Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 395: Gai của Tiên Nhân Chưởng




Minh Na Tư Đặc Lai, tòa thành vững trãi nhất đại lục Y Lan, nước Lạc Na.

Khi ở kinh đô Ni Lạc Thần mưa gió rét mướt, thì ở Minh Na Tư Đặc Lại lại là một khung cảnh mặt trời rực rỡ, ấm áp như xuân.
Minh Na Tư Đặc Lai vào giữa trưa, dưới những tia nắng ấm áp của mặt trời, tất cả những kiến trúc bằng đá trắng của toàn bộ thành thị đều được bao phủ một lớp ánh vàng nhàn nhạt, khiến cho tòa thành trông giống như được làm bằng vàng vậy.

Kiến trúc ở nơi này vô cùng đặc sắc, nóc nhà nhòn nhọn, ô cửa sổ đá chi chit, những con đường ngoằn ngoèo quanh cao, hai bên đường là những công sự, ở trên công sự không hề che dấu những chiếc cung nỏ cỡ lớn, tất cả những thứ này lặng lẽ bao quanh một vài tòa trạch viện giang nam tú lệ, đó chính là chỗ đặc sắc nhất của Minh Na Tư Đặc Lai, nơi này có thành lũy kiên cố nhất, cũng có đình viện giang nam mỹ lệ nhất.

Tòa thành thị đứng sừng sững ở trên lưng núi này, đã là hòn đá thử vàng cho sức chiến đấu của tất cả quân đội trên lục địa Y Lan, từ bắt đầu từ xưa khi đại lục Y Lan có nhân loại, thì vùng đất Minh Na Tư Đặc Lai này đã trở thành nơi binh gia cần phải tranh giành.

Chiến hỏa ở nơi đây chưa từng tắt, về điều này, chỉ cần nhìn phong cách kiến trúc là Minh Na Tư Đặc Lai là biết rồi, nơi này có chín mươi phần trăm số công trình được dùng đá hoa cương chắc chắn nhất trực tiếp chất thành, có thể chịu được sự oanh tạc của những tảng đá mấy chục tấn do máy ném đá ném ra.
Trong những cuộc chiến tranh trước đây, Minh Na Tư Đặc Lai đã mang thương tích đầy mình, nhưng thủy chung vẫn hiên ngang đứng thẳng, hơn nữa sau khi chiến tranh kết thúc cũng được tu bổ một cách nhanh nhất, bởi vì bất kể là phe nào chiếm lĩnh được tòa thành kiên cố này, thì phản ứng đầu tiên đều là cải tạo cho nó càng thêm kiên cố.

Mấy trăm nay nay, có vô số lá cờ với đủ loại hoa văn hình mẽ đã tung bay ở bên trên tường thành của Minh Na Tư Đặc Lai, có vô số danh tướng mưu sĩ và Minh Na Tư Đặc Lai mà hao phí tới giọt máu cuối cùng cùng của mình, dung sĩ các nước đã ngã xuống chân thành Minh Na Ta Đặc Lai, sợ rằng phải dùng tới con số ngàn vạn để tính toán.

Đất đai xung quanh Minh Na Tư Đặc Lai, đều đỏ rực một màu máu, đào sâu xuống phía dưới đất ai trăm mét, đất đai vẫn cứ là một màu màu đỏ, những người già có kinh nghiệm đều nói, đó đều là máu tươi của những dũng sĩ nhuộm đỏ.
Tới ngay cả tường thành loang lổ của Minh Na Tư Đặc Lai, cũng lộ ra màu máu nhàn nhạt, thường thường phát tán ra mùi máu tanh thoang thoảng, đó là mùi máu tanh ở sâu bên trong tường thành được tích tụ từ lịch sử xa xôi.

Từ những cuộc chiến tranh hỗn loạn ở trên đại lục Y Lan khi xưa, cho tới cuộc tranh bá tông giáo vào thời trung cổ, rồi tới sau này Y Lan vương Tiêu Trầm tunh hoành đại lục, rồi tới tấn mười ba lần hội chiến của nước Mã Toa và đế quốc Đường Xuyên, Minh Na Tư Đặc Lai đều định sẵn là chiến trường tất cả đều nhắm vào.

Tòa thành thị kiên cố này, đã trở thành cứ điểm duy nhất khống chế vùng đất bằng phằng rộng tới trên ngàn kilomet vuông xung quanh đó, ai khống chế được Minh Na Tư Đặc Lai, thì kẻ đó khống chế được vùng đất rộng lớn thẳng cảnh có bay bao gồm toàn bộ nước Lạc Na, phía đông nam đế quốc Đường Xuyên và phía đông nước Mã Toa này.

Về sau, vì sự nguy hiểm cả Minh Na Tư Đặc Lai, đế quốc Đường Xuyên đã không tiếc tiền của dựng lên cứ điểm Vũ Thắng quan, làm dự phòng cho Minh Na Tư Đặc Lai, thế nhưng bất kể là như thế nào, tính trọng yếu của Minh Na Tư Đặc Lai tòa cứ điểm vững chắc nhất cả đại lục Y Lan cũng không phát sinh ra bất kỳ thay đổi nào.

Từ sau khi quân đội nước Mã Toa đánh bại quân viễn chinh của đế quốc Đường Xuyên, không chế tòa cứ điểm yết hầu Minh Na Tư Đặc Lai này, bọn chúng đã khống chế tòa cứ điểm này được thời gian trên ba năm, trong khoảng thời gian hơn ba năm đó, cho dù là vào lúc binh lực khẩn trương nhất, thì quân đội nước Mã Toa đòn trú ở Minh Na Tư Đặc Lai cũng chưa từng ít hơn ba sư đoàn bộ binh.
Đồng thời, còn có rất nhiều trọng pháo và những thiết bị phòng ngực cỡ lớn được lắp đặt ở trên các yếu điểm của Minh Na Tư Đặc Lai như một mạng lưới, cung nỏ cỡ lớn và máy bắn đá cũng có thể thấy được ở khắp mọi nơi.

Sau này cùng với việc toàn bộ quân đoàn Vũ Văn Phân Phương tiến vào đây đồn trú, quân đội nước Mã Toa ở Minh Na Tư Đặc Lai đã vượt quá mười lăm vạn người, hoàn toàn có thể nói, hiện giờ dứt khoát là lúc Minh Na Tư Đặc Lai kiên cố nhất từ khi có lịch sử tới nay.

Bất quá, những tư liệu ở bên trên, đối với Mã Khôn, sứ giả ngoại giao của quân Lam Vũ mà nói, là chẳng có chút ý nghĩa nào, bởi vì hắn hoàn toàn chẳng quan tâm tới vấn đề này, điều mà hắn quan tâm bây giờ, là khi nào mới có thể được tự do hành động, tới khi nào mới có thể tới được Mông Thái Kỳ để triển khai đàm phán mặt đối mặt sâu hơn cùng với Vũ Văn Chân Thiên.

Nội dung của cuộc đàm phán lần này vô cùng mẫn cảm, trừ Vũ Văn Chấn Thiên ra, không một ai có thể quyết định được.

Mã Khôn đã ở lại Minh Na Tư Đặc Lai được thời gian ba ngày rồi, đây chẳng phải là do bản thân hắn muốn ở lại, mà là bị bắt giam một cách hết sức mù mờ, nói trắng ra là bị giam lỏng, bị giam lỏng ở trong vương cung của nước Lạc Na, nghe nói chỉ cách nơi ở của Nạp Lan Tính Vũ vương hậu của nước Lạc Na có mười phút đi bộ, cách phòng ngủ của Vũ Văn Phân Phương cũng chỉ cách chưa tới hai mươi phút lộ trình.

Bất quá Mã Khôn chưa bao giờ được nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh Vũ và hai cô con gái mỹ lệ của bà ta, càng chẳng cần nói tới Vũ Văn Phân Phương nữa, mặc dù chỗ ở xoa hoa lộng lẫy, cơm nước mỗi ngày cũng mỹ vị ngon lành, quan viên nước Mã Toa ở bên cạnh phục vụ cũng được coi là tận tâm tận trách, nhưng Mã Khôn hoàn toàn hiểu rằng, mình đã bị nhân vật nào đó không chút nương tình giam lỏng rồi, tới khi nào mới được tự do thì chưa thể biết được.

Trong thời gian ba ngày này, từ mấy quan viên cáo cấp của nước Mã Toa trứ ở nước Lạc Na ra, thì không có ai có bất kỳ tiếp xúc nào với hắn, những viên quan này đối với việc Mã Khôn tới đây, đều tỏ ra rất thiếu thân thiện, chỉ vì ngại vấn đề ngoại giao cho nên mới không làm gì hẳ, nếu không, lóc thịt lột da ngũ mã phân thây cũng là loại chuyện mà bọn chúng sẵn sàng làm ra.

Mã Khôn có thể nhìn thấy rõ ràng, nước Mã Toa đối với việc hắn xuất hiện, mang theo sự cảnh giác cao độ và hận thù vô cùng sâu đậm, nếu chẳng phải nội bộ nước Mã Toa cũng có thể được tính là kỷ luật nghiêm minh thì khẳng định cái mạng nhỏ của hắn đã không giữ được rồi.

Bất quá, Mã Không cũng chẳng oán trách gì cả, cũng chẳng bực bội gì cả, kết cục như thế này, là điều hắn đã dự đoán trước được rồi, thậm chí là còn tốt hơn ở bên trong dự liệu một chút, dù sao nhiệm vụ mà lần này hắn phải gánh vác trên vai cũng quá đặc biệt, đặc biết tới mức một đốm lửa nho nhỏ cũng có thể khiến cho quân đội nước Mã Toa rung chuyển dữ dội.

Thực sự thì trừ hạng người điên khùng như Dương Túc Phong ra, người khác thực sự không dám nhắc tới đề nghị như thế này, quân nhân nước Mã Toa trong cơn thịnh nộ, dám giết bất kỳ sứ giả quân Lam Vũ nào dám đi vào biên cảnh, bản thân mình có thể sống tới hiện nay, đã có thể tính là được ông trời phù hộ rồi.

Mã Khôn lần này tới nước Mã Toa làm việc với sứ mạng vô cùng bí mật, trong nội bộ quân LamVũ cũng chỉ có hắn và Dương Túc Phong cùng cực kỳ ít quan viên cao cấp có thể biết được.

Nhưng ở trên thế giới này chẳng có bức tường nào mà không lọt gió, khi Mã Khôn tới được Minh Na Tư Đặc Lai, nhìn thấy mỗi một con mắt lạnh băng ác độc của các tướng lĩnh cao cấp của quân đội nước Mã Toa, giống như hận không thể an sống nuốt tươi hắn, là Mã Không biết ngay có phiền phức rồi.

Những lời đồn có liên quan đã âm thầm lan truyền đi trong khắp quân đội nước Mã Toa, quân nhân nước Mã Toa trong sự đan xen của tâm tình phức tạp giữa nhục nhã và phẫn nộ, đã chuyển thành sát khí hừng hực, bản thân Mã Khôn cũng chẳng biết mình có thể bình an rời khỏi Minh Na Tư Đặc Lai để tới Mông Thái Kỳ hay không.

Đối với lần nhiệm vụ này, Mã Không biết rõ là nó đầy tính khiêu chiến, thậm chí là có khả năng chuyến đi này sẽ không có đường trở về nữa, nhưng hắn vẫn cứ chủ động xung phong, đồng thời còn lập cả quân lệnh trạng với Dương Túc Phong, quyết không thành công cũng phải thành nhân.

Suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng Dương Túc Phong cũng đồng ý thỉnh cầu của hắn, ở trong trận doanh của quân Lam Vũ, Mã Khôn thuộc loại xuất thân tương đối kém, không phải là vì nghèo khó, mà là bởi vì trải qua quá khứ không được vinh quang gì cho lắm, nghề nghiệp trước kia của Mã Khôn là lừa đảo, có tên tuổi thối hoắc ở Cách Lai Mỹ, sau này vì cơ duyên xảo hợp mà quy thuận quân Lam Vũ, đồng thời biểu hiện ra được tài hoa không tệ ở lĩnh vực ngoài giao.

Thế nhưng, hắn có một điểm yếu trí mạng, đó chính là không sao gột rửa được hình tượng cua rmột kẻ lửa đảo, cho nên hắn cần phải lập một công lao cực lớn, mơi có thẻ xóa đi cái danh hiệu lửa đảo nhục nhã kia.

Cho nên lần này khi đi sứ sang nước Mã Toa, Mã Khôn thầm hạ quyết tâm, cho dù có chết, cũng phải cởi bỏ được hình tượng của kẻ lừa đảo.

Người hầu mang tới bữa trưa, Mã Khôn tùy tiện ăn vài miếng coi như cho có, bị người ta đem giảm lỏng, đương nhiên là chẳng có hứng thú ăn uống gì nổi, quan viên nước Lạc Na và nước Mã Toa ở quanh đo tựa hồ cũng biết được tin tức gì rồi, cho nên tuyệt đối không dám tùy tiện bắt chuyện với Mã Không, cho dù hắn có miệng hắn có nở hoa, người ta cũng chỉ như một khúc gỗ.

Mã Khôn cũng chẳng có cách nào, chỉ đành cố nặn ra nụ cười, làm như chẳng hề để vào trong lòng, nhưng kỳ thực bụng thì đang nguyền rủa cái lão bất tử Vũ Văn Chấn Thiên, nếu như lão ta chết rồi, thì đâu cần phải làm ra lắm chuyện như thế này.

Đột nhiên, Mã Không nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, tiếp theo đó nhìn thấy mười mấy tên quân nhân nước Mã Toa như hung thần ác sát xông tới, những quan viên nước Mã Toa ở bên trong vương cung Lạc Na đều cuống cuồng tránh được, sợ ngăn cản bước tiên của những quân nhân nước Mã Toa này.

Rất nhanh, dưới sự suất lĩnh của một thanh niên tướng lĩnh vạm vỡ, những tên binh sĩ nước Mã Toa kia xúm lấy trước mặt Mã Không, trên người bọn chúng tỏa ra sát khí đặc quánh, làm cho Mã Không thiếu chút nữa là són cả ra quần, bất quá tới thời khắc mấu chốt hắn nhịn lại được, bởi vì hắn nhận ra tên tướng lĩnh nước Mã Toa dẫn đầu kia.

Thiếu tướng Cương Đa quan chỉ huy sư đoàn bộ binh số 15 lục quân nước Mã Toa, năm nay ba mươi lăm tuổi, là người quận Thiên Thủy nước Mã Toa, tốt nghiệp trường đại học lục quân nước Mã Toa, đã kết hôn, có ba vị phu nhân, hai đứa con, cha mẹ đều chết trận trong cuộc chiến tranh với đế quốc Đường Xuyên, từa năm mười chín tuổi, từa quân hàm thiếu ta thăng lên tới tận quan hàm thiếu tướng, đảm nhận vị trí quan chỉ huy sư đoàn bộ binh số 15 lục quân nước Mã Toa thời gian còn chưa tới một năm.

Tất cả những điều đó, đều là tư liệu mà Mã Khôn tìm hiểu được từ phía ban ngành tình báo, còn may là trí nhớ của hắn không tệ, nên thoáng một cái hiểu được bối cảnh của đối phương.

Mã Không lòng biết chuyện chẳng lành, quân nhân xông vào cung, dứt khoát chẳng phải là chuyện tốt, bất quá vẫn trấn tĩnh nói:
- Cương Đa tướng quân, các vị muốn làm cái gì?

Thiếu tướng Cương Đa lạnh lùng nhìn Mã Khôn, ánh mắt như một lưỡi kiếm muốn băm vằm hắn ra, mặt vô cảm nói:
- Trói lại.

Mấy tên binh sĩ nước Mã Toa lập tức trói Mã Khôn lại, bọn chúng đều là binh sĩ từng trải sa trường, Mã Khôn thì lại là thư sinh yếu đuối sức chói gà không chặt, lấy đâu ra sức mà phản kháng? Thế là vèo một cái đã bị trói lại một cách thành thạo, giống hết như một cái bánh trưng, trừ miệng ra thì không còn vị trí nào có thể động đậy được nữa.

Mã Khôn vừa sợ vừa giận, tuyệt vọng kêu lên:
- Các ngươi muốn làm cái gì? Ta là sứ giả của quân Lam Vũ…

Thiếu tướng Cương Da mặt đỏ lên một cách dữ tợn, đôi mắt đỏ rực cứ như một con sói hoang muốn ăn thịt người, bất kể lúc nào cũng có thể phun ra ngọn lửa giận dữ, hắn phẫn nộ quát:
- ***! Kẻ ta muốn bắt chính là sứ giả của quân Lam Vũ.

Mấy tên binh sĩ nước Mã Toa đẩy Mã Khôn xuống đất đám đá một trận, Mã Khôn tức thì thiếu chút nữa bị hôn mê, chỉ càm thấy xương cốt toàn thân như muốn rời hết cả ra.

Những tên binh sĩ nước Mã Toa hung thần ác sát này chẳng hề có chút dung tình nào, nhưng lại không muốn lấy mạng của hắn, Mã Khôn không khỏi bội phục những nguời ở quân đội đội quân Lam Vũ. Mẹ nó, binh sĩ nước Mã Toa mặc dù hung hãn thật đấy, nhưng binh sĩ của quân Lam Vũ càng hung hãn hơn, đánh cho bọn chúng té đái vãi phân, quân không thành quân, kết quả tinh thần AQ của hắn đã mau chóng phát huy tác dụng, cảm giác cũng không còn thấy quá đau đớn nữa.

Thiếu tướng Cương Đa hai con mắt dỏ rừng rực như muốn tóe lửa, con mắt trợn như muốn rách mí nhìn trừng trừng vào Mã Không, quát lớn:
- Mã Khôn! Ta hỏi ngươi, lần này ngươi tới Mông Thái Kỳ là muốn đám phán nội dung gì? Thành thực trả lời, nếu không lão từ băm vằm ngươi!

Bên khóe miệng Mã Khôn đã bị hắn đánh cho chảy máu, lãnh đạm nhìn thiếu tướng Cương Đa, chỉ cười hết sức lạnh nhạt, ý tứ của nụ cười đó rất rõ ràng, đó là: bằng vào thân phận thiếu tướng của Cương Đa ngươi mà muốn biết nội dung đàm phán, thì ngươi chưa đủ tư cách.

Đây chính là nụ cười nghề nghiệp mà hắn dùng để lừa cơm gạt tiền, trong lúc vô tình, liền kích thích dữ dội lòng tự tôn của đối phương, đối với Mã Khôn mà nói, khiến cho đối phương mất đi lí trí chính là một thắng lợi nho nhỏ.

Quả nhiên, thiếu tướng Cương Đa thẹn quá hóa giận tới mức mặt tím bầm, vung tay tát cho Mã Không một cái, cái tát này thiếu chút nữa đã làm cho Mã Khôn ngất đi.

Mã Không thấy mưu kế thành công, lập tức giả chết, mặc kệ cho thiếu tướng Cương Đa ở bên cạnh gào rống cái gì, hắn đều không có phản ứng.

Thiếu tướng Cương Đa vừa gấp vừa giận, gầm lớn lên:
- ***! Mã Khôn! Ta biết là ngươi giả chét Ngươi nếu không trở lời cho thành thực, lão tử lột da của ngươi ngay bây giờ! Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đi tới Mông Thái Kỳ, là muốn dùng nguyên soái của bọn ta để đổi lấy ba mươi vạn quân đội nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống không? Nói ngay! Có phải thế không?

Mã Khôn cúi gục đầu xuống không trả lời, cho dù binh sĩ nước Mã Toa lại hung hắn đánh cho hắn một trận dữ dội, nhưng hắn biết rất rõ ràng, thiếu tướng Cương Đa khẳng định sẽ không đánh chết mình, bởi vì hắn còn muốn mình cung cấp bí mật, chỉ cần mình không nói, thiếu tướng Cương Đa sẽ không dám giết mình thật.

Thời gian kéo dài càng lâu, đối với thiếu tướng Cương Đa sẽ càng bất lợi, dù sao thì nơi này cũng là vương cung nước Lạc Na, mà Cương Đa cùng lắm chỉ là một viên quan chỉ huy sư đoàn bộ binh cho quân đội nước Mã Toa mà thôi, hắn làm như thế này, là đã vi phạm nghiêm trọng điều lệnh của quân sự, khẳng định sẽ có người trừng trị hắn.

Quả nhiên, khi tiếng bước chân của nhân viên bên ngoài vương cung Lạc Na tựa hồ sinh ra hoảng loạn, sắc mặt thiếu tướng Cương Đa liền trầm xuống, hắn phất tay, một cái tất thối được nhét ngay vào trong miệng Mã Không.

Mấy tên binh sĩ nước Mã Toa liền kéo Mã Khôn đi, người của vương cung Lạc Na không dám ngăn cản, chỉ ngoan ngoãn nấp ơ rmột bên nhìn Mã Toa bị dùng vũ lực lôi đi.

Thiếu tướng Cương Đa tay cầm bội kiếm, sắc mặt đỏ bừng, khẩn tương nhìn bốn xung quanh, xác định chắc chắn không có quân đội nước Mã Toa khác đi tới, mới thầm thờ dài một tiếng.

Cương Đa hiển nhiên là biết hậu quả của việc làm này, nhưng vì nguyên soái đại nhân, hắn cũng chỉ đành ra tay thôi, mấy tên binh sĩ nước Mã Toa áp giải Mã Không xông ra khỏi trạm canh cuối cùng của vương cung Lạc Na, thiếu tướng Cương Đa thở phào một tiếng nhẹ nhóm, bất giác rảo bước nhanh hơn.

Thế nhưng, chính vào lúc này mấy tên binh sĩ nước Mã Toa ở bên cạnh hắn đều bước chậm lại, thiếu tướng Cương Đa tức thì đưa mắt nhìn sang bên trái, chỉ nhìn thấy ở bên trái của mình, có ước chừng năm trăm cung tiễn thủ của nước Mã Toa đã xếp thành đội hình chỉnh tề, giương cung lắm tên, mũi tên nhắm vào mấy người bọn chúng.

Ở bên cạnh còn có binh sĩ nước Mã Toa của các bộ đội khác chạy tới, bọn chún kinh ngạc nhìn chuyện xảy ra trước mắt, nhưng khi phát giác ra bản thân không ngờ ở trong tầm bắn của những cung tiễn thủ kia, bọn chúng liền mau chóng chạy tránh ra.

- Tướng quân Cương Đa, làm phiền ông đem sứ giả của quân Lam Vũ thả ra, ông đưa hắn đi như vậy, chúng tôi không thể nào có câu trở lời được.
Quan chỉ huy cung tiễn thủ của nước Mã Toa nói rất khách khí, hắn tỏ ra vô cùng cung kính với thiếu tướng Cương Đa, nhưng đám cung tiến thủ ở đằn sau lưng hắn không hề bỏ cung xuống, thái độ đó đã rất rõ ràng, tiên lễ hậu binh, nếu như thiếu tướng Cương Đa không chịu thả người thì hắn sẽ hạ lệnh phóng tên thật.

Mặc dù quân đội nước Mã Toa trong cuộc chiến với quân Lam Vũ liên tục thất bại, nhưng kỷ luật của bọn chúng vẫn rất nhiêm minh, những tên cung tiễn thủ này phụ trách canh phòng vương cung Lạc Na.

Ở trong vương cung Lạc Na chính là vương thất của Lạc Na, cùng với Vũ Văn Phân Phương, quan chỉ huy tối cao của bọn chúng, cho nên những tên cung tiễn thủ này đều là hạng tinh nhuệ nhất, Ttrên thực tế, trừ bọn chúng ra, thì những cung tiễn thủ khác của nước Mã Toa đều bị súng trường Chấn Thiên thay thế rồi.
Chức trách của bọn chúng là trông coi vương cung Lạc Na, hiện giờ thiếu tướng Cương Đa xông bừa vào mang Mã Khôn đi, bọn chúng nói thế nào cũng không thoat được trách nhiệm.

Thiếu tướng Cương Đa hít sâu một hơi, đặt Mã Khôn ở trước mặt mình, lạnh lùng nói:
- Được, ngươi có bản lĩnh thì cứ bắn tên đi, giết luôn cả hắn nữa! Nếu các ngươi không dám, thì gọi thiếu tướng Ngang Liệt của các ngươi tới đây nói chuyện với ta.

Viên quan chỉ huy cung tiễn thủ đó gật đầu, đồng ý với lời đề nghị của thiếu tướng Cương Đa, rất nhanh thiếu tướng Ngang Liệt quan chỉ huy của sư đoàn bộ binh số 11 lục quân nước Mã Toa, phụ trách đồn trú ở khu vực vương cung Lạc Na đã tới hiện trường.

Mã Khôn cố gắn mở to mắt ra nhìn, phát hiện thiếu tướng Ngang Liệt không khác mấy so với tư liệu tình báo, hắn là một thiếu tướng lục quân nước Mã Toa bốn mươi một tuổi, có hơi phát phì, so với Cương Đa thấp hơn một cái đầu, nhưng nhìn qua thành thục hơn Cương Đa nhiều.

Vị thiếu tướng nước Mã Toa tới từ quận Nam Hải nước Mã Toa này sắp được thăng lên quân hàm trung tướng, đồng thời có khả năng thay thế chức chụ phó tham mưu trưởng quân đoàn, đặc điểm lớn nhất của hắn là cẩn thận, hắn chỉ có một vị phu nhân đã qua đời, không có con.

Nhìn Mã Khôn bị Cương Đa trói chặt, Ngang Liệt tựa hồ đã hiểu ra là chuyện gì, bất quá vẫn nghi hoặc hỏi:
- Cương Đa, ngươi làm cái gì vậy?

Cương Đa lạnh lùng nói:
- Ta muốn giết hắn, để hắn biến mất trên cái thế giới này!

Ngang Liệt cau mày lại, phất tay bảo đám cung tiễ thủ hạ tên xuống, nhìn thẳng vào Cương Đa, chậm rãi nói:
- Cương Đa, ngươi điên rồi à? Hắn là do quân Lam Vũ phái tới, hắn là nhân viên ngoại giao, ngươi không có quền giết hắn.

Sắc mặt Cương Đa đỏ rực, nghiến răng phẫn nộ nói:
- Cho dù hắn là nhân viên ngoại giao ta cũng phải giết hắn … Ngang Liệt, ngươi biết ta muốn làm cái gì! Nếu ngươi còn là huynh đệ thì tránh ra! Chuyện này một mình ta làm một mình ta chịu, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới các ngươi ….

Thiếu tướng Ngang Liệt nhìn xung quanh, khuôn mặt có hơi xạm đen không ngờ cùng trở nên đỏ rực, di di chân mình ở tại chỗ, làm trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng mới nghiến răng nói:
- Ngươi cho ta là hạng người như thế nào chứ? Ta sẽ không làm khó ngươi! Ta thả cho ngươi đi, tối đa cũng chỉ giam giữ nửa năm! Nhưng, Cương Đa, ngươi đã nghĩ tới chưa, nguyên soái không có mặt, nhưng còn có thượng tướng Ba La La, quân pháp của chúng ta ngươi cũng biết đó, đem so với việc ngươi phải trả giá, ngươi có thấy đáng không hả?

Thiếu tướng Cương Đa chăm chú nhìn thiếu tướng Ngưng Liệt, nói từng chữ một:
- Chẳng lẽ ngươi có thể trơ mắt ra nhìn hắn đi tới Mông Thái Kỳ sao?

Vẻ mặt của thiếu tướng Ngang Liệt tựa hồ như vô cùng thống khổ, bất lực siết chặt nắm đấm của mình, cất lời một cách khó khăn:
- Được rồi, ngươi đi đi.

Ngang Liệt phất tay, các binh sĩ của sư đoàn bộ binh số 11 liền tránh đường, thiếu tướng Cương Đa xoay người đi ngay.

Thiếu tướng Ngang Liệt đột nhiên trầm giọng gọi:
- Cương Đa …

Thiếu tướng Cương Đa chậm rãi dừng bước, nhưng không quay đầu lại, binh sĩ bộ hạ của hắn thì vẫn áp giải Mã Không đi.

Thiếu tướng Ngang Liệt đưa mắt nhìn bấu trời chan hòa ánh nắng, trầm giọng nói:
- Cương Đa, ta hiểu tâm tình của ngươi, ta cũng hận không thể ngũ mã phân thây hắn, bất quá, ta vẫn khi vọng ngươi bình tĩnh một chút, giết chết một tên sứ giả ngoại giao, không giải quyết được vấn đề gì, ngược lại sẽ càng làm cho chuyện trở nên tồi tệ hơn! Ngươi giết chết một tên, Dương Túc Phong vẫn có thể phái tới tên thứ hai, ngươi có thể giết được bao nhiêu chứ hả? Nếu như ngươi thực sự giết chết hắn, chẳng những đẩy bản thân vào nước vạn kiếp bất phục, ngươi còn sẽ hại chết nguyên soái đại nhân, dù sao, ngươi và ta đều là bộ hạ của nguyên soái, sứ giả của quân Lam Vũ chết ở trong khu quân doàn chúng ta quản lý, nguyên soái cũng không thể nào đùn đẩy trách nhiệm được.

Bàn tay nắm bội kiếm của thiếu tướng Cương Đa khẽ phát ra tiếng xương cốt rạn nứt nho nhỏ.

Thiếu tướng Ngang Liệt khẽ buông một tiếng thở dài, tiếp tục chậm rãi nói:
- Cương Đa, rất nhiều chuyện mà ngươi làm cũng là điều là bọn ta muốn làm. Nhưng ta không tán đồng cách làm của ngươi, nếu như ngươi thực sự muốn tốt cho nguyên soái, ta đề nghị, ngươi đem hắn giam lại, chúng ta cùng dâng thư lên cho thượng tướng Ba La La, yếu cầu ngài liên hệ với Mông Thái Kỳ, trực xuất hắn ra khỏi biên cảnh, tỏ rõ quyết tâm của nước Mã Toa chúng ta, làm như vậy có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Thiếu tướng Cương Đa trầm mặc chốc lạt, buông lỏng bàn tay nắm bội kiếm ra, nói:
- Ngang Liệt, ngươi cũng muốn xen vào vũng nước đục này ư?

Ngang Liệt khẽ lắc đầu, cười khổ nói:
- Kỳ thực là ta không muốn, nói thật ra hiện giờ trong lòng ta rất sợ, ta còn chưa có con, ta còn muốn kết hôn sinh con một lần nữa. Bất quá, nếu như ngươi cũng đã có gan làm ra chuyện như thế này, thì ta liều mạng bồi quân tử … bọn Tương Mã , Thực Thụ kỳ thực cũng không khác gì mấy so với ta, ta nghĩ chúng ta cùng nhau dâng thư chắn chắn là không có vấn đề gì … chúng ta đều là người nguyên soái đích thân bồi dưỡng, loại chuyện như thế này ai mà có thể chịu đựng được?

Thiếu tướng Cương Đa lại một lần nữa siết chặt bội kiếm, quay người lại, ánh mắt thâm trầm nhìn thiếu tướng Ngang Liệt, gật mạnh đầu nói:
- Vậy được, ta sẽ đem hắn giam lại, sau đó ta dãn đầu dâng thư! Dù sao thì ta cũng liều rồi …



Có tên binh sĩ nước Mã Toa nhìn thấy Mã Khôn đang giỏng tai lên lắng nghe hai người nói chuyện, vì thế đám cho một phát vào đầu của Mã Không, thế là Mã Không tức thì hôn mê, tiếp theo đó Cương Đa và Ngang Liệt thương lượng nhưng điều gì thì hắn không biết được nữa.

Khi Mã Không tỉnh dậy, là do bị một tiếng cánh cửa sắt đóng lại sầm một tiếng đánh thức, Mã Khôn phát hiện ra minh dã bị quẳng vào bên trong nhà giam rồi, mấy tên binh sĩ nước Mã Toa đang ở bên ngoài song sắt nhìn hắn đầy hung dữ.

Bất quá, Mã Không chẳng hề cảm thấy sợ hãi, bằng vào trực giác, hắn đã mẫn cảm đoán ra được, Minh Na Tư Đặc Lai sắp nổi lên giông bão rồi, mà tràng giông bão này còn tới từ trong nội bộ của nước Mã Toa.

Những lời đồn thổi suy đoán cuối cùng sẽ làm cho đám tướng lĩnh trẻ tuổi của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương làm ra quyết định mà bọn chúng cho rằng do khí huyết phương cương, nhưng bọn chúng không hề biết rằng, bọn chúng đã chôn xuống mầm họa cho tiền đồ của bản thân, cũng chôn thật sâu mầu họa cho quân đội nước Mã Toa.

Dựa mình vào vách tường sập sệ, Mã Khôn lặng lẽ thở dài, độc kế này của Dương Túc Phong, đối với cao tầng của nước Mã Toa mà nói, đúng là một một lựa chọn khó khắn nhất trên lịch sử, bất kể là lựa chọn a hay là lựa chọn b, đều là một kết cục đau lòng.

Nếu như lựa chọn a, tức là đã vứt bỏ Vũ Văn Phân Phương, tướng lĩnh xuất sắc nhất của nước Mã Toa, còn khiến cho nội bộ của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương đại loạn, giảm sút cực lớn sĩ khí của quân đội nước Mã Toa.
Còn nếu chọn b, là phải hi sinh Vũ Văn Lôi Đình và ba mươi vạn quân đội nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống, nhìn bọn chúng bất lực chết đi trong tuyệt vọng.

Tuyện chọn a?

Hay tuyển chọn b?

Bất kể quá trình như thế nào, đều sẽ vô cùng tuyệt diệt khó quên.

Quả nhiên, sau khi giam Mã Khôn lại, thiếu tướng Cương Đa lập tức công khai dâng thư lên thượng tướng Ba La La, tham mưu trưởng quân đoàn, công khai yêu cầu cao tầng quân đội nước Mã Toa cự tuyệt đàm phán với quân Lam Vũ, kiên quyết cự tuyệt hi sinh Vũ Văn Phân Phương dể đổi lấy việc trở về của ba mươi vạn quân đội trên đảo Lữ Tống.

Tham dự vào lần công khai dâng thư này, còn có hơn mười quan chỉ huy sư đoàn bộ binh và sư đoàn ky binh dưới sự quản hạt của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương, bao gồm Ngang Liệt, Tương Mã Thực Thụ, La Bố Bạc, An Nhĩ Đa, Ô Bố Nhĩ, trừ trung tướng Sa Lý Phu lão thành trì trọng không công khai bày tỏ thái độ ra, thì tất cả quan chỉ huy của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương đều nhât trí đồng lòng, kiên quyết phản đối dùng Vũ Văn Phân Phương để làm điểu kiện đàm phán đổi lấy sự trở về của ba mươi vạn quân đội trên đảo Lữ Tống.

Ngày 28 tháng 10 năm 1731 cuộc binh biến lớn nhất tron lịch sử nước Mã Toa sắp xảy ra, khơi lên giông tố cực lớn trong nước Mã Toa.

Để tranh thủ sự ủng hộ của dư luận, dưới tình huống chưa có chứng cứ xác thực, thiếu tướng Cương Đa đã đem nội dung cuộc đám phán của Mã Khôn tuyên bố ra bên ngoài, làm toàn bộ nước Mã Toa trong thời gian hai ngày ngắn ngủi đã rơi vào tranh luật và chấn động kịch liệt.
Nhưng tới ngày thứ ba, mệnh lệnh từ tầng tối cao của nước Mã Toa đã tới nơi, phong tỏa tất cả tin tức có liên quan tới cuộc đàm phán lần này mấy chục ký giá liền bị bí mật bắt giữ, từ đó không rõ tung tích.

Thế nhưng, hạt giống gieo xuống đã nảy mầm, trong nước Mã Toa hiện tượng âm thầm bàn luận sự kiện càng ngày càng phổ biến, ngay cả một số quan viên cơ sở cùng đã bắt đầu bàn luận về sự kiện này.

Mặc dù cao tầng nước Mã Toa sau đó liên tiếp hạ mấy mệnh lệnh, nghiên cấm người dân trong nước bàn luận sự việc này, nhưng phương thức sử phạt do mệnh lệnh ban ra càng nghiêm khắc, thì những lời đồn thổi bàn tán truyền bá càng dữ dội, tới cuối cùng đã hoàn toàn biến dạng, thậm chí biến cả thành Dương Túc Phong đã đồng ý, chỉ cần nước Mã Toa giao ra Vũ Văn Phân Phương, quân Lam Vũ và nước Mã Toa từ nay sẽ biến can qua thành ngọc bạch, mọi người chung sống hòa bình kết thúc chiến tranh.

Bất quá, những điều này đều là chuyện sau đó cả rồi, ở những địa phương mà người ngoài không sao biết được, còn phát sinh ra những câu chuyện bí mật hơn bất đắc dĩ hơn nữa.

Thiếu tướng Cương Đa công khai dâng thư, đã gây lên chấn động cực lớn ở bên trong quân đoàn Vũ Văn Phân Phương, thượng tướng Ba La La gần như ngất xỉu ngay tại chỗ, hận không thể đích thân xé xác thiếu tướng Cương Đa, đáng tiếc ông ta không có cái gan đó cũng không có cái bá lực đó.
Sự mất tích thần bí của Vũ Văn Phân Phương, đã làm cho vị lão tướng sắp bảy mươi tuổi này lần đầu tiên bỉ đẩy lên đầu dư loạn, cho nên cần phải xử lý thích đáng với đám người Cương Đa, nếu không hậu quả sẽ không sao tưởng tượng được.

Thiếu tướng Cương Đa dâng thư đã khiến cho toàn bộ quân Vũ Văn Phân Phương đại loạn, rất nhiều quan quân và binh sĩ đều bàn luận sự kiện này, hơn nữa càng truyền càng dữ, càng chuyền càng biến dạng, làm cho đám đông sôi sục, không thể nào thu thập được.

Có rất nhiều quan binh cao giọng hô vang khẩu hiệu, thà chết bảo vệ tôn nghiêm của nguyên soái đại nhân.
Đối với mười mấy vạn quan binh của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương mà nói, Vũ Văn Phân Phương chính là linh hồn của bọn chúng, là trụ cột của bọn chúng, bất hể là thắng lợi hay là thất bại, bọn chúng đều đã quen với sự lãnh đạo của Vũ Văn Phân Phương rồi, đã quen chiến đấu dưới sự lãnh đạo của vị nguyên soái có vẻ ngoài trông yếu đuối này.

Bọn chúng thực sự không dám tưởng tượng ra ngày tháng không có Vũ Văn Phân Phương, thậm chí rất nhiều người còn cho rằng, không có Vũ Văn Phân Phương, bọn chúng khẳng định sẽ còn bi thảm hơn cả đám đồng bào ở trên đảo Lữ Tống.

Đối diện với dòng chảy ngầm dữ dội ở bên trong quân doanh, thượng tướng Ba La La lần đầu tiên đưa ra quyết định trọng đại, đó chính là toàn quân giới nghiêm, nghiêm cấm thảo luận liên quan tới chuyện của Mã Khôn, ủy phái hiến binh nghiêm khắc chấp hành quân pháp.

Dưới sự phối hợp của trung tướng Sa Lý Phu, hiến binh của bộ chỉ huy quân đoàn đã bắn giam mười một vị tướng quân đám Cương Đa và Ngang Liệt, giải trừ vũ trang của bọn chúng, đám người Cương Đa và Ngang Liệt không hề chuẩn bị dùng vũ lực phản kháng, cho nên biện pháp của thượng tướng Ba La La đã thành công.

Đồng thời, thượng tướng Ba La La lấy bồ câu đưa thư có tốc độ nhanh nhất gửi về thủ đô Mông Thái Kỳ, báo cáo tình hình ở nơi này, yêu cầu Mông Thái Kỳ điều phái nhân viên đắc lực tới đây để giải quyết khó khăn, Ba La La biết năng lực của mình tuyệt đối không thể xử lý được vấn đề này, có thể khống chế được đám người Cương Đa và Ngang Liệt đã là cực hạn rồi.
Cao tầng của nước Mã Toa đương nhiên không dám chậm trẽ, dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Vũ Văn Chấn Thiên, Ảo Cổ Tư Đô địa thần quốc vụ nước Mã Toa chính đang thị sát tai họa nông nghiệp ở gần Lạc Na, mau chóng tới Minh Na Tư Đặc Lai.

Lúc này, đã cách thời gian Vũ Văn Phân Phương mất tích được mười ngày rồi, nhưng vẫn không một ai biết Vũ Văn Phân Phương đi đâu…

- Quốc vụ đại nhân , chuyện này …
Sau khi báo cáo đơn giản qua tình hình, thượng tướng Ba La La sắc mặt khó coi nói, ông ta đã tiều tuỵ tới sắp ngất xỉu rồi.

Trong mấy ngày vừa qua, thượng tướng Ba La La vốn đã gần đất xa trời lại càng trở thành cây đen cạn dầu rồi, chỉ còn đợi trút ra hơi thở cuối cùng nữa mà thôi.
Mưới mấy quan chỉ huy quân đội nắm giữ thực quyền bất chấp quân lệnh dâng thư tập thể, đây là lần đầu tiên kể tử khi nước Mã Toa lập nước cho tới nay, chuyện này làm cho vị thượng tướng quen thái bình như ông ta gặp phải, làm ông ta cũng chỉ có thể than thở vận khí quá tốt mà thôi.

Áo Cổ Tư Đô không trách Ba La La, ngược lại òn ra sức an ủi ông ta một phen, sau đó mới ông ta đi nghỉ ngơi, có thể khống chế được đám người Cương Đa và Ngang Liệt, đã là điều cực hạn mà thượng tướng Ba La La có thể làm được rồi, có lẽ đây là lần đầu tiên vị lão tướng quân ở lỳ bên trong bộ tham mưu trưởng thành, lần duy nhất trong đời cống hiến cho tổ quốc, và đã thành công khống chế được đám người Cương Đa và Ngang Liệt.

Hít sâu một hơi, Áo Cổ Tư Đô nói với hiến binh mà mình điều tới:
- Được rồi, gọi hết cả bọn họ tới đây.

Cương Đa, Ngang Liệt, Tương Mã Thực Thụ, La Bố Bạc, An Nhĩ Đ, Liệt Phu những viên quan chỉ huy sư đoàn kỵ binh và sư đoàn bộ binh lần lượt tới nơi, bọn họ đều dùng ánh mắt không chút khách khí nhìn thẳng vào Áo Cổ Tư Đô.
Mặc dù Áo Cổ Tư Đô trước kia đã từng đảm nhận chức vụ trong quân đội, nhưng ông ta đã rời khỏi quân đội lâu lắm rồi, đám người Cương Đa đều không sợ ông ta, bất quá, cuối cùng bọn chúng cũng không đem toàn bộ nộ khí bùng phát ra.

Áo Cổ Tư Đô nhin chăm chú vào những nhân tài tương lai của nước Mã Toa này, vẻ mặt rất phức tạp, mặc dù ông ta rất không tán thành quyết định lỗ mãng của những tên gia hỏa này. Nhưng ở bên trong nội tâm, ông ta cũng không thể không thừa nhận, đây đúng là một sự bi ai cực lớn, sự bi ai của kẻ thất bại.
Trách nhiệm thực sự không phải nằm trên người những tên gia hỏa này, mà là của cả nước Mã Toa, những người này, đều là nòng cốt của quân đội nước Mã Toa, ông ta tất phải hiểu cảm thụ của bọn chúng, trầm mặc hồi lâu, Áo Cổ Tư Đô nói:
- Là quân nhân, các ngươi hẳn là phải hiểu rõ, hiện giờ các ngươi đang làm cái gì chứ?

Thiếu tướng Cương Đa mắt không hề chớp, lạnh lùng nói:
- Chúng tôi biết, chúng tôi làm thế này là phạm thượng.

Áo Cổ Tư Đỗ chậm rãi lắc đầu, tựa hồ không đồng ý với lời nói của thiếu tướng Cương Đa, ngữ khí chua xót nói:
- Đạo lý các ngươi đều hiểu, ta không nói nữa. Ta chỉ hỏi các ngươi, quân đội là thuộc về kẻ nào đó trong các ngươi, thuộc về phân chỉ huy nào đó của các ngươi ư? Hay là thuộc về quốc gia, thuộc về nhân dân? Hay nói cách khác là, quân đoàn Phân Phương chỉ thuộc về một mình nguyên soái Vũ Văn Phân Phương thôi ư?

Thiếu tướng Ngang Liệt không hề sợ hãi thẳng thắn nói:
- Quốc vụ đại nhân, ngài không cần giảng đạo lý với chúng tôi, chúng tôi biết chúng tôi đã vi phạm quân pháp. Nhưng chúng tôi quyết không hối hận, chúng tôi tuyệt đối không thể giao nguyên soái đại nhân cho quân Lam Vũ, giao cho Dương Túc Phong, không có nguyên soái Vũ Văn Phân Phương thì có còn quân đoàn Phân Phương sao? Vì sao nguyên soái đại nhân có thể hi sinh, còn Vũ Văn Lôi Đình điện hạ không thể hi sinh?

Áo Cổ Tư Đô cau mày hỏi:
- Ai nói với các ngươi cái chuyện vớ vẩn lung tung này ?

Thiếu tướng Cương Đa tức tối nói:
- Quốc vụ đại nhân, ngài không cần phải che dấu chúng tôi, sự việc này chúng tôi biết rất rõ ràng. Sứ giả của quân Lam Vũ là Mã Không bị khống chế trong tay tôi, chúng tôi đã biết từ trước rồi, quân Lam Vũ đã phái sứ giả ngoại giao tới, chuẩn bị cùng cao tầng của chúng ta tiến hành đàm phán, dùng nguyên soái đại nhân để đổi lấy Vũ Văn Lôi Đình điện hạ và ba mươi vạn quân đội trên đảo Lữ Tống …

Thiếu tướng An Nhĩ Đa cũng kích động nói:
- Quốc vụ đại nhân, vì sao chứ? Vì sao muốn hi sinh nguyên soái đại nhân của chúng tôi? Chẳng lẽ đó chính là thái độ đối xử của các vị đối với những tướng sĩ tiền tuyến chúng tôi sao? Chúng tôi làm sao có thể đem nguyên soái đại nhân giao cho quân Lam Vũ? Người là quan chỉ huy xuất sắc nhất của quân đội nước Mã Toa, người là linh hồn của chúng tôi…

Hắn vừa nói, lập tức khơi lên tâm tình kích động của những tướng lĩnh khác, bọn chúng ùa nheu mở miệng chỉ trích sách lược thí xe giữ tướng của cao tầng nước Mã Toa là hoang đường, những tướng lĩnh bọn chúng, đều chiến đấu dưới sự chỉ huy của Vũ Văn Phân Phương một thời gian dài, cho dù là về sau điều tới, cũng đã bị phong thái của Vũ Văn Phân Phương chinh phục, càng thêm tâm phục khẩu phục với tài điều binh khiển tướng của nàng.

Hiện giờ cao tầng của nước Mã Toa không ngờ lại muốn hi sinh nữ nhân yếu đuối này để đổi lấy sự bình an cho mình, làm cho có thể khiến cho bọn chúng không cảm thấy phẫn nộ và khó hiểu cho được?

Áo Cổ Tư Đô chỉ im lặng lắng nghe, không nói một lời, đợi cho tới khi bọn chúng phát tiết tâm tình hết cả rồi, mới cất giọng trầm tĩnh mà chậm rãi nói:
- Được! Nếu như các ngươi đã biết cả rồi, ta cũng không muốn nói nhiều, ta có thể đại biểu cho hoàng đế bệ hạ, giao chuyện này cho các bản thân ngươi giải quyết. Cương Đa, ta hỏi ngươi, đứng ở góc độ toàn quốc , ngươi sẽ muốn loại lựa chọn nào? Hay là không đưa ra lựa chọn?

Thiếu tướng Cương Đa cao giọng nói:
- Tôi mặc kệ, nói tóm lại chúng tôi không thể để cho nguyên soái đại nhân bị thiệt.

Áo Cổ Tư Đô gian nan nói:
- Nếu đã như thế, vậy là các ngươi đã lựa chọn nguyên soái của mình rồi, điều đó cũng có nghĩa là, ngươi sẵn lòng nhìn ba mươi vạn đồng bào ở trên đảo Lữ Tống chết đói? Sẵn lòng nhìn thấy Vũ Văn Lôi Đình điện hạ chết đói? Các ngươi phải biết rằng, ở bên trong quân đoàn Lôi Đình, cũng có huynh đệ của quân đoàn Phân Phương các ngươi, cũng có người thân của các ngươi, bọn họ cũng là dũng sĩ chiến đấu về nước, cái khác không nói, chỉ riêng thiếu tướng Mạc Quang, hắn chính là bạn học của ngươi, ngươi nhẫn tâm nhìn thiếu tướng Mạc Quang chết như vậy ở trên đảo Lữ Tống sao?

Thiếu tướng Cương Đa kích động gầm lên:
- Quân nhân quyên mình vì nước, đây là điều hết sức bình thường …

Áo Cổ Tử Đô đột nhiên quát lớn một tiếng, nghiêm giọng nói:
- Không sai! Quân là quyên mình vì nước là chuyện hết sức bình thường, nhưng quốc gia xưa nay chưa từng muốn để quân đội quyên mình một cách vô ích! Mỗi một mạng người của chúng ta, mỗi một giọt máu tươi đều là hết sức quý giá, sự hi sinh của bọn họ phải có giá trị! Quốc gia, xưa nay chưa từng muốn nhìn thấy quân đội của mình hi sinh một cách lãng phí! Không sai, Vũ Văn Lôi Đình điện hạ đúng là có thể hi sinh! Nhưng, ba mươi vạn đồng bào trên đào Lữ Tống thì tuyệt đối không thể hi sinh một cách vô ích! Hiện giờ chúng ta có một cơ hội để cứu lấy bọn họ, chúng ta cần phải nắm lấy….




Thiếu tướng Cương Đa tâm tình kích động, gương mặt cứ như bị ngưng kết vô số đóm máu màu đỏ sẩm, bất chấp tất cả rống lên:
- Nhưng vì sao phải dùng nguyên soái đại nhân đi đổi bọn họ? Vì sao? Chẳng lẽ bộ quân vụ các vị không còn biện pháp nào khác hay sao? Vì sao không thể dùng người khác chứ?

Áo Cổ Tư Đô nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt thâm trầm, nói chầm chậm từng chữ một rõ ràng:
- Cương Đa, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi có rằng có biện pháp nào có thể giải quyết cục diện khó khăn này ? Chỉ cần ngươi có biện pháp, ta có thể hứa ngay tại đây, lập tức đuổi sứ giả của quân Lam Vũ đi.

Thiếu tướng Cương Đa tức thì cứng họng.

Thiếu tướng Cương Đa muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng do dự rồi lại thôi.

Thiếu tướng An Nhĩ Đa miệng cũng há ra, cuối cùng bất lực thở dài.

Thiết tướng liệt phu ấp úng nói:
- Hải quân của chúng ta … thực sự không có một cách nào sao?

Bộ quân vụ nước Mã Toa hạn chế nghiêm ngặt tin tức của hải quân, cho nên cho dù là những tướng quân của lục quân, bọn chúng cũng không biết rõ lắm chuyện khôi phục của hải quân nước Mã Toa như thế nào, nhưng dù sao bọn chúng cũng có một tia hi vọng, hi vọng rằng hải quân nước Mã Toa còn có thể quật khởi một lần nữa, dù sao, trong những lời tuyên truyền công khai của nước Ma Toa, hải quân nước Mã Toa còn có hi vọng rất lớn, thậm chí có khả năng đánh bại hải quân quân Lam Vũ.

Con người luôn thích suy nghĩ vẫn đề hướng về chỗ tốt đẹp, bọn chúng cũng không phải là ngoại lệ, chỉ cần hải quân của nước Mã Toa có cơ hội đối kháng với hải quân quân Lam Vũ một khoảng thời gian, thì ba mươi vạn lục quân của nước Mã Toa trên đảo Lữ Tống không phải là không có hi vọng.

Song, ảo tưởng của thiếu tướng Liệt Phu rất mau chóng bị bóp nát, Áo Cổ Tư Đô nói hết sức yếu ớt:
- Nếu như hải quân mà có cách, thì chúng ta có thể trơ mắt ra nhìn đồng bào ở trên đảo Lữ Tống chịu khổ nạn sao? Hiện thực có lẽ rất đau sót, nhưng ta vẫn phải nói cho các ngươi biết, hải quân của chúng ta hiện giờ chỉ có thể tuần tra ở vịnh Kim Loan thôi, muốn tới được đảo Lữ Tống, là chuyện không có khả năng lắm, hơn nữa, có một số chuyện mặc dù hoàng đế bệ hạ có cấm lệnh không được phép tiết lộ tình hình thực, nhưng ta vẫn muốn nói cho các ngươi biết, sản lượng lương thực của chúng ta năm nay không được bằng một phần ba của năm ngoái, lương thực của nửa cuối năm không được bằng một phần năm cùng kỳ năm ngoái, có ba tỉnh gần như là mất trắng, nguy hiểm hơn nữa là diện tích sâu bị hại vẫn đang tiếp tục mở rộng, chúng ta vẫn chưa tìm được biện pháp để giải quyết …

Thiếu tướng Liệt Phu kinh hãi buột miệng nói:
- Vì sao lại có thể như thế?

Những tên tướng quân khác cũng cũng sững sờ, không có một ai hiểu được tầm quan trọng của lương thực hơn bọn chúng, không có lương thực thì làm sao mà đánh trận được?

Mặc dù bọn chúng cũng láng máng biết được trong nước phát sinh ra sâu bệnh đạo ôn hại mùa màng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sâu bệnh lại có thể nghiêm trọng tới mức độ này, bọn chúng cũng mơ hồ biết được sâu bệnh chưa từng có này có khả năng liên quan tới quân Lam Vũ, nhưng lại không hề ngờ rằng ngành nông nghiệp lại không có biện pháp nào ngăn cản sau bệnh lan đi, nếu như sâu bệnh cứ như vậy tiếp túc lan tràn, vậy căn bản không cần quân Lam Vũ phải tấn công, quân đội nước Mã Toa cũng đã tự sụp đổ rồi.

Trong lòng của tuyệt đại đa số những tướng lĩnh cao cấp nước Mã Toa, lương thực của nước Mã Toa căn bản là không cần phải lo nghĩ, nước Mã Toa có hoàn cảnh địa lý được trời ưu đãi, sản lượng luơng thực trong nước chiếm tới hai phần ba sản lượng lúa gạo của toàn bộ đại lục Y Lan, những tai họa tự nhiên bình thường, căn bản không thể nào tạo thành một chút uy hiếp gì với nước Mã Toa.

Chính bởi vì có sự hậu thuẫn của nguồn lương thực vô cùng vô tận này mà quân đội nước Mã Toa mới có thể duy trì được khí thế tấn công liên tục, tầm quan trọng của lương thực đối với quân đội ma fnói là không cần phải nghi ngờ, đối với cả quốc gia mà nói cũng là như thế.

Đế quốc Đường Xuyên mất đi hành lang Á Sâm nơi có sản lượng lương thực phong phú, quốc lực lập tức sa xút ngàn dặm, đó là một minh chứng rõ ràng. Bất kể là quá khư hay là hiện tại, quan quân của quân đội nước Mã Toa chưa từng phải lo lắng về vấn đề lương thực.

Song ai có thể dự liệu được, hiện giờ bọn chúng lại phải lo lắng vì vấn đề lương thực chứ, mặc dù tuyệt đại đa số quan quân cao cấp của nước Mã Toa không có ấn tượng gì tốt với Áo Cổ Tư Đô, vì dù sao lần nào ông ta cũng tranh giành chi tiêu quân phí với bộ quân vụ, nhưng từ tận trong lòng mà nói, Áo Cổ Tư Đô tuyệt đối là một người có năng lực kinh tế và chính trị rất mạnh, bộ chính vụ nước Mã Toa mà ông ta chưởng quản, là bộ chính vụ xuât sắc nhất, đem so với Minh Sơn Quế của đế quốc Đường Xuyên, ông ta cũng chẳng thua kém chút nào, thậm chí còn có nhiều chỗ xuất sắc hơn.
Hiện giờ ngay cả ông ta cũng không có năng lực đối phó với lần tai họa sâu bệnh này, có thể biết được tiếp theo sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào.

Im lặng hồi lâu, khuôn mặt của thiếu tướng Cương Đa đã trở nên vặn vẹo, trong mắt chỉ còn sự tuyệt vọng, nhưng tên tướng quân khác cũng bắt đầu cảm thấy tiền đồ vô cùng u ám.

Từ trước tới nay, bọn chúng đều vững tin thất bại của quân đội nước Mã Toa chỉ là tạm thời, chỉ là do sự chênh lệnh quá lớn về vũ khí tạo thành, nước Mã Toa chỉ cần đuổi theo về mặt vũ khí, rut ngắn cự ly, là quân đội nước Mã Toa cuối cùng cũng tới lúc chuyện bại thành thắng.
Nhưng khi nghe nói trong nước không ngờ lại phản sinh tai hoại lương thực nghiêm trọng như thế, hơn nữa lại không có cách nào cứu chữa, niềm tin của bọn chúng bắt đầu xụp đổ rồi …

Áo Cổ Tư Đô không hề che dấu sự thống khổ của mình, bùi ngùi nói:
- Là đại thần quốc vụ, thậm trí nửa đêm ta còn có ý nghĩ tự sát, ta hận bản thân, hận mình không có năng lực, không ngờ lại chẳng có biện pháp nào phòng ngừa sêu bệnh hại mùa quy mô lớn lần này, nhưng điều mà ta muốn nói với các vị là, chúng ta chưa từng nản lòng, có lẽ chúng ta sẽ gặp phải vận mệnh khuất nhục trong một thời gian ngắn, nhưng chúng ta chưa từng từ bỏ …

Thiếu tướng Liệt Phu lẩm bẩm tự nói với bản thân:
- Chẳng lẽ chính bởi vì như thế, cho nên phải hi sinh nguyên soái đại nhân của chúng tôi sao?

Thiếu tướng Cương Đa siết chặt lấy bội kiếm của mình, tinh thần tựa hồ đã tác rời khỏi thể xác, đứng ngây đơ ra đó.

Áo Cổ Tư Đô chậm rãi nói:
- Đừng quên rằng ta và các ngươi đều xuất thân là quân nhân, ta hiểu được tình cảm kính mến của quân nhân đối với thượng cấp của mình, đối với chuyện ngày hôm nay, ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối, hoàng đế bệ hạ cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, mỗi một người trong số chúng ta cũng rất tiếc nuối, chúng ta cũng hi vọng có biện pháp tốt hơn để giải quyết vấn đề, nhưng .. ta hi vọng các ngươi có thể cho ta biện pháp tốt hơn để giải quyết vấn đề.

Thiếu tướng Ngang Liệt trong vô thức cười khổ nói:
- Vấn đề này không có lựa chọn nào khác …

Thiếu tướng Liệt Phu không kỉm chế được, không ngờ bật khóc nói:
- Tôi không tin, chúng ta .. chúng ta thế nào cũng có biện pháp giải quyết …

Áo Cổ Tư Đô vỗ vai thiếu tướng Liệt Phu, chậm rãi nói:
- Ta đợi ở nơi này thời gian ba ngày, trong thời gian ba ngày đó, ngươi có biện pháp hoặc đề nghị gì, các ngươi có thể gặp ta bất kỳ lúc nào.

Thiếu tướng Cương Đa đột nhiên gầm lên như phát điên:
- Không! Tôi vẫn không đồng ý với quyết định như thế này! Tôi không đồng ý với quyết định như thế này!

Thiếu tướng Ngang Liệt bất đắc dĩ muốn đi tới khuyên nhủ, không ngờ đột nhiên nhìn thấy thiếu tướng Cương Đa rút bội kiếm ra, chỉ thẳng vào mặt Áo Cổ Tư Đô, khuôn mặt biến dạng, con mắt đỏ rực, cứ như đã phát điên rồi vậy.

Thiếu tướng Liệt Phu giật bắt mình, cuống cuồng quát:
- Cương Đa, ngươi đừng có làm bậy, đây không phải là quyết định của Áo Cổ Tư Đô đại nhân…

Đám người thiếu tướng Tương Mã Thực Thụ cũng rút bội kiếm ra, bảo hộ ở phía trước Áo Cổ Tư Đô, nhưng Áo Cổ Tư Đô lại chậm rãi tách bọn chúng ra, bình tĩnh đứng ở trước mặt thiếu tướng Cương Đa, đợi hắn xông lên giết mình, ông ta chấp nhận sự giải thoát như thế này.

Thế nhưng, đột nhiên trong ánh mắt chăm chú của mọi người, thiếu tướng Cương Đa quay ngược bội kiếm lại, đâm phập vào bụng mình, tiếp đó dùng sức cứa mạnh một phát, rồi ngã sấp xuống mặt dát, máu tươi rưới đầy đất.

Thiếu tướng Ngang Liệt vội vàng nhào bổ tới, tóm ngay lấy hắn lôi dậy, vừa gấp vừa giận quát:
- Cương Đa, ngươi…

Thiếu tướng Cương Đa mồm đầy máu tươi, sắc mặt lại hết sức cứng cỏi, nói ngắt quãng:
- Ta không muốn làm một quân nhân nhục nhã như thế, nhưng ta không có năng lực để thay đổi … ta chỉ đành tới thiên đường để tìm đáp án…

Lời còn chưa dứt, đầu đã ngoẹo đi, từ đó không còn sinh khí nữa.

Trong nhất thời, tất cả mọi người đều có cảm giác lạnh băng.

Không ai có thể ngờ rằng thiếu tướng Cương Đa lại có thể cương liệt như thế, khi hắn không tìm được đáp án, hắn lại có thể tự tận.

Máu tươi thuận theo hai tay của thiếu tướng Cương Đa chầm chậm nhỏ lên trên sàn đá đại lý, từ từ lan ra, vừa khéo hình thành một hình dạng giống như hoa văn của quốc kỳ nước Mã Toa. Như bị máu tươi cảm nhiễm, thiếu tướng Ngan Liệt hai tay đầy máu tươi, hai mắt đỏ kè kêu lên:
- Không thể đồng ý với bọn chúng, không thể hi sinh Vũ Văn nguyên soái …

Áo Cô Tư Đô tựa hồ cùng sững sờ hồi lâu không nói lên lời, những tên tướng quân khác cũng lặng đi.

Đột nhiên, ở ngoài cửa bỗng truyền vào một tiếng thở khẽ, có một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu bay tới:
- Đừng đứng ở đây nữa, trở về hết đi …

Mọi người vội vàng quay đầu lại.

Vũ Văn Phân Phương.

Vũ Văn Phân Phương biến mất trọn vẹn mười ngày, đang đứng sờ sờ ở bên cạnh bọn chúng, không một ai biết nàng tới khi nào, phảng phất như nàng đã đứng đó từ lâu rồi.

Vũ Văn Phân Phương vẫn mang bộ váy trắng, yêu kiều tha thướt, mang theo một chút u sầu mang mác, nhưng tất cả mọi người bao gồm cả Áo Cổ Tư Đô, đều cảm thấy hôm nay Vũ Văn Phần Phương có chút gì đó là lạ, nàng tựa hồ đã hoàn toàn không còn trí tuệ và bá khí của một nguyên soái nước Mã Toa, chỉ có lại một cái xác rỗng mỹ lệ, tới ngay cả con mắt của nàng, tựa hồ cũng đã ảm đạm đi rất nhiều.

- Nguyên soái …
Tất cả đám tướng quân vội đứng nghiêm hành lễ.

Vũ Văn Phân Phương không nói gì, chỉ chậm rãi đi tới bên thi thể của thiếu tướng Cương Đa, từ từ ngồi xuống, khép mắt của hắn lại, sau đó lặng lẽ đứng ở bên thi thể của thiếu tướng Cương Đa, không biết là đang suy nghĩ nhưng gì.
Trong con mắt của những người bên cạnh, Vũ Văn Phân Phương không không chút nào, nhưng đôi mắt chưa đầy bi thương vô hạn.

Thiếu tướng Ngang Liệt kích động nói:
- Nguyên soái, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để….

Vũ Văn Phân Phương nhẹ nhàng phất tay ngăn lời nói của hắn, bình tĩnh ra lệnh:
- Trở về hết đi, thả sứ giả của quân Lam Vũ ra.

Thiếu tướng Ngang Liệt cố chấp nói:
- Chúng tôi…

Vũ Văn Phân Phương cau mày lại, mang theo thoáng bi sầu.

Thiếu tướng Ngang Liệt không kỉm được lùi lại một bước, không còn cách nào khác cắn chắn răng cung kính nói:
- Tuân lệnh nguyên soái đại nhân.

Ngang Liệt gạt nước mắt, xoay người rời đi, đi được hai bước đột nhiên nhiên nhớ tới thi thể của thiếu tướng Cương Đa, lại quay trở về, muốn ôm hắn đi.

Vũ Văn Phân Phương nhẹ nhàng nói:
- Đừng quấy rầy hắn, để hắn yên tĩnh ở bên ta một chút đã, được không?

Thiếu tướng Ngang Liệt rốt cuộc cũng không kìm chế được lệ nóng tràn mi, xoay người sải bước rờ đi.

Những tướng quân khác do dự chốc lát, rồi cũng lặng lẽ xoay người rời đi, ai nấy đầm đìa nước mắt.

Áo Cổ Tư Đô khẽ mỉm cười với Vũ Văn Phân Phương, rồi cũng lặng lẽ rời đi, Vũ Văn Phân Phương nếu như đã trở về, thì tất cả mọi chuyện ở nơi này đã khôi phục lại bình thường, người ngoài như ông ta nếu như tiếp tục ở lại nơi này thì thực là phá hoại phong cảnh, Áo Cổ Tư Đô trước nay chưa từng làm chuyện làm phá hỏng tâm tình của người khác.

Thượng tướng Ba La La đứng nghiêm ở trong một góc của bộ chỉ huy, im lặng chờ đợi Vũ Văn Phân Phương ra lệnh, sự tồn tại của ông ta giống như một cái bóng, sẽ không quấy rầy bất kỳ một ai.
Ở nơi này, còn có một người khác lặng lẽ bầu bạn với Vũ Văn Phân Phương, đó chính là thiếu tướng Vương Đa đã không còn hô hấp nữa.

Vũ Văn Phân Phương chăm chú nhìn khuôn mặt của thiếu tướng Cương Đa, sắc mặt hơi xạm lại, thân thể đột nhiên khe khẽ run rẩy, khuôn mặt hồng hiện lên vẻ đâu đớn, nàng cật lực túm lấy ngực cua rmình, loạng choạng đi tới bên bệ cửa sổ ở bên cạnh, bẻ lấy một cái gai Tiên Nhân Chưởng, đâm sâm vào trong khẽ móng tay của mình, gai của Tiên Nhân Chưởng càng đâm sâu, máu ở khe móng tay càng tuôn ra nhiều, nàng càng tỏ ra đau đớn.

Bởi vì đau đớn, sắc mặt của Vũ Văn Phân Phương càng ngày càng trở nên trắng nhợt, cảnh môi móng cũng rỉ ra máu tươi, gió nhẹ từ ô cổ sổ thổi vào, thổi tung mái tóc của nàng, xao động váy trắng của nàng, ánh nắng trong như gương, váy trắng trắng hơn tuyết ….