên, nếu như Triệu Viện có thể bí mật trở về, có thể vượt qua được ải Tần Cối, chờ đến khi Triệu Viện về tới Kinh Thành, thì ván đã đóng thuyền, Tần Cối cũng không có khả năng đuổi người quay lại.

Triệu Cấu cũng hiểu được nếu như ngày mai mình hạ chỉ, chỉ sợ phải một phen miệng lưỡi với Tần Cối, liền nói: "Như thế tốt lắm, vẫn là ngươi nghĩ chu đáo. Như vậy đi, trẫm ghi một chiếu thư, ngươi tự mình đón Triệu Viện trở về."

Tiêu Sơn sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới Triệu Cấu lại có thể phái mình đi hộ tống Triệu Viện trở về, nhưng hắn cũng quyết không thể vào thời điểm này mà lộ ra nửa điểm chần chừ, lúc này liền khom người đáp vâng. 

Triệu Cấu lập tức hạ bút, đã viết xong một bức thư hồi âm, đưa cho Tiêu Sơn. Thời điểm Tiêu Sơn muốn rời đi, Triệu Cấu đột nhiên hỏi: "Mấy năm này ngươi ở tại Giang Hoài, biên giới có yên ổn hay không?"

Tiêu Sơn không biết đột nhiên Triệu Cấu hỏi những thứ này là có ý gì, liền đáp: "Ngoài mặt xem như yên ổn, nhưng thần từng phát hiện Long Hổ Vệ thượng tướng quân – Hoàn Nhan Sáng của Kim quốc bí mật sang sông, dường như có mưu đồ bất chính." 

Triệu Cấu thở phào nhẹ nhõm: "Không cần để ý tới y, chỉ cần biên giới hai nước Tống Kim không có xung đột, cũng coi như thiên hạ thái bình rồi!" Triệu Cấu nói xong những lời này, trong lòng cũng yên lặng tự nhủ: Chỉ cần hai nước Tống Kim không khai chiến, bản thân không phải lần nữa phiêu bạt trên biển là tốt rồi, nếu như Tần Cối có thể sớm một chút chết già chết bệnh, vậy thì càng tốt.

Tiêu Sơn nhưng lại không biết những tính toán trong lòng Triệu Cấu, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự bất mãn cùng oán hận mà Triệu Cấu dành cho Tần Cối, nhưng xem ra, Triệu Cấu dường như không hoàn toàn có ý tứ muốn diệt trừ Tần Cối. Hắn và Triệu Cấu có thể nói không có chút giao tình cùng nửa điểm liên quan, đương nhiên không có khả năng khiến cho Triệu Cấu thổ lộ tiếng lòng với mình, chuyện khuyên bảo Triệu Cấu sớm diệt trừ Tần Cối, vẫn chỉ có Triệu Viện mới có thể làm. 

Triệu Cấu còn hỏi Tiêu Sơn có thiếu tiền hay không, đã làm những chuyện gì, sau đó liền mở tư khố thưởng cho hắn hai mươi lượng vàng xem như lộ phí.

Thời điểm Tiêu Sơn rời khỏi Lâm An, còn cố ý đến nhắn nhủ Thi Toàn một phen, để cho y không lỗ mãng đi ám sát Tần Cối, Tiêu Sơn thật sự lo lắng Thi Toàn giống như trong lịch sử, ám sát thất bại rồi bị ngũ mã phanh thây giữa thành. 

Không phải là không thể ám sát, nhưng tốt nhất là nên cẩm thượng thiêm hoa* chứ không phải là đơn thuần mạo hiểm. 

(* cẩm thượng thiêm hoa 錦上添花 trên gấm thêm hoa, ý nói đã đẹp lại đẹp thêm,đã vui mừng lại vui mừng hơn nữa.) 

Thi Toàn thấy vẻ mặt Tiêu Sơn trịnh trọng, liền thề với trời: Thời điểm thế cục không rõ ràng, tuyệt không làm bừa. 

Thời điểm rời đi, trong lúc chạy ngang qua đường phố Lâm An, Tiêu Sơn còn nhìn thấy Tần Hi ở phía bên kia đường, Tần Hi mặc cẩm bào cưỡi ngựa lớn, một bộ dạng vênh váo đắc ý*, hiển nhiên là không nhìn thấy Tiêu Sơn ở con đường đối diện.

(*Nguyên văn Chỉ Cao Khí Ngang 趾高气昂: miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế | chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý)

Tiêu Sơn ở lại thành Lâm An giải quyết loại chuyện này, đã dây dưa đúng một tháng, mới lấy được chiếu thư của Triệu Cấu, bởi vì sợ Triệu Cấu bỗng nhiên thay đổi (loại chuyện này cũng không phải chưa từng phát sinh qua), cầm được chiếu thư trong tay cũng không dám chậm trễ, liền lao nhanh ra khỏi thành, một ngày một đêm chạy đi năm trăm dặm, thời điểm đã nắm chắc Triệu cấu có đổi ý cũng đuổi không kịp, mới giảm dần tốc độ, lại đi thêm hai ngày, mới đến được chỗ Triệu Viện ở Tú Châu.

Nguyên Tiêu ngày đó, Triệu Viện ở Trấn Giang thành một đêm, chiều hôm sau lại đến chỗ Tiêu Sơn đóng quân, biết được Tiêu Sơn đã về nhà bàn chuyện hôn sự. Y vốn có ý định ở lại Trấn Giang dạo chơi hai ngày, nhưng không biết tại sao, rồi lại không có tâm tình, liền một mình về tới Tú Châu.

Thời điểm đang âm thầm tính toán thời gian, không biết Tiêu Sơn dự định thành hôn vào ngày nào, chợt nghe bên ngoài có người thông báo: "Điện hạ, Tiêu tướng quân tới chơi."

Triệu Viện vội vàng đứng dậy, đi về phía cửa, đi được hai bước rồi lại ý thức được, có lẽ Tiêu Sơn đến để tự nói với mình thời gian thành thân, tuy rằng trên mặt Triệu Viện mang theo ý cười, nhưng trong lòng một chút cũng cười không nổi. Thậm chí còn chút hối hận mơ hồ vì đã khuyên Tiêu Sơn thành thân.

Thời điểm Triệu Viện đang ngũ vị tạp trần*, chợt ngẩng đầu, liền nhìn thấy người nọ đứng trong sân, dáng người cường tráng, tuy rằng chỉ mặc một bộ bào tử màu xanh chất vải bình thường, nhưng không thể che dấu được vẻ anh tuấn uy vũ. Đôi mắt vừa trong vừa sáng, làn da màu lúa mì đầy khỏe mạnh, thời điểm đi đường thì bước chân vững vàng, ánh nắng rơi xuống khắp người hắn, tạo thành hào quang chói mắt.

(*ngũ vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ý chỉ trong lòng rối bời, nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả) 

Triệu Viện đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tiêu Sơn đi thẳng đến trước mặt y.

Tiêu Sơn nói: "Thần đến đây là có chuyện muốn nói với Điện hạ."

Triệu Viện chỉ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, biết rằng hắn đây là đang muốn nói cho mình thời điểm thành thân, ngay tại thời khắc này, Triệu Viện lại cảm giác nụ cười mà mình đang cưỡng ép nặn ra, quá mức miễn cưỡng cùng dối trá. 

Triệu Viện dùng giọng điệu ôn hòa: "Định là ngày mấy? Ta nhất định sẽ đi."

Tiêu Sơn sững sờ: "Người nói cái gì? cái gì mà định ngày mấy?"

Triệu Viện cũng ngây ngốc: "Không phải ngươi đến nói cho ta thời gian thành thân sao?" 

Tiêu Sơn lắc đầu thở dài: "Phía dưới còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, thành thân chỉ sợ sẽ không bao giờ..."

Triệu Viện cảm thấy một trận mừng như điên, y tự chất vấn mình, vì cái gì nghe nói như vậy lại vui mừng, có cái gì tốt mà cao hứng, nhưng mà cảm giác vui sướng, lại tồn tại một cách chân thật, cho dù y đã chất vấn hơn trăm lượt, chối bỏ hơn trăm lần, nhưng rồi nó vẫn còn đó, y nguyên.