Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 247: Đấu Giá Phong Ba




Theo ý của Phượng Thải Y, chuyến đi tới thành Duy Nạp Tư của Dương Túc Phong căn bản là không cần thiết, chỉ cần phái một sứ giả tới là được, mà vị sử giả này thì nhân tuyển tốt nhất rõ ràng là Tài Miểu Miểu. Nhưng đáng tiếc là do vương quốc Cách Lai Mỹ xảy ra chút tình hình tạm thời, có nghị viện tại dưới sự xúi bẩy của một thể lực có ý đồ nào đó, mơ hồ có dấu hiệu chất vấn vương vị hợp pháp của công chúa Y Toa Bối Nhĩ, khiến cho Tài Miểu Miểu không cách nào rút thân ra được, đây không thể không nói là một nuối tiếc to lớn, nhìn quanh những người bên cạnh Dương Túc Phong, không còn một ai có thể đảm đương nhiệm vụ nặng nề như vậy nữa. Cho dù ngay cả bản thân Phượng Thải Y, cũng cho rằng mình không thể gánh vác được nhiệm vụ ngoại giao này.

Bởi thế, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng vì muốn thật nhanh giải quyết chuyện của liên bang La Ni Tây Á, chuyến đi này của Dương Túc Phong ở thế bắt buộc. Nếu như có thể thông qua ngoại giao làm ba nước Mai Lý Đạt, Mễ Á Lôi, và An Lai khuất phục, như vậy quân Lam Vũ sẽ có thể bớt đi phiền toái cực lớn, cũng có thể tranh thủ thêm nhiều thời gian hơn. Chiến đấu bên trong đế quốc đã kéo dài liên tục tới bốn tháng rồi, cũng nên phải tới lúc phân thắng bại, quân Lam Vũ nếu như còn không thật nhanh không chế các địa khu nhỏ lẻ bên ven bờ, như vậy tương lai cho dù trong nội địa đế quốc có cơ hội bằng trời, cũng chỉ khoanh tây ngồi nhìn mà thôi.

Đây là điều Dương Túc Phong tuyệt đối không muốn nhìn thấy, thật nhanh đánh về nội địa đế quốc mới là mục tiêu cuối cùng.

Có thể nỏi, chuyến đi tới thành Duy Nạp Tư này, điều hắn mong mỏi không chỉ đơn giản chỉ là mỗi Tô Khắc La.

Cứ như vậy, an bài và huấn luyện lại lần nữa đội cảnh vệ là hết sức cần thiết rồi.

Cho tới tận hiện giờ, bởi vì địa khu Mỹ Ni Tư chiến loạn trong thời gian dài, người ở tuổi tinh tráng bị giết rất nhiều, còn lại không được mấy. Sau khi khôi phục yên bình, kinh tế phát triển phi tốc lại cần lượng lớn sức lao động, cho nên nguồn binh lực của quân Lam Vũ thủy chung vẫn không đủ, tân binh quân Lam Vũ chiêu mộ được cơ bản đều an bài ở tuyến đầu, ở bên người Dương Túc Phong không hề có một đội cảnh vệ được chuyên môn thành lập, chỉ có một đội cảnh vệ lâm thời ước chừng ba mươi người, phụ trách nhiệm vụ đơn giản như canh gác tuần tra.

Tới sau này địa khu quân Lam Vũ khống chế tăng dần, nhân khẩu cũng dần tăng lên, nguồn binh lực cũng được gia tăng, nhưng những chiến sĩ chiêu mộ được lại phải ưu tiên bổ sung cho liên đội cơ sở, mở rộng biên chế quân đội, cho nên bên người Dương Túc Phong vẫn không có đội cảnh vệ chuyên môn, khi chiến đấu y thường tùy thời mà theo liên đội nào đó hành động, liên đội đó phải phụ trách nhiệm vụ tác chiến, lại phải phụ trách cảnh vệ. Phần lớn thời gian là tạm thời như thế cho xong.

Nhưng mà lần này tới thành Duy Nạp Tư hiển nhiên không thể tiếp tục như thế.

Theo ý của Vân Thiên Tầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư, cơ hội Tô Phỉ Thải Vi trở mặt động thủ không phải là không có, đương nhiên cũng chẳng phải là nói trở mặt là trở mặt ngay được, nàng cũng phải suy nghĩ tới hậu quả. Hiện giờ quân Lam Vũ đã dần đem binh lực chuyển tới vương quốc Tháp Lâm và trong biên cảnh vương quốc Tháp Lâm, mấy liên đội quân đầy đủ sinh lực kế sau trong tương lại mấy ngày nữa cũng sẽ lục tục đến nơi. Dưới tình huống đại quân sát biên giời như vậy, cơ hội Dương Túc Phong gặp phải công kích quy mô lớn chính diện trên cơ bản là có thể bỏ qua, trừ phi Tô Phỉ Thải Vi thực sự muốn Tô Khắc La tuyệt diệt.

Bọn họ lo lắng chính là đòn tập kích đằng sau.

Vụ án tập kích hành cung Đan Phượng mặc dù là giả, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể phát sinh án tương tự. Thực tế thì ở trên lịch sử của liên bang La Ni Tây Á, những nhân vật nắm quyền chết trong âm mưu quỷ kế hạ độc ám sát là nhiều không kể siết, các loại phương thức giết người không thể tiết lộ ra ngoài cũng xuất hiện không ngớt, những cao thủ võ công xuất quỷ nhập thần đích xác là một nỗi lo lắng lớn. Cùng với việc quân Lam Vũ quật khởi, Dương Túc Phong dần dần trở thành một trong những mục tiêu bị người ta chú ý nhất, Sương Nguyệt Hoa tới là một chứng minh rất tốt, hơn nữa Phương Phi Thanh Sương thủy chung cũng là một bóng ma không thể tiêu trừ, tin tưởng sau này loại tình huống tương tự còn có rất nhiều, bởi vì bất kể địa khu Âm Nguyệt hoàng triều của đại lục Y Vân, hay là nước Mã Toa của Y Lan đại lục, đều là địa phương sinh ra cao thủ võ công, đối với bọn họ cần phải hết sức thận trọng cẩn thận.

May mà cho dù đám thích khách có võ công giỏi hơn nữa cũng không thể nào kháng cự được súng trường Mễ Kỳ Nhĩ hoặc súng lục K54 xạ kích. Nhưng đối kháng cùng những cao thủ võ công tới lui như chớp, binh sĩ phổ thông không thể được, bọn họ phải trải qua huấn luyện chuyên môn mới có thể. Bọn họ phải được như dạng bắn súng như thần, hơn nữa sở trường bắn mục tiêu di động tốc độ cao như Dương Túc Phong mới được. Phản ứng và động tác của bản thân cũng phải khá mẫn tiệp, đương nhiên nếu như tự mình có căn bản võ công không tệ thì càng tốt rồi, phối hợp với việc sử dụng súng lục K54, còn có thể phát huy uy lực khá lớn.

Bắt đầu từ ngày 5 tháng 7, Vân Thiên Tầm liền bắt đầu tự mình tổ kiến liên đội cảnh vệ, hắn từ trong quan binh của Tang Lan tộc chọn ra bộ phận chiến sĩ bắn súng tốt, lại từ trong những dong binh từ Lặc Phổ tới chọn là một số người, cuối cùng lại từ người Hốt Kỵ Thi và người Sa Lỗ Khắc chọn ra một số, tạo thành mô hình liên đội cảnh vệ. Nòng cốt của liên đội cảnh vệ, là hơn ba người có căn cơ võ công tương đối, bọn họ một mặt do Sương Nguyệt Hoa và Đan Nhã Huyến tiếp tục dạy võ công, mặt khác khổ luyện bắn súng, do Dương Túc Phong tự mình chỉ đạo.

Thành viên của liên đội cảnh vệ yêu cầu trung thành, phản ứng nhanh, gặp chuyện xử trí bình tĩnh tỉnh táo, có quyết tâm hi sinh bản thân. Trải qua khảo hạch chu đáo tỉ mỉ, cuối cùng quyết định do Tư Cơ Bối Ni đảm nhiệm quan chỉ huy liên đội cảnh vệ, hắn phản ứng nhanh chóng mà tỉnh táo, lâm nguy không loạn, rất thích hợp vị trí này. Tư Cơ Bối Ni cũng muốn thêm thời gian ở bên người Dương Túc Phong học tập, liền vui vẻ đồng ý.

Liên đội cảnh vệ huấn luyện và cọ sát cần một đoạn thời gian rất dài, mặc dù thời gian cấp bách, nhưng Dương Túc Phong vẫn cấp cho bọn họ thời gian một tháng tiến hành mài giũa cơ bản. Ngày 15 tháng 7, sứ giả tới từ các nước đã đến thành Duy Nạp Tư, đồng thời Tô Phỉ Thải Vi cũng đưa tới thiếp mời tham gia hội đàm cho Dương Túc Phong, nhưng Dương Túc Phong vẫn lề mề ở trong thành Nhật Chiếu, mỗi ngày bận rộn làm việc liên quan tới cây bông.

Cây bông của thành Nhật Chiếu là vật tư chiến lược quân Lam Vũ có nhu cầu cấp bách, Dương Túc Phong đương nhiên muốn xử lý nó thỏa đáng mới yên tâm. Những ông chủ của vườn bông đều đã chạy tới thành Duy Nạp Tư dưới đồ đao của người Áng Cách Tư, rất nhiều vườn trồng bông trở thành vật vô chủ, đám thương nhân tới từ Cách Lai Mỹ lập tức phát huy bản sắc không nơi nào không chui lọt, đem ánh mắt nhắm chuẩn vào những vườn trồng bông mang lại lợi ích cực lớn, trải qua thủ tục “hợp pháp” của quân Lam Vũ, những vườn trồng bông này coi như đã có chủ nhân.

Mà cái gọi là thủ đoạn “hợp pháp” chính là bán đấu giá.

Dương Túc Phong đơn giản là chẳng thèm để ý tới cảm xúc của người Tô Khắc La, y đem những vườn trồng bông kia dựa theo diện tích quy cách lớn nhỏ khác nhau định ra một cái giá sàn, sau đó giao cho cơ quản đấu giá của thành Nhật Chiếu phụ trách đấu giá, ai trả giá tiền cao, vườn trồng bông là của người đó. Phần công tác này giao cho Mễ Nặc Tư Lương Cách đi phụ trách chủ yếu, bắt đầu từ thượng tuần tháng bảy liền bắt đầu tuyên truyền, quảng cáo thậm chí xuất hiện cả trên (nhật báo quân Lam Vũ)

Họat động bán đấu gia vườn trồng bông ở trong biên giới Tô Khắc La gây nên trận sóng to gió lớn, những ông chủ của vườn bông hoảng sợ vô cùng, muốn trở về thành Nhật Chiếu nhưng lại sợ bị quân Lam Vũ trấn áp tàn bạo, nhưng nếu không trở về, trơ mắt nhìn sản nghiệp của mình biến mất như thế, đó quả thực so với chết còn khó chịu hơn, trong sự dày vò thống khổ, có mấy người đã biến thành đầy đầu tóc bạc chỉ trong một đêm.

Đám thương nhân của vương quốc Cách Lai Mỹ cũng bị hoạt động bán đầu giá vườn trồng bông gây ra chấn động chưa từng có. Bọn họ đương nhiên biết rất rõ ẩn chứa cơ hội buôn bán và lợi ích cực lớn, rất nhiều thương nhân ngay tức thì phái đại biểu thậm chí tự mình tới thành Nhật Chiếu tham gia bán đấu giá, sợ lỡ mất thời cơ tốt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thành Nhật Chiếu đã nhung nhúc đầu người, tới đâu cũng là thương nhân tranh cướp vườn trồng bông, làm số người trong thành Nhật Chiếu liên tục tăng lên mấy lần, các ông chủ của lữ điếm cười không đóng miệng lại được.

Cuối cùng, hoạt động bán đấu giá làm cả thế giới chú ý cũng được bắt đầu vào ngày 20 tháng 7, trong công trình kiến trúc to lớn nhất thành Nhật Chiếu là giáo đường Phổ Má Á tiếng người ồn ã, liên tục ba ngày, vườn trồng bông của thành Nhật Chiếu bị tranh nhau mua sạch, giá cả cũng liên tục đẩy lên, quân Lam Vũ thu lợi to. Mã Nặc Tư Lương Cách cũng phát tài lớn, về phần con số cụ thể, tài chính và dự toán hội của quân Lam Vũ, chủ nhiệm Tài Băng Tiêu nghiêm cấm công bố, để tránh gây ra chấn động không cần thiết, bởi vì con số quả thực quá lớn, tóm lại, nàng cấp cho Dương Túc Phong báo cáo là: “Ngày mai chúng ta có thể bắt đầu kiến tạo ba mươi chiến đấu hạm cỡ lớn rồi.”

Từ lần trước, sau chuyện Dương Túc Hủ tự sát, Dương thị gia tộc nam hải cơ bản đoạn tuyệt qua lại với quân Lam Vũ, tự mình buôn bán duy trì sự tồn tại của gia tộc. Lần này đại biểu của bọn họ cũng xuất hiện ở đại hội bán đấu giá, hơn nữa còn là Dương Túc Linh, dưới sự sai khiến của lợi ích to lớn, bọn họ cuối cùng cũng không nhịn được muốn đi theo bước tiến của quân Lam Vũ rồi.

“Ăn cướp! Ăn cướp một cách vô sỉ!” Những ông chủ nghe vườn trồng bông của mình bị quân Lam Vũ công khai bán đấu giá lớn tiếng kêu gào trong hoàng cung ở thành Duy Nạp Tư, thậm chí ra yêu sách tuyệt thực, yêu cầu nữ vương Tô Phỉ Thải Vi làm chủ cho bọn họ, kiên quyết đả kích hành vi vô sỉ này của quân Lam Vũ. Nhưng nữ quan hoàng cung báo cho bọn họ, thật đáng tiếc, nữ vương bệ hạ bị bệnh, hơn nữa bệnh rất nặng, tạm thời không đủ khả năng xử lý chính sự.

“Nhưng mà… hôm qua không phải người còn tham dự yến hội của Khắc Lệ Tư Đế Na công chúa sao?” Có thương nhân nghi hoặc hỏi.

Câu này lập tức gây ra hậu quả không thể tưởng tượng được, đội hộ vệ cung đình bắt đầu đi tới, xua bọn họ đi, trước mũi đao sáng loáng, bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra, những người bọn họ đã trở thành mục tiêu vứt bỏ của nữ hoàng bệ hạ rồi, vì thế bọn họ nguyền rửa, bọn họ tuần hành thị uy, bọn họ nguyền rủa Dương Túc Phong và Tô Phỉ Thải Vi, chửi bọn họ là nam trộm nữ kỹ, cấu kết với nhau, hai cái tên bị liên hệ chặt chẽ lại với nhau. Bọn họ tuần hành thị uy, yêu cầu người Tô Khắc La đứng lên phản kháng ách thống trị của quân Lam Vũ, nhưng lập tức bị tiếng nói của những nô lệ bùng phát đánh tan, thậm chí bản thân còn gặp phải vận mệnh khó lường.

Sau khi nô lệ của thành Nhật Chiếu có được thân phân tự do, nô lệ dưới quyền quản hạt của thành Bạch và thành Duy Nạp Tư cũng bắt đầu đấu tranh đòi tự do, bọn họ hô cao khẩu hiệu quân Lam Vũ giải phóng nộ lệ, cùng đám chủ nô đấu tranh ngoan cường. Được bảo vệ dưới bóng râm của quân Lam Vũ, không ai dám đề xuất kiến nghị dùng vũ lực trấn áp, nhưng cũng không ai dám đề xuất kiến nghị giải trừ thân phận nô lệ của bọn họ, bời vì ở thời đại mưa gió bất ổn này, tựa hồ mỗi một lựa chọn đều có thể mang tới cho bản thân nguy hiểm khó dự đoán.

Tất cả chỉ đành thuận theo tự nhiên.

Vì thế những nô lệ cũng bắt đầu lên đường tuần hành thị uy, yêu cầu Tô Phỉ Thải Vi ban hành pháp lệnh chính thức, giải trừ thân phận nô lệ của bọn họ, để bọ họ trở thành người tự do chân chính. Bọn họ thanh thế to lớn, có tới mấy vạn người, ùn ùn kéo đến, chật ních đường lớn ngõ nhỏ của thành Duy Nạp Tư, trước thanh thế khổng lồ như vậy, những quân cảnh của Tô Khắc La chỉ có thể bảo vệ mấy vị trí trọng điểm, đối với tuyệt đại đa số đường phố chỉ đành vứt bỏ không quản, mặc cho đám nô lệ muốn làm gì thì làm.

Kết quả thật bất hạnh là những ông chủ của vườn trồng hoa tới từ thành Nhật Chiếu không may gặp phải đại quân nô lệ, hai bên lập tức bùng phát xung đột kịch liệt. Đáng thương cho mấy trăm ông chủ vườn trồng bông sao có thể là đối thủ của mấy vạn nô lệ, lập tức bị đánh thành thịt vụn ngay tại chỗ, đợi tới lúc sau khi những quân cảnh tập hợp đủ lực lượng chạy đến, hiện trường thảm án chỉ còn máu thịt mơ hồ không cách nào nhận ra thi thể nữa. Cứ như thế, vườn trồng bông Dương Túc Phong bán đấu giá đã thực sự trở thành vật vô chủ rồi.

Hành vi bán đấu giá của Dương Túc Phong đích xác kích thích nghiêm trọng thần kinh của người dân Tô Khắc La, làm Tô Phỉ Thải Vi “bị bệnh nằm giường” sợ hãi không yên, trong phỏng đoán trước đó của nàng, Dương Túc Phong hẳn phải là nhân vật rất văn nhã, không dễ trở mặt, nhưng hiện giờ xem ra tựa hồ là sai rồi. Dương Túc Phong căn bản không biết xấu hổ, chuyện mà y đã nhận định thì bất kể là nghe rợn người như thế nào, y cũng sẽ kiên định không dời thi hành, ví như phế bỏ thuế nông nghiệp, ví như giải phóng nô lệ, ví như tự do buôn bán. Phế bỏ thuế nông nghiệp khiến những nông dân Tô Khắc La sản sinh kỳ vọng cực lớn vào quân Lam Vũ, nông dân và nô lệ chiếm tới chín mươi phần trăm nhân khẩu của Tô Khắc La đứng lên ủng hộ, Dương Túc Phong quả thực muốn làm gì là làm nấy.

Tô Phỉ Thải Vi lần đầu tiên vì nam nhân mà mất ngủ.

Hoạt động bán đấu giá vườn trồng bông của quân Lam Vũ cũng kích thích cực lớn thần kinh thương nhân Cách Lai Mỹ, bọn họ càng đem hoạt động thương nghiệp của mình và hành động quân sự của quân Lam Vũ dính cùng nhau thêm mật thiết, bọn họ thậm chí còn bắt đầu dựa theo nhu cầu của hoạt động thương nghiệp, sắp xếp tuyến đường tiến công cho quân Lam vũ, sau đó thông qua các con đường gia tăng ảnh hưởng, để quan Lam Vũ dựa theo lời xúi bẩy của bọn họ, bọn họ so trước đây càng thêm tích cực thăm dò tài nguyên khoáng sản, chuẩn bị kiến thiết đường sắt, cho dù là tài nguyên của khu vực chưa thuộc về quyền khống chế của quân Lam Vũ, bọn họ tin tưởng rằng quân Lam Vũ sẽ chiếm lấy địa khu đó, chỉ cần quân Lam Vũ muốn mà thôi.

Không có sự tham dự của Dương Túc Phong, cuộc đàm phán hòa bình ở thành Duy Nạp Tư chỉ là lời vô nghĩa, tất cả mọi người bao gồm cả Tô Phỉ Thải Vi bên trong chỉ đành kiên nhẫn chờ Dương Túc Phong tới. Nhưng Dương Túc Phong hoàn toàn chẳng vội vã, cho tới tận trung tuần tháng 8, Dương Túc Phong mới đủng đỉnh tới thành Duy Nạp Tư, mà lúc này ở địa khu phía tây liên bang La Ni Tây Á, đã lại bùng lên chiến hỏa, điều này đối với những đại biểu đàm phản tụ tập ở thành Duy Nạp Tư mà nói, chắc chắn là sự châm biếm cực lớn, bởi vì một nhân vật chủ yếu của cuộc đàm phán, vương quốc Tháp Lâm, đã bị quân Lam Vũ cưỡng ép loại bỏ.

Ngày 7 tháng 7 Phượng Thải Y rời khỏi thành Nhật Chiếu, đi tới Đức Lôi Đạt Ngõa, tại đây thống nhất chỉ huy cuộc tổng tấn công cuối cùng với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, bất kể kết quả đàm phán trong thành Duy Nạp Tư thế nào, nhưng quân đội Tháp Lâm Đã không còn trong phạm vi đàm phàn nữa. Đàn phán còn chưa bắt đầu, quân Lam Vũ đã tước đoạt quyền lợi của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ. Không chút biểu tình, binh nguyên và vật tư từ Cách Lai Mỹ vận chuyển tới tập trung ở Đức Lôi Đạt Ngõa liên miên không dứt, bóng mây đen chiến tranh lại bắt đầu che lấp bầu trời vương quốc Tháp Lâm.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đương nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện thừa nhận thất bại, y chiếm giữ địa khu Ca Tư Lạp, hạ lệnh tập trung tất cả nhân lực và vật tư nên có, kêu gào muốn liều mạng sống chết với quân Lam Vũ. Y tổ chức lại quân đội, đem toàn bộ nam nhân trên mười một tuổi dưới mưới sáu tuổi nhập vào trong quân, còn phụ nữ thì làm công tác hậu cần, những người không làm được gì thì bị bí mật giết chết, để tránh bọn họ làm lãng phí lương thực. Việc làm đó đương nhiên dẫn tới không ít người phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị Ai Đức Tư Đặc La Mỗ trấn áp.

“Địa khu này so với Mỹ Ni Tư trường kỳ chiến loạn còn bi thảm hơn… nơi đó chuột đã thành món ăn ngon nhất của những người may mắn sống sót…” Tài Tiêm Tiêm trên (nhật báo quân Lam Vũ) đã hình dung như thế.

Ngày 10 tháng 7, Trầm Lăng Vân suất linh hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ rời khỏi thành Đa Bỉ Nhượng tiếp tục bắc thượng, tiến vào địa khu Nhi Ba Cáp Lôi đồng thời tiếp tục tiến thẳng tới địa khu Hoắc Bỉ Á, để hoàn thành chiến lược bao vây Ai Đức Tư Đặc La Mỗ từ phía Nam. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ Đương Nhiên sẽ không ngồi yên đợi bị làm hịt, y lập tức phái kỵ binh khô lâu chiếm lĩnh địa khu Hoắc Bỉ Á, đồng thời trấn áp tàn khốc nhân dân phản kháng nơi đó, trong một đêm, ba vạn đầu người đã rơi xuống đất, tiếng kêu khóc vang trời.

Nhưng cho dù y tiếp tục tàn sát nhiều người hơn nữa cũng không cách nào cải biến tình hình trước mắt, quân Lam Vũ dưới sự chỉ huy thống nhất của Phượng Thải Y, lấy địa khu Ca Tư Lạp làm trung tâm dần dần thít chặt vòng vây, hiện tại vòng vây đã cơ bản hình thành, chờ đợi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chỉ có vận mệnh diệt vong. Bất quá, xét hấy Ai Đức Tư Đặc La Mỗ còn có sáu bảy vạn bộ đội, còn có lượng lớn dân đoàn chắp vá tạm thời, cho nên quân Lam Vũ có muột đánh một trận diệt gọn y, cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng.

Trận chiến này, chỉ còn cần thời gian nữa thôi.

Ngày 8 tháng 8 năm 1728 thiên nguyên, Dương Túc Phong cuối cùng dưới ánh mắt mong mỏi của vạn người, quyết luyến rời thành Nhật Chiếu, dưới sự hộ tống nghiêm mật của nhân viên bảo vệ, chậm rãi tiến về thành Duy Nạp Tư.

Trước đó, Đan Nhã Huyến và Sương Nguyệt Hoa đã tới thành Duy Nạp Tư trước vào thượng tuần tháng 7, lợi dụng kinh nghiệm giang hồ của bọn họ thăm dò tin tức tình báo ở đó, cơ quan tình báo dưới sự khống chế của Phượng Phi Phi cũng bắt đầu tăng cường thâm nhập vào thành Duy Nạp Tư, bọn họ đã bí mật đem vô tuyến điện đài vào trong thành, bất kỳ lúc nào cũng có thể báo cáo tình báo thu thập được với Dương Túc Phong.

Mễ Nặc Tư Lương Cách phóng đoán không sai một chút nào, sứ giả vương quốc Mễ Á Lôi phái tới đúng là Áo Mã Đặc Nhi, vương quốc Mai Lý Đạt phái tới cũng là Mai Nạp Thiết Mỗ, vương quốc An Lai phái tới chính xác là công chúa Khắc Lý Tư Đế Na, kế hoạch nguyên bản của bọn họ là muốn căng cường áp lực với Dương Túc Phong trên bàn đàm phán, nhưng bởi vì Dương Túc Phong lững thững tới muộn, còn có Phượng Thải Y phóng tay xuất thủ với quân đội Tháp Lâm nên không thể không thay đổi toàn bộ kế hoạch.

Lúc này bọn họ đột nhiên phát hiện ra Dương Túc Phong căn bản không quan tâm tới kết quả đàm phán, y tới đây chỉ là một loại tuyến bố công khai, bất kể là hòa hay chiến, quân Lam Vũ đều phải xuất hiện trên tuyến hải ngạn Linh Đình Dương.