Giang Sơn Tống Đế

Quyển 2 - Chương 75: Con mèo cải biến vận mệnh




Tiêu Sơn trở lại nơi đóng quân thì đã nửa đêm, quả nhiên Triệu Viện đã rời đi, Tiêu Sơn ngủ trong chốc lát, hừng đông liền xuất phát, sau khi giao phó tất cả mọi chuyện thường ngày cho phó tướng, mình chỉ nói phải về Gia Hưng bàn chuyện hôn sự, sau đó rời khỏi quân doanh rồi lại đi về phía Nam, thẳng đến Lâm An. 

Tiêu Sơn rời đi ba năm mới trở lại, vẻ ngoài của thành Lâm An vẫn như trước đây, gốc liễu bên Tây Hồ đã từng chôn cất xương cốt hai người, đã đâm chồi, từng chùm vàng nhạt như sợi tơ khẽ rũ xuống, đong đưa theo từng cơn gió. 

Hắn của ba năm này, đã có sự thay đổi vô cùng lớn, trưởng thành cao lớn hơn còn chưa nói, da dẻ cũng đen hơn, ngũ quan khuôn mặt đã nảy nở, đã nhìn không ra nửa điểm bóng dáng của năm đó. Hắn đi nửa đường cũng chỉ cần thay ngựa cùng quần áo, không cần phải cố gắng che dấu hình dạng của mình nữa. 

Sau khi Tiêu Sơn đến Lâm An phủ, ngược lại không vội vã đi đưa tin cho Triệu Viện, mà tới quý phủ của Hàn Thế Trung. 

Đối với vị Tướng quân tiếng tăm lừng lẫy đã từng giúp mình, Tiêu Sơn vô cùng tôn kính, thời điểm hắn đi đến Hàn phủ, ban đầu còn bị chặn ở ngoài cổng, thẳng đến khi Lương Hồng Ngọc đích thân ra kiểm chứng, sau đó mới được cho vào. 

Hàn Thế Trung so với lúc Tiêu Sơn rời đi thì già hơn một chút, mấy năm này ông không còn quan tâm đến thế sự, chỉ cưỡi lừa dạo hồ mà thôi. Tần Cối nhưng vẫn không yên tâm, đặc biệt là Tiêu Sơn đã tẩu thoát ngày ấy, càng khiến cho Tần Cối thù mới thêm hận cũ với Hàn Thế Trung, nhiều lần buộc tội, thẳng đến khi Hàn Thế Trung tỏ vẻ nguyện ý giao nộp toàn bộ tài sản được ban thưởng lên trên, dâng cho triều đình, Tần Cối mới hậm hực dừng tay. 

Năm nay, Hàn Thế Trung so với Tần Cối lớn hơn một tuổi, bởi vì nhiều năm chinh chiến, cơ thể đã không còn tốt, thời điểm Tiêu Sơn nhìn thấy ông, ông đang sinh bệnh, nằm trên giường, sắc mặt xám trắng, một bộ dạng vô cùng yếu ớt, Tiêu Sơn nhìn thấy mà một hồi chua xót. 

Hai mắt Hàn Thế Trung vốn không còn nhìn rõ, nghe nói Tiêu Sơn đến, mới xuất hiện chút ánh sáng le lói, ông giãy giụa ngồi dậy, nhìn thấy đứng trước mặt là một thanh niên thân hình cao lớn, khung xương cân xứng tay chân hữu lực, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười

Hàn Thế Trung hàn huyên với Tiêu Sơn rất lâu, chỉ đơn giản là hỏi qua tình hình của mấy năm qua, lúc nghe Tiêu Sơn nói đã một mình đi đến Đại giang Nam Bắc để khảo sát hiện trường tác chiến của Nhạc Phi năm đó, Hàn Thế Trung một bên ho khan, một bên nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc ta đã già, đến khi ngươi rong ruổi chiến trường, ta không thể nhìn thấy được nữa." 

Tiêu Sơn đành phải an ủi Hàn Thế Trung rất lâu. Nhưng hắn cũng nhìn ra, Hàn Thế Trung quả thật vì tâm tình uất ức nhiều năm, lại thêm bệnh cũ tra tấn, hẳn là sống không được lâu nữa. 

Hàn Thế Trung lại nói thêm chút chuyện ở Kinh Thành, mấy năm này, thế lực của Tần Cối lại càng bành trướng, việc gì cũng tham dự, thậm chí không cần thông qua Triệu Cấu đã có thể tự động quyết định. 

Thời điểm Hàn Thế Trung nghe nói yêu tặc làm loạn ở Tuyên Châu, vỗ lưng Tiêu Sơn nói: "Ta ở Lâm An, căn bản không biết chuyện này, chắc hẳn Quan gia cũng không biết, Tần lão tặc nắm triều chính, chuyện lớn như vậy mà một chút tiếng gió cũng không thổi đến Kinh Thành... ai... tiếc nuối lớn nhất của cuộc đời này, là không thể tận mắt nhìn thấy Tần lão tặc sa lưới!" 

Tiêu Sơn lại hỏi Hàn Thế Trung có đường nào có thể vụng trộm diện thánh được không, hắn kể lại chuyện chính mình đang đi đưa tin cho Triệu Viện, Hàn Thế Trung lắc đầu: "Xung quanh Quan gia, từ trong tới ngoài, đều bị Tần lão tặc nắm giữ, ngươi muốn thấy y, khó lại càng khó!" 

Tiêu Sơn cũng không trông chờ chỗ Hàn Thế Trung có thể tìm được đường để gặp mặt Triệu Cấu, nếu như mười năm trước, Hàn Thế Trung dĩ nhiên là có cách, nhưng hiện tại ông đã rời khỏi vị trí từ lâu, bây giờ nghe Hàn Thế Trung nói vậy, coi như là xác định dự đoán của mình. Hắn và Hàn Thế Trung trò chuyện đến tối mới chấm dứt, sau khi ra ngoài hắn liền đi tìm Dư Mạc. 

Từ sau khi Tiêu Sơn và Dư Mạc thành lập Quang Phục Hội tại Phổ An Quận Vương phủ năm đó, không lâu sau hai người mỗi người một ngả, độc lập phát triển. 

Tiêu Sơn ở tại khu vực Giang Hoài, thành viên của Quang Phục Hội phần lớn là binh sĩ trong quân, đều là những người mang theo ý chí giành lại quê hương, trải qua gian khổ, ý chí kiên định. Dư Mạc thì hoàn toàn bất đồng, y thu nhận thành viên ở Kinh Thành, phần lớn đều là những cao thủ mang tuyệt kỹ (*tài nghệ tuyệt vời), mấy năm này âm thầm phát triển, rốt cuộc đã được y phát triển thành tổ chức ám sát. w

Mấy năm qua Tiêu Sơn và Dư Mạc vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, lần hồi kinh này cũng không giấu giếm y. Dư Mạc nghe nói Tiêu Sơn trở về, sáng sớm đã bắt đầu ngồi chờ, lại không nghĩ rằng thẳng đến khi mặt trời xuống núi Tiêu Sơn mới đến. 

Đêm đó, Tiêu Sơn nghỉ ngơi tại chỗ Dư Mạc, hai người ngủ chung, trong lúc nói chuyện với nhau, Tiêu Sơn mới biết được, Dư Mạc vẫn không buông tha kế hoạch ám sát Tần Cối.

Hơn nữa kế hoạch lần này, bởi vì trải qua ba năm đã có một số kinh nghiệm ám sát thực tế, lại làm đâu ra đó*. (*hữu mô hữu dạng là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó) 

Ba tháng trước khi Tiêu Sơn trở về, Dư Mạc đã nắm rõ tất cả lộ trình lớn nhỏ của Tần Cối, mà bên trong cấm cung có một người tên gọi Thi Toàn đang chờ thời cơ để ra tay hành động. 

Sau khi Tiêu Sơn nghe Dư Mạc nói về kế hoạch ám sát, lắc đầu nói: "Sẽ không thành công!" 

Dư Mạc thấy Tiêu Sơn vừa về liền phản bác ý tưởng của mình, có chút bất mãn, nhưng thấy hắn nói rất chắc chắn, liền hỏi: "Là sơ hở ở chỗ nào? Tại sao lại khẳng định sẽ không thành công?" 

Tiêu Sơn suy nghĩ một lúc, nói: "Mục đích diệt trừ Tần Cối là gì? Chính là thay đổi tình huống của triều đình, để cho chính trị* trong sạch. Nếu như Tần Cối cứ thế mà chết đi, Tần đảng có thể bị diệt trừ luôn hay không? Bầu không khí* trong triều đình có thể cải biến được hay không? Vấn đề này không xác định được, không nên hành động lỗ mãng; huống hồ nếu Tần Cối không chết, mà bắt đầu điên cuồng phản công, cũng là chuyện vô cùng phiền phức, công sức của mấy năm này, rất có thể cứ như vậy mà đổ sông đổ biển."

(*Việc trông coi sắp đặt, thi hành, trị lí quốc gia.)

(*Nguyên văn là phong khí 風氣 để nói về bầu không khí (atmosphere) hay tâm trạng chung (general mood), với phong 風 là cảnh tượng hoặc thần thái.)

Dư Mạc cũng không quá tán thành, nói: "Tần lão tặc chết, dĩ nhiên bầu không khí trong triều sẽ đổi mới hoàn toàn."

Tiêu Sơn khẳng định: "Nếu như bầu không khí trong triều không thay đổi, Tần đảng không ngã, Tần Cối đã chết còn có Tần Hi, Tần Hi đã chết còn có Lâm Nhất Phi, nhiều người như vậy ngươi không có khả năng ám sát từng người một. Huống hồ lần ám sát này sẽ không thành công, cho dù thành công Tần Cối cũng sẽ không chết." 

Dư Mạc hỏi: "Vì cái gì khẳng định như vậy." 

Tiêu Sơn biết được Tần Cối trong lịch sử bị ám sát tổng cộng ba lần, một trong số đó chính là do Điện Tiền Ti -Thi Toàn hành thích, Tần Cối chẳng qua bị chút vết thương ngoài da, căn bản không bị tổn hại nào khác, mà Thi Toàn lại bị yêu trảm (*chém ngang lưng) giữa thành. 

Tiêu Sơn đương nhiên không thể nói rằng vì lần thất bại này được ghi chép trong lịch sử, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như muốn thành công, chỉ dựa vào một người chính là không thể, một kích không trúng Tần Cối dĩ nhiên sẽ càng thêm đề phòng." Chuyện này cũng là thật, từ sau lần ám sát này, Tần Cối quả nhiên đề phòng cẩn mật, thẳng đến bảy tám năm sau mới nghênh đón một cuộc ám sát mới.

Dư Mạc cúi đầu, khẽ nói: "Ngươi nói cũng đúng, ta sẽ cố gắng thêm người, nếu như không thể một kích tất trúng, vậy thì không ra tay nữa!"

Tiêu Sơn ừ một tiếng, hắn bôn ba nhiều ngày, lúc này rốt cuộc cũng buồn ngủ, lập tức ngủ say. 

Ngày hôm sau Tiêu Sơn liền đi gặp vị Thi Toàn đã từng ám sát Tần Cối trong truyền thuyết, là một thị vệ tướng mạo thường thường, nhưng chức vị lại bất đồng, là thị vệ Điện Tiền Ti của Triệu Cấu, chịu trách nhiệm giữ an toàn cho Hoàng Cung, cũng chính vì nguyên nhân này, mới khiến cho y có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Tần Cối. 

Thi Toàn đã sớm biết chuyện về Tiêu Sơn, hiện tại nhìn thấy người thật thì lại càng hưng phấn, nghe nói Tiêu Sơn dám một mình hồi kinh, lại còn chạy đến dưới mắt của Tần Cối, sự can đảm này lại khiến cho y càng thêm bội phục. 

Tiêu Sơn nói rõ mục đích đến đây của mình, muốn gặp mặt Triệu Cấu, đưa tin dùm cho Triệu Viện. Bên cạnh đó, cũng nói đến tường tận ý nghĩa của hành động lần này: Tần Cối chết không phải mục đích cuối cùng, mục đích chính là dứt khoát quét sạch thế lực của lão, điều này cần phải có quyết tâm của Hoàng đế Triệu Cấu. Mà người có khả năng thay đổi suy nghĩ của Hoàng đế không phải ai khác, chính là Triệu Viện. 

Thi Toàn đồng ý hỗ trợ, lẫn vào đoàn người lẻn vào trong cung mà nói, đối với hắn cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn,huống hồ Tiêu Sơn rời đi đã vài năm, thay đổi rất nhiều, gần như không có người có thể nhận ra. Thị vệ trong cung thì thay ca nhau mười ngày nghỉ một, Thi Toàn dễ dàng tìm được một bộ quần áo của mình để cho Tiêu Sơn mặc vào, lại trong ngày trực của mình hôm ấy, để cho Tiêu Sơn lẻn vào Hoàng cung.

Tiêu Sơn tìm cơ hội cả ngày trời, cũng không tìm ra được thời điểm Triệu Cấu ở một mình, cho dù ông đi đến chỗ nào, bên cạnh cũng mang theo thái giám và thị vệ. Mà ban đêm lại đến chỗ phi tần để nghỉ ngơi, sáng sớm hoặc tảo triều(*lâm triều buổi sớm), hoặc du ngoạn trong nội điện, bên cạnh đều có người. 

Nếu như ngay cả cơ hội để một mình nói chuyện với Triệu Cấu cũng tìm không ra, vậy thì khó mà hoàn thành được nhiệm vụ của lần đến đây này. 

Lúc này không thể thành công, Tiêu Sơn lại phải chờ thêm mấy ngày nữa, mới có thể lần nữa trà trộn vào cung, trong thời gian này, Triệu Cấu không xuất cung du ngoạn, thì đến Tây Hồ chèo thuyền, còn đến quý phủ Tần Cối làm khách một lần. Mà bên cạnh còn có Ân Bình Quận Vương Triệu Trác làm bạn, Tiêu Sơn ở Kinh thành ngây người nửa tháng, đã có chút tin tưởng mấy tin đồn nghe được ở bên ngoài —— Triệu Cấu đã quên mất Triệu Viện, chuẩn bị phong Triệu Trác làm Hoàng tử. 

Dưới tình huống này, Tiêu Sơn nhất định phải tìm được cơ hội tốt, thần không biết quỷ không hay giao thư của Triệu Viện cho Triệu Cấu, nhưng lại muốn thử dò ra thái độ thật sự của ông. 

Tiêu Sơn nhớ tới Triệu Viện đã từng nói, như thế nào được Triệu Cấu coi trọng mà nhận làm dưỡng tử.

Lúc trước, Triệu Viện có cùng một người trong hoàng tộc vào cung để tuyển chọn, Triệu Cấu vốn không xem trọng Triệu Viện, mà muốn giữ lại một người khác.

Nhưng vào lúc này, có một con mèo đi ngang qua, Triệu Viện đứng khoanh tay, không có phản ứng, đứa nhỏ kia nhưng lại giơ chân đá mèo. Triệu Cấu vô cùng không vui nói: "Mèo kia tự nhiên đi ngang qua, có trêu chọc ngươi sao, ngươi đá nó làm gì? Quá tùy tiện nông nổi, không được!" 

Vì vậy nên thay đổi chủ ý, lựa chọn Triệu Viện, tự mình dạy y viết chữ, học thơ ca. 

Thời điểm Tiêu Sơn nghe được cố sự (*chuyện xưa) này, còn cố ý hỏi Triệu Viện, con mèo quyết định vận mệnh của Triệu Viện kia có bộ dạng như thế nào. Triệu Viện lại đùa giỡn nói trước mặt có một con lớn hơn đấy, bộ dạng giống như ngươi!

Bởi vì lần đùa giỡn này, Tiêu Sơn nhớ lúc ấy Triệu Viện đã trả lời rằng: Một con mèo lớn cả người đen tuyền, không chút màu sắc lai tạp, nhìn rất hung dữ, cái mũi lại có từng đốm màu trắng. Triệu Viện nhắc lại chuyện cũ: Lúc ấy cũng không phải bản thân thích mèo, mà vì mèo kia bộ dạng hung dữ, vừa lớn vừa mập, móng vuốt sắc bén hàm răng nhọn hoắc, ta căn bản không dám chọc giận nó. 

Bởi vì Tiêu Sơn không thích Triệu Viện luôn miệng gọi mình là A Miêu, ngày ấy, khi nhìn thấy có con mèo đen nào liền hỏi Triệu Viện có phải giống như vậy không. Hơn nữa còn cường điệu bộ dạng của mình và mèo hoàn toàn không giống nhau. Hắn cứ liên tục hỏi hơn mười lần, mới được Triệu Viện nghiêm túc chọn ra một con mèo đen, nói rằng so với con mèo mà năm đó quyết định vận mệnh của mình thì giống như đúc. 

Loại đùa giỡn này cũng là xuất hiện vào thời điểm quan hệ giữa Tiêu Sơn và Triệu Viện vẫn còn tốt, từ cái ngày Tiêu Sơn có hành vi quá phận đó, hai người cũng không còn đùa giỡn như vậy nữa. Về sau, mỗi khi hắn ngẫu nhiên nhớ tới sẽ có chút phiền muộn, nhưng hôm nay rồi lại có đất dụng võ. 

Thời điểm Triệu Cấu đang ở Sùng Chính điện nhàn rỗi làm thơ, một con mèo vừa đen vừa lớn, bộ dạng hung dữ, nghênh ngang đi qua trước mặt. Trong cung thường có mèo hoang lui tới, cũng không có ai bắt giết, lại thêm Triệu Cấu thích mèo, mèo hoàng nghiễm nhiên trở thành bá chủ một phương trong cung, đi tới đi lui cũng không có ai ngăn cản. 

Triệu Cấu nhìn thấy con mèo kia, bỗng nhiên ngừng bút, nhìn mèo kia trong chốc lát, chợt hỏi người hầu xung quanh: "Phổ An Quận Vương gần đây sao rồi?"

Người hầu đều nói không biết, nhưng chuyện Triệu Cấu nhắc đến Phổ An Quận Vương lập tức truyền đến tai Tiêu Sơn đang chờ ngoài điện. 

Triệu Cấu nhìn vật nhớ người, lại còn nhớ được chuyện cũ nhiều năm về trước, nói rõ người kia cũng không hoàn toàn quên mất Triệu Viện, Tiêu Sơn biết hiện tại mình đưa lên thư của Triệu Viện, hẳn là thời điểm tốt. 

Hắn cúi đầu, đi đến trước Sùng Chính điện, hành lễ với Triệu Cấu: "Bệ hạ, thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Mấy năm này, số tấu chương Triệu cấu sờ đến đếm trên đầu ngón tay, loại chuyện lao tâm tổn trí vì quốc gia đại sự cũng bị Tần Cối giành hết rồi, tuy rằng Triệu Cấu có bất mãn, nhưng cũng không thể tránh được, lúc này thấy trong nội cung có thị vệ tìm mình bẩm báo, cũng có chút hứng thú, liền hỏi: "Chuyện gì?" (

Tiêu Sơn ở trước mặt thị vệ cung nữ thái giám đứng chung quanh Triệu Cấu, lấy ra thư của Triệu Viện cất trong ngực, hai tay trình lên. 

Hắn tin tưởng, ở dưới mí mắt của Triệu Cấu, không có kẻ nào dám biển thủ. (*Lấy cắp tài sản công mà mình có trách nhiệm coi giữ.

Tiểu thám giám bên cạnh Triệu Cấu bước qua, tiếp nhận bức thư không có bất kỳ dấu niêm phong nào, nhưng lại không đưa đến trước mặt Triệu Cấu, mà cách Triệu Cấu năm bước chân, mở ra thư, lại cẩn thận sờ qua. 

Tiêu Sơn biết đây là vì bảo đảm thư an toàn, phòng ngừa có người thừa cơ hạ độc trong thư hoặc là giấu ám khí. 

Hiện tại Tiêu Sơn chỉ có thể hy vọng người hôm nay tới kiểm đồ cho Triệu Cấu chính là tâm phúc của Triệu Cấu mà không phải là người của Tần Cối. 

Sau khi thái giám kia kiểm tra xong, liền dâng hai tay đưa đến trước mặt Triệu Cấu.

Tiêu Sơn cúi đầu đứng ở ngoài điện, nhìn không thấy sắc mặt của Triệu Cấu, hắn thấp thỏm không yên, cũng không biết sau khi Triệu Cấu đọc xong chính là giận tím mặt hay là cho mọi người lui ra để nói chuyện riêng với mình. 

Bởi vì chuyện xảy ra tiếp theo, căn bản không nằm trong lòng bàn tay của Tiêu Sơn, mà phụ thuộc vào việc thư của Triệu Viện có thể đả động đến trái tim của Triệu Cấu hay không.