Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 751: Lời đồn nồi lên bốn phía (2)




Từ Thể Tích... Lý Uyên khi nhớ tới ba chữ kia, hận không thể bóp chết hắn.

Người này tọa trấn Đông Đô, bày mưu nghĩ kế, có thể trong thời gian ngắn phá hòng kế hoạch của hắn, thật sự phi thường xào trá. Lý Uyên đã sớm hiều rẳng. Từ Thế Tích khi hắn vận binh Đồng Quan, đã bắt đầu rồi sử dụng sách lược vườn không nhà trống. Lý Uyên tuy rất nhanh, nhưng Từ Thế Tích còn nhanh hơn! Tuy biết Từ Thế Tích không kém. nhung Từ Thể Tích làm quyết đoán như thế. cũng khiến cho Lý Uyên có điềm ra ngoài ý định.

Dân chúng lại đang thu hoạch mùa thu, bị đả kích đau đớn thê thảm, nhưng dân chúng cũng không oán hận Đông Đô. mà chỉ thống hận Lý Đường xâm lấn. Không khí ở nơi này, khác với Hà Đông Quan Trang, quân Lý Đường không được loại nhiệt liệt ủng hộ tại Hà Đông. Lý Kiến Thành rõ ràng điểm ấy, nhưng vẫn lấy ra bài bản trấn an Quan Trang, thậm chí còn bố thí chút lương thực để lấy hảo cảm của dân chúng, nhưng loại sách lược này, hiệu quả không tốt. Lý Kiến Thành đông tiến ba tiăm dặm, mài cho đến tây Hào Sơn lúc này mới an doanh hạ trại.

Lý Kiến Thành mọi cách khiêu chiến, nhưng Trương Trán Chu vẫn chỉ phòng thủ mà không chiến.

Từ Giản, Hùng Tai, Cốc Thủy, Lạc Thủy, Giản Thủy cùng đội quân thép Tây Lương giao thoa với nhau, tạo thành lá chắn vô cùng tốt phía tây Đông Đô.

Lý Kiến Thành không thể công phá.

Dương Quảng năm đó ở Lạc Dương lập thù đô, có thể nói là ánh mắt sâu xa. Đông Đô có lẽ so với Quan Trang hoi kém. nhưng mà bốn phía đều có sự che chắn rất tốt, lúc trước Dương Quảng là vi phòng phản loạn, cân đối Trang Nguyên, có thể nẳm mơ cũng không có nghĩ đến, hùng đồ đại kế của mình lúc trước, một ngày kia sẽ dùng ở trẽn người chưởng ki biểu đệ Lý Uyên!

Trương Trắn Chu lão luyện, thêm vào Trương Công cẳn nhiều mưu. Đan Hùng Tín dũng mành, Quách Hiếu Khác sắc bén, bốn tướng đồng lòng, đem tây Đông Đô thủ mưa gió không thấu, chật như nêm cối.

Nếu như nói Đồng Quan là lá chắc tuyệt hão cho Quan Trung, tự nhiên còn hơn nhân công. Còn phòng thù ờ đây lại như thùng sắt đại trận, mọi người đồng lòng, không nhượng Đồng Quan.

Lý Kiến Thành công lâu không được, rất nhanh chuyển đến giằng co, sau đó phân binh xuôi nam, ý đồ nhiễu ánh mắt đối thù, lại tìm ke hở mà vào. Không ngờ Trương Trấn Chu sớm tính, đến điểm ấy, Trương Công cần mấy lần xuất binh, đoạn đường lui Lý Đường, khiến cho Lý Kiến Thành không cách nào xuôi nám, cũng không thể xuôi nam. Bởi vì Quan Trung những năm gần đây này, mặc dù bảo tồn thực lực. nhưng dù sao ba đường xuất binh, đã là cực hạn của Quan Trang, nếu như lại phân một đường xâm nhập phía nam, tiêu hao đó là khó có thể tưởng tượng. Lý Uyên trước mắt đương nhiên còn có thể thùa nhặn được, nhưng mà hắn cũng đã chuẩn bị đánh bá năm, năm năm thậm chí cả đời.

Thà rằng chờ, cũng không thề gấp. đây là một bí quyết thành công cùa Lý Uyên.

Đồng Quan bất lọi, Hà Đông cũng như thể. từ lúc Đậu Kiến Đức xâm lấn, Tiêu Bố Y đã tăng mạnh phòng thủ hai quận Trường Bình, Hà Nội. Hôm nay càng phái Bùi Hành Quảng. Sừ Đại Nại hai người hiệp trợ trấn thủ. Đông Đô cách Hoàng Hà tùy thời tiếp ứng. Lý Thằn Thông không thể hạ.

Nếu như nói noi có thể làm cho Lý Uyên hoi cảm thấy vui mừng, không thể nghi ngờ chính là Hà Bắc.

Lý Thế Dân không phụ kỳ vọng, đã cưỡng chiếm u Châu, Lý Hiếu Cơ, Lý Đạo Tông lĩnh quân thành thạo, đã liên tục lấy bốn quận.

Nhưng mà Lý Uyên cũng biết, mọi thứ chỉ là nước tiên tạm thời, đem nước tiên hóa thành thắng thế còn phải một đoạn thời gian gian khổ nữa. thậm chí nước tiên này có khả năng một lần nữa mất đi. Tình thế Hà Bắc. thật ra cũng không ra ngoài dự kiến cùa Lý Uyên. Nếu biết không thể được, Lý Uyên làm sao àm phái Lý Thế Dân xuất binh?

Nhưng...

Lý Uyên nghĩ tới đây. sắc mặt càng trầm, mày cau lại.

Ai cũng nhìn ra trong lòng của hắn không vui, nhung hắn không vui vì cái gì. không có ai có thể đù đoán được. Thiên uy khó dò, người chỉ cần đến vị trí cùa Lý Uyên, đã sớm vứt bỏ tất cả ảo tường khờ dại, có chỉ là làm thế nào vững chắc núi sông, làm thế nào binh định phản loạn.

Cung nhân nhìn thấy vậy, nơm nợp lo sợ tiến lên, "Khởi bẩm Thánh Thượng. Tề vương cầu kiến".

Lý Uyên trẵm tư bị cắt đứt, mới muốn phát giận, khi nghe được hai chữ T ề vương, thì nhíu mày, "Bảo hắn tiến vào đi".

Lý Nguyên Cát khi tiến đến, hết sức cẩn thận, thấy Lý Uyên nhìn qua thì bước nhanh qua quỳ xuống nói: "Hài nhi khấu kiến phụ hoàng". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lý Uyên thấy hắn nhu thuận, rốt cuộc xuất hiện nụ cười nói: "Nguyên Cát. không cần đa lễ, đứng lên đi".

Lý Nguyên Cát đóng lên, từ trong lòng móc ra một cái hộp gấm đưa cho Lý Uyên, cười bồi nói: "Phụ hoàng, ngươi ngày đêm vất vả, đây là Hạnh Lảm Đường kinh thành bí chế hổ cốt cao, đều nói uống vào thanh xuân vũứi trú, bách chiến... cái kia rất thằn hiệu".

Lý Uyên nhíu mày, "Ngươi lại làm gì vậy?"

Lý Nguyên Cát thấy Lý Ưỵên không vui, cuống quít nói: "Hài nhi chỉ thấy phụ hoàng ngày càng vất vả, hận không thể phân ưu, lúc này mới vì phụ hoàng mua thứ này. Hổ cốt Cao này rất có thẳn hiệu, hại nhi thừ qua, tuyệt không có vẩn đề. Phụ thản ngày đêm vắt vả, cả ngày cau mày, hài nhi chỉ muốn phụ hoàng vui vẻ chút ít".

Lý Nguyên Cát nói đến đây, khóe mắt chứa lệ, Lý Uyên nhìn Lý Nguyên Cát hồi lâu, rốt cuộc tiệp nhận hộp gấm. đặt sang một bên bàn, kéo tay Lý Nguyên Cát, để cho hắn ngồi ờ bên cạnh.

Hiện tại có thể được vinh quang này ngoại trừ trọng thần Bùi Tịch, còn có một đám lào thần ra, cũng chỉ có huynh đệ Lý thị mới có thể cùng Lý Uyên thân cận như thế.

"Nguyên Cát, những ngày này. con làm rất tốt" Lý Uyên vui mừng nói: "Thật ra chỉ cần con như những ngày này, vi phụ cũng rất là vui mừng rồi".

Lý Nguyên Cát nhu thuận nói: "Phụ hoàng, hài nhi hiện tại ngẫm lại, trước kia thật rất ngu xuẳn, rất không hiểu chuyện. Con làm mất thành Thái Nguyên, phụ hoàng cũng không

CÓ trách cứ, như vậy đối với con quả thực đã là rất yêu thương..

Lý Uyên thờ dài nói: "Nguyên Cát, con có thể nghĩ đến điểm này, vi phụ đã an lòng. Sau này đi gặp mẫu thân của con, cũng không cô phụ nàng trông cậy".

"Phụ hoàng thân thể khoẻ mạnh, không có việc gì" Lý Nguyên Cát cuống quít nói.

Lý Uyên cười khổ nói: "Người ai không chết? Vi phụ chi cầu sinh thời đánh bại Tiêu Bố Y, giành cho các con đường sống là tốt rồi. Trước mắt ta cùng Tiêu Bố Y, chỉ có thể sống một, hắn nếu roi vào trong tay ta, thần từ hắn trọng dụng, ta cũng chém giết không còn. Nhưng ta nếu roi vào tay hắn, chỉ sợ ngay cả phần mộ tổ tiên cũng bị hắn đào lẻn!"

Thấy Lý Nguyên Cát thần sắc khác thường. Lý Uyên nghĩ tới điều gì hòi: "Nguyên Cát, ngươi tìm vi phụ chắc hẳn có việc?"

Lý Nguyên Cát có chút đò mặt, "Cũng không còn chuyện gi, chỉ là thấy phụ thân vất vả, lúc này mới tới cùng người nói đôi cầu mà thôi. Con nghe nói... nghe nói chút lòi đồn đãi. không biết có nên nói hay không".

Lý Uyên duỗi thân ra, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt nói: "Nói đi".

"Con nghe nói... nhị ca không có chết?" Lý Nguyên Cát cẩn thận nhìn sắc mặt của Lý Uyên. Nhị ca trong miệng hắn đương nhiên chính là Lý Huyền Bá, hắn thà rằng đem Lý HuyềnBá xệp thứ hai, cũng không chịu đem Lý Thế Dân gọi là nhị ca.

Lý Uyên thần sắc không thay đổi, chỉ là nhẹ ồ một tiếng, thật lâu mới hỏi, "Loại lòi đồn hoang đường này, con cũng tin sao?"

Lý Nguyên Cát không có được đáp án, có chút thất vọng. "Nhưng phía Hà Bắc đã truyền ra, đều nói bời vì nhị ca nên mới giết La Nghệ cùng Đậu Kiến Đức, bời vì nhị ca nên mới độc chết Tiết Cừ. Rất nhiều người nói, công lao cùa Tẳn vương, có một nừa của nhị ca".

"Hoang đường" Lý Uyên vỗ bàn quát: "Là ai nói như vậy? Ai nói Tiết Cừ là bị độc chết?"

Hắn khóe mắt run rẩy, vô cùng phẫn nộ. Lý Nguyên Cát lui ra phía sau hai bước, đứt quàng nói: "Mọi người đều nói nhưvậy! Đại ca cũng trong lòng cũng có nghi kị, lúc này mới khiến con tới hòi một chút".

Lý Uyên thờ ra một hơi, "Kiến Thành cho con tới hội?"/,:

Lý Nguyên Cát vội vàng gật đầu, "Tình hình chiến đấu khẩn cấp, đại ca đương nhiên không rảnh quay lại hòi. Nhưng người đương nhiên cũng đã nghe được lòi đồn ờ Hà Bắc, nhịn không được bán tín bán nghi. Huynh ấy gởi phong thư cho con..Lấy từ trong lòng ra phong thu đưa cho Lý Uyên nói: "Huynh ấy trong thư dù chưa nói rõ, nhưng con hiều rằng huynh ấy cũng rất muốn biết, lúc này đây đã thay đại ca tới hòi".

Lý Uyên chậm rãi cầm qua thư. từ từ đọc qua, nhẹ nhàng đặt lẽn trên bàn.

Lý Nguyên Cát đột nhiên cảm thấy có chút áp lực, đó là áp lực hắn chưa bao giờ cảm giác được, khiến cho hắn bắt đầu có chút hít thở không thông.

Lý Uyên lúc này mới nói: "Thật ra lời đồn này, ta cũng nghe qua. nhưng ctLỈ cảm thấy buồn cười. Nghĩ Huyền Bá mất đã lâu, ta đích thân đưa hắn nhập quan, Hà Bắc đánh chết La Nghệ. Đậu Kiến Đức làm sao có thể là hắn? Là ai trừ La Nghệ. Đậu Kiến Đức. lại đem chuyện này an bài lên trên người Huyền Bá, hắn rốt cuộc có đụng ý gì?" Lý Uyên nhíu mày, lầm bẵm nói.

Lý Nguyên Cát thừ hỏi, "Chẳng lẽ là Tiêu Bố Y?"

Lý Uyên trước mắt sáng ngòi, "Nguyên Cát, con nói không sai, ta làm sao mà không nghĩ tới? Tiêu Bố Y quá nừa phái người lẻn vào Lang Sơn, ám toán La Nghệ cùng Đậu Kiến Đưc".

"Vậy Tiêu Bố Y có chỗ tốt gì?" Lý Nguyên Cát khó hiểu nói.

Lý Uyên thờ dài nói: "Nguyên Cát. con còn quá mức khờ dại. nghĩ tới Tiêu Bố Y cho người ngụy trang thành Huyền Bá ám sát Đậu Kiến Đức, cái kế này rò ràng, chính là vu oan giá họa, quân Hà Bắc chi cho là chúng ta ra tay, lúc này mới cùng chúng ta giằng co không buông, Tiêu Bố Y lúc này mới ngư ông đắc lọi, kẻ này xảo trá, thật nghe rợn cà người".

Lý Nguyên Cát hoàn toàn tỉnh ngộ, "Thi ra là thế, con có thể hồi báo cho đại ca".

Lý Uyên ánh mắt chợp động. "Nguyên cát. không cằn phải gấp, chuyện này, ta sẽ đích thân viết một lá thư cho Kiến Thành".

Lý Nguyên Cát kinh ngạc nói: "Chuyện nhỏ bực này. không cần phải phụ hoàng, con còn có thể làm được".

Lý Uyên suy nghĩ thật lâu mới nói: "Như thế cũng tốt. Nguyên Cát, vi phụ hơi mệt chút, con cũng trở về nghỉ tạm đi".

Lý Nguyên Cát ứng tiếng, mới định rời đi, đột nhiên lại ngùng bước. "Phụ hoàng, ta còn có một việc bầm báo".

Lý Uyên kiên nhẫn hòi, "Chuyện gì?"

"Ta còn nghe được một lời đồn" Lý Nguyên Cát muốn nói lại thỏi.

"Nếu về Huyền Bá... Cũng không cần nói" Lý Uyên cảm giác thái độ không ổn, giọng điệu hòa hoàn lại, "Ta không muốn để cho âm mưu của Tiêu Bố Y được thực hiện".

Lý Nguyên Cát do do dự dự nói: "Là tin tức vể Lý Thế Dân" Hắn mặc dù ờ trước mặt Lý Uyên nhu thuận, nhưng hiển nhiên đối với Lý Thế Dân vẫn hận thù, gọi thẳng kv danh.

"Rốt cuộc là cái gi?"

Lý Nguyên Cát nói: "Đêu nói giờ đây Lý Thế Dân công lao so với đại ca cao hơn, cũng có tin tức nói... phụ hoàng cố ý lập thái từ khác".

"Nói xằng nói bậý!" Lý Uyên một lần nữa tức giận, "Tin tức này là ai truyền tới? Bắt tới xử tử!"

Lý Nguyên Cát cuống quít nói: "Phụ hoàng bớt giận, con sẽ đi tra ra" Hắn vội vàng hấp tấp đi ra ngoài, đến ngoải cung, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, "Lý Thế Dân... Lần này ngươi còn không chết?"

Lý Uyên không biết tâm tư của Lý Nguyên Cát. chờ chỉ khi còn một mình, một quyền nện ờ trên bàn, phát tiết ra tức giận áp chế trong lòng. Dưới ánh nến. Lý Uyên sắc mặt âm trầm bất định, trên tĩán nổi gân xanh, cắn răng từng chữ nói: "T ốt. ngươi rất tốt!"