Giang Sơn Mỹ Nam Nhập Trướng Ta

Chương 47: Để ý tới hòa thượng




Edit: Cửu Linh (truyenwiki1.com by Hayashi_Nari)

Tô Tô hớn hở bước vào cửa phòng, bên trong phòng đặt bàn bát tiên, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn ngon. Đám hạ nhân ở bên cạnh hầu hạ, người thì bưng bình rượu, người thì bưng khăn lông. Cái bàn to như vậy chỉ có mỗi một mình Tô Trung Chính ngồi.

Nhìn thấy Tô Tô, ông nở một nụ cười buồn rầu nhưng nhẹ nhõm, lắc đầu rồi nói: “Tô Tô à, cha mới ra ngoài chưa được bao lâu, sao con lại gây họa nữa rồi.”

“Cha!” Tô Tô chạy tới, ngồi xuống bên cạnh ông, khoác lên tay ông rồi bắt đầu làm nũng, “Không thể trách con nha. Lần này Mẫu Đơn công chúa làm trò trước mặt con gái, còn dám đoạt vị hôn phu của con. Nếu chuyện này con có thể nhịn được thì con sẽ không mang họ Tô....”

“Vậy họ của con là gì?” Tô Trung Chính hỏi.

“Con có thể họ Quy (rùa)....” Tô Tô thản nhiên nói.

“Ăn nói vớ vẩn!” Tô Trung Chính quát lớn một tiếng.

Tô Tô lè lưỡi: “Không có biện pháp, rùa có khả năng chịu đựng tốt lắm.”

Tô Trung Chính trừng mắt nhìn nàng, sau đó ông cũng vui hẳn lên.

Vì thế, một già một trẻ cười rộ lên. Cười xong, Tô Trung Chính cam đoan nói với Tô Tô: “Quên mất điều này, Diệp Lạc Anh  là một trong những hiền tế mà lão phu chọn lựa. Lão phu nhiều tuổi rồi, khó khăn lắm mới có một hiền tế tốt như vậy, ai dám tranh với lão phu, lão phu liền xử người đó.”

Tô Tô đang gật đầu, bỗng cảm thấy có điểm gì không đúng: “Một trong những cái gì cơ?”

“Không phải còn có Diệp Kinh Cức à?” Tô Trung Chính thản nhiên nói.

“Cái gì ? Hắn?” Tô Tô vừa nghe, phổi liền nổ tung, “Con và gia hỏa này như nước với lửa, có hắn không có con, có con thì không có hắn. Hít thở chung một bầu không khí với hắn cũng là một cực hình đối với con! Thành thật mà nói, nếu không phải nể mặt hắn là ca ca của Lạc Anh, con đã sớm trói hắn vào bao tải ném xuống biển rồi! Gả cho hắn à?! Con sẽ không gả cho một con rùa đen như hắn đâu!”

Tô Trung Chính vừa nghe cũng rất vui vẻ.

Hoá ra trước đây những lời Diệp Kinh Cức nói với ông cả nửa ngày đều vô ích, thực sự không có chút động tĩnh gì cả.

Lấy tính cách yêu thích mỹ nam của Tô Tô, chắc chắn sẽ không ghét cậu ta như cứt chó thế... Chậc chậc, không biết Diệp Kinh Cức có động thủ hay không đây? Rốt cuộc cậu ta đã làm chuyện gì mà khiến con gái mình ghét đến như vậy?

Nhưng mà, Tô Trung Chính sẽ không nói giúp Diệp Kinh Cức, dù sao không có cậu ta thì vẫn còn Diệp Lạc Anh mà. Vì thế, ông vuốt chòm râu rồi cười: “Được rồi, con không thích cậu ta thì chúng ta sẽ không nhắc tới cậu ta nữa. Đúng rồi, con gái à. Con biết hôm nay sau khi Mẫu Đơn công chúa hồi cung đã nói gì với Hoàng Thượng và Thái Hậu không?”

“Con không biết, nhưng con cũng có thể đoán ra được!” Tô Tô lập tức nói, “Nàng ta có phải nói chúng ta chứa chấp khâm phạm của triều đình, hẳn là đã cấu kết với Hung Nô, cho nên tốt nhất là đối phó chúng ta như với Diệp gia hay không? Có phải sẽ đem chúng ta ra pháp trường xử trảm, xét nhà diệt tộc, hoàng quyền trở về trong tay của Hoàng đế?”

Nói xong, nàng không khỏi có chút lo lắng bất an, nhìn Tô Trung chính nói: “Cha, làm sao bây giờ? Chúng ta có phải nên chuẩn bị trước hay không, chẳng hạn như chuyển gia sản hay gì đó?”

“Con yên tâm.” Tô Trung Chính vuốt râu cười, “Cho dù trong lòng bọn họ muốn như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn không dám nói như thế. Dù sao thì, cha cũng không phải là người ngu trung (ngu xuẩn + trung thành) như Diệp gia kia....”

Tô Tô nhìn ông và hiểu ra.

Hoá ra Tô Trung Chính chính là đệ nhất gian thần của Khánh Quốc, tương tự như Tào Tháo. Ta chưa khiến Hoàng đế nhường lại ngôi vị, Hoàng đế còn dám tịch thu nhà ta? Đúng là... Người không tìm đường chết sẽ không chết, người muốn tự tìm đường chết thì chết rất nhanh!

“Bọn họ không dám làm gì cha, vậy mà quay sang nói con.” Tô Trung Chính liếc mắt nhìn Tô Tô một cái rồi nói, “Nhưng mà, đừng nói là Hoàng Thượng và Thái Hậu, ngay cả cha nghe xong cũng cảm thấy đó là một câu chuyện kỳ lạ... Mẫu Đơn công chúa nói con bỗng nhiên giác ngộ Phật pháp ở Bạch Mã Tự. Nên một lòng một dạ, gột rửa tâm hồn, quyết định nương nhờ cửa Phật.... Chuyện này có Vân Quang đại sư làm chứng.”

“Mẹ kiếp!” Tô Tô không nhịn được mà chửi thề, “Nàng ta lại muốn ám toán ta!”

NND, nàng ta không thể trực tiếp cướp người, lại muốn đưa ta vào trong chùa làm ni cô à?!

Không được! Chuyện này tuyệt đối không được!

“Cho nên, chuyện này là giả à?” Tô Trung Chính hỏi.

“......” Tô Tô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng khóe miệng giật giật nói, “.... Xem ra, chắc là, có vẻ là thật.”

“Gì mà xem ra, chắc là, có vẻ? Sự thật chính là sự thật, giả chính là giả.” Tô Trung Chính không thể chịu được bộ dạng lúc này của nàng.

Tô Tô rất hy vọng chuyện này là giả.

Chuyện này kỳ thật chính là giả. Gì mà thơ thiền, đó là do ta sao chép của người ta. Gì mà giác ngộ, đó là do ta bị người ta cưỡng ép nên mới phải giả vờ là thật. Bây giờ ta giống như bị sét đánh, không, còn đáng sợ hơn bị sét đánh, bọn họ muốn cao đầu ta....

Tô Tô miễn cưỡng nói cho Tô Trung Chính biết chuyện đã xảy ra, rồi tự bào chữa: “Cha, lúc ấy con thật sự là bị hoàn cảnh ép buộc. Nếu không phải muốn đuổi Mẫu Đơn công chúa đi, con thà làm Thập Bát Mô (*) còn hơn làm thơ thiền! Cha tin con đi mà, con thật sự không muốn xuất gia làm ni cô đâu!”

(*) Thập Bát Mô (18 điệu sờ): Là bài mà Vi Tiểu Bảo hát khi đại chiến với mỹ nhân trong Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung. (Nếu muốn tìm hiểu chi tiết lời bài hát thì hãy lên gg)

“Cha chỉ có mỗi con là con gái. Cho dù con muốn xuất gia làm ni cô, cha còn chưa cho phép đâu.” Tô Trung Chính như suy nghĩ gì đó rồi nói, “Nhưng mà, vì khiến cha tuyệt hậu, Hoàng Thượng và Thái Hậu nhất định sẽ bắt ép con vào Phật môn. Hai ngày này trong phủ sẽ không yên ổn, ừm.... Lát nữa cha sẽ nói với tất cả những người trong nhà, sau này nếu có người trọc đầu nào đến tìm, cho dù là trọc đầu bẩm sinh hay là hoà thượng xuất gia. Tất cả đều không cho phép được bước vào cửa!”

Tô Tô nghe xong vô cùng kích động. Thật không hổ là cha con! Ta cũng nghĩ như thế!

Cứ như thế, một đám thuộc hạ chó săn được cử đi tuần tra trong viện. Bất cứ ai không có tóc hay là ít tóc cũng phải để ý hết tất cả!

Hai cha con nói chuyện một lát rồi bắt đầu dùng bữa.

Chủ đề dần trở nên đơn giản, đầu tiên là nói về việc chung thân đại sự, rồi nhanh chóng nói về chuyện sinh con.

Tô Trung Chính nói bóng gió 100 câu, diễn đạt thẳng thắn 20 câu. 120 câu cộng lại cùng một ý nghĩa ——— Cha rất muốn ôm cháu trai, cháu trai, cháu trai, cháu trai, cháu trai, cháu trai!

Tô Tô nghe vậy liền cảm thấy đau đầu. Nàng bỗng cảm thấy lực sát thương của cha không kém một trăm tên hòa thượng!

Dưới sự oanh tạc điên cuồng của ông, Tô Tô chỉ có thể nhanh chóng ăn xong cơm, sau đó buông đũa xuống rồi nói: “Cha, con ăn no rồi. Con trở về phòng đọc sách đây!”

Trước đây khi nàng nói câu này, Tô Trung Chính đương nhiên sẽ không tin, nhưng bây giờ so với trước kia hoàn toàn khác!

Đầu tiên là trong mơ con gái nhìn thấy núi sách, được Hoàng Sơn lão nhân thu làm đồ đệ và được ông ấy khai sáng trí tuệ. Sau đó không lâu, con gái lại được Phật Tổ điềm hóa ở trong Bạch Mã Tự, giác ngộ Phật lý. Dù là thế nào đi chăng nữa, đều là cảnh tượng trăm năm hiếm gặp. Chỉ một thứ nằm trên một người thôi cũng đủ chứng minh người này sinh ra đã phi thường, chứ đừng nói đến cả hai thứ đều nằm trên cùng một người.

Nhìn bóng lưng rời đi của con gái, Tô Trung Chính không khỏi vuốt râu, lâm vào trầm tư.

Từ trước đến nay, ông luôn cảm thấy sinh cô con gái này không bằng sinh xá xíu, có thể lấy được chồng thì sẽ thắp hương cúng tổ tiên. Nhưng bây giờ, ông đột nhiên cảm thấy, có lẽ con gái mình có thể có lựa chọn tốt hơn.