Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 115




Khách điếm vẫn là nơi long xà hỗn tạp, người hỗn tạp tin tức cũng hỗn tạp, Tiêu Bố Y lúc rảnh rỗi đi nghe, cũng biết không ít cái gọi là thiên hạ đại sự.

Cái gì Lưu Miêu Vương tại Ly Thạch quận tạo phản, tự phong Thiên tử, hiện tại cũng có mấy vạn quân. Ly Thạch quận Tiêu Bố Y cũng không biết, sau khi nghe ngóng mới bị dọa nhảy dựng, thì ra Ly Thạch quận nằm ngay trên đường hắn từ Mã ấp nam hạ. Cũng may là cũng còn có chút khoảng cách, nếu không hắn cùng Hoàng Xá Nhân có đến được Đông Đô hay không cũng không nói trước được.

Mà Cấp Quận vương Đức Nhân cũng có mấy vạn quân, hiện trú đóng tại Lâm Lự sơn, Bành Hiếu tại Đông hải một vùng biển mà cướp của giết người, dân chúng khó sống. Mà Mạnh Nhượng từ Trường Bạch sơn khởi nghĩa, một đường nam hạ cho tới bây giờ vẫn dựa vào thủy quân mà phát triển, binh cũng có tới mười mấy vạn.

Những người này Tiêu Bố Y cũng chưa từng nghe qua, biết số mạng chẳng qua cũng chỉ là vật hi sinh mà thôi, cũng không thành được gì. Nhưng theo miệng mà từ trong mắt của các khách thương có thể nhìn ra, tất cả mọi người đều lo lắng, cảm khái làm ăn khó khăn. Đạo tặc hiện tại nơi nơi đều có, hiện giờ đường xá bị đứt đoạn, năm nay hồ thương các nước, sứ thần do quốc vương cử đi từ Tây Vực đến Đông Đô triều bái đều ít đi rất nhiều.

Tin tức xấu liên tiếp, chẳng qua nửa tháng sau, cuối cùng cũng có tin tức tốt, Thánh Thượng đã đến ngoài Đông Đô, đại xá thiên hạ, giảm miễn thuế! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Tin tức này thực làm cho rất nhiều người hưng phấn một chút, giảm miễn thuế chỉ là thứ yếu, nhưng từ chỗ này nhiều ít cũng có thể thấy được tâm ý Thánh Thượng. Thánh Thượng ngày nay đã tam chinh Cao Lệ, nhưng nghe nói Cao Lệ tuy đem phản thần hộc Tư Chánh đuổi về, nhưng Thánh Thượng chiêu Cao Lệ vương đến gặp thì hắn lại cự tuyệt không đến triều, đều nói Thánh Thượng bởi vậy mặt rồng đại nộ, đã không còn thể diện, bắt đầu nghĩ đến chinh phạt Cao Lệ lần thứ tư, chỉ là ngày nay giảm miễn thuế, có thể nói rõ Thánh Thượng không còn ý định lại chinh phạt Cao Lệ hay không?

Tiêu Bố Y đến đây lâu ngày, cũng biết chỗ tốt xấu, Thánh Thượng Dương Quảng tại vị mấy năm cũng có chút công lao, hắn xây dựng những chỗ còn thiếu của trường thành, kiến tạo kênh đào, đả thông con đường tơ lụa, Đông Đô lớn như thế cũng là hắn cho xây dựng.

Chỉ là tam chinh Cao Lệ quá xa xỉ, đem những gì mà tiên đế tích lũy nhiều năm phá không còn một mảnh. Lo lắng cùng mừng rỡ, Tiêu Bố Y cũng cao hứng thay bọn họ, bởi vì căn cứ theo lịch sử mà hắn biết, hình như chinh phạt Cao Lệ chỉ có ba lượt? Chẳng qua cụ thể như thế nào hắn cũng không dám chắc.

Thánh Thượng tuy đã đến phụ cận Đông Đô, lại nghỉ ngơi tại Thượng Lâm uyển thành tây, nhưng cũng chưa vào thành, Tiêu Bố Y rốt cuộc chỉ có trong ngóng, chỉ nghĩ Dương Quảng ở tại Thượng Lâm uyển chơi cũng chỉ vài ngày, không nghĩ đến cả nửa tháng vẫn biệt vô âm tín.

Thời tiết mỗi ngày một lạnh, Tiêu Bố Y thật ra cơm áo không lo, mặc quần áo mà Bối Bồi chuẩn bị mình, đương nhiên vẫn là áo vải, nhưng rất thoải mái, trong lòng cảm tạ. Tặng quần áo có thể là do Bùi tiểu thư phân phó, nhưng quần áo hợp đến như thế, thì cũng là do ánh mắt Bối Bồi độc đáo, tâm tư tinh tế.

Từ sau cái đêm đó nói chuyện cùng Tiêtu Bố Y, Bối Bồi lại khôi phục vẻ lạnh lùng, khi không có việc gì cũng không tìm Tiêu Bố Y. Bối Bồi cùng Viên Hi cũng không lạnh không nóng, làm cho Tiêu Bố Y ở giữa cũng không phải khó xử.

Vào một ngày sau khi dùng vài câu Đường thi thoát khỏi Viên Hi, Tiêu Bố Y ra khỏi khách điếm, hít thở vài hơi không khí trong lành, không biết những ngày như thế này đến khi nào mới chấm dứt. Đến Đông Đô này ở không đã hơn một tháng, đây là chuyện mà hắn vạn vạn lần không nghĩ đến, chuyện mục trường không biết ra sao, có tiến triển gì, một khác khi nhìn thấy dòng Lạc Thủy đóng băng kia, Tiêu Bố Y ngạc nhiên, mới biết được đã vào đông. Nhìn mặt băng bóng loáng kia, một bóng thuyền cũng không có, Tiêu Bố Y đột nhiên nghĩ đến Uyển Nhi, thầm nghĩ nàng ta cùng tiểu đệ không biết tại trời đông giá rét này sống như thế nào?

Cũng không có chuyện gì làm, Tiêu Bố Y quyết định lại đi bái phỏng Lý Tĩnh một chuyến, chỉ là muốn đi Lý gia, lễ vật không thể thiếu. Đều nói cửa nhà, thì hướng nam mà mở, muốn có lý thì không tiền không xong, muốn gặp Hồng Phất nữ không những là phải có tiền, mà còn phải có lễ vật mới được.

Vốn muốn đến Tầm Thiện phường thì phải qua cầu Lạc Thủy, Tiêu Bố Y qua cầu Lạc Thủy thì lại đi đến Phong Đô Nam thị, mua ít vải vóc rồi mới trở lại Tầm Thiện phường, đầu cũng muốn lớn lên.

Hắn đi đường không nhanh không chậm, các phường phạm vi đều không nhỏ, xuất phát từ sáng sớm đến khi đến được Lý gia thì cũng đã là buổi trưa.

Tiêu Bố Y cũng không ngốc, nghĩ đến tặng lễ có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề cơm trưa, trên tay cầm xấp vải đến gặp Hồng Phất nữ cũng can đảm hơn. Khi đến trước cửa Lý gia mới hơi ngẩn ra, bởi vì trước cửa có vài thớt ngựa cao đầu hí khẽ không thôi, trên người yên cương chói sáng, hình như là có người của đại hộ viếng thăm.

Tiêu Bố Y từ khi gặp Lý Tĩnh cho tới bây giờ chỉ thấy đòi nợ cùng gây loạn tới cửa, La chưởng quầy lần trước chính là điển hình, loại viếng thăm thế này thật ra cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Từ từ đi đến trước cửa Lý gia, vỗ hai cái lên cửa mà cửa vẫn không đổ xuống, như vậy những ai tới gây chuyện mới bị Hồng Phất nữ hoặc Lý Tĩnh động tay động chân lên trên cửa.

Đợi một thời gian cỡ một chén trà nhỏ, cửa mới được mở ra, Lý Tĩnh mặt trầm như nước đi ra, nhìn thấy Tiêu Bố Y, sắc mặt mới hơi thả lỏng, có chút ngạc nhiên nói: "Tam đệ, đệ hôm nay soa lại đến? Đến là được rồi, cần gì phải mang lễ vật?"

Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Chỉ chút ít gọi là thôi mà".

"Đệ hôm nay đến vừa lúc có khách. Chờ ta chút, để ta tiễn khách rồi hãy nói" Lý Tĩnh giọng điệu đối với người khách này cũng không cung kính.

Tiêu Bố Y không tiện hỏi nhiều, chỉ gật đầu, Lý Tĩnh mới muốn dẫn Tiêu Bố Y vào phòng nghỉ ngơi, thì trong đại đường đã đi ra mấy người. Người đi trước khí độ ung dung hoa quý, chỉ là khí độ thì có, nhưng tướng mạo cũng không dám khen tặng. Người nọ mặt đầy nếp nhăn, nói một cách thông tục thì giống mặt bà ngoại hắn vậy. Khí độ của người này bất phàm, chỉ là hai mắt luôn mông lung, bộ dáng như mới ngủ dậy vậy.

Tiêu Bố Y không biết người này là ai, cũng thức thời đứng sang một bên. Phía sau người nọ là mấy hộ vệ, ánh mắt sáng ngời, nhìn thấy Tiêu Bố Y đều lộ ra ý đề phòng.

Hồng Phất nữ đang đi theo sau người nọ, nói không ngớt, "Lý đại nhân, sự tình còn thương lượng, Lý Tĩnh nhà ta tính tình hơi bướng, chờ ta làm cho hắn hiểu rồi nói sau".

Lý Tĩnh trừng mắt nhìn Hồng Phất nữ, nghiêm mặt nói: "Việc này không có thương lượng, Lý Tĩnh đa tạ ý tốt của Lý đại nhân".

Nghe người này cũng là họ Lý, lại nhìn thấy Hồng Phất nữ đối với người này cung kính, Tiêu Bố Y trong lòng thoáng sợ người này chính là Lý Mẫn Lý Trụ Quốc, chỉ là Lý Mẫn tìm đến Lý Tĩnh để làm cái gì? Lý Tĩnh thật ra tính tình bướng bỉnh, nói chuyện thẳng băng không có đường lui, trách không được nhiều năm qua vẫn chỉ là một Viên Ngoại Lang.

Lý đại nhân khóe miệng mỉm cười, "Mọi người cứ hãy thương lượng cho tốt, ta sẽ không bạc đãi đâu. Chẳng qua đây là một việc tư, Lý Tĩnh đáp ứng cũng tốt, không muốn cũng được, chúng ta cũng không thể bởi vậy mà tổn thương hòa khí".

Lý đại nhân khóe miệng tuy cười, nhưng Tiêu Bố Y lại nhìn thấy trong mắt hắn vẻ tươi cười không có một chút nào, không khỏi vì Lý Tĩnh mà lo lắng. Lý Trụ Quốc danh tiếng cực kỳ vang dội, Lý Tĩnh lại dám đắc tội với hắn, có thể sống đến lúc làm Vệ Quốc Công cũng là chuyện không dễ dàng.

"Được, chúng tôi sẽ thương lượng lại" Hồng Phất nữ kéo ống tay áo Lý Tĩnh, liên tục liếc mắt, ý bảo Lý Tĩnh chớ mở miệng. nàng ta trông nịnh nọt như thế quả thật cũng là hiếm thấy.

Lý đại nhân ánh mắt cũng đã nhìn sang Tiêu Bố Y, khẽ cười nói: "Còn không biết vị này là ai?"

Tiêu Bố Y chạm vào ánh mắt của hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên, mình giết con hắn, hắn nếu biết thì làm sao buông tha mình? Chẳng qua hắn dù sao cũng là thân kinh bách chiến, tuy là đại quan, cũng không kiêu không nịnh, chắp tay nói: "Thảo dân Tiêu Bố Y".

"Tiêu Bố Y?" Lý đại nhân thì thào tự nói, đưa mắt nhìn Tiêu Bố Y từ trên xuống dưới, khẽ cười nói: "Tên rất hay, tên thì tốt, người lại có tinh thần, không tệ không tệ".

Hắn sau khi nói xong, đã cất bước ra khỏi cửa, trở người lên ngựa, cùng mấy thủ hạ ra roi bỏ đi.

Tiêu Bố Y nhìn hắn biến mất ở cuối ngõ nhỏ, cũng có chút ngoài ý muốn, vô luận xem như thế nào, Lý Trụ Quốc nên là nhân vật kiêu ngạo ngang ngược không ai bì được mới đúng, nhưng chỉ nói mấy câu, Tiêu Bố Y đã biết, Lý đại nhân này thâm tàng bất lộ, còn hơn loại nhân vật như Vũ Văn Hóa Cập kia nhiều.

"Nhị ca, Lý đại nhân này đến đây làm gì?" Tiêu Bố Y đợi khi trở vào lại trong nhà mới hỏi.

Lý Tĩnh "hừ" một tiếng, miễn cưỡng nói: "Hắn là một Vệ Úy Thiếu Khanh, cấp quan không nhỏ, lần này đến, chỉ là muốn vỗ mông ngựa người khác mà thôi".

Hồng Phất nữ cau mày nói: "Tính tình của chàng vẫn như vậy, vô luận Lý Uyên muốn vỗ mông ngựa người nào, thì người ta dù sao cũng là Vệ Úy Thiếu Khanh, cùng Thánh Thượng cũng có liên hệ, hắn ở bên cạnh Thánh Thượng cũng có thể nói vài câu.

Đắc tội với hắn có ưu đãi gì? Ta đã nói cùng chàng không ít, quan trường siểm mị, ninh nọt lừa dối, chàng cứ thẳng như ruột ngựa mà đắc tội người ta, thì làm sao mà có thể lên chức được?"

Nàng ta vừa nói chuyện, một mặt đã cầm lấy xấp vải mà Tiêu Bố Y đưa tới, có chút ngạc nhiên nói: "Bố Y, tẩu tử chỉ có một lần nói thích màu này, đệ lại ghi nhớ, thực là tâm tư thật tốt".

Nhìn thấy Tiêu Bố Y cứ đứng ngẩn ngơ ở nơi đó, Hồng Phất nữ xua xua tay trước mặt hắn hai lần, khó hiểu hỏi, "Bố Y, đệ sao vậy?"

Tiêu Bố Y ho khan một tiếng, phục hồi tinh thần lại hỏi, "Lý đại nhân kia tên là Lý Uyên sao?"

"Đúng vậy, Bố Y đệ quen biết sao?" Hồng Phất nữ mặt có vẻ vui mừng.

Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Đệ đến Đông Đô không bao lâu, làm sao mà quen được với hắn".

Hồng Phất nữ lắc lắc đầu, có chút mất mác, lại nể mắt xấp vải kia mà nói, "Ta đi nấu cơm, các người cứ nói chuyện đi".

Nhìn thấy Hồng Phất nữ đi xa, Tiêu Bố Y có vô số vấn đề muốn hỏi, cũng không thể nào nói ra được. Hắn lần này vạn vạn lần không nghĩ đến, mình trong khi lơ đãng dã gặp được Đại Đường Cao tổ Lý Uyên, điều này từ khi hắn xuyên việt đến niên đại này, nhân vật mà hắn muốn ôm đùi lại lỡ đãng bỏ qua, hắn cũng không biết là tâm tình gì.

"Tam đệ, ngươi sao vậy, có tâm sự sao?" Lý Tĩnh hỏi.

"Nhị ca, Vệ Úy Thiếu Khanh là làm cái gì?" Tiêu Bố Y rốt cuộc nghĩ đến vấn đề này. Hắn nhớ Vũ Văn Hóa Cập cũng là một Thiếu Khanh, thầm nghĩ sự tình cũng sẽ không trùng hợp như vậy, lại là một mã quan sao?

"Triều ta có cửu tự ngũ giam, Vệ Úy tự chính là thứ nhất trong chín tự," Lý Tĩnh giải thích: "Vệ Úy tự có một trưởng, cấp quan tam phẩm. Thiếu Khanh hai người, bổng lộc từ tứ phẩm trở lên. Lý Uyên chính là Thiếu Khanh của Vệ Úy tự. Vệ Úy tự chủ yếu chưởng quản các loại nghi thức quân khí, để cho Thánh Thượng mỗi khi ra ngoài thêm phần oai phong".

Tiêu Bố Y nghe được thầm nghĩ muốn đâm đầu vào tường, Lý Uyên nếu chỉ chưởng quản quân khí nghi thức, mình ôm đùi hắn thì có thể làm cái gì, chẳng lẽ đi cầm cờ?

"Lý Uyên kia có thực quyền không?"

"Thực quyền?" Lý Tĩnh khóe miệng lộ ra nụ cười, "Lý Uyên đương nhiên so với một Viên Ngoại Lang trông coi ngựa như ta thì mạnh hơn rất nhiều, bất quá binh quyền phần lớn đều nằm trên tay các Đại tướng quân binh phủ, ví dụ như nói Lý Hồn Vũ Văn Thuật, Lý Uyên so với bọn họ thì chẳng là cái gì. Chẳng qua hắn cùng Thánh Thượng cũng có quen biết, liên tiếp được thăng chức, cũng là ổn, như hiện nay cũng là không tệ rồi".

"Vậy hắn tìm đến Nhị ca để làm cái gì?" Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi.

- ---

Lý Tĩnh còn chưa trả lời, Hồng Phất nữ đã đem thái đao xông ra, Tiêu Bố Y bị dọa nhảy dựng, "Tẩu tử, chị làm cái gì vậy?"

Hồng Phất nữ cầm thái đao chỉ vào mũi của Lý Tĩnh cao giọng nói: "Lý Tĩnh, tôi nói cho chàng biết, Nguyệt Quang lần này bán cũng tốt, tặng cũng được, Lý đại nhân một khi đã mở miệng, chúng ta cũng không thể đắc tội. Chàng cả ngfy lo sự nghiệp làm cái rắm gì. Lần trước chàng đắc tội với con của Lý Mẫn, nên đã cho chàng đi nuôi ngựa, nếu chàng lần này đắc tội tới Lý Uyên, ta chỉ sợ chàng ngựa cũng nuôi không xong".

Nàng ta nói tới đây, liếc nhìn Tiêu Bố Y, hiển nhiên lời này có một phần là nói cho Tiêu Bố Y nghe.

Lý Tĩnh trầm mặt không nói, Tiêu Bố Y ngạc nhiên hỏi: "Nhị ca, Lý Uyên muốn Nguyệt Quang của huynh?"

"Không phải là Nguyệt Quang của ta, là của đệ" Lý Tĩnh vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, trầm giọng nói: "Lý Tĩnh ta không biết đến khi nào mới có thể xuất đầu, đại ca vì một lời hứa mà đem ngựa tặng cho ta, thật sự là một lựa chọn sai lầm. Ngựa là của huynh đệ bắt được, nên là của đệ, cũng chỉ có huynh đệ như vậy thì mới xứng với nó. Lý Uyên muốn ngựa, chẳng qua là muốn tặng cho Thánh Thượng, ngựa tốt của hắn lại không muốn bỏ ra tặng người, lại muốn lấy ngựa của người khác đưa cho Thánh Thượng, bọn họ làm sao mà biết quý ngựa? Nguyệt Quang cho chúng, thật sự là lãng phí".

Tiêu Bố Y thầm cảm động, không nghĩ đến Lý Tĩnh vì lưu lại Nguyệt Quang cho hắn, mà không tiếc đắc tội với Lý Uyên, hắn cũng không có nghĩ đến Lý Uyên lại keo kiệt như vậy!

Hồng Phất nữ âm trầm nghiêm mặt, "hừ" một tiếng, xoay người rời đi.

Tiêu Bố Y có chút không yên tâm, mới đang muốn nói gì đó, lại bị Lý Tĩnh phất tay ngăn lại, "Tam đệ, đệ không cần nói nữa. Trong ngôi ngà này, việc này ta còn có thể làm chủ".

Tiêu Bố Y cười lắc đầu, cũng đã cảm giác được sự cô chấp cùng tính tình của Lý Tĩnh.

"Tam đệ…" Lý Tĩnh còn như đang muốn nói cái gì, cửa phòng lại vang lớn, Lý Tĩnh hơi biến sắc, vọt ra mở cửa.

Một người mồ hôi đầm đìa xông vào, lớn tiếng nói: "Lý đại ca, Thánh Thượng sẽ vào thành".

"Sao lại nhanh như vậy?" Cho dù phi thường trầm ổn như Lý Tĩnh, nghe đến đó thần sắc cũng khẽ biến, xoay người bước nhanh đến trước mặt Tiêu Bố Y, "Tam đệ, ta có chuyện công tại thân, không thể cùng đệ…"

"Nhị ca cứ đi làm đi" Tiêu Bố Y gật đầu.

Lý Tĩnh cũng không nhiều lời, xoay người cùng thủ hạ kia lao ra khỏi nhà, Tiêu Bố Y cảm thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, thấy Hồng Phất nữ có vẻ xấu hổ đi tới, "Bố Y…"

Tiêu Bố Y nhìn quen với vẻ mạnh mẽ của Hồng Phất nữ, nhìn thấy như thế, cũng không thích ứng, "Tẩu tử, có chuyện gì?"

"Thật ra ta cũng không phri là kẻ hám lợi như vậy," Hồng Phất nữcười khổ nói: "Nhưng Nhị ca đệ hắn luôn không để ý, không biết mềm dẻo, hơn mười năm vẫn như thế, ta nếu không tranh cho hắn, thì ta thật không hiểu là đến ngày nào mới được. Tẩu tử trong mắt đệ có thể là có chút không tốt, chẳng qua ta cũng chỉ là lo cho Nhị ca của đệ…"

"Bố y hiểu" Tiêu Bố Y lại cười nói: "Nhị ca có thể lấy được tẩu tử, thật sự là phúc khí của huynh ấy".

"Nói tới Nguyệt Quang," Hồng Phất nữ thở dài nói: "Trước khi hắn gặp đệ, thái độ đối với Nguyệt Quang cũng vẫn vậy. Đệ cũng biết, tình hình của chúng ta hiện tại nuôi ngựa sao được? Nguyệt Quang không giống với những con ngựa bình thường, kén ăn, lại thích uống rượu, từ khi con ngựa này đến nhà của ta, thật không khác gì nuôi một tổ tông. Hôm nay Lý đại nhân cấp cho thể diện, tự mình tới tận cửa cầu ngựa, Nhị ca đệ lại cảm thấy chỉ có đệ mới xứng với thớt ngựa này, nên cố chấp không cho…"

Hồng Phất nữ muốn nói lại thôi, Tiêu Bố Y cũng đã hiểu được dụng ý của nàng, gật đầu nói: "Ý của tẩu tử ta đã hiểu, ta sẽ nói với Nhị ca về chuyện Nguyệt Quang, không để cho Nhị ca bởi vậy mà đắc tội với Lý đại nhân".

Hồng Phất nữ mừng rỡ nói: "Ta cũng biết Bố Y huynh đệ là người hiểu lòng người khác, thông tình đạt lý!"

***

Lý Tĩnh đi làm việc, Tiêu Bố Y cũng không tiện lưu lại, sớm cáo từ. Sau khi ra khỏi cửa tâm cảnh cũng đã bình thản, cũng không vì nhìn thấy Lý Uyên mà kinh ngạc. Trong khoảng thời gian này hắn gặp được nhiều người, nhưng từ từ lại phát hiện bọn họ trong sử thư thì nổi danh hiển hách, nhưng hiện tại thì vẫn là tầm thường.

Lý Uyên hiện tại chẳng qua cũng là một Vệ Úy Thiếu Khanh, chưởng quản cái gì quân khí nghi thức, tuy không nói là không ai biết đến, nhưng so với Lý Hồn Lý Mẫn mà nói thì kém rất xa. Nhưng cuối cùng lưu danh sử sách vẫn là Lý Uyên, Lý Hồn Lý Mẫn đương nhiên cũng có thể có lưu danh. Bất quá ngày nay hiển hách nhất thời, nói vậy đời sau cũng chỉ miêu tả vài chữ mà thôi. Điều này làm cho hắn không thể không cảm khái sự quan trọng của kỳ ngộ. Bản thân xem ra tại triều đại này nhất định là không ai biết, bằng không tại sao lại không lưu danh sử thư?

Về chuyện ngựa, hắn cũng không muốn đưa cho Lý Uyên. Lúc trước hắn đem Nguyệt Quang đưa cho Cầu Nhiêm Khách, là do ngưỡng mộ hắn là anh hùng đỉnh thiên lập địa, Nguyệt Quang đến tay Cầu Nhiêm Khách, cũng không tính mà mai một, cho dù Nguyệt Quang đến tay Lý Tĩnh, Tiêu Bố Y cũng không có nói gì. Dù sao Lý Tĩnh cũng là hán tử đường đường. Nhưng khi Hồng Phất nữ nói muốn đem ngựa đưa cho Lý Uyên làm lễ vật, Tiêu Bố Y biểu hiện bình thường, nhưng trong nội tâm lại rất là căm tức, chỉ là đang nghĩ biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, có năng làm cho Lý Tĩnh không đắc tội với Lý Uyên, lại có thể đem Nguyệt Quang trở về.

Tiêu Bố Y trong khi đang nghĩ như vậy, ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện trước mắt cảnh vật hoàn toàn xa lạ, hắn đi tùy ý, trong này thật ra cũng rất ít khi đến, tùy ý tìm một người dân hỏi thì biết đây là Đạo Thuật phường. Các phường của Đông Đô khá đa dạng, có nơi chỉở một dạng người, Đạo Thuật phường là nơi như vậy, đại bộ phận người ở đây đều là thuật sĩ đồng cốt, làm cho cả phường tràn ngập không khí thần bí, dân chúng chúng đi qua đều né xa.

Tiêu Bố Y nhất thời hứng thú muốn đến xem thuật sĩ cổ đại rốt cuộc là có bộ dáng gì, đột nhiên bên tai hình như truyền đến một tiếng hô lớn, cả Đông Đô đều như bị chấn động. Tiêu Bố Y bị dọa nhảy dựng, xem thử là thiên nhân cảm ứng hay là đất rung núi chuyển gì đó, thì thấy vô số dân chúng xao động, sau đó ồn ào chạy về phía trước. Tiêu Bố Y không rõ nên tiện tay kéo một người lại hỏi: "Huynh đài, những người này đi làm cái gì vậy?"

Người nọ tránh bàn tay của Tiêu Bố Y, chỉ nói một câu, "Hoàng Thượng đến".

Tiêu Bố Y hơi chấn động, nhìn thấy mọi người như một bầy ong xông về phía trước, tạm thời bỏ qua việc đi xem Đạo Thuật phường, theo đám người đi về phía trước, cũng không biết là đi bao xa, chỉ thấy được ở phía trước đầu người lúc nhúc như kiến vậy.

Tiêu Bố Y mặc dù không thấp, nhưng cũng không thể nhìn đến tột cùng là gì, chẳng qua căn cứ theo phán đoán của hắn, phía trước không xa hướng bắc chính là Thiên Tân Kiều nổi tiếng Hà Nhĩ, cuối của Thiên Tân Kiều chính là cung thành Tử Vi thành thần thánh trong mắt trong tâm dân chúng!

Đột nhiên lại là một tiếng hô, tất cả mọi người đều quỳ xuống, đen kịt một mảng. Tiêu Bố Y đang đứng ở sau không nhìn thấy gì, cũng quỳ xuống theo những người khác, nhưng cũng đã có thể thấy được không ít thứ.

Chỉ thấy được ngã tư đường rộng lớn hơn mười trượng về hướng nam có một đạo nhân mã đang đi tới, cờ xí che rợp một góc trời. Phía trước là một đội kỵ binh tạo thành phương trận, tất cả đều là thiết giáp lấp lánh, uy nghiêm khôn cùng. Các binh sĩ cầm kích đi chậm ở sau, hai nhóm cầm cờ, thần sắc ngưng trọng.

Ngay sau đó lại là một nhóm kỵ binh lập thành phương trận, chỉ là khôi giáp đã đổi thành minh quang giáp, hào quang lập lòe, rất là uy nghiêm.

Từng đội từng đội theo hình phương trận liên tiếp bất tận, giáp trụ đều khác nhau, nhưng đều sáng ngời, làm cho người ta nhìn thấy nhịn không được kính sợ.

Minh quang giáp, Chu tê giáp, Huyền tê giáp, Toan nghê kỳ, Tỳ hưu kỳ, Lục bác kỳ làm cho người ta nhìn thấy mà hoa cả mắt, Tiêu Bố Y khi nhìn thấy nghi thức của Khả Đôn, đã cảm thấy khí thế mênh mông, nhưng nay nhìn thấy binh giáp tầng tầng nơi này, mới biết được mình chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Dưới sự rung động như thế, dân chúng ồn ào đã sớm không một tiếng động, cũng có không ít người như Tiêu Bố Y ngẩng cổ lên nhìn xem.

Đội ngũ đi khá chậm, thỉnh thoảng lại có kỵ sĩ phân ra hai bên đường, hình thành một vách chắn, đem dân chúng tách ra hai bên. Cũng may đường rất rộng lớn, kỵ binh nhân số tuy nhiều, nhưng cũng không chật chội.

Cứ như thế mà tiến lên, không biết qua bao lâu, Tiêu Bố Y đếm như đếm cừu để buồn ngủ, cũng biết ít nhất có hai ngàn kỵ sĩ, không khỏi cảm khái Hoàng đế bài bố người thường khó có thể tưởng tượng được.

Bỗng nhiên toàn bộ kỵ sĩ xuống ngựa, quỳ xuống cao giọng hô: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Sau khi tiếng hò hét qua đi, cả thành Đông Đô không khí như ngưng kết lại, cuối ngã tư đường chậm rãi tiến một cái xe màu vàng lấp lánh, quy mô rất đại, xa hoa phú lệ. Tiêu Bố Y lần đầu nhìn thấy loại xe này, chỉ cảm thấy như là một cái phòng lớn từ ngã tư đường đang chậm rãi đi tới, dưới ánh mặt trời, vàng ở bên ngoài xe tỏa ra vạn đạo hào quang, màu sắc rực rỡ, hào hoa tráng lệ, làm sáng rực cả một vùng trời!

Cả xe ngựa phảng phất như bao phủ trong kim quang, mông mông lung lung.

Xư được kéo bởi sáu thớt ngựa trắng, có lẽ không thần tuấn bằng Nguyệt Quang, nhưng ở trên người cũng không có một sợi lông tạp nào, Tiêu Bố Y nhìn lại, cũng cảm thán không thôi. Loại ngựa này chỉ dùng để kéo xe, thật sự là quá lãng phí.

Ánh mắt của hắn chợt lóe, đã dừng lại trên người mã phu, lại thiếu chút nữa là phì cười. Thì ra Vũ Văn Hóa Cập không ai bì được đang ngồi ở vị trí mã phu, vẻ mặt ngưng trọng, không dám giục ngựa, bộ dáng rất cẩn thận, thực nhìn không ra nửa điểm kiêu ngạo.

Bên cạnh xe ngựa binh sĩ như rừng, một người cưỡi ở trên một con ngựa cao lớn đi đầu, thái độ rất cung kính, trên tay cầm một lá cờ lớn, người nọ cao lớn da mặt nhăn nhó, rõ ràng chính là Lý Uyên mà Tiêu Bố Y vừa mới gặp không lâu!

Chiếc xe vàng đi khá chậm, chỉ là không ai có thể thấy được tình hình bên trong xe, nhưng chỉ cần thấy khí thế như thế, dân chúng đã kính sợ rạp đầu xuống đất, không dám ngẩng đầu.

Tiêu Bố Y nhìn thấy Lý Uyên, lại nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cập đang đánh xe, trong lúc nhất thời cảm khái ngàn vạn, nơi này cũng không có ai có thể xúc động cảm khái hơn hắn được.

Dương Quảng uy nghiêm trước mắt như thế, không có thể tới gần, nhưng chính Lý Uyên cầm cờ bên cạnh hắn, cuối cùng lại chiếm vương vị của hắn, khai sáng thịnh đường, mã phu Vũ Văn Hóa Cập phia trước hắn trông chỉ như một miếng băng mỏng, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể cho rơi đầu. Ai có thể nghĩ đến, chính mã phu này tự mình phát động binh biến giết chết Dương Quảng!