Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 657: Tiến thối lưỡng nan (1)




Quý Thu khi cắn răng nói ra bí mặt. từ vẻ mặt mà thấy, có loại tư thế như tử tù đi phép trường.

Tiêu Bố Y nhìn thấv vẻ mặt của hắn, hơi có chút mất mát. Bời vì hắn đã nhìn ra, Quý Thu không có biết được quá nhiều.

Nghe được Tiêu Bố Y hỏi, Quy Thu cuống quít gật đẩu nói: "Không sai. Bình phong này bắt đầu là Vương Thế Sung đoạt đến. về sau lại trờ về trên tay Vương Thế Sung".

Hắn nói tự mâu thuẫn. Lô lào Tam không hiểu vì sao. Tiêu Bổ Y lại hiểu rò.

Khi nghe được bốn chữ binh phong gương đồng. Tiêu Bổ Y có chút hứng thú. Đối với binh phong gương đồng, hắn đương nhiên có ấn tượng. Bời vì lúc trước khi hắn dẵn theo A Tú lén vào đại doanh của Vò Thượng vương, đã gặp qua bình phong gương đồng một lằn.

Binh phong gương đồng này. cho ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Bời vì khi soi lẻn mặt gương đồng, khiến cho tinh thần hắn có chút hoảng hốt.

Lúc trước hắn còn nhớ rõ, sau gương đổng có một người. Hắn một mực không biết người nọ là ai. nhưng đã cho rằng, là ai cùng không quan trọng. Nhưng trong đại trướng trung quân của Vô Thượng vương lại đặt tẩm bình phong như vậy, thật sự là chuyện quái dị.

về phẩn binh phong ờ đàu, Tiêu Bổ Y cũng hơi nghe thấy. Lúc trước Vương Thế Sung đánh, bại Vô Thượng vương, sau khi chém cái gọi là Lò Minh Nguyệt, thì lấv binh phong gương đồng của Vô Thượng vương về. Nhưng về sau lại hiến cho Dương Quảng. Tiêu BÓ Y mơ hồ hiểu 1'ẳng, Vương Thế Sung năm đó hiến lên là bất đắc dĩ.

Dương Quảng sau khi chết, tất nhiên không có ai chú ý binh phong gương đồng. Trần Lăng, Lý Tử Thông bất quá chi là khách qua đường của Giang Đò. Tiêu BÓ Y không ngờ là. Vương Thế Sung chiểm lình Giang Đô, lại rất nhanh thu hồi binh phong gương đồng. Đâv là hàm nghĩa hai câu nói của Quý Thu. Tiêu Bố Y đương nhiên hiểu Vương Thế Sung. Người này có lợi mới làm. chuyện không có ý nghĩa sẽ không đi làm.

Nói như vậy. binh phong gương đồng quả thực có bí mặt?

Bí mặt có thể làm cho loại ngưỡi nhu Vương Thế Sung coi trọng, cũng có thể có chút môn đạo!

Thấy Tiêu Bố Y nhái mày. Quy Thu cẳn thận nói: "Tâv Lương vương, đều nói trong binh phong gương đổng cắt giấu một bí mặt kinh thiên địa. Ngời đứng trước bình phong có thể biết được chán mệnh thiên tử. Vương Thế Sung đương nhiên biết rõ truyền thuyết này, cho nên vừa đến Giang Đò, bời vi tín nhiệm tiểu nhân, đã cấp tốc bảo thằn đi tìm bình phong gương đồng".

Tiêu Bổ Y trào phúng nói: "Ngươi cũng đích xác không có phụ tín nhiệm của hắn". Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Quý Thu đò mặt lên. "'Hấn tín nhiệm, chi là giả bộ mà thôi. Nghĩ tới anh hùng, kiêu hùng trẽn đời này. Còn có ai có được lòng dạ rộng lớn như Tây Lương vương đày?"

Quy Thu tặn lực vỗ mòng ngựa, Tiêu Bố Y lộ ra nụ cười nói: "Ngươi nói cùng đúng".

Quý Thu thấv Tiêu Bố Y lộ ra nụ cười. Trong lòng an tâm một chút. Vì cẩu tiền đồ tính mạng, nên cùng biết gì nói đắv. "Thật ra lúc trước Vương Thế Sung đánh bại Vô Thượng vương, cùng tìm kiếm binh phong gương đồng. Thằn sau khi biết được chuyện này. vẫn một mực lưu ý. Nhưng Vương Thế Sung sau khi tìm được bình phong gương đồng, đều không cho ngưỡi bên ngoài liếc mắt nhìn qua. Nhưng mà có một ngày. Vương Thế Sung tâm sự trùng trùng, lẩm bẩm cái gì đó. Tiểu nhân ngẫu nhiên nghe được hắn nói "nói binh phong gương đồn này. có thể biết được chân mệnh thiên tử. Nhưng rốt cuộc như thế nào mới là chán mệnh thiên từ?""

Tiêu Bổ Y nhướng mày. "Lời nói vô căn cứ".

Quý Thu trong lòng khè run, cuống quít nói: "Tiều nhân cũng không biết. Đến cùng có phải lời nói vô căn cứ hay không, nhưng nghĩ tới Vương Thế Sung coi trọng binh phong gương đổng này như thế. quá nửa là vẫn có chút bí mật. Lúc này mới bẳm báo cho Tâv Lương vương. Chi cầu Tâv Lương vương rò ràng một tầm lòng thành của tiểu nhân''.

Tiêu Bổ Y hòi: "về sau thì sao? Vương Thế Sung có cử động gi?"

Quý Thu vội nói: "Vương Thế Sung sau khi tìm được bình phong gương đồng, như nhặt được chí bảo. Hắn tại nội cung ỡ Dương Châu, thiết kế một căn phòng để đặt binh phong gương đồng. Ngoại trà một người câm điếc tiến vào quét dọn ra. Bất luận kè nào cũng không được tiến vào. Vương Thế Sung mồi ngày vô luận bề bộn thế nào. cũng phải đi tới gian phòng ờ trong đó một thòi gian ngắn. Hắn đối với bình phong gương đồng cực kỳ coi trọng. Có một sủng phi hiếu kỳ tiến vào quan sát. liền bị hắn chém tay chân, chọc mù hai mắt".

Tiêu Bố Y trong lòng khè rung động, cũng không phải hoảng sợ Vương Thế Sung tàn nhẫn. Mà nghĩ Vương Thể Sung hành động này. tuyệt không p hải làm ra vẻ.

Nhưng mà nghĩ lại, Thái Binh đạo xưa nay đều là tung tin đồn nhảm, gạt tai mắt người ta. Từ Dương Huyền Cảm khởi sự đền ép mình tạo phản, từ ám sát ờ Bồng Lai đến tập kích Lạc Thủv. tuy tiêu hao lớn. nhưng dù sao cũng không ròi khòi âm mưu quỷ kế.

Hôm nay đã sớm chứng minh cái gọi là lời tiên đoán của bọn họ. Chi là để che tai mắt của thể nhân, vàng thau lẫn lộn. Binh phong này quá nửa cũng còng hiệu như thế.

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng đúng là vẫn có chút tò mò. Tiêu Bố Y ghi nhớ ý nghĩ này, ung dung thản nhiên nói: "Chí có chút ít bí mật này sao?"

Quý Thu sắc mặt tái nhợt. "Khởi bẳm Tây Lương vương. Có lẽ những bí mặt này trong mắt của người, cùng không đáng giá. Nhưng tiểu nhàn quả thực là một lòng trung tâm".

Tiêu Bổ Y mim cười nói: "Ngươi một lòng trang tâm như vậy. Ta quả thực muốn phong ngươi làm quan mới được".

Quy Thu sắc mặt vàng như nến. chi cho là Tiêu Bố Y nói rồi làm ngược lại, ai oán nói: "Tây Lương vương tha mạng".

Tiêu BỔ Y lại nhớ tới một chuyện, "Ngươi tim Đỗ Phục Uy để làm cái gi?"

Quý Thu cất lời giải thích: "Tiểu nhân hiện tại hai bàn tay trắng. Sau khi đến Đông Đô thì không biết sinh sống bẳng gì. Nhìn thấv Đỗ tổng quán trước mắt phong quang nhất thời. Chi muốn tới xin ít tiền".

Tiêu Bố Y cau mày nói: "Vậy hắn vì sao đối với ngươi hợp ý như vậy?"

Quý Thu cười khồ nói: "Hắn hòi ta tin trên đời này có thẩn tiên quỷ quái hay không. Tiểu nhân vốn không tin. nhưng vẫn nói tin. Đỗ tổng quản đem ta xem là tri kỷ. Tây Lương vương. Cầu người tha cho cái mạng chó của tiểu nhân. Tiểu nhân nểu không dám ỡ lại Đông Đô. Cũng không dám đi tìm Đỗ tổng quản''.

Tiêu Bổ Y gặp qua Đỗ Phục Uy. hiểu rẳng hắn chịu đả kích rất nặng. Nếu không phải còn quan tâm quán Giang Hoài cùng đứa con. Nói không chừng đã sớm giống như Tãv Mòn Quân Nghi. Đồ Phục Uy hiện tại chi cẩu tim chồ ký thác tinh thần. Tiêu Bố Y hiểu rằng Quý Thu nói không uổng, trầm ngâm thật làu mới nói: "Ngươi vì sao không lưu tại Đông Đò. Ngươi cảmthắv Đông Đô không tốt sao?"

Quý Thu trong lúc nhắt thời khôngbiết như thế nào cho phải. Tinh ngộ lại. vội vàng nói: "Đông Đô tốt, nhưng chi sợ không có nơi cho tiểu nhản dung thân"'.

Tiêu Bố Y cao thấp đánh giá hắn. "Quý Thu. Ngươi vãn không thành, võ cũng không phải".

Quý Thu nghe được Tiêu Bố Y bình luận, không khòi khó xử hồ thẹn. "Tây Lương vương nói rắt đúng".

"Ta là người làm việc cực kỳ rõ ràng. Ngươi giúp ta làm việc, thì sẽ có chồ tốt Chi là trước đó một lần. Ngươi thiếu chút nữa đã phá hỏng chuyện của ta" Tiêu BÓ Y nói.

Quý Thu mồ hòi đẩm đìa. "Tiểu nhân đáng chết".

"Lần đó tính là cho qua đi. Nhưng ngươi lần này cuối cùng lại có điểm trung tâm" Tiêu Bổ Y trầm ngâm nói: "Loại người nhân tài như ngươi. Cũng thích hợp với chức vị Quang LỘC tự. Không bẳng ờ lại Đông Đô. làm Thái Quan lệnh Quang Lộc tự. Ý của ngươi như thế nao?"

Quý Thu qua sơn bĩ cực đến hồi thái lai, hết sức vui mừng, quỳ xuống khấu đầu tạ ơn: "Tạ ơn Tây Lương vương".

Nguyên Đại Tùy chín tự năm giám. Quang Lộc tự là một trong chín tự. chủ vếu chưởng quản triều hội. tế tự, các món trân quý là chính. Quang Lộc tự trưởng quan Vi Khanh- dưới có Thiếu Khanh, Thái Quan các chức vị. Thái quan làm quan từ thất phẳm. Mặc dù không tính là gì. nhưng dù sao cùng là một địa phương không tệ.

Quý Thu đối với những cái này rõ như lòng bàn tay. Hắn đã cùng đường mạt lộ, vốn đã tuyệt vọng, lúc này lại gặp sinh lộ. Đương nhiên là vui mừng nhưđiên. liên tục khấu tạ.

Chờ sau khi Quý Thu lui ra, Tiêu quẩn áo gọi Lô lào Tam tới nói: "Lào Tam. Nhanh chóng nghĩ một phong thư. Nói để cho Lý tướng quân sau khi lấv các quặn ờ Giang Đô, thì giúp ta lưu ý bình phong gương đồng dưới tay Vương Thế Sung. Nếu không, làm sao có thể thu hồi Đông Đô".

Lô lào Tam ứng lệnh lui ra. Tiêu Bổ Y duỗi lưng mòi. hoang mang nói: "Cái binh phong gương đồng này rốt cuộc có gì bí mật?"

Trong khi Tiêu Bố Y hao hết tâm tư phòng đoán. Vương Phục Bảo cũng hai hàng chân cau chặt lại.

Hai người này vốn không liên quan với nhau. Nhưng một phong thư. lại đem hai người liên lạc chặt chè cùng một chỗ.

Thư đon giản, viết vài chữ lỡn như rồng bay phưọng múa. "vẫn nghe thấv Vương Tướng quàn dũng quan tam quân. Bổn vương cứ như tri kỷ đã lảu. trông mong có thể gặp một lần!"

Vương Phục Bảo ngóng nhìn phong thu. Mắt lộ ra vẻ trầm tư. Trước mắt tình hình tuy có lợi cho quan Hà Bắc. Nhưng Vương Phục Bảo hiểu rằng. Đây bất quá là cục diện tạm thời mà thôi.

Lưu Hắc Thát, Tô Định Phương tuy dũng mãnh khó địch. Nhưng người nào cũng biết, đệ nhất Đại tướng dưới tay Đậu Kiến Đức. lại là Vương Phục Bảo!

Vương Phục Bảo đi theo Đậu Kiến Đức nhiều năm. Tuy là thủ hạ của Đậu Kiến Đức, lại cùng các huynh đệ không có gì khác nhau. Nhưng sông núi của Đậu Kiến Đức, đều nói có công lao rất lớn của Vương Phục Bảo.

Nhưng Vương Phục Bảo cũng không kề công. Thậm chí có chút lo lắng. Hắn hiểu rẳng, quân Hà Bắc đã có chút ít thay đổi. không phải là quàn Hà Bắc như lúc trước nữa.

Người khác có lẽ cũng khôngbiết rò tình hình. Vương Phục Bảo trong lòng lại biết rõ.

Quản Hà Bắc năm đó sóng vai kháng địch, có thể nói là bền chắc như thép. Tuy có mâu thuẫn, nhưng bởi vi Đậu Kiến Đức nhản đức. cũng có thể trừ khử không thấy. Nhưng sau khi đánh bại Mạnh Hải Cóng Sơn Đông, trong quán Hà Bắc đã bạo phát lần nguy cơ đẩu tiên. Nguyên nhân của nguy cơ rất đơn giản. Ăn chia không đều!

Quản Hà Bắc trước đây. là vì sinh tồn cùng bảo vệ quê quán mà chiến. Khi đó quán Hà Bắc quán hung hãn không sợ chết, hết đợt này tới đợt khác mà tràn lên. Nhưng quán Hà Bắc hiện tại, lại vì khuếch trương cùng cướp đoạt mà chiền. Quán Hà Bắc hiện tại, tác chiền thì có chút do dự. Sau khi tác chiến, thì lại đều cướp công.

Mạnh Hải Công là đạo tặc Sơn Đông, gây họa nhiều năm. Tại Sơn Đỏng bắt người cướp của. vàng bạc châu báu đương nhiên là cực kỳ phong phú. Quán Hà Bắc sau khi đánh tan Mạnh Hải Còng, đoạt lấy bảo tàng của hắn. Trà La Sì Tín. Vương Phục Bão mấy người ra, phần lớn đểu bị tiền tài động lòng, Tranh đến mặt đỏ bừng lẻn.