Giang Sơn Mỹ Nam Nhập Trướng Ta

Chương 2: Gϊếŧ người diệt khẩu




Edit: Cửu Linh

Trời ơi, ngươi còn gây thêm thù cho ta nữa! Tô Tô không tự chủ được hét to: “ĐÃ!!! CỰC KÌ ĐÃ!!!”

Nàng vừa nói xong thì sau lưng bỗng có tiếng cười lạnh, giống như là muốn gϊếŧ nàng diệt khẩu vậy.

Đợi đã, gϊếŧ nàng diệt khẩu?

Tô Tô giật mình một cái, nhớ tới một tình tiết trong truyện.

Nàng không những viết truyện linh tinh mà còn viết cả truyện sắc. Nửa đầu cốt truyện, Tô Tô ỷ vào gia thế hiển hách mà chà đạp mỹ nam khắp nơi. Cuối cùng, đám nam nhân kia chịu không nổi sự dày vò của nguyên chủ đã liên thủ với nhau cùng lật đổ Tô gia.

Thế lực của Tô gia tuy lớn nhưng cũng không thể chống cự lại sự liên thủ mạnh mẽ của Phiêu Kị tướng quân, Thái phó, Y Thánh, con tin nước bạn, vua của thích khách, Tam Vương gia cộng thêm thứ huynh.

Sau đó, Tô gia rớt đài, Tô đại tiểu thư dưới một người trên vạn người lập tức biến thành một con phượng hoàng gãy cánh.

Nửa sau cốt truyện toàn là ngược và sắc. Đám nam nhân kia bắt nhốt Tô Tô lại, tùy ý lăng nhục thể xác và tinh thần của nàng ta. Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, đạo cụ cực kỳ đa dạng. Nếu không phải được tác giả phù hộ thì chưa đầy một tuần, nàng ta đã chết dưới tay bọn họ rồi. Dưới sự phù hộ của tác giả, nữ chính tuy rằng còn sống nhưng mỗi ngày đều bị đám nam nhân kia chà đạp, giống như một món đồ chơi dơ bẩn vậy...

Vốn nàng định viết hết truyện nhưng càng về cuối, sức viết ngày càng giảm, thời gian ra chương mới chậm tới cả tháng trời khiến nhiều độc giả ngày càng tức, mắng mình lên xuống. Khi ấy nàng tuổi còn bé, cộng thêm lá gan nhỏ, không chịu nổi áp lực của dư luận mà cố tình viết kết chuyện qua loa. Kết thúc bộ truyện chỉ có một câu: Nữ chính bị nhiễm bệnh hoa liễu, toàn thân thối rữa mà chết...

Lúc ấy, chính bản thân tác giả là ta đây còn cảm thấy rất vừa lòng, rất có đạo nhân quả.

Bây giờ, nàng chỉ biết than trời, hoa liễu em gái mày, thối rữa em gái mày, cứu mạng!!!

Khi quay đầu lại, nàng nhận thấy ánh mắt Diệp Kinh Cức nhìn mình cực kỳ, cực kỳ hung ác.

Nếu như nàng nhớ không lầm, đám nam nhân căm hận Tô Tô liền liên thủ với nhau rồi lập ra một cái Thương Lãng trà hội. Ngoài mặt thoạt nhìn là đàm luận thi từ ca phú, nhưng thực tế lại là một tổ chức bí mật, mưu đồ tập hợp lực lượng để lật đổ Tô gia, lật đổ chỗ dựa lớn nhất của Tô Tô – Tể tướng Tô Trung Chính.

Mà Diệp Kinh Cức này, lại là một thành viên của Thương Lãng trà hội nữa!

Dựa vào thiết kế nhân vật, bề ngoài tính cách cao lãnh, nhưng thực tế lại rất điên cuồng, là điển hình của người ngoài lạnh trong nóng....

Cho dù Tô Tô có thích hắn bao nhiêu, hắn đều chán ghét Tô Tô bấy nhiêu. Sau khi bị Tô Tô cưỡng bức, Diệp Kinh Cức triệt để căm hận Tô Tô. Mà tất cả cực hình tra tấn của Thương Lãng trà hội đều do hắn đề cử, thủ đoạn lăng nhục cũng vào hàng điên cuồng nhất, dùng đủ loại hình dụng cụ để tra tấn Tô Tô. Đó không phải là làʍ ŧìиɦ, căn bản chính là muốn lấy mạng Tô Tô!

…Cho nên nói, hiện giờ diệt khẩu còn kịp không?

Tô Tô toàn thân phát run bỗng chốc bình tĩnh lại, chỉ vào Diệp Kinh Cức nói: “Người đâu, mau gϊếŧ hắn cho ta!”

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn!

Mỹ nam mặc dù tốt nhưng cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn! Hiện giờ, gia hỏa này đã hận nàng lắm rồi. Vì để phòng ngừa ngày sau hắn gia nhập Thương Lãng trà hội ngược mình đến chết, chi bằng bây giờ lập tức gϊếŧ hắn để trừ mối nguy trong lòng...

Tô Tô cảm thấy ngày tháng tốt đẹp sau này sắp tới. Nhưng mà, phía sau nàng lại có tiếng xì xào to nhỏ.

“Đại tiểu thư đây là có ý gì vậy?” Phủ binh Giáp hỏi.

“Ai biết được chứ, có lẽ là một loại tình thú nào đó.” Phủ binh Ất nhún vai.

“Có phải đang ám chỉ chúng ta, bảo chúng ta lên giữ tay giữ chân không? Tiện cho đại tiểu thư làm thêm phát nữa.” Phủ binh Bính hỏi.

“Nói không sai. Không hổ là nữ nhân đệ nhất phóng khoáng của Khánh Quốc ta, không để bụng chuyện bị người khác nhìn thấy nữa.” Phủ binh Đinh cảm thán.

Đám phủ binh quả nhiên tiến lên giữ tay chân Diệp Kinh Cức. Diệp Kinh Cức cố giãy giụa, nhưng mà hắn trúng nhuyễn cốt tán, toàn thân không có chút sức lực nào. Cuối cùng bị người ta giữ thành hình chữ X ở trên giường, nhìn về phía Tô Tô, ánh mắt tràn đầy hận ý.

Tô Tô muốn che mặt khóc ròng: “Các ngươi đang làm gì thế? Ta bảo các ngươi gϊếŧ hắn, chứ không bảo các ngươi giữ hắn!”

Cuối cùng thì chẳng ai tin lời nàng nói, tất cả đều cho rằng nàng đang nói đùa.

Ai bảo Tô Tô thường ngày thương yêu mỹ nam nhất. Đừng nói là gϊếŧ một nam nhân tay không tấc sắt, trói gà không chặt, ngay cả thích khách có chém nàng ta vài đao, miễn đối phương là mỹ nam, nàng ta đều không đành lòng gϊếŧ chết.

Cho nên bất luận Tô Tô nói thế nào, cũng chẳng có ai chịu giúp nàng gϊếŧ Diệp Kinh Cức cả.

Giờ chẳng còn cách nào khác, nàng đành phải đích thân ra tay. Lấy cây rìu trong góc phòng khiêng lên vai, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói to: “Tránh ra, để ta tới chém chết hắn!”