Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 386: Khúc Vĩ Thanh Của Bán Đảo Hỏa Long




Cửa cảng Ba Đề Á, vương quốc Lôi Mông, bán đảo Hỏa Long.

Trong vô vàn những cửa cảng của bán đảo Hỏa Long, cảng Ba Đế Á đã lấy phong cảnh tươi đẹp mà nổi danh thế giới, rất lâu trước đó, nơi này đã thẳng cảnh nghỉ ngơi nức tiếng xa gần, có rất nhiều quyền quý của đại lục Y Lan, đều chọn nơi này làm điểm đến tốt để nghỉ ngơi du lịch.

Nghe nói có một số thời điểm, thu nhập từ du lịch của Ba Đế Á chiếm tới trên hai phần ba thu nhập quốc dân của vương quốc Lôi Mông, chỉ có điều sau này cùng với bóng mây chiến tranh dần dần bao phủ khắp nơi, du khách tới từ đại lục Y Lan càng lúc càng ít, mấy năm nay thu nhập du lịch của Ba Đế Á gần như bằng không, làm cư dân đương dịa chỉ đành làm lại nghề nghiệp cồ xưa là đánh bắt cá.

Không có du khách nhưng sức quyến rũ của Ba Đế Á vẫn còn y nguyên, bầu trời sanh thẳm không pha chút màu nào khác, chỉ có từng đám mây trắng như tấm thảm lông cừu bồng bềnh lững lờ trôi, đan xen với nhau tạo thành một bức tranh mỹ lệ.

Nước biển của nơi này trong suốt, trong tới mức nhìn thấy được cả cát ở dưới đáy biển, cùng với những con tôm con cá ẩn nấp dưới những tảng đá, gió nhẹ thổi qua, làm mặt biển lăn tăn gợn sóng, rất dẽ làm cho quên đi mất nơi này là biển rộng mà hiểu lầm nó là một chiếc hồ mỹ lệ nào đó ở trong đất liền.

Bãi cát ở nơi này trắng muốt vô ngần, cát rất mịn, dẫm lên có một cảm giác êm ái, làm người ta thích thù vô cùng, cây cối nơi này cũng xanh mướt một màu, mỗi một mảng lá cây tựa hồ đề bị gió biển thổi sạch bụi bặm làm hiện ra màu xanh nguyên thủy nhất, chúng phản chiếu bóng của mình vào trong làn nước biển trong suốt, làm nước biển như cũng được nhuộm một mùa xanh lục.

Cảng Ba Đế Á khoác lên tấm áo mỹ lệ đối với du khách bên ngoài vẫn luôn hoan nghênh như trước tới giờ, những quan binh của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ xuất hiện ở bên ngoài cửa cảng Ba Đế Á vào đúng chín giờ sáng, được cảng Ba Đế Loan nhiệt tình tiếp đãi.

Bình minh và hoàng hôn đều là lúc cảng Ba Đế Á mỹ lệ nhất, mặt trời thẹn thẹn thò thò như một cô thiếu nữ mới lớn, đối diện với với những vị khách đến bất ngờ này, cảng Ba Đế Á cũng giang rộng cánh tay nhiệt tình tiếp đón.

Ánh mặt trời buổi sớm rưới lên làn nước biển trong vắt, ánh lên từng đốm vàng rực rỡ dưới đáy biển, chiếc thuyền nhẹ nhàng bơi qua bên trên mặt biển, lưu lại ở phía sau những dấu vết rất dài, bọt sóng mà mũi thuyền bổ ra trắng muốt vô cùng, trắng như bãi cát của Ba Đế Á vậy, những cơn sóng nhỏ lăn tăn chằng chịt chồng lên nhau từng vòng từng vòng một lan tỏa ra, cuối cùng biến mất trên bãi cát trắng muốt như ngọc.

Hải Âu bay lượn trên cao, chúng cư lao lên vút lên rồi lại nhào xuống, vẽ lên một bức tranh thay đổi liên tục ở trên tuyến bở biển, rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ bị cảnh sắc mỹ lệ ở nước mặt thu hút nhìn tới mắt không chớp một cái nào.

Cảng Ba Đế Á vào chín giờ sáng, đã có người Lôi Mông hăm chỉ bắt đầu làm việc, bọn họ có người sửa sang lưới cá, có người đang chuyện bị thuyền bè, sắp bắt đầu một ngày mới.

Bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấy hải quân lục chién đội quân Lam Vũ tới, có điều bọn họ còn chưa hiểu là xảy ra chuyện gì, đều theo bản năng nhìn bao nhiêu chiến hạm và thuyền vận chuyển xuất hiện ở trước mắt mình.

Có một số người thông minh đã nhìn ra có chuyện chẳng lành từ sự xuất hiện của chiến hạm hải quân quân Lam Vũ, nhưng lại không biết phải phản ứng như thế nào.

Kỳ thực lần này số chiến hạm mà quân Lam Vũ phái đã được coi là rất ít rồi, chỉ có chưa tới mười chiếc Long Nha chiến hạm làm nhiệm vụ hộ tống.

Bản thân vương quốc Lôi Mông chẳng hề có hải quân, địa điểm đổ bộ lại nằm trong phạm vi hải quân quân Lam Vũ khống chế tuyệt đối, cho nên quân Lam Vũ không cần an bài hạm đội cỡ lớn tới làm nhiệm vụ hộ tống.

Thực tế thì hạm đội hải quân quân Lam Vũ có xuất hiện ở nơi này, cũng cơ bản là không để làm gì cả, vì rõ ràng cửa cảng Ba Đế Á không hề có một mục tiêu quân sự nào, cũng không hề có bố trí gây cản trở cho hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đổ bộ.

Có thể nói không ngoa rằng, vào lúc này nhân dân Ba Đế Á vẫn chưa phát hiện gia bóng mờ chiến tranh đã bao phủ lên trên người mình.

Trần Kiếm Phi đứng thẳng bên trên sàn thuyền vận chuyển, nâng kính viễn vọng nhìn vùng vịnh yên bình ở phía trước, cẩn thận tìm kiếm mỗi một mục tiêu khả nghi, chỉ tiếc rằng nhìn suốt từ đông sang tây, rồi lại nhìn từ tây sang đông, hắn cũng chẳng phát hiện ra được một mục tiêu nào có giá trị.

Toàn bộ cảng Ba Đế Á, trừ mấy chiếc thuyền nhỏ chuẩn bị ra khơi đánh cá ra thì không còn chỗ nào đáng để chú ý nữa, à, đương nhiên là không thể tính phong cảnh mỹ lệ của nơi này vào đây được.

Phong cảnh của cảng Ba Đế Á dứt khoát là nơi mỹ lệ nhất mà Trần Kiếm Phi đã được thấy, từ rất lâu rồi hắn đã nghe nói tới sự mỹ lệ của Ba Đế Á, hiện giờ tận mắt nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Bãi cát và nước biển ở nơi này đều còn xuất sắc hơn cả bãi cát của biển Ái Cầm gần địa khu Mễ Á Lôi, nếu như không có chiến hỏa, thong dong lưu lại nơi này mấy tháng, thì hẳn phải là chuyện tuyệt vời nhường nào.

Thực tế, quân Lam Vũ cũng luôn muốn dùng nỗ lực hỏa bình để giải quyết vấn đề của bán đào Hỏa Long.

Từ sau khi thần phục thành công vương quốc Pháp Lôi Nhĩ và vương quốc Pháp Bố Nhĩ ở mặt đông bán đảo Hỏa Long, Dương Túc Phong đã bắt đầu trù tính việc dùng biện pháp hòa binh giải quyết mặt tây bán đảo Hỏa Long, y vốn cho rằng bằng vào áp lực quân sự cường đại của quân Lam Vũ, còn có cả vết xe đổ trước đó của vương quốc Pháp Bố Nhĩ và vương quốc Pháp Lôi Nhi làm gương, vương quốc Lôi Mông và vương quốc Đồ Lan ở phía tây bán đào Hỏa Long sẽ mau chóng khuất phục.

Thế nhưng sự thật làm cho Dương Túc Phong thất vọng, trong nhiều cuộc tiếp xúc trước đó, vương quốc Đồ Lan và vương quốc Lôi Mông đều trả lời vô cùng hàm hồ, hình như hoàn toàn không có thành ý.

Cuối tháng tám, đại thần ngoại giao của quân Lam Vũ và Mã Khôn vừa mới rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, đã ngựa không ngừng vó đi tới bán đảo Hỏa Long, cùng cao tầng của vương quốc Lôi Mông và vương quốc Đồ Lan tiến hành cuộc đàm phán cuối cùng, nỗ lực tranh thủ dùng hòa bình để giải quyết vấn đề.

Nhưng trải qua cuộc đàm phán kịch liệt của hai bên, vẫn không đạt được kết quả làm cho người ta hài lòng, hai vương quốc này mặc dù mang trong lòng sự sợ hãi với quân Lam Vũ, nhưng cũng mù quáng mong có sự may mắn nào đó, cho rằng dựa hình phức tạp của bán đảo Hỏa Long, cùng với tính cánh mạnh mẽ của cư dân nơi này, có thể làm cho quân Lam Vũ biết khó mà lui.

Ngày 10 tháng 9 năm 1731 thiên nguyên, mất kiên nhẫn với cuộc đàm phán kéo dài, Dương Túc Phong hạ lệnh chính thức dùng vũ lực quân sự để giải quyết bán đào Hỏa Long.

Mệnh lệnh vừa được hạ xuống, Trần Kiếm Phi liền suất linh hơn năm nghìn quan binh của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội bước lên hành trình chinh chiến, bọn họ xuất phát từ thành Hàm Tân của vương quốc Pháp Lôi Nhĩ, cách càng Ba Đề Á rất gần, chỉ mất có một ngày là tới nơi rồi.

Trên thuyền vận chuyển, Trần Kiếm Phi ôn lại lịch sử và địa hình của bán đảo Hỏa Long.

Mé tây bán đảo Hỏa Long có hai quốc gia, đó là vương quốc Lôi Mông và vương quốc Đồ Lan, hai quốc gia này có lịch sử khá là lâu đời, nghe nói là còn lâu hơn cả đế quốc Đường Xuyên, căn cứ vào lời nói của một số người, hai quốc gia này thậm chí còn có chút quan hệ nhập nhằng giây cà giây muống với Y Lan vương tiêu Trầm.

Trải qua mấy trăm năm lắng đọng, hai quốc gia này đúng là cũng tích lũy được một số thứ tương đối đặc thù, ví như đại pháo của vương quốc Lôi Mông và vũ đạo của vương quốc Đồ Lan.

Vương quốc Đồ Lan thực lực khá yếu, đất đai rộng lớn, nhưng nhân khẩu lại rất ít và phân tán, không có thực lực quân sự lớn lắm, chết người nhất là nó lại có liên hệ với Hương Xuyên đạo do quân Lam Vũ khống chế, nên trải qua nhiều nắm khó tránh khỏi bị ảnh hưởng của các cường quốc quân sự ở trên đại lục Y Lan.

Từ đế quốc Minh Hà năm xưa cho tới đế quốc Đường Xuyên vừa mới qua đời, đều gây ảnh hưởng rất lớn đối với vương quốc Đồ Lan, dưới áp lực cực lớn của nước lớn siêu cấp như vậy, có thể nói vương quốc Đồ Lan sinh tồn vô cùng gian nan, điều này có thể nhìn ra được từ việc bọn họ là dân tộc giỏi võ.

Nhưng vương quốc Lôi Mông ở phía nam thì lại khác, thực lực của nó khá mạnh, diện tích quốc thổ tuy hơi nhỏ, nhưng có lượng nhân khẩu còn nhiều hơn vương quốc Đồ Lan tới năm lần, số lượng quân đội của vương quốc Lôi Môn cũng là nhiều nhất trên toàn bán đảo Hỏa Long, có trên năm vạn người, thêm vào đại pháo và vương quốc Lôi Mông vẫn luôn tự hào, khiến cho vương quốc Lôi Mông trở thành quốc gia có thực lực quân sự hùng mạnh nhất trên bán đảo Hỏa Long.

Nếu như không phải bời vì có núi cao và biển rộng ngăn cản, quốc thổ của vương quốc Lôi Mông sớm đã mở rộng hơn không ít rồi.

Tư Đế Phân quốc vương của vương quốc Lôi Mông cùng với đại tướng quân Tạp Lý Mỗ, đều là nhân vật có tiếng trên bán đào Hỏa Long, hai người này là anh em đồng hao, quan hệ vô cùng thân mật, cũng vô cùng tín nhiệm lẫn nhau.

Tư Đế Phân đã từng tới đại lục Y Lan du lịch, còn Tạp Lý Mỗ thì từng làm lính đánh thuê nhiều năm ở đại lục Y Vân, hai người hợp lại với nhau, có hiểu biết nhất định về cả hai đại lục, điều này đối với người thống trị của bán đảo Hỏa Long là hết sức hiếm có.

Cho tới tận bây giờ, tuyệt đại đa số cư dân của bán đảo Hỏa Long còn cho rằng, vùng đất mà bọn họ sinh sống là duy nhất ở trên thế giới.

Tư Đế Phân năm nay bốn mươi ba tuổi, hùng tâm bừng bừng, tráng chi ngút trời, sau khi hắn kế thừa vương vị, đã tiến hành nhiều hạng mục cải cảnh với vương quốc Lôi Mông, đồng thời bất chấp lời cảnh báo của đế quốc Tinh Hà, ngang nhiên thu nhận Bắc Mục Thiên Tôn, làm cho quốc lực của vương quốc Lôi Mông dần dần được đề cao.

Trong mấy cuộc đối thoại của những người thống trị bán đảo Hỏa Long gần đây nhất, Tư Đế Phân đều chiếm cứ vị trí chủ đạo tuyệt đối, với quân Lam Vũ, hắn cũng chú ý, nhưng cũng coi thường.

Tạp Lý Mỗ năm nay ba mươi chín tuổi, chính là lúc con người tinh lực dồi dào nhất, hắn nắm giữ quân đội vương quốc Lôi Mông đã có trên mười lăm năm rồi, lợi dụng học thức và kinh nghiệm của mình, đúng là đã rèn lên một đội quân được coi là rất đáng gờm trên bán đào Hỏa Long.

Còn về phần đơn vị quân đội này lợi hại như thế nào, thì cứ nhìn phản ứng của vương quốc Đồ Lan là biết rồi, vương quốc Đồ Lan dưới sự uy hiếp của vương quốc Lôi Mông, thậm chí vứt bỏ sự sợ hãi với đại lục Y Lan, quay đầu lại nhào vào lòng vương quốc Lôi Mông.

Quân đội vương quốc Lôi Mông, đã dùng súng đạn từ rất sớm, giống như vương quốc Pháp Lôi Nhĩ, thợ săn của Lôi Mông cũng khá là nổi tiếng, nhưng bọn họ khác với vương quốc Pháp Lôi Nhĩ, bọn họ trọng điểm phát triển đại pháo, một loại đại pháo có cỡ nòng siêu lớn, nghe nói khẩu pháo có cỡ nòng lớn nhất phải tới hơn 400 ly.

Ở thành Tứ Sắc Cúc thủ đô vương quốc Lôi Mông, có rất nhiều pháo đài, trên đó xếp đầy hỏa pháo đủ mọi cỡ nòng mà vương quốc Lôi Mông lấy làm kiêu ngạo.

Căn cứ vào tư liệu mà ban ngành tình báo quân Lam Vũ cung cấp, trong quân đội vương quốc Lôi Mông, quân đội tinh nhuệ thuộc quyền chỉ huy trực tiếp của Tạp Lý Mỗ có chừng ba vạn người, trang bị đều hoàn toàn là súng hỏa mai, còn có một bộ phận súng rãnh xoắn nhập khẩu từ bên ngoài.

Đại khái là chịu ảnh hưởng của súng trường Tháp Đạt Mỗ ở vương quốc Pháp Lôi Nhĩ, quân đội của vương quốc Lôi Mông cũng bắt đầu sử dụng đạn Đạt Mỗ, bất quá vương quốc Lôi Mông khả năng không hiểu rõ lắm phương pháp chế tạo đạn Đạt Mỗ, cho nên để mặc cho binh sĩ quân đội tự nghiên cứu chế tạo, kết quả là làm ra rất nhiều loại đạn hình thù quái dị, điều này này đối với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ mà nói là một uy hiếp tiềm tàng.

Bất quá, vương quốc Lôi Mông sở dĩ có gan cự tuyệt kiến nghị hòa bình của quân Lam Vũ, là còn có một nguyên nhân căn bản nhất, đó chính là do quốc vương Tư Đế Phân cho rằng bọn họ có một lợi thế cực lớn, Bắc Mục Thiên Tôn.

Trước đó Bắc Mục Thiên Tôn tiến vào hồ Mạc Sầu, ra vào như không, mặc dù bị một chút thương tích, nhưng còn làm trong thương người bên cạnh Dương Túc Phong, điều này làm cho Tư Đế Phần hiểu lầm, kết quả hắn vì sự hiểu lầm này mà phải trả một cái giá vô cùng nặng nề.

Tư Đế Phân cho rằng, Bắc Mục Thiên Tôn nếu đã có thể làm bị thương tới người thân cận nhất ở bên cạnh Dương Túc Phong, như vậy chống lại những người khác của quân Lam Vũ căn bản là không cần phải nhắc tới, vì thế mau chóng hạ quyết tâm quần nhau tới cùng với quân Lam Vũ.

Lần này quân Lam Vũ dùng sức mạnh đổ bộ lên Ba Đế Á, thì người làm Trần Kiếm Phi lo lắng nhất, chính là Bắc Mục Thiên Tôn. Dương Túc Phong cũng nhiều lần nhắc nhở Trần Kiếm Phi, nhất định phải chứ ý tới hành động ám sát của Bắc Mục Thiên Tôn.

Vì đối phó với Bắc Mục Thiên Tôn, những tay súng bắn tỉa của hải quân lục chiến đội đều ở vào trạng thái vũ trang sẵn sàng đầy đủ hai tư trên hai tư, chưa có lúc nào buông lòng cảnh giác, lúc này khi thuyền chuẩn bị cập bờ, các tay súng bắn tỉa càng nâng cao tinh thần tới một trăm hai mươi phần trăm.

Thuyền đổ bộ được chầm chập thả xuống, các chiến sĩ quân Lam Vũ nói nhau trèo qua mạn thuyền vận chuyển, chuẩn bị xuống thuyền con để lên bờ.

Kết quả không lâu sau hành động này bị hủy bỏ, thuyền đổ bộ cũng bị kéo lên, bởi vì Trần Kiếm Phi phát hiện ra căn bản không cần phải thả thuyền đổ bộ xuống nữa, thuyền vận chuyển có thể trực tiếp tiến vào bến tàu là được.

Trải qua quan sát cẩn thận, những điểm neo đậu ở cảng Bá Đế Á vẫn còn y nguyên, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ có thể đổ bộ thẳng lên bờ.

“Đây đúng là một chuyến hoạt động du lịch được chính phủ đài thọ mà.” Trần Kiếm Phi cau mày lại, trong lòng đột nhiên lại nảy ra một suy nghĩ hoang đường như thế.

Ở cảng Ba Đế Á, căn bản không hề phát hiện ra quân đội vương quốc Lôi Mông, cửa cảng cũng không hề bị phá hoại, kế hoạch đổ bộ ban đầu được định kỹ càng căn bản toàn bộ đều không cần dùng đến, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cứ như thể là trở về cảng mẹ vậy, chỉ cần tới gần bờ, lắp ván gỗ lên, là có thể hoàn thành cuộc đổ bộ này một cách hết sức hoàn mỹ rồi.

Bất quá, để cho an toàn, Trầm Kiếm Phi hạ lệnh phái ra một chiếc thuyền vận chuyển tiến hành thăm dò trước, xác định chắn chắn không có gì bất ngờ, thì những chiếc thuyền vận chuyện khác mới cập bến.

Vì thế chiếc thuyền vận chuyển đầu tiên chầm chậm bơi thẳng vào cảng, dưới sự chú ý cả mấy trăm người Lôi Mông ở cảng Ba Đế Á, từ từ đi qua vô số những chiếc thuyền đánh cá, dừng đúng vào bến đỗ số 13.

Ở trên chiếc thuyền vận chuyển này chở đội đột kích Thủy Mẫu do Long Khải Ca suất lĩnh, còn cùng với cả một bộ phận chiến sĩ tinh nhuệ của tiểu đoàn một do Bằng Huy chỉ huy, ước chừng có hai trăm người, cùng với toàn bộ vũ khí trang bị của bọn họ.

Do lần này khoảng cách di chuyển không xa, cho nên các chiến sĩ không cảm thấy mệt mỏi, lúc này đều tỏ ra vô cùng phấn chấn, đại bộ phận mọi người thích thú thưởng thức phong cảnh như tranh vẽ ở nơi này, chỉ có rất ít bọn họ ở trong trạng thái cảnh giác chiến tranh.

Không một ai cảm giác thấy nguy hiểm, cũng không một ai cảm thấy có không khí chiến tranh, có lẽ lần đổ bộ này đúng là một hoạt động du lịch do nhà nước đài thọ.

*** Khải Ca cầm súng tiểu liên, đứng ở trên mũi thuyền, nhìn chằm chằm bốn xung quanh, hắn chẳng có chút hứng thú vào với cảnh sắc mỹ lệ ở nơi này, cảng Ba Đế Á không có kẻ địch, cho dù phong cảnh có đẹp hơn nữa cũng chẳng thể để lại cho hắn ấn tượng gì, người của đội đột kích Thủy Mẫu đã có thói quen coi máu tươi mới là cuộc sống mỹ lệ nhất, cuộc sống mà không có máu tươi và kẻ địch, đều là nhàm chán và vô vị.

Ở phía đằng sau lưng Long Khải Ca, là Huyết Trần tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất của đội đột kích Thủy Mẫu, hắn im lặng như người chết quỳ ở bên trên mé sàn thuyền, nâng súng ngắm Già Lan Mã lên, bất kể là sàn thuyền lắc lư như thế nào, thân thể của hắn cũng không hề nhúc nhích một mảy may, có lẽ đặt một cốc nước lên trên nòng súng của hắn, thì cốc nước này cũng không hề có chút sóng sánh nào.

Bất quá, Long Khải Ca cũng không biết, mục tiêu mà Huyết Trần nhắm vào là ở đâu, vì hắn chẳng hề phát hiện ra kẻ địch nào.

Ở bên cạnh Huyết Trần, là một nhân vật khá nổi tiếng khác của đội đột kích Thủy Mẫu, Lạc Sơn Hổ tay súng máy kiêm lính bộc phá.

Người Lỗ Ni cuồng chiến sĩ này chỉ cần dựa vào tấm thân hùng tráng là đủ để thu hút rất nhiều ánh mắt rồi, nếu hắn mà đi cùng với Huyết Trần sẽ hình thành sự tương phản rõ ràng, Huyết Trần cân nặng không quá sáu mươi kilogram, còn cân nặng của Lạc Sơn Hồ thì lại hơn một trăm hai mươi lăm kilogram, toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều quấn giấy đạn, làm cho thân hình to lớn của hắn trông càng thêm đằng đằng sát khí.

Bất quá, giống như với Huyết Trần, Long Khải Ca cũng không biết sát khí đằng đằng của Lạc Sơn Hổ rốt cuộc là phải phát tiết ở địa phương nào.

Cảng Ba Đế Á mẽ lệ giống như một cô thiếu nữ điểm tĩnh, từ từ giang cánh tay ra đón Long Khải Ca.

Thuyền vận chuyển cách bến đỗ của bến tàu càng lúc càng gần, còn mấy chục mét nữa thôi là bọn họ sẽ thành công bước lên đất đai của vương quốc Lôi Mông.

Người Lôi Mông ở trên bến tàu tựa hồ cũng không có địch ý, chỉ bỉnh đạm nhìn chiếc thuyền vận chuyển cỡ lớn của quân Lam Vũ chậm rãi vào bến, có mấy ngư dân ở trên thuyền đánh cá còn thận trọng chèo thuyền của mình tránh ra xa, sợ chiếc thuyền vận chuyển to lớn kia xô phải.

- Lão đại, chuyến này chúng ta đi đánh trận thật đấy à?

Lạc Sơn Hổ nhỏ giọng lầu bầu, thu súng máy vào trong lòng, rồi đặt nó lên trên sàn thuyền, đối với người Lỗ Ni cuồng chiến sĩ này mà nói, trọng lượng của một khẩu súng máy Bạo Phong Tuyết hoàn toàn không phải là vấn đề, nhưng thời gian dài không thấy mục tiêu lại làm cho hẳn cảm thấy hết sức mệt mỏi, đầu óc của hắn mặc dù phản ứng có hơi chậm chạp, bất quá lúc này cũng đã nhận ra, nếu nói là cuộc độ bổ tàn khốc, chẳng bằng nói là chuyến du lịch mỹ diệu.

- Trông coi cho kỹ súng của ngươi đi.

Long Khải Ca cảm thấy vô cùng phản cảm với phong cảnh ở trước mắt, hắn không thích cái loại không khí yên binh này, càng không thích ngày tháng không có kẻ địch, cho nên hắn nghiêm túc quát Lạc Hổ Sơn cầm súng máy lên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Ở trong tiềm thức, Long Khải Ca cảm thấy có một chút nguy hiểm, bất quá đó rốt cuộc là nguy hiểm gì thì hắn lại không biết, dù cho ở trên bến tà hắn không phát hiện ra bất kỳ ai có địch ý, nhưng thành viên của đội đột kích Thủy Mẫu bất kể lúc nào cũng phải ở vào trạng thái cảnh giới.

Long Khải Ca quay đầu lại nhìn, ném cho những chiến sĩ tinh thần có chút buông lỏng một ánh mắt nghiêm khắc, để toàn bộ bọn họ đề cao cảnh giác đừng để cảnh tượng giả ở phía trước mặt làm mê hoặc.

Ánh mắt của Long Khải Ca lướt qua vị trí của Huyết Trần, phát hiện ra tay súng bắn tỉa hai mươi bảy tuổi này vẫn lạnh lùng nâng súng ngắm Già Lan Mã, không nói một lời, không hề nhúc nhích, giống như đã hóa thành tượng vậy, nóng súng nhắm chuẩn về phía cầu tầu.

“Hảo tiểu tử, có tiền đồ,” Long Khải Ca trong lòng thầm tán thưởng.

Chuyện Lưu Thạch ở khoảng cách cực xa bắn một phát súng làm bị thương Vũ Văn Thành Đô, đã lưu truyền rộng khắp trong quân Lam Vũ, một lần nữa tạo nên thần thoại tay súng bắn tỉa vô địch Lưu Thạch.

Thần thoại này đã kích thích rất lớn với những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ, cùng với việc bọn họ chiêm ngưỡng phong phạm của tiền bối, cũng nhận thức được rõ ràng, trình độ của Lưu Thạch không phải là bọn họ không thể đạt tới, chỉ cần bọ họ bỏ ra đủ nỗ lực, bọn họ liền có thể trở thành một Lưu Thạch khác, cho nên, có rất nhiều tay súng bắn tỉa có chí khí, đều âm thầm hạ quyết tâm, đem vượt qua Lưu Thạch trở thành mục tiêu trong đời của mình.

Trong đủ các loại tay súng bắn tỉa muốn vượt qua Lưu Thạch ấy, thì Huyết Trần cũng là một trong số đó, trong khoảng thời gian trú đóng ở bản đảo Hỏa Long, thành danh của Huyết Trần vọt lên, trở thành tay súng bắn tỉa xuất sắ nhất trong trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quan Lam Vũ.

Hai vương quốc Pháp Bố Nhĩ và Pháp Lôi Nhĩ mặc dù đã bại quân Lam Vũ chiếm lĩnh rồi, nhưng bọn họ vẫn còn rất nhiều thợ săn xuất sắc không muốn làm thuộc hạ của quân Lam Vũ, bọn chúng luôn ngầm tập kích người của quân Lam Vũ bị rớt khỏi đội, trong khoảng thời gian mấy tháng đó, quân Lam Vũ đã có gần một trăm người ngã xuống dưới súng săn của bọn chúng, hải quân lục chiến đội đã xuất động lượng quân lớn đi truy quét, nhưng không có hiệu quả gì.

Sau này, căn cứ vào kiến nghị của Dương Túc Phong, hải quân lục chiến đội đã dùng biện pháp lấy độc trị độc, phái ra những tay súng bắn tỉa như Huyết Trần đi hành động đơn lẻ, dùng sách lược bắn lén và chống bắn lén, chuyên môn tiêu diệt những tên thợ săn gây khó dễ cho quân Lam Vũ kia.

Kết quả dùng thời gian hai ba tháng, đã cở bản quét sạch được những tên thợ săn phản kháng, trong cuộc hành động đánh lén và chống đánh lén đó, Huyết Trần tổng cộng bắn chết mười một đối thủ, là người có thành tich cao nhất trong số những tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ, vì thế, hắn được ban cho quân hạm sĩ quan tam cấp trước thời hạn, đồng thời nhận được một chiếc chương chiến công hạng nhất.

Trong con mắt nhìn không chớp của Trần Kiếm Phi, thuyền vận chuyển chầm chập cập bờ, có mấy chiến sĩ của hải quân lục chiến đội mau chóng xuống thuyền, muốn chiếm lấy vị trí cầu tàu đống thời triển khai cảnh giới xung quanh.

Mặc dù không có quân địch, nhưng những chiến sĩ này vẫn rất cảnh giác, nóng súng từ đầu tới cuối chĩa thẳng về phía trước mặt, đồng thời ở trên thuyền vận chuyện còn có chiến sĩ khác của quân Lam Vũ nâng súng yểm trợ cho hành động của bọn họ.

Thế nhưng chuyện bất ngờ lại đột nhiên xảy ra ở dưới loại tình hình đó.

Rắc rắc rắc …

Cùng với một loạt âm thanh buốt tai, Long Khải Ca kinh ngạc nhìn thấy chiếc cầu tàu ở bên cạnh thuyền vận chuyển đột nhiên nứt toác, đồng thời từ bên trong có một bóng người màu đen vọt ra như một ánh chớp, tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh tới mức cả Long Khải Ca cũng không kịp nhìn thấy rõ ràng.

Mấy chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ vừa mới bước lên cầu tàu không kịp phản ứng, một ánh kiếm chói mắt đã xẹt qua cổ bọn họ, máu tươi rưới lê trên không trung, thi thể của bọn họ dưới sức mạnh chấn động của bóng đen kia, lần lượt ngã vào trong nước biển, bắn lên giọt nước đỏ sẫm mang lẫn máu tươi.

- Bắc Mục Thiên Tôn!

Long Khải Ca trầm giọng kếu lên, theo tiềm thức bóp cò súng tiểu liên.

Đoàng!

Huyết Trần bóp cò súng, viên đạn rít lên bay đi.

Song, động tác của Bắc Mục Thiên Tôn quá nhanh hơn nữa lại biển đổi khó lường, Huyết Trần không có kinh nghiệm thời gian trễ không chế không được tốt, hắn không ngờ tốc độ của đối phương nhanh như thế, bởi vậy viên đạn sạt qua sau người Bắc Mục Thiên Tôn bay mất, rồi độp một cái bắn nát một chiếc thùng chứa nước sạch ở bên treen bến tàu, nước ở bên trong tức ào ào tràn hết ra bên ngoài.

Bóng người màu đen trong chớp mắt hóa lớn ở trước mặt Long Khải Ca, một luồng sát khí buốt xương bao phủ lấy Long Khải Ca.

Bắc Mục Thiên Tôn là nhân vật cỡ nào, cho nên vừa nhìn một cái là nhận ra ngay Long Khải Ca chính là quan quân quân Lam Vũ lớn nhất ở nơi này, bắt giặc phải bắt vua trước, nên người đầu tiên lão ta nhằm vào là Long Khải Ca.

Thế nhưng, lão ta không biết rằng Long Khải Ca cũng chẳng phải là nhân vật đơn giản, hẳn đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, tới ngay cả Hỏa Long cũng chẳng giết được hắn, cho nên Long Khải Ca cũng chẳng sợ Bắc Mục Thiên Tôn, không cần suy nghĩ Long Khải Ca nâng ngay súng tiểu liên xả ngay một tràng.

Tạch tạch tạch …

Long Khải Ca không nhìn thấy hướng đi của đạn, nhưng trong trực giác hắn nhận ra đã có viên đạn bắn trúng Bắc Mục Thiên Tôn.

Gần như cùng lúc đó, Lạc Sơn Hổ đang trợn tròn hai mắt cũng nhấc súng máy lên, nhắm vào phương hướng Bắc Mục Thiên Tôn, nhả đạn xối xả, súng máy Bạo Phong Tuyết mà hắn điều khiển uy lực khủng khiếp hơn khẩu tiểu liên nhỏ tẹo của Long Khải Ca nhiều, đạn đi tới đâu nơi đó chỉ có cái chết, chỉ riêng cái âm thanh như xé giấy dầu kia đã đủ làm cho mỗi một còn người sinh ra cảm giác rùng mình sởn gai ốc rồi.

Những chiến sĩ khác của đội đột kích cũng đưa ra phản ứng, một loạt tiếng súng nổ vang lên, đuổi theo bóng dáng của Bắc Mục Thiên Tôn, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ được trang bị cơ bản đều là vũ khí tự động, ở thời khắc sống chết, mỗi một người đều không chút do dự xả tất cả đạn của mình ra.

Tạch tạch tạch …

Đạn trút ra như mưa rào, nhưng thân thể tiến tới của Bắc Mục Thiên Tôn vẫn không dừng lại, thậm chí là còn nhanh hơn.

Đột nhiên Long Khải Ca cảm thấy ngực mình tê buốt, rồi ngã ngửa ra đằng sau, súng tiểu liên rơi khỏi tay, trong chớp mắt ngã xuống đo, hắn loáng thoáng nhìn thấy Bắc Mục Thiên Tôn tung người lên không quét qua một đường kiếm, kiếm khí hùng hậu đánh tới, mấy chiến sĩ quân Lam Vũ bên cạnh lão ta cũng loạng choạng, thiếu chút nữa té ngã, đạn bắn đều vọt hết lên trời.

Bất quá, thân thể của Bắc Mục Thiên Tôn cũng bị đạn bắn cho nở ra hai bông hoa máu, giữa nên trời xanh thăm thẳm trông bắt mắt khác lạ, đó là do Huyết Trần và Lạc Sơn Hổ bắn trúng lão ta.

Nhưng dù sao là một nhân vật lợi hại đã đối địch với Thánh Điện đế quốc Tinh Hà mấy chục năm trời, sức sống của Bắc Mục Thiên Tôn cũng ngoan cường chưa từng có, liên tục trúng đạn, không ngờ lại cứ như không bị làm sao hết, thanh trường kiếm trong tay vẫn cứ lóe lên ánh sáng làm người ta phát sợ.

Lúc này trong ý thức của Long Khải Ca chỉ có một ý nghĩ: lão Vương Bát Đản này không phải là con người.

Khặc khặc khặc ….

Bắc Mục Thiên Tôn đột nhiên phát ra một trang cười quái đản, trường kiếm một lần nữa rung lên, chấn gẫy mấy đoạn lan can, sau đó tung người một cái tuyệt đẹp, rơi xuống bên trên cầu tàu, trong chớp mắt đã biến mất ở đằng xa.

Động tác của lão ta vẫn cứ nhanh nhẹn y như lúc tới vậy, nhanh tới múc Long Khải Ca không kịp phản ứng, thoáng cái thôi đã rời khỏi khoảng cách hai trăm mét rồi thoát khỏi tầm đạn của đại đa số súng ống quân Lam Vũ, nhưng bọn Long Khải Ca làm sao có thể dễ dàng để lão rời đi như vậy? Làn mưa đạn vẫn cứ đuổi sát sau lưng của lão.

Tiếng súng nổ của quân Lam Vũ vang lên không ngớt, làm cả cảng Ba Đế Á chó chạy gà bay, tiếng đồ vật đổ vỡ nối tiếp nhau vang lên, người Lôi Mông ở trên bến tàu sợ vỡ mật, có một số người bình tĩnh nằm úp sấp trên mặt đất, một số người hoảng loạn chạy bừa, có người thì cứ đứng ngây ra như phỗng ngay tại chỗ không nhúc nhích, kết quả không may cản trước làn đạn lao tới, tức thì có liền mấy người ngã xuống.

Làm cho Long Khải Ca buồn bực là Bắc Mục Thiên Tôn vẫn thủy chung nhanh hơn đạn một bước, đạn của quân Lam Vũ bắn ra chỉ lưu lại những dấu vết ở đằng sau, chứ từ đầu tới cuối không bắn trúng thêm được lần nào nữa.

Lão gia hỏa này không ngờ cũng biết học cách di chuyển hình chữ “Z” để tránh đạn, khoảng cách đã hơi xa, Huyết Trần nổ súng mấy lần đều không bắn trúng.

- Mẹ kiếp! Đừng để lão ta chạy thoát.

Long Khải Ca vội búng người bật dậy, thuận tay vơ lấy khẩu súng tiểu liên của mình, vừa rồi lúc ngã xuống, khẩu súng tiểu liên rơi khỏi tay, nhưng may mắn là dây đeo vẫn còn ở trên người hắn, nếu không đã sớm rơi vào trong biển rộng rồi.

Nhưng khi Long Khải Ca đứng lên, cảm thấy ngực đau nhói như muốn xé nát ra, nhất thời không chịu đựng được, lại ngã vật ra đằng sau, phải mất một lúc lâu, mới miễn cưỡng cựa mình bò dậy được, trong lòng sớm đã đem lão già Bắc Mục Thiên Tôn nguyền rủa tới một vạn tám ngàn lần.

Nhưng khi Long Khải Ca bò dậy, thì bóng dáng của Bắc Mục Thiên Tôn đã cách các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội ít nhất phải tới năm sáu trăm mét rồi, bóng lưng đã vô củng nhỏ bé, chi còn nhỏ như một chấm mực, hơn nữa khoảng cách vẫn đang không ngừng bị kéo giãn, trừ Lưu Thạch trong truyền thuyết kia ra, sợ rằng không một ai có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách xa như thế nữa.

Bọn Long Khải Ca chỉ đành thất vọng hạ nòng súng xuống, sau đó dậm chân chửi rủa một cách hết sức không cam lòng, hối hận vì sao vừa rồi không trút cả băng đạn vào trong ngực Bắc Mục Thiên Tôn.

Tiếng súng dần dần ngừng lại, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội vội vàng cứu chữa cho nhau, may mắn là Bắc Mục Thiên Tôn bị trúng đạn trước, cho nên uy lực của kiếm khí phát ra đã yếu đi rất nhiều, không tạo thành hậu quả trí mạng.

Bất quá, có mấy người bao gồm cả Long Khải Ca trong đó, đều cảm thấy toàn thân đau đớn nóng rát, nhát là ở vị trí lồng ngực chỉ cần có thứ gì chạm vào, là đau tới mức làm cho Long Khải Ca mắt nảy đom đớm, trời đất đảo lộn.

Người Lôi Mông ở bên trên bên tàu lúc này mới có người dám mở mặt ra xem là có chuyện gì, kết quả phát hiện ra ở trên bến tàu khắp nơi là những vết máu tươi, vì thế bọn họ lại nhắm tịt mắt vào.

Mấy chiến sĩ của đội đột kích Thủy Mẫu nhảy xuống biển, vớt những chiến sĩ bất hạnh hi sinh lên, mọi người đều căm hận phẫn nộ, nhưng lại chẳng thể làm được gì.

Long Khải Ca quỳ dựa vào mạn thuyền, cố nhịn cơ đau ở ngực, không cam lòng nhấc kính viễn vọng lên, chỉ nhìn thấy ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, bóng người đang nhảy lên của Bặc Mục Thiên Tôn vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng, song khoảng cách thì đã hơn một nghìn mét rồi.

Đột nhiên, Long Khải Ca mừng rỡ phát hiện ra, thân thể của Bắc Mục Thiên Tôn xuất hiện một chút sự khác thường, tựa hồ như có chút không khống chế được nữa, khi lao về phía trước đã có dấu hiệu loạng choạng, xem ra thương thế cuối cùng cũng đã phát tác rồi, dù sao đạn dược của quân Lam Vũ cũng đâu phải nặn ra từ bùn.

- Mẹ kiếp!

Long Khải Ca tức tối chửi rủa, sau đó nuối tiếc bỏ kính viễn vọng xuống, khoảng cách đã quá xa, cho dù thương thế của Bắc Mục Thiên Tôn đã bắt đầu phát tác, nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì được đối phương.

Súng ngắm Già Lan Mã có tầm bắn hữu hiệu xa nhất không hơn được một nghìn hai trăm mét, còn muốn ở khoảng cách một nghìn hai trăm mét này bắn một phát trúng được Bắc Mục Thiên Tôn, chừng là chỉ có Lưu Thạch ở trong truyền thuyết kia mới có thể làm được thôi.

Bất quá Lưu Thạch căn bản không có mặt ở bán đảo Hỏa Long, cho nên suy nghĩ này cũng thuần túy chỉ là mơ mộng thôi.

- Mẹ kiếp!

Ở đằng xa, Trần Kiếm Phi nâng kính viễn vọng quan sat cũng không nhin được bật ra câu chửi, trong lòng cảm thấy có chứt bức bối, giống như cso thứ gì đó muốn phát tiết nhưng lại không thể phát tiết ra được.

Bắc Mục Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện, giết chết mấy binh sĩ hải quân lục chiến, cho quân Lam Vũ một đòn phủ đầu, rồi lại có thể mang theo thương thế chạy thoát, đúng là làm người ta tức tối.

Bất quá, kỳ tích luôn phát sinh ra ở lúc người ta không ngờ tới, chính đang lúc buồn bực, Long Khải Ca và Trần Kiếm Phi đều nghe thấy một tiếng động làm người ta vừa ngạc nhiên lại vừa phấn chấn, trong chớp mắt đã thu hút hết sự chú ý của bọn họ.

Tiếng pháo, là tiếng pháo đinh tai nhức óc.

Uỳnh uỳnh uỳnh …

Tiếng pháo ê tai phá nát sự yên tĩnh của cửa cảng Ba Đế Á, Trần Kiếm Phi và Long Khải Ca theo tiềm thức ngẩng đầu lên, chỉ mờ mờ nhìn thấy có pháo đạn vọt qua bầu trời trong xanh, lưu lại từng cái đuôi thật dài, sau đó rồi nện xuống chỗ cách đó hơn một nghìn mét, uỳnh một tiếng, phát nổ dữ dội, khói đen mù trời tức thì bao phủ lên bóng dáng của Bắc Mục Thiên Tôn.

“Hay!” Không biết là ai hưng phấn kêu lên.

Long Khải Ca giật mình quay đầu lại, lập tức nhìn thấy thì ra là Long Nha chiến hạm số 303 hải quân quân Lam Vũ đang nổ pháo oanh kích, bốn khẩu pháo hạm thay nhau rền vang, mang theo ánh lửa chói lòa gần như làm chấn động toàn bộ cả Ba Đế Á.

Nhưng những chiếc chiến hạm hải quân khác thì lại chẳng thấy có chút động tĩnh nào, không ngừng có pháo đạn rơi xung quanh Bắc Mục Thiên Tôn, nối nhau phát nổ, mau chóng đem thân ảnh của Bắc Mục Thiên Tôn hoàn toàn bao phủ.

- Chết tiệt! Quá thần kỳ rồi!

Long Khải Ca đột nhiên hưng phấn như muốn nhảy cẩng lên, lớn tiếng hét vang, cơn đau ở ngực hoàn toàn biến mất.

Trần Kiếm Phi cũng kích động đấm một phát, thiếu chút nữa làm gãy cả lan can.

Thì ra từ bên trong kính viễn vọng bọn họ nhìn thấy, đạn pháo của pháo hạm hải quân đã bắn tung Bắc Mục Thiên Tôn lên, thân thể của lão ta bị văng lên trên bầu trời, sau đó lại ngã mạnh xuống, phía dưới những vụ nổ mãnh liệt như vậy, cho dù Bắc Mục Thiên Tôn có là Đại La Thiên Tôn, cũng chớ mong sống sót nổi, huống chi trên người lão còn mang thương tích.

Trần Kiếm Phi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội vàng hạ lệnh Long Khải Ca đi xem xét tình hình của Bắc Mục Thiên Tôn, nhất định sống phải thấy người, chết phải thấy xác, rồi lại hạ lệnh điều ta xem vị thân pháo thủ vừa nổ pháo kia là ai, mẹ nó, quả thật là quá thần kỳ.

Kết quả vừa điều tra, thì ra là một hạm trưởng tên là Trần Ninh Viễn vốn ngứa ngáy chân tay, nhìn thấy Bắc Mục Thiên Tôn ngông cuồng như thế, không kìm chế được nổ bừa pháo giáo huấn lão ta, kết quả là mèo mù vớ cá rán, lại có thể giết được Bắc Mục Thiên Tôn Thật.

- Trần to mồm ư?

Trần Kiếm Phi ngạc nhiên thốt lên, mấy ngày nay, hắn ngoại trừ biết Trần Ninh Viễn có công phu huyên thuyên cả ngày không biết chán ra, thì đúng là không ngờ rằng hắn còn có loại bản lĩnh này, tức thì bội phục sát đất, thường nghe nói hải quân quân Lam Vũ là chốn ngọa hồ tàng long, quả nhiên là như thế.

Bất quá, Trần Kiếm Phi đúng là vẫn còn coi thường Trần Ninh Viễn rồi, ở trong hải quân quân Lam Vũ tuyệt đối không có kiểu nhân vật hay gọi là phái thái tử phái học viện gì hết, bất kể ngươi là ai, ngươi có bối cảnh như thế nào, chỉ cần tiến vào hải quân quân Lam Vũ, đều phải bắt đầu từ cấp thấp nhất.

Trước khi Trần Ninh Viễn được làm hạm trưởng Long Nha chiến hạm, đã có ba năm làm pháo thủ, Khi làm pháo thủ, hắn luôn chuyên tâm suy xét kỹ thuật xạ kích, vùi đầu làm việc, rất ít khi nói chuyện, bởi thế mà trở thành pháo thủ xuất sắc nhất của hạm đội Khắc Lý Khắc Lan.

Đáng tiếc hạm đội Khắc Lý Khắc Lan không có trận chiến nào lớn, cho nên hắn thủy chung không có cơ hội để được vang danh giang hồ, sau này được làm hạm trưởng rồi, chắc là muốn nói bù cho thời gian trước kia, cho nên công phu càm ràm mới lợi hại như thế, lại bất hạnh che mờ đi công phu chân thực thần pháo thủ của hắn.

Lần này phụ trách yểm hộ trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội, các chiến hạm của quân Lam Vũ đều là lâm thời tập hợp từ các chiến hạm, rồi giao tạm cho Trần Ninh Viễn chỉ huy.

Bởi vì khi đổ bộ không có khó khăn gì, cũng chẳng hề phát hiện nổi một mục tiêu quân sự có giá trị oanh tạc, càng chẳng cần phải nói tới hỏa pháo chi viện gì nữa, cho nên Trần Ninh Viễn cảm thấy buồn chán, thuyền viên trên thuyền của hắn cũng sợ hắn chết khiếp, sợ bị hắn kéo tới lảm nhảm, cho nên đều trốn cho thật xa.

Trong lúc buồn chán, Trần Ninh Viễn chỉ đành lấy Bắc Mục Thiên Tôn ra để giải trí, cũng để thử lại xem tài nghệ của mình có bị ngượng tay chưa, không ngờ lại bắn chết được Bắc Mục Thiên Tôn thật, Trần Ninh Viên ngoài vui sướng ra, bản thân cũng hơi ngẩn ra.

Vì sao lại ngẩn ra?

Vì làm thế này chẳng phải rõ ràng là cướp công của hải quân lục chiến đội sao?

- Lão đại! Anh thật siêu phàm!

Mấy quan quân hải quân tán thưởng tự tận đáy lòng, Trần Ninh Viễn ở trong lòng bọn họ để thăng lên tới địa vị thần tượng rồi.

Kỳ thực Trần Ninh Viễn còn rất là bình tĩnh, biết rằng vào lúc này mình nên làm gì, cho nên lập tức bày ra cái vẻ bản thân tựa hồ cũng không thể nào tin được, lại còn làm bộ làm dáng chắp tay lại, lẩm nhẩm:

- Nam vô a di đà phật, đại từ đại bi quán thế âm bồ tát, tối nay con mời người ăn lót dạ, thích trâu thích lợn người cứ mặc sức chọn …

Hừ! Kết quả là trò mèo của hắn lập tức bị người ta nhìn xuyên, mấy viên quan quân hải quân kia quay ngoắt bỏ đi, hải quân quân Lam Vũ lấy đâu ra người tin Phật?

Bọn Long Khải Ca lao lên cửa cảng, rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới vị trí Bắc Mục Thiên Tôn bị pháo đạn bắn tung, lùng sục mất một lúc, mới phát hiện ra thi thể của nhân vật anh hùng từng chấn động cả đại lục Y Lan này ở trong một khe núi.

Nhân vật từng tung hoành vô địch này đã chết tới không thể chết thêm được nữa, một mảnh đạt vỡ đâm sâu vào ngực lão ta, cắm thẳng vào vị trí tría tim, làm tim của lão ta hoàn toàn bị cắt nát, cho dù Bắc Mục Thiên Tôn có bản lĩnh bằng trời chăng nữa, thì tim bị đánh nát rồi cũng chỉ có thể nói lời tạm biệt với cái thế giới này thôi.

- Lần này thì lão ta không thể giả chết được nữa rồi.

Long Khải Ca lẩm bẩm nói, đưa tay gãi đầu, hắn vẫn cảm thấy khó mà tin được đây là sự thực.

Nếu như ngươi nói với người ta Bắc Mục Thiên Tôn bị đại pháo bắn chết, không biết là có ai chịu tin không? Dù sao thì bản thân hắn sẽ không tin.

Huyết Trần lặng lẽ lắc đầu, hạ súng ngắm Già Lan Mã xuống, hắn bỉểu thị sự kinh hãi một trăm hai mươi phần trăm với kỹ thuật xạ kích của pháo binh hải quân, ở khoảng cách xa như vậy mà có thể bắn một phát pháo trúng ngay, thì chỉ có thể dùng một từ để hình dung thôi, đó là :thần.

Lạc Sơn Hổ thì ngẹo đầu đi, không biết phải nói cái gì, tựa hồ điều này đã nắm ngoài phạm vi mà hắn có thể tưởng tượng.

Những đội viên đội đột kích khác cũng im lặng nhìn thi thể Bắc Mục Thiên Tôn tới phát ngây phát nốc, không thể tin nổi vào tính chích xác của pháo binh hải quân, người này nhìn người kia, cảm giác kính sợ cứ thế tự nhiên sinh ra. Nói tới tận cùng cũng chỉ có bốn chữ, đó là: quá sức thần kỳ.

Không lâu sau đó, đại quân của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng lũ lượt đổ bộ lên bờ, Trần Kiếm Phi đi tới chỗ Bắc Mục Thiên Tôn bị mất mạng, nhìn thi thể Bắc Mục Thiên Tôn bị mạnh đạn cắm sâu vào người, cảm thán nói:

- Lợi hại! Lợi hại!

Sau đó lại lắc đầu thở dài rồi bỏ đi, nhân vật mà hắn nói lợi hại, tất nhiên không phải là Bắc Mục Thiên Tôn, mà là hạm trưởng Trần Ninh Viễn của Long Nha chiến hạm số 303 hải quân quân Lam Vũ.

Bất quá đáng tiếc, cái vị nhân vật lợi hại mà Trần Kiếm Phi tán thưởng kia không có cơ hội tới tận mắt nhìn chiến quả của mình, hắn vừa mới nhận được mệnh lệnh của Khắc Lý Khắc Lan quan tư lệnh hạm đội, phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đảo Sùng Minh, lúc này hắn đã cách cửa cảng Ba Đế Á hơn mười hải lý rồi.

Có điều, phát pháo kia, đã định sẵn hắn sắp được lưu lại cái tên đặc biệt của mình ở trong hải quân quân Lam Vũ, còn ở trong trận đại hải chiến tiếp theo, Trần Ninh Viễn lại một lần nữa phát huy bản sắc thần phảo thủ, tạo nên uy phong hiển hách, lập nên chiến tích oanh hùng, bất quá những điều đó đều là sau này cả rồi.

Cái chết của Bắc Mục Thiên Tôn, cơ bản đã quét bỏ chướng ngại chủ yếu của quân Lam Vũ trong biên cảnh vương quốc Lôi Mông, không có sự uy hiếp của Bắc Mục Thiên Tôn, Trần Kiếm Phi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, Dương Túc Phong cũng hoàn toàn yên tâm, không hỏi tới chiến sự của bán đảo Hỏa Long nữa, các tay súng bắn tỉa của hải quân lục chiến đội cũng có thể nghỉ ngơi một lúc rồi.

Quân Lam Vũ tiến thẳng một mạch từ Ba Đế Á tới thành Tứ Sắc Cúc, dọc đường chẳng gặp phải sự phản kháng đáng kể nào, những nhóm quân đội lẻ tẻ của vương quốc Lôi Mông còn chưa đủ cho bọn Long Khải Ca nhét vào kẽ răng.

Hỏa Long không giết chết được hắn, Bắc Mục Thiên Tôn cũng không giết nổi hẳn, Long Khải Ca cảm thấy mình đã trở thành thánh đấu sĩ có tấm thân bất tử rồi, mỗi khi gặp chiến đấu là luôn xung phong ở phía trước, tinh thần không hề biết sợ của hắn đã cổ vũ những thành viên khác của đội đột kích tranh giành nhau tiến lên, chỉ sợ mình sẽ trở thành người bị tụt lại sau cùng, đã nhẹ nhàng quét sạch con đường tiến quân.

Ba ngày sau, đại quân của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã tới được ngoại vi của thành Tứ Sắc Cúc, dựa theo phép tắc cũ, Trần Kiếm Phi hạ lệnh đưa thư khuyên hàng cho Tư Đế Phân quốc vương Lôi Mông, kết quả bị Tư Đế Phân xé nát, ném thẳng vào mặt người đưa thư của quân Lam Vũ ngay tại chỗ, vì thế chiến đấu lập tức bùng phát.

Nếu chỉ nói riêng về góc độ thành thị, thì thành Tứ Sắc Cúc chẳng có chỗ nào đang để chú ý, thành thị phồn hoa nhất ở trên bán đảo Hỏa Long ước chừng cũng chỉ tương đương với một cái chợ mua bán ở nông thôn của địa khu Cách Lai Mỹ mà thôi.

Chỉ có những pháo đài kiên cố đứng sừng sững ở bốn xung quanh tòa thành, mới khiến cho quân Lam Vũ chú ý, những tòa pháo đài hết sức to lớn này, cổ nhất cũng đã có ba trăm năm lịch sử, cơ bản đều được dùng những tảng đá lớn chất thành, cực kỳ kiên cố.

Ở bên trên pháo đài, lặp đặt pháo ống đồng Vô Địch Đại Tướng Quân mà vương quốc Lôi Mông lấy làm kiêu ngạo, cỡ nòng tới 402 ly, tầm bắn hơn một nghìn sáu trăm mét.

Những khẩu đại pháo này, nếu như ở trong con mắt của người khác, tất nhiên là vô cùng uy thế, đối diện với kẻ địch xông thẳng tới, nó chỉ tùy tiện bắn một phát, là có thể làm ngả rạp hàng loạt.

Vương quốc Lôi Môn đã từng nhiều lần nổ ra nội chiến, trong mỗi lần nội chiến thứ mà các thế lực tranh nhau cướp đoạt trước tiên khẳng định là những khẩu đại pháo này, bởi chỉ cần khống chế được những khẩu đại pháo này là bằng với việc khống chế thành Tứ Sắc Cúc, mà không chế thành Tứ Sắc Cúc, cơ bản cũng chính là khống chế toàn bộ vương quốc Lôi Mông.

Quốc vương Tư Đế Phân và đại tướng quân Tạp Lý Mỗ có đầy đủ lý do để tin rằng, những tòa pháo đài to lớn này có thể ngăn cản được bước tiên của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, thậm chí là có thể làm bọn họ biến mất toàn bộ ở phía dưới pháo đài.

Cho nên bọn chúng co cụm tất cả binh lực, chuẩn bị dựa vào những khẩu đại pháo này triển khai cuộc chiến tranh đoạn với quân Lam Vũ, nhưng bọn chúng đã nhầm rồi, hơn nữa còn nhần lẫn cực lớn, quân LamVũ ở trước mặt bọn chúng, mới thực sự là cao thủ dùng pháo.

Để đối phó với những khẩu đại pháo này, Trần Kiếm Phi đã không ngại gian khổ kéo tới ba khẩu pháo trái phá 122 ly, chuyên dùng mấy chục thớt chiến mã ngày đêm không nghỉ kéo tới bên ngoài thành Tứ Sắc Cúc.

Quả nhiên, pháo trái phá vừa mới cất tiếng gầm vang, Tư Đế Phân và Tạp Lý Mỗ đã biết là toi đời rồi, bọn chúng chưa từng nhìn thấy đại pháo có uy lực khủng khiếp như thế, pháo đạn rơi xuống, đối với pháo đài dùng đá tảng chất thành tổn hại không lớn lắm, nhưng pháo ống đồng lắp ở bên trên bị bắn cho rơi lăn lóc, thậm chí còn bị bắn cho tan nát. Sau khi liên tục oanh kích cả một buổi trưa, tất cả đại pháo của vương quốc Lôi Mông đã bị phá hủy.

Thành Tử Sắc Cúc thế là trơ trụi không có gì che chở nữa rồi.

Hải quân lục chiến đội tuân theo trình tự của kế hoạch triển khai tấn công.

Tư Đế Phân và Tạp Lý Mỗ thì tiếp tục rêu rao sẽ dựa vào thân thể chiến đấu tới cùng với quân Lam Vũ.

Thực tế thì lúc này ở bên trong thành Tứ Sắc Cúc đã loạn lắm rồi, tin tức Bắc Mục Thiên Tôn bị chết, lập tức làm cho tòa thành thị mỹ lệ này tức thì chìm vào trong hỗn loạn, trước nay Bắc Mục Thiên Tôn đều là sống lưng của vương quốc Lôi Mông, mà thực tế thì Bắc Mục Thiên Tôn cũng là hi vọng duy nhất để chiến thắng quân Lam Vũ, không có Bắc Mục Thiên Tôn là bằng với hi vọng bị dập tắt.

Mà tất cả pháo đại dùng để sinh tồn cũng mất sạch, làm cho một chút hi vọng manh manh cuối cùng có thể kháng cự quân Lam Vũ của quân đội Lôi Mông cũng hoàn toàn biến mất, rất nhiều người chẳng cần đầu óc sáng suốt lắm cũng có thể tưởng tượng ra, thành Tử Sắc Cúc bị quân Lam Vũ công phá chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng quốc vương Tư Đến Phân của vương quốc Lôi Mông, cùng đại tướng quân Tạp Lý Mỗ của hắn còn muốn ngoan cố kháng cự, bọn chúng còn đặt ra một kế hoạch chuẩn bị ngọc đá cùng tan với thành Tứ Sắc Cúc, muốn đem ba vạn quân đội Lôi Mông hoàn toàn phân tán ở bên trong thành Tứ Sắc Cúc, trỉển khai hạng chiến sinh tử với quân Lam Vũ.

Tạp Lý Mỗ công khai tuyên bố, sẽ đem mỗi một căn phòng, mỗi một con đường của thành Tử Sắc Cúc đều trở thành phần mộ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, mà mỗi một cư dân của thành Tứ Sắc Cúc, sẽ hi sinh tất cả vì cuộc chiến này, bao gồm mạng sống của bọn họ.

Tư Đế Phân và Tạp Lý Mỗ đã phát điên, bọn chúng đúng là đã bắt đầu thực hiện kế hoạch này, Trần Kiếm Phi có thể nhìn thấy từ bên trong kính viễn vọng, quân đội Lôi Mông bắt đầu phân tán ở các khu phố, phân tán vào trong mỗi một căn phòng.

Bất quá vào lúc này những tiếng nói phản đối cũng đã xuất hiện, đó là thánh nữ tên là Tát Phỉ Nhã, nàng dũng cảm đứng ra, yêu cầu đám phán hòa bình với quân Lam Vũ, kết thúc cuộc chiến này một cách hòa bình, sự đối kháng của nàng và Tư Đế Phấn đã cải biến hình thức của cuộc chiến này.

Tông giáo của vương quốc Lôi Mông, là một tông giáo rất nguyên thủy, rất lạc hậu, cũng không hình thành được sức mạnh đoàn thể gì to lớn cho lắm, nhưng dựa trên sự sùng bái và sợ hãi của cư dân đương địa với Hỏa Long, cho nên cũng hình thành một cái gọi là đoàn thể sùng bái Hỏa Long.

Người lãnh đạo của đoàn thể này đều là pháp sư có thể kêu gọi Hỏa Long, vừa vặn, Tát Phỉ Nhã cũng có thể gọi được Hỏa Long, cho nên trở thành lãnh tụ tông giáo của vương quốc Lôi Mông.

Trước kia, Tư Đế Phân căn bản không hề đề Tát Phỉ Nhã vào trong mắt, vì nàng chẳng hề có sức hiệu triệu gì, nhưng hiện giờ thì đã khác rồi, Bắc Mục Thiên Tôn bị giết, tất cả pháo đài bị phá hủy, rất nhiều người Lôi Mông rơi vào sự hoảng loạn cực độ, trong sự hoảng loạn này bọn họ rất dễ bị tông giáo ảnh hưởng, nhất là tông giáo có liên quan tới Hỏa Long ảnh hưởng, ngoài ra Tát Phỉ Nhã cũng được vương quốc Đồ Lan ủng hộ, đây mới là điều làm cho Tư Đế Phân tức tối nhất.

Tập trung ở bên trong thành Tứ Sắc Cúc, ngoại trừ người của bản thân vương quốc Lôi Mông ra, còn có một vạn binh sĩ Đồ Lan vương đưa tới, cùng với quốc vương Phất Lan Kha của vươn quốc Đồ Lan và đại tướng quân Tát Tang của hắn.

Bọn họ đều bị vương quốc Lôi Mông ép tới trợ chiến, nhưng sau khi nhìn thấy được sự đáng sợ của đai pháo quân Lam Vũ, thì những người đến từ vương quốc Đồ Lan bọn họ đã chuẩn bị đầu hàng, bọn họ căn bản không tin vương quốc Lôi Mông có thể kháng cự lại sức mạnh của quân Lam Vũ, có điều dù sao đây cũng là thành Tứ Sắc Cúc, bọn họ không tiện tự mình ra mặt, vì thể liền đẩy Tát Phỉ Nhã ra.

Quả nhiên, trong thời gian ngắn ngủi hai ba ngày, Tát Phỉ Nhã đã tụ tập được vô số tín đồ, bọn họ tập trung ở bên ngoài vương cung thỉnh cầu, yêu cầu Tư Đế Phân lập tức mở cuộc đàm phán với qhải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, kết thúc chiến tranh một cách hòa bình.

Tư Đế Phân và Tạp Lý Mỗ đương nhiên sẽ không chịu đồng ý, người khác đều có thể đầu hàng, chứ bọn chúng đã nhiều lần tứ chối thiện ý của quân Lam Vũ, sớm đã làm cho Dương Túc Phong khó chịu trong lòng, cho dù bây giờ có đấu hàng đi nữa, Dương Túc Phong cũng tuyệt đối không đối xử tốt với bọn chúng, cho dù không nhốt vào bên trong nhà giam, thì cũng bị tước đoạt hết tài sản và quyển lực.

- Đem tên sứ giả vô sỉ, cùng với con nữ nhân đê tiện kia, ném hết lên đống lửa cho ta, ta phải thiêu chết bọn chúng! Con tiện nhân đó không phải có thể kêu gọi được Hỏa Long sao? Ta xem xem có Hỏa Long tới cứu ả không!

Tư Đế Phân gằn giọng hạ lệnh, hắn đã thẹn quá hóa giận , quyết tâm liều một trận, dùng toàn bộ thành Tứ Sức Cúc bồi táng với mình, thiêu chết Mã Không và Tát Phỉ Nhã, chỉ là một sự mở đầu nho nhỏ.

Tạp Lý Mỗ lập tức suất lĩnh binh sĩ tâm phúc, bắt lấy Mã Khôn sứ giả ngoại giao của quân Lam Vũ và Tát Phỉ Nhã thánh nữ của tông giáo Hỏa Long, trói cao bên trên lễ đài, sau đó chất rất nhiều gỗ ở phía dưới.

Tư Đế Phân muốn đích thân thiêu chết bọn họ vào thời khắc quân Lam Vũ công chiếm thành Tứ Sắc Cúc, cho quân Lam Vũ một buổi tang lễ cuối cùng, bất quá tính toàn của hắn mau chóng bị đổ vỡ.

Trong lúc không chú ý, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ được cư dân đương địa dẫn đường, thông qua đường hầm bí mật tiến vào thành Tứ Sắc Cúc.

Buổi tối ngày hôm đó, Tư Đế Phan đang ở trong vương cung thương lượng chuyện kháng cự tới cùng với Tạp Lý Mỗ, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng súng kịch liệt, hai tên tức thì kinh hãi biến sắc, biết rằng quân Lam Vũ đã đánh tới, quả nhiên, thuộc hạ mau chóng báo cho bọn chúng, quân Lam Vũ đã vào thành.

- Ta phải đi tận tay giết bọn chúng!

Tư Đế Phân điên cuồng gầm lên, cầm lấy bó đuôc lao về phía lễ đài, hắn vốn dẫn theo mấy trăm tên cận vệ hoàng cung, nhưng chẳng biết vi sao, đi một lúc bên cạnh đã không còn thấy một ai nữa rồi, nhưng hắn vẫn bất chấp đi về phía lễ đài.

Tạp Lý Mỗ dấn binh s