Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 214: Nam Kha Trại




“Bốn nghìn một trăm người, đây là toàn bộ binh lực của chúng ta.” Khắc Lao Tắc Duy Tư bình tĩnh nói. Con số này so với phỏng đoán trước kia nhiều hơn một chút, nhưng mà, đối với gần hai ngàn bộ đội của Lam Sở Yến phái tới, hắn và Vân Thiên Tầm đều chưa từng quan tâm, không rõ thực lực chiến đấu của bọn họ đến tột cùng như thế nào, bởi vì có thể chỉ vừa hôm trước, bọn họ vẫn còn là một đám ô hợp, hơn nữa bọn họ vẫn thiếu khuyết rất nhiều trang bị, số lượng Bách kích pháo cũng rất ít, cho nên, bọn họ phải được đem ra sử dụng, đến lúc đó biểu hiện của bọn họ như thế nào, quả thật rất khiến cho người khác lo lắng.

Nhưng hiện nay không phải lúc chọn ba lấy bốn, có người dùng dù sao vẫn còn hơn không có. Trong lòng bọn họ kỳ thật rất cảm khái, Lam Vũ quân binh lực vĩnh viễn đều không đủ, vĩnh viễn đều phải đối mặt với địch nhân cường đại hơn mình nhiều. Kỳ thực dân chúng của Tử Xuyên đạo hiện giờ đã dần dần khôi phục, hơn nữa có một lượng lớn dân chúng từ các địa khu khác chạy nạn vào, đáng tiếc chính là, chiến tranh kéo dài liên tục đã làm cho phần lớn thanh niên có sức lao động tử vong, bọn họ chết trong hỗn chiến, chết dưới đồ đao của địch nhân.

Trải qua bảy năm chiến loạn, từng thế lực của địa khu Mỹ Ni Tư đều phi thường minh bạch, bản thân không chiếm được cái gì thì cũng không để địch nhân chiếm được, nếu không sẽ khiến cho người khác lớn mạnh, thanh niên có sức lao động nhiều như vậy, lại không theo mình thì phải lập tức giết chết, để tránh hắn gia nhập vào phe cánh của quân địch, phải đem dân cư cùng tư nguyên cướp giết sạch. Dưới loại chính sách này, bây giờ chỉ còn lại người già yếu, cho dù ngẫu nhiên có, thì cũng một ít thanh niên có sức lao động trốn thoát, cũng bởi vì tốc độ phát triển kinh tế. Nên không thể không đầu nhập vào các công nghiệp sản xuất. Lam Vũ quân có thể thu nhận rất ít binh lực, cơ bản chỉ đủ để đền bù tiêu hao của chiến tranh, nếu như không phải như vậy, Dương Túc Phong cũng không cần phải như hổ rình mồi với mấy ngàn người của Tần Tiêu Đình rồi.

Tham mưu đưa đến thông tin tình báo hành động mới nhất của quân đội Lỗ Ni.

Kế hoạch suất lĩnh quân đội tấn công Tình Xuyên đạo của Đề Lan Qua Lai gặp phải khó khăn lớn ngăn cản, dường như đúng với một câu nói trong phim: “Thoạt nhìn rất đẹp.” Quả thật, Tình Xuyên đạo thoạt nhìn rất đẹp, phảng phất như ai cũng có thể cắn được một miếng thịt của nó, trong mắt của tướng quân Đề Lan Qua Lai và Tô Lai Mạn quốc vương của Lỗ Ni lại càng như vậy. Chỉ tiếc, khi bọn hắn đem một chân bước vào, bọn hắn mới phát hiện, lềnh bềnh trên mặt cái khăn che mỹ lệ đó là một lớp dầu nóng sôi ùng ục, thoạt nhìn rất bình yên, nhưng nếu thực sự uống phải. Thì sẽ rất bi thảm.

Lỗ Ni quân đội quả thật rất bi thảm. Mặc dù Đề Lan Qua Lai cực lực che giấu ngôn luận thật tốt, nhưng mà không thể không thừa nhận, xuất động ba mươi vạn đại quân, tổn hao vô số tài chính và máu tươi. Chẳng qua chỉ cướp lấy cái phủ ở Tình Xuyên đạo mà thôi, thậm chí không cách nào chiếm lĩnh được cả Tình Xuyên đạo, thật sự là không được tốt lắm, mà ở giải đất rộng lớn, võ trang ở địa phương tích cực và dày đặc như nấm trên da trâu. Dính vào trên người Lỗ Ni quân đội, xua không được, cạo không xong. Khổ không thể tả. Hơn nữa, phản quân Bành Việt, quân đội của Cáp Lạp Lôi vương quốc, quân đội của Ương Già vương quốc cũng không phải ngồi không, đều ngồi tọa quan sơn hổ đấu, có lẽ sẽ cảm giác rằng, bọn họ bất quá cũng chỉ có thế, nhưng khi chính diện cùng bọn hắn giao phong, Đề Lan Qua Lai không thể không ngầm thừa nhận: “Chính mình bất quá cũng chỉ như vậy.”

Tiêu hao thật lớn quân phí và đại giới cùng với thương vong lớn mà không giành được chiến tích khiến Đề Lan Qua Lai có chút sốt ruột, hắn phải giành được một cái công lao mới có thể chiến thắng khải hoàn trở về. Bởi vậy, càng lo lắng hơn, ánh mắt của hắn nhìn chuẩn Tử Xuyên đạo. Hắn cân nhắc một chút binh lực của các thế lực ở Tử Xuyên đạo. Bộ đội của Mai Cáp Đức ước chừng một vạn năm nghìn người, nhưng đứng về phía của Mai Cáp Đức ước chừng chỉ tám nghìn người, bên phía của Lam Vũ quân bất quá chỉ năm nghìn ngươi, hơn nữa chủ lực còn ở Cách Lai Mỹ, còn tất cả binh lực sở hữu cũng không đến ba vạn người, so với Tình Xuyên đạo tích trữ hai mươi vạn địch nhân mà nói quả thực rất hấp dẫn người khác, càng huống chi, Mai Cáp Đức đã cùng quân đội Lỗ Ni liên lạc, nguyện ý quy thuận, cứ như vậy, Tử Xuyên đạo còn không phải là đã cầm trong tay sao?

Cho nên, hắn quyết tâm muốn đem Tử Xuyên đạo trở thành lễ vật để chiến thắng khải hoàn trở về, hắn không thể chờ đợi được mà đích thân chỉ huy quân tiến về Tử Xuyên đạo. Vốn chiến tranh xuất chinh căn bản không cần hắn tự mình xuất mã, nhưng hắn quyết tâm muốn tự mình chứng kiến thời khắc chiến thắng vĩ đại này nên mới đến.

Trải qua mấy ngày hành quân, Đề Lan Qua Lai rốt cuộc cũng đến gần trọng điểm Tích Lôi Sơn. Bên phía Mai Cáp Đức không có tin tức mới gì truyền đến, cho nên Đề Lan Qua Lai có vẻ yên tâm thoải mái, đương nhiên, hắn cũng không giống như Chu Phảng nhắm mắt làm ngơ mà đối với Lam Vũ quân, dù sao Lỗ Ni quân đội cũng đã từng bị thất bại nặng nề ở trọng điểm Đông Nhật, nhưng mà, hắn cũng không quá mức coi trọng sự tồn tại của Lam Vũ quân, thất bại ở trọng điểm Đông Nhật, hắn càng thêm chắc chắn vào kết quả dựa vào tường thành kiên cố, còn một nguyên nhân nhỏ, đó là Ni Mục Lai chính là một thằng đần. Nếu như là dã chiến mà nói, quân đội Lỗ Ni tuyệt đối là vô địch thiên hạ, không ai có thể đủ sức ngăn cản bước chân tiến công của quân đội Lỗ Ni. Bây giờ trọng điểm Tích Lôi Sơn trong tay Mai Cáp Đức, Lam Vũ quân khó có khả năng lấy trọng điểm để làm lá chắn, bọn họ chỉ có thể cùng quân đội Lỗ Ni dã chiến, bởi vậy, quân đội Lỗ Ni có khả năng giành được chiến thắng rất lớn.

Bộ hạ lại đến báo cáo, thông báo muốn nghỉ ngơi một lát, Đề Lan Qua Lai tâm tình cũng tốt, cho nên hắn hạ lệnh bộ đội nghỉ ngơi một ngày, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ ngày mai một tiếng trống dóng lên làm tinh thần hăng hái sẽ đi tiếp, dùng ba ngày hành quân trực tiếp đến trọng điểm Tích Lôi Sơn. Đạo mệnh lệnh này vừa được xuất ra không thể nghi ngờ đã khiến cho bọn lính vô cùng hoan nghênh, bọn chúng đều hoan hô tên của Đề Lan Qua Lai, làm cho Đề Lan Qua Lai một lần nữa cảm thấy có chút hư vinh, mặc dù tướng lĩnh cảm thấy có chút không ổn, nhưng bọn họ cũng không có đưa ra dị nghị, bọn họ không muốn xen vào chuyện này, huống hồ Đề Lan Qua Lai căn bản đã đi ngủ mất rồi.

Cho nên, động tác mới nhất hiện nay của Lỗ Ni quân đội là , bọn họ dừng ở cách trọng điểm Tích Lôi Sơn ước chừng một trăm km, đóng quân ở đó, nghỉ ngơi qua đêm. Phong Phi Vũ cùng với Liệt Mông suất lĩnh kỵ binh doanh ở gần bọn họ không tới mười km, bất quá vì tránh để đả thảo kinh xà, bọn họ liền chủ động lui lại.

Khắc Lao Tắc Duy Tư cau mày nói: “Đề Lan Qua Lai dám dàn trận trước mặt chúng ta, cũng coi thường chúng ta quá rồi.”

Vân Thiên Tầm nuốt nước miếng nói: “Một con rắn dài, đầu và đuôi nối liền, tiếp ứng cho nhau, cũng là một trận hình rất linh hoạt.”

Khắc Lao Duy Tư lại có vẻ đăm chiêu nói: “Lỡ như bị người khác đánh vào khoảng bảy thốn (điểm yếu của rắn) thì sao?”

Vân Thiên Tầm nhẹ nhàng lắc đầu. Chậm rãi nói: “Cái bảy thốn này quá dày, chúng ta căn bản không có cách nào xuống tay được.”

Dương Túc Phong đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Không, các ngươi xem nơi này đi, Nam Kha trại, nó chính là chỗ bảy thốn của Đề Lan Qua Lai.”

Khắc Lao Tắc Duy Tư cùng với Vân Thiên Không đều theo ngón tay của hắn nhìn qua, liền nhìn không chớp mắt vào nơi đó: “Nam Kha trại.” Nó ở phía trươc lộ tuyến tiến quân của Đề Lan Qua Lai không đến năm mươi km, hoàn toàn ngăn cản tốt bước tiến của Đề Lan Qua Lai.

Vân Thiên Tầm cau mày nói: “Ý của ngài là chúng ta tới nơi đó phong tỏa?”

Dương Túc Phong nói: “Không, đánh thọc sườn. Sau đó đem bọn chúng bao vây chặt lại, làm chúng không cách nào tiến được nửa bước nào.”

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hai người, Dương Túc Phong đem kế hoạch của mình kể ra rõ ràng chi tiết.

Tại trọng điểm Tích Lôi Sơn ở phía đông chừng một trăm hai mươi km, đường mức quân sự vô cùng thưa thớt, chỉ là ngẫu nhiên có mấy cái vòng tròn nhỏ, nơi này địa hình bình nguyên đồi núi và giải đất bằng phẳng, địa thế ghập ghềnh không nhiều. Mà những vòng tròn nhỏ còn lại là những ngọn núi nhỏ bao quanh, chúng nó mặc dù tồn tại, nhưng đối với việc hành quân cũng không ảnh hưởng nhiều.

Vị trí của Nam Kha trại gần phía chính đông của trọng điểm Tích Lôi Sơn, tại phía nam của Gia Lạp Tháp Sa Lôi, nó cùng với trọng điểm Tích Lôi Sơn, Gia Lạp Tháp Sa Lôi tạo thành một cái tam giác có góc vuông 90 độ. Từ Tình Xuyên đạo đi qua đường lớn của trọng điểm Tích Lôi Sơn từ bên cạnh Nam Kha trại. Trên bản đồ thoạt nhìn, dường như là một trọng điểm chiến lược, nhưng trên thực tế, sau nhiều lần chiến tranh, Nam Kha trại cũng không còn là một địa phương làm người khác chú ý nữa.

Đây không phải là không có nguyên nhân.

Nam Kha trại chính là dựa lưng vào Nam Kha sơn mà tạo nên. Nam Kha sơn không phải là núi lớn nổi tiếng gì. Thậm chí ở địa phương cũng không ai biết đến , nó chỉ là một tòa núi nhỏ mà thôi, nếu không có Nam Kha trại dựng ở nơi đó, có thể nơi ấy vĩnh viễn cũng không bị người khác chú ý tới. Mặt sau của nó, toàn bộ đều là đá hoa cương nham thạch to nhỏ, tương đối dựng đứng, tiếng đồn về ngọn núi đá này quả không sai, trên những tảng đá cơ bản không có nhiều thực vật, trụi lụi, cho dù có, cũng chỉ là một ít thực vật cỏ dại mà thôi. Mà ở phía nam của nó, cuối cùng cũng có một chút cây cối thực vật. Còn có nguồn nước, một ít dân bản xứ vây quanh nguồn nước dựng lên một vài căn nhà, ở lại đó, lâu dần, liền hình thành Nam Kha trại.

Nhìn vào Nam Kha trại, địa hình không thể nghi ngờ là nơi hiểm yếu, dễ thủ khó công, hơn nữa còn dựa vào tuyến đường chính, tại sao qua nhiều năm như vậy đều không được quân sự coi trọng chứ? Là bọn họ ánh mắt không xuất chúng, hay là quan sát không kỹ? Hoàn toàn ngược lại, bọn họ quả thật đã chăm chú nhìn và kiểm tra kỹ lưỡng, mới tiếc nuối buông tha cho nó.

Từ trên bản đồ mà xem, Nam Kha trại quả thật nằm giáp với tuyến đường lớn, tuy nhiên có chút sai sót nhỏ, trên bản đồ vô pháp miêu tả được. Trên thực tế khoảng cách Nam Kha trại và tuyến đường chính đến bốn trăm thước, hơn nữa ở giữa toàn bộ là đồng ruộng bằng phẳng, ở thời đại vũ khí lạnh, khoảng cách bốn trăm thước là tương đối lớn, cho dù là cung tiễn thủ lợi hại nhất, thì tầm bắn ước chừng cũng chỉ khoảng hai trăm thước, nói cách khác, quân đội đóng quân ở Nam Kha trại, căn bản rất khó uy hiếp đến tuyến đường địch quân thông hành.

Mà nếu như dùng thủ đoạn chủ động xuất kích, thì Nam Kha trại lại có vẻ quá hẹp, nó nhiều nhất chỉ có thể chứa được khoảng nghìn người. Đem một ngàn lính theo thì bất luận như thế nào cũng khó có thể uy hiếp đến lực lượng của địch nhân, huống chi còn phải vượt qua bốn trăm thước đồng ruộng thì mới có thể công kích địch nhân hữu hiệu, cung tiễn thủ trước mặt địch nhân, loại tấn công này không nghi ngờ là tự tìm đường chết. Hơn nữa, Nam Kha trại mặc dù có địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, nhưng mà cũng không hiểm yếu đến mức một người làm quan cả họ được nhờ, mặt trước rộng rãi chính là nhược điểm chí mạng. Thời điểm địch nhân tiến công có thể triển khai binh lực nguyên vẹn, không có cảm giác thúc thủ vô sách, đối với một bên phòng ngự mà nói phải rất nỗ lực mới được.

Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đương nhiên cũng biết điểm này, cho nên bọn họ dùng ánh mắt thận trọng nhìn Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong chậm rãi nói: “Thời đại bất đồng, tác dụng của Nam Kha trại cũng bất đồng.”

Đúng vậy, thời đại bất đồng, tác dụng của Nam Kha trại cũng xảy ra biến hóa to lớn.

Trong thời đại vũ khí lạnh, bởi vì Nam Kha trại có đủ loại nguyên nhân nên không thể trở thành vùng đất giao tranh của binh gia, nhưng bây giờ là thời đại hỏa khí, nó đã làm thay đổi cái cục diện hoang vu này. Trước mặt Bách kích pháo và Dã chiến pháo, khoảng cách bốn trăm thước căn bản không phải là vấn đề, chỉ cần dùng hỏa pháo là có thể đem tuyến đường phong kín. Không có tướng lĩnh nào có thể dễ dàng tha thứ cho bản thân khi bị người khác cắt đứt tuyến đường của mình, cho dù là Đề Lan Qua Lai cũng sẽ không, trước hết, hắn nhất định phải giải quyết thủ quân ở Nam Kha trại. Như vậy mới có thể tiếp tục đi tới.

Nếu như là trước kia, cho dù đóng một ngàn quân ở Nam Kha trại, cũng khó có thể ngăn cản được địch nhân luân phiên tấn công, bởi vì bọn họ không có lực lượng vũ khí sát thương cường đại, không có cách nào chống lại tấn công của địch nhân nhiều gấp mấy lần thậm chí gấp mấy chục lần bản thân, nhưng thời đại bất đồng. Chiến pháp cũng đổi mới. Lam Vũ quân hiện nay có trang bị hỏa khí hoàn thiện, trước mặt mưa bom bão đạn dày đặc, chiến thuật biển người ngoại trừ làm tăng thương vong ra, không có bất kỳ lợi ích nào, mà chỗ dựa của quân đội Lỗ Ni, phần lớn chính là chiến thuật biến người.

“Chúng ta chỉ cần đóng hai liên đội bộ binh và một doanh pháo binh, xây dựng kiến trúc công sự hoàn thiện, cầm chân địch nhân ba bốn ngày vẫn hoàn toàn có thể.” Dương Túc Phong trầm tĩnh nói, mục đích chủ yếu của hắn không phải là phong tỏa địch nhân, mà là cầm chân địch nhân.

Không thể nghi ngờ. Một khi Lam Vũ quân tiến vào Nam Kha trại, Đề lan Qua Lai có lẽ lúc đầu sẽ không chú ý tới, nhưng khi hắn ý thức được tầm quan trọng của nơi này, hắn khẳng định sẽ điên cuồng tấn công Nam Kha trại. Lam Vũ quân chỉ cần tranh thủ bốn ngày thời gian là đủ, sử dụng Nam Kha trại để trì hoãn và hấp dẫn sự chú ý của địch nhân. Ngoài ra, bộ đội sẽ đánh bọc sườn và bao vây, dùng thủ đoạn phân tách quân đội Lỗ Ni sẽ tạo ra đả kích mang tính hủy diệt. Chờ đến khi bộ đội của Lam Vũ quân lần lượt phát động công kích, Đề Lan Qua Lai có lẽ sẽ không còn tâm tư mà để ý đến Nam Kha trại nữa.

“Ta tán thành việc sử dụng Nam Kha trại làm trận địa trong chiến dịch cầm cự kéo dài thời gian, đây quả thật là một cái khúc cây nhọn khiến cho Đề Lan Qua Lai gặm không được nôn cũng không xong. Nhưng mà quan chỉ huy phòng thủ tại Nam Kha trại nhất định phải chọn người cẩn trọng. Nếu không, cũng vô ích.” Khắc Lao Tắc Duy Tư nghĩ một chút nói, có vẻ vô cùng cẩn thận.

Vân Thiên Tầm cũng đồng ý cách nhìn của hắn, sắc mặt cũng đồng dạng vô cùng cẩn trọng.

Tuy nhiên, Lam Vũ quân quả thật có được trang bị hỏa lực hoàn thiện và lực sát thương cường đại, nhưng mà tinh tế quan sát lại, Nam Kha trại một khi ở trạng thái chiến đấu, sẽ là một cái tuyệt lộ, nó sẽ bị địch nhân vây khốn dày đặc, tất cả thông đạo với bên ngoài sẽ hoàn toàn bị chặt đứt. Hoàn toàn ngăn cách với cuộc sống, trước mặt cuộc tấn công phô thiên cái độ, bộ đội có thể bị thương vong rất lớn. Quan chỉ huy phải có năng lực tâm lý thừa nhận được áp lực này, mới không bị áp lực dưới tình huống này làm cho dao động, thậm chí phát rồ. Nếu không, một khi Nam Kha trại thất thủ, địch nhân sẽ vượt qua được và trực tiếp tiến vào trọng điểm Lôi Sơn, cùng Mai Cáp Đức hội hợp, sau đó chia binh theo nhiều lộ, áp sát các châu phủ của Tử Xuyện đạo, hâu quả như vậy quả khó mà tưởng tượng được, không ai có thể gánh chịu.

“Chúng ta sẽ tự mình đi thủ Nam Kha trại.” Dương Túc Phong thản nhiên nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên quyết.

Vân Thiên Tầm cũng gật đầu nghiêm trọng, nuốt nước miếng nói: “Cũng chỉ còn cách đó.”

Khắc Lao Tắc Duy Tư lại có vẻ đăm chiêu nói: “Nói vậy chúng ta cùng nhau đi trươc đến Nam Kha trại là để phòng thủ cho trọng điểm Đông Nhật sao?”

Dương Túc Phong gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Hai người không nói thêm lời nào nữa.

Dương Túc Phong hướng phía bên ngoài kêu: “Người đâu! Truyền tin!”

Tham mưu chạy vào, chuẩn bị ghi chép nội dung điện báo.

Dương Túc Phong đi qua đi lại, suy nghĩ một chút chậm rãi nói: “Truyền tin cho Đỗ Qua Nhĩ, Đao Vô phong, Đồ Đấu Châu, để bọn họ lập tức tiến về Nam Kha trại với tốc độ nhanh nhất, quân linh thuộc hạ sẽ theo sau. Quân lính vài ngày sau đến, sẽ tiến vào Nam Kha trạo. Mặt khác lệnh cho Ai Khắc, trưởng ban tình báo hậu cần, đem vũ khí và đạn dược ưu tiên cấp cho Nam Kha trại.”

Tham mưu ghi chép xong, sau đó ra ngoài, rất nhanh thông qua điện báo truyền tin phát đi, bánh xe chiến tranh của Lam Vũ quân bắt đầu khởi động.

Lam Sở Yến nhận được điện báo, nhìn thoáng qua, đập tay lên bàn một cái, thấp giọng lầm bầm: “Người này điên rồi! Quả thực là muốn chết!”

Lúc Phượng Thải Y ở Cách Lai Mỹ nhìn thấy điện báo, sắc mặt có chút tái nhợt, dường như bị thất thần, một hồi lâu mới trả lại bức điện báo cho tham mưu, một mình ngồi ở trên ghế ngẩn người nhìn tấm bản đồ lẩm bẩm cái tên “Nam Kha trại.”

Dương Túc Phong nhanh chóng xuất lĩnh quân lính đi trước đến Nam Kha trại, thật ra cái gọi là quân lính này, cũng không đến một trăm người, bao gồm Dương Túc Phong, Khắc Lao Tắc Duy Tư, Vân Thiên Tầm và tham mưu tác chiến, còn có đội cảnh vệ và đội thông tin. Bởi vì binh lực không đủ, cho nên đội cảnh vệ cũng không nhiều lắm, chỉ có một đội binh lực, cũng không đến năm mươi người, nhóm thông tin cũng không nhiều hơn một trăm người, hơn nữa toàn bộ đều là kỵ binh, nhưng liên đội này lại được trang bị đầy đủ vô tuyến điện thông tin, liên đội thông tin phần lớn là kỵ binh, bây giờ không đến hai mươi người, phần lớn có thể thành động được chỉ có những người thuộc đội cảnh vệ. Phụ trách vô tuyến điện thông tin chỉ có ba mươi người, quân lính tổng cộng có ba bộ vô tuyến điện truyền tin, một bộ tiếp thu, một bộ chuyên gởi đi, Viên Ánh Lạc chính là người phụ trách cao nhất của việc truyền tin, bất quá nàng rất ít quan tâm đến thông tin hàng ngày, chỉ chú ý đến những điện báo tuyệt mật

Ngày 14 tháng 4, Dương Túc Phong dẫn suất Lam Vũ quân đến Nam Kha trại. Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu đã suất lĩnh hai liên đội bộ binh đến trước, đang tranh thủ thời gian để xây dựng công sự, lượng đạn dược từ hậu cần không ngừng được chuyển tới và cất giấu vào trong động. Vì vận chuyển đạn dược, Bích Giang phủ cũng xuất động một phần lớn nhân lực, Dã chiến pháo 75 li sẽ trở thành nhân vật chính trên chiến trường. Dương Túc Phong rất lo lắng đến vấn đề đạn pháo. Bởi vậy tự mình đi xem xét đạn pháo, cho đến khi hài lòng với các đạn pháo, hắn mới an tâm rời đi.

Ánh bình minh rất nhanh đã mở ra tấm khăn che mặt thần bí của Nam Kha trại, Dương Túc Phong đứng trước một cái miếu thổ địa, từ trên cao đánh giá một chút vùng thôn dã này, nơi đó, từng cánh đồng lúa mỳ theo cơn gió nhẹ nhàng phập phồng, cảnh tượng tươi tốt phồn vinh. Chỉ có điều, trong không khí đã bắt đầu thoang thoảng mùi máu tươi, một trận đại chiến sắp sửa mở màn, cánh đồng lúa mỳ này cũng sắp sửa phủ lên mình màu máu tươi.

Nam Kha trại, nhất định sẽ nhờ trận chiến này mà nổi danh,nó có lẽ sẽ trở thành tràng chiến dịch như Ba Tư Thác.