Giang Sơn Tống Đế

Quyển 2 - Chương 65: Cố tình gây sự




Sau lưng Tiêu Sơn mồ hôi lạnh đầm đìa, vội hỏi: "Gọi là Ngu Doãn Văn, người Long Châu." 

Triệu Viện có chút hoài nghi nhìn Tiêu Sơn, nét mặt hiện tại của Tiêu Sơn vô cùng vi diệu, lẫn trong vi diệu có một tia quỷ dị. 

Triệu Viện cũng không để ý nhiều tới Tiêu Sơn, chỉ nói với Ngu Doãn Văn: "Ngươi họ Ngu, lại là người Long Châu, Thái thường tiến sĩ Ngu Kỳ là gì của ngươi?" 

Ngu Doãn Văn nói: "Chính là gia phụ. Vị quan nhân này biết gia phụ của ta?"

Triệu Viện khẽ cười, nói: "Ừ, quen biết, nghe nói công tử trong nhà, sáu tuổi tụng 《 Cửu kinh 》, bảy tuổi có thể thuộc văn, chính là ngươi? Phụ thân ngươi vẫn khỏe chứ?" 

Ngu Doãn Văn nói: "Không dám nhận, chính là kẻ hèn này. Thân thể gia phụ vẫn khỏe mạnh như thường, mẫu thân đã qua đời, luôn ưu sầu không vui. Không thể tưởng tượng được lại có thể gặp được bạn xưa của gia phụ ở chỗ này, thật là chuyện may mắn." 

Triệu Viện khiêm tốn một phen, cũng không nói bản thân mình rốt cuộc là ai, Ngu Doãn Văn cũng không hỏi, sau khi hai người tâng bốc lẫn nhau xong, Triệu Viện liền hỏi tại sao Ngu Doãn Văn lại ở chỗ này, Ngu Doãn Văn nhìn qua Tiêu Sơn, có chút ủy khuất nói với Triệu Viện: "Triệu công tử có chỗ không biết, vị Tiêu thuộc cấp dường như có thành kiến với tại hạ, thẩm vấn cả nửa ngày, cơm cũng không cho ăn, nước cũng không cho một ngụm. Hiện tại bụng đói khát đến khó chịu, chỉ mong có cái bánh ngô ăn cho đỡ đói. Chuyện bên trong một lời khó nói hết, ăn no rồi sẽ chậm rãi kể tiếp, dĩ nhiên là có hỏi tất đáp."

Triệu Viện nở nụ cười, Ngu Doãn Văn cũng cười nói: "Sợ lát nữa không vừa ý, Tiêu tướng quân lại bắt đầu hà khắc, Ngu mỗ liền đói thêm mấy ngày nữa, vậy đường cũng đi không được rồi!" 

Triệu Viện vỗ vỗ vai Ngu Doãn Văn: "Ngươi yên tâm, ta ở chỗ này, đói cũng không đến phiên ngươi!" Nói xong, liền để cho Tiêu Sơn đi chuẩn bị tiệc rượu, khoản đãi Ngu Doãn Văn. 

Tiêu Sơn một bụng không muốn, hắn thấy Ngu Doãn Văn khi nói chuyện, mặc dù trầm ổn, nhưng đôi mị nhãn lại không ngừng hướng về phía Triệu Viện, trong lòng vô cùng không thoải mái, nhưng Triệu Viện đã lên tiếng, đành phải tuân mệnh. 

Thành Tuyên Châu bị Vương Bất Phá chiếm đóng đến hơn nửa năm, lại mới phá thành, cũng không có thứ gì tốt, chỉ chuẩn bị qua loa một ít bánh khô, thịt khô các loại, vừa tìm được hai vò rượu, tiệc đãi tổ chức ngay bên trong phủ nha Tuyên Châu, gọi hai người Chu Hoành và Kim Thắng cùng đi.

Đợi đến khi Tiêu Sơn đi tìm Triệu Viện và Ngu Doãn Văn, nhìn thấy hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau, lại còn đàm đạo một ít chuyện xưa ở Kinh Thành. 

Chu Hoàng Kim Thắng không biết Ngu Doãn Văn là người nào, lúc Triệu Viện dẫn qua, cũng không nói chuyện y là quân sư của Vương Bất Phá, chỉ giới thiệu gia thế lai lịch, còn nói bị Vương Bất Phá bắt nhốt.

Hai người Chu Hoành Kim Thắng nghe nói Ngu Doãn Văn là người nhà quan, đều vô cùng khách khí, cha của Ngu Doãn Văn là Thái thường tiến sĩ, cho dù là xuất thân hay là tiền đồ tương lai, cũng không phải cái loại võ tướng cấp thấp như Chu Hoành và Kim Thắng, chỉ có khả năng nhìn theo bóng lưng người ta.

Tiêu Sơn không nói chuyện cùng bọn họ, chỉ một mình uống rượu giải sầu.

Thời điểm rượu uống chưa say, Ngu Doãn Văn bỗng nhiên mời rượu Tiêu Sơn, nói: "Hôm nay Ngu mỗ làm tù binh, không biết Tiêu tướng quân chuẩn bị xử trí thế nào? Là muốn xăm chữ lên mặt sung quân sao?" 

Hai người Chu Hoành Kim Thắng nghe vậy, đều lấy làm kinh hãi, không đợi Tiêu Sơn trả lời đã vội hỏi: "Há lại có thể để cho nhi tử của Thái tường tiến sĩ xăm chữ lên mặt sung quân? Đương nhiên là hộ tống công tử về nhà. Đều do chúng ta vô năng, mới khiến cho công tử bị bắt vào chốn yêu tặc, mong công tử bỏ qua?" 

Ngu Doãn Văn rồi lại không để ý tới hai người Chu Hoành Kim Thắng, chỉ nhìn Tiêu Sơn, chờ Tiêu Sơn tỏ thái độ.

Tiêu Sơn nói: "Tiêu mỗ chỉ là người lỗ mãng, không dám tự tiện làm chủ, lại không dám kính rượu cùng công tử." 

Sắc mặt Ngu Doãn Văn có chút lúng túng, nhưng lập tức cười cười, nói: "Nếu quả thật muốn sung quân, Ngu mỗ hy vọng có thể được làm thuộc hạ của Tiêu tướng quân, lần diệt tặc này, công lao của Tiêu tướng quân quá to lớn, cho dù làm tù binh, chắc hẳn sẽ bị phân phó đến nơi khác." 

Tiêu Sơn nhìn về phía Ngu Doãn Văn, trong mắt Ngu Doãn Văn hiện lên một tia giảo hoạt. 

Tiêu Sơn có chút do dự, nhưng cũng không trả lời. Lúc trước hắn hoàn toàn không biết phụ thân của Ngu Doãn Văn là quan, hiện tại biết rõ Ngu Doãn Văn đã có chỗ dựa như vậy, chắc chắn sẽ không bị xăm chữ sung quân.

Cho dù mình không giữ lại y, y cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.

Chỉ là lời nói của đối phương là có ý gì? Là đang nhắc nhở chính mình, vấn đề mà vừa nãy thời điểm hai người ở riêng đã nói với nhau sao, chính mình giữ lại những tù binh này, mở rộng thực lực lại không làm cho Tần Cối chú ý?

Ánh mắt Tiêu Sơn hướng về phía Triệu Viện, muốn trưng cầu ý kiến Triệu Viện. 

Triệu Viện chỉ cười mỉm nhìn Tiêu Sơn, cũng không mở miệng nói chuyện. Tiêu Sơn nghĩ một lúc, nói: "Sao dám làm khó Ngu công tử? Dĩ nhiên là phái người hộ tống công tử về nhà."

Ngu Doãn Văn nhận được câu trả lời này, lộ ra vẻ mặt thất vọng, ngược lại cũng không nói gì, chỉ nói: "Đa tạ Tiêu tướng quân cứu giúp, chén rượu này là cảm tạ ơn cứu mạng của Tướng quân a." 

Tiêu Sơn cũng không thể không nể mặt y, nhận lấy chén một hơi cạn sạch.

Lúc này Ngu Doãn Văn mới ngồi xuống, lại nói chuyện cùng Triệu Viện, Tiêu Sơn càng thêm không vui, cảm thấy rằng người kia dựa vào gương mặt, nhanh như vậy đã giành được niềm vui của Triệu Viện, cũng không biết có phải là có bản lĩnh thật sự hay không. 

Chu Hoành Kim Thắng thấy bầu không khí trở nên có chút vi diệu, vội vàng hòa giải, không ngừng rót cho Tiêu Sơn, hy vọng sau khi uống say thì nói ít lại.

Ban đầu Tiêu Sơn còn từ chối, nói thành mới ổn định, không nên uống nhiều, phải giữ tỉnh táo, nhưng sau khi bị hai người Chu Hoành Kim Thắng mãnh mẽ đổ đầy chén, lại nhìn thấy Ngu Doãn Văn ghé vào tai Triệu Viện nói gì đó, Triệu Viện gật gù, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái, rượu đến bên môi liền cạn, liên tiếp hơn mười chén rượu vào bụng, nghĩ muốn nôn, lúc này đứng lên, đi ra ngoài. 

Chu Hoành Kim Thắng hai mặt nhìn nhau, nói: "Tiêu huynh đệ như thế nào hôm nay đánh thắng trận lại làm ra một bộ không vui? Mới uống có mấy chén đã không xong?" Lại lập tức cười nói: "Nhất định là ra ngoài tìm cô nương! Cùng với mấy người thô kệch như chúng ta thì có gì tốt?" 

Triệu Viện cũng nhìn ra thời điểm Tiêu Sơn đối mặt với Ngu Doãn Văn có chỗ khác thường, mấy người đang ngồi đây, ai cũng không muốn uống rượu nồng, Tiêu Sơn rồi lại uống không ít, hiện tại lại đi ra ngoài, không biết làm gì.

Ngu Doãn Văn thấy thế, liền nói: "Hai vị tướng quân, thời gian cũng không còn sớm, khoản đãi nồng hậu, Ngu mỗ vô cùng cảm kích. Trong thành mới ổn định, chỉ sợ còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, đừng để rượu làm hỏng mất đại sự."

Hai người Chu Hoành Kim Thắng liên tục gật đầu, lúc trước bọn họ chính là mê rượu hỏng việc, hiện tại quyết không để cho chiến thắng đã ở ngay trước mắt lại xuất hiện thêm sự cố gì, huống hồ rượu trong thành cũng không tốt, không có gì ngon mà mê a, lúc này liền nói vài câu khách sáo rồi rời đi, tự tìm chỗ nghỉ.)

Ngu Doãn Văn cũng được sắp xếp một chỗ ở, Triệu Viện thấy Tiêu Sơn đã ra ngoài một lúc lâu mà vẫn chưa trở lại, liền tự mình đi tìm. 

Y ra khỏi phủ, vừa đi vừa hỏi, liền nghe nói Tiêu Sơn ở canh cổng Đông trong thành, đêm thu có phần lạnh, y khoác áo choàng, đi về phía cổng Đông.

Triệu Viện chưa đến cổng thành, đã nhìn thấy Tiêu Sơn tựa bên một gốc cây, đang khom lưng nôn mửa, mùi gay mũi. 

Triệu Viện vội vàng đi tới, đỡ lấy Tiêu Sơn đã có chút lung lay, giọng nói mang theo trách cứ: "Làm sao lại uống nhiều như vậy?" 

Tiêu Sơn không trả lời, lại nôn mửa một trận, Triệu Viện vội vàng lấy nước cho hắn súc miệng, đợi đến khi Tiêu Sơn ói xong rồi, mới đỡ hắn dựa vào vách tường nghỉ ngơi. 

Tiêu Sơn không nói lời nào, Triệu Viện cũng không có lời nào để nói, hai người lặng lẽ đứng ở góc tường hóng gió.

Binh sĩ trong thành qua lại tuần tra, thỉnh thoảng có tiếng bước chân truyền đến, gió thu không ngừng thổi, lá cây xào xạt. Triệu Viện đợi một lúc, mới nói: "Không còn sớm, ta dìu ngươi về phòng ngủ."

Tiêu Sơn không nói tiếng nào, tùy ý Triệu Viện đỡ mình, đi đến chỗ ở đã được sắp xếp trong phủ nha. Ngược lại hắn cảm thấy vô cùng tỉnh táo, mình cũng có thể tự đi, nhưng cảm giác được Triệu Viện dìu đi, cũng không tệ, nên không từ chối. 

Dọc đường đi, binh sĩ nhìn thấy đều vội vàng chào hỏi Tiêu Sơn, Tiêu Sơn cũng không để ý, đi thẳng vào trong phủ nha, lại có binh sĩ muốn đi qua đỡ, đều bị hắn phất tay đuổi đi. 

Triệu Viện đỡ Tiêu Sơn thẳng đến bên giường, nói: "Ngươi thân là tướng lĩnh, vậy mà lại uống say, thật sự không nên!" 

Tiêu Sơn nói: "Ta không say, rất tỉnh táo! Chỉ là rượu kia quá khó uống, cho nên nhịn không được nhổ ra." 

Triệu Viện thắp sáng đèn trong phòng, châu phủ bị Vương Bất Phá chiếm cứ đã lâu, cũng không có nến, chỉ tìm được một ngọn đèn dầu.

Tiêu Sơn tựa ở đầu giường, nhìn ngọn đèn nhỏ xíu tỏa sáng, chiếu rõ một bên mặt của Triệu Viện, lông tơ phía trên đều có thể nhìn thấy, từng tầng mỏng mịn, lại có vầng sáng, vô cùng mê ly. 

Triệu Viện một bên thắp đèn, một bên nói: "Dường như ngươi có thành kiến với Ngu Doãn Văn, vì cái gì?" 

Tiêu Sơn lắc đầu: "Không có thành kiến! Chỉ là thần không nghĩ ra, tại sao y lại phải làm cho yêu tặc!"

Triệu Viện cười nói: "Vậy mà nói không có thành kiến, dĩ nhiên là y bị ép buộc rồi. Ta thấy trên người y vết thương chồng chất, đều là vết thương mới, bị Vương Bất Phá dùng roi đánh. Vả lại cũng đã nói chuyện với y, không cảm thấy có gì không ổn." 

Tiêu Sơn nói: "Thần cảm thấy y không thành thật chút nào!"

Triệu Viện bất đắc dĩ, đi đến bên cạnh Tiêu Sơn, ôn nhu nói: "Ta biết ngươi ở chỗ y đã chịu không ít thiệt thòi, cảm thấy không cam lòng. Nhưng y vốn có công danh, cũng rất mưu trí, tương lai nhất định sẽ có chỗ phát huy tài năng. Ngươi không cần quá keo kiệt a, người như vậy, vẫn là nên sống hòa hợp."

Tiêu Sơn cảm thấy không thoải mái, nói: "Vậy còn người? Người thấy y như thế nào?" Kỳ thật không cần hỏi Tiêu Sơn cũng biết, Triệu Viện khẳng định vô cùng thưởng thức, bằng không thì tương lai cũng không để người này làm Tướng. 

Triệu Viện suy nghĩ một lúc, nói: "Y rất thông minh, cũng biết nhìn thời thế, hơn nữa ta từng nói chuyện với y, y rất hiểu biết về thế cục trong triều, trong khoảng thời gian làm quân sư cho Vương Bất Phá, còn có thể làm ngươi khó xử, có thể thấy được người này có nghiên cứu về quân sự, người đọc sách lại biết về chuyện binh như y vô cùng ít, là một nhân tài hiếm có. Nếu như có thể dốc sức vì triều đình, nhất định là tha hồ phát huy tài năng." 

Tiêu Sơn nhàn nhạt ừ một tiếng, Triệu Viện nói cũng chính xác, ngày sau có thể một mình vượt sông lớn, dùng sức mình nhanh chóng tập kết được quân đội đối kháng với quân Kim, đương nhiên là kỳ tài. 

Triệu Viện có chút kỳ quái nhìn Tiêu Sơn: "Vì cái gì không thích y?"

Tiêu Sơn moi hết ruột gan, rốt cuộc nói ra một cái lý do: "Thần không thích tướng mạo của y! Một đại lão gia lớn lên lại giống như nữ nhân, nhất định là để mê hoặc chủ nhân a." 

Câu cuối cùng nói xấu trắng trợn như vậy, nhưng sau khi Tiêu Sơn nói ra, trong lòng liền thống khoái rất nhiều. 

Triệu Viện "phụt" cười một tiếng: "Nhìn mặt mà bắt hình dong là vô cùng không đúng. Y lớn lên đẹp mắt hay không dễ nhìn, liên quan gì tới ngươi? Còn nữa, toán mệnh* có nói nam sinh nữ tướng đều là mệnh đại phú đại quý, ta cảm thấy y lớn lên rất tốt." 

(*Căn cứ theo âm dương ngũ hành, can chi năm tháng ngày giờ sinh... để đoán vận mệnh cát hung hoạ phúc.) 

Tiêu Sơn cẩn thận ngẫm lại, cũng cảm thấy mình đang cố tình gây sự, nhưng không thích chính là không thích, còn phải nói lý do gì nữa? Liền nói: "Dù sao thần cũng không thích y, nhìn y không thuận mắt!" 

Triệu Viện im lặng, cười nói: "Vậy không biết Tiêu đại tướng quân là thích loại hình thức tướng mạo nào, ai thì thuận mắt?" 

Tiêu Sơn nhìn Triệu Viện, không nói lời nào, hắn đang thầm lượt lại những người mình quen biết một vòng, phát hiện thích nhất là loại giống như Triệu Viện —— tuấn tú ôn hòa, nội liễm trầm ổn, đặc biệt là đôi mắt của y, vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy an tâm, không giống như Ngu Doãn Văn cái loại kia, vừa nhìn đã muốn phạm tội. 

Ý thức được điểm này, hắn đột nhiên lắc lắc đầu mình, cảm thấy bản thân dường như có chút không bình thường, nhưng lại nói không rõ, rốt cuộc là không bình thường chỗ nào. 

Triệu Viện thấy Tiêu Sơn nhìn mình chằm chằm mắt cũng không chớp lấy một cái, có chút rối loạn, đột nhiên nghĩ tới tình cảnh hai người cùng ngủ lúc trước. Khi đó, đã từng xảy ra chuyện gì, tuy rằng chưa từng nói rõ, nhưng trong lòng đều biết. 

Một lúc sau, Tiêu Sơn mới thấp giọng nói: "Viện Viện..." 

Triệu Viện cả người chấn động, nhìn về phía Tiêu Sơn, từ khi đối phương biết thân phận của mình, cũng không còn kêu mình bằng cái tên này nữa. 

Tiêu Sơn chậm rãi vươn tay, nắm chặt tay Triệu Viện, hắn vốn muốn nói ta thích người như ngươi, nhưng lời này mà nói ra chẳng khác nào đang đùa giỡn, rốt cuộc hắn cũng không nói gì, chỉ nắm tay.

Lòng bàn tay Triệu Viện có lớp chai mỏng, lúc này lại hơi run rẩy, dưới ánh đèn, ngón tay thon dài vô cùng xinh đẹp. j

Triệu Viện cũng không rút tay về, chỉ nói: "Ngươi uống nhiều rồi, ngủ sớm đi!"|

Tiêu Sơn cảm thấy trong lòng mình giống như có thứ gì đó đang phá kén chui ra, nhưng rốt cuộc là gì, căn bản không rõ, chỉ cố ý nói: "Không uống nhiều, thần rất tỉnh táo." 

Triệu Viện có chút lo lắng nhìn Tiêu Sơn, duỗi tay còn lại sờ lên trán Tiêu Sơn, nói: "Người ngươi thật nóng, bị bệnh rồi hả?" 

Tiêu Sơn lắc đầu, cầm luôn bàn tay kia của Triệu Viện, chậm rãi tách từng ngón tay y ra, mười ngón đan xen. 

Vào lúc này, dường như Triệu Viện cũng đã hiểu ra gì đó, hô hấp trở nên dồn dập. Tiêu Sơn nhìn thấy ngực Triệu Viện hơi phập phồng, gương mặt dường như phiếm hồng, nhưng cũng không có vẻ gì tức giận. 

Tiêu Sơn nói: "Ngày mai thần chuẩn bị trở về Trấn Giang, người định đi đâu?"

Triệu Viện có chút khó hiểu nhìn Tiêu Sơn, Tiêu Sơn nói: "Thần nhớ người đã từng nói, muốn nhìn nơi thần đóng quân, nếu như không có chuyện gì khác, đến chỗ của thần một thời gian đi." 

Triệu Viện không nói, Tiêu Sơn phát hiện trái tim của mình đang đập kịch kiệt, hắn không khỏi muốn gần gũi thêm chút nữa, điều hắn có thể nghĩ đến, chính là mời Triệu Viện đồng hành cùng mình. 

Ánh mắt Triệu Viện cũng không nhìn về phía Tiêu Sơn, chỉ có chút thất thần nhìn về ánh sáng của ngọn đèn dầu trong phòng, ngọn lửa không ngừng nhảy nhót, khiến tất cả trở nên mờ ảo. 

Triệu Viện có chút khó mở miệng: "Ngươi... ngươi có phải... hay không..."

Tiêu Sơn khó hiểu "Phải cái gì?" Triệu Viện không biết nên nói thế nào, lỡ như mình nói sai, đây chính là đòn trí mạng đối với quan hệ của hai người.

Triệu Viện suy nghĩ một lúc, nói: "Ngươi... vì cái gì muốn mời ta đi cùng ngươi?" 

Tiêu Sơn cố gắng tìm ra lý do, nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra, liền trả lời: "Không vì cái gì, không phải người đã nói muốn đi xem sao?"

Triệu Viện thầm thở phào một hơi, một lúc sau, đột nhiên hỏi: "A Miêu, tuổi của ngươi cũng không nhỏ, sao không cưới vợ?" 

Tiêu Sơn bỗng cảm thấy bực bội, hắn không rõ vì cái gì Triệu Viện đột nhiên hỏi mình những vấn đề này, liền nói: "Không vì cái gì, không phải lúc trước thần đã từng nói qua sao, trước ba mươi tuổi sẽ không lấy vợ."

Triệu Viện khẽ gật đầu, bỗng quay đầu sang, nhìn chằm chằm vào hai mắt Tiêu Sơn, hỏi: "Ngươi... là ưa thích nữ nhân chứ?"