Giang Sơn Mỹ Nam Nhập Trướng Ta

Chương 50: Hoà thượng tới cửa




Edit: Cửu Linh (truyenwiki1.com by Hayashi_Nari)

Tô Tô nhanh chóng chạy về phòng giả bệnh, vừa mới đem hộp phấn dặm lên mặt thì một đám người vọt vào trong. Nàng sợ tới mức không kịp trét phấn lên, trực tiếp ngã xuống giả chết.

Ngay sau đó, một phu nhân quý tộc và một đám hòa thượng bước vào.

“Con ơi, đứa con đáng thương của ta!” Phụ nhân kia vừa bước vào đã lao thẳng đến bên giường, vén rèm lên nhìn Tô Tô nằm ở bên trong. Bà liếc nhìn, nước mắt liền chảy xuống, “Con, sao mặt con tái nhợt như này?”

Tô Tô cũng ngơ ngác nhìn đối phương.

Trong cuốn tiểu thuyết nàng tự tay viết này, nguyên mẫu của Tô Trung Chính chính là cha ruột của nàng, còn nguyên mẫu của Mẫn phu nhân không ai khác chính mẹ ruột nàng. Ở trong thế giới thực, mẹ Tô Tô đã mất vì bệnh khi Tô Tô còn nhỏ. Bây giờ nàng đột nhiên thấy mẹ mình còn sống và đứng ngay trước mặt mình, trong lúc nhất thời nàng không biết làm thế nào, chỉ có thể rơi nước mắt....

Nàng vừa khóc, Mẫn phu nhân liền khóc dữ dội hơn, làm như Tô Tô thực sự đang mắc bệnh nan y vậy. Trụ trì đại sư và mấy hoà thượng khác không khỏi nhìn nhau, nghĩ thầm: Không thể nào, không phải nàng đang giả bệnh à?

“Cố lên, nương sẽ tìm ngay cho con một đại phu, tìm một đại phu tốt nhất. Huhuhu.... Nương tuyệt đối không để con chết đâu.” Mẫn phu nhân vừa khóc vừa vươn tay lau nước mắt giúp Tô Tô.

Hả? Đây là cái gì?

Bà lau trên mặt Tô Tô lần nữa, sau đó nhìn ngón tay mình rồi nhìn mặt nàng.

Tô Tô nhìn thấy trên tay bà đầy bột phấn, rồi lại nhìn gương mặt méo mó của bà, nàng bèn cười nịnh nọt, đưa tay lên miệng thở dài.

Ngay sau đó cả người Tô Tô bị cuốn từ trên giường xuống đất, Mẫn phu nhân rống giận: “Tiểu súc sinh. Cánh ngươi đã lớn rồi! Ngay cả nương mà ngươi cũng lừa!”

Tô Tô vội vàng từ trên đất bò dậy: “Nương! Con có nỗi khổ tâm mà!”

Đám hòa thượng vừa thấy liền vui vẻ, quả nhiên là cô giả bệnh! Giả cũng không giả kỹ, phấn phủ trên mặt vẫn còn chưa đều đâu! Cô xem hòa thượng bọn ta là lũ ngốc à?

Trụ trì đại sư thuận thế nói: “A di đà phật, nữ thí chủ. Theo lão nạp thấy, lệnh ái thông minh lanh lợi, nhưng cái thông minh này chưa đặt đúng đường, cho nên tính tình ngày càng trở nên ương ngạnh, người đời ngày càng hiểu lầm cô ấy càng sâu....”

Mẫn phu nhân là một tín đồ của Phật, hơn nữa còn vô cùng sùng bái Phật. Khi nghe thấy lời của trụ trì đại sư, bà lập tức khôi phục bộ dạng phu nhân dịu dàng hiền thục như ban đầu. Bà buồn bã nói: “Đúng là như thế. Đại sư, ngài có biện pháp nào không?”

“Đừng, đừng hỏi ông ta!” Tô Tô kinh hãi.

Trụ trì đại sư cười thần bí: “Biện pháp đương nhiên là có...”

“Ta không xuất gia đâu!” Tô Tô chặn miệng trước.

“Xuất gia?” Nghe thấy từ này, Mẫn phu nhân cũng cảm thấy có chút khó xử, “Như vậy không được đâu, ta chỉ có một đứa con gái thôi....”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tô Tô vội vàng nói, “Huống hồ Bạch Mã Tự là chùa của hòa thượng, có thể thu nữ đệ tử à?”

“Chuyện đó không phải vấn đề!” Trụ trì đại sư cười giống hệt Phật Di Lặc, “Từ Hàng Trai ở Nam Hải thu nhận nữ ni, đồng thời có thể mang tóc tu hành.”

Mẹ kiếp!

Tô Tô lườm ông, nghĩ thầm: Hòa thượng ông thật độc, cư nhiên dám ra tuyệt chiêu này!

Nàng quay đầu ôm chầm lấy Mẫn phu nhân và khóc: “Nương, người bằng lòng để con vào trong miếu làm ni cô ư?”

Mẫn phu nhân đương nhiên không bằng lòng, nhưng mà trụ trì đại sư lại nói tiếp: “Theo lão nạp biết, ở Từ Hàng Trai có rất nhiều tiểu thư khuê các và phu nhân thế gia. Bọn họ cũng không phải ni cô, chỉ ở trong miếu tu thân dưỡng tính thôi....”

Tâm Mẫn phu nhân liền lay động!

Mấy ngày nay bà đi lễ Phật nên không biết Tô Tô xảy ra chuyện gì. Theo bà thấy, Tô Tô vẫn là đứa con gái ngang ngược và ngốc nghếch, khiến cho ruột bà tan nát.

Mẫn phu nhân do dự nhìn Tô Tô, mặc dù thấy tội nghiệp cho con gái nhưng bà không thể mặc kệ nó mãi như thế được. Nếu không hay là thử xem? Để nó vào Từ Hàng Trai tu thân dưỡng tính mấy ngày xem có hiệu quả không đã?

Tô Tô bị ánh mắt của bà nhìn đến sởn tóc gáy. Không phải đâu.... Nương sẽ không bị thuyết phục đâu...

Mắt thấy Mẫn phu nhân càng ngày càng xiêu lòng, bỗng xuất hiện một chuyện tốt.

“Phu nhân, tiểu thư!” Một tên thuộc hạ chó săn từ bên ngoài lao vào trong, vội vã nói, “Lão gia uống say trong Thái Bạch Lâu, ông chủ Thái Bạch Lâu cử người tới đây, bảo chúng ta qua đó cứu người.”

“Cái gì?” Tô Tô cùng Mẫn phu nhân cùng đồng thanh, không thèm để ý đến đám hòa thượng, cùng chạy ra ngoài.

Hai người giá vội vàng lên xe ngựa đến Thái Bạch Lâu, nhìn thoáng qua đã thấy Tô Trung Chính nằm sấp trên mặt đất, sợ tới mức hồn bay phách lạc.

“Cha!” Tô Tô vội vàng chạy tới.

“Lão gia!” Mẫn phu nhân cũng vội vàng chạy đến.

Thái y vốn đang bắt mạch cho Tô Trung Chính suýt nữa đã bị hai người đánh bay ra ngoài. Ông vội vàng ổn định thân mình rồi nói với bọn họ: “Phu nhân, tiểu thư. Tể tướng đại nhân không có việc gì, chỉ là say rượu thôi....”

“Thật không? Tốt quá.” Mẫn phu nhân lúc này mới yên lòng, nhưng cảm thấy cách chồng mình nằm bẹp trên đất quá khó coi. Hơn nữa, bên cạnh còn có không ít người vây xem, có vẻ là đồng liêu của ông ấy. Vì thế bà vội vàng nâng ông dậy, định đưa ông vào trong xe ngựa.

Cơ thể người say vô cùng nặng, bà cũng đỡ không nổi.

Tô Tô vừa định chạy đến giúp đỡ, sau lưng bỗng có một bàn tay vươn ra.

“Để cho ta đi.” Bàn tay kia đỡ lấy cơ thể Tô Trung Chính, chủ nhân của bàn tay cúi đầu cười nhẹ với Tô Tô, trông vô cùng tao nhã và ôn nhu.

Đó là Thái phó Nam Bình....

Sau khi đỡ Tô Trung Chính lên xe ngựa, Mẫn phu nhân cũng vào trong xe. Ngay khi Tô Tô định bước lên xe, giọng nói của Nam Bình lại truyền đến bên tai, hắn nói nhỏ: “Tô tiểu thư, nói chuyện một chút đi.”

Tô Tô liếc hắn một cái, ngẩng đầu nói với Mẫn phu nhân: “Nương, người đưa cha về trước nhé. Con và Thái phó đại nhân nói mấy câu đã.”

Mặc dù không biết con gái mình và Thái phó có quan hệ gì, nhưng hiếm có nam nhân nào thấy con gái mình mà không chạy, hơn nữa còn là một nam nhân rất ưu tú. Mẫn phu nhân cảm thấy vô cùng vui mừng nên nhẹ nhàng nói: “Được, các con cứ nói chuyện đi, nương đưa cha con về trước.”

Sau khi xe ngựa rời đi, Nam Bình liền gật đầu với Tô Tô, ra hiệu nàng đi theo mình.

Hai người lần lượt đi vào Thái Bạch Lâu, lên đến lầu hai thì chọn một căn phòng biệt lập. Sau khi Nam Bình ngồi xuống, hắn bèn gõ cây quạt vẽ tranh thủy mặc vào lòng bàn tay, cười nói với Tô Tô: “Cô không biết vì sao Tô Tể tướng giả say à?”

“Cái gì?” Tô Tô sửng sốt, “Cha ta đang giả say á?”

Vậy thì ông xong đời rồi, nếu như bị nương phát hiện, nhất định bà ấy sẽ vứt ra khỏi xe luôn.

“Đúng vậy. Từ Hoàng Thượng đến quần thần, từ Thái Hậu đến bá tánh, Khánh Quốc hôm nay ai cũng khuyên ngài ấy để cô đi làm ni cô.” Nam Bình cười nhìn Tô Tô, “Có người nói cô có tuệ căn, có người nói đây cũng coi như hạ dao của đồ tể để trở thành Phật, có người đơn giản cảm thấy làm như thế có thể cứu vớt nam tử đàng hoàng của Khánh Quốc này.... Tô Tô ơi Tô Tô, cô chỉ là một người giả mạo, rốt cuộc cô đã làm chuyện tốt gì thế khiến cho sự tình rối thành như vậy?”