Giang Sơn Tác Giá

Chương 6




Lôi Ngao Thành đi vào đại điện, cằm hơi nâng lên nhìn Diên Hằng đang xem thánh chỉ, cũng không quỳ xuống hành lễ.

Diên Hằng cũng không để ý, chỉ gật đầu với hắn, lại sai người ban chỗ ngồi, lúc này mới lên tiếng nói: “Lôi tướng quân, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, ngài có lời gì cứ nói thẳng.”

Lôi Ngao Thành tất nhiên sẽ không quanh co với hắn, nói thẳng ra: “Ta đến cầu chết.”

Diên Hằng nhíu mày không nói.

Lôi Ngao Thành lại nói tiếp: “Bây giờ thiên hạ của Nam Nguyên đã là đồ trong túi của ngươi, mấy ngày nữa quét sạch triều đình, ngươi sẽ chấn chỉnh hậu cung đi.”

Diên Hằng nhìn hắn.

Lôi Ngao Thành nói: “Ta ngày nào còn sống, ngày ấy ngươi vẫn sẽ còn nghi ngờ Phong Nhiêu, cho dù không thể lập tức ném đi con cờ, ngươi cũng sẽ không đối xử tử tế với y.”

“Cho nên ta đến để cầu chết, ngươi, phải chiếu cố y cho tốt.”

Diên Hằng trong lòng chấn động, Lôi Ngao Thành lại nói đúng suy nghĩ của mình, nhưng hắn lại không hiểu, lẽ nào Phong Nhiêu này, thật đáng giá để thiết huyết tướng quân vì y mà trả giá sao?

Tuy rằng từ miệng Cung Kiêu Hoành biết được Phong Nhiêu cũng không giống như lời đồn đãi, nhưng trong lòng vẫn còn đầy nghi vấn.

Diên Hằng suy nghĩ một hồi, thẳng thắn hỏi lại: “Lôi tướng quân, vì người như vậy mà đánh đổi mạng của mình, đáng không?”

Lôi Ngao Thành phì cười, lắc lắc đầu, nhìn Diên Hằng nói: “Ngươi nghĩ xem, nếu như y không ra ý chỉ, ta sẽ dễ dàng lui binh sao? Chỉ bằng chút đám lính tôm tép của ngươi, nếu không bỏ ra hơn phân nửa tính mạng ở Khương Phục còn lâu mới tiến vào được trong Nam Nguyên.”

Diên Hằng nghe xong vẫn bình tĩnh, hắn biết rõ trong lòng, Lôi Ngao Thành quả thật có bản lĩnh này. Nếu như Lôi Ngao Thành toàn lực ứng phó, mình nếu không về lại Bắc Diên tìm cứu trợ, muốn đánh hạ giang sơn Nam Nguyên cũng phải hao tâm trắc trở biết bao nhiêu.

Chỉ là, không ngờ mọi thứ đều do Phong Nhiêu ở đằng sau một tay an bài.

“Ngày ấy lần thứ hai ngươi suất binh công thành, y đã đưa mật chiếu tới cho ta, bảo ta vừa đánh vừa lui.” Lôi Ngao Thành đấu tranh dữ dội, có xúc động, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo.

Diên Hằng có thể hiểu điều này, Lôi Ngao Thành tính tình cương quyết bướng bỉnh, quanh năm trấn ở biên quan, hắn tình nguyện chết trên sa trường, cũng không muốn lui binh.

“Chiếu thư đưa đến còn có một lá thư mật.” Nói xong, Lôi Ngao Thành từ trong lồng ngực lấy phong thư kia ra, “Bên trong phong thư này chỉ viết mấy câu, lại khiến ta … dao động.”

Diên Hằng ra hiệu cho thuộc hạ nhận thư trình lên.

Chữ trên giấy giống như chữ viết trong chiết tử Cung Kiêu Hoành đưa tới, là tự tay Phong Nhiêu viết.

Diên Hằng đọc từng câu từng chữ, trên đó chỉ có ba câu hỏi lại làm cho ấn tượng của hắn với Phong Nhiêu hoàn toàn thay đổi.

Trên thư viết rằng:

Lôi tướng quân trấn thủ biên quan, để bảo vệ quốc gia, là cho ai?

Chiến sự tới, đao kiếm không có mắt, chết là ai?

Nếu như lần này kẻ xâm lấn không phải Bắc Diên Diên Hằng, khổ sẽ là ai?

Đợi Diên Hằng đọc thư xong, Lôi Ngao Thành mới nói: ”Những năm này, ta cũng nghe được lời đồn thổi, dù ngươi dũng mãnh thiện chiến, lại nghĩ đến dân tâm, luôn đối xử tử tế với lê dân bách tính.”

Hắn thản nhiên nói, sắc mặt lại không thả lỏng.

“Hành binh đánh trận từ xưa tới nay, chịu khổ đều là bách tính, chết đều là binh tướng. Tới cuối cùng cũng chỉ vì che chở người ngồi trên long ỷ an toàn.” Trương Thiên không mở miệng vuốt râu rung đùi đắc ý, “Tiên đế Nam Nguyên làm mất hết dân tâm, Lôi tướng quân cùng binh sĩ trung thành tuyệt đối cũng không phải vì hoàng thất.”

Lôi Ngao Thành giọng ồm ồm nói: “Nếu như Phong Nhiêu chỉ vì bản thân muốn sống an nhàn xa hoa ta sẽ không vì y, nhưng y lại tình nguyện từ bỏ ngôi đế, chỉ vì muốn bách tính Nam Nguyên an cư lạc nghiệp, vì y tận trung, đáng!”

Trương Thiên cười híp mắt: “Bệ hạ có chỗ không biết, Phong Nhiêu công tử từ khi ngồi vào ghế tới nay, luôn có tâm muốn chấn chỉnh triều cương. Chỉ là tham quan ô lại cắm rể quá sâu, có tài năng nhưng không có thực quyền, có quyền thế giả lại không thể dùng, cũng không nghe y. Y hết cách rồi, chỉ có thể giở hư chiêu, làm hôn quân, mặc cho những con sâu mọt này làm xằng làm bậy.”

“Đông chí năm ngoái, phía Tây lại có mật thư truyền tới, nói Long Ký đã chuẩn bị tấn công Nam Nguyên, Phong Nhiêu công tử mặc dù sớm biết có ngày này, nhưng không nghĩ tới sẽ đối đầu với Long Ký.”

Diên Hằng cụp mắt, trong lòng khó giải thích vì sao có chút không vui, hỏi: “Long Ký chiến tích lớn lao, nếu như hắn đến, Phong Nhiêu chắc chắn sẽ đem giang sơn này chắp tay đưa hắn đi?”

Trương Thiên lại lắc đầu: “Cũng không phải. Nếu như người đến là Long Ký, Phong Nhiêu công tử chắc chắn sẽ đến biên quan, liều chết với hắn, coi như chết trên chiến trường, cũng quyết sẽ không đi theo hắn.”

Lông mày Diên Hằng hơi rung: “Tại sao?”

Trương Thiên hiếm thấy do dự, trầm ngâm một hồi, sau mới đáp lại: “Mấy năm trước Long Ký từng cải trang ra ngoài, từng tới Mẫn Long, đúng dịp gặp được Phong Nhiêu công tử. Công tử khi đó chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, vóc người không thể so với hiện nay, lại hơi giống nữ nhân, thiếu chút nữa để hắn bắt đi… May nhờ đội cận vệ tới cứu đúng lúc.”

Trong đại điện không ai nói chuyện, mà biểu tình trên mặt lại như muốn nói, nếu như năm đó bản thân gặp gỡ Phong Nhiêu, quả thật cũng sẽ bị mê mẩn đến mất hồn.

Trương Thiên khụ khụ, nói tiếp: “Long Ký sau khi về Tây Sở, cứ ba năm liền đưa tới vài nam nữ, ngoại hình sẽ giống công tử tới mấy phần. Những người này sau khi bị hắn đụng tới đều trở nên tàn phế. Người đời không biết nội tình, chỉ nói Long Ký tặng người tới đây công tử đều giữ lại toàn bộ, truyền ra y ham mê sắc đẹp, không phải người tốt.”

Diên Hằng không chịu được nắm chặt tay, trước mắt trở nên ngẩn ngơ, Phong Nhiêu đang mặc áo đỏ ôn nhu cười nhìn hắn.

Nhắc tới việc năm đó, Lôi Ngôi Thành vẫn nghiến răng như cũ, không nhịn được nói với Diên Hằng: “Y gả cho ngươi làm thiếp, cùng lắm chỉ là giúp ngươi trị tốt giang sơn Nam Nguyên. Ngươi, ngươi không thể ép y làm chuyện kia.”

Hai nước giao chiến, quốc gia nào chiến thắng đều diệt sạch hoàng tộc của địch quốc, nếu Phong Nhiêu chưa gả cho hắn, có lẽ giờ phút này đã bị giam cầm chờ ngày xử tử, làm oan hồn dưới kiếm hắn.

Trương Thiên lại nói: “Ta vốn không muốn hồi triều, chỉ muốn tìm một nơi an ổn tuổi già, lại không chịu được công tử ngày ngày tới van xin, đành phải về cùng y. Lúc hồi triều y đã nói với ta, muốn ta trung thành với Nam Nguyên, mà không phải với người của Phong gia. Y đã sớm thấu rõ, Phong gia số mệnh đã hết, thiên hạ này, sớm muộn gì cũng phải chắp tay dâng cho người khác.”

Lôi Ngao Thành nói: “Hôm qua công tử sau khi triệu ta về cung cũng nói lời tương tự, ta cũng rõ tâm của y. Nhưng nếu ta không chết, ngươi vẫn sẽ đề phòng y. Các ngươi vừa kết làm phu phu, cho dù không có tình cảm, ta cũng không hy vọng ngươi khó khăn với y.”

Trương Thiên lại mở miệng, lời này không phải nói với Diên Hằng mà là Lôi Ngao Thành: “Nếu ngươi đã rõ tâm của y, cần gì phải tìm chỗ chết? Nam Nguyên trước mắt đại cục vẫn chưa định, Tây Sở không biết khi nào sẽ xâm lấn, ngươi vừa chết, biên quan không người trông coi, biết bao nhiêu tướng sĩ sẽ phải chết.”

Lôi Ngao Thành há mồm, lại không thể địch lại miệng lưỡi sắc bén của Trương Thiên.

Diên Hằng phất tay, nói: “Mời Lôi tướng quân trở về, mạng của ngươi ta không muốn, nếu ngươi dám tự sát, ta liền giết chết y.”

Lôi Ngao Thành nhìn hắn nửa ngày, đứng lên ngồi xuống, cuối cùng thở dài phất tay áo bỏ đi.

Đợi hắn đi rồi, Diên Hằng mới mở miệng lên nói: “Trương tiên sinh, Phong Nhiêu y…”

Trương Thiên cười mỉm tiếp lời: “Quả thật có chút tài năng trị thế, chỉ là sinh không gặp thời mà thôi.”