Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 467: 467: Đấu Pháp






TưNam nói ra suy nghĩ, thấy Tiêu Bố Y ngơ ngác đang nhìn minh, khó hiểu hòi: “Ngươi không đổng ý với cách nghĩ của ta sao?” Nàng mơ hồ có sự phần chấn, thậm chí có chút kích động.

Tiêu Bổ Y hổi lâu mới nói: “Ta thật ra rắt đồng V vói cách nghĩ cùa cô”.

Tư Nam cao hứng trờ lại, “Đúng vậy, thật ra ngươi sớm nén vận dụng loại phương pháp này.

Trương Giác ỡ trong tám cửa có một Duệ môn.

đã nói lên hắn cực kỳ coi trọng chuyện ám sát.

Trẽn thực tế.

lâm trận trảm tướng, là việc cực kỳ áp chế sĩ khí địch, chúng ta nểu có thể ám sát Đậu Kiến Đức.

quán Hà Bắc không công tự bại! Tiêu BÓ Y, nếu là Ưng Nhàn phát hiện hành tung Đậu Kiến Đức.

ta có thể đi giết hắn!”
Tư Nam một hơi nói xong, thấy Tiêu Bố Y còn đang trầm tư, bắt mãn nói: “Vô luận được hay không, ngươi cũng phải cho ý kiến chứ".

Lẩn trước nàng đâm Tiêu Bố Y một kiếm, khoảng cách giữa hai người, chẳng những không có xa cách, ngược lại kéo thêm gằn.

Tư Nam cũng không tự nghĩ tự làm chuyện của mình nữa.

đối với đối địch của Tiêu Bố Y có chút nhiệt tình, hơn nữa tích cực bày mưu tính
kế.

Tiêu Bổ Y cười nói: “Tư Nam, ta cùng Đậu Kiến Đức quyết đấu, cỏ vì sao nhiệt tình như thế”.

TưNam hơi ngạc nhiên, quav đầu đi.

“Ta chi muốn ngươi sớm ngàv leo lẻn đinh phong, ta cũng có thể...!sớm ngày nói ra tâm nguvện”.

Hiện tại nàng không hề nói Đại tướng quán gì.

là vì đối với lời của Côn Luân cũng có sự hoài nghi, nhưng tám nguyện của nàng hiển nhiên vẫn không thay đổi.

Tiêu Bố Y chân thành nói: “TưNam, cô có tâm nguyện gì.

hiện tại nói ra cũng được mà.

Bẳng vào tinh cảm giữa ta và cò.

chi cẩn ta có thể làm được, ta nhất định sẽ giúp cô làm”.

Tư Nam hai mắt như nước, nhìn lướt qua Tiêu Bổ Y, rốt cuộc vẫn lắc đẩu.

“Không thể nói.

nói ra, sẽ không linh”.

Tiêu Bố Y thờ dài, cười khổ lắc đầu.

Tư Nam quật cưỡng, cũng không có thay đổi chút
nào.

“Đậu Kiến Đức nếu đến Hà Nội hoặc là Trường Binh.

Ngươi có thể cho ta biết.

Ta bắt kể thù lao.

cũng sè giúp ngươi giết hắn" Tư Nam lại nhớ tới vấn để trước đó.

Tiêu Bố Y lắc đầu.

“Tư Nam.

Cô mặc dù có thể ám sát.

nhưng trong mắt của ta.

Duệ món cũng tuyệt khôngphải đơn giản ám sát nhưvặỵ”.

Tư Nam cau mày nói: “Cái này có gi phúc tạp.

Đơn giản là một kiếm đâm rơi.

sinh tử vĩnh viễn cách trờ.

Không phải Đậu Kiến Đức chết, thì chính là ta tử.

Ta mà chết, tuyệt đối sẽ không trách ngươi”.

“Chẳng lẽ cò cả đời nàv...!thực không có gi để lưu luyến?” Tiêu Bố Y nhíu mày hòi.

Nếu là trước đâv.

Tư Nam sẽ không chút do dự gật đầu.

Nhưng lúc này đâv.

lại do dự thật lâu mới nói:“Nễu là chết có ý nghĩa.

Vậy chết thì thế nào?”
Tiêu Bố Y thờ dài nói: “Theo ta suy đoán.

Duệ môn ám sát cũng tuyệt không phải đơn giản giết người như vậy.

Đâv là khi các loại phương pháp rất khó có thể có hiệu quả, mới có thể chọn dùng một phương pháp, lợi dụng ám sát.

đem trận doanh đối thủ mở ra một khe hờ.

Chuyện còn lại chính là càng không ngừng công kích, tến tới xé rách đổi thủ.

Hơn nữa ám sát...!chưa chắc đă muốn thành công”.

TưNam rất là kỳ quái.

“Nếu khôngmuốn thành còng, vật ám sát làm cái gi?”
Tiêu Bổ Y mim cười nói: “Thật ra cô cẩn thận ngẫm lại.


Thái Bình đạo mấv lần ám sát, thật ra rất có môn đạo.

Nói ví dụ như ám sát tại Bồng Lai, Lịch Sơn Phi thành công sao? Không có! NhưngLv HuvềnBácùngBùi Củ, lại từtrong đóchiểmđược ích lợi lớn nhất!”
“Hình như là như vậy” TưNam lâm vào trong trầm tư.

“Nói đến Lạc Thủy tập kích, bọn họ thành công sao? Cũng không có thành công.

Nhưng tuy là không có thành công, ý nghĩa càng sâu xa.

Bởi vì lúc trước Dương Quảng nếu như chết, Dương Đồng trần thủ Đông Đò tuy tuồi nhò.

lại cực kỳ thông minh.

Quần thần Đòng Đô rất nhièu đều là nguyên lào hai triều, đối với Đại Tùy cực kỳ trung tâm.

hơn nữa Trương Tu Đà, Dương Nghĩa Thẩn, Tiết Thế Hùng chờcác danh tướng còn đó.

tinh binh mười hai Vệ phủ càng không thể khinh thường, chi cẩn Dương Đồng giòi dùng người, núi sông Đại Tùy không thể đổ! Núi sông Đại Tùy chính thức không thể vàn hồi.

là thòi ki Dương Quảng lưu lại Giang Đô không cách nào quay lại!”.

Tư Nam đồng ý nói: “Nghe ngươi vừa nói như vậy, giết cùng không giết, cũng thật có mòn đạo.

Nhưng mệnh lệnh của ta lúc ấy.

thật sự là giết Dương Quảng! Mà không phải..

Nàng mắt lộ ra vẻ thống khổ.

hiển nhiên lại nghĩ tới chuyện cũ.

Tiêu Bố Y lại lưỡng lự nói: “Ta cảm giác hai lằn hành thích Dương Quảng này rất đáng để suỵ nghĩ sâu xa, thật ra cô lần đẩu tiên hành thích Dương Quảng, nếu là thành công, dựa theo ta phán tích, đối với Đại Tùy ngược lại là chuyện tốt! Dương Quảng là người si tinh, nhưng tuyệt đối không phải hoàng đế tốt.

Nhưng lằn thứ hai hành thích Dương Quảng, ngoại trà gia tốc Đại Tùy sụp đổ ra, cũng không có ý nghĩa khác.

Cho nên tầm nhin của hai lấn hành thích, hiện tại xem ra, thật là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược’.

Tư Nam hít một ngụm khỉ lạnh, “Ngươi chẳng lẽ nói.

Côn Luân hai lần mệnh lệnh cho ta.

không phải cùng một người?”
“Có hoài nghi này” Tiêu Bố Y cười khổ lắc đầu.

“Nhưng ai thì cùng đà không quan trọng, chuyện đã phát sinh, vô lực vàn hồi.

Lý Huyền Bá nhắm chừng đã sớm tính toán đến điểm ấy, hắn vừa chết, chẳng những khiến cho Lý Uyên một nhát chần hưng, còn gia tốc Đại Tùy sụp đổ.

ám toán Tiết Cử.

giết chết Thùy Tất Khả Hãn, cho tới bây giờ.

có thể cùng ta địa vị ngang nhau.

Hắn một lằn chết nàv.

mới là chán chính chết có ý nghĩa”.

Hai ngưỡi im lặng, nghĩ tới đối thủ giấu ở chồ tối này, trong kinh, hài có chứa tán thường, trong thống hận có chứa cảm khái.

Đó là một đối thủ cực kỳ âm hiểm, nhưng mà không thể phủ nhận, đãv cũng là một địch thủ cao minh tương đương.

Người mềm yếu đụng phải, chi có sợ hài trái tim băng giá.

nhưng Tiêu Bố Y gặp được, ngược lại tôi luyện ra nhuệ khí trước đó chưa từng có.

cồ nhuệ khí này.

là hắn tích lũy nhiều năm, hắn coi trọng đối thủ này, nhưng mà tuvệt không sợ hài.

Khiến cho Tiêu Bố Y may mắn là.

hắn mặc dù nhiều địch thủ đáng sợ.

nhưng mà hắn đổng thời tìm được những sự giúp đờ sắc bén.

Bùi Minh Thúv trong khi hắn cùng LÝ Đường tranh béụ vốn cũng không giúp đờ, nhưng trước mắt hiển nhiên cũng nghiêng về Tiêu BÓ Y hắn.

Bùi Minh Thúv tuv khôngbiết võ công, nhưng nàng trí mưu hơn người, thủ đoạn ám sát một điểm cũng khôngthua kém so với Lý Huyền Bá.

Không biết qua bao làu.

Tiêu Bố Y lại nói: “Sóng cồn đào cát, đến bây giờ đạo phi có thể còn sổng sót.

thật ra đều là hạng người phi thường.

Tư Nam.

cô nói ta cùng Trương Giác rất giống nhua, thật ra ta cảm giác...!ta càng giống Đậu Kiến Đức hơn".

Tư Nam kinh ngạc hòi.

“Điều này sao có thể?”
Tiêu Bổ Y lạnh nhạt nói: “Đậu Kiến Đức thật ra cũng giống như ta.

đều là áo vải lặp nghiệp, cùng một đám huynh đệ đánh ra thiên hạ.

Hắn có thể làm cho các huynh đệ tin phục, một điểm quan trọng nhắt chính là một chữ nghĩa, theo ta được biết, Đậu Kiến Đức cuộc sống cực kỳ tiết kiệm, năm đó cũng giống như ta, làm gương cho binh sĩ, chi với điểm hắn vần hơn hai trăm người, đi tập kích mấv vạn đại quân Tiết Thế Hùng có thể thắv được.

Nhưng cô cũng có thể nhin ra, chi có người phi thường, mới làm được chuyện phi thường, hắn dì nhiên là một kích liều mạng, nhưng võ còng cao minh cũng có thể biết”.

TưNam hừ lạnh nói: “Người vò công cao không có nghĩa là giết không được”.

Tiêu Bố Y lắc đầu nói:“TưNam...!ta không hy vọng cô đi mạo hiểm! Cho dù dùng một mạng cô.

đổi lấy tính mạng của Đậu Kiến Đức.

ta cũng không nguvện!”
Tư Nam ngạc nhiên, nhìn thấy Tiêu Bổ Y hai mắt sáng ngời, tràn đầy chân thành, thật làu mới nói: “ở trong lòng ngươi..đột nhiên lại chuyển chủ đề.

“Đặu Kiến Đức chưa chắc đã khó giết như tưởng tượng".


“Đậu Kiến Đức chi có so với trong tưởng tượng càng khó giết hơn!" Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: ‘‘Huống chi.

Đậu Kiến Đức nàv đối với quán Hà Bắc ý nghĩa đại biểu rất lớn.

hắn chết đi.

quân Hà Bắc quân sẽ không thành một nắm cát vụn, mà ngược lại.

bọn họ sẽ vì Đậu Kiến Đức báo thù.

sẽ càng đoàn kết nhắt trí đối kháng chúng ta! Bọn họ không tính toán núi sòng, nhưng chi vì báo thù thi càng thêm khó chơi.

Lý Uyên nểu lợi dụng điểm ấy.

Tinh thế của chúng ta chi có càng thêm ác liệt”.

“Vậy theo nhưngươi nói.

Đậu Kiến Đức vẫn không thể chết?" Tư Nam mia mai nói.

Tiêu Bố Y kiên nhẫn nói: “Thời cơ chưa tới mà thôi, giết hắn, không có nghĩa là có thể làm quân Hà Bắc tan rã, ngược lại còn vô duyên vô cớ gánh lấy phong hiểm.

Đậu Kiến Đức một mực dùng nhân nghĩa trị quân, bảo vệ an bình dán chúng Hà Bắc.

lằn nàv còng nhiên xám chiểm Hà Nam.

chẳng những khiến cho dán chúng Hà Nam chán ghét, mà quá nửa còn có thể khiến cho dán chúng Hà Bắc bất an.

Chi cằn chúng ta kiên trì xuống.

Hà Bắc vắng người, dự trữ không đủ, bọn họ đường dài viễn chinh.

Dán chúng cung cấp quân nhu vất vả, tiếp tục làu dài.

tắt nhiên sẽ tiểng oán than dậy đất.

Đen lúc đó.

quán Hà Bắc mắt đi dân tâm.

chính là thòi cơ đánh chết Đậu Kiến Đức”.

“Cho nên ngươi cố ý vếu thế.

đem chiến trường đặt ỡ trong vùng HàNam?” Tư Nam hòi.

Tiêu Bố Y hạ ánh mắt xuống, ừm một tiếng.

“Nhưng dán chúng Hà Nam bời vậy mà mất mát.

ngươi làm như không thấy sao?” Tư Nam lại hòi.

Tiêu Bổ Y ngẳng đầu lẻn.

ánh mắt sáng quắc.

“Có đôi khi.

muốn được thì phải có mất!”
Tư Nam nghiêng đẩu đi, “Thật ra ta chi là cùng ngươi nghiên cứu, ngươi không cẩn tức giận.

Phương pháp mà ngươi đối phó Đậu Kiến Đức cũng giống như đối phó Lý Mật.

đều là làm cho bọn họ trước mất dân tâm, Trung Nguyên không có bắt kỳ người nào.

so với ngươi càng hiểu được lợi dụng lực lượng phẫn nộ của dân chúng, bọn họ vốn xem thường dân chúng”.

“Có lẽ bởi vì ta vốn chính là dân chúng" Tiêu Bố Y nói.

TưNam nóikhẽ: “Ta đà vẻn tàm”.

“Yên tâm cái gi?” Tiêu Bố Y khó hiểu hòi.

Tư Nam mim cười.

“Loại phương pháp nàv thật ra rất có hiệu quả.

Lý Uyên lúc đó chẳng phải vẫn dùng cách làm như thế? Các ngươi so với người khác có thể nhẫn hơn.cững so với người khác hung ác hơn.

cho nên cái được cùng so với người khác được hơn nhiều.

Nói như vậy.

chuyện ám sát Đậu Kiến Đức có thể tạm hoàn?”
Tiêu Bổ Y mim cười nói: “Lý Đạo Huyền đà chết, cơ hội này chúng ta không thể đơn giản bò qua.

vết nứt đà có.

chúng ta đương nhiên phải tăng lực làm cho bọn họ nghi kỵ lẫn nhau”.

“Ngươi chuẩn bị làm nhưthế nào?” TưNam hòi.

“Cô nếu thích, ta chuẩn bị mời cô giúp ta giết một ngưỡi khác, lưu lại mẩy chữ, sau đó ta xem phản ứng của bọn hắn như thế nao" Tiêu Bổ Y nghiêm mặt nói.

“Là ai?”
“Một người không có ý nghĩa, cỏ tới giết hắn, hẳn là không có nguy hiểm’ Tiêu Bố Y cầm lắy bút.

viết trên giấv mấv chữ, giao cho TưNam.

Tư Nam đưa mắt nhìn, lẳm bẳm nói: “Hắn nhất định không thể tường được ngươi muốn giết hắn, bởi vì các ngươi căn bản vốn không quen biết”.

Tiêu Bố Y cười nói: “Chính vì nhưthể thậm chí nghĩ không đến.

cỏ đi ám sát nguy hiểm mới có thể nhỏ nhắt.


Ta chi muốn thử xem phản ứng của Đặu Kiến Đức, nhưng mà cò phải cẩn thận”.

TưNam đốt cháv tờ giấy này.

đứng lẻn nói: “Ta sáng mai xuất phát”.

Tiêu Bổ Y nhìn sang Tư Nam đi xa.

thờ phào một cái, ngồi xuống trước văn án thì đà đến bình minh.

Ánh rạng đông mới hiện, lại có quán tinh đưa đến.

Tiêu Bố Y sau khi mờ ra xem hồi lâu.

cau mày nói: “Quân Hà Bắc thế cõng hung mành, không biết Trương đại nhân cùng Tằn Tướng quàn, có thể duv trì bao lâu?”
Vào lúc này.

Đậu Kiến Đức cũng một đến không ngủ giống như thế.

Loại người như bọn họ.

cũng đã thành thói quen vất vã như thế.

Loại người như bọn họ.

cùng không phải vì mình mà sống.

Hai quân đối chọi, chiến tuyến có phần dài, dẫn tới phát động toàn thân, làm cho bọn họ không chút nào dám chù quan.

Chiến địch Đông Bình đà bắt đằu.

lưu Hắc Thát dẫn đại quân lao thẳng tới đường lui của Trương Trấn Chu.

đà cùng Từ Viên Lãng đối với Trương Trắn Chu hình thành thế bao vây.

Quân Từ gia sĩ khí đại chấn, vô luận bọn họ trước đây cùng quân Hà Bắc ân oán nhưthế nào, trước mắt bọn họ đương nhiên phải kề vai chiến đấu, cùng chống cự quân Tâv Lương.

Đậu Kiến Đức quả như Tiêu Bố Y, Từ Thế Tích dự liệu, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, mượn công Trường Bình, Hà Nội để thu hút, lại dùng tiến công Đông Bình là mục đích chù yếu.

Đậu Kiến Đức cũng là người trầm ổn, không chịu đơn giản liều lình, chỉ sợ bị Tiêu Bố Y chặt đứt đường về, các binh sĩ chết không có chỗ chôn, lúc này đây làm gi chắc đó, hy vọng sau khi phá được Đông Bình, từng bước một từ Sơn Đông tây tiến đến công Đông Đô.

Đương nhiên nếu như Tiêu Bố Y dùng trọng binh trợ giúp quận Đông Bình.

Đậu Kiến Đức sẽ toàn lực tới lấy vùng phía bắc Hoàng Hà, đến lúc đó xuân về hoa nở.

băng trên sông tan rã, Tiêu Bố Y muốn qua sông đoạt lại những địa bàn này.

đương sẽ tốn càng nhiều khí lực.

Nếu như phía bắc Hoàng Hà mất hết mà nói, Tiêu Bố Y vô luận muốn công Hà Đông, hay là công Hà Bắc.

đều ở vào thế bất lọi.

Mùa đông xuất binh, không theo như lẽ thường, cung cấp khó khăn, nhưng mùa đông xuất binh, cũng mới có lợi.

đó chính là tạm thời đem Hoàng Hà ngăn trở tự nhiên trở thành không đáng kể.

Hoàng Hà vốn là hiểm yếu tự nhiên của các quận huyện quanh thản Đông Đô.

Bỗng nhiên diệt hết, Tiêu Bố Y chiếm đoạt ưu thế địa lợi cũng khỏng rõ ràng.

Đậu Kiến Đức có thể cùng Tiêu Bố Y, Lý Uyên địa vị ngang nhau, đương nhiên cũng có chỗ hơn người.

Hắn có thể nhạy cảm phân tích tình thế, giỏi về lợi dụng nhưng thứ có lợi đối với chính mình.

Có lẽ ở trong mắt những người bọn họ, hư hư thực thực đà sớm là phương án tác chiến.

Đậu Kiến Đức khi xuất binh, cũng yên tính đợi Tiêu Bố Y ứng đối như thế nào.

Tiêu Bố Y quá trọng khu vực phía bắc Hoàng Hà, không muốn buông tha, cho nên xuát binh Hà Nội, Đậu Kiến Đức ngay khi Tiêu Bố Y cố thù Hà Nội, đã cho Lưu Hắc Thát đi đường vòng Lê Dương, xuôi nam qua Hoàng Hà.

Từ Đông Quận đánh vào, thẳng đến Cự Dà quặn Đỏng Bình.

Mấy năm liên tục chirih chiến, dân chúng đông chạy tây trốn, tìm kiếm nơi tạm thời an bình.

Đông Quận phía nam Lê Dương, phía tây quận Đông Binh, mặc dù trong phạm vi thế lực cùa quân Tây Lương, bởi vì binh qua nhiềù lần, cả quận huyện bất quá chỉ có hơn vạn dân chúng, quân coi giữ càng rất thua thớt.

Lưu Hắc Thát đơn giản phá Đông Quận, qua huyện Li Hồ, tắn công huyện Lôi Trạch Đông Bình, thoáng qua đánh tới sau lung Trương Tran Chu!
La Sĩ Tín biết Lưu Hắc Thát xuôi nam, từ Thọ Trương hường ứng.

ngang nhiên xuát binh, tái chiến Tẳn Thúc Bảo!
Từ Viên Lãng thấy quân Hà Bắc khí thể hung mãnh, đương nhiên sĩ khí đại chấn, thay đổi thái độ co đầu rút cổ trước đây, từ Nhâm Thành binh xuất hai đường, phân lấy Đông B ình Cự dà Cùng Tế Âm Kim Hương!
Quân Hà Bắc cùng quân Từ gia khí thể như hồng thủy.

Trong mấy ngày, liên tục lấn chiếm đất của quân Tây Lương.

Thoáng qua trong lúc đó.

quận huyện tằm thường đều bị hai quân đánh phá.

Thọ Trương, Lôi Trạch, Nhâm Thành, Kim Hương bốn lộ đại quàn hình thành hình tứ giác, đem trọn cả quân Đông Bình vây ờ trong đó.

Mục tiêu của bọn họ đã rất rõ ràng, đó chính là toàn lực đánh hạ quặn Đỏng Bình, tiến tới chuẩn bị cho tây tiến!
Nhưng khiển cho quân Hà Bắc kirih ngạc là, quân Tây Lương ứng đối cực nhanh, vượt xa tường tượng của bọn họ.

Bọn họ vốn định thùa dịp khí thế như hồng thủy, đa điềm khai hoa, toàn bộ lấy vùng Đông Bình.

Nhưng Tiêu Bố Y, Trương Trấn Chu, Tẳn Thúc Bào hiển nhiên cực kỳ keo kiệt, địa bần mà bọn họ chiếm lĩnh, sẽ không đơn giản giao ra.

Trương Trắn Chu mặc dù già, nhưng phản ứng mau lẹ, sau khi biết được tin tức Lưu Hắc Thát tiến quân, lập tức đem binh lực thu nạp.

mấy vạn đại quân tăng thèm thù quàn vốn có, phân bố tại Lôi Trạch, Vận Thành cùng Cự Dã ba noi.

Ba thành phân bố thành thế tam giác.

Tẳn Thúc Bảo lui giữ Vận Thành, Sừ Đại Nại cố thủ Lôi Trạch, Trương Trấn Chu lại canh giữ ờ Cự dã.

Quân Hà Bắc trong vài ngày thế công như nước thủy triều, tìm mọi cách khièu chiến, nhưng ba thù tướng đều bế thành không ra.

Lưu Hắc Thát tuy công cực nhanh, nhung mùa đông khí giới công thành rất khó vận chuyển, bọn họ chỉ nghĩ tốc chiến tốc thắng, dụ địch xuất chiến, nhưng đối thủ cũng không mắc mưu, Lưu Hắc Thát trong lúc nhất thời cả ba nơi đều không làm gi được.

Kế hoạch tập kích bất ngờ của Đậu Kiến Đức bị phong tỏa.

không khòi lo lắng, hắn đến bây giờ, mới phát hiện quân Tây Lương quân kỷ luật cùng kiên nhẫn đều vượt xa hắn tường tượng.

Đậu Kiến Đức kinh nghiệm tác chiến cùng quan binh không ít, vô luận Trương Tu Đà, DươngNghĩa Thẳn hoặc là Tiết Thế Hùng, hắn cũng đã giao phong.

Nếu như dùng quản Tây Lương trước mắt cùng Tùy quân trước đây so sánh, quân Tây Lương quân có lẽ khỏng lợi hại bằng bộ hạ của Trương Tu Đà, nhưng đà có trầm ồn cùng thiết huyết như bộ hạ của Dương Nghĩa Thần.

Quân Hà Bắc đối với Tùy, quân, thật ra từ trong xương cốt có một loại kính sợ, Đậu Kiến Đức cùng trương Tu Đà đối chiến, chưa bao giờ thắng qua, cho nên lần này đánh Đông Bình, mấy ngày không hạ, điều này làm cho trong lòng quản Hà Bắc đà có sự lo lắng.

Càng làm cho Đậu Kiến Đức không thể không lo lắng là.

Đỏng Đô đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu viện trợ Đông Bình, trong hồ lô của Tiêu Bố Y, rốt cuộc bán là thuốc gi?
Đậu Kiến Đức đang nghiên cứu địa hình Đông Bình, trong khi đang suy nghĩ hành động bước tiệp theo, tin dữ truyền đến, Phạm Nguyện Hà Nội dụ địch, không ngờ dụ địch không thành, lại bị địch thù giết chết, Tiêu Bố Y ngàn quân khó địch, xông đến trong kỵ binh Hà Bắc giết Phạm Nguyện!
Tiêu Bố Y này.

thậy là uy phong, thật là sát khí!
Một khắc khi biết được Phạm Nguyện chết, Đậu Kiến Đức tim như bị đao cắt.


Tất cả tướng lành của quân Hà Bắc.

Đậu Kiến Đức đều xem bọn hắn là huynh đệ cùa mình, mặc dù nói tướng quân khó tĩánh khói chết ở trận tiền, ai cũng khó tránh khỏi cái chết,
nhưng mà mới chinh phạt Hà Nam, đà tổn hại đại tướng, thật sự không phải là điều mà Đậu Kiến Đức mong muốn.

Có lẽ...!chinh phạt vốn không phải bổn ý cùa hắn, Đậu Kiến Đức khi nghĩ tới đây.

mang theo nụ cười cay đắng.

Nhìn sang gió tuyết ở ngoải cừa sổ, Đậu Kiến Đức không lòng dạ nào mà ngù.

Thừa dip ánh rạng đông mới hiện, đạp tuyết tim mai, tìm được sự điềm tĩnh khó được, kiệt lực làm cho bản thân an binh xuống.

Đông Bình không thể lấy, hắn đã vô cùng lo lắng.

Phạm Nguyện chết, hắn rất thương tâm, nhưng mà hắn hắn hiểu rõ, vô cùng lo lắng cùng thương tâm không cải biến được chuyện đà phát sinh, hắn còn phải tiệp tục chiến, phải giữ gìn tinh táo tuyệt đối.

khỏng thể để tính toán sai mỗi nước cờ cùa Tiêu Bố Y.

Gió lạnh thấu xương, trên mặt một mảng lạnh lẽo.

Đậu Kiến Đức hoàn toàn trầm tĩnh lại, chỉ có vào lúc đó.

hắn mới hoàn toàn thuộc về mình!
Nhưng vào lúc này, hắn nhận được tin Lý Đạo Huyền chết!
Một khắc biết được Lý Đạo Huyền chết, nội tâm mới khôi phục bình tình của Đậu Kiến Đức, thoáng qua lại là nổi sóng mành liệt.

Trên gương mặt vốn binh tình như nước, rốt cuộc đã có chút ít biển hóa.

Là không tin, là kinh ngạc, cũng ít nhiều có phần ngạc nhiên cùng buồn rầu.

Hắn đối với loại phú: tạp này cũng không hiểu rõ, cho nên trước tiên suy nghĩ chính là, đây là Tiêu Bố Y phản kích!
Tiêu Bố Y mới giết Phạm Nguyện, lại chém Lý Đạo Huyền, hành tung quỷ dị.

ung dung thản nhiên, thật sự là địch thù rất lợi hại.

Trầm ngâm thời gian uống cạn chung trà, Đậu Kiến Đức đã phân phó: “Đi Trường Bình”.

Các tướng lĩnh lệnh, đã ra ngoải chuẩn bị, Đậu Kiến Đức thân thể ngàn vàng, tự nhiẻn phải cần nhiều hộ vệ.

Đậu Kiến Đức phân phó xong.

Đậu Hồng Tuyến đón chào, thắp giọng nói: “Cha”.

Nàng xem ra cũng lo lo lắng lắng, Đậu Kiến Đức nở nụ cười, “Hồng Tuyến, cha đi Trường Bình, con ờ tại chỗ này...!cùng Sĩ Tín giữ gìn liên lạc”.

“Cha, con hiểu rồi” Đậu Hồng Tuyến nóL
Đậu Kiến Đức chân mày cau lại, “Hiểu cái gi?” , (
“Chúng ta hình như xuất birih bất lọi, nếu như không phải con...” Đậu Hồng Tuyến thanh âm tĩẵm thấp.

Đậu Kiến Đức mỉm cười vỗ vỗ đầu con gái.

giống như lúc Đậu Hồng Tuyến còn nhỏ.

Trên thực tế ờ trong suy nghĩ của hắn, con gái vũứi viễn đều là đứa nhỗ mãi không lớn.

“Hồng Tuyến, thắng bại là chuyện thường binh gia, nhất thời được mất có là gì? Có đề nghị cùa con hay không, chúng ta cùng Tiêu Bố Y sớm muộn cũng chiến một trận! Hắn một mực vẫn tính toán rất tốt, từng bước một tiêu diệt đối thù.

Chúng ta nếu không phấn khỏi.

Hắn đánh xong Từ Viên Lãng, mục tiêu kế tiệp nhắt định là chúng ta! Vi phụ hiện tại nếu nói là hối hận, chi có thể nói năm đó không có cùng Lý Mật liên thủ, mà không phải hôm nay xuất binh! Không cần lo lắng, vi phụ đi rồi sẽ trờ lại!”
Đậu Kiến Đức mới muốn rời đi, Đậu Hồng Tuyến kêu lên: “Cha, người trẽn đường cẩn thận.

Trường Bình cũng là địa bàn của Tiêu Bố Y, Lý Đạo Huyền hắn..

Nàng thật sự có chút bận tâm, nghe nói Lý Đạo Huyền võ công khỏng kém.

nhung chết thật không ngờ lặng yên không một tiếng động.

Đậu Kiến Đức dẫn người đi trước, nàng chỉ sợ Tiêu Bố Y lại thi triển ám toán.

Quân Hà Bắc nếu nói là người cùng Tiêu Bố Y liên hệ nhiều nhất, không thể nghi ngờ là Đậu Hồng Tuyến.

Đậu Hồng Tuyến đối với Tiêu Bố Y, có thể nói là cảm tình phức tạp.

bởi vì nàng nhìn thấy Tiêu Bố Y số lần càng nhiều, càng cảm thấy người này khó có thể nắm bắt.

đến bây giờ, càng cho là hắn âm trầm khủng bố, am hiểu tụ lý càn khôn.

Đậu Kiến Đức mỉm cười,“Hồng Tuyển, con yên tâm, vi phụ không phải Lý Đạo Huyền!” Hắn ngôn ngữ lạnh nhạt, nhung tự tin tràn trạ sau khi nói xong thi sải bước rời đi.

Đậu Hồng Tuyến thấy, không biết tại sao, đột nhiên nghĩ đến lúc trước phụ thân đi đánh Tiết Thể Hùng cũng nói qua một câu, “Hồng Tuyến, cha nhất định sẽ trở về!”
Một lần nọ, Đậu Hồng Tuyến có tin tường rất mạnh, giờ khắc nàv nhìn thấy phụ thân lạc quan, đột nhiên khôi phục tự tin, lộ ra nụ cười.

Đậu Kiến Đức sau khi ròi khỗi con gái, nhíu mày.

Hắn chỉ có một đứa con này, hắn không muốn con gái lo lắng.

Bên ngoài phủ ngựa đà chuẩn bị ổn thòa, các tướng hai bên chờ đợi.

Đậu Kiến Đức điểm mấy chục người.

Mọi người lên ngựa, chạy đi Cộng Thành.

Một đường qua dòng sông đóng băng, xuyên Thái Hành Sơn mà qua.

Đối với địa hình phụ cận quanh đây, bọn họ cũng có chút quen thuộc.

Mọi người ngựa không dừng vó, chạy rất nhanh, nhưng đều là cần thận lưu tâm hai bên đường, chỉ sợ Tiêu Bố
Y lại phái sát thù tiến đến.

Gió tuyết đầy đường, tâm tình mọi người trầm trọng, nhưng s au khi qua Thái Hàrih Sơn, thfi vẫn bình yên vô sự.

Mọi người thờ phào một cái, cười thầm mình nghi thần nghi quỷ.

nhìn thấy Trường Nhạc vương người trên lưng ngưah, thần sắc thong dong, lại thầm kêu hồ thẹn.

Đậu Kiến Đức hiểu rằng lo nghĩ khẩn trương cùng sẽ lây bệnh, hắn là đứng đầu mọi người, đương nhiên cấp cho mọi người sự trấn định.

Một đường đi tới, tuy khong một gợn sóng, nhưng trong lòng của hắn đã có sự bất an.

Loại bất an này, cũng có thể nói là hắn thân kinh bách chiến mà cảnh giác ra, đó là một loại bất an bị giám thị!
Quay đầu trông qua, chỉ thấy được tròi rộng núi lớn, tuyết che vạn vật.

trong lúc nhất thòi không thấy được cái gì.

Đồng Khang Mài ở bên cạnh hắn hòi: “Trường Nhạc vương, có gi không ổn thòa sao?”
Đậu Kiến Đức lắc đầu, “Không sao, đi thôi”.

Mọi người giục ngựa chạy như điên, nhằm thẳng hướng bắc mà phi đi, lúc này bầu tròi có một tiếng kêu nhẹ.

Đậu Kiến Đức ngẳng đầu nhìn lại, thấy một hùng ưng giương cánh, ở không trung trên đinh đầu bọn họ xoay quanh một vòng, thoáng qua ròi đi.

không khỏi trong nội tâm chợt lạnh.

Đây là Hải Đông Thanh, vạn ưng chi thần cùa thảo nguyên, tại sao lại ẩn hiện ở Thái Hành sớn?