Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 597: 597: Chịu Chết






Lý Tình khi nói ra chữ chém.

Từ Thế Tích hơi có chút ít ngoài ý muốn, trầm ngâm nói: “Lý tướng quân.

Khả Đôn tại thảo nguyên danh vọng rất cao.

Năm đó cho dù Tây Lương vương, cũng từng được nàng ta ủng hộ qua, nểu chém nàng ta.

có thể có phiền toái gì hay không?’
Lý Tĩnh nói: “Chuyện nhất thời thì làm theo kiểu nhất thòỊ nàng ta thật có uy vọng, nhưng uy vọng tuyệt không phải là tiền vốn làm loạn! Nàng xác thực đà ủng hộ qua Tâv Lương vương, cho nên Tây Lương vương khó có thể hạ lệnh giết nàng, đà như vậy, cũng không cẩn phải hướng tới Tây Lương vương mà hòi”.

Từ Thế Tích nhưcó điều suy nghĩ, thật lâu mới nói: “Nhưng Lv tướng quán kể từ đó.

chi
sợ...”
Lý Tĩnh ngóng nhìn núi xa nói: “Không giết Khả Đôn, nàng ta khó tránh khòi sẽ trờ thành một Thiên Kim công chúa khác.

Ta ý đà quyết, đền lúc đó Tây Lương vương nếu có trách cứ.

ngươi cứ nói hắn hỏi ta là được rồi”.

“Lý tướng quán là lo lắng vì Tây Lương vương, làm sao mà sẽ trách ngưỡi?” Từ Thế Tích trong lòng thầm nghĩ.

Lý Tình cấp công Đột Quyết, ban đêm đánh lén Định Tương, truy địch hơn nghìn dặm, chi dùng ba nghin thiết ky đã đại phá mười vạn binh Đột Quyết, thủ đoạn bực này, quả thực là kinh thiên động địa.

Lý Tĩnh cam nguvện gánh, chịu tiếng xấu chém giết Tùy thất tông thân cũng là vì Tiêu BÓ Y trảm thảo trà căn.

thật là suy nghĩ vì Tiêu Bố Y, quốc gia có hạng tướng nàv, là mav mắn của Tây Lương vương.

“Khi nào chém đầu?” Từ Thế Tích hỏi.

‘Buổi trua ngày mai!” Lý Tình đáp.

Thấy Lý Tĩnh tâm ý đà quyết.

Từ Thế Tích không cần phải nhiều lời nữa, phán phó nói: “Lý tướng quân có lệnh, đem Khả Đôn buổi trua ngày mai chém đầu”.

Chém đẩu buổi trua có một có nói, đó chính là mượn dương khí buổi trua hòa tan oán khí của người ta sau khi chết, để tránh người sau khi giết bị oan quỷ quần thân.

Lý Tình tọa trấn Đột Quyết Nha trướng, ngóng nhìn về phía Thiết sơn.

thật làu không nói
gì-
Từ Thế Tích sau khi xử lv xong chuyện ờ Đột Quyết, xốc mành trướng lên đi tới.

ngồi xuống đổi diện Lý Tình.

Đảy là lần đẩu tiên hai ngưỡi họp tác về phương diện quán sự.

Họp tác không một chút sơ hờ.

Hai ngưỡi liên thủ.

cho Đột Quyết một lẩn đả kích cực kỳ đau đớn thê thảm nhất trong vòng mấy trăm năm qua.

Sau lằn đả kích này.

Đột Quyết ít nhất trong mười năm không thể nghĩ đến chuvện xuôi nam.

Mà hai người lại càng không chuẩn bị cho Đột Quvá cơ hội một lẩn mười năm nữa.

Nhưng trước mắt hiển nhiên không cằn phải gấp gáp đem Đột Quyết chém tận giết tuyệt.

Mục tiêu của bọn họ vẫn là Lý Đường!
Kế hoạch từ mấy năm trước đà chế định.

Có lẽ chi tiết có biến đổi.

nhưng quyết tâm thì chưa bao giờ sửa đồi.

Từ Thế Tích năm đó đại kế định thiên hạ, khuyên Tiêu Bố Y chiếm lình Kinh Tương, mưu đồ Quan Trung.

Lý Tĩnh càng đại mạnh phách, muốn trước đánh Đột Quyết, lại xuôi nam tiến công Quan Trung.

Cho tỡi hiện tại binh bức Lam Quan, Lý Tĩnh mượn vùng Sơn Tây đại phá Đột Quyết, quân Tây Lương đà diệt trừ một hậu hoạn lớn nhất, toàn lực công Quan Trang khi thời cơ đà đến.

Hai người đều như là cao thủ đánh cờ bình tĩnh tự nhiên, trước khi quvết chiến ngược lại tám tình như mặt nước.

“Hiệt Lợi chi sợ không thể nghĩ được, khi hắn mưu đồ Trung Nguyên, chúng ta đà muốn giết tới hang ổ của hắn” Từ Thế Tích mim cười nói.

Lý Tình nói: ‘601 vì chưa bao giờ có người đánh qua.

cho nên hắn sẽ cho rẳng sẽ không phát sinh.

Bời vì hắn không thể tưởng được, chúng ta càng phái ra tay”.

“Nếu không có Lý tướng quân, cũng sẽ không có cuộc chiến hôm nay” Từ Thế Tích khám phục nói: “Mắv trăm năm qua.

Đột Quyết một mực đều là đại họa trong lòng Trung Nguyên, mượn hung hãn dũng mãnh, chiến mã như bào táp khinh thị Trung Nguvên.

mà rắt nhiều người Trung Nguyên, cũng thật cảm thấy khó có thể chiến thắng bọn họ.

Lúc này đâv mồi lẩn thay đổi triều đại.

vẫn hy vọng mượn Đột Quyết kiến quốc, lại cuối cùng bị quản chế bời Đột Quyết”.

“Nếu nói là trước đây.

Đột Quyểt đích xác còn rắt cưỡng đại.

nhưng Tùy đế tại vị.

thật ra đà dùng thủ đoạn phàn hóa lực lượng Đột Quvết.

vi Dương Quảng đánh ra một căn cơ vô cùng tốt.

Hơn mười năm qua.

quyền lợi thảo nguyên giao tiếp nhiều lần.

nhân tâm không đồng đều là nhược điểm lớn nhất của Đột Quvết, Dương Quảng nếu có thể đem tâm tư đánh Liêu Đông đặt ỡ Đột Quyết.

Đột Quvết nói không chừng đã bị diệt vong” Lý Tình cảm khái nói: “Hơn ba mươi năm trước, khi Trường Tôn Thịnh nhiều lằn xuất kỳ mưu, đại loạn Đột Quvết.

ta trong lòng còn có kính ngưỡng, hy vọng một ngày kia có thể như hắn.

vì nước dốc sức.

Dựa vào ta lúc ấy chứng kiến, Đại Tùy nếu là phương pháp thòa đáng, muốn diệt Đột Quvết, chi cần mười năm.

Không ngờ...!hơn ba mươi năm..

Lý Tĩnh sau khi đại thắng không có mừng rờ.

ngược lại thở dài.

thần sắc buồn bà.

Từ Thế Tích thắv vậy, trong lòng không biết là tư vị gì.

Quvết tám đánh Đột Quvểt từ rất sớm trước kia đà có.

Đẩu tiên phải có tin tường, mới có thể thực hiện hành động.

Lý Tĩnh, Từ Thế Tích một nhát đắc thủ, nhìn như nhanh chóng, nhưng đà lên kế hoạch từ mẩy năm trước, lúc nàv mới chờ đền cơ hội hòm nay.

Tiêu BÓ Y mà tặc lặp nghiệp, buôn bán ngựa thiên hạ.

cho tới hiện tại chiền mà Trung Nguyên mặc dù vẫn so sánh không được với Đột Quvết.

nhưng mà cũng kém không xa, ky binh không kém.

Lý Tình, Từ Thế Tích mới có lòng tin khiêu chiền Đột Quyết.

Từ lúc Lý Tình binh xuất Tinh Hình Quan.

Từ Thế Tích đà dẫn kỵ binh đi về phía bắc.

vặn sức chờ phát động.

Lý Tĩnh tại Mông Sơn khu trục Đột Quyết.

Từ Thế Tích đà đồng thòi xuất binh Tinh Hinh Quan, chuần bị thuận Thái Hành đi về phía bắc, binh ra Nhạn Môn, tập kích bất ngờ Đột Quyềt Nha trướng.

Tiêu Bố Y không chế chung đại cuộc, lui ra phía sau màn giã ý cùng Đột Quvểt nghị hòa.

Trương Lượng xả thân đi ứng phó, ngăn chặn Đột Quvết.

Lý Tình mũi nhọn đợi hiển lộ, Từ Thế Tích nhìn chẳm chẳm.

Nhưng lúc này Hiệt Lợi, còn đang ảo tưởng tọa sơn quan hổ đấu.

ứng đối như thả làm sao có thể thắng?
Trầm mặc thật lâu, Từ Thế Tích lúc nàv mới nhớ tới cái gì, “Quên nói cùng Lý tướng quán một việc, phía Tô Định Phương có tin tức”.


“Bắt được Hiệt Lợi sao?” Lý Tình hòi.

Từ Thế Tích lắc đầu.

“Tô tướng quán phục binh Thẩn Quan, khi ky binh Đột Quyét vượt qua quan thì xuất kích, chém mấy ngàn quán Đột Quyết, bắt được Sĩ Cân Thồ Như Hột Đặc Mục Nghĩ.

Sĩ Cân Hộc Tiết Phồ Lạt Ba, cũng bắt được không ít quý tộc Đột Quvết.

nhưng lại thiếu cha con Hiệt Lợi.

Tô tướng quán hòi đám người Đặc Mục Nhĩ.

ở trong hồn loạn, không người nào biết bọn họ ỡ đâữ Rồi lại oán hận nói: “Hiệt Lợi cũng coi như giảo hoạt, nhưvậy cùng bắt không được hắn”.

Lý Tĩnh nói: “Nguỡi tuy chưa chết, nhưng thế lực đà chết, đà nhưvậy.

bắt hay khôngbắt được được hắn thì cùng không ảnh hường đến đại cuộc.

Thể Tích, ngươi không cần quá đem việc này để ỡ trong lòng.

Đại phá Đột Quyét Nha trướng, mục đích đà được, về phẩn có bắt được Hiệt Lợi hay không, vốn chính là chuyện khó có thể mong muốn, lãnh binh...!nhớ kỹ không cằn phải có lòng tham".

Từ Thế Tích được Lý Tình an ủi, trong lòng cũng hơi binh ổn.

lại nói: “Lý tướng quán nói không sai.

Hiệt Lợi cho dù không chết, trong thòi gian ngắn cũng không thể gãv sóng gió.

chúng ta công Hà Đông phía sau đà không có gì phảilo”.

Lý Tĩnh trầm ngâm thật làu.

rốt cuộc gặt đầu nói: “Ngoại trừ u châu ra, chinh chiến Hà Đông tạm thòi không có cái gi khác quấy nhiễu”.

Hai người trầm mặc xuống, mặc dù tại thảo nguyên, cũng đà tâm tư xoay chuyển, nghĩ đến sắp tiến hành đại chiến Hà Đòng.

Từ Thế Tích mới vừa mờ miệng thương nghị chiến cuộc Hà Đông, có binh sĩ tiến vào trướng, thắp giọng nói: “Lý tướng quân.

Khá Đôn nói muốn gặp người!”
Từ Thế Tích nhíu mày nhìn về phía Lý Tình, không biết Khả Đôn có lời gi muốn nói với Lý Tình.

Lý Tĩnh hơi chút trầm ngâm, gặt đầu nói: “Được”.

Hắn đứng dặv đi gặp Khả Đòn.

Từ Thế Tích thẳm nghĩ Khả Đôn tim Lý Tình làm cái gi; chẳng lè là cẩu xin tha thứ? Không muốn nghĩ nhiều, khi một mình yên tình, nhịn không được nhìn về phía đòng bắc xa xa, chi suy nghĩ, Bùi tiểu thư.

hiện tại đến tột cùng là như thế nào.

nàng có thể sống qua cửa ải lằn nàv hay không?
Lý Tình ngồi xuống trước mặt Khả Đòn, thẩn sắc như thường.

Khả Đôn đà có chút tiều tụy, nàng cưỡng thịnh đến mấy thì cũng chi là một phụ nữ.

Lực tận bị bắt.

nàng đă vì chấp nhắt quật cường của chính mình mà đã tiêu hao hết một phần khí lực cuối cùng, sự ung dung đẹp đè cao quv năm đó đă biến thành sự thất vọng không chịu nồi, mái tóc mây năm đó đã biến tóc bạc, Khả Đôn năm đó tại thảo nguyên hò phong hoán vũ, trước mắt thoạt nhìn, chi là một bà lào tóc trắng xóa.

Nàng nhìn sang Lý Tình, Lý Tình cũng nhìn sang nàng, một người ánh mắt bi thương bắt đắc đĩ, một người ánh mắt như giếng nước cồ.

Phá vờ trầm mặc, Lý Tĩnh nói: “Ngươi bảo ta tới.

ta đà tới rồi, trưỡc khi chết có việc gì sao?”
Khả Đôn khi nghe được ba chữ trước khi chết, khóe miệng run rẩy, giống như hoàng hôn mặt trời lặn làm cho người ta mệt mỏi.

“Tanhớđược...! trước kia...!chúngta đã từng có nói chuvện qua với nhau nhưvậy”Khả Đôn chậm rãi nói.

Nàng thanh âm trầm trầm, uy nghiêm vẫn còn tồn lại.

Lý Tình chi trả lỡi một chữ.

“Đúng!”
Bọn họ xác thực từng mặt đổi mặt nói chuyện với nhau, khi đó Lý Tĩnh chuyển chiến ngàn dặm.

khuấy đảo thảo nguyên long trời lờ đất.

Khả Đôn lợi dụng cồ thanh thế này, cùng A Sử Na đi Đột Quvết Nha trướng, bức Thùy Tất Khả Hãn quay lại.

Một lẩn gặp mặt đó, có thề nói là hợp tác.

Lúc này đây Lý Tĩnh vẫn là chinh chiến ngàn dặm.

nhưng hai người đà thành đối thù.

cái này càng giống như là vặn mệnh châm chọc.

Khả Đôn nói: “Ta và ngươi thật ra đồng bệnh tương liên, ngươi từng buồn bực bất đắc chí, ta tại thảo nguyên mấv chục năm.

tuy là Khả Đôn.

nhưng cùng hàng hóa cũng không có gì khác nhau”.

LÝ Tĩnh trầm giọng nói: “Cũng giống như thế”.

Khả Đôn lại nói: “Ta khi chưa gả chồng, đà nghe nói Lý Tình là đường đường nam nhi.

khi đó đối với ngươi trong lòng có kính ngưỡng.

Đáng tiếc là.

con người nhàn duvên của chính mình khó có thể làm chủ.

ta cũng vậy.

Ta cả đời không có tình cảm nam nữ, ngươi lại cả đời vì tình cảm nam nữ làm cho mệt mỗi”.

Lý Tĩnh mặt vẫn trầm như nước, nhưng trong mắt đà có sự cảm thán.

“Ngươi nói không sai”.

“Ta đâv cả đời.

nếu như miễn cưỡng nói yêu, chi có thể nói yêu một người, ngươi cũng đã biết là ai?” Khả Đôn hỏi.

Nàng thần sắc trần định, giống như cùng bẳng hữu mật đàm.

mà không giống nhưrất nhanh sẽ bị Lý Tình giết chết.

Lý Tình lắc đầu nói: ‘‘Không biết”.

“Ngươi thông minh như vậy, có thể đoán ra” Khả Đôn ki’ vọng hòi.

Lý Tình thản nhiên nói: “Ta khôngthông minh, ta đoán không ra!”
Khả Đôn thần sắc ảm đạm, đôi mắt như lửa.

“Ta cuộc đỡi này chi chịu ân tình của một người, đó chính là Thánh.

Thượng.

Ta cuộc đời nàv cùng chi có vêu một người, cùng là Thánh Thượng!”
Lý Tình nửa phẩn kinh ngạc cũng không có, như sớm đà biết đáp án như vậy.

“Thi sao? Yêu một người cũng không phải là lý do để ngươi làm việc nghịch thiên!” Khả Đôn vốn binh tĩnh, nghe đến đó buồn bà mà cười.

“Làm việc nghịch thiên? Lý Tình, rốt cuộc là ai làm việc nghịch thiên? Nhớ rò năm đó.

ngươi cầu ta xuất binh Nha trướng, bức Thủy Tất quay lại, khi đó ta trung với Thánh Thượng, mà ngươi cũng tặn trung Đại Tùy.

Ta biết ờ trong mắt của các ngươi, ta rất ti tiện, ta liên tiếp gả cho bốn nam nhân.

Ba nam nhân là huynh đệ.

một nam nhân khác lại là phụ thân của ba huynh đệ này, nhưng ngươi nểu là ta.

ngươi có thể làm như thế nào?” Thấy Lý Tĩnh không nói, Khả Đôn vỗ án mà dậy.

nhin thẳng Lý Tình, khàn giọng nói: “Lý Tĩnh, ngươi nói cho ta biết, nếu ngươi là ta, ngươi có thể làm như thế nào?”
Lý Tĩnh nói: “Ta không phải là ngươi!" Hắn nói so với băng còn lạnh hơn, không có chút nào bị chuyện buồn thảm của Khả Đôn đả động.

Khả Đôn tràn đằv mắt mát.

chậm rãi ngồi xuống, lầm bẩm nói: “Ngươi nói đúng, ngươi không phải ta, cùng nhưta không phải là ngươi vậy”.

Nàng nói ý tứ khác biệt, Lý Tình cũng đã hiểu, nhưng hắn không cằn trà lời.

Hắn cho 1ẳng không cằn phải trả lời bắt kỳ chuyện gì.

hắn tuyệt đổi là một người tinh táo, nhưng loại tinh táo này, ai có thể hiểu được phải trả giá bao nhiêu gian khồ huyềt lệ mới có thể đổi về? Khả Đôn đau đớn.

khiến cho người bên ngoài thấv quá nửa ờ trong lòng sẽ không đành lòng, nhưng hắn đau đớn, ai có thể để ý tới?
“Ta làm sai sao? Ta không có làm sai!" Khả Đôn chi là chốc lát suy sụp tinh thẩn, thoáng qua lại kích động lên, “Thánh Thượng đối đài ta không tệ.

ta hiểu rẳng đời này không có khả năng cùng hắn cùng một chồ.


nhưng ta có thể vì hắn làm bất cứ chuyện gì! Cho nên ta không tiếc mạo hiểm họa sát thân nghe lời ngươi nói.

lừa gạt Khả Hãn, cho nên ta không tiếc âm thẳm điều khiển, để giữ gìn Trung Nguvẻn ổn định, cho nên Thánh Thượng cho dù đà băng hà, nhưng ta vẫn còn trung với Tùy Thất, lập Chính Đạo làm đế! Bất trung không phải ta, mà là Lý Tình ngươi! Nhớ năm đó ngươi cũng đà trung với Tùy thất, nhưng về sau, ngươi cũng giống như Tiêu Bố Y, hoàn toàn phản bội Thánh Thượng, mưu soán thiên hạ.

làm sai là các ngươi, không phải ta!” Nàng khàn cả giọng hô.

cùng một bà lão tẳm thường bắt lực.

không nói đạo lý cũng không có gi khác nhau, LÝ Tình tinh táo nhìn sang bà ta.

thấy bà ta kịch liệt thở dốc.

tám tinh kích động, lại hòi: “Nói xong chưa?”
“Cái gì?” Khả Đôn khó hiểu hỏi.

“Nếu đà nói xong, ta có thể đi rồi” Lý Tình chậm rãi đứng lẻn.

vẫn bình tình như lúc ban đầu.

“Lý Tình, ngươi không dám đổi mặt với ta sao?” Khả Đôn thát thanh nói.

Lý Tĩnh nói: “Đối với kẻ ngu xuẩn, phương pháp trưng trị cùa ta chính là cứ để cho hắn hồ đồ, bởi vi ta không có trách nhiệm để cho hắn rò ràng.

Ta duy nhất cằn nói là, Lý Tình ta trung với thiên hạ, làm việc không thẹn với thiên địa là đù! Lý Tình làm việc, không sợ người khác binh luận, cũng không cằn người bên ngoài binh luận!"
Hắn xoay người muốn rời đi, Khả Đôn khàn giọng nói: “Lý Tĩnh!”
Lý Tĩnh dừng lại, cùng khôngxoav người nói: “Thời gian của ta có hạn..

“Ta hiểu 1ẳng.

các ngươi bắt được ta, nhất định sẽ giết ta!” Khả Đôn nhìn sang bóng lưng như đúc bẳng sắt.

ánh mắt lộ ra vẻ cẩu khẩn, “Các ngươi sợ ta trờ thành một Thiên Kim công chúa khác, giang sơn đại cuộc đà định, các ngươi lợi dụng ta xong rồi, ta cùng nên đi tìm chết.

Ta cùng không hy vọng xa vời có thể còn sống, nhưng ta và ngươi...!dù sao cùng còn có giao tình năm đó.

ta có thể cầu ngươi một việc hay không?" Thấy Lý Tĩnh không nói.

Khả Đôn thanh âm ảm đạm xuống, khẩn cầu: “Chính Đạo dù sao cũng là một đứa nhỏ.

hắn cái gi cùng đều không hiểu, ta cầu ngươi...!Ta cầu ngươi tha cho nó một mạng!”
Lý Tĩnh bất động, thậm chí ngay cả tóc cũng không động một sợi.

Khả Đôn tuvệt vọng nhìn sang bóng lưng trầm ngưng kia, lòng đau như cắt.

Thấy Lý Tĩnh một lần nữa cắt bước.

Khả Đôn lớn tiếng gọi: “Lý Tĩnh!”Nàng từbên cạnh bàn chuvền ra, lảo đảo đi về phía trước hai bước, thấv Lý Tĩnh dừng lại, hàn khí nghiêm nghị, lại không dám tiến lên.

“Các ngươi...!giết ta...!đà đủ rồi, nhưng Chính Đạo vô tội.

“Ngươi cũng biết Chính Đạo vô tội? Ngươi cũng biết hắn chi là một đứa nhò?” Lý Tình lạnh lùng nói: ‘‘Hắn vốn không cần chết, nhưng bởi vì ngươi ngoan cố, bởi vi ngươi trung tàm, đưa hắn hoàn toàn vào chồ chết! Hắn căn bán không biết cái gì là hoàng đế.

ngươi lại ưỡng ép đưa hắn vào kết cuộc này, ngươi cảm thấv ông trời đổi với ngươi bất công, nhưng ngươi lại tự tay đem cái bất công này chuyển sang cho Dương Chính Đạo! Hắn chết, cùng ta không quan hệ! Ngươi nếu khi chúng ta công tới.

cử binh đẩu hàng, ta cũng có thể dàn xếp, hướng tới Tâv Lương vương thinh, cầu tha chết cho ngươi, nhưng ngươi ngoan cố chống lại, tự đoạn sinh cơ, không trách được người bèn ngoài! Ta không chém các ngươi, vậy những quán hồn chết ỡ trong trận chiến này kêu oan nơi nào?”
Thấy Lý Tình phải đi.

Khả Đôn chậm rãi quỳ xuống, nức nỡ nói: “Lý Tình, ta cầu ngươi!”
Lý Tĩnh khè giặt mình, chậm rãi xoay người lại, nhìn sang Khả Đôn, ánh mắt phúc tạp.

Đây là một tử cục.

một kết cuộc đã định, hắn cũng không thể sửa đổi.

lại càng không muốn sửa đổi.

Hắn hiểu 1ẳng Khả Đôn là một phụ nữ quật cường đển ngoan cố, trong khi tắt cả Tùy thần đểu biết đầu nhập vào minh chù.

kiểm cơ hội vì bản thân tìm đường lui.

thì chi có trên thảo nguvên, người phụ nữ đà bị Đại Tùv vứt bò này, vẫn còn đang hướng tới đối tượng mà mình cả đời nguyện hiếu trung.

Dương Quảng sau khi chết, nàng đưa Dương Chính Đạo làm đế.

càng giống là một loại ký thác, có lẽ những cô gái văn nhược đến nơi thảo nguyên hoang vu thê lương này.

đều trờ nên dương cương cùng tâm huvết, ba tỷ muội Vũ Văn còn có Nghĩa Thành công chúa trước mắt.

đều có sự cương liệt cùng thấy chết không sòn của nam nhi.

Hắn có thể nói là vận mệnh như thế, nhưng con đường này của các nàng, đã đi lên thì sẽ không có con đường lui! Các nàng có lè cùng không muốn đi.

nhưng các nàng cùng không có lựa chọn!
Lý Tình không ngờ Khả Đòn quật cường như vậy, không để ý tới tính mạng của minh, lại sè vì một đứa nhò mới biết được vài năm mà quỳ xuống cầu tình.

Hắn ngạc nhiên, cảm khái, nhưng hắn sè khôngthay đổi chủ v!
Khả Đôn nhìn sang Lý Tĩnh nói: “Lý Tình, trước khi chết, ta có thể buông cừu oán.

Thực ra sau khi Thánh Thượng chết, lòng ta đã chết, mọi chuyện đà làm.

ta thùa nhận là gian
ngoan không chết, từ khi sau khi đến thảo nguvên.

vẫn một mực không cầu ngưỡi nào.

Ta chi cầu ngươi buông tha Chính Đạo, ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi!”
Lý Tĩnh nói: “Ta chi muốn thiên hạ thái bình, bách tính an vuỊ Lý mồ từ nav về sau không cằn lành binh, ngươi có thể cho ta?”
Khả Đôn không thể nói.

Trong trướng một mảng tĩnh lặng, Lý Tĩnh than nhẹ một tiếng, “Dương Chính Đạo ta có thể không chém, nhưng sẽ giao cho Tãv Lương vương xử trị về phẩn kết quả như thế nào, ta không dám khẳng định.

Ngươi...!cùng có thể an tâm mà đi”.

Khả Đôn vẻ mặt phúc tạp, hiểu 1ẳng Lý Tĩnh xưa nay nhất ngôn cửu đinh, Dương Chính Đạo giao cho Tiêu Bố Y xử lý, quá nửa có thể sống được tính mạng, môi máy động hai cái, nói ra hai chữ.

“Tạ ơn.

Lý Tình không đáp.

xoay người ra khỏi doanh trướng, Khả Đôn lúc này mới ngồi dưới đắt.

nhin lên đinh trướng, thẩn sắc thẫn thờ.

Lý Tình ra khỏi trướng bồng, gió lạnh thổi, khôi phục thái độ bình thường.

Lúc nàv trên mặt hơi có lạnh lẽo.

vươn tav ra, từng mảnh bông tuvết rơi xuống, cảm giác lạnh lẽo thấu tặn tim gan.

Ngẳng đầu nhìn lại, chi thấv được bông tuvá nhẹ nhàng bav xuống, vũ động ờ trong bầu trời mênh móng màu xám.

Thì ra là tu vết rơi.

Lý Tĩnh đang nhìn bầu trời tuyết bay.

đột nhiên nghĩ đến.

tuvết này quá nửa cũng là trời xanh nhỏ lệ.

nhưng so với nước mắt mùa thu, nhièu hơn phần bi thương cùng vô tình.

Tuvết không ngừng, trời lạnh lẽo.

mặt trời ẳn ỡ sau tầng mây.

khắp nơi vắng vẻ, buổi trua sắp tới.

Quản Tây Lương nghiêm nghị thanh hàng, Khả Đôn cò đơn đứng ỡ pháp trường, cũng không quỳ xuống.

Pháp trường tạm thòi dựng, phi thường đơn sơ.

Lý Tĩnh ngồi ngay ngắn, ngóng nhìn sắc trời.

Từ Thế Tích người trên lưng ngựa, ngóng nhìn mọi nơi.

thấv dán chúng Đột Quvết sợ hài tự phát tụ tại sườn đông pháp trường, nhin sang Khả Đôn trong sân.

Khả Đôn là sự ký thác của bọn họ trước kia, cũng giống với Khả Hãn.

Nhưng cho tỡi hiện tại, Khá Hãn ỡ đâu không rõ, Khả Đôn cũng bị chém đầu, bọn họ căn bản không dám phản kháng.

Từ Thế Tích một trận chiến này.

đà làm cho bọn họ sợ hài.

Từ Thế Tích một trận chiến này.


đà tiêu diệt tuyệt đại đa sổ lực lượng kháng cự.

Trước mắt người còn có thể sống, chi có thể hèn mọn nhu nhược tồn tại.

Từ Thế Tích cũng không có buông lỏng cảnh giác, bởi vì theo hắn biết, bên người Khả Đôn còn có một cao thủ, người nọ gọi là Thanh Sam! Khả Đôn sau khi đến thảo nguyên, Thanh Sam một mực đi theo Khả Đôn không rời.

Người nàv võ công cao cường, lúc trước trong loạn quán cùng Khả Đôn thắt lạc.

ỡ đâu không rõ.

Tin tức Khá Đòn bị chém cũng đà truyền đi.

Thanh Sam chi cẩn không chết, nhắt định sè tới cứu Khả Đôn.

Từ Thế Tích không sợ Thanh Sam, hắn đang chờ đợi Thanh Sam.

chung quanh pháp trường đà là thiên la địa võng.

Thanh Sam nểu như tới.

thì sẽ đi không thoát!
Thiên địa tình lặng, tuyết rơi không tiếng động, Lý Tình chi nhìn sang tuyết bay xuống, lẳng lặng chờ đợi.

Vó ngựa vang lên, mọi người quay đẩu tròng qua.

thấv ở phía tâv đi tỡi một ky sĩ.

Thanh Sam rốt cuộc đà xuất hiện! Thanh Sam thanh mã đạp trên tuyết trắng, từ phía xa chạy tới.

Khả Đôn nghe được tiếng vó ngựa, thân hình run lên, Từ Thế Tích tinh thần chần động, nhưng thắv được Thanh Sam tav không tấc sắt.

quằn áo đơn bạc.

không khòi lại ngần
Thanh sam không giống như là tỡi cứu người, mà như là đi tìm cái chết!
Lý Tình sắc mặt vẫn như sắt.

Binh sĩ nghe theo Từ Thế Tích phán phó.

chậm rãi tản ra, đà nhượng ra cho Thanh Sam một thông đạo.

chuần bị vây mà giết.

Thanh Sam xuống ngụa, chắp tav đối với Từ Thế Tích nói: “Tại hạ xin gặp Lý tướng quàn".

Từ Thế Tích không đợi trả lời, Lý Tĩnh đà nói: “Để cho hắn tiến đến”.

Thanh Sam bò ngựa đi bộ.

chậm rãi đi đến trưỡc người Lý Tĩnh, ngóng nhìn Lý Tĩnh nói: “Ngươi đang ờ đãv chờ ta?”
Lý Tình nói: “Ngươi có thể không đến”.

Thanh Sam thờ dài.

“Ngươi biết ta nhất định sè đến.

cho nên mỡi bố cục để cho ta tỡi.

Năm đó chuvện xá đệ đổi với Hồng Phất, ngươi đương nhiên còn canh cánh trong lòng”.

Lý Tĩnh mặt không đổi sắc.

“Ngươi sai rồi, ta căn bản không biết ngươi đang ờ thảo nguyên”.

‘Thực sao?” Thanh Sam nhướng mày.

Lý Tình nói: “Ngươi cảm thấy ta cẩn phải lừa ngươi sao?”
Thanh Sam thở dài nói: “Thật giả.

đã không quan trọng.

Năm đó xá đệ đổi với Hồng Phất vô lễ.

đã bị ngươi giết chết, ta hiểu 1ẳng đánh không lại ngươi, lúc này đàv lao lực tâm lực tìm Lý Bát Bách vì hắn báo thù, kết quả dẫn tới cầu Nhiêm Khách.

Ta hại ngươi con đường làm quan bị ngăn trờ.

hại cầu Nhiêm Khách phải đi xa, cũng hại minh ỡ thảo nguvên trốn tránh nhièu năm.

Hại người hại mình, mỗi lần nhớ tới chuyện cũ năm đó.

trong lòng đều có hổi hận”.

Thấy Lý Tình trầm mặc không nói gì, Thanh Sam nói: “Chuyện cũ như khói...!Nhưng chuvện cũ lại là khắc cổt minh tàm.

Ta không ngờ là.

ngàv xưa thiếu nợ trốn chạv cùng không thoát, đúng là vẫn p hãi hoàn lại, cái nàv có lè chính là mệnh!”
Lý Tình nói: “Con đường của nam nhi do chính minh chọn, không trách được người khác.

Ta ngày đó ra tay.

đắc tội các ngươi, đã nghĩ đến sau nàv sẽ không thư thái.

Ngươi năm đó mời người ra tay, cũng có thể nghĩ đến kết quả”.

Thanh Sam nói: “Ngươi nói rắt đúng, đường là ta tự minh chọn, chẳng trách người khác.

Hôm nay con đường nàv cùng là tự ta lựa chọn, buổi trua chưa tới, ta cầu ngươi để cho ta cùng Khả Đôn nói vài câu, không biết có được không?”
Lý Tình không chút do dự nói: “Được!”
Thanh Sam thi lễ tạ ơn, bình tình.

Xoay ngưỡi đi về hướng Khả Đôn, không đếm xỉa vạn mã thiên quân chung quanh, trên mặt có loại điềm nhiên, “Khả Đôn, ta nghĩ đã lâu.

suy nghĩ rất nhiều kế sách, nhưng phát hiện cũng không có tác dụng, ta vô năng cứu người".

Khả Đôn nhìn sang Thanh Sam.

thờ dài nói: “Ngươi không nên tới đây”.

Thanh Sam nói: “Lúc trước trong loạn quân, thấv nguỡi bị bắt, ta vốn có thể xông lên cứu người, nhưng nhất thời nhát gan, để cho ta rốt cuộc lựa chọn ròi đi trước.

Năm đó ờ Tãv Kinh, ta cũng lựa chọn trốn tránh, không ngờ những năm này trôi qua.

ta vẫm giẫm lẻn vết xe đổ, hoặc là...!ta vốn chính là người nhu nhược!”
Khả Đôn nhìn sang Thanh Sam, trong mắt đã rung rưng, lắc đầu nói: “Ta thật không trách ngươi.

Con kiến hôi còn muốn sống, huống chi là con người? Khi biết ngươi trong loạn quân chạv đi, ta lúc ấy chi có cao hứng.

Thanh Sam.

ngươi không nợ ta bất cứ chuvện gì, ngươi ỡ bên cạnh ta.

không cầu bất luận còng danh lợi ích gì.

mấy lần cứu ta.

muốn nói ân oán.

là ta thiếu nợ ngươi!”
Thanh Sam cúi đầu xuống, mấp máy đôi môi.

không biết bao làu.

bồng nhiên ngẳng đầu lẻn nói: “Trong mắt của ta.

trong cuộc đời có mấv việc si nhục, thù huynh đệ khắc cốt minh tàm.

vô năng đi báo; Đối mặt tử vong chi có thể trốn chết, nhẫn nhục mà sống nhin thấy phụ nữ minh yêu trong đời gặp rủi ro, vần vô năng cứu giúp.

Ta mặc dù dốc hết sức.

nhưng năng lực có hạn, ta là hộ vệ của người, cứu không được người, cho dù thòi gian còn lại giữ được tính mạng, thi có thể thế nào? Ta trốn tránh cả đời.

hôm nay.

trốn đà mệt mòi.

không muốn lại trốn nữa” Hắn thanh âm vừa dứt.

cổ tay xoay chuyển, đã lộ ra thanh chủv thủ hàn quang lấp lánh, vung tav về phía Khả Đôn.

Mọi ngưỡi cả kinh, Khả Đôn cũng đã nhắm hai mắt lại.

khóe miệng mim cười.

Từ Thế Tích không ngỡ sẽ là loại kết quả này.

trẽn tay trường thương xiết chặt, thấy chủv thủ khi đến trước cồ họng của Khả Đôn, đã dừng lại.

Thanh Sam cánh tay run rẩy.

thỡ dài một hơi.

cánh tay truợt xuống, đà cắt đứt dây trói của Khả Đòn.

trở cổ tav đâm tới.

phập một tiếng, máu tươi văng bốn phía, chùy thủ ờ giữa ngực.

Hét lớn một tiếng, phần xuất lực khi, lại đem chủv thủ rát ra, một cỗ máu phun ra như suối.

Thanh Sam ngửa mặt lên trời ngã xuống, lẩm bẳm nói: “Ta rốt cuộc...!cũng đã dũng cảm một lằn”.

Thịch một tiếng, thi thể nện ở trên mặt đất.

kích khởi bông tuvết phiêu linh.

Tuyết lẻn.

tuyết rơi.

tuvết hồng như máu!
Khả Đôn nghe thấv tiếng vang, mờ hai mắt ra.

nhìn sang Thanh Sam tự sát, trong mắt tràn đằv cô đơn như tuvết.

Chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt lên chủv thủ nhuốm máu rơi xuống đất.

lẩm bẩm nói: “Ta biế.


ngươi không đành lòng thấy ta bị chặt đầu, muốn để cho ta toàn thâv.

ta rắt cảm ơn ngươi.

Nhưng ngươi...!sao không hạ thủ?”
Cổ tay nhẹ nhàng buông lòng, chùy thủ đà đưa vào chồ trái tim của minh, gục đầu, không còn tiếng động nữa.

Nàng là một phụ nữ kiên cưỡng, cận kề cái chết không quỳ.

ở trong suy nghĩ của nàng, Lý Đường cũng tốt, Tây Lương cũng được, đều là hạng người soán nghịch, chi có nàng mới là chính thống Tùy triều cuối cùng.

Nàng đã kiệt sức.

lại khó có thể xoav chuvển trời đắt.

cuối cùng như nghĩa sĩ đi tìm chết, vì người cuối cùng của Đại Tùy mà chống cự, viết nên một nét bút nồng đậm nhưng không đáng kể.

Khả Đôn đà chết.

Khả Hãn mắt tích, người thảo nguyên sợ hãi nhìn sang đây.

mang theo kính sợ, mang theo mất mát cùng bi ai.

Phẫn nộ thì ít, bởi vi lực lượng của phẫn nộ, từ trước khi Khả Đôn ra đi, đã bị quét sạch hầu như không còn.

Từ Thế Tích xuống ngựa, chậm rãi đi đến trước mặt Lý Tình nói: “Lý tướng quân, Khả Đôn đà chết” Hắn nói là nói nhảm, nhưng hắn thật sự không có lời nào để nói.

Khôngbiết tại sao.

hắn từ trẽn người Khả Đòn.

lại liên tưởng tới Bùi Minh Thúv.

cũng là một phụ nữ quặt cường, có phái cũng sẽ cùng một kết quả không?
Lý Tĩnh nhìn sang thi thể dần dần bị tuvết rơi bao trùm nói: ‘Đem hai người nàv chôn cất
đi”.

“Hợp táng?” Từ Thế Tích hòi.

Hắn mặc dù ỡ bên ngoài cuộc, không rò ràng lắm nội tình, nhưng cảm nhận được một người nam nhân, cứu không được nữ nhân kia, chịu vì nữ nhân kia mà đi tìm chết, loại tinh cảm này đà là cực kỳ chán thành tha thiết.

Lý Tình nói: “Phân ra chôn cất” Hắn không có giải thích lý do.

đứng dặv rời đi, Từ Thế Tích hơi có khó hiểu, cùng không vi phạm ý nguyện của LÝ Tĩnh.

Đợi xừ lý xong sự vụ thảo nguvên.

lại tìm tới Lý Tình, trông thấy hắn ngồi ỡ trong doanh, khôngbiết nghĩ cái gì, thuận miệng hỏi: “Lý tướng quân, Thanh Sam giống như quen biết với người".

Lý Tĩnh gặt đầu nói: ‘Không sai.

hắn và ta...!xem như thù cũ.

Chuyện của ta...!ngươi
cũng biết không ít” Thấy Từ Thế Tích gật đầu.

Lý Tĩnh cảm hoài nói: “Ngưỡi này họ Lý, năm đó coi như là người có tài ờ TâvKinh.

Năm đó sư thùa ta Hộc Luật MinhNguvệt...”Từ Thế Tích nhẹ “A” một tiếng, thẳm nghĩ trách không được Lý Tình thương pháp như thẩn, thi ra sư thùa là Bắc Tề đệ nhắt danh đem.

nhưng trong lòng lại có hoặc, Lý Tình nhìn ra nghi hoặc của hắn.

lại nói: “Một năm sau khi ta sinh ra, Hộc Luật Minh Nguyệt đà chết, ngươi chắc hẳn rất hoang mang ta vi sao nói là sư thùa Hộc Luật Minh Nguvệt”.

Từ Thế Tích liên tục gật đầu.

“Nghĩ tới cữu phụ (cậu) Hàn cầm Hổ tướng quán của Lý tướng quán thân là danh tướng Bắc Chu, người lại hướng về Bắc Tề Hộc Luật Minh Nguvệt tập võ, thật làm cho người ta nghi hoặc khó hiểu”.

Lý Tĩnh thờ dài nói:“Cữu phụ của ta thân là danh tướng Bắc Chu, cả đời có thể nói chiến công hiển hách, mắt cao hơn đầu.

Nhưng ở trên tav Hộc Luật Minh Nguvệt lại ăn không ít đánh bại.

thua tâm phục khẩu phục, cùng đối với Hộc Luật Minh Nguvệt cực kỳ kính nể.

Đáng tiếc bọn họ đều vì chủ của minh, bẳng không nói không chừng đã thành bạn thân.

Lúc trước Hộc Luật Minh Nguvệt đánh bại binh, mã Bắc Chu, đă từng thiếu chút nữa đem cữu phụ của ta chém ỡ dưới ngụa, nhưng bời vì tích tài.

bò qua tính mạng cho cữu phụ của ta.

lúc nàv đãv cữu phụ của ta một mực cảm kích trong lòng, khi Hộc Luật Minh Nguvệt còn tại Bắc Tề, hắn chuvện gì cũng không làm.

một mực khuvên Chu Vù đế chớ phạt Bắc Tề, chi nói Bắc Tề một ngàv còn Hộc Luật Minh Nguvệt.

Bắc Chu cũng không thể hơn Bắc Tể.

về sau Hộc Luật Minh Nguvệt bị gian kế Thái Binh đạo làm hại, lại lọt vào mấy trăm cao thủ dụ ra để giết mà chết, trưởng tử của hắn Hộc Luật Vũ Đô cùng cha chết trận, thứ tử Hộc Luật Tu Đạt lại mav mắn chạv trốn, được cữu phụ của ta cứu.

Nhưng Hộc Luật Tu Đạt bị thương quá nặng, rốt cuộc không thể trị mà chết, hắn cảm kích ân cứu mạng cữu phụ của ta.

cho nên đem Định Quản thương pháp truyền cho người, vắn để này cữu phụ của ta một mực giữ kín không nói ra, thấy ta trầm ổn.

lúc này mới lại đem thương pháp này truyền thụ cho ta”.

Từ Thế Tích giật mình, lo lắng nói: “Thương pháp này của người từ Hộc Luật gia có được, nếu Tùy chủ biết được, chi sợ sẽ dẫn đền họa sát thân.

Lý Tĩnh nói: “Thế Tích, ngươi nói một điểm không sai.

cho nên chuvện này ta một mực giữ kín không nói ra, để tránh liên lụy người bên ngoài.

Nhưng trên đời không có tường nào mà không lọt gió.

Thái Binh đạo thằn thông quãng đại.

lại cuối cùng tim được chỗ cùa Hộc Luật Tu Đạt.

lại tìm hiểu nguồn gốc đoán được cùng ta có quan hệ.

Lúc trước Hộc Luật Minh Nguvệt giết vô số cao thủ của Thái Bình đạo.

bọn họ đối với Hộc Luật Minh Nguvệt lòng còn sợ hài.

đổi với truyền nhân cùa hắn tất nhiên không chịu buông tha, Lý gia có con đúa giỡn Hổng Phất, bị ta một thương đâm chết, Thanh Sam là đại ca người nọ.

thật ra từ trước đến nav cũng cùng Lý gia đạo có liên quan.

Hắn âm thầm tìm được Lý Bát Bách, lại không muốn một đao giết ta.

vốn muốn xếp đặt hãm hại.

vạch trẳn chuvện ta tặp võ của Hộc Luật Minh Nguvệt.

để cho Văn đế đem già tré cả nhà của ta giết hết.

mới có thể giải oán độc trong lòng, không ngờ lại chọc tới đại ca kết bái ta của ta là Trương Trọng Kiên ra tay.

Lúc ắv cầu Nhiêm Khách đà là Tông chủ Long Hổ tỏng của Thái Bình đạo.

người được Côn Luân giao phó chuvện chinh trị Thái Binh đạo.

hắn và ta khi kết nghĩa, đà biết thân phận của ta, hắn hy vọng bẳng vào sự kết bái này, có thể hóa giải ân oán năm đó.

biết được bọn họ muốn hại chết toàn tộc ta.

vì thế ước chiến Lý Bát Bách, thav ta bình tức việc nàv.

Trận chiến ấy...!quả thực là kinh thiên động, Lý Bát Bách bại trốn, Lý gia đạo nguvên khí đại thương, ta mới mav mắn không có làm giặc cò.

Nhưngbời vì thế lực phiệt môn cản trờ, lúc nàv đàv thời gian sau nàv khắp nơi bị người xa lánh, một mực buồn bà bất đắc chí.

thật ra Lý Uvẻn cùng Lý Bát B ách cùng có âm thẩm kết giao”
Từ Thế Tích chợt nói: “Cho nên người cùng Lý Uvên xưa nav không tính là hòa thuận”.

Lý Tĩnh gật đầu nói: “Không sai.

ta cùng Lý Uvên cùng một triều xưng thần, thoạt nhìn có tranh chắp cũng là bời vì chuvện vô bồ.

nhưng nguvên nhân tai họa đà sớm gieo xuống.

Chuvện này liên lụy cực kỳ rắc rối.

nhưng mà Hồng Phắt không biết rò lắm nội tinh chán chính, hơn mười năm qua đi, lòng ta vốn đã nhạt, thẳm nghĩ quá nửa cứ như vậy mà qua cả đời.

không ngờ...” Hắn thờ dài nói: ‘‘Không ngỡ Lý Tình ta đúng là vẫn còn có một ngàv xuất đẩu”.

Từ Thế Tích nghe chuvện cũ tiền triều, nồi lòng phập phồng, thấy Lý Tĩnh cảm khái, lại nói: “Lý tướng quân, người là dao đựng ở trong túi.

mũi nhọn sớm muộn cũng sẽ hiển lộ.

So với người, ta cả đời nàv, sống vẫn hạnh phúc hơn nhiều”.

LÝ Tĩnh nhìn về phía Từ Thế Tích, vỗ vỗ vai hắn.

“Thế Tích, ngươi có đảm lược có mưu, rường cột nước nhà, quv trọng phần kỳ ngộ này.

cũng sẽ đại thành”.

Từ Thế Tích được Lý Tình cổ vũ, gặt mạnh đầu.

Lý Tình lại nói: “Thật ra ta muốn chém Khả Đôn.

ngoại trừ muốn trảm thảo trà căn.

cũng muốn nhin xem tiếng phản đổi còn có bao nhiêu, không ngờ dẫn Thanh Sam, lại khơi gợi lên chuvện cũ” Mỉm cười.

“Như thể cũng tốt, cẩu người được người, cầu trung được trung, chúng ta chém Khả Đôn, không có kích phát xung đột.

cái này nói rò thảo nguvên có thể để cho chúng ta tạm thòi buông tay”.

Từ Thế Tích tinh thần chấn động, “Vậy bưỡc tiếp theo, đương nhiên là theo kế hoạch mà hành động?”
Lý Tĩnh mới vừa gặt đầu.

ngoài trướng đà có binh sĩ xông vào, gấp giọng nói: “Khỡi bẩm hai vị tướng quân, có quán văn khẩn cấp từ Hà Bắc” Lý Tình, Từ Thế Tích đều rùng minh, thầm nghĩ bẳng vào hai lương tướng Tần Thúc Bảo, Trinh Giảo Kim, cộng thêm lực lượng trung kiên Thư Triển Uy.

Quán Xuất Trần, dẫn quán Tây Lương chi thủ không công, chẳng lẻ còn xuất hiện vấn để gì?
Mỡ quán văn ra xem, Lý Tình sắc mặt khè biến.

Từ Thế Tích đà thấv nhiều Lý Tĩnh không chút gợn sóng, nav trông thấv hắn khác thường, khôngkhòi trong lòng lo âu, khôngbiết trẽn đời này còn có chuvện gi có thể làm cho Lý Tình cũng thav đổi sắc mặt!.