Giang Sơn Tống Đế

Quyển 2 - Chương 70: Tú Vương phủ




Tiêu Sơn nói: "Ta... ngày đó đắc tội Phổ An Quận Vương, sợ y trách tội, không dám đi gặp y..." 

Ngu Doãn Văn ngạc nhiên nói: "Đã qua bao nhiêu lâu rồi, y như thế nào vẫn còn nhớ rõ chứ? Hơn nữa, đệ lại có thể làm ra mười tội lớn khó tha* gì để có thể khiến cho y nhớ mãi không quên?" 

(*thập ác bất xá 十恶不赦.)

Tiêu Sơn không trả lời được, hắn biết cho dù có đang khẩn trương đến mức nào, cuối cùng vẫn phải gặp mặt, liền hít một hơi thật sâu, tiến lên nói với thị vệ canh cổng: "Mong vào trong bẩm báo một tiếng, nói là có cố nhân tới thăm."

Thị vệ canh cổng nhìn hai người, tuy rằng cách ăn mặc bình thường, nhưng khí độ bất phàm, không dám thất lễ, dẫn hai người vào phòng khách, lại pha trà tiếp đón, sau đó lại đi mời Triệu Viện. 

Kiến trúc trong Vương phủ vô cùng đơn giản, phòng khách tuy rằng có trang hoàng, nhưng thoạt nhìn cũng không quá hoa lệ, trên tường treo một bức sơn thủy, bàn ghế đều đã cũ, Tiêu Sơn ngồi trên ghế dựa, không có tâm tình uống trà, chỉ là đang nghĩ, Triệu Viện có thể trực tiếp đuổi mình ra hay không.

Thời điểm hắn đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên nghe thấy Ngu Doãn Văn nói: "Hiền đệ, nếu như đệ tìm được quân phí ở chỗ Phổ An Quận Vương mà nói, có thể lấy được nhiều hay ít?" 

Tiêu Sơn cau mày nói: "Y làm sao sẽ có tiền? Trước kia khi còn ở Lâm An, bổng lộc còn chưa đủ dùng, đều là Quan gia lấy tiền riêng của mình trợ cấp cho y, lát nữa đừng đề cập đến chuyện này, tránh cho y phải khó xử." 

Ngu Doãn Văn nở nụ cười, nói: "Hiền đệ, ánh mắt của đệ thật đúng là... không biết nhìn hàng rồi!"

Tiêu Sơn vừa muốn mở miệng hỏi y tại sao, chợt nghe thấy bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, thanh âm kia hết sức quen thuộc, khiến cho hắn không khỏi đứng dậy, nhìn về phía cửa, bóng dáng Triệu Viện cứ như vậy đột ngột xuất hiện trước tầm mắt của hắn. 

Triệu Viện mặc một bộ đồ tang màu trắng (*tố phục 素服), lộ ra dáng người thon dài, ánh nắng rơi trên đầu vai, khiến cả người y như được bao bọc trong một vầng sáng, thời điểm đến trước cửa y bỗng nhiên dừng bước, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Tiêu Sơn. 

Hai người cứ như vậy, một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa, hai mắt nhìn nhau. Ở khoảng cách gần, Tiêu Sơn phát hiện Triệu Viện gầy đi rất nhiều, chỉ chưa đầy một tháng ngắn ngủi, hai gò má đầy đặn lúc xưa, lúc này đã hơi hõm vào, làn da vẫn trắng như trước, nhưng cằm lại nhọn đến dọa người, khiến cho đôi mắt biến lớn rất nhiều. Môi Triệu Viện mím thật chặt, nụ cười đông lại nơi khóe miệng. 

Tiêu Sơn nhất thời không biết nói gì cho phải, nhớ tới mấy lời nói dạo đầu hay ho nhưng dường như vào lúc này lại không có tác dụng gì, ngược lại là Triệu Viện mở miệng trước, giọng điệu bình thản: "Sao ngươi lại ở đây?"

Tiêu Sơn khom người hành lễ: "Bởi vì đi ngang qua, nhớ tới Điện hạ ở gần đây, cho nên đến xem thử." 

Tiêu Sơn cúi đầu, mắt chỉ có thể nhìn thấy đôi giày của mình cùng nền nhà lát đá xanh, lại không nhìn thấy sắc mặt Triệu Viện, chỉ có thể nghe giọng nói của y: "Ở xa tới là khách, không cần đứng, ngồi đi!"

Triệu Viện vừa nói, vừa đi đến chỗ ngồi chủ vị trong sảnh, lại nói chuyện với Ngu Doãn Văn, cũng không nói nửa lời với Tiêu Sơn. 

Trong lúc nói chuyện, Ngu Doãn Văn còn không quên dát vàng cho Tiêu Sơn, lúc lại nói hắn có tố chất luyện binh, lúc lại nói hắn rất có kiến thức, Tiêu Sơn nghe thấy thì xấu hổ vô cùng. Chờ đến khi kể đến đoạn gặp phải Hoàn Nhan Lượng, Triệu Viện ngược lại xen vào hỏi vài câu. }

Ngu Doãn Văn lại hỏi tình hình hiện nay của Triệu Viện, Triệu Viện bình thản, chỉ nói là không có việc gì, ở trong nhà, nhìn nhi tử, trong lúc rảnh rỗi, liền trêu chọc nhi tử chơi. 

Tiêu Sơn chú ý đến thời điểm Triệu Viện nhắc đến con mình, trên mặt trong lúc lơ đãng lộ ra nụ cười hạnh phúc. 

Tiêu Sơn có rất nhiều điều muốn nói với Triệu Viện, nhưng căn bản không biết nói thế nào, vả lại còn có Ngu Doãn Văn ở bên, Tiêu Sơn căn bản không chen vào được. 

Hắn vẫn im lặng ngồi bên, về sau, khi nghe đến hai người thảo luận về chuyện nhi tử, liền đứng lên nói: "Ta đi ra ngoài một chút." 

Triệu Viện cũng không nhìn Tiêu Sơn, chỉ nói: "Tùy ý, không cần ngại."

Tiêu Sơn thấy thái độ của Triệu Viện đối với mình ôn hòa, trong lòng dâng lên một cảm giác uể oải. Nhưng lập tức liền biến mất, hắn lững thững ra khỏi phòng, đi dạo vòng quanh. 

Phụ thân của Triệu Viện tuy là Tú Vương, nhưng vẫn cách hoàng tộc rất xa, cũng không có ý định xây dựng lại Tú Vương phủ. 

Chỗ ở của Triệu Viện cũng không có gì khác biệt so với những phú hộ bình thường khác, cùng là gạch xanh ngói trắng, thậm chí có nhiều nơi còn lộ ra màu sắc cổ xưa, hiển nhiên là đã rất lâu rồi không tu sửa. 

Hậu viện và tiền viện trong Vương phủ cũng không bị ngăn cách, Tiêu Sơn đi dạo một hồi, đã đến hậu viện. Trong hậu viện có một gốc liễu thân to đến ba người ôm, lá cây đã khô héo rụng xuống, cành lá trụi lủi khẽ rũ, lắc lư trong gió.

Tiêu Sơn nhớ tới Triệu Viện đã từng nói, trước kia trong nhà có một gốc liễu, khi còn bé thường ở dưới gốc cây chơi đùa. Hắn vươn tay, vô thức nắm lấy những cành đang rũ xuống kia, rồi lại chợt nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói non nớt ngọt ngào: "Này, không được phá cây của ta!" 

Tiêu Sơn quay đầu, nhìn thấy một đứa bé đứng ở đằng sau, hai tay chống nạnh, đang trừng mắt nhìn mình đầy phẫn nộ, đi theo sau đứa bé là một nhũ mẫu. 

Tướng mạo đứa bé kia giống Triệu Viện đến mấy phần, đều là cặp mắt hạnh xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là nhi tử của Triệu Viện. Nhưng bất đồng ở chỗ, khuôn mặt của đứa bé kia tròn tròn mũm mĩm, khiến cho người ta không nhịn được muốn nhéo một cái. 

Tiêu Sơn hứng thú, ngồi xổm cuống, vẫy tay với đứa bé kia.

Đưa bé kia lập tức diễu võ dương oai (*vênh váo) vọt tới trước mặt Tiêu Sơn, chỉ cao khí ngang* chất vấn: "Ngươi là ai? Gọi là gì? Ta chưa nhìn thấy ngươi bao giờ... ngươi là người làm mới tới sao?" 

(*Chỉ Cao Khí Ngang 趾高气昂: miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế | chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý)

Tiêu Sơn nhịn không được bật cười, thầm nghĩ: Triệu Viện thoạt nhìn như ông già, nhưng con y ngược lại rất đáng yêu. 

Tiêu Sơn hỏi lại: "Ngươi tên gì?" 

Đứa bé kia bĩu môi phồng má, hai tay chắp sau lưng, giả thành bộ dạng người lớn đi thong thả hai bước, nói: "Ta họ Triệu, gọi là Triệu Du! Ngươi tên gì?"

Tiêu Sơn nhớ tới ngươi cuối cùng tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế từ Triệu Viện trong lịch sử, cũng không phải vị Triệu Du này, vận mệnh của đứa con đầu tiên của Triệu Viện rốt cuộc như thế nào, hắn cũng không rõ lắm. Nhưng có thể nghĩ ra, nó chỉ sợ không phải chết non, thì cũng gặp phải biến cố khác.

Tiêu Sơn nói: "Ta là Tiêu Sơn." 

Triệu Du lập tức sự hãi kêu lên: "Ngươi chính là Tiêu Sơn! Ta biết ngươi, cha ta nói về ngươi!" 

Tiêu Sơn tuyệt đối không nghĩ tới, Triệu Viện sẽ ở trước mặt con mình nói gì về hắn, liền hỏi: "Cha ngươi nói gì về ta?" 

Triệu Du nghẹo cổ, chớp mắt nhìn Tiêu Sơn, một lúc sau lại lắc đầu: "Tướng mạo cũng thường thôi, cha ta lại nói nhìn đẹp mắt." 

Tiêu Sơn suýt chút nữa phun máu, Triệu Du còn nói: "Nghe nói ngươi võ nghệ cao cường, có thật không?"?

Tiêu Sơn cười nói: "Giả đấy, là cha ngươi lừa ngươi a!"

Triệu Du lập tức mất hứng, bĩu môi: "Không được nói cha ta gạt người!"

Triệu Viện ở trong sảnh, hàn huyên với Ngu Doãn Văn một lúc lâu, sau đó nói: "Sắc trời cũng không còn sớm, đường xa đến đây cũng không dễ dàng, ở lại ăn một bữa cơm đi!" 

Ngu Doãn Văn vui vẻ đồng ý, Triệu Viện liền lệnh cho hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn, mình và Ngu Doãn Văn ra khỏi sảnh, dạo quanh, chợt nhìn thấy con mình cưỡi trên người Tiêu Sơn, lại còn vỗ tay: "Ta thắng, ta đánh thắng ngươi rồi, ta mới là đệ nhất thiên hạ!" 

Triệu Viện sầm mặt, lập tức khiển trách nhi tử của mình: "Du, không được phép hồ đồ!" 

Tiêu Sơn cùng Triệu Du đang chơi đến vui vẻ, bỗng nghe thấy giọng Triệu Viện vang lên từ phía sau, thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng làm một chiêu cá chép uốn mình (*鲤鱼打挺 lý ngư đả đỉnh) đứng lên khỏi mặt đất, Triệu Du rồi lại lắc lắc ống quần Tiêu Sơn, hỏi: "Làm sao thúc nhảy lên hay vậy? Dạy ta đi!" 

Sắc mặt Triệu Viện đã hơi đen, quát lớn: "Du, tới đây!" 

Triệu Du bĩu môi, bàn tay nhỏ bé cầm lấy ống quần Tiêu Sơn lè lưỡi với Triệu Viện: "Không qua, con muốn chơi cùng Tiêu thúc thúc!" 

Triệu Viện vội bước qua, kéo bàn tay nhỏ bé của nhi tử, muốn quở trách hai câu, rồi lại nhẫn không mở miệng, chỉ là nói đầy cưng chiều: "Nhìn con kìa, làm cho cả người bẩn thỉu, cha dẫn con đi rửa sạch sẽ, sạch rồi cho con ăn ngon."

Triệu Du liền ôm cổ Triệu Viện bắt đầu làm nũng: "Phụ thân, ôm!" 

Triệu Viện cười cười nhìn nhi tử, đưa tay xoa xoa đầu nhi tử, ôm nó lên, nhũ mẫu của Triệu Du bước qua, hành lễ nói: "Điện hạ, nô tỳ mang Vương Tử đi tẩy rửa!" 

Triệu Viện cười nói: "Không cần, ta tự làm được rồi!"

Nói xong liền ôm nhi tử đi, Ngu Doãn Văn đến bên cạnh Tiêu Sơn, thấp giọng nói: "Xem ra Phổ An Quận Vương rất yêu con mình." 

Tiêu Sơn có chút thất thần nhìn theo bóng lưng Triệu Viện, một lúc sau mới gật gật đầu: "Ừ, đúng vậy."

Thời điểm nói ra lời này, hắn không khỏi nhớ tới vận mệnh của Triệu Viện trong lịch sử, lại cảm thấy một trận khó chịu. 

Triệu Viện đích thân mời cơm tối, trong bữa tiệc cũng nói hai câu với Tiêu Sơn, nhưng giọng điệu thủy chung là nhàn nhạt, sau bữa tối, Triệu Viện khách khí mời hai người ngủ lại: "Trời cũng đã tối, ở trong phủ một đêm đi, ngày mai rồi hẵn đi!" i

Ngu Doãn Văn không chút ngần ngại, lập tức vui vẻ đồng ý.

Triệu Viện có chút ngoài ý muốn khi Ngu Doãn Văn vậy mà không phản đối chút nào, y căn bản không muốn hai người ở lại, vốn định khách khí để đối phương biết thời biết thế, nhưng không nghĩ tới đối phương thậm chí cả một lời khách sáo cũng không có. 

Lời đã ra khỏi miệng, không cách nào rút lại, Triệu Viện đành phải cho người sắp xếp chỗ ở. Cũng may Vương phủ có nhiều phòng trống, nên không gặp phải khó khăn gì. 

Thời điểm Tiêu Sơn trở về phòng mình, vẫn vô cùng phiền muộn, hắn vốn muốn đến tìm Triệu Viện để giải thích chuyện ngày đó, nhưng từ sáng đến tối, lời Triệu Viện nói với mình tổng cộng chưa tới ba câu, bên cạnh lại có người, căn bản không có nửa điểm cơ hội.

Ngược lại là Ngu Doãn Văn đến đây khuyên hắn: "Hiền đệ, nếu như đã đến, vẫn là nhanh chóng hóa giải hiểu lầm với Điện hạ a! Làm thần tử, cùng Điện hạ giận dỗi chung quy vẫn là chuyện không tốt!" 

Tiêu Sơn khẽ gật đầu, hắn cũng biết, nếu như mình cứ tiếp tục như vậy, cũng không được, vẫn là nên làm rõ ràng mọi chuyện với Triệu Viện, ít nhất không khiến cho mối quan hệ trở nên bế tắc như hiện tại. Sau khi đã nghĩ kỹ lý do giải thích, hắn liền ra ngoài, hỏi rõ người làm trong phủ, Triệu Viện đang ở thư phòng, lập tức bước nhanh về phía thư phòng.