Giang Sơn Tống Đế

Quyển 1 - Chương 48: Mưu đồ Bí mật




Khuôn mặt Tần Cối lộ ra nụ cười bí hiểm: "Chỉ một Ngô Hạo thì tính là gì? Năm đó phó tướng của Nhạc Phi Vương quý nhân, từ nhỏ đã lớn lên cùng Nhạc Phi, mấy năm giao tình, cuối cùng còn không phải là làm việc cho ta sao, muốn y nói cái gì y liền nói cái đó!"

Tần Hi nói: "Vẫn là cha tính toán như thần, không lộ chút sơ hở! Hôm khác con cũng sẽ đi gặp Ngô Hạo kia, xem bộ dạng y phản bội chủ nhân!"

Tần Cối lại càng hoảng sợ, sợ Tần Hi lại chọc thủng cái gì, nhưng cũng không muốn nghiêm khắc trách cứ, để tránh kích thích Tần Hi làm hư mất đại sự của mình. Nên chỉ dùng vẻ mặt nghiêm khắc, giọng điệu bình tĩnh nói: "Chuyện này, ngươi không nên nhúng tay! Ta bảo ngươi biên sử, cấm dân gian dã sử*, ngươi làm thế nào rồi?" 

(*Dã sử: Việc ghi chép xảy ra trong nước do tư nhân chép, không phải là Chính sử- Do triều đình soạn hoặc nhìn nhận).

Tần Hi nói: "Đã cấm dân gian tự mình biên soạn sách sử, bắt một tên liền tống giam một tên, cơ bản đã tuyệt tích rồi!"3

Tần Cối nhẹ gật đầu, thật sâu cảm thấy Tần Hi không thích hợp để ủy thác trách nhiệm, để cho nó đi làm mấy chuyện không quá quan trọng thì tốt hơn.

Tần Cối nghĩ đến đây, liền khích lệ Tần Hi không có chuyện nào quan trọng hơn chuyện biên sử, còn tán dương y: "Chuyện này ngược lại làm không tệ, lại còn làm tốt như vậy. Ngươi rất có thiên phú trong việc biên sử, nếu như cố gắng, nói không chừng còn có thể lưu danh thiên cổ."

Tần Hi không hề phát hiện cái này là cha mình đang lừa gạt mình, ngược lại bị hai câu của Tần Cối làm cho lâng lâng, cho là mình thật sự là thiên tài sử học, vui mừng hớn hở lải nhải một trận, mình như thế nào trắng trợn xuyên tạc lịch sử, như thế nào đem chuyện Tần Cối chạy trốn sang biên giới Nam là việc trung thành với đất nước, lại xảo diệu như thế nào làm biến mất chiến công của Nhạc Phi, sau đó mới cáo từ lui ra. 

Sau khi Tần Hi ra cửa, liền đi tới chỗ phu nhân Tần Cối – Vương thị, Vương thị vô cùng yêu thích Tần Hi, lại lo lắng tâm cơ Tần Hi không địch lại Lâm Nhất Phi, sẽ bị đứa con riêng này áp đảo, cũng thường xuyên giúp Tần Hi nghĩ kế. 

Tần Hi nhìn thấy Vương thị lại giống như nhìn thấy mẹ ruột, kể lại toàn bộ chuyện ngày hôm nay, Vương thị nghe nói Tần Cối bởi vì chuyện Lâm Nhất Phi mà quở trách Tần Hi, không khỏi cảm thấy không cam lòng, lại nghe Tần Hi nói mình từ chỗ Lâm Nhất Phi lấy được danh sách gian tế của Vương phủ, chẳng những không được lão gia khen ngợi, lại còn bị chửi, liền không nhịn được mà nghĩ biện pháp giúp con mình hòa một trận. 

Vương thị nói: "Hi nhi, con xem lại bản thân một chút, làm việc không cẩn thận bằng đứa con hoang họ Lâm kia, khắp nơi để nó chiếm thế thượng phong, nếu như cứ như vậy hai năm, chỉ sợ lão gia cũng ghét bỏ con!"

Tần Hi vừa bị Tần Cối lừa gạt, cảm thấy cha mình tuyệt đối không ghét bỏ mình. Nhưng dường như Tần Cối thật sự có điểm thích Lâm Nhất Phi hơn

Tần Hi nghĩ tới y, con trai trưởng của Tần phủ lại bị đứa con hoang họ Lâm kia giành mất liền vô cùng phẫn hận, liền hỏi Vương thị: "Mẹ, theo mẹ con phải làm gì mới tốt đây?"

Vương thị suy nghĩ một chút nói: "Mẹ thấy gần đây lão gia bận rộn nhiều chuyện mà có chút phiền não, không bằng con làm một chuyện tốt, khiến cho ông ấy vui vẻ một phen. Con xem ông ấy có chuyện gì khó giải quyết, hoặc là chuyện gì không tiện ra tay, làm giúp ông ấy, ông ấy hẳn là cao hứng!"

Tần Hi dĩ nhiên sẽ không động não, liền hỏi tiếp: "Mẹ, con nên làm chuyện gì bây giờ?

Vương thị cũng có chút buồn bực: "Cha con tuổi đã cao, rồi lại lấy về hai tiểu thiếp, trở thành Tể tướng liền không biết mình họ gì, gần đây ông ấy ít nói chuyện với mẹ, mẹ nào biết được làm gì? Mẹ còn đang nghĩ lúc nào tìm cơ hội giáo huấn ông ấy một chút, đừng tưởng rằng gà mái bay lên đầu cành liền có thể trở thành phượng hoàng, Tần gia ông ấy cũng không xứng xách giày cho Vương gia chúng ta! Mẹ nào biết ông ấy phiền não cái gì, hỏi mẹ nhỏ con đi!"

Tần Hi biết Vương thị đây là đang xả giận, liền ra sức an ủi nàng, Vương thị được Tần Hi dỗ đến vui vẻ, lúc này mới nói: "Có một người, lão gia vô cùng thống hận, nhưng lại không thể tự mình ra tay! Nếu như con có thể giúp ông ấy trừ khử được người này, lão gia tất nhiên sẽ cao hứng!"

Tần Hi vội hỏi là ai, Vương thị nói: "Trước kia cũng giữ chức vị tể tướng giống như lão gia – Triệu Đỉnh! Lão gia đã sớm muốn giết y, không ngờ lại được Quan gia bảo lãnh, chỉ giáng chức quan mà thôi, nếu như con có thể ép Triệu Đỉnh tự sát, lão gia tất nhiên sẽ thích con, nói con có năng lực!" 

Tần Hi nghe xong vui vô cùng, đêm đó liền phái người, đến Cát Dương nơi mà Triệu Đỉnh ở, nhiều lần nhục mạ, hơn nữa còn ngang ngược up hiếp.

Tính tình Triệu Đỉnh ôn hòa, biết mình không chết, Tần Cối tất nhiên sẽ không cam lòng, nếu như mình chết rồi, còn có thể bảo vệ người nhà bình an, nên liền tuyệt thực chết. Trước khi chết để lại di thư cho Triệu Cấu, không dám đụng đến Tần Cối nửa chữ, chỉ tự mình khắc lên mộ chí* một câu "Thân kỵ ki vĩ quy thiên thượng, khí tác sơn hà tráng bản triêu" (*Thân chết đi cưỡi sao Cơ sao Vĩ, (hào) khí trải non sông cường triều đại") biểu thị cái chết của mình là cái chết không nhắm mắt, là ôm hận mà chết

(*墓志 mộ chí: Bài văn nói về sự tích lúc sinh tiền của người quá cố được khắc trên bia mộ, gọi là Mộ chí. Về mặt Kim thạch học và Khảo cổ học thì Mộ chí là văn khắc tiểu sử người qua đời lên đá hoặc vàng rồi chôn chung với quan tài.)

("身骑箕尾归天上, 气作山河壮本朝" ở trên dịch đại đấy)

(*"Khí tác sơn hà" tạm dịch: Bừng lên hào khí núi sông)

Triệu Cấu là vào năm mới nhận được tin Triệu Đỉnh tuyệt thực chết, trong lòng có chút phiền muộn, trước Tần Cối, Triệu Đỉnh đã làm Tể tướng được nhiều năm, lúc này rồi lại tự sát mà chết, không khỏi làm cho người ta thổn thức.

Nhưng Triệu Cấu rất nhanh đã vứt chuyện này ra sau đầu, nhưng mà lúc này chết đi không chỉ có một Triệu Đỉnh, mà còn có người khác, vị Đại tướng Lưu Quang Thế cũng qua đời. 

Năm đó Triệu Cấu có bốn vị Đại tướng đắc lực, theo thứ tự là Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Trương Tuấn và Lưu Quang Thế. Sau khi Triệu Cấu đăng cơ, Lưu Quang Thế ra sức ủng hộ, hơn nữa trong binh biến Miêu Lưu đã cứu Triệu Cấu một mạng, tuy rằng về sau vẫn luôn thất bại trên chiến trường, nhưng Triệu Cấu đối với người này lại vô cùng khoan hậu. Từ năm năm trước, Lưu Quang Thế đã cáo quan về quê nhà tại Lâm An, lúc này chết đi, Triệu Cấu dĩ nhiên là có chút thương tâm, dẫn theo đủ các quan đi phúng viếng, lại tự mình viết điếu văn, lúc này mới xem như hoàn tất. 

Lưu Quang Thế chết đi che đậy không ít chuyện Triệu Đỉnh bị buộc tự sát, Tần Cối ra sức tán thưởng chuyện Tần Hi đã làm, tán thưởng y biết lựa thời gian, biết chọn phương pháp, thông minh biết đánh trúng tâm lý, có thể đảm nhiệm được đại sự.

Tần Cối nói thì nói vậy, nhưng vẫn như cũ không dám để cho Tần Hi đảm đương đại sự, chỉ cho y chịu trách nhiệm việc biên sử cùng giảng kinh cho Triệu Cấu.

Tần Hi được Tần Cối khen ngợi, cảm thấy mình vô cùng có bản lĩnh, so với Lâm Nhất Phi thì được Tần Cối yêu thích hơn, nhưng không ngờ lại ngoài ý muốn biết được, sau khi Lâm Nhất Phi bị mình đánh một trận, chẳng những không thu liễm, ngược lại càng được Tần Cối nể trọng, tay sai mật thám trong thành Lâm An, tất cả đều nằm trong tay Lâm Nhất Phi, mà y là đứa con trai trưởng của Tần phủ, ngược lại bị mất quyền lực!

Tần Hi vô cùng không phục, y đã có kinh nghiệm trong việc bức tử Triệu Đỉnh, biết rõ chỉ cần giúp Tần Cối giết những người lão không thể động tay đến, chắc chắn sẽ khiến Tần Cối vui vẻ, dưới sự giật dây của hai thuộc hạ bên cạnh, cuối cùng lại quyết định xử lý một chuyện nữa, để cho Tần Cối nhìn thấy được năng lực của mình.

Tần Hi liệt kê từng kẻ thù truyền kiếp của Tần Cối lên đầu ngón tay: Triệu Đỉnh, đã chết; Lý Quang, đã bị giáng chức không lâu; Hàn Thế Trung, năm đó nói y mưu phản cũng không thể khiến y rớt đài, huống hồ hiện tại cha cũng không hận y nhiều lắm, Trương Tuấn? Tần Hi lắc đầu, Trương Tuấn rất được lòng dân, đã từng có thích khách phụng mệnh đi ám sát, đều bị cảm động mà phản bội, vẫn là từ bỏ thôi!"

Tần Hi đếm một lượt, vẫn không tìm được người thích hợp để ra tay, y rồi lại vừa vặn đi ngang qua Phổ An Quận Vương, xa xa nhìn thấy mái hiên Vương phủ, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, đây chẳng phải là người tốt nhất để lựa chọn sao?

Tần Cối vẫn luôn lo lắng tương lai Triệu Viện sẽ trở thành uy hiếp của mình, mà bởi vì xuất phủ, gần đây sự sủng ái của Triệu Cấu đã chuyển lên người đứa dưỡng tử khác – Triệu Trác. Tần Cối cũng xem trọng Triệu Trác,Thái Hậu, đám nương nương trong cung cũng đều ưa thích Triệu Trác, Triệu Viện gần như đã trở thành đứa bỏ đi.

Huống hồ quý phủ của Triệu Viện còn có gian tế do Lâm Nhất Phi an bài, nếu quý phủ Triệu Viện xảy ra chuyện gì, chỉ có Lâm Nhất Phi phụ trách chuyện này là gặp xui xẻo, Tần Cối bớt một kẻ địch sẽ cao hứng, nguy hiểm tiềm ẩn của mình —— nghĩa tử Tần Sơn sẽ không tránh khỏi có liên quan. Thoáng cái có thể tiêu diệt hai đối thủ uy hiếp mình, còn có thể nịnh bợ Tần Cối, quả thật là một mũi tên trúng ba con chim

Tần Hi nghĩ đến đây, bất giác vui vẻ, muốn trở về nói ra những suy nghĩ của mình với Vương thị, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không bằng cứ giấu, đợi đến lúc đó cho cha mẹ một niềm vui bất ngờ, khiến Vương thị biết được mình có thể học một biết mười! 

Tần Hi chủ ý đã định, liền muốn gặp Ngô Hạo thống lĩnh thị vệ bên cạnh Triệu Viện. Năm đó, thời điểm phó tướng Nhạc gia quân – Vương Quý làm chứng Nhạc Phi, bởi vì mình có việc, không thể nhìn thấy một màn đặc sắc kia, thật sự là vô cùng tiếc nuối, lúc này há lại không đi nhìn bộ dạng phản chủ của Ngô Hạo một lần?

Tần Hi tìm cơ hội, mượn danh Lâm Nhất Phi, định ngày hẹn với Ngô Hạo. Lúc này, bởi vì y đã từng bị Tần Cối mắng qua, không còn chọn địa điểm hẹn tại ngõa xóa nữa, mà là tìm một con thuyền nhỏ trên Tây Hồ.

Lúc này, tháng giêng vừa hết, thời tiết vẫn rét lạnh như lúc trước, thuyền nhỏ trên Tây Hồ cũng bắt đầu nhiều lên, không ngừng ngược xuôi.

Tần Hi chọn một con thuyền nhỏ, ở bên Tây Hồ đợi Ngô Hạo đến. 

Y đợi cho đến khi trời chạng vạng tối, mới nhìn thấy bóng dáng Ngô Hạo xuất hiện ở ven Tây Hồ, bộ dạng Ngô Hạo thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nhưng đi đường vẫn rất cẩn thận, khi phát hiện không có người theo dõi, mới kêu một con thuyền nhỏ, sau khi chèo đến giữa hồ, mới lên thuyền hoa của Tần Hi. 

Ngô Hạo vừa thấy người ngồi trong thuyền là Tần Hi, lấy làm kinh ngạc, nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy ngoại trừ đuôi thuyền có một người chèo thuyền cùng một thị vệ của Tần Hi đứng bên ngoài, cũng không còn người khác, lúc này mới yên tâm một chút, cởi áo choàng ra, rũ tuyết phía trên, sau đó mới nói: "Tần thiếu giam tìm ta có chuyện gì?"

Tần Hi nghiêng đầu nhìn Ngô Hạo, dáng người Ngô Hạo có chút thấp bé, vết sẹo trên mặt lại dữ tợn đáng sợ, lúc này nói chuyện cũng không có nửa điểm tươi cười, càng lộ ra vẻ khó có thể tiếp cận. v

Tần Hi nói hai câu mang tính hình thức, sau đó bỗng nhiên chuyển đề tài: "Ngô thống lĩnh làm rất tốt! Không sợ bị Phổ An Quận Vương biết?"

Trái tim Ngô Hạo đập thịch một cái, nhất thời nổi lên sát ý, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, liền ý thức được người đang đứng trước mặt mình đây là con của Tần Cối, không thể giết người diệt khẩu.

Ngô Hạo giả như không hề hay biết: "Tần thiếu giam đang nói gì vậy, ta nghe không hiểu!" 

Tần Hi cười ha ha, nói: "Đừng giả bộ, nếu không hiểu, ta làm sao có thể lấy danh nghĩa đứa con hoang Lâm Nhất Phi kia bảo ngươi ra đây? Tất cả mọi người đều biết chuyện, ta có chuyện muốn ngươi đi xử lý, làm xong, ngươi về phe ta, đảm bảo so với đi theo đứa con hoang Lâm Nhất Phi kia ngay cả Tần phủ cũng không vào được thì tốt hơn nhiều!"

Ngô Hạo bất động thanh sắc hỏi: "Tần thiếu giám có chuyện  gì muốn làm?" 

Tần Hi nói: "Tiểu tử Triệu Viện kia thật không biết điều, nơi nơi đối nghịch với Tể tướng, tìm một cơ hội, giải quyết y!"

Ngô Hạo đột nhiên biến sắc, lúc này đứng lên: "Lời này ta xem như chưa từng nghe qua, xin cáo từ!"

Tần Hi nhưng lại ngăn Ngô Hạo, nói: "Ngươi không chịu? Đừng quên, nếu như ta đem những chuyện ngươi làm nói cho y biết, dù Phổ An Quận Vương có rộng lượng đến đâu, cũng không có khả năng bỏ qua cho ngươi! Ngô thống lĩnh suy nghĩ cẩn thận một chút, đừng để nhất niệm chi soa (*ý nghĩ sai lầm dẫn đến hậu quả nghiêm trọng), hối hận không kịp a!" 

Ngô Hạo đột nhiên dừng bước, tay y đã cầm lấy áo choàng của mình, lúc này đã hơi phát run, sau một lúc lâu, Ngô Hạo xoay người lại, dứt khoát nói: "Ta đã làm việc có lỗi với người, bình thường các ngươi hỏi chuyện về Vương phủ, ta bất đắc dĩ mới làm nội ứng, nếu như lúc này Tần thiếu giam muốn ta ra tay với Điện hạ, họ Ngô ta tình nguyện chết ngay bây giờ, cũng quyết không cùng các ngươi làm việc này!"

Tần Hi sững sờ, y tuyệt đối không nghĩ tới một trong số nội gián lại không chịu nghe lời, nhất thời không biết nói gì. 

Ngô Hạo nói với Tần Hi: "Nếu không còn chuyện gì, như vậy xin cáo từ!",

Tần Hi cũng không nghĩ ra được cái gì để ngăn cản Ngô Hạo, thị vệ bên cạnh y nhỏ giọng nói bên tai Tần Hi hai câu, Tần Hi bừng tỉnh đại ngộ, vội hỏi: "Vừa rồi cũng chỉ là lời nói đùa, Ngô thống lĩnh không cần cho là thật! Hạ quan thật sự là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Ngô thống lĩnh!"

Ngô Hạo cũng không để ý tới lời Tần Hi, chỉ đi về phía thuyền nhỏ, muốn rời khỏi đây, nhưng cái thuyền nhỏ lúc trước chở mình đến đây đã biến mất không còn dấu vết.

Tần Hi nói vọng sau lưng Ngô Hạo: "Phổ An Quận Vương đối đãi với Ngô thống lĩnh ngươi không tệ, những lời ta vừa nói kia, cũng chỉ để thăm dò xem Ngô thống lĩnh có trung tâm hay không. Hiện tại xem ra, Ngô thống lĩnh quả nhiên trung nghĩa, nhưng như thế, liền khó có thể trừ khử một gian tặc khác rồi!".

Ngô Hạo hừ một tiếng, không mở miệng, Tần Hi thấy sắc mặt Ngô Hạo có chút hòa hoãn, liền nói tiếp: "Lần này gặp Ngô thống lĩnh, thuần túy là vì việc tư! Quả thật là muốn trừ khử một người, nhưng người kia không phải là Phổ An Quận Vương, mà là tùy tùng bên cạnh y, đệ đệ trên dang nghĩa của ta, Tần Sơn!"

Ngô Hạo cảm thấy chấn động, y bởi vì chuyện Tần Sơn gần đây hoài nghi chính mình, nơi nơi theo dõi, khiến cho y rất đau đầu, đã sớm nhìn Tiêu Sơn không vừa mắt. Lúc này nghe thấy Tần Hi nói như vậy, mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, hỏi: "Hắn thế nhưng là nghĩa tử của Tần tể tướng, các ngươi là huynh đệ tốt, hắn còn từng mấy lần ghé thăm Tần phủ, tại sao ngươi lại muốn trừ khử hắn?"

Tần Hi nói: "Chắc ngươi không biết, ta cũng không phải con ruột của cha, hôm nay có thể cha ta coi trọng ta, ngày mai nói không chừng lại chuyển đến trên người nghĩa tử là hắn! Tần Sơn gian trá xảo quyệt, làm chuyện khiến cha ta vô cùng vui vẻ, ta sợ cứ tiếp tục như vậy, địa vị khó giữ được!"

Ngô Hạo cười lạnh một tiếng, nói: "Phụ tử huynh đệ ngươi thật biết lật lọng!"

Tần Hi cười nói: "Thế nào, ngươi giúp ta tiêu diệt Tần Sơn, ta bớt đi một kẻ địch, dĩ nhiên sẽ nhớ ơn của ngươi! Đến lúc đó ta chỉ cần ở trước mặt phụ thân nói giúp ngươi mấy lời tốt đẹp, không cho ngươi làm nội ứng nữa, cái này chẳng lẽ không phải hai bên đều tốt?"

Ngô Hạo có chút tâm động, cũng không phải bởi vì nghe Tần Hi có thể giúp mình tẩy trắng, mà là nghe được có thể tiêu diệt Tiêu Sơn.

Tần Hi tiến lên một bước, nói: "Tần Sơn giảo hoạt vô cùng, hắn không chỉ dụ được yêu thích của cha ta, mà còn khiến cho Phổ An Quận Vương đối với hắn vô cùng nể trọng, Ta nghe nói gần đây hắn đi theo bên người Điện hạ, ăn cơm uống nước ngay cả ngủ cũng không rời, cũng không biết là thật hay giả?"

Ngô hạo nói: "Mật thám trong phủ không phải chỉ có mình ta, hà tất phải tới hỏi ta?"3

Tần Hi nghe Ngô hạo nói vậy, thì biết rõ y đã động tâm, vì vậy càng ra sức châm ngòi: "Nếu ta nói, Phổ An Quận Vương cũng thật hồ đồ, y tuổi nhỏ không hiểu chuyện, bởi vì Tần Sơn xấp xỉ tuổi y, liền thân cận, ngược lại lạnh nhạt với Ngô thống lĩnh, không phân rõ trái phải, thật là khiến cho người ta thở dài a!" 

Ngô Hạo nói: "Tần thiếu giam không cần nói những lời này để châm ngòi. Điện hạ cũng không tỏ thái độ gì với ta, chỉ là chuyện Tần Sơn thật sự khó làm, ta cũng nhiều lần nói với Điện hạ, người này không giữ lại được, nhưng Điện Hạ đều cười cho qua, không đem lời ta nói để trong lòng... Ta còn không thể trừ khử Tần Sơn, Tần thiếu giam vẫn là thôi đi!" Trong lúc nói chuyện, vẻ mặt Ngô Hạo lộ ra hận ý, rồi lại không biết làm thế nào.

Tần Hi nhìn thấy thần sắc Ngô Hạo, trong lòng vô cùng đắc ý, biết rõ chỉ cần lợi dụng việc Ngô Hạo bất mãn với Tần Cối, liền được việc, vì vậy cười nói: "Ta đây có một biện pháp, kỳ thật cũng đơn giản, ta và Ngô thống lĩnh cùng nhau diễn một vở kịch, phái người ám sát Phổ An Quận Vương, đến lúc đó Ngô thống lĩnh anh dũng cứu chủ, tất nhiên sẽ được tín nhiệm, thích khách trước khi chết sẽ chỉ điểm Tần Sơn khiến cho hắn hết đường chối cãi, chẳng lẽ không phải là một mũi tên trúng hai con nhạn sao?"

Ngô Hạo cao thấp đánh giá Tần Hi, cười lạnh nói: "Tần thiếu giam nghĩ quá sức đơn giản đi, không nói đến việc Vương phủ canh giữ nghiêm ngặt, cho dù thích khách có thể đắc thủ, làm sao ngươi có thể đảm bảo Tần Sơn không ra mặt cứu người? Lỡ như có gì sơ xuất, làm Điện hạ bị thương, càng là vô cùng ngu xuẩn!"

Tần Hi thấy biện pháp của mình quả nhiên có nhiều lỗ thủng, liền nói: "Ta đã quyết tâm phải trừ khử Tần Sơn, Ngô thống lĩnh suy nghĩ một chút, có biện pháp gì tốt?"

Ngô Hạo đã sớm nghĩ đến trăm cách khiến Tiêu Sơn biến mất, chỉ là chưa đủ điều kiện, không cách nào áp dụng, lúc này thấy Tần Hi hỏi, liền nói: "Năm ngày sau, chính là đại hôn của Điện hạ, bởi vì chuẩn bị hôn lễ, Điện hạ không khỏi phải ra khỏi thành làm việc. ĐỢi đến khi Điện hạ rời thành, ta mang theo tất cả thị vệ cùng Điện hạ rời đi, chỉ để lại một mình Tiêu Sơn ở quý phủ, ngươi tùy tiện tìm cớ gọi hắn ra đây, giết là được! Đến lúc Điện hạ trở về, cho dù đau buồn, cũng không thể khiến người chết sống dậy."

Tần Hi thầm cân nhắc một chút, y ngược lại không muốn trừ khử Tiêu Sơn, bởi vì thứ nhất, Lâm Nhất Phi so với Tiêu Sơn thì đáng ghét lại uy hiếp lớn hơn, thứ hai, nếu giết chết Tiêu Sơn, chỉ sợ cha mình sẽ không vui, mục tiêu chủ yếu vẫn là Triệu Viện, nếu thật sự như Ngô Hạo nói, có thể đưa Triệu Viện ra khỏi thành, như vậy canh phòng hẳn sẽ lỏng lẻo, nếu như lúc đó mình ở nửa đường phục kích, thừa dịp bất ngờ giết Triệu Viện, thì chính là công lớn, Tần Cối nhất định sẽ tán dương mình! 

Nghĩ đến đây, Tần Hi liền hỏi: "Ngô thống lĩnh chuẩn bị đưa Phổ An Quận Vương đến nơi nào? Đi con đường nào?"

Ngô Hạo cũng không thèm nhìn Tần Hi, chỉ nói: "Cái này không cần nhọc Tần thiếu giam phí tâm, ngươi chỉ cần chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết thời gian. Tối đó ta sẽ quay lại, tốt nhất là nhìn thấy thi thể của Tần Sơn! Người này cả ngày đi theo bên cạnh Điện hạ, ăn uống ngồi nằm đều không kiêng kỵ, thật sự là đáng chết!"

Tần Hi thấy Ngô Hạo không chịu nói đường lối cụ thể, cảm thấy sốt ruột, muốn hỏi lại, Ngô Hạo cũng không nhiều lời cùng Tần Hi, chỉ nói thời gian không còn sớm, muốn trở về, Tần Hi đành phải lệnh thuyền hoa quay về bờ, lúc nửa đường, Ngô Hạo thấy con thuyền nhỏ lướt qua thuyền hoa, liền nhảy khỏi sàn lên trên thuyền nhỏ, đi thẳng.

Ngô Hạo chia tay Tần Hi, sau khi cập bờ, lại cẩn thận quan sát một hồi, xác định không có người xác định hành tung của mình, lúc này mới đi về phía Vương phủ.

Thời điểm Ngô hạo trở lại Vương phủ đúng là giờ ăn tối, từ ngày y kiểm tra tẩm các của Triệu Viện, ngày hôm sau Tiêu Sơn hồi phủ, hơn nữa còn một tấc không rời Triệu Viện, điều này khiến cho Ngô Hạo rất đau đầu, càng thêm hoài nghi Tiêu Sơn có ở trước mặt Triệu Viện nói gì đó về mình hay không.

Y đã thử thăm dò tâm tư Triệu Viện mấy lần, nhưng Triệu Viện thủy chung đối với hắn như lúc trước, khiến cho Ngô Hạo càng thêm bất an, cũng không biết Tiêu Sơn có nắm được chỗ sơ hở  của mình không, Triệu Viện có nghi ngờ mình không.

Lúc này, Ngô Hạo vừa nghĩ tới ba ngày sau Tiêu Sơn sẽ đầu một nơi thân một nơi, bí mật của mình sẽ không còn người nào phát hiện, liền cảm thấy nhẹ nhõm

Lúc này sắc trời đã tối, Ngô Hạo nhìn thấy Triệu Viện vẫn còn ở sân luyện bắn tên, mà Tiêu Sơn thì đang ở cạnh y. Hai người đứng sóng vai, thần thái có chút thân mật, Ngô Hạo cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác chán ghét, y hít sâu một hơi, đến trước mặt Triệu Viện, cúi người hành lễ: "Điện hạ, thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo."

Triệu Viện đưa cung tên qua cho Tiêu Sơn, nói: "Chuyện gì, nói đi!"