Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 230: Tin Dữ




Ba giờ sáng ngày 1 tháng 6, Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu suất lĩnh đội lục quân đặc chiến quân Lam Vũ vượt qua sông Đà Đà dày đặc nguy hiểm, cập bờ thuận lợi, hơn nữa còn đến được Đức Lôi Đạt Ngõa trong thời gian cho phép. Lúc tờ mờ sáng, Đức Lôi Đạt Ngõa có vẻ đặc biệt yên tĩnh, ngoại trừ ánh đèn lay động mờ mờ ảo ảo, thôn quê vẫn chìm vào một màn đêm đen im ắng. Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu đem binh chia làm hai đường, phong tỏa hai tuyến đường thông ra hướng tây và hướng nam của Đức Lôi Đạt Ngõa.

Gã tướng quân bị bắt làm tù binh kia rõ ràng bị quân Lam Vũ đột nhiên xuất hiện giở trò, hắn thậm chí còn không rõ bọn Đao Vô Phong rốt cuộc là ai, hắn còn tưởng rằng bọn họ là tiểu đội do Tô Khắc La phái tới, bởi vậy lúc mới đầu vẫn vô cùng kiêu ngạo, chết đến nơi rồi còn khua môi múa mép làm dữ, gào thét Đức Lôi Đạt Ngõa chính là nơi dừng chân của đội hộ vệ tinh nhuệ của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, hơn nữa còn là địa phương được thiên thần bảo hộ, bất luận người nào tiến vào đều phải chết không có đất chôn thây.

Đao Vô Phong cười nhạt nói: “Một lát nữa thì các ngươi sẽ chết sạch không còn một mống, để xem ngươi có còn nói cứng được nữa hay không!”

Đồ Đấu Châu lạnh lùng nói: “Lập tức giao bản đồ phòng ngự của Đức Lôi Đạt Ngõa ra đây, nếu không bọn ta sẽ cho ngươi biết tay.”

Gã tướng quân nọ chỉ cười nhạt một tiếng, không thèm trả lời.

Đồ Đấu Châu cầm lấy thanh tán binh đao, đặt ánh đao sắc bén chiếu rọi vào đồng tử của hắn, nhưng tên tướng quân nọ vẫn cứng đầu không chịu khuất phục, Đồ Đấu Châu xoẹt một đao, khoét mất một con ngươi, gã tướng quân kia kêu thảm thiết một tiếng, tay bưng lấy mắt nằm tê liệt trên mặt đất, đau đến lăn lộn, máu tươi từ ngón tay của hắn chảy xuống, văng tung tóe mặt đất. Song, Đồ Đấu Châu một lần nữa tiếp tục thẩm vấn, gã tướng quân kia vẫn không chịu khuất phục, hơn nữa còn mang Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ra uy hiếp bọn họ. Đồ Đấu Châu cười lạnh lùng, vung thanh tán binh đao xẹt qua cần cổ của hắn, đầu lâu của hắn tức thì văng đi, lăn lông lốc trên mặt đất vài vòng, con mắt mới từ từ khép lại.

Ước chừng lúc trời sắp hừng đông, bọn Đao Vô Phong một lần nữa tóm được một kẻ có giá trị khai thác thông tin. Lần này là một tên tham mưu đeo kính gọng vàng, là tùy tùng của A Lai Tang Đức La, khớp xương của hắn không hề cứng như gã đầu tiên, Đồ Đấu Châu chỉ mới uy hiếp, hắn đã đem toàn bộ tình hình phòng ngự của Đức Lôi Đạt Ngõa khai ra tuốt tuồn tuột.

Xét thấy Đức Lôi Đạt Ngõa chính là quê hương của mình, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ muốn đặc biệt kiến tạo nên một cảnh tượng hòa bình an lạc, cho nên hắn hạ lệnh toàn bộ quân đội đóng quân tại Đức Lôi Đạt Ngõa đều lánh ở nơi mà người ngoài không nhìn thấy, tỉ như bên trong một vài tòa thành cao lớn chính là quân doanh, nhưng nhìn từ bên ngoài thì hầu như không có bất kỳ dấu hiệu gì. Đội quân chủ lực của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tổng cộng đóng quân ba nghìn hai trăm người tại Đức Lôi Đạt Ngõa, còn có trụ sở huấn luyện tân binh hơn ba nghìn người. Những tân binh này hoặc là thân tộc của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, hoặc là những phần tử sùng bái hắn, bởi vậy có lòng trung thành đối với hắn rất cao, lực chiến đấu cũng rất mạnh.

Từ bản đồ phòng ngự có thể thấy, quân đội của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ phân tán rất rộng. Muốn bao vậy toàn bộ để úp gọn một mẻ lưới là rất khó khăn, hơn nữa vùng núi non chung quanh Đức Lôi Đạt Ngõa cũng không phải là khe núi gập ghềnh hiểm trở, hoàn toàn có thể nai nịt gọn nhẹ băng qua, lấy toàn bộ binh lực quân Lam Vũ dốc sức đánh Đức Lôi Đạt Ngõa lần này, thì muốn chặt đứt hoàn toàn liên lạc với bên ngoài của Đức Lôi Đạt Ngõa là chuyện khó thực hiện. Nhiều nhất cũng chỉ phong tỏa trong thời gian một ngày.

Bởi vậy, chiến sự ở Đức Lôi Đạt Ngõa phải nhanh lên địa chấm dứt.

Tên tham mưu kia còn tiết lộ tin tức quan trọng có liên quan, đó chính là mấy ngày hôm trước. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã hạ lệnh vận chuyển một khối lượng súng kép rất tiên tiến đến Đức Lôi Đạt Ngõa. Kinh nghiệm từ lần nếm mùi cay đắng ở vương quốc Cách Lai Mỹ, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ không thể không bắt đầu tin tưởng vào uy lực của hỏa khí, đồng thời cũng bắt đầu nhận thức đến ưu thế của hỏa khí, đó chính là thời gian huấn luyện ngắn, dễ dàng nắm bắt, hiện tại tình thế nguy cấp, hắn không thể làm gì khác hơn là giảm bớt sự ngông cuồng, bắt đầu đem hỏa khí trang bị cho đội quân của mình, mà súng kép không thể nghi ngờ gì nữa chính là lựa chọn tốt nhất.

Song. Bất luận Đao Vô Phong hết ép bức đến dụ dỗ thế nào, tên tham mưu nọ cũng không biết số lượng súng kép đưa đến này rốt cục là dùng để trang bị cho đội quân nào, hiện tại đang đóng ở đâu, hắn chỉ biết là, trong một kiến trúc mà bên ngoài không thu hút sự chú ý của kẻ khác, nhất định sẽ có một số tay súng kép vô cùng khó chơi, bọn chúng sẽ ẩn nấp vào trong góc khuất, chuyên đợi kẻ địch từ phía đối diện đi tới, sau đó bắn ra nhát súng trí mạng.

“Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng dùng đến súng kép à......” Đao Vô Phong hờ hững trầm ngâm nói, thuận tay chém một đao, tống tiễn gã tham mưu còn đang mơ mộng khả năng được may mắn sống sót vì bản thân đã tích cực hợp tác kia xuống địa ngục.

Lúc Dương Túc Phong nhận được báo cáo của đội lục quân đặc chiến, thì cùng lúc đã đến gần Đức Lôi Đạt Ngõa. Hắn đứng ở trên sườn một ngọn núi nhỏ cách Đức Lôi Đạt Ngõa ba km, giơ ống nhòm lên ngắm. Dưới ống kính ống nhòm, được bao phủ trong bóng đêm nên Đức Lôi Đạt Ngõa có một vẻ yên tĩnh đến dị thường, hắn thậm chí có thể nhìn thấy một vài tên lính trinh sát địa phương lười biếng, bọn chúng đeo loan đao ở thắt lưng, liên tục ngáp dài, mảy may không chút ý thức được nguy hiểm ngay trước mắt. Trên đường phố u tối thỉnh thoảng lại có người đi qua, dường như là mấy gã tửu quỷ về đêm.

Tang Cách lén lút bò đến bên cạnh Dương Túc Phong, thấp giọng báo cáo tình hình. Năm liên đội đã tỏa ra thành hình cánh quạt đi tới, mở ra tuyến tản binh, hơn nữa đã cùng bọn Đao Vô Phong liên hệ mật thiết, nắm chắc Đức Lôi Đạt Ngõa trong lòng bàn tay. Bách kích pháo cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ Dương Túc Phong ra lệnh một tiếng, là ngay lập tức có thể phát động tiến công Đức Lôi Đạt Ngõa, mà trong ánh mắt của Mao Lợi Bá Cách, tựa hồ đã sớm kiềm chế không nổi, chỉ hận không thể lập tức nhấn chìm Đức Lôi Đạt Ngõa trong biển máu một phen, báo thù tuyết hận, Dương Túc Phong lơ đãng liếc mắt nhìn một chút, bắt gặp thanh lang nha bổng khổng lồ trong tay của hắn đang run run theo nội tâm kích động.

Ba mươi năm bôn ba Hà Đông, ba mươi năm lưu lạc Hà Tây, rốt cuộc rồi cũng tới lúc người Áng Cách Tư báo thù tuyết hận, Mao Lợi Bá Cách cho dù đã trầm tĩnh lại, cũng không có cách nào kiềm chế ý chí chiến đấu và lửa hận đang hừng hực thiêu đốt trong lòng.

Dương Túc Phong nhìn qua đồng hồ quả quít, hiện tại là năm giờ hai mươi phút sáng, còn có nửa giờ nữa là trời sáng hẳn, lúc này chính là thời cơ đánh lén tốt nhất.

“Chuẩn bị.” Dương Túc Phong trầm tĩnh nói.

Tang Cách và Mao Lợi Bá Cách đều hưng phấn đứng lên, trong mắt bọn họ, Đức Lôi Đạt Ngõa đã sắp biến thành một biển lửa.

Một viên quan tình báo liên lạc cao cấp đột nhiên đi tới, sắc mặt nghiêm trọng vội vã đưa cho Dương Túc Phong một tờ điện báo, Dương Túc Phong cầm trong tay, tùy ý mở, lại liếc nhìn Đức Lôi Đạt Ngõa đang còn không xa trước mặt, rồi mới chậm rãi cúi đầu đọc, nhưng mới đọc lướt qua, đã chấn động cả người, không tự chủ được, chỉ cảm thấy đầu choáng váng đầu mắt tối sầm lại, chỉ thiếu chút nữa té xỉu. May là Tang Cách vội vàng đưa tay đỡ hắn. Hắn mới chậm rãi trấn tĩnh lại, dùng sức nắm chặt tờ điện báo, ngón tay siết chặt lại như muốn đem tờ điện báo vò nát.

Tang Cách và Mao Lợi Bá Cách bốn mắt nhìn nhau, đều ý thức được đã có chuyện không hay xảy ra, hơn nữa tình thế còn vô cùng nghiêm trọng, nếu không Dương Túc Phong sẽ không mất phong độ như vậy. Có lẽ hắn tạm thời còn chưa đủ kiên cường, còn chưa đủ máu lạnh, nhưng so với lúc mới ra khỏi Ni Lạc Thần Kinh, thì hắn tuyệt đối không hề yếu ớt nữa.

“Phương Phỉ Thanh Sương!” Dương Túc Phong hai mắt trợn tròn, con mắt đỏ bừng, hung tợn kêu lên, hung hăng nện một quyền vào thân cây cổ thụ gần bên, lá cây bị chấn động ào ào rụng xuống, mà trên nắm tay của hắn cũng đầm đìa máu tươi. Nhưng Dương Túc Phong lại không hề có cảm giác đau, hắn cắn chặt môi cơ hồ muốn bật máu.

Tờ điện báo theo gió bay xuống, Tang Cách tò mò cầm lên xem, cũng không khỏi sửng sốt bàng hoàng, sắc mặt nghiêm trọng như thể có hàng vạn đám mây đen nặng như chì đang bao phủ. Ánh mắt không khỏi thất thần mất mấy phút, một lúc lâu sau mới nói với vẻ khó tin :“Tại sao có thể như vậy? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Dương Túc Phong rốt cuộc không kiềm chế được, phụt một tiếng phun ra một búng máu tươi đỏ sậm, tay vịn vào cành cây mới miễn cưỡng đứng vững được.

Mao Lợi Bá Cách xem qua điện báo, tựa hồ không hiểu mấy ý nghĩa nội dung. Nên cũng không kích động hay bi thương gì.

Điện báo là do Phượng Phi Phi khẩn cấp phát tới, ghi lại một hung tin nghiêm trọng. Tựa như đánh vào đầu một gậy, thọc một cây vào tâm can đang hùng tâm bừng bừng của Dương Túc Phong, làm cho hắn từ trên xuống dưới bao trùm một sự lạnh lẽo.

Rạng sáng hai giờ ngày 1 tháng 6 Thiên nguyên năm 1728, những phụ nữ đang tạm trú tại hành cung Đan Phượng như Tiêu Tử Phong … bị thánh nữ của Ma Ni giáo là Phương Phỉ Thanh Sương tập kích, dưới võ công xuất quỷ nhập thần của cô ta, Tô Lăng Tuyết là người thứ nhất hứng chịu bất hạnh, bị một chưởng đánh bay ngay tại trận, đầu đập vào cột đá cẩm thạch của hành cung Đan Phượng, sọ não vỡ vụn. chết ngay tại chỗ, thai nhi trong bụng đã hơn sáu tháng cũng chết theo; Tiết Tư Khỉ và Đơn Nhã Huyến ra sức ngăn cản, liên thủ lại đối phó Phương Phỉ Thanh Sương, nhưng dù sao võ công của hai người vẫn còn kém quá xa Phương Phỉ Thanh Sương, trong cuộc đọ sức, cuối cùng cũng bất hạnh mất mạng; Tài Tiêm Tiêm thân thể nhu nhược không biết võ công cũng khó tránh được độc thủ, bị trường kiếm của Phương Phỉ Thanh Sương đâm thủng ngực mà chết; duy có Tiêu Tử Phong, mặc dù thân thể chưa khỏi hẳn thương tích, nhưng dù sao vẫn có thể chống đỡ được một lát, hơn nữa đã dạn dày sương gió, may mắn giữ được tính mạng, nhưng cũng bị thương tích càng thêm trầm trọng, sau khi được viện quân của Lam Vũ quân cứu thoát, một lần nữa lại lâm vào trạng thái hôn mê; Đồng thời, Na Tháp Lỵ cũng không may đã bị mất tích, có thể là đã bị Phương Phỉ Thanh Sương bắt đi.

Trong vòng một đêm, với công phu chưa tới nửa giờ, Phương Phỉ Thanh Sương đã gây nên 4 vụ án mạng, một người bị thương nặng, bắt đi một người, đợi đến khi quân Lam Vũ kịp phản ứng, thì ả ta rất nhanh đã cao chạy xa bay, chỉ để hành cung Đan Phượng loang lổ vết máu, bốn cô nương kiều diễm xinh đẹp đang phơi phới sức sống đã trở thành hoa tàn ngọc nát như thế, bao gồm cả niềm hy vọng sắp được làm cha của Dương Túc Phong cũng đã tan thành mây khói.

“Ma Ni giáo...... Phương Phỉ Thanh Sương......” Dương Túc Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Mặc dù đã dự tính trước, lúc Lam Vũ quân tranh đoạt Phù Phong phủ, tấn công đánh tan đội tuần du số bốn thuộc đội quân Chu Phảng của Ma Ni, Dương Túc Phong còn tự tay giết chết Chu Phảng, chắc chắn sẽ phải hứng chịu sự trả thù từ Ma Ni giáo, quân Lam Vũ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó, đội quân sở thuộc Xạ Nhan của quân Lam Vũ bố trí tại núi Tiểu Thang vẫn dàn trận sẵn sàng đón địch, phòng ngừa Hồng Cân quân của Ma Ni giáo tập kích. Nhưng kết quả trả thù như thế này thì ai cũng chưa từng ngờ tới, Ma Ni giáo không xuất quân tranh đấu cùng quân Lam Vũ, mà là tiếp tục sử dụng sở trường đánh lén và ám sát của Phương Phỉ Thanh Sương, thoáng cái đã đánh một đòn trí mạng vào chỗ yếu nhất của Dương Túc Phong, khiến ước nguyện được làm cha của hắn bị đập vỡ tan như bong bóng xà phòng......

“Phong thống lĩnh......” Tang Cách lo lắng nhìn Dương Túc Phong trong ánh mắt đang từ từ nổi lên một màu đỏ sậm đằng đằng sát khí, hắn rất ít khi chứng kiến loại ánh mắt này, nhưng một khi loại ánh mắt này xuất hiện, chính là có ý nghĩa hiển thị sát ý của Dương Túc Phong đã bắt đầu sôi trào.

Mao Lợi Bá Cách cũng không kiềm chế khẽ lùi ra phía sau hai bước, để tránh sát khí trên người Dương Túc Phong. Trong nội tâm hắn đang cảm thấy rất kì quái, Dương Túc Phong rõ ràng là kẻ trói gà không chặt, tại sao lại có thứ sát khí sắc bén như thế?

“Phong thống lĩnh......” Tang Cách cẩn thận từng li từng tí hỏi, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân trước mặt Dương Túc Phong trở nên nhỏ bé rất nhiều.

“Ta không sao, ta sẽ báo thù cho các nàng. Hãy đem chuyện này thông báo đến các bộ quân Lam Vũ, đồng thời truyền đi mệnh lệnh của ta, nợ máu phải trả bằng máu, các bộ phải không từ bất kỳ thủ đoạn tấn công bằng được Ma Ni giáo. Bất luận sử dụng biện pháp thế nào, đều được cho phép.” Hai mắt Dương Túc Phong nhìn đăm đăm vào Đức Lôi Đạt Ngõa đang chìm trong bóng tối, chậm rãi nói, ngữ điệu có vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng trong đó ẩn chứa sát ý khiến cho Tang Cách phải run lên khe khẽ, hắn hiểu rằng, từ nay về sau, kể từ giờ phút này bắt đầu, giữa Dương Túc Phong và Phương Phỉ Thanh Sương, chỉ có âm dương xa cách mới là kết cục duy nhất mà thôi.

“Phong thống lĩnh, thời gian không còn nhiều nữa rồi!” Mao Lợi Bá Cách không thể chờ đợi được cất tiếng nói, hận không thể lập tức múa tít cây lang nha bổng nhảy xổ vào Đức Lôi Đạt Ngõa.

Dương Túc Phong nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm.

Tang Cách vẻ mặt ngầm ra hiệu cho Mao Lợi Bá Cách không nên thúc giục Dương Túc Phong nữa, tâm tình hắn trong giờ phút này có thể thấu hiểu, nghìn vạn lần không nên động đến sự bất hạnh của hắn.

“Thông báo toàn đội, năm giờ hai mươi lăm phút sẽ bắt đầu tiến công.” Sau một lúc, Dương Túc Phong tựa hồ đã quên huyết án hành cung Đan Phượng, nói như thể không hề có việc ấy xảy ra, sắc mặt có vẻ điềm tĩnh dị thường, hắn hết sức tự nhiên sửa sang lại một chút trang phục trên người, móc khẩu súng 54 lúc nào cũng mang bên người làm vật tùy thân ra, lên đạn, mở khóa bảo hiểm, nắm chắc trong tay, cúi đầu nhìn đồng hồ quả quít của mình.

Năm giờ hai mươi lăm phút, Dương Túc Phong nâng súng lục lên, nổ một phát súng chỉ thiên, tuyên cáo cuộc tiến công Đức Lôi Đạt Ngõa chính thức bắt đầu.

“Ầm ầm đùng!” Bách kích pháo bắt đầu bắn, những kiến trúc dày đặc bên trong Đức Lôi Đạt Ngõa bùng nổ khói lửa mù mịt nối tiếp nhau cuồn cuộn bốc lên. Căn cứ vào tin tình báo mà Đao Vô Phong thu thập được, quân Lam Vũ bèn triển khai tập kích bất ngờ vào quân doanh bí mật của Đức Lôi Đạt Ngõa, cần phải đem lực lượng nòng cốt đầu sỏ của địch nhân giết chết trước tiên. Hầu hết tin tình báo mà tên tham mưu nhu nhược kia cung cấp đều chuẩn xác, sau khi hứng chịu pháo kích, phần lớn quan binh quân đội Tháp Lâm ở bên trong kiến trúc này đều chạy ra, nhưng trong tay bọn họ hoàn toàn không có thứ súng kép mà Dương Túc Phong đặc biệt chú ý .

Tiếng pháo nổ phá tan sự yên lặng của Đức Lôi Đạt Ngõa, rất nhiều người đang say trong mộng đẹp bị tiếng súng làm cho bừng tỉnh, vội vàng xoay người đứng lên, lập tức thấy được ánh lửa đang hừng hực thiêu đốt và khói đen đang bốc lên cuồn cuộn ở bên ngoài cửa sổ. Có lẽ là bọn họ chưa từng nghĩ đến khả năng sẽ có chiến tranh xảy ra ở nơi đây, cho nên rất nhiều người đều ngơ ngơ ngác ngác đứng ở cửa mà hoảng sợ nhìn tình hình bên ngoài, không ít người cứ như vậy mà bị đạn lạc bắn trúng, ngã ngay tại cửa nhà mình.

“Xông lên!” Dương Túc Phong cầm lấy báng súng trường, không đợi bách kích pháo bắn xong, bèn hung tợn vọt tới. Đám người Tang Cách vội vàng theo sau che chở, bọn Mao Lợi Bá Cách thì huơ vù vù lang nha bổng thật dữ tợn đi theo sau lưng, chuẩn bị rửa nhục một phen. Gió ban mai nhè nhẹ thổi qua mát rượi trên người Dương Túc Phong, nhưng không cách làm nguội bớt lửa giận và bi thương đang sục sôi trong lòng hắn.

Bất luận trong mắt kẻ khác, mình có là kẻ háo sắc như thế nào, tình cảm đối với Tô Lăng Tuyết có kỳ quái như thế nào, nhưng đối với những người con gái đã đem đến bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu niềm khoái cảm cho bản thân hắn thì hắn đều hết sức trân trọng, hắn nguyện ý cùng các nàng sống an nhàn ẩn dật. Song, trong thế gian sự tranh đoạt quyền lực và lợi ích lại khiến cho các nàng từ nay về sau rơi vào cõi âm mù mit, chẳng lẽ, đây chính là cái giá phải trả cho cuộc chiến tranh giành thiên hạ?