Giang Sơn Tống Đế

Quyển 1 - Chương 49: Ngô Hạo chết




Ngô Hạo thấy Tiêu Sơn cũng ở bên cạnh, liền nói: "Là chuyện riêng..."

Triệu Viện lập tức hiểu được Ngô Hạo đây là đang muốn nói chuyện riêng với mình, y âm thầm cân nhắc một lát, liền để cho Tiêu Sơn lui ra.

Tiêu Sơn có chút không quá tình nguyện, chỉ đứng qua một khoảng xa xa, cầm lấy cung Triệu Viện giả bộ luyện bắn tên, trên thực tế thì đang ngó chừng Ngô Hạo, chỉ cần Ngô Hạo có điểm bất thường, liền trực tiếp bắn chết. 

Triệu Viện chờ Tiêu Sơn đi ra xa, sau đó mới nói: "Ngô thống lĩnh, có chuyện gì có thể nói."

Ngô Hạo chần chờ một lát, nói: "Mấy ngày qua thuộc hạ cảm thấy có chút không khỏe, thân thể càng ngày càng tệ, lại đảm nhiệm thị vệ của Điện hạ, chỉ sợ có chút lực bất tòng tâm, vì vậy muốn chờ cho sau khi Điện hạ đại hôn, liền từ quan về quê."

Triệu Viện có chút ngoài ý muốn, còn chưa chờ y mở miệng hỏi, liền nghe thấy Ngô Hạo nói tiếp: "Nhưng trước khi thuộc hạ rời đi, có chuyện muốn bẩm báo với Điện hạ. Chỉ là chuyện riêng, lại có chút phức tạp, không muốn cho bất luận kẻ nào biết, kính xin Điện hạ cho một ngày, nghe thuộc hạ bẩm báo."

Triệu Viện nhìn vào hai mắt Ngô Hạo, nhưng Ngô Hạo căn bản không dám nhìn Triệu Viện, chỉ dời ánh mắt về nơi khác

undefined

Triệu Viện trầm mặc một lát, nói: "Được rồi, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi. Năm ngày sau sẽ cử hành hôn lễ, vừa vặn ngày sau ta muốn ra khỏi thành, ngươi cũng đi theo đi." 

Ngô Hạo nhìn về phía Tiêu Sơn đằng xa, nói: "Tần thị độc dường như có chỗ hiểu lầm với thần, thần không muốn đồng hành cùng với hắn." 

Triệu Viện vung tay: "Không sao, để hắn ở lại trong phủ, ta nghĩ chuyện nói với ngươi, cũng không thích hợp nói cho hắn biết."

Tiêu Sơn là vào đêm trước khi Triệu Viện chuẩn bị khởi hành mới biết được tin này, khi hắn nghe nói Triệu Viện để mình ở lại Vương phủ, cảm thấy trăm vạn lần không muốn, đặc biệt là khi nghe đến chỗ Ngô Hạo đi cùng, liền càng thêm lo lắng, khuyên nhủ: "Điện hạ vẫn là mang theo nhiều thị vệ bên người, lỡ như trên đường gặp chuyện gì, cũng không đến mức không có đề phòng!"

Triệu Viện tỏ vẻ mình vốn cũng chuẩn bị mang theo nhiều thị vệ, Tiêu Sơn vẫn cảm thấy không quá yên tâm, hỏi Triệu Viện chuẩn bị đi chỗ nào, còn nói ba ngày sau là đại hôn, không ra khỏi thành trong thời điểm mấu chốt này thì tốt hơn.

Triệu Viện cũng có suy tính của mình, y muốn nói rõ ràng với Ngô Hạo một lần, còn bởi vì mấy ngày gần đây tuyết rơi nhiều, lo cho dân chúng làm ruộng ở ngoài thành sống khó khăn. Cũng bởi vì Vương phi sắp đến phủ, tự mình đến chùa Cửa Hoàng Sơn ở thành Nam để xin bùa bình an cát tường, trong đêm tân hôn đưa cho thê tử chưa từng gặp mặt, tạo quan hệ tốt với nàng. 

Triệu Viện nói ra ý định của mình, bỏ qua chuyện của Ngô Hạo, Tiêu Sơn thấy Triệu Viện đi ra ngoài để lấy lòng lão bà, cũng không tiện nói thêm gì, chỉ là hỏi hành trình, liền rời đi. 

Tiêu Sơn trở lại phòng mình, liền thương lượng chuyện này với Dư Mạc, Dư Mạc không ngờ Tiêu Sơn lại lo lắng cho an nguy của Triệu Viện như vậy, chỉ nói: "Hiền đệ không nên lo lắng, ta cũng đi theo Điện hạ ra ngoài a, bốn gian tế đã trừ khử hai người, ngoại trừ Ngô Hạo bên ngoài, chỉ còn lại một người trong phủ, y sẽ không đi theo Điện hạ. Nếu như có chuyện gì, ta liền trở về, cấp báo cho hiền đệ!" 

Lúc này Tiêu Sơn mới hơi yên tâm, bàn bạc với Dư Mạc cách thức liên lạc cùng tín hiệu cấp báo, còn nói: "Chỉ cần phát hiện bất thường, liền lập tức cấp báo!

Sáng sớm hôm sau, Triệu Viện mặc thường phục, mang theo hơn hai mươi thị vệ, ra khỏi thành. Ngựa trong phủ không nhiều lắm, ngoại trừ Ngô Hạo, đám người Trương Miểu cưỡi ngựa, còn lại đều đi bộ, một đoàn người hướng về thành Bắc, đi về phía điền trang của Triệu Viện ở ngoài thành. 

Mây đen u ám phủ khắp bầu trời, gió bắc thổi bốn phía, ngoài thành chỉ toàn là núi, hai bên đường có thể nhìn thấy tuyết đọng, Triệu Viện nhìn thấy ngoài thành có không ít dân chúng mang giày rơm, vác củi đi về phía trước

Trên đường đi, Triệu Viện và Ngô Hạo trò chuyện dăm ba câu, Ngô Hạo nhưng lại có chút không tập trung, thầm đoán bây giờ Tiêu Sơn có phải đã chết rồi không.

Triệu Viện nhìn qua điền trang, lại động viên tá điền* trong thôn, thưởng cho chút tiền bạc, sau đó liền mang thị vệ đi về phía Cửu Hoàng Sơn.

(*Tá điền là những người nông dân lao động trong lĩnh vực nông nghiệp và hoạt động chính là canh tác ruộng đất.) 

Ngô Hạo đi theo Triệu Viện, trong lòng rối rắm vạn phần, mấy lần muốn mở miệng, rồi lại mấy lần khép lại, bởi vì mấy ngày nay tuyết rơi nhiều, người qua lại trên núi rất ít, Triệu Viện vẫn luôn chờ Ngô Hạo mở miệng trước, lúc này vừa vặn đi đến  sườn núi, thấy được một lương đình, liền dừng bước, nói muốn nghỉ một lát, lệnh Ngô Hạo ở bên cạnh hầu hạ, để cho Dư thị vệ đứng cách xa mươi mét để cảnh giới.

Thẳng đến khi bên cạnh Triệu Viện không còn ai, Triệu Viện mới nói: "Ngô thống lĩnh, không phải ngươi muốn nói gì sao, sao cứ một mực không mở miệng?"

Ngô Hạo giương mắt, nhìn mây đen trên bầu trời ngày càng nhiều, mới qua buổi trưa, bầu trời đã muốn nhuộm thành nửa đen, dường như sẽ có một trận bão tuyết. Y thầm tính toán thời gian, nghĩ rằng lúc này Tần Hi hẳn đã đắc thủ, cũng có chút bận tâm nếu đợi lát nữa tuyết rơi nhiều sẽ khó đi, liền nói: "Điện hạ, sắc trời thoạt nhìn không tốt, không bằng quay về đi!"

Triệu Viện nhưng lại bất động, nhìn chằm chằm Ngô Hạo.

Ngô Hạo cảm thấy chột dạ, Triệu Viện nói: "Ngô thống lĩnh, ngươi là hy vọng thời tiết thay đổi, hay là không hy vọng?"

Ngô Hạo nhất thời im lặng, không trả lời, từng bông tuyết lả tả rơi xuống từ bầu trời, Triệu Viện nói: "Hiện tại tuyết đã rơi, nếu trở về chậm một chút cũng không thay đổi được gì, nếu ngươi thật sự có chỗ khó xử, nói ra bổn vương thay ngươi xem xét, có lẽ có thể xoay chuyển cũng không chừng."

Ngô Hạo hơi nhắm mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Thần thật sự đã phạm một sai lầm, chuyện này có liên quan đến việc trọng đại, nói ra cũng vô dụng, sẽ chỉ làm Điện hạ thêm lo lắng mà thôi." 

Triệu Viện không nói, nhấc bước ra khỏi đình, đưa tay đón lấy từng bông tuyết từ trên trời rơi xuống, bông tuyết chạm tay liền tan ra, cảm thấy lạnh buốt.

Triệu Viện đưa lưng về phía Ngô Hạo, chậm rãi nói: "Ngươi với tư cách thị vệ nhiều năm như vậy, vẫn luôn tận tâm tận lực, chợt nói muốn đi, là vì lý do gì?"

Ngô Hạo nói: "Bên cạnh Điện hạ bớt đi một nịnh thần, thiếu một người sẽ tốt hơn một phần, thuộc hạ cũng là bất đắc dĩ."

Triệu Viện nói: "Ta nghe được, cha mẹ ngươi đã sớm chết, được chị dâu nuôi lớn, bọn họ đối với ngươi có chút cay nghiệt, ngươi lại không có vợ con, nếu như rời đi, về sau chỉ sợ không kiếm sống được. Nếu như ngươi không muốn ở lại Vương phủ, ta có thể nói rõ cho Quan gia, cho ngươi làm một chức quan nhỏ, chẳng phải tốt sao?" 

Giọng Ngô Hạo mang theo chút nghẹn ngào: "Chuyện triều đình, thuộc hạ không muốn tiếp tục tham dự nữa rồi. Đa tạ Điện hạ hao tâm tổn trí, vốn định đi sớm, nhưng bởi vì muốn nhìn thấy Điện hạ thành hôn, vì vậy ở thêm mấy ngày, kính mong Điện hạ cho phép."

Triệu Viện thầm thở dài một hơi, gật đầu nói: "Nếu như ngươi đã quyết, ta cũng không tiện ép buộc. Ngươi đã từng cứu ta hai lần, bất luận ngươi đã làm qua chuyện gì, ta vĩnh viễn nhớ kỹ ơn cứu mạng của ngươi, chưa từng quên. Nếu như về sau ngươi có chỗ nào khó xử, nhớ rõ đến tìm ta... ta nhất định..."

Triệu Viện chưa nói xong, chợt nghe sau lưng "bịch" một tiếng, y xoay đầu lại, đã nhìn thấy Ngô Hạo quỳ gối xuống đất, hai mắt phiếm hồng: "Ân trọng của Điện hạ, thuộc hạ sẽ vĩnh viễn khắc sâu." Nói xong, liền dập đầu lạy ba cái với Triệu Viện.

Triệu Viện đưa tay, muốn đỡ Ngô Hạo dậy, Ngô Hạo lại khăng khăng không đứng, nức nở nói: "Thuộc hạ không bằng heo chó, đã phụ lòng kỳ vọng của Điện hạ! Có chuyện này, thuộc hạ vẫn luôn chôn dấu trong lòng, hôm nay không dám giấu giếm thêm nữa."

Bàn tay Triệu Viện đưa về phía trước chạm rãi thu về, Ngô Hạo dập đầu: "Thuộc hạ nhưng thật ra là... là...."

Triệu Viện hỏi: "Là gì?" Một câu chưa nói xong, chợt nghe tiếng xé gió trong không trung, Triệu Viện nghiêng người, một ánh bạc xẹt qua bên tai, vèo một tiếng, găm vào cột gỗ trong đình. Là một mũi tên lông vũ, lúc này mũi tên đã đâm sâu vào cột, phần lông vũ vẫn còn khẽ rung.

Ngô Hạo vội đứng dậy, ngăn trước người Triệu Viện, kêu lên: "Có thích khách, có thích khách!" Y một bên nói, một bên rút ra thiết kiếm đeo bên hông.

Thị vệ đứng xung quanh lương đình nghe thấy tiếng kinh hô của Ngô Hạo, đều nhanh chóng tập trung lại, quây Triệu Viện ở giữa, lắp tên giương cung.

Tuyết rơi càng ngày càng dày, giống như có người trên trời đang không ngừng xát muối, cách trở tầm mắt của mọi người, gió gào thét, khiến tuyết bay tán loạn.

Bên trong gió tuyết, xuất hiện từng bóng trắng.

Một người, hai người, mười người, trăm người, từ bốn phương tám hướng vọt tới, hòa vào trời tuyết, căn bản không phân rõ được có bao nhiều người, chỉ nghe tiếng "vèo vèo" của mũi tên, cùng tiếng chém giết trực diện. Nhưng bởi vì gió tuyết ngày càng nhiều, bầu trời lại càng u ám, âm thanh chém giết kia nghe không được rõ lắm, bóng trắng cũng nhìn không ra tung tích rồi.

Tuyết rơi xuống càng lúc càng nhiều, trận phục kích ở Cửu Hoàng Sơn ngoài thành, không chút tin tức lọt vào thành Lâm An, điều này khiến cho Tần Hi đang ở Tần phủ ngắm tuyết, có chút đứng ngồi không yên.

Bởi vì thời tiết rét lạnh, Tần Cối cũng chịu thua cơn bão tuyết này, biết rõ hôm nay không ra ngoài được, liền gọi ca cơ trong nhà tới, lệnh ca cơ ở trong tuyết nhảy múa, đàn sáo ca hát, ống tay áo nghê thường* dường như đang bay, quả thực uyển chuyển vô cùng.

(*Nghê thường: xiêm y rực rỡ như mây ngũ sắc.) 

Tần Hi nhìn thấy biểu diễn ca múa đến xảo diệu, nhịn không được lớn tiếng tán thưởng, Tần Cối thấy, nhăn mày liếc nhìn Tần Hi, trong mắt không che dấu được sự chán ghét.

Tần Hi vẫn chưa phát hiện ra, Tần Cối lạnh lùng nói: "Hi, thân là mệnh quan triều đình, cử chỉ không nên quá suồng sã."

Tần Hi thấy Tần Cối trách cứ, nghĩ đến bản thân đã chuẩn bị lập một công lao lớn, y đã chôn dấu bí mật này trong lòng nhiều ngày, lúc này lại bị chửi, cũng không kiềm chế được nữa, đi qua ghé sát tai Tần Cối, nhỏ giọng nói: "Cha, nhi tử con cũng không phải cười vì chút ca múa này, là vì hôm nay sắp có một chuyện cực tốt, cho nên mới nhịn cười không được."

Tần Cối đã chán ghét đến cực điểm, hỏi: "Ngươi mà có chuyện tốt gì?"

Tần Hi đắc ý nhìn Tần Cối trừng mắt, nói: "Con biêt cha vẫn luôn đề phòng Phổ An Quận Vương, nhưng mà đợi đến hết hôm nay, y đã không còn là uy hiếp của Tần gia chúng ta!"

Tần Cối giật mình, sau khi lệnh tất cả mọi người lui xuống, quay đầu nhìn Tần Hi, thần sắc lạnh lùng: "Ngươi nói những lời này là có ý gì?"

Tần Hi cười cười, kể hết một lượt chuyện quan trọng mình làm từ đầu đến giờ, đặc biệt lúc kể đến mình như thế nào phái người theo dõi hành trình của Triệu Viện, lại lựa chọn địa điểm phục kích, vô cùng đắc ý. Cuối cùng còn tặng thêm một câu: "Một người chết, như thế nào đối nghịch với cha? Tần gia của chúng ta về sau, dù có một tay che trời, hô mưa gọi gió cũng không thành vấn đề!"

Sắc mặt Tần Cối, theo từng lời mô tả của Tần Hi, càng lúc càng trở nên âm trầm, lúc trước, thời điểm lão nghe Tần Hi nói làm những trò ngu xuẩn không mấy quan trọng, còn bị chọc tức đến ngất xỉu, lúc này nghe Tần Hi vậy mà không thương lượng với mình, đã một mình làm ra chuyện lớn như vậy, có thể khiến mình toi mạng,  ngược lại đầu óc lại vô cung linh mẫn, tự hỏi như thế nào giải quyết việc này. 

Đợi đến khi Tần Hi kể hết toàn bộ, mặt của Tần Cối đã nghẹn thành màu xanh. 

Tần Hi đợi thật lâu, cũng không thấy Tần Cối khen ngợi, nhưng Tần Cối cũng không giống như bình thường chửi ầm lên. Tần Hi cảm thấy thấp thỏm không yên, vụng trộm ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Tần Cối, nhìn thấy trong mắt Tần Cối lóe lên tia lạnh lẽo, bất giác sống lưng tê dại.

Tần Cối ngồi yên không động, chỉ hơi ngẩng đầu, ra hiệu Tần Hi đừng làm ồn nữa, một lúc sau, lão đột nhiên ngẩng đầu, dứt khoát nói: "Việc đã đến nước này, muốn ngăn ngươi làm chuyện ngu xuẩn cũng đã chậm! Chỉ đành phải không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng!" 

Tần Hi lạnh cả tim, Tần Cối đứng dậy, hỏi: "Người ngươi phái đi, ra tay ở chỗ nào?"

Tần Hi sững sờ, lập tức lắc đầu nói: "Không.. không biết..." Nói xong câu này chính y cũng cảm thấy có chút ngu xuẩn, liền vội vàng bổ sung: "Bởi vì lúc trước không rõ được hành tung của Phổ An Quận Vương, cho nên chỉ phái người đi theo, đợi đến khi tìm được địa điểm tốt, mới động thủ, không câu nệ ở chỗ nào."

Tần Cối trầm ngâm một lúc, liền nghĩ ra một kế độc. Lão điềm nhiên nói: "Trong thành có quân Tam Nha, Quan gia đích thân quản lý Điện tiền ty, năm năm trước lập nên Mã Quân ty, nhưng ta có sắp xếp người vào trong, tổng cộng có sáu ngàn người. Ngươi đến triệu tập thị vệ Mã Quân ty, để bọn họ ra ngoài thành tìm kiếm toàn diện!

Tần Hi lấy làm kinh hãi: "Cha, cha là muốn đi cứu người, hay là..."

Tần Cối cười lạnh một tiếng, nói: "Việc quan trọng là tìm thấy người! Nếu như Triệu Viện chết rồi, liền nói thị vệ của y mưu sát, giết chết toàn bộ thị vệ Vương phủ còn sống! Nếu như ngươi đến, Triệu Viện còn chưa chết, liền nói nghe được tin tức nên tới cứu giá, giết chết toàn bộ người ngươi phái đi phục kích, không để lại nửa người sống sót!"

Tần Hi sững sờ, lập tức hiểu rõ dụng ý của phụ thân. Dẫn theo sáu ngàn người đi về phía trước,nhất định là nhiều người nhiều miệng, không cách nào giữ được bí mất. Nếu như Triệu Viện chết rồi, cũng có thể đem gáo nước bẩn dội lên người thị vệ trong Vương phủ, giết hết bọn chúng, khiến cho bọn chúng không có cơ hội phản bác; nếu Triệu Viện còn chưa chết, liền giết người mình diệt khẩu, như vậy có thể lấy được thanh danh cứu Hoàng tự, liền có thể che dấu được hành động ám sát của mình trước đó. Mà sáu ngàn người cùng ra thành tìm kiếm, cũng có thể nhanh chóng tìm được Triệu Viện đang ở nơi nào. 

Tần Cối nói xong, liền đứng dậy, đi vào phòng trong, thay triều phục, Tần Hi theo sau Tần Cối, thấy bộ dạng Tần Cối như muốn tiến cung, bất giác kinh hãi, hỏi: "Cha, lỡ như thất bại, người trốn còn không kịp, tại sao lại tiến cung?"

Tần Cối khẽ nói: "Cha ngươi không vào cung, làm sao có thể trấn an Quan gia, khiến ông ấy không biết được tin tức của Phổ An Quận Vương? Chỉ cần kéo dài hai ca canh giờ, đợi đến khi hoàn thành mọi chuyện, ông ta có biết cũng đã trễ!""

Nói xong, liền lệnh người trong phủ mang xe ngựa đến, một đường chạy đến Hoàng cung.

Từ khi Triệu Viện rời phủ, Tiêu Sơn liền cảm thấy có chút bất an, hắn đi vài vòng trong phủ, chỉ thấy khắp nơi giăng đèn kết hoa, ngay cả trên cây cũng mắc hoa hồng, đang chuẩn bị cho đại hôn ba ngày sau.

Chữ song hỷ đỏ chói dán khắp nơi, người người ra vào tấp nập, vô cùng bận rộn, tẩm các dành cho đại hôn cũng đã bày biện tốt, các cung nữ đang thay mới chăn gối, treo mành đỏ, lại mang lư hương đến hun.

Đã sau giờ ngọ, tuyết vẫn rơi nhiều, Tiêu Sơn luôn cảm thấy có cái gì đó sẽ xảy ra, một mình cầm dù đứng chờ ở cửa Vương phủ, hy vọng mình là người đầu tiên biết được tin tức

Mây đen trên trời càng lúc càng dày, tuyết cũng rơi nhiều, trong lúc Tiêu Sơn đang vô cùng hoang mang, chợt thấy phía cuối đường có người cưỡi ngựa tới, Tiêu Sơn chạy tới trước, chỉ thấy Dư Mạc nhảy xuống, câu đầu tiên chính là: "Đã xảy ra chuyện! Điện hạ bị mai phục!"

Lúc trước Tiêu Sơn vẫn thấp thỏm không yên, một lúc khó có thể bình tĩnh, lúc này nghe được tin tức, ngược lại tỉnh táo mà bắt đầu hỏi: "Ở nơi nào? Có những ai? Lúc huynh trở về thì tình hình thế nào rồi?"

Dư Mạc nói: "Sau giờ ngọ, Điện hạ đi đến Cửu Hoàng Sơn cầu bùa bình an, nghỉ ngơi ở lương đình, không biết Ngô thống lĩnh có chuyện gì, nói chuyện với Điện hạ hơn nửa ngày, chúng ta canh gác ở bên ngoài, không biết được tình hình cụ thể. Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có người phục kích, ta thấy không đúng, liền lấy một con ngựa trở về báo tin, cũng không biết tình hình bây giờ thế nào rồi." 

Tiêu Sơn cảm thấy căng thẳng, trách hỏi: "Sao lúc huynh nhìn thấy có chuyện xảy ra, không một kiếm giết chết Ngô Hạo?"

Dư Mạc nói: "Cách quá xa, giết không được! Huống hồ nếu ta đến gần, sẽ bị cuốn vào không cách nào trở về! Còn hơn hai mươi thị vệ, người phục kích cũng không nhiều lắm, khoảng chừng năm mươi tên, mới có thể chống đỡ một hồi. Ta thấy hai người bọn họ ở lương đình nói chuyện với nhau, hẳn là Điện hạ vạch trần Ngô Hạo, Ngô Hạo mới thẹn quá hóa giận mà nổi lên sát tâm. Nếu như Điện hạ đã biết Ngô Hạo là phản đồ, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, hơn hai mươi thị vệ tất cả đều lên, tất nhiên sẽ một nhát chém chết Ngô Hạo, y cũng không đáng để lo!" 

Tiêu Sơn nghe Dư Mạc giải thích, gật đầu nói: "Đại ca suy tính chu đáo, là tiểu đệ nóng nảy! Trước kia huynh là thị vệ trong cung, quen thuộc, nhanh tiến cung báo tin cho Quan gia. Ta dẫn theo mười thị vệ còn lại đi cứu viện Triệu Viện trước!"

Tiêu Sơn nói xong câu đó, liền Triệu Viện thị vệ còn lại ở Vương phủ, Dư Mạc hỏi với qua: "Hiền đệ, đệ có biết đường không?"

Tiêu Sơn cũng không quay đầu lại: "Ta từng qua đó, biết đường!"

Tiêu Sơn dẫn theo mười thị vệ gấp gáp lên đường, chạy đến cửa thành, tìm người giữ thành cho mượn mười con ngựa, ngay sau đó lập tức chạy về phía sau núi.

Dư Mạc cũng lập tức đi thẳng một đường, giục ngựa chạy về phía cấm cung.

Tiêu Sơn đã hai lần đi qua Cửu Hoàng Spn, lúc này tuyết rơi nhiều phủ kín đường, gió như lưỡi đao, hắn không ngừng không nghỉ, dẫn người một hơi chạy đến chân núi, đường quanh núi Cửu Hoàng Sơn gập ghềnh, không thể cưỡi ngựa, Tiêu Sơn dứt khoát bỏ ngựa mà đi, mười thị vệ đi theo hắn, cũng biết sắp gặp phải một cuộc ác chiến, nhao nhao giương cung giương cung, rút kiếm rút kiếm, mò mẫm về phía sườn núi.

Tiêu Sơn đi tới, càng đến gần sườn núi, lại nhìn thấy trên mặt tuyết nhiều dấu chân lộn xộn, thỉnh thoảng có máu tươi đông lại, Tiêu Sơn hít một hơi thật sâu, tự nói với mình phải tỉnh táo, nếu như Triệu Viện gặp chuyện không may, lúc này cũng đã xảy ra chuyện, nếu không có gì, sẽ không có gì. Tuy rằng hắn nghĩ vậy, nhưng nhìn thấy lẫn trong đống tuyết trên mặt đất là những thi thể đầu một nơi thân một nơi, hai bàn tay nhưng lại phát run.

Một đoàn người mò mẫm lên đến lương đình, chỉ thấy tòa đình nho nhỏ, đã bị tên bắn như nhím, trên cột đình đều là mũi tên, trong đình có ba bốn thị vệ nằm dưới đất, trên người bị mũi tên bắn thành mấy lỗ, máu đã sớm ngừng chảy, hiện ra màu đỏ sậm. 

Tiêu Sơn xem xét, nhìn thấy hai người vẫn còn hơi ấm, liền đem rượu mang theo bên người rót vào miệng hai người đó, một lát sau, tên thị vệ kia dần tỉnh lại, chỉ vào một đường nhỏ phía Bắc, thở gấp nói: "Ngô, Ngô thống lĩnh dẫn Điện hạ, bên kia... chạy thoát..."

Tiêu Sơn cắn răng, hận không thể sớm giết chết Ngô Hạo, sẽ không mang đến họa như ngày hôm nay, hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy gió tuyết gào thét, sắc trời đã tối, con đường nhỏ phía Bắc không một dấu chân, nào có bóng dáng Triệu Viện?

Thị vệ nhanh chóng tản ra, hai người ở lại để giúp những người còn sống, còn lại bảy tám người đuổi về con đường phía Bắc, Tiêu Sơn cảm thấy sốt ruột, chạy đầu tiên, một hơi chạy hơn mười dặm, chợt thấy xa xa có hai bóng người, không phải ai khác, đúng là Triệu Viện và Ngô Hạo!

Tiêu Sơn không thấy hai người còn may, vừa thấy, người liền toát mồ hôi lạnh.

*

Chỉ thấy Triệu Viện đi ở phía trước, Ngô Hạo ở sau. Tiêu Sơn mượn phản quang từ tuyết nhìn thấy rõ ràng, tay Ngô Hạo đang nâng dao găm, đâm về phía lưng Triệu Viện.

Tiêu Sơn không nhiều lời, lắp tên giương cung, kéo cung, vèo một tiếng, mũi tên bắn ra, bắn trúng cánh tay của Ngô Hạo, dao găm trong tay Ngô Hạo rơi xuống đất. Tiêu Sơn lại càng không cho y thêm bất luận cơ hội thở dốc, lại lắp ba mũi tên, bắn thẳng đến trái tim Ngô Hạo, ba mũi trúng đích, Ngô Hạo "bịch" một tiếng, ngã nhào xuống đất.

Tiêu Sơn chạy nhanh qua, hắn nhìn thấy Triệu Viện quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình.

Tiêu Sơn vọt tới trước mặt Triệu Viện, ở khoảng cách gần, mới nhìn thấy Triệu Viện không trúng tên, cũng không bị thương, hắn thầm thở phào một hơi, nói: "Thuộc hạ tới chậm, khiến Điện hạ sợ hãi!" Hắn một bên nói, một bên đến kéo Triệu Viện nhưng không ngờ Triệu Viện xông về phía trước, ôm lấy Ngô Hạo té trên mặt đất, giọng nói bi thương: "Ngô thống lĩnh, Ngô Hạo, ngươi thế nào rồi?"

Tiêu Sơn cười lạnh: "Đương nhiên là đã chết! Là chết..." Hắn một bên nói, một bên nhìn về phía Ngô Hạo, vừa nhìn, không khỏi kinh hãi, nửa câu sau nghẹn trong cổ họng, cuối cùng không nói ra được nửa chữ.