Lý Mật đà đưa ra vô số lời tiên đoán, nhung thời gian gằn đây phán đoán lại nhiều ít có phần không chính xác.
Con người vốn sẽ mù quáng, Lý Mật khi đánh là thắng, ai cũng cảm thấy hắn đoạt được thiên hạ cũng là hiển nhiên, tianh nhau tới phụ thuộc, nhung hắn mấy lằn bại trận, khi Ngòa Cương đinh điểm đã qua, rất nhiều người mới phát hiện đà đứng ờ sách vách núi.
Khi nghe được hắn tiên đoán Tiêu Bố Y có đến mà không có về, mọi người trên mặt thiểu sự phấn chẩn, nhiều hơn là sự nghi hoặc.
Bọn họ hiện tại thật sự nhìn khôngra có phương phép gì khiến cho Tiêu Bố Y có đến mà không có về, Tùy quân thiết huyết, cứng còi, tác phong quả cảm.
kỷ luật nghiêm minh đà để lại cho bọn hắn ấn tượng sâu đậm.
Thật ra tất cả bọn họ cùng Tùy quân đã giao chiến qua rất nhiều lần.
nhưng mà thiết quân của Trưong Tu Đà đã bại, cho bọn họ niềm tin chưa từng có.
Nhưng quân Ngoà Cương đến khi mấy lẩn bại trận mới giật mình hoảng sợ phát hiện, Tùy quàn dằn dằn đà bắt đầu ngưng tụ lực lượng, đà khôi phục lại sự lãnh khốc vô tình trước kia
Mấy lần giao chiến, quân Ngòa Cương chúng số lượng chiếm ưu thạ cũng không phải khuyết thiếu danh tướng chỉ huy, như Tẳn Thúc Bảo.
Trình Giảo Kim đều là kinh nghiệm trận mạc đầy mình, nhưng cả mười vạn quân dù sao vẫn không thể lập tức huển luyện thành quân tỉnh, nhuệ ngay được.
Tùy quân có lòng tin, có động lực, có hi vọng, ba cái này vẩn là thứ mà quân Ngoà Cương sờ hữu.
nhưng khi Tùy quân có, quân Ngoà Cương nhung lại đánh mất đi tin tưởng, khuyết thiếu động lực, nhìn không thấy hy vọng.
Cho đến lúc này, tâm tình uể oải bất an đà sớm lặng yên mà khuếch tán, tất cả mọi người đều nhìn Lý Mật tràn đầy tự tin, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Trinh Giảo Kim rốt cục nhịn không được nói: “Ngụy công, không biết...!có phưong phép gì khiến cho Tiêu Bố Y có đến mà không có về?”
Lý Mật mỉm cười nói: “Việc này hiện tại còn chưa thể nói được, nhứiig các ngươi chỉ cần dựa theo ta nói mà đi làm, nhất định có thể làm cho Tiêu Bố Y có đến mà không có về”.
T rình Giảo Kim trên mặt có chút khác thường, ngượng ngùng lui ra.
Lý Mật xưa nay như thế, luôn có vẻ sâu xa khó hiểu, cho dù lúc trước phục kích Trương Tu Đà cũng như th4 quân Ngòa Cương chúng thấy cũng không lấv làm lạ.
nhưng lần này giữ kín như bưng, trong lòng mọi người khó tránh khỏi suy nghĩ.
“Theo ta được biết, Tiêu Bố Y lần này chuẩn bị chia ra làm ba đường đánh chúng ta” Lý Mật trầm ngâm nói: “Lạc khẩu Thư Triển Ụy, Tiêu Bồ Y tự minh dẫn đại quân qua Thạch Từ Hà, T rương T rắn Chu lại hạ trại tại Bách Hoa cấc...”
Hắn tin tức so với trên triều đình nghị luận không sai một chút, quá nửa là bời vì tại triều đình cũng có mật thám.
Quản Ngõa Cương nghe xong, trong sự kinh ngạc nhiều ít có chứa sự không tin.
Tẳn Thúc Bảo muốn nối lại thôi, Đan Hùng tín yên lặng khỏng nói gì.
Vương Bá Đương lại nhanh mồm nhanh miệng hòi: “Ngụy công, tin tức này có đáng tin không?”
Hắn hỏi cái này tuyệt không phải tự nhiên, nguyên lúc trướcTiêuBố Y trận chiến tạiBắc Mang sơn cũng đã công khai lộ tuyến tiến công, Lý Mật nóng lòng khiêu chiến, chia ra hai đường.
Kết quả Tiêu Bố Y một đường làm bộ xuất binh rồi rút về, rồi lại tập trung binh lực tại Bắc Mang sơn cùng Ngõa Cương chiến một trận, đại phá Ngõa Cương.
Lúc trước đánh trận Bắc Mang sơn chính là Trình, Đan, Vương ba người lĩnh quân, thua trận mà về, ba người tất nhiên vẫn còn nhớ kỹ chuyện này.
nhịn không được có nghi vấn.Trình Giảo Kim hiện tại đã là một ngày làm hòa thượng đánh chuông một ngày, Đan Hùng tín thì lại có suy nghĩ khác, chỉ có Vương Bá Đương vẫn trung với Lý Mật.
nên lên tiếng hòi thăm.
Lý Mật mỉm cười nói: “Thường có câu, binh bất yểm trá, lần trước chúng ta bị hắn che mắt, thua một chiêu, lần này ta sao lại không cần thận? Chỉ là tuy có tin tức truyền đến.
chúng ta đương nhiên vẫn phải phòng giẫm lên vết xe đổ.
Giảo Kim.
mong ngươi dẫn hai vạn tinh binh phục binh Bách Hoa cốc, tĩnh đợi đại quân Trương Trấn Chu.
Chỉ thù khỏng công, khiển cho Trương Trấn Chu không thể tiệp cận Lạc Khẳu Thương.
Với khả năng cùa Giảo Kim, làm được điểm ấy cũng không phải là khó khăn”.
Trình Giảo Kim gật đầu nói.
“Thuộc hạ cẩn tuân Ngụy công phân phó!”
“về phần Thư Triển Uy,” Lý Mật hoi chút trầm ngâm, “Người này vốn là một Lang tướng, không có tiếng tăm gi, lần này được Tiêu Bố Y tín nhiệm cũng đã thể hiện ra khả năng lĩnh quân, thực sự tạm thòi không thể coi thường.
Ta vẫn khỏng thể lấy lại Lạc Khẳu.
một mặt là thành trì khó công, hai cũng là bởi vì Lạc Khẩu tạm thời không quan hệ tới đại cuộc..
Phòng Huyền Tào cười khổ nói: “Vốn muốn lấy Lạc Khẳu không khó.
nhung thẳng nhài Thư Triển Uy này gian xảo như quỷ, hắn không biết nghe theo chủ ý của ai.
ờ trên tường thành rót nước, hôm nay trời đông giá rét.
tường thành trơn trượt không chồ bám tay, rất khó đánh chiếm” Phòng Huyền Tảo mất Lạc Khẩu, ngược lại vẫn canh cánh trong lòng.
Ngõa Cương chúng đều lắc đầu, thờ dài Thư Triển Uy hãy chiêu thức nham hiểm như vậy cũng có thể sử đi ra.
Thì ra thành Lạc Khẩu cách Lạc Khẩu Thương không xa, giống như cái đinh đóng vào trong lòng quân Ngõa Cương.
Lý Mật nghỉ ngơi lấy lại sức, vốn chuẩn bị thi triển một kích lôi đình đem thành trì đoạt lại.
nào nghĩ đến thòi tiết cực lạnh, khiến cho nước thảnh băng.
Thư Triển Uy không đợi Lỵ Mật công thành, đà hiệu lệnh binh sĩ đổ nước lên thành, kết quả tường thành đều có nước đọng, không có bao lâu cả tường thành đều đóng thành băng, biến thành một tòa băng thành sáng lóng lánh.
Nghĩ tới tường thảnh trơn trượt không chỗ bám tay, quân Ngõa Cương sao có thể công? Bời vậy, Thư Triển Uy không uồng phí quá nhiều khí lực mà vẫn có thể tiêu diêu tự tại, lúc nào cũng có thể xuát binh, nhung Ngõa Cương muốn công thi lại niụốh vàn khó khăn.
Lý Mật cũng nhíu mày.
lạhh nhạt nói: “Cái này hẳn khỏng phải là chù ý cùa Thư Triển Uy, ngoại trừ Tiêu Bố Y ra, cũng không còn người nào có thể nghĩ ra loại chù ý kỳ lạ cổ quái này.
Đúng rồi...!Huyền Tảo, Đức Nhân, các ngươi dẫn hai vạn tinh binh đi vây hàm thành Lạc Khẩu, không cần đánh, chỉ cần có thể chẹn lại không cho Thư Triển Uy xuất binh là được”.
Đức Nhân trong miệng Lý Mật chính là Vương Đức Nhân, hắn vốn là cự đạo.
Lý Mật Ngòa Cương sau khi khỏi nghĩa đà cùng đám người Bành Hiếu TàỊ Mạnh Nhượng tới phụ thuộc, ban đầu khi phục kích Trưang Tu Đà, cũng đà đảm đương nhiệm vụ.
nhưng cũng không có phát huy bao nhiêu tác dụng.
Đám người Bành Hiếu Tài, Mạnh Nhượng trước sau đều đà chết, hắn lại rất sợ chết, một mực không có tiệp tục làm ra biểu hiện gì, Lý Mật đối với hắn cũng không trọng dụng.
Lẳn này bảo hắn và Phòng Huyền Tảo đi công thành, tuy là trong miệng nói không thể khinh địch, nhưng sự xem thường đối với Thư Triển Uy là có thể thấy được.
Phòng.
Huyền hai người lĩnh mệrih lui ra, Lý Mật lại phân phó Đan Hùng Tín.
Vương Quân Khuếch hai người dẫn binh bảo vệ cho Lạc Khẩu Thương, bản thân lại tự mình dẫn mười vạn đại quân đi trước tới Lạc Thủy, tại sườn đông Lạc Thủy bố trận, nghênh đón đại
quân Tiêu BỐ Y.
Tiêu Bố Y vô luận xuất binh Bắc Mang sơn, hay là từ nam Yẻn Sư xuất binh, thì vẫn phải qua Lạc Thủy, Lý Mật dùng chiêu này là bất biến óng vạn biến, cũng coi như không tệ.
“Vương Thế Sung giảo hoạt đa đoan, không biết lần này có xuất quàn hay không? Nếu là xuất quân, Ngụy công không thể không đề phòng” Vương Quàn Khuếch đột nhiên nói.
Lý Mật lạrih nhạt nói: “Vương Thế Sung mấy lần đại bại, đã sớm đối với Ngõa Cương sợ hài, làm sao dám xuất binh nữa, Quân Khuếch không cần lo lắng”.
Vương Quân Khuếch lui ra, các tướng lĩnh lệnh, nhung trong lòng vẫn lo lắng.
Vương Bá Đương nói: “Ngụy công..Hắn còn muốn đặt câu hòi, Phòng Huyền Tảo lại giật giật ống tay áo cùa hắn, Vương Bá Đương thức thòi im tiếng, quân Ngòa Cương chúng đều không hiểu ra sao, thẳm nghĩ lần này cho dù thắng, bất quá cũng chỉ là đánh bại Tiêu Bố Y, làm sao mà khiển cho hắn tới được mà trờ về không được?
Ai cũng đều có tâm sự, nghĩ làm việc là được rồi, đều ra khỏi doanh trại.
Trinh Giảo Kim lĩnh mệnh chuẩn bị điểm binh, trông thấy Tẳn Thúc Bảo cô đơn đứng đó.
liền đi tới trước mặt hắn.
Tần Thúc Bảo cau mày hòi: “Giảo Kim.
có chuyện gì?”
Hiện tại Tần Thúc Bảo tự nhiên không vui, ít nói đối với người khác, các tướng trông thấy hắn tính tình cổ quái, cũng ít cùng hắn nói chuyện.
Trinh Giảo Kim xem nhưbẳng hữu duy nhất hắn ờ đây, nhưng Tẳn Thúc Bảo vẫn tận lực cách xa.
Trình Giảo Kim trông thấy bốn bề không ai chú ý, đột nhiên nói: “Thúc Bảo.
Ngụy công không nói, nhưng ngươi cảm thấy chúng ta trận này, có bao nhiêu phần thắng nắm chắc?”
Tần Thúc Bảo lắc đầu, “Không biết”.
Trinh Giảo Kim ánh mắt chợp động, “Vậy ngươi cảm thấy...!Ngụy công có phải là lương chù hay không?”
Tẳn Thúc Bảo lúc này mới ngẩng đằu nhìn vào mắt Trình Giảo Kim.
lắc đằu nói: “Ta không có tư cách bình luận, Giảo Kim, nếu khôngviệc gì.
ta đi trước”.
Hắn nói đi là đi, bóng lưng trong gió rét có chút điêu linh thê lương.
Trinh Giảo Kim trông thấy, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đầy bụng tâm sự mà rời đi.
Lý Mật chờ các tướng rời đi, khi trong trướng chỉ còn Phòng Huyền Tảo.
Vương Bá Đương.
Thái Kiến Đức.
Lúc này mới mỉm cười nói: “Các ngươi nhất định là cảm thấy ta vô cùng tự phụ?”
Ba người không nói, hiển nhiên là chẫp nhận các nói cùa Lý Mật.
Lý Mật than nhẹ một tiếng rồi nói: “Thật ra vấn đề này có chút cơ mật.
chỉ sợ nói ra sẽ không linh.
Đến đây...!ta đẫn các ngươi đi gặp một người”.
Hắn ròi khỏi trướng trước, lại đến một lều nhò ở bên cạnh, Vương.
Thái hai người vừa đi vào nhìn thấy, bị dọa cho nhạy dựng.
Thái Kiến Đức vươn tay rút đao, đã ngăn ờ trước người Lý Mật.
Thì ra trong trướng đang ngồi một người, tuy là trang phục quản Ngõa Cương, nhung không ngờ lại là Vương Biện sinh từ đại địch của quân Ngoã Cương!
Vương, Thái kirih hãi, Phòng Huyền Tảo lại chỉ mim cười, tựa hồ tất cả đều trong dự liệu.
Vương Biện mim cười, đứng lên thi lễ, “Tại hạ tham kiến Ngụy công”.
“Vương Tướng quân không cần đa lễ” Lý Mật cười nắm chặt tay Vương Biện ngồi xuống.
Hai người thoạt nhìn không giống như là sinh từ đại địch, trái lại là bằng hữu thân mật
Trông thấy Vương, Thái hai người không hiểu ra sao, Lý Mặt mim cười nói: “Các ngươi quá nừa cảm thấy chúng ta cùng Vương Thế Sung đại nhân là sinh từ đại địch.
Thật ra không phải, chúng ta đều có cùng một kẻ địch!”
Vương Biện trầm giọng nói: “Không sai, đó chính là Tiêu Bố Y!”
Phòng Huyền Tảo cười cất lời giải thích: “Vương đại nhân thật ra đà sớm cùng Ngụy công liên lạc, chì là vẫn giữ kín không nói ra, lần này lại là cơ hội ngàn năm một thuở.
Tiêu Bố Y mấy trận chiến thắng, tất nhiên sẽ nổi lên lòng ngạo mạn, lần này công khai hung binh xâm phạm, nhưng không biết họa ngầm trùng trùng.
Vương đại nhân phái Vương Tướng quân đến đây, chính là muốn liên thủ chế địch, khiến cho Tiêu Bố Y vạn kiếp bắt phục.
Hắn dẫn binh thân chinh, Vương đại nhân có thể thừa cơ vào thành, khống chế Đông Đô.
Chúng ta chi cần cùng hắn giằng co không rời, chỉ cần Vương đại nhân nhân cơ hội lãnh binh vào thành Đông đô, Tiêu Bố Y nhất định quân tâm tán loạn, đến lúc đó chúng ta thùa cơ công kích, Tiêu Bố Y làm sao mà không bại? Cho nên Ngụy công trước đó mới nói sẽ khiến cho hắn có đến mà không có về, tuyệt không phải là mạnh miệng”.
Thái Kiến Đức mừng rờ nói: “Thì ra Ngụy công còn có kế cao minh như thể.
chúng ta cuối cùng cũng đã yên tâm”.
Vương Bá Đương mặt hiện lên vẻ hồ nghi, muốn nói cái gì.
lại bị ánh mắt Phòng Huyền Tào ngăn lại.
Vương Biện trầm giọng nói: “Trước mắt chúng ta đều thân ờ nguy cảnh, tất nhiên cầu đồng tâm hiệp lực mới được.
Việc này mười phần cơ mật.
quyết khỏng thểđể cho Tiêu Bố Y biết được.
Nghĩa phụ vì cầu ổn thỏa, kính xin Ngụy công hết sức ngăn chặn Tiêu Bố Y, đến lúc đó Đông Đô nếu roi vào tay nghĩa phụ, tuyệt đối sẽ không quên hứa hẹn lúc trước”.
Lý Mật than nhẹ một tiếng.
“Ta sẽ đem hết khả năng, cũng hy vọng Vương đại nhân chớ có phụ kỳ vọng của chúng ta, khi lấy được Ẹ>ông Đô xưng vương, thì phong cho ta một chức quan là được”.
Vương Biện cười rộ lên.
“Ngụy công thật hay nói đùa, nghĩa phụ nếu lấy được Đỏng Đô.
làm sao dám một mình xưng vương, giang sơn Trung Nguyên này.
nhắt định sẽ cùng Ngụy công hường”.
Hai người nhìn nhau, cười ha hả, có sự vui vẻ nói không nên lời.
Lý Mật thật lâu mới thu liễm nụ cười, ‘©úng rồi...!kính xin Vương Tướng quân trở về nói lại với Vương đại nhân, ta tất cả sẽ theo như kế sách mà làm việc”.
Vương Biện gật đầu, lại trùm mũ che mặt lên, do Phòng Huyền Tào dẫn đi ra ngoài.
Vương Bá Đương nhẫn nại thật lâu.
đợi Vương Biện vừa ra khỏi trướng, đà nhịn không được hỏi, “Ngụy công...!Ta chỉ sợ kế này không ồn”.
Lý Mật trầm ngâm thật lâu mới nói: “Vì sao?”
“Nghĩ tới Vương Thế Sung là kẻ xảo trá, sao mà chịu cùng chúng ta liên thù?”
“Hiện tại hắn tiến thoái lường nan, không thể quay lại Giang Đô.
cũng không nỡ ròi Đông Đô.
Tiêu Bố Y đối với hắn có lòng nghi kỵ.
Một mực lệnh cho hắn trú đóng ở ngoài thành Đông Đô.
hắn đà sớm bất màn trong lòng, có cơ hội tốt này, sao có thể không phản?”
“Nhưng hắn vào được thành Đông Đô, thì sao mà chịu cùng Ngụy công người chung thiên hạ?” Vương Bá Đương cau mày nói.
Lý Mật cười nói: “Hắn đương nhiên sẽ không chịu, ta cũng không chịu.
Nhưng Bá Đương...!có những chuyện ngươi nhất định phải hiểu rõ, đại địch trước mắt chúng ta là Tiêu Bố Y, Vương Thế Sung thật sự không tính là gì.
Hắn muốn mượn chúng ta loại bò Tiêu Bố Y, khống chế Đông Đô.
Ta cũng như thế! Tiêu Bố Y nếu là bại về Đông Đô.
Vương Thế Sung chỗ dựa không ồn, chính là lúc chúng ta cướp lấy Đông Đô!”
Vương Bá Đương trước mắt sáng ngời, rốt cục bừng tinh đại ngộ nói: “Thì ra Ngụy công mưu đồ vào lúc này, học sinh bội phục!”
Lý Mật lại than nhẹ một tiếng, hồi lâu mới nói:“Bá Đương, chúng ta thắng bại là vào lúc này.
Chỉ trông mong sau mấy ngày nữa, có thể là lúc chúng ta nhập chù Đông Đô!”
***
Đông Đô trong khi cừ tang.
Tiêu Bố Y cũng không rảnh rỗi, dựa theo bàn luận ở trên Đại Hưng điện mà ban bố mệnh lệnh.
Lần này xuất binh, ý nghĩa trọng đại.
đương nhiên phải chuản bị đầy đủ.
không thể để mặc cho người khác làm.
Tất cả mọi thứ vẫn dựa theo thương nghị mà tiến hành, Lô Sờ phụ trách trấn thù trong thành.
Nguyên Văn Đô, Vi Tân, Đoạn Đạt làm phó, ngoại thành chủ yếu giao cho Ngụy Chinh cùng đám người Bang Lang tướng hỗ trợ.
Người thù vệ ngoại thành đều là người cùng Tiêu Bố Y vào sirih ra từ, Tiêu Bố Y hiện tại tuy là Tây Lương vương, nhưng lại chưa bao giờ làm giá, không có việc gì thì vẫn lên thành đầu dò xét.
trấn an binh sĩ.
Tất cả binh sĩ rất cảm động, đều xem như tri kỷ.
Tôn Thiểu Phương, năm huyrih đệ Biển Bức trước mắt cùng Vi Lang tướng, đi theo Tiêu Bố Y tuần thảnh khí vũ hiên ngang.
A Tú, Chu Mộ Nho hai người cũng bởi vì chiến công đề bạt làm Lang tướng, học tập phương phép thủ thành.
Tiêu Bố Y một ngày bề bộn, khi quay lại về tỉiì đã là lúc lẽn đèn.
Phủ đệ ngược lại tình lặng một mảng, Tây Lương vương mặc dù đứng đầu Đôiig Đô.
nhưng mà phù đệ vẫn tiết kiệm như trước, hơn nữa còn thiết lập ở ngoại thành.
Mà gia quyển cùa bách quan Đông Đô vì cầu ồn thỏa, đà sớm đời vào nội thành.
Tiêu Bố
Y là đứng đằu Đông Đô, chỉ bằng điểm này, khiến cho vô số dân chúng ùng hộ cùng kính yêu.
ít nhất bọn họ thẩy.
Tiêu Tướng quàn cũng tốt, Tây Lương vương cũng được, luôn sẽ cùng dàn chúng ờ cùng một chỗ.
Tiêu Bố Y mới bước vào phù đệ.
đà ngùi thấy mùi rượu đậm đặc, một người lảo đảo đi tới, giơ lên bầu rượu nói:“Tây,..
Lão đại...!uống cùng đi..
Hòe mập toàn thân đầy mùi rượu, khóe mắt còn dán một khối thuốc dán, mặt mũi bầm dập, bộ dáng như một cái đầu heo.
lần trước hắn thật sự bị người ta đánh vô cùng thê thảm.
Uyển nhi nói đi là đi.
Hòe mập khi tỉnh lại mới biết được Uyển nhi ròi đi, cả ngày mượn rượu giải sầu.
Tiêu Bố Y hoi nhíu lông mày, “Hòe mập, ngươi say rồL A Tú, Mộ Nho.
dìu hắn trờ về”.
“Ta không có say, ta không có say!” Hòe mặp dùng sức giãy khỏi A Tú, chỉ vào Chu Mộ Nho, “Lẳn trước, là ngươi đánh ta?” Sờ sờ sau đầu thấy vẫn còn đau đớn, Hòe mập khàn giọng nói: “Huynh đệ cái gì, tất cả đều giả! Ngươi là Lang tướng, ngươi là Lang tướng, ta con mẹ nó là một phế vật, kẻ vô tích sự phế vật.
Phế vật đến mức ngay cả huynh đệ cũng xem thường, phế vật đến mức huynh đệ có thể vì nịnh nọt lào đại mà ra tay với ta như vậy.
Chu Mộ Nho, ngươi là thứ gi mà dám đánh ta, ngươi đánh ta đi”.
Chu Mộ Nho hai hàng chân mày dựng lên, “Hòe mập.
ta không phải thứ gi! Nếu như ngưoi cảm thấy lần trước ta ra tay là sai, trong lòng khó chịu, thì đánh ta lại là được”.
A Tú khó hiểu nói: “Hòe mập, không phải chỉ là phụ nữ sao.
đâu cần phải như vậy.
Ngươi phải biết rằng, bảy người chúng ta là huynh đệ tốt vào sinh ra từ!”
Hòe mập cười lên ha hả, “Đúng đó, chúng ta đều là huynh đệ tốt, các người khẳng định đều khuyên ta phụ nữ thì có là gi, đều nói vì lão đại, nhất định không thể đuồi theo Uyển nhi sao? Nhưng nếu là huynh đệ.
lào đại vì sao không đem phụ nữ tặng cho ta, chẳng chỉ bời vì hắn là lão đại?”
Hắn hai mắt đỏ hồng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Bố Y nói: “Thiếu đương gia.
ta quả thực không phục, thật không phục, ta theo Uyển nhi mấy năm, nhưng nàng nói đi là đi.
chẳng lẽ trong lòng nàng thật không có ta sao?” Nói đến đây, Hòe mập ngồi xổm xuống khóc rống lên, như một con chó nhỏ hu hu tru lên.
Chu Mộ Nho vốn tóc giận, trông thấy loại bộ dáng này của hắn, không khỏi vừa thương cảm vừa bất đắc dì, đưa tay muốn kéo hắn lẻn.
lại bị Hòe mập dùng sức tránh ra, thất tha thất thều đi ra ngoài.
Chu Mộ Nho còn muốn đuổi theo.
Tiêu Bố Y lại khoát tay nói: “Cứ để cho hắn đi đi”.
“Chẳng lẽ cứ để hắn như vậy?” Chu Mộ Nho quan tầm hòi.
thẳm nghĩ bên ngoài trời đông giá rét, Hòe mập vạn nhất say cắm đầu đằu đường, còn khỏngbị đỏng chết sao?
Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: “Có đôi khi, không phải chúng ta xem hắn quá nhẹ.
Mà là hắn xem minh quá nặng! Cứ để hắn đi.
không cằn phải quân hắn”.
Nói đến đây.
Tiêu Bố Y phất tay áo đi vào phòng khách, chậm rãi ngồi xuống, ánh đèn đơn độc chiếu rọi lên khuôn mặt hắn-lủc sáng lúc tối.
A Tú, Chu Mộ Nho lo sợ đi vào bên cạnh Tiêu Bố Y, đều khuyên nhủ: “Lào đại...!Hòe mập là say, lời nói người ngân vạn không cần phải để ờ trong lòng”.
“Nói không chừng là say rượu mà nói lời thật” Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, “Chỉ tiếc...! vẩn đề tình cảm này, miễn cưỡng không được”.
“Lão đại mệt mòi cả ngày, cũng sớm đi nghỉ ngoi đi” A Tú khuyên nhù.
“Các ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta còn đang đợi tin tức” Tiêu Bố Y nhìn sang ngọn đèn, nói khẽ: “A Tú, Mộ Nho, còn nhớ tìrih huống lúc trước khi tìm mà trường thì đụng phải quân Đột Quyết không?”
Hai người đều là gật đầu, “Đương nhiên nhớ rõ, lúc ấy nếu không có lão đại người lao tới cứu chúng ta Hòe mập, chúng ta nói không chừng cũng đã bị mất mạng, nào đâu có vinh quang hôm nay, Hòe mập...!ài...!thật không biết thấy đủ”.
Tiêu Bố Y nhưng lại nhìn về phía bóng tối, khẽ thờ dài: “Ý của ta không phải là cái này, ta muốn nói, ta cùng với huynh đệ thà rằng như năm đó cùng sóng vai phển đấu.
cũng không muốn tự giết lẫn nhau...! Được rồi, các ngươi cũng mệt mòi.
nghỉ ngơi đi thôi”.
Tiêu Bố Y phất phất tay, A Tú Chu Mộ Nho đi ra, quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Bố Y,
trông thấy hắn vẫn một mình ngồi ờ đó.
A Tú thở dài, “Ai cũng cảm thấy T ây Lương vương vinh quang ngàn vạn, nhưng ta chỉ thấy lão đại cô đơn.
Mộ Nho, Thiếu đương gia thay đổi thật nhiều.
Nhớ ngày đó...!Hắn vô ưu vô tư, một lòng chi vi sơn trại.
Nhưng cho tới bây giờ...!ta cảm thấy...! chúng ta hình như cho tới bây giờ đều chưa từng chính thức quan tâm đến nội tâm của hắn, đơn giản là...!hắn vẫn biểu hiện rất kiên cường”.
“Lào đại đích xác là rất kiên cường” Chu Mộ Nho nói khẽ.
A Tú cười khổ, “Nhiều khi, kiên cường cũng là một phương thức để bảo vệ mình, nhung nhìn thấy lão đại như thế.
ta lại thấy rất may mắn, ta là tiểu binh.
Hòe mập thật không đúng, có lão đại như vậy, hắn còn có cái gì oán thán?”
Chu Mộ Nho lắc đầu, “Không biết ngươi nói cái gi, đi thôi, đi tìm Hòe mập”.
“Còn tìm hắn làm cái gì...!Loại người này.
đông chết hắn rồi tính” A Tú tuy nói như vậy, nhưng vẫn đi ra ngoài phủ.
Chu Mộ Nho cười khổ nói: “không có biện pháp, hắn không xem chúng ta là huynh đệ.
nhưng chúng ta lại xem hắn là huynh đệ”.
Hai người đi ra ngoài, Tiêu Bố Y vẫn lẳng lặng ngồi ờ trong sảnh, thật ra hắn cũng nghe thấy hai huyrih đệ nói, đột nhiên cảm giác ấm áp tràn ngập trong lồng ngực, cảm thấy gian nan có lớn đến mấy cũng không có chỗ nào đáng sợ hãi.
A Tú, Chu Mộ Nho đi ra khỏi phù đệ.
chỉ thấy được trăng sáng trên khỏng.
ánh trăng tràn mặt đất.
một đường tuyết đọng đi qua, trắng xoá một mảng, nhung bóng dáng của Hòe mập đà không thấy.
Cũng may trên mặt đất còn lưu dấu chân, hai huynh đệ nhận diện sơ qua, ờ trên mặt tuyết cách đó không xa tìm kiếm dấu chân của Hòe mập.
một đường tìm xuống.
Hòe mập thất tha thất thểu đi về phía trước, không biết qua bao lâu, té ngà một phát ở trên đống tuyết, hồ đồ mà ngủ đi.
Đến khi tình lại, phát hiện trên người cũng khỏng tính là lạnh, hơn nữa còn đang ở trong phòng, Hòe mập còn có vài phần men say, cảm giác đau đầu nhưnứt ra, nhịn không được vỗ vỗ đầu.
lúc này một thanh âm âmu nói: “Tiêu Bố Y đoạt phụ nữ của ngươi?”
Tharih âm tuy thấp, lại giống như muốn chui vào trong đầu vậy, khiến cho Hòe mập không thể không nghe.
Ngẩng đằu lên, Hòe mập mới phát hiện trong phòng ngọn đèn lại có màu xanh lục quỷ dị.
Phòng có vẻ hết sức tối tăm, hắn ngẳng đầu lẻn, thì nhìn thấy một đôi mắt có màu lục, trừ cái đó ra, người kia ẩn ờ sau ngọn đèn.
khiến cho hắn nhìn không rò khuôn mặt.
“Ngươi là ai?” Hòe mập mơ mơ màng màng hòi,.hắn một khắc này đà quên vì sao đến nơi đây.
chi nhớ được Uyển nhi, Tiêu Bố Y!
“Ta có thể giúp ngươi đoạt lại Uyển nhi” Người nọ thấp giọng nói.
Hòe mập mắt say lờ đờ lóe lên một tia vụi mừng.
“Làm sao đoạt?”
“Nghe ta phân phó.
nghe ta phân phó.Ngươi có thể một lằn nữa đoạt lại Uyển nhi” Thanh âm kia càng lúc càng thấp, cáng lúc càng trầm, giống như chui tận vào sâu trong linh hồn cùa Hòe mập, khiến cho hắn không thể không nghe.
“Nghe ngươi phân phó...”Hòe mập lầm bầm nói: “Nghe ngươi phản phó..
Hắn ctLỈ là đọc mẩy lần, trong lúc đó lại phát hiện ngọn đèn dầu sáng rực lẽn.
sáng đến chói mắt, sau đó cảm thấy thiên hôn địa ám, bỗng nhiên lại hôn mê bất tinh.
Tiêu Bố Y ngồi ờ trong sảnh, thật lâu không động, trông thấy tuyết phủ trên cây trong nội viện bạc phơ, màn đêm lạnh lẽo, đột nhiên nghĩ đến, cũng đã có một lằn, cũng một đêm như vậy, Bùi Minh Thúy cũng cô đơn ngồi ở trong sảnh, chờ người.
Khi đó Bùi Minh Thúy chờ đợi là Tiêu Bố Y!
Khi đó Tiêu Bố Y.
bời vì Bùi Bội mà đi tìm Bùi Minh Thúy.
Khi đó Tiêu Bố Y, một lòng căm phẫn, vì bằng hữu.
vì hữu tình, vì yêu mà có thể liều lùih làm bất cứ chuyện gi.
Khi đó Tiêu Bố Y, chưa bao giờ cảm thấy tịch mịch!
Thì ra đóng ở trên cao.
người bên cạnh nhiều hcm, lại sẽ càng ngày càng tịch mịch, sau đinh cao là sự cô độc, chi có người trên đình mới có thể nhận thức được.
Đứng ờ dưới chân núi, lại chỉ có thể ngưỡng mộ quang cảnh của người ở trên đinh núi!
Tiêu Bố Y lúc này, cùng với lúc trước Bùi Minh Thúy có rất nhiều khác biệt, nhưng cũng có quá nhiầi sự tương đồng.
Lúc trước khi hắn nhìn thấy Bùi Mirih Thúy, chỉ cảm thấy nàng cao không thể chạm tới.
nhung mà kết quả, Bùi Minh Thúy thật ra lại rất tịch mịch, nhung chính mình chưa từng nghĩ đến điểm ấy, chính minh chỉ chú ý tới trí tuệ cùa Bùi Minh Thúy, tâm cơ cùng thù đoạn của Bùi Minh Thúy!
Đến khi hắn nghĩ đến được điểm ấy, mới phát hiện diễn viên tịch mịch đà đồi thành chính là hắn.
Bùi Minh Thúy lúc trước lật tay làm mây úp tay làm mưa lại rất cô đơn.
Cho tới bây giờ.
nam nhi nhiệt huyết kia cũng trờ nên rất có tâm cơ, ờ trong quần thằn thành thạo có thừa, mọi việc đều thuận lọi, thậm chí diễn trò rất thật, coi như bản thản cũng nhịn không được mà tin tường.
Hắn đương nhiên hiểu rò Dương Quảng đã chết, nhưng hắn không thể không biểu hiện ra bộ dáng như là mới biết được, hon nữa rất nhanh đă đem tội danh đồ lên trên người Vũ Văn Hóa Cập kia.
Hắn làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân của hắn, cùng với Vũ Văn Hóa Cập một chỗ đều là loạn đâng.
cho dù ủng hộ Dương Cảo cũng coi như không chính thống.
Giang Đô vô luận ai tới lãnh binh, quy thuận Tiêu Bố
Y đều để nói chuyện, nếu dám đoạt, hắn đương sẽ giết không sai lầm! Có Tiêu Bố Y hắn tọa trấn Đông Đô, mặc cho ai, cũng không thể đem vị trí này đoạt đi!
Hắn hiện tại không muốn buông tay, thực sự không thể buỏng tay, bởi vì hắn đà giống như tên rời dây cung, mang theo sứ mạng cùa mình, cho dù không muốn xa rời trường cung mà đi, thi cũng đà không cách nào quay đầu lại.
Đột nhiên nghĩ đến khi ờ Tương Dương.
Bùi Minh Thúy có nói qua, Tiêu huynh, chúc mừng huynh...!Một câu chúc mừng kia lại nhiều ít xen lẫn sự bắt đắc dĩ nhìn thấu nhản tình thế thái.
Nhịn không được nghĩ đến Bùi Mirih Thúy, nhịn không được nghĩ đến tất cả về bản thân, ngẫu nhiên nghĩ đến bản thân ngàn năm sau, Tiêu Bố Y chỉ ngồi ở chỗ đó, đột nhiẽn khẽ thở dài.
Thất lạc ở trong không gian thiên cổ.
chính như A Tú nói, chưa bao giờ có người chính thức hiểu rõ được hắn, coi như là Bùi Bội, coi như là Xảo Hề, coi như là Mông Trấn Tuyết xa ở tận thảo nguyên, các nàng đều thông cảm mà yêu say đắm Tiêu Bố Y, nhung lại thực không cách nào rò ràng được Tiêu Bố Y.
Thậm chí cho dù bản thân Tiêu Bố Y.
cũng chưa từnghoàn toàn rò ràng chính minh.
Đột nhiên, Tiêu Bố Y khóe miệng cười cười, mang theo vẻ bất đắc dĩ.
hắn nghĩ tới một người, người kia tài năng tuyệt th4 thậm chí so với hắn còn phong phú đa dạng hcm nhiều, thậm chí mấy trăm năm sau vẫn tạo nên ảnh hưởng kinh thiên động địa.
VỊ trí này nếu là Trưong Giác mà nói, hắn sẽ tịch mịch sao? Tiêu Bố Y trong lòng suy nghĩ...!
Chươna 380: Át chủ bài
Ngọn đèn lóe lẻn.
Tiêu Bổ Y từ trong trầm tư phục hồi tinh thẩn lại.
ngẩng đầu nhin qua.
Biển Bức vô thanh vô tức đi tới.
phàngphất như tuvết bay vậy, chi là hắn phiêu động lại giống như tuyết màu đen.
Tiêu Bố Y nhìn thấy hắn tiến đến.
không có gì bắt ngờ.
trẽn thực tế, hắn vẫn đang chờ Biển Bức.
“Tình hình thế nào?”
“Tôn Thiếu Phương lại đi gặp Đổng Kv Phong Biển Bức trả lời: “Chi là bọn hắn cách xa quá xa, ta nghe không được bọn họ nói cái gì”.
Tiêu Bố Y cau chặt chân màv.
lẳm bẩm nói: “Đồng Kỳ Phong, thời gian gần đây làm cái gì?”
“Hắn...! hắn hình như cùng với một sổ đại thẩn trong triều liên lạc khá mặt thiết” Biển Bức do dự nói: “Nhưng đa phần, bọn họ đều là ờ tại nội thành.
Tiêu Bố Y nắm chặt nắm tay.
“Hai người này một người tại nội thành, một người tại ngoại thành, đều phụ trách yểu địa.
nếu thật sụ có lòng bất chính gì, thì cũng không thể không phòng.
Biển Bức liếc nhìn Tiêu Bổ Y, trên mặt có chút cồ quái, hồi làu mới nói: “Tây Lương Vương...!ta cảm thấv Tôn Thiếu Phương không giống muốn phản người”.
“Làm sao ngươi biết?” Tiêu Bố Y buông lòng nắm tav.
Biển Bức cau mày nói: “Những ngày này ta vẫn một mực lặng lẽ theo dõi hành tung của hắn.
phát hiện hắn khi không có người luôn thờ dài thở ngắn, bộ dáng rất là khó xử.
Hắn nếu không có diễn trò, chi sợ là có chuyện gì khó xử, Biển Bức ta là nhân vật nhỏ...!chi hv vọng T âv Lương Vương người...!tra rõ rồi mới tíng".
Tiêu Bố Y nhìn qua Biển Bức thật lâu- Biển Bức dáng ngưỡi nhỏ gầy.
nhưng cũng không lùi lại.
Tiêu Bổ Y than nhẹ nói: “Ngươi nói cũng có đạo lý.
Biển Bức.
còn nhớ chúng ta đã cùng đi thảo nguyên chứ?”
Trẽn khuôn mặt khô gầy của Biển Bức dâng lẻn nét vui vẻ.
“Đương nhiên nhớ rò, khi đó chúng ta đổng sinh cộng tử, nói thặt, Biển Bức ta ít khi bội phục người khác, nhưng sau khi thắv lào đại người không để ý tới sinh từ.
đà bội phục người từ trong đáv lòng.
Một người có thể giả bộ.
nhưng khi sống chết trước mắt mới thấy được bản sắc nam nhi”.
“Đúng vậy, sống chết trước mắt mới thấv được bân sắc nam nhi” Tiêu Bổ Y trầm ngâm không nói.
ngón tav ờ trẽn mặt bàn nhẹ nhàng xao động, “Lúc trước khi đi thảo nguyên, có lão Tam cùng lào Ngũ.
còn có Biển Bức ngươi, Lò lào Tam là một trang hán tử.
có thể cùng chết với ta...!Biển Bức ngươi cũng vảy.
những cái này ta đểu có thể nhin ra được”.
Biển Bức cau mày lại, “Tiêu lào đại, ta vẫn cảm thấv ngưỡi thòi gian gần đãv có chút tâm
sự’.
“Phải không?” Tiêu Bố Y mimcười nói: “Ta vốn chính là người như thế mà”.
Biển Bức lắc đầu.
“Ngươi để ta quan sát Tôn Thiếu Phương, người chẳng lẽ hoài nghi hắn bán đứng người, nhưng hắn thật sự không có lý nào bán đứng người!”
Tiêu Bố Y lại ngẩng đẩu liếc nhìn Biển Bức.
“Cái này...! rất khó mà nói rõ ra được.
Đúng rồi.
Biển Bức.
lúc trước chúng ta khi ly gián Ngòa Cương, năm người các ngươi đều có công lao”.
Biển Bức cười lắc đầu.
"Đâv đều là chuyện trở bàn tay mà thòi.
Lão Ngũ cải trang một chút, trong đém tối.
khiến cho Địch Hoẳng ngộ nhận là Vương Bá Đương, lào Tứ ỡ một bén hồ trợ, lào Tam lại bắt chước thanh âm Đan Hùng Tín, khiến cho Địch Hoẳng bị che mắt.
Hắn chi cho là Vương Bá Đương muốn giết hắn, Đan Hùng Tín cứu hắn, nhưng không nghĩ đến tất cả đều do chúng ta diễn trò.
Địch Hoẳng đà chết, sẽ không có ai nói ra...”
“Còn lào Nhị.
cảnh giới sao?” Tiêu Bổ Y lơ đãng hòi.
Biển Bức gặt đầu.
“Ta lúc ấy phải đi đưa tin cho Đan Hùng Tín, lào Nhị cảnh giới, năm người chúng ta vẫn một mực giám thị động tĩnh Ngòa Cương, Tiêu lào đại.
chẳng lè có vần đe gi?”
Tiêu Bố Y lắc đầu.
‘‘Không có gi, Biển Bức.
các ngươi đã khổ cực rồi”.
Biển Bức cười nói: “Có gì mà vất vả, bổn phận mà thôi”.
Tiêu Bố Y do dự rồi nói: ‘Biển Bức...!ta nhớ là...!ừm, mấy huvnh đệ các ngươi hiện tại ỡ nơi nào?”
‘Hẳn là đà nghi ngơi" Biển Bức trả lời.
Tiêu Bố Y gặt gặt đầu.
“Biển Bức.
ta hiểu rẳng ngươi đổi với tinh nghĩa huynh đệ xem vô cùng nặng, nhưng ngươi cùng phải hiểu rằng, đến vị trí của ta.
một khi không lưu ý sè lầm vào vạn kiếp bất phục.
Ta vẫn hoài nghi Tôn Thiếu Phương có vấn đề.
nhưng lại không muốn trách oan hắn.
Đà như vảy.
ta sắp sửa xuất chinh, năm huvnh đệ các ngươi đều lưu thủ Đông Đô là tốt rồi.
Năm huynh đệ các ngươi đều là Lang tướng, cùng với Tôn Thiếu Phương ỡ cùng một chồ trần thủ Đông Đô.
cũng phiền các ngươi lưu ý Tòn Thiếu Phương, nểu có gió thổi cò lay gi mà nói.
phải bắt ngay Tôn Thiếu Phương chờ ta trờ về xử lý”.
Biển Bức gật đầu lui ra.
Tiêu Bố Y lại lẩm bẩm: “Tư Nam tuy trời sinh tính lạnh lùng, nhưng cùng ta một đường đồng hành, mấy lần giúp ta.
hơn nữa nàng cùng ta nói chuyện lằn nọ cùng có thể thấv được, nàng cùng không phài là hạng người bán đứng ta.
Nhưng nếu như không phải nàng, lúc trước biết rò chuyện ta ly gián Ngòa Cương thì chi có năm huynh đệ này.
biết rò ta ỡ tại Thước sơn cũng chi có Tôn Thiếu Phương.
Thiếu Phương cùng ta một đường đổng hành, mấv lần sinh tử, không có lý nào tiết lộ hành tung cùa ta.
hại ta vào chồ chết.
B iển Bức.
Lô lão Tam càng là trang hán tử.
lúc trước vì không hại tính mạng người thảo nguvẻn.
thà rằng hv sinh vi nghĩa, bực này hán từ đường đường nàv, theo ta vào sinh ra tử, thì tại sao lại bán đứng ta? Nhưng Phù Binh Cư giả kia giả trang tiều phu chờ ta mắc câu.
hiển nhiên sớm đà biết kế hoạch của ta.
tuyệt không phải là vội váng chuẩn bị.
Nói như vậy còn lại chi có ba huynh đệ mới có thể tiết lộ tin tức? Lào Nhị am hiểu mê hoặc, lão Tứ thủv
Com ơn cấc V1P đã ủng hộ vịpvandan.vn
tính rất giòi, lào Ngũ am hiểu dịch dung...!ừm...!am hiểu dịch dung".
Khi nghĩ đến dịch dung.
Tiêu Bố Y lại nghĩ tới cái mặt nạ của Phù Binh Cư.
thẩm nghĩ bọn họ không phải có quan hệ gì chứ.
trong khi trầm ngâm, Tiêu Bố Y ngẩng đầu lên.
nhìn thấy bên ngoài phòng lại có một ngưỡi chậm rãi đi tới.
Tiêu Bố Y lộ ra nụ cười.
“Thiếu Phương, mời ngồi”.
Tôn Thiếu Phương thì lại cau mày.
cổ rặn ra nụ cười, chậm rãi ngồi xuống.
Hắn sau khi ngồi xuống thật lâu cùng không nói gì, TiêuBổY cùng trầm mặc.
lẳng lặng chờ đợi.
Bên ngoài phủ tiếng mõ vang lẻn cốc cốc vài tiếng, trong sự lạnh lẽo mang theo cái lạnh mùa đông.
Tôn Thiếu Phương rốt cuộc mờ miệng nói: “Tiêu lào đại...!đă đến lúc đó đi chưa?” Trong sự khẩn trương xen lẫn sự chờ mong, trong hưng phần mang theo vẻ sợ hài.
***
Vô luận như thế nào.
chuvện cuối cùng cũng phải đưa ra lựa chọn.
Không thể trong trầm mặc mà bộc phát, cũng chi có thể ỡ trong trầm mặc mà đợi chết! Nguyên Văn Đô từ khi Tiêu Bổ Y tiếp quản Đông Đô, hắn sống một ngày thì qua một ngày.
Người quý ỡ tại biết đủ, hủv ỡ tại tham lam.
đạo lý nàv thật ra rất nhièu người hiểu rõ, nhưng biết rò là một chuvện.
có thể được đạo lý cảnh tinh thì lại rất ít.
Dục vọng luôn có thể phá tan lý trí.
làm cho người ta làm ra một sổ chuyện điên cuồng.
Nguyẻn Văn Đỏ vẫn một mực trầm mặc, hắn hiện tại rốt cuộc đà chuẩn bị bộc phát, phải đưa ra một lựa chọn, lựa chọn nàv có thể làm cho hắn vạn kiếp bất phục, đương nhiên, cũng có thể khiến cho hắn một bước lên tròi.
Đoạn Đạt rụt rè nhìn qua Nguyên Văn Đô, “Nguyên đại nhân...!ta xem trọng người”.
Nguyên Vãn Đô lắc đầu nói: ‘‘Đoạn đại nhân, ta già rồi, có cái gì mà xem trọng.
“Thật ra ta cảm thấv...!rắt nhiều nguỡi đều có ý bả màn Tây Lương Vương, hiện tại mấu chốt là khuyết thiếu một người đi ra dẫn đầu” Đoạn Đạt đầv lòng kỳ vọng nhin qua Nguyên Vãn Đô.
Nguyẻn Văn Đỏ kinh ngạc nói: “Đoàn đại nhân nói lời ấv là ý gì? Nghĩ tỡi Tây Lương Vương đối với Đại Tùy ta một lòng trung thành, trong binh phản loạn, ngoài kháng đạo phị nàng đờ Tùv thất, rắt được bách quan cùng dân chúng kính vêu, người nhưvậy, tại sao có thể có người bất mãn?”
Đoạn Đạt nhìn Nguyên Văn Đô như nhìn yêu quái vậy.
“Nguyên đại nhân lời ấv là thật tâm nói ra sao?”
‘Đương nhiên là lời thật tàm, chẳng lẽ Đoàn đại nhân người có ý bắt mãn với Tây Lương Vương?”
Đoạn Đạt lắc đầu lia lịa, “Không có, ta chi cảm thấy nhuvặv mà thôi”.
“Sau này loại cảm thấy này cũng không được nghĩ Nguyên Văn Đô thỡ dài một tiếng.
“Nghĩ tới Tâv Lương Vương cẳn trọng, chúng ta nên dốc toàn lực phụ tá mới đúng, quvết không thể gà nhà bòi mặt đá nhau, khién cho dân chúng chịu khổ”.
Đoạn Đạt nghe chổi tai.
nhưng lại chi có thể khúm núm ứng phó vài càu.
lấv cớ đêm đà khuya mà quav về.
sau khi ra khòi cửa Đoạn Đạt nặng nề thờ ra một hơi.
thắp giọng mắng: “Chán ghét! Tiểu nhân! Ngụy quán từ!”
Nguyẻn Văn Đỏ ở trong phủ đệ.
chờ Đoạn Đạt đi rồi, mới bảo hạ nhân sớm đóng cửa.
Vi Tân không biết từ nơi nào đi ra.
mim cười nói: “Nguyên đại nhân, chúng ta nhièu nhân thủ thì thêm lực lượng, vì sao không cho Đoạn Đạt tham dự vào?”
Nguyẻn Văn Đò lắc đầu nói: “Vi đại nhân, chuyện nàv vốn không thể cho quá nhiều người biết.
Tiêu Bố Y gian trá như quỷ.
nếu để cho hắn biết được đại kế chúng ta.
ta chi sợ chuyện sẽ có biến”.
‘‘Nhung hiện tại...!tất cả đều đã chuẩn bị xong chưa?” Vi Tân hòi.
Nguyên Vãn Đô cười nói: “Hiện tại mọi chuyện đà chuần bị, chi còn chờ cơ hội.
Tiêu Bố
Y vừa đi, chúng ta có thể phát động bắt cứ lúc nào.
Đợi khi hắn quav lại, có muốn vào thành cũng là ngàn vạn khó khăn”.
“Ta chi sợ dân chúng sẽ không chịu?” Vi Tán cau mày nói: “Binh sĩ thủ thành nfy đểu đối với Tiêu Bổ Y kính ngưỡng cũng giống như là thần vậy..
“Thì làm được cái rắm gi?” Nguvẻn Vãn Đô tràn đầv khinh, thường, “Nên nhớ, chi cằn chúng ta khống chế đại quân, dán chúng thì có tác dụng cái rắm gì?”
“Nhung..Vi Tản muốn nói lại thòi.
‘Không nhưng nhị gì cảNguvên Văn Đô khoát tay nói: “Vi đại nhân, chúng ta đà muốn làm.
nếu cứ do do dự dự thi tuvệt đối không thể được việc.
Chúng ta hiện tại phải đợi chi là khi Tiêu Bố Y xuất chinh, hắn sau khi rời Đông Đô, tắt cả mọi chuyện đều nẳm trong lòng bàn tay của chúng ta.
Đổng Kỳ Phong.
Độc Cô Cơ nắm quân Vệ phủ có thể khống chế nội thành, chi có một minh Lô Sỡ thì làm sao có thể là đối thủ của bốn người chúng ta? Lõ Sỡ nếu vẫn chấp mê bất ngộ.
thi sẽ tiễn hắn xuống địa ngục là được rồi.
Ngoại thành thì có chút phiền phức, nhưng Quách Văn Ỷ đà sớm mua được Lang tướng thủ Huv An môn.
đến lúc đó Vương Thế Sung sẽ dẫn tinh binh từ ngà đó vào thành, giết Ngụv Chinh cùng đám Lang tướng ủng hộ Tiêu BÓ Y.
thì còn ai bán mạng cho Tiêu Bố Y? Những hàn môn được đề bạt lên kia, đến lúc đó chúng ta cũng một mé lưới hốt gọn.
nhưng đó đều là chuvện mà Vương Thế Sung phải lo lắng.
Hơn nữa chúng ta đă cho Đổng Kỳ Phong mấy lẩn đi tim Tôn Thiếu Phương, cũng không nói rò cái gì, Tiêu Bố Y quá nửa sẽ đối với Tôn Thiếu Phương nổi lên lòng nghi hoặc, đem sự chú V đặt ỡ trên người Tôn Thiếu Phương, chúng ta lại Minh tu sạn đạo.
ám độ trằn thương, thòng qua Hòe mập hạ độc.
đem người trong Tâv Lương Vương phủ một mè lưới bắt hết Đến lúc đó Tiêu Bổ Y cho dù quay lại.
chúng ta sẽ những người kia lên trên tường thàrih, hắn làm sao dám đấu cùng với chúng ta?”
Thở ra một hơi.
Nguvên Văn Đô duỗi hai chân ra, thoải mái nói: “Chờ đi...! Vi đại nhân...!chúng ta hiện tại phải làm chi là chờ đợi...!chờ đợi Tiêu Bố Y xuất chinh!”.