Triệu Viện thở dài: "Ta không biết."
Tiêu Sơn nghe thấy Triệu Viện cư nhiên cho một câu trả lời như vậy, không khỏi cảm thấy tức giận, nói: "Không biết? Người vậy mà nói mình không biết? Người không tin lời của thần? Có phải người nghe theo lời Ngô Hạo nói, cho thần là gian tế phải không? Nếu đã như vậy, vì cái gì còn phái thần đi điều tra chuyện gian tế?"
Triệu Viện nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, chỉ là... ngươi đừng, tới đây ngồi bên cạnh ta."
Tiêu Sơn căn bản không động, Triệu Viện nói: "Ta không nghi ngờ ngươi. Quả thật Ngô thống lĩnh đã từng ở trước mặt ta nhiều lần nói ngươi không tốt, nhưng ta vẫn tin tưởng ngươi."
Tiêu Sơn khó hiểu, Triệu Viện nói: "Ta tin tưởng ngươi sẽ không nói dối, hơn nữa gần đây y... gần đây hành động có chút kỳ quái..."
Tiêu Sơn nói: "Nào chỉ kỳ quái, căn bản chính là gian tế! Điện hạ không nên để cho loại người này ở bên cạnh, theo thần thấy, phải nhanh chóng trừ khử, y chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho Điện hạ, hiện tại đã không đáng tin, lỡ như có tâm tư khác thường, tương lai Điện hạ dù có hối hận thì cũng đã muộn!"
Triệu Viện khẽ thở dài một hơi, nói: "Ngươi có thấy vết sẹo trên mặt Ngô Hạo không?"
Tiêu Sơn không rõ vì cái gì Triệu Viện bỗng nhiên nói đến vấn đề này, liền gật đầu nói: "Là vết thương cũ."
Triệu Viện nói: "Năm đó ta mới bảy tuổi, vừa vào cung, tuy rằng Quan gia đối với ta rất tốt, nhưng ông bận rộn quốc sự, căn bản không chăm sóc được ta, là Ngô Hạo quanh năm bầu bạn với ta đấy."
Tiêu Sơn thầm nghĩ: Ngô Hạo đây chính là thả dây dài câu cá lớn!
Triệu Viện chậm rãi nói: "Có một ngày, ta thấy hoa đào sau núi nở rực rỡ, liền để cho y theo ta đi chơi, nào có thể đoán được trong núi đột nhiên gặp phải báo, là Ngô Hạo che chở cho ta, thay ta nhận một móng vuốt, vết sẹo trên mặt y, chính là từ đó mà có. Không biết ngươi có phát hiện hay không, thật ra mắt trái của y không nhìn thấy, cũng là do lúc đó làm hỏng."
Tiêu Sơn nói: "Trước khác nay khác, người rồi sẽ thay đổi, trung thành là vì chưa có đủ lợi thế để phản bội."
Triệu Viện nhưng lại không để ý tới lời nói của Tiêu Sơn, tự nói tiếp: "Quan gia thích nước, lúc ấy ta không được Quan gia yêu thích, vì làm ông vui lòng, liền vụng trộm học bơi. Kết quả vô ý thiếu chút nữa chết đuối, là Ngô Hạo liều mình cứu ta, kéo ta ra khỏi đáy hồ, lại giúp ta che dấu."
Tiêu Sơn cảm thấy vô cùng khó chịu, hỏi: "Cho nên Điện hạ tin y không tin thần, là bởi vì y đã từng cứu Điện hạ khỏi đáy nước, mà thần đã từng ở đáy nước mưu hại Điện hạ sao?"
Triệu Viện khẽ lắc đầu: "Ta không có ý đó. Lúc đầu mới vào cung, rời khỏi cha mẹ, hết sức cô đơn, cũng là Ngô Hạo quanh năm bên cạnh bầu bạn, dỗ ta vui vẻ. Về sau dưỡng mẫu Trương Uyển mất đi, ta vô cùng khổ sở, cũng là y ở bên cạnh an ủi làm bạn. Cho đến khi chuyển vào Vương phủ, y vẫn làm thủ vệ, cũng không có chỗ nào xảy ra sơ suất, một mực chăm chỉ.
Tiêu Sơn nói không ra lời, Triệu Viện nói: "Ngươi có thấy chân y đi hơi thọt không?"
Tiêu Sơn gật đầu: "Có một chút, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra. Không đúng, vài ngày trước y vẫn còn tốt mà."
Triệu Viện nói: "Đó là nửa tháng trước, lúc y dẫn ngựa cho ta vô ý bị trật."
Tiêu Sơn nói: "Ngô Hạo võ nghệ cao cường, dắt ngựa thế nào mà bị trật chân được? Nửa tháng rồi mà vẫn chưa tốt, khẳng định có vấn đề!"
Triệu Viện không đáp, một lúc sau mới nói: "Ta nói nhiều như vậy, ngươi vẫn nghe không hiểu sao?"
Tiêu Sơn nói: "Thần nghe hiểu, ý của Điện hạ là, thần đang nói láo!"
Triệu Viện lắc đầu: "Ngươi sai rồi, y đã từng cứu ta, ta không muốn đối xử với ân nhân của mình như vậy. Y là gian tế cũng được, không phải cũng được, ta sẽ không điều tra y. Hy vọng ngươi điều tra y, cũng đến đây thôi."
Tiêu Sơn nghe thấy Triệu Viện nói vậy, tức giận đến phổi cũng muốn nổ tung, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình hết hơi hết sức, lại có được câu trả lời như vậy.
Trong bóng đêm, Tiêu Sơn căm tức mà trừng mắt nhìn Triệu Viện, cũng nhìn không thấy sắc mặt Triệu Viện, trong đầu chợt nhớ tới một phần lịch sử mình đã từng đọc qua.
Hoàng đế Nam Tống – Hiếu Thuận Tông là một vị quân chủ tài trí kiệt xuất không sai, y thống trị Nam Tống so với thời Triệu Cấu nắm quyền còn muốn tốt hơn gấp trăm lần, nhưng có một chỗ đặc biệt, chính là một triều đại có số nịnh thần* nhiều nhất. Danh sách tên người được liệt kê trong cuốn Nịnh Hạnh Truyện Tiêu Sơn không nhớ rõ lắm. Lúc ấy thời điểm Tiêu Sơn đọc đến đây thì có chút nghi hoặc, một người quân chủ khôn ngoan như vậy, tại sao lại có nhiều nịnh thần như thế?
(Nguyên văn là nịnh hạnh: 1. Lấy nịnh nọt mà được đến sủng hạnh. 2. Kẻ lấy nịnh nọt mà được đến quân chủ sủng hạnh: nhâm dụng nịnh hạnh. 3. Trong Sử ký * nịnh hạnh liệt truyện cùng Hán Thư * nịnh hạnh truyện, nịnh hạnh đặc biệt chỉ những người đồng tính luyến dĩ sắc thị quân, như Đặng Thông, Lí Duyên Niên, Đổng Hiền. Nhưng nói chung, những người phàm không qua hoạn lộ ngay thẳng mà dùng nhu mị của mình mà có được đế vương sủng hạnh đều có thể gọi là "nịnh hạnh". Cho nên, có dùng ám chỉ đồng tính hay không còn tùy phân tích cụ thể.
Hiện tại bản thân hắn gặp phải loại chuyện này, cuối cùng đã rõ ràng —— Triệu Viện quá trọng tình, bạn cũ làm sai cũng không chịu nghiêm trị, chính là quá khoan dung độ lượng khắp nơi lưu tình
Triệu Viện thấy Tiêu Sơn không nói gì, liền nói: "Ta đã dò xét Ngô Hạo rồi, y trở thành gian tế của Tần Cối, nhất định là có ẩn tình, có lẽ bị nắm trúng nhược điểm, hoặc là người nhà bị áp chế. Chuyện này ta sẽ tự mình giải quyết! Về phần ba người còn lại, để lại một, những người khác tìm cơ hội đuổi ra!"
Tiêu Sơn thấy Triệu Viện xử lý sự tình có chút quá mức ôn nhu, khiến cho hắn hết sức bất mãn. Lúc này hắn không muốn nhiều lời nữa, chuẩn bị quay người rời đi, miễn cho nói càng nhiều thì nôn máu cũng càng nhiều. Nào có đoán được hắn vừa quay người, thì nghe thấy Triệu Viện nói: "Chính ngươi tự đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, nếu bởi vì ngươi nghĩ sai mà phạm phải sai lầm, ta liền không để ý đến tình cảm ngày xưa, đối với ngươi đuổi tình giết tuyệt, trong lòng ngươi sẽ có cảm giác gì?
Tiêu Sơn bực bội nói: "Thần sẽ không nghĩ sai để làm ra bất kỳ chuyện gì không thể vãn hồi! Nếu như đã làm, Điện hạ cứ đem thần đi lăng trì xử tử, phơi thây ba ngày cũng chính là trừng phạt đúng tội, sẽ không có nửa câu oán hận! Thần vẫn cho rằng Điện hạ sẽ quyết đoán, làm việc dứt khoát rõ ràng. Tuyệt đối không thể tưởng được Điện hạ xử sự thật giống như đàn bà, khiến người ta cực kỳ thất vọng!"
Hắn một bên nói, một bên đi ra ngoài, Triệu Viện đứng dậy giữ hắn, nhưng không giữ chặt, mắt thấy sắp đi ra khỏi phòng, Triệu Viện lách một cái, đứng trước mặt Tiêu Sơn, nói: "Nếu là ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Tiêu Sơn nói: "Ngô Hạo không đáng tin, nhất quyết không thể để lại bên người Điện hạ! Nếu như Điện hạ nhớ tới tình cũ, hoàn toàn có thể trục xuất khỏi phủ, mặc kệ tự sinh tự diệt. Còn ba gian tế kia, không cần thiết liền tìm cơ hội giết chết, để lại một người truyền tin, cũng phải đề phòng khắp nơi! Những kẻ này chính là địch, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình!"
Triệu Viện trầm mặc không mở miệng, lúc sau mới đáp lại: "Ta không muốn giết người."
Tiêu Sơn cắt ngang lời Triệu Viện, nghiêm nghị nói: "Không phải thủ đoạn quang minh chính đại, không phải tâm địa bồ tát. Vì cái gì tất cả mọi người đều sợ Tần Cối, không dám giở trò trước mặt lão? Cũng bởi vì lão đối với người phản bội mình không chút lưu tình, như vậy mới có thể uy hiếp nhân tâm, khiến người làm việc có chỗ cố kỵ! Nhân từ giống như Điện hạ, đối với kẻ ác đáng bị trừng phạt nhưng lại không nghiêm trị, trong tương lai sẽ có nhiều người bắt chước, khó có thể ngăn chặn!"
Triệu Viện nói: "Nhị Thế* dùng cực hình, nhà Tần suy vong."
(*Là vua Tần Nhị Thế thời Tần, chỉ biết ăn chơi sa đọa mà không biết lo lắng cho quốc gia sự nghiệp, tăng hình luật tàn khốc để trị thiên hạ, Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
Tiêu Sơn nói: "Cho dù phương pháp này không hoàn hảo, cũng không cần vì lý do này mà không nghiêm trị những kẻ ác! Tóm lại thần tuyệt đối không đồng ý với phương thức này. Điện hạ cố ý làm như thế, về sau gặp loại chuyện này, đừng tìm thần nữa."
Triệu Viện thở dài một hơi, muốn kéo Tiêu Sơn, Tiêu Sơn vung tay, Triệu Viện nắm vào khoảng không.
Triệu Viện nói: "Ngươi ăn mặc mỏng manh, đứng chỗ đó dễ bị lạnh, tới đây!"
Tiêu Sơn bất động, Triệu Viện nói: "Chuyện Ngô Hạo, ta sẽ xử lý, ba gian tế còn lại, liền xử lý theo lời ngươi nói đi."
Tiêu Sơn nói: "Điện hạ dự định xử lý chuyện của Ngô thống lĩnh như thế nào?"
Triệu Viện vốn không muốn nói, nhưng Tiêu Sơn chất vấn, đành phải nói: "Y đã cứu ta hai lần, ta sẽ cho y hai cơ hội, nếu như vẫn ngoan cố không thay đổi, sẽ xử lý."
Tiêu Sơn vừa gấp vừa tức, dậm chân nói: "Lại còn hai cơ hội? Chỉ cần một lần, Điện hạ đã có thể chết không có chỗ chôn! Nếu như người không nhẫn tâm xuống tay, thần thay người xử lý."
Triệu Viện nghiêm mặt nói: "Không được lỗ mãng, ngươi có chứng cứ, có thể chứng minh y là gian tế của Tần Cối sao? Chỉ dựa vào lời truyền miệng cùng phỏng đoán đã dám ra tay với người có công, không tránh khỏi làm cho người ta tâm hàn ý lạnh."
Tiêu Sơn bực đến nghiến răng, hắn nhìn thấy Ngô Hạo tùy ý vu cáo hãm hại mình, liền xác định gia hỏa này muốn trừ khử mình rồi, tùy ý vu hãm người vô tội như vậy, làm sao lại có thể đối với Triệu Viện một lòng trung thành? Hiện tại mình không sớm ra tay, sớm muộn gì sẽ có một ngày bị Ngô Hạo giết chết!
Nhưng bây giờ hắn căn bản không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh Ngô Hạo vu hãm mình, biết rõ nói nhiều hơn nữa cũng không tốt, hiện tại chính mình đã không đưa ra nổi một chứng cớ chứng minh Ngô Hạo là gian tế, Triệu Viện lại không đuổi Ngô Hạo đi, chỉ có thể nhịn, đợi đến khi có chứng cứ xác thực lại đến.
Tiêu Sơn không hề lo lắng với an nguy của bản thân, dù sao mình sẽ có đề phòng. Nhưng xem ra Triệu Viện vẫn rất niệm tình cũ với Ngô Hạo, chỉ sợ còn chưa tìm ra chứng cứ xác thực, Triệu Viện đã bị hạ độc thủ rồi! Hắn cảm thấy tâm địa Triệu Viện quá mềm yếu, lại vô cùng trọng tình, sớm hay muộn cũng chịu thiệt thòi.
Triệu Viện thấy Tiêu Sơn không nói gì, liền đi đến chỗ ấm lô giữa phòng để làm ấm tay, nói: "Ta biết tâm tư của ngươi, nhất định là trách ta nương tay với kẻ địch, nhưng Ngô Hạo không phải kẻ địch, y là ân nhân của ta."
Tiêu Sơn có chút hận rèn sắt không thành được thép, hắn cảm thấy vào thời điểm này, đáng lẽ phải lập tức bắt Ngô Hạo đến để nghiêm hình tra khảo, khiến y nói ra toàn bộ âm mưu, đánh đòn phủ đầu, nhưng dễ dàng nhận thấy là tuyệt đối không thể nào.
Tiêu Sơn không muốn trả lời vấn đề này, hắn chỉ nói: "Thần lo lắng bên cạnh Điện hạ đi theo một người như vậy. Nếu như đã biết được gian tế trong phủ, cũng không cần đến thần nữa rồi."
Triệu Viện lấy làm kinh hãi, một lúc lâu cũng không nói được lời nào, Tiêu Sơn nhìn không thấy sắc mặt Triệu Viện, chỉ nghe thấy giọng nói Triệu Viện đã có chút run rẩy: "Ngươi... ngươi là chuẩn bị rời khỏi Vương phủ sao?"
Tiêu Sơn nói: "Rời đi? Thần làm sao mà phải rời đi? Người nên xéo đi cũng phải là Ngô Hạo chứ! Thần thỉnh cầu Điện hạ để cho thần làm thiếp thân thị vệ, bảo vệ an toàn cho người!"
Triệu Viện nghe Tiêu Sơn nói vậy, rốt cuộc trái tim cũng trở lại lồng ngực. Qua một lúc thì lắc đầu: "Không được, ngươi và Ngô Hạo vốn đã bất hòa, không cùng một chỗ vẫn là tốt hơn."
Tiêu Sơn tới gần hai bước, đi đến trước mặt Triệu Viện, có chút nghiến răng nghiến lợi: "Người chiếu cố ân nhân của mình, không chịu nghiêm trị, không để trong lòng an nguy của mình, chẳng lẽ còn không cho phép thần đề cao cảnh giác sao? Thần còn không muốn người sẽ chết sớm như vậy!"
Triệu Viện giữ im lặng, một lúc sau mới nói: "Ngươi không nên như thế."
Tiêu Sơn nói: "Nếu như đã không muốn coi như xong, thần không muốn nhìn thấy người đầu một nơi thân một nơi, vậy liền rời khỏi Vương phủ, không trở về nữa!"
Triệu Viện trầm ngâm một lúc lâu, mới nhẹ gật đầu, nói: "Được rồi, ngươi phải hết sức cẩn thận, tuy rằng y không hại ta, nhưng nếu là ngươi thì không nói được. Các ngươi đều trung thành với ta, cũng không nên huyên náo như nước với lửa như vậy."
Tiêu Sơn giận đến muốn ói máu, hận không thể xả Triệu Viện thành tám khối. Nhưng nghĩ lại thì lập tức bình tĩnh: Ông đây không có nửa phần quan hệ với Ngô Hạo, chỉ cần nhìn y hơi chút bất thường, liền trực tiếp giết. Đến lúc đó cho dù Triệu Viện có phiền muộn, cũng không thể làm cho người chết sống lại, đau buồn hai ngày liền hết chuyện, bớt một quả bom hẹn giờ bên người, đỡ cho trái tim ngày đêm treo ngược.
Ngay lúc Tiêu Sơn bị Triệu Viện chọc tức đến muốn phun máu, có một người cùng dạng với hắn, trực tiếp bị chọc tức đến ngất
Tần Cối là bị Tần Hi chọc tức đến thiếu chút nữa lên cơn đau tim.
Tần Hi lấy được danh sách gian tế trong Vương phủ do Lâm Nhất Phi tự tay viết, kích động chuẩn bị trở về cáo trạng với Tần Cối, y trước đem danh sách này đưa đến tay Tần Cối, sau đó thì ở bên chửi bới Lâm Nhất Phi một trận, cuối cùng nói: "Cha, Lâm Nhất Phi này thật không có cốt khí, con chỉ tra khảo sơ sơ thôi, y liền khai ra hết, không đáng tin, không thể phó thác đại sự! Hôm nay may mắn gặp được con, nếu là người khác cưỡng ép hắn, chẳng phải là làm hư mất chuyện lớn của người sao?"
Tần Cối nhìn mảnh giấy trắng trước mặt, còn có rành rành tên của bốn người, nghe Tần Hi ở một bên lải nhải, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chân lảo đảo, Tần Hi vội vàng đỡ lấy, Tần Cối giận đến mức tay chân phát run, nói không ra lời.
Tần Hi vội đến đỡ, vừa vỗ lưng vừa ấn huyệt nhân trung, lúc này Tần Cối mới tỉnh lại, lão chửi ầm lên: "Thằng ranh con, ngươi có đầu óc không hả? Nếu như cha ngươi ngã xuống, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi, có thể hoàn thành chuyện gì?"
Tần Hi vốn cho là mình đã lập được công lớn, lại không nghĩ rằng chẳng những không được Tần Cối khen thưởng, ngược lại còn mắng mình một trận, cảm thấy ủy khuất, nói: "Cha, con đã làm sai gì sao?
Tần Cối uống một ngụm trà, cuối cùng cũng thuận khí, nói: "Ngươi... Ngươi muốn ta nói cái gì? Ngươi lại dám ở cái chỗ đầy tai mắt nhiều người nhiều miệng, xử lý loại chuyện này! Ngươi..."
Tần Hi vội vàng giải thích: "Con biết giữ bí mật, cho nên bao hết mấy gian phòng cách vách, sẽ không bị người khác nghe lén!"
Tần Hi không giải thích còn đỡ, vừa giải thích xong Tần Cối đã muốn dùng gậy đánh y: "Tai vách mạch rừng, loại chuyện không tốt này đoán chừng đã có người điều tra rồi đi! Căn phòng sát vách không có ai, nóc nhà sẽ không có người? Ngoài cửa sổ sẽ không có gián điệp? Sau khi Lâm Nhất Phi trở về chẳng lẽ sẽ không oán giận? Ngươi hỏi một chút còn đỡ, đằng này còn bắt ghi lại, ngươi là sợ Phổ An Quận Vương diệt không hết kẻ gian sao?"
Tần Hi vội nói: "Tên tiểu tử Lâm Nhất Phi có chút lanh lợi, y không nói, chỉ là viết mấy chữ này, cho dù có là tai vách mạch rừng, cũng sẽ không bị nghe thấy!"
Rốt cuộc Tần Cối cũng cảm thấy chút an ủi, thầm nghĩ vẫn là con ruột mình lanh lợi, thằng ngu trước mắt này tốt nhất là cút càng xa càng tốt!
Vừa nghĩ tới con ruột Lâm Nhất Phi, Tần Cối lại đau lòng, khỏi cần nói, hôm nay Lâm Nhất Phi khẳng định đã bị Tần Hi hành hạ đủ, Tần Cối muốn thay con mình giáo huấn Tần Hi một trận, nhưng ngẫm nghĩ lại sợ Tần Hi thừa dịp mình không để ý lại tìm đến Lâm Nhất Phi để trút giận, rốt cuộc thua thiệt vẫn là đứa con ruột mình, đành phải nuốt xuống lửa giận, hỏi: "Thứ này ngươi có để cho người bên ngoài xem qua không?"6
Tần Hi lắc đầu: "Vừa viết ra con liền cất, ngoại trừ hai thuộc hạ đi cùng con, người bên ngoài chưa từng thấy qua."
Tần Cối thoáng yên lòng, nhìn chữ viết phía trên, thấy chữ của Lâm Nhất Phi cũng tốt giống như Tần Hi, thầm nghĩ: Tương lai cần quan tâm đến con trai một chút, không để cho nó bị người khác khi dễ. Đứa nhỏ kia thành thục ổn trọng, bị khi dễ cũng không tìm mình cáo trạng, thật sự là ủy khuất nó.
Tần Hi thấy Tần Cối vẫn nhìn chằm chằm vào mấy chữ của Lâm Nhất Phi, lại thấy sắc mặt Tần Cối không được tốt, liền vội vàng nói hai câu dỗ dành Tần Cối vui vẻ: "Cha, người thật có bản lĩnh, thống lĩnh thị vệ của Phổ An Quận Vương cũng bị người kéo qua. Nghe nói y đã từng xả thân cứu mạng Phổ An Quận Vương, làm sao lại có thể dốc sức vì chúng ta a?"
Tần Cối đưa mảnh giấy trên ngọn đèn dầu đốt đi, ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng khuôn mặt Tần Cối, khuôn mặt lãnh lẽo thoáng hiện lên một nụ cười khó có thể nhận ra: "Người đều có nhược điểm, chỉ cần nắm được rồi, dĩ nhiên y sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh. Chỉ là một Ngô Hạo thì tính là gì? Năm đó phó tướng của Nhạc Phi Vương quý nhân, từ nhỏ đã lớn lên cùng Nhạc Phi, mấy năm giao tình, cuối cùng còn không phải làm việc cho ta? Triệu Viện so với Nhạc Phi càng trọng tình trọng nghĩa hơn, tất nhiên sẽ không dám giết chết Ngô Hạo, gian tế này về sau còn có công dụng rất lớn!"