Dương Niệm Phủ nghe được Lý Tình tán thường, trong lúc nhắt thời hăng hái.
bời vi người có thể được Lý Tĩnh tán thưởng thật sự không coi là nhiều.
LÝ Tĩnh cùng đà mờ ra hai phong thư.
nhìn thật làu.
Chờ sau khi khép thư lại.
trầm ngâm không nói.
DươngNiệm Phủ hòi: “Lý tướng quân, làm sao vậy, thư có vấn đề sao?”
Lý Tĩnh chậm rãi lắc đầu, “Không có vấn đề.
nhưng mà Tây Lương vương nói..
,”Do dự một chút.
Lý Tình nói: “Niệm Phủ, Tây Lương vương trước khi đi có nói gì với ngươi không?”
Dương Niệm Phủ mỡ mịt nói: “Ngời chi nói là.
bảo ta nghe theo Lý tướng quán phân phó”.
“Chi có cái này?” Lý Tĩnh hỏi.
Dương Niệm Phủ gặt đầu.
“Xác thực chi có những lời nàv.
còn có bảo ta một đường cẳn thận”.
Lý Tình cười cười, gọi Dương Niệm Phủ ngồi xuống, “Niệm Phủ.
chí hướng của ngươi là làm cái gi?”
Dương Niệm Phủ có phẩn được yêu quá sinh.
sợ.
“Chí hướng của ta chính là giống như Tiêu đại ca, làm người tốt, nuôi ngựa tốt, làm...!tướng quân! Có thể trợ giúp Tiêu đại ca làm chút chuyện, là nguyện vọng lớn nhắt của ta!”
Lý Tĩnh sắc mặt như thường, hồi làu mỡi nói: “Ngươi có biết chí hướng của ta là gì không?”
“Ta nghe ngưỡi khác nói, Lý tướng quán từng nói qua.
đại trượng phu nếu như gặp cơ hội.
cẩn phải lập công lập sự nghiệp, để lấy phú quý!” Dương Niệm Phủ nói.
Lý Tĩnh cười cười, “Đó là ta tuổi trẻ khinh cuồng, năm đó là nói...!với nguỡi nhà.
Mỗi nguỡi nguyện vọng đều thay đổi.
Tâv Lương vương lúc trước chi là muốn buôn bán ngựa, ta cùng không ngoại lệ! Nhưng mà ở tại Trường An, Đông Đô nhiều năm.
loại tâm tư nàv đà phai nhạt, ta hiện tại chí hướng là.
nhất thống GiangNam, đánh Đột Quvết, trợ Tây Lương Vương Binh định thiên hạ.
Thật ra ta chinh chiến đã lâu.
mồi lằn xuất quân, đều hoảng sợ khó có thể bình an”.
“Vì sao?” Dương Niệm Phủ khó hiểu nói: “Ai cũng nóỊ Lý tướng quán là thường thắng tướng quãiL bình sinh khó bại một lần.
Năm đó dùng ba tràm thiết ky có thể quét ngang ngàn dặm thảo nguvên, ngươi như vậy, cũng sẽ sợ sao?”
“Là bất an, không phải sợ” Lý Tĩnh điềm tình nói: “Mỗi một chiến dịch, vô luận ta chuẩn bị tốt đến cờ nào.
tin tưởng về thắng lợi đến cờ nào.
nhưng vẫn không thể tránh được, đó chính là người chết.
Không phải quân Tây Lương chết, thi chính là địch thủ chết! Mỗi một lần chiến dịch chẳng những ý nghĩa thắng lợi.
còn có ý nghĩa từ vong!”
Dương Niệm Phủ cái hiểu cái không gặt gặt đầu, nhưng ánh mắt nhìn Lý Tĩnh đà có sự khác nhau rất lớn.
“Chinh chiến nhiều năm, Tâv Lương vương cũng giống như ta.
cũng không cẩu dùng tốc độ nhanh nhắt đánh bại đối thủ.
chi cầu thời cơ chính xác nhắt đánh bại đối thủ để giảm bớt tổn thất.
Cho nén chúng ta một mực đợi.
đối với đạo phị chúng ta có thể chiêu an thì tận lực chiêu an.
có thể tiếp nhận đầu hàng thì sẽ hết sức tiếp nhận đầu hàng, chi giết đầu sỏ thủ ác, những người còn lại đều có thể đặc xá.
để cầu GiangNam sớm ngày bình định, thiên hạ nhắt thống, cảm giác không cằn chinh phạt, thật ra so với cảm giác thường thắng tướng quán vẫn tốt hơn! Người ờ trên đời này, cơ hội càng quan trọng.
Có đôi khi, ta muốn minh không làm cá tướng quân, làm một đại tượng cùng không tệ”.
DươngNiệm Phủ bất an nói: “Lý tướng quân.
Ta nói sai gì sao?” Hắn tuy tuồi không lớn lắm, nhưng xuất thân nghèo khổ.
chịu qua gian khổ, mẫn cảm hơn xa so với người cùng tuổi, hiểu rẳng Lý tướng quán có chuyện muốn nói với hắn.
Lý Tình nghiêm mặt nói: “Niệm Phù, ta nói vậy với ngươi, là vì xem ngươi đà là một nam nhân đã trưởng thành, có phán rõ thị p hi.
Ngươi p hải biết 1ẳng, Tâv Lương vương rất coi trọng ngươi.
Bời vì hắn đối với tỷ tỷ ngươi cảm thấv rắt có lỗi.
nhưng mà hắn sè không nói...”
Dương Niệm Phủ cảm kích nói: “Ta hiểu rò! Lý tướng quân, thật ra ta vẫn muốn nói với Tãv Lương vương, tv tv đi Ba Thục là cam tâm tình nguyện, nàng lúc ấy căn bán không có nghĩ quá nhiều.
Nàng lúc ấy suy nghĩ trong đầu cùng giống như ta hiện nay, chi muốn trợ giúp Tiêu đại ca.
Chúng ta thiếu nợ người thật sự rất nhiều, người đà cho tỷ đệ chúng ta rất nhiều, cảm thấv có lỗi hắn là chúng ta.
mà không phải người! Nếu không phải bởi vi ta, tỷ tỷ cũng không cằn đến Đông Đô.
nếu không phái bởi vì ta, tỷ tỷ nói không chừng hiện tại vẫn còn vô ưu vô tư! Nếu không phải bời vì ta, tỷ tỷ cùng Tiêu đại ca đều không cần thống khổ!”
Hắn khóe mắt nước mắt chớp động, Lý Tĩnh vuốt vuốt lẻn đẩu hắn, tràn đầy cảm khái.
Dương Niệm Phủ nói: “Ta một mực không có nói với Tiêu đại ca những điểu nàv.
là ta không muốn! Cũng không phải là ta muốn Tiêu đại ca cảm ơn, chi là bời vì ta vẫn nghĩ, muốn Tiêu đại ca có thể nhớ tỷ tỷ.
đến Ba Thục thăm tỷ tỷ của ta.
Nhung ta hiểu 1ẳng.
người thật sự là bề bộn còng việc!”
Dương Niệm Phủ ảm đạm hao tổn tinh thẩn, sớm không phải tiểu đệ hoạt bát sáng sủa năm đó nữa.
Khốn cùng, lao tâm không thể nghi ngờ có thể làm cho một người trường thành nhanh
hơn.
Lý Tình mim cười nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy.
ta cũng rất cao hứng, Tây Lương vương nhắt định sẽ đi Ba Thục, nhưng mà hiển nhiên không phải là lúc này”.
Dương Niệm Phủ gật mạnh đẩu.
“Ta hiểu, ta hiện tại mong muốn lớn nhất, chính là cùng Tiêu đại ca đi Ba Thục vấn an tv tỷ, Ta muốn để cho tỷ tỷ hiểu 1ẳng, người thân của tỷ bắt luận lúc nào cùng nhớ tới tỷ, Ta thật ra muốn đi gặp tỷ, nhưng tỷ không gặp ta.
tỷ nói tiểu đệ là người làm đại sự.
tỷ muốn nhìn thấv ta sau khi làm đại sự, mới đi gặp tỷ.
Lời tỷ tỷ nói.
tiểu đệ vẫn nghe theo! Tiêu đại ca là tướng quân, Lý đại ca người là tướng quân, nổi danh thiên hạ.
vạn người kính ngưỡng, ta đến bâv giờ, bội phục nhất chính là hai người, cho nên...!ta cùng muốn làm tướng quân!”
Lý Tình nhìn hắn thật làu.
“Tây Lương vương cũng bời vì ngươi muốn làm tướng quân, cho nên đem ngươi đưa đến chồ của ta”.
Hắn đem thư đặt ỡ trước mặt tiểu đệ.
tiểu đệ đọc qua, nuỡc mắt rốt cuộc cuồn cuộn rơi
xuống.
“Lý tướng quân, ta không biết, ta trước kia tùy ý một câu.
ngưỡi đà lâu như vậy mà còn nhớ rò!”
“Mồi một câu nói của ngươi hắn đều nhớ rõ, hắn đều nhớ ở trong lòng.
Hắn chính là loại người này, nói nhắt định sẽ làm.
có thể làm cũng chưa chắc gì đà nói” Lý Tình cảm khái nói: ‘Hắn hv vọng ngươi đi theo bên cạnh ta, như vậy hắn có thể vẻn tâm”.
“Lý tướng quân, ngưỡi không định lưu lại ta sao?” Tiểu đệ thấp thòm nói.
Lý Tĩnh nhìn hắn thật làu.
rốt cục gặt đầu.
“Ta xác thực không định lưu ngươi, hòm nav thiên hạ chia ba, đại cuộc đã từng bước sáng rõ.
Phụ Công chạy không khỏi bàn tav của chúng ta.
Vương Thế Sung gian trá.
Trầm Pháp Hưng tàn bạo.
đều không được nhân tâm.
Nhiều nhắt chi cần cho ta nửa năm là ta có thểbinhđịnli GiangNam!”
Tiểu đệ lắng lặng nghe, nhìn sang Lý Tình địa chi điểm núi sông, lộ ra vẻ kính nể.
“Chuyện kế tiếp ta muốn làm chính là trợ giúp Tây Lương Vươngbình định Hà Bắc.
sẵn sàng đối kháng Đột Quvết cùng Quan Lũng” Lý Tình cảm khái nói: “Niệm Phủ.
Đại Tùy mặc dù rối loạn nhièu năm, nhưng căn cơ còn đó.
Lúc trước Văn đế nhất thống thiên hạ, chầm dứt động loạn nam bắc từ lâu.
bách tính an vui nhièu năm, hiện tại mong muốn sự thống nhất trước đó chưa từng có, chinh chiến không được ưa chuộng, binh định thiên hạ.
tuyệt không cẩn thòi gian quá dài nữa! Ngươi tuổi còn nhò, tuy là ngàn dặm truyền tin làm so với ai cũng xuất sắc hơn.
Nhưng mà muốn làm một tướng quán không dễ dàng, làm một tướng quán tốt càng gian nan! Ta chi sợ...!ngươi làm không được một tướng quán tốt.
Niệm Phủ, ta đối với ngươi là nói thẳng, ngươi chớ có trách ta”.
Lý Tĩnh rắt ít khi nói như vậy, nhìn về phía Dương Niệm Phủ.
tựa như nhìn sang một người bạn.
Dương Niệm Phủ mất mát nói: “Lý tướng quân.
Ta đương nhiên sẽ không trách người.
Hiểu rằng...!người là muốn tốt với ta.
Ta...!trờ về nói cùng Tiêu đại ca.
ta không làm tướng quân nữa”.
“Nhưng không làm tướng quân, cùng có thể làm đại sự” Lý Tĩnh mim cười nói.
DươngNiệm Phủ tinh thần chấn động, “Thật sao?”
Lý Tình ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu.
Dương Niệm Phủ lưỡng lự nói: “Đây là đại sự?”
Lý Tĩnh nghiêm nghị nói: “Ngươi không tin ta?”
DươngNiệm Phủ trông thấy Lý Tình nghiêm trang, rốt cuộc gặt đầu nói: “Ta tin! Ta tin ngưỡi giống như Tiêu đại ca.
tuvệt đối sẽ không gạt ta.
Lý tướng quân, ta sẽ trờ về”.
Hắn mới chịu định dặv.
LÝ Tĩnh đè hắn xuống nói: “Ngươi thật cho là minh làm bẳng sắt sao? Ngàv đi nghìn dặm.
đang đêm còn muốn chạv đi? Nghi ngơi hai ngàv hãy trờ về, ta có phong thư muốn ngươi đưa cho Tây Lương vương” Dương Niệm Phủ đáp ứng.
Lv Tĩnh bảo binh sĩ dẵn hắn đi nghi ngơi, rồi lại nhìn tờ giấv ở trẽn bàn.
trầm ngưng hồi lâu.
rồi lắc đầu cười khồ nói: “Lào Tam nàv.
lại đem đứa nhỏ này giao cho ta.
Cái này thật so với chiến tranh còn muốn mệt mỏi hơn”.
***
Đỗ Phục Uy rời đi, quán Giang Hoài hồn loạn một đoàn.
Nhiều năm trước tới nay, Đỗ Phục Uy không thể nghi ngờ chính là Định hải thần châm của quán Giang Hoài.
Hắn dẫn quân Giang Hoài chinh chiến nhiều năm, thân trải qua mấv trăm trận chiến, từ trước đến nay là xuất binh đi trước, lui binh đoạn hậu, hắn hiệu lệnh đến đâu, phía trước cho dù là hố lửa.
quán Giang Hoài cũng sẽ không chút do dự mà nhảy xuống.
Quản Giang Hoài nhiều năm còn có thể đoàn kết một lòng như vậy, một mặt là bảo vệ gia đình, một mặt quan trọng khác chính là đi theo Đỗ Phục Uv.
Nhưng cho tới bây giờ.
Đỗ Phục lại đi Đông Đò?
Tãv Môn Quản Nghi mẩy ngày nay đầu lớn như cái đắu, không ngừng giải thích, nhưng người tin tưởng thì ít.
không tin thi nhiều.
Lời đồn chậm rãi lan tràn, kinh khủng nhất chính là Tãv Môn Quân Nghi liên hợp triều đình, đã ám toán Đỗ Phục Uy.
vi tự thân mưu cầu cao quan.
Mà bi quan nhất chính là Đỗ Phục Uy buông tha quán Giang Hoài chi vi tiền đồ của mình mà tính toán!
Vô luận khủngbố hay bi quan, tinh thế đối với Tây Mòn Quản Nghi đều cực kỳ bắt lợi.
Cũng may còn có rắt nhiều người trong quán Giang Hoài tin tưởng Tãv Môn Quản Nghi, bởi vì dù sao hắn và Đỗ Phục Uv ra sinh vào tử nhiều năm, có thể tính là nhân vật số ba trong quán Giang Hoài.
Trong thành Lịch Dương, quán Giang Hoài quán một lằn nữa mỡ đại hội khẩn cắp.
chi vì thương thảo đường ra sau này của quân Giang Hoài.
Đỗ Phục Uy đi rồi, vị trí của hắn cũng không ai có thể ngồi.
Ngồi vị trí ỡ trên trong sảnh là một người trên mặt nếp nhăn rất sâu.
chồng chất, nhưng mà tinh thần vẫn còn quắc thước, tóc bạc một nửa, hai mắt như nhắm như mờ, đúng là nhàn vật thứ hai trước mắt quân Giang Hoài.
Phụ Công.
Mọi người tuy cài nhau, không ra thể thống gì.
nhưng ánh mắt nhìn về phía Phụ Công, đều có chút kiêng dè.
Phụ Còng cùng Đỗ Phục Uy xưa nay giao hảo, hai người bọn họ từ nhò nghèo khổ.
Phụ Còng lớn tuồi chút ít.
đà lào thành, Đỗ Phục Uv vẫn đối đài với hắn như đổi đài với huvnh trường.
Năm đó hai người khi chưa có tạo phản, Phụ Cóng thường xuyên đi trộm đồ nhà đi tiệp tế cho Đỗ Phục Uv.
Đỗ Phục Uv một mực cảm kích trong lòng, ỡ trong quán cùng Phụ Công tuy hai mà một.
ngời trong quân đều gọi Phụ Công là phụ bá.
để thể hiện ý tòn kính.
Ngồi phía dưới Phụ Công là Tây Môn Quán Nghi đang cau màv, hắn thậm chí không có nhìn Phụ Công.
Hai người cách mặc dù gần.
nhưng lại như cực kv xa cách.
Tâv Môn Quàn Nghi nghe được mọi người náo loạn, tâm phiền ý loạn.
Đỗ Phục Uy thu nghĩa tủ không ít, nhưng mà cục kỳ có năng lực.
cũng làm cho nhất hắn tín nhiệm có hai người, một là Vương Hùng Đán mới chết ờ kinh đô.
một người khác chính là Hám Lăng ngồi ờ phía dưới Tâv Môn Quân Nghi.
Các nghĩa tử còn lại nhốn nháo ngồi ờ đổi diện, có người trực tiếp ngồi trên mặt đất.
làm cho Tâv Môn Quản Nghi hơi có an tâm là.
các nghĩa tử dù sao đối với Đỗ Phục Uv rất là quan tâm, trên mặt cũng có sự ân cằn.
Đâv là động lực Tãv Môn Quản Nghi còn có thể kiên trì xuống, bẳng không ngày đẩu tiên hắn trờ về, chi sợ sẽ bị rất nhiều người chém chết.
Quân Giang Hoài mọi người ngoại trừ Đỗ Phục Uy ra, ai cũng không phục ai! Các tướng Giang Hoài còn lại, như Trần Chính Thông, Từ Thiệu An thằn sắc đều nghiêm nghị, trong lòng nghĩ cái gì, không có ai biết được.
Tây Môn Quân Nghi ánh mắt roi vào trên người một người ờ xa xa, mơ hồ có sự lo lắng.
Người nọ thân hình to cao, trên mặt có hai vết đao dựng thẳng làm cho dung nhan xấu xí nói không nên lời.
Người nọ gọi là Miêu Hải Triều, vốn là đối đầu với Đỗ Phục Uy.
Đỗ Phục Uy vừa đi, để ý tới người khác cũng không nhiều, bời vì ngoại trừ Đỗ Phục Uy ra, rất nhiều người căn bản không đem hắn xem là huynh đệ.
Miêu Hải Triều vốn cũng cá cự đạo, năm đó cùng Đỗ Phục Uy sống mái với nhau như lửa với nước, thậm chí dẫn hơn ngàn người phục kích Đỗ Phục Uy, thiếu chút nữa đà giết cha con Đỗ Phục Uy.
Nhưng về sau Đỗ Phục Uy vi thế lực lớn mạnh, dứt khoát quyết định xác nhập thế lực Miêu Hài Triều.
Đỗ Phục Uy một mình hướng về phía Miêu Hài Triều khiêu chiến, cho phép hắn dẫn theo bốn người giúp đờ, bên nào bại, thi xem người thắng là chính.
Loại khiêu chiến này.
Miêu Hải Triều nếu không tiệp nhận, sau này cũng không cần tại Hạ Bi lăn lộn nữa.
Giặc cũng có câu, giặc cũng phải lập nên uy tín.
Nếu như không thể phục chúng, thì làm sao có thể thống lũứL một phương? Kết quả chính là Đỗ Phục Uy giết bốn ngươi giúp đỡ của Miêu Hải Triều, lại lưu lại Miêu Hải Triều một mạng.
Nhưng mà vết đao trên mặt Miêu Hải Triều cũng là khi đó lưu lại.
Tuy Đỗ Phục Uy cũng bị thưcmg không nhẹ.
nhưng hắn giống như làm bằng sắt vậy, vẫn còn không có ngà xuống.
Vốn theo suy nghĩ của quân GiangHoàỊ không bằng giết Miêu Hải Triều cho xong việc, nhưng Đỗ Phục Uy lại nhứt định không chịu, chẳng những cùng Miêu Hải Triều quên hết ân oán trước kia, lại còn cùng Miêu Hải Triều xưng huynh gọi đệ.
Loại trí tuệ này của Đỗ Phục Uy, không thể nghi ngờ khiến cho hán từ nhiệt huyết cũng phục!
Nhưng mà mọi người bội phục là Đỗ Phục Uy, đối với Miêu Hải Triều, dù sao còn có chút khúc mắc.
Cho nên hôm nay trong sảnh, người này có vẻ có chút cô đơn.
Mọi người vẫn nghị luận không ngớt.
Hám Lăng rốt cuộc nói: “Các vị chớ có tranh luận nữa, hôm nay tổng quản không ờ đây.
Chúng ta tây có quân Tâv Lương LÝ Tĩnh nhin chằm chằm, đông có quân Hoài Nam Vương Thế Sung như sói như hồ.
Vương Thế Sung đà xâm chiếm Đan Dương, dựa theo ý ta, không bằng trước đánh lui Vương Thế Sung rồi mới tinh tiếp”.
Hám Lăng ở trong quân Giang Hoài cũng có uy vọng, một lời nói ra, rất nhiều người đều gật đầu.
Trần Chírih Thông lắc đầu nói: “Hám tướng quân, ta lại cảm thấy khỏng ổn”.
Hám Lăng cũng không tức giận, mim cười hỗi, “Đại binh tiếp cận, Trẳn Tướng quàn có cao kiến gì?”
Trằn Chírih Thông đo dự một chút, “Tuy nói đại quân tiếp cận, nhưng trước mắt thế cục chưa rõ ràng.
Chúng ta tự tiện xuất binh, chỉ sợ tự tuyệt sinh lộ”.
Mọi người kinh ngạc nói: “Chuyện đó giải thích thế nào?”
Trần Chính Thông nói: “Đỗ tổng quản không biết đi đâu, chúng ta rốt cuộc là đi con đường nào, các vị huynh đệ có thể cho một đáp án xác thực hay không? Quân ta ờ vào trong thể bị hai cỗ thế lực bao vây, một mình chống lại đều là lực bất tòng tâm, chứ đừng nói chi là chia hai đường.
Trước mắt con đường cằu sinh, nhất định là liên hợp một phương.
Cho nên ta nói nếu cùng Vương Thế Sung khai chiến, chẳng phải là tự tuyệt sinh lộ sao?”
Hám Lăng mỉm cười, cũng không phản bác.
Tây Môn Quân Nghi bất màn nói: “Trần Tướng quân, ta nghĩ ngươi nói sai một điểm”.
Trằn Chírih Thông nói: “Kính xin Tây Môn tướng quân chỉ giáo” Tây Môn Quàn Nghi lắc đầu nói: “Mọi người đều là huynh đệ, chi giáo không dám nhận.
Nhưng ngươi mới vừa nói Đỗ tổng quản không biết đi đâu là mười phần sai rồi.
Ta đã nói, Đỗ tồng quản đi Đỏng Đô, chính là giúp cho các huynh đệ chúng ta giành con đường sống.
Cho nên ta cho rẳng việc cấp bách, là liên lạc Lý tướng quân, mà không phải đầu nhập vào cái gì Vương Thế Sung!”
Trần Chính Thông lạrih lùng nói: “Tây Môn tướng quân, ta chỉ [hiểu rằng/hiểu rò] đến bây giờ mới, Đỗ tổng quản hạ lạc, chỉ là ngươi nói ra địa mà thôi!”.
“Ngươi đây là ý gì, ngươi hoài nghi ta?” Tây Môn Quàn Nghi vỗ án mà dậy.
Trằn Chírih Thông cũng không úy kỵ, lặng lẽ nói: “Ta cũng khỏng có nói như vậy, nểu không phải có tật giật mình, tại sao phải phẫn nộ như vậy? Tây Môn Quàn Nghi, ngươi nếu là không thẹn với lương tâm, vì sao lâu như vậy Đỗ tổng quản tin tức vẫn không có?”
Tây Môn Quân Nghi nắm chặt nắm tay, nhưng trong lòng lại kêu khồ.
Đỗ Phục Uy đi thật sự là vội vàng, cũng trách không được bọn họ hoài nghi.
Hắn chỉ biết là Đỗ Phục Uy có nỗi khổ tâm, nhưng không biết cụ thể nguyên do là cái gi.
Đỗ Phục Uy vì đối phó Lương Diễm Nương, mọi chuyện cũng không có nói cho thủ hạ.
Có lẽ cũng là bời vì, hắn cũng không biết thù hạ nào cùng Thái Bình đạo có qua lại.
cũng có lẽ là bời vi, hắn không muốn biết! Hắn không muốn vạch trần các huvnh đệ đà cùng hắn ra sinh vào tử, cũng không muốn đao kiếm gặp nhau, cho nên hắn tạm thời lựa chọn trốn tránh, hoặc là lấy lui làm tiến.
Đỗ Phục Uy rất mâu thuẫn, dù hắn là cực đạo một phưcmg.
cũng không cách nào giải quyết nguy cơ bên người, hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Phụ Công thấy hai người đối chọi, khoát khoát tay nói: “Ngồi xuống rồi hãy nói” Phụ Công dù sao còn có uy vọng, hắn đà lên tiếng, mọi người đều im lặng.
Hám Lăng cung kính nói: “Phụ bá, đại binh tiệp cận, không biết ngươi có diệu sách gì?”
“Đầu tiên chúng ta phải xác nhận một điểm.
Phục Uy rốt cuộc đi nơi nào” Phụ Công trầm ngâm nói.
ở đây chỉ có hắn dám xưng hô Đỗ Phục Uy như thế, mọi người hai mặt nhìn nhau, thẳm nghĩ cái đó cùng chưa nói thì có khác gi.
Tây Môn Quàn Nghi trong lòng tức giận, thầm nghĩ Phụ Công mặc dù không rò nói, hiển nhiên cũng không có tín nhiệm mình.
Phụ Công lại nói: “Cho dù Đỗ tổng quàn sẽ không trở về, quân Giang Hoài vẫn là quân Giang Hoài, sẽ không thay đổi thành quân Tây Lương hoặc là quàn Hoài Nam! Chúng ta chinh chiến nhiều năm, sao có thể vì người khác mà làm bậc thang?”
Mọi người có đồng ý, có không chấp nhận, Tây Môn Quân Nghi lo lắng nói: “Phụ bá, người cũng không tin ta?”
Phụ Công trầm ngâm thật lâu mới nói: “Tất cả đều phải chờ Đỗ tồng quản có tin tức mới có thể quyết định tiếp.
Hiện tại vội vàng quyết định, chỉ sợ sẽ tạo thành sai lầm lớn”.
Tây Môn Quân Nghi trong lòng an tâm một chút, Trằn Chính Thông hòi, “Vậy trước mắt chúng ta xừ trí như thế nào?”
“Núi sông này dù sao cũng là một tay Phục Uy đánh ra, thật ra Phục Uy không ở đây, chúng ta nên tạm lập Đức Tuắn là chính” Đức Tuấn chính là Đỗ Đức Tuán, là con trai của Đỗ Phục Uy.
Tồng quàn không ở đây, lập con là chính cũng là chuyện binh thường.
Nhung Đỗ Đức Tuẩn chỉ mới có mấy tuổi, cho dù Hám Lăng cũng nhịn không được kinh ngạc nói: “Đức Tuấn tuổi nhò, làm sao có thể làm chù? Nói đến...!đà tìm được Đức Tuắn sao?”
Mấy ngày trước đây Đỗ Phục Uy rời đi, vợ con cũng khỏng thấy.
Cho nên quàn Giang Hoài lúc này mới truyền lưu Đỗ Phục Uy đột nhiên buông tha huynh đệ.
mang theo vợ con tìm noi nương tựa ở Đông Đô.
Phụ Công trầm ngâm nói: “Hôm trước, có người nói, ờ nông thôn thấy được đệ tức (vợ của em) cùng cháu, đệ tức hình như là dẫn theo cháu mà đi, ta đà phái người đi tìm bọn họ, chắc hẳn mấy ngày nữa là có thể có tin tức”.
Mọi người tinh thẳn chắn động, đều nói: “Như thế là tốt lắm, xem ra Đỗ tổng quản thặt không có buông tha chúng ta”.
Người nào cũng biết Đỗ Phục Uy thương yêu nhất là con.
Nếu như ròi đi, khỏng có lý nào không cùng con mình rời đi.
Tây Môn Quân Nghi trên mặt có chút quái dị, Phụ Công nhìn sang hắn, trầm giọng nói: “QuânNghi, ngươi có lời gì muốn nói?”
Tây Môn Quân Nghi chậm rãi lắc đầu.
“Phụ bá nói rất có lý”.
Phụ Công nhìn về phía Miêu Hải Triều đứng ở xa xa, “Hải Triều, ngươi cảm thấy thế nào?”
Các nghía tử bất màn, một người hét lớn: “Phụ bá, hỏi hắn làm chi.
đây là chuyện của quân Giang Hoài chúng ta” Người nọ gọi là Hà Thiều Thanh, trong nghĩa từ của Đỗ Phục Uy, bài danh thứ mười hai.
Miêu Hải Triều sắc mặt âm trầm, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
nghe Phụ Công hòi thăm, chậm rãi nói: “Thập nhị thiểu nói không sai, chuyện cùa quân Giang Hoài, ta không có quyền nhiều lòi.
Nhưng mà Đỗ tổng quản đối với ta có ân không giết, tạm lập Đức Tuần là chính, ta không phản đối!”
Phụ Công gật gật đầu, lại hòi, “Hám Lăng, ý của ngươi thế nào?”
Hám Lăng nói:“Lập Đức Tuấn là chính ta đương nhiên sẽ không phản đối.
nhưng Đức Tuấn tuổi nhỏ, còn cần phụ bá, Tây Môn đại ca phụ tá mới được”.
Tây Môn Quân Nghi lộ ra nụ cười gượng.
Phụ Công thờ dài nói: “Hôm nay Phục Uy đột nhiên rời đi.
quân Giang Hoài đại loạn...!chúng ta..Hắn lòi còn chưa dứt, có đạo phi vội vã tiến vào nói: “Khởi bẩm Phụ bá, Tây Môn tướng quân, Lý Tình phái sứ giả cầu kiến!”
Quần đạo xôn xao, nghị luận không dứt, không biết Lý Tình lúc này phái sứ thẳn tiến đến làm gi.
Phụ Công khoát tay chặn lại, mọi người đều im lặng.
“Mời hắn vào”.
)
Đạo phỉ sau khi rời khỏi đây, Phụ Công nói khẽ: “Người tới là khách, Phục Uy khỏng ở đây, chúng ta không thể hạ thấp uy phong của quân Giang Hoài”.
Trần Hiểu Ý khi đi tới, tuy quần đạo ờ chung quanh nhin chằm chằm, trên mặt vẫn có nụ cười.
Nhìn thấy Phụ Công, thi lễ nói: “VỊ này chắc là Phụ bá?”
Quần đạo thấy hắn nói cung kính, trong lúc nhất thời không tiện phát tác.
Phụ Công mim cười nói: “Không dám thỉnh giáo cao danh quý tính cùa các hạ?”
“Tiại hạ Trần Hiếu Ý.
vô danh tiểu tốt dưới trướng Lý tướng quàn mà thôi”.
Phụ Công mỉm cười nói: “Nhạn Môn Quận thừa, cũng là vô đanh tiểu tốt sao?”
Quần đạo có chút đổi sắc.
Trần Hiếu Ý hơi ngạc nhiên, nguyên hắn trước khi đầu nhập vào Đông Đô, đích xác là Quận thùa Nhạn Môn, vốn Nhạn Môn, Lịch Dương, có thể nói là cách xa nhau mấy ngàn dặm, Phụ Công lại hiểu rõ lai lịch của hắn, có thể nói là kiến thức bất phàm.
Nghĩ đến lời của Lý Tình trước khi đến đây, Trần Hiếu Ý càng cẳn thận, “Chuyện cũ như khói, Quận thừa, Tướng quân cùng chi là trăng nơi đáy nước”.
“Vậy ngươi tới đây làm gì?” Phụ Công hòi.
“Tại hạ lần này tiến đến, là muốn đưa tới một phong thư do Đỗ tồng quản tự tay viết!”
Trẵn Hiểu Ý tiếng nói vừa dứt, trong sảnh giống như chết lặng đi, Trần Hiếu Ý mặt mim cười, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Phụ Công, trông thấy khóe miệng của hắn run rẩy, thoáng qua lại như thường.
Cái này vốn là một sự nhích động rất nhò.
nếu không cẩn thận, cũng không thể lưu ý.
Trần Hiếu Ý xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng, từ trong lòng lấy ra một phong thư, hai tay trình lên, “Đỗ tổng quản nói qua, phong thư này...!xin phụ bá, Tây Môn tướng quân cùng Miêu Hải Triều cùng xem”.
Quần đạo ngạc nhiên, Trần Chính Thông quát: “Trần Hiếu Ý, ngươi khẩu khí thặt là lớn.
ngươi muốn cho ai xem, thi người đó xem sao?”
Trần Hiếu Ý lại cười nói: “Cũng không phải là khẩu khí của ta thật lớn” Rồi đưa lá thư trên tay lên, “Đây là Đỗ tổng quản tự tay viết, chẳng lẽ Đồ tổng quản không ở đây.
quân Giang Hoài tựu đã quên hắn sao?”
Mọi người im lặng, cho dù Trần Chính Thông cũng không nói gì thèm nữa.
Vô luận Đỗ Phục Uy như thế nào, nhưng ờ trong mắt trong lòng quàn Giang HoàỊ phân lượng không phải chuyện đùa!
Phụ Công khóe miệng lại run rẩy rất nhò, nhẹ giọng hòi: “Đỗ tổng quản hiện tại ở nơi nào?”
“Giờ phút này đang ở tại Đông Đô” Trần Hiếu Ý trà lòi.
“Hắn mọi chuyện vẫn tốt chú?” Phụ Công lại hỗi.
Hắn hòi thật sự rất bình thường, hắn và Đỗ Phục Uy là huynh đệ nhiều năm, huynh đệ rời đi, ân cằn thăm hỏi một tiếng, cũng là chuyện thường.
Trần Hiếu Ý mỉm cười, “Trong thư đều nói rõ.
Ta nghĩ Đỗ tồng quăn đã viết phong thư này tới, đà nói lên hắn không có chuyện gì”.
Phụ Công nhìn lá thườ trên tay hắn, thật lâu mới nói: “Được rồi, ngươi để thưđó, rồi trờ về đi!”.