Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 369: 369: Công Thành






Tiêu Bố Y khi nói ra đánh hạ ứiàrih Lạc Khẩu, tràn đầy tự tin.

Hắn biết một điểm là, có lòng tin không nhất định sẽ thắng, nhưng không có lòng tin thì nhất định sẽ thua!
Nhưng như thế nào để sự tự tin cùng sự tự đại tìm được sự cân bằng là rất quan trọng.

Tiêu Bố Y nói mấy câu ùng hộ sĩ khí một cỗ kích tình chờ mong đang làn tràn trong binh sĩ.

Tiêu Tướng quân đã đến...!
Chi là cái tên Tiêu Tướng quân, hôm nay đã có thể so sánh với ba chữ Trương Tu Đà, thậm chí có thể mang đến cho Tùy quân động lực càng lớn hơn.

Tiêu Tướng quân nói hôm nay có thể hạ thành Lạc Khấu, không có ai sẽ hoài nghi, tuy bọn họ đã đárih mấy ngày, hơn nữa xem ra cũng không biết phải đánh bao nhiêu ngày nữa.

Nhưng Tiêu Tướng quân đã đến, hôm nay nhất định thắng!
ở phương xa tiếng bước chân truyền đến.

Trương Trấn Chu đã đi tới chỗ birih sĩ đang tụm lại, thi lễ nói: “Tây Lương Vương giá lâm, hạ quan không có tiệp đóntừxa, vạn lần xin tiiứtọi!”
Tiêu Bố Y lại cười nói: “Trương đại nhân, ta không mời mà tới, phải xin người thứ tội mới đúng! Trương đại nhãn, không biết người chuần bị xong chưa?”
Trương Trển Chu mỉm cười, “Tất cả đã như phân phó cùaTiẻu Tướng quân!”
“Hôm nay phá thành Lạc Khẩu, Không biết Trương đại nhân còn lòng tin không?” Tiêu Bố Y lại hòi.

Trương Tĩán Chu mỉm cười nói: “Thành Lạc Khẩu chỉ là khai vị bữa sáng, Tây Lương Vương có lệnh, hạ quan làm theo”.

Hai người ngôn ngữ nhẹ nhàng, ăn ý trong lòng, Tiêu Bố Y ngảng đầu nhìn sắc trời, lẩm bẳm nói: “Bọn họ cũng có thể đến”.

Trương Trấn Chu cũng không hòi là ai, Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Từ noi này qua Lạc Thủy, đến Thành Lạc Khẩu, cần dùng không nhiều thời gian.

Chỉ là chúng ta công thành, bọn họ sẽ động khói lừa làm hiệu, thinh cầu quân Ngoã Cương ở Lạc Khầu Thương xuất binh trợ giup”.

Trương Trển Chu gật đầu, “Đúng là như thạ bọn họ thàrih thế ý giác hô ứng lẫn nhau, làm cho chúng ta vào thế khó xừ, hôm nay chúng ta lại công Lạc Khẩu, bọn họ tất nhiên sẽ lập lại chiêu cũ”.

“Chúng ta mấy ngày đều đánh, mỗi lần cũng không mãrih liệt, chờ quân Ngoà Cương giao chiến, lại rút về tây Lạc Thủy.

Mấy lần như thế.

quân Ngoã Cương nhiều ít sẽ thiếu đề phòng, lần này xuất binh, bọn họ xuất binh đến Lạc Khẩu.

ít nhất cũng sẽ có thời gian chừng một canh giờ”.

Trương Trán Chu gật đầu nói: “Ai cũng sẽ không tin chúng ta trong một canh giờ có thể công hạ được thảrih Lạc Khẩu, bọn họ một mực vẫn hy vọng dĩ dật đãi lao (lấy nhàn thắng mệt).

Tần Thúc Bảo dụng binh theo chính đạo ra, quả thực là không kém”.

“Theo ta nhắm chừng, chúng ta cẩn ba carih giờ để đárih hạ Lạc Khảu.

Trong lúc đó.

ta không hy vọng có quàn Ngõa Cương đến quấy rầy” Tiêu Bố Y mim cười nói.

Trương Tĩán Chu không chút do dự gật đầu, “Tốt, đã có Tây Lương Vương thân chinh, rất có lòng tin.

Lão phu buông tha cái mạng già này, bộp chăt đường xuất binh cùa chúng, trong ba carih giờ.

sẽ không để cho một tên giặc Ngõa Cương nào tới viện birih Lạc Khẩu được!”.

Tiêu Bố Y thờ nhẹmột hoi nói: “Tạđại nhân!”
Hai người thương nghị đã định, trông thấy sự quyết tuyệt trong mắt lẫn nhau, cũng biết lần công thành này đã không phải là dùng mưu nữa, hôm nay công thành chính là lấy cứng đối cứng, một đòn tất thắng!
“Khởi bẩm đại nhân, phía Tây có đại quân ẩn hiện, cách đây không đến mười dặm!” Có Du địch sứ phi ngựa lại báo.

Trương Trển Chu nhìn về phía Tiêu Bố Y.

árih mắt mang vẻ nghi hoặc.

Tiêu Bố Y cười nói: “Đó là ba nghàn tinh binh ta đã chọn lựa tại Đông Đô, đến trợ giúp Trương đại nhân còng thành”.

Trương Trán Chu gật đầu, “Không biết đại nhân chuản bị khi nào xuất phát?”
“Ngay lúc này’ Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói.

Trong doanh trại không khí hưng phần đã tràn ngập, người nào cũng biết, Tiêu Tướng quân đến nơi này, đại chiến sắp xảy ra.

Trương Trển Chu nghe được mệrih lệnh cùa Tiêu Bố Y, không chút đo dự truyền lệnh xuống: “Xuất binh!”
Tiếng kèn vang lẻn, hoang vắng xa thẳm, núi xa tựa ầồ có tiếng vang lại, lay động lòng người.

Tiếng kèn không ngừng, binh sĩ đã chinh tề ra doanh trại, lập tức bố trận ờ bên ngoài doanh trại.

Tiếng vó ngựa ầm ầm, hai đạo kỵ binh từ trong doarih trại chạy ra.

tạo thàrih hình vòng cung, đã bố trận ờ tnrớc nhất Tùy quân, bảo vệ hai cánh Tùy quân xuất binh.

Những kỵ birih này mặc dù so ra kém hơn hắc giáp kỵ birih cùa Tiêu Bố Y, nhưng kỷ luật nghiêm chỉnh, cũng đầy sát khí
Có lẽ cũng Không có giặc tới xâm phạm, nhung đây đều là quân tinh nhuệ cùa Đại Tùy, ngày thường nghiêm khắc huấn luyện, theo phương phép bình thường mà xuát doanh, hộ vệ tiến hành cẩn thận ti mì.

Từng hàng Tùy birih khôi giáp sáng loáng, đao thương lấp lánh đi về phía trước, đây là đầu mùa đông, không khí đã lạnh, nhưng vẫn không che khuất được chiến ý làiih lạiih cùa Tùy quân.

Tiêu Bố Y đã sớm trò người lẻn ngựa, cầm thương đi ờ trung quân...!thòi tiết giá rét.

mặt ười mới mọc.


trên mặt Lạc Thủy hiện ra sương mù nhè nhẹ.

mông lung, nước sông rét thấu xương, không cần nói cũng biết.

Nhưng cái lạnh cùa Lạc Thùy cũng ngăn không được nhiệt huyết cùa binh sĩ, vó ngụa tung bay, kỵ binh đi troớc giẫm Lạc Thủy mà qua, còn lại bộ binh cũng không chút do dự mà đạp chỗ nông cùa Lạc Thủy đi qua
Tất cả có lẽ cũng không nhanh chóng, nhưng đâu vào đấy.

Mặt trời đã mọc lẻn ờ phương đông, rắc xuống ánh hào quang vàng nhạt, rơi lên trên thệp lạnh, tòa ra ánh sáng nhè nhẹ.

Vân đang nhạt, gió lại lãnh, tay áo tung bay, bước chân chinh tề.

đại quân mêrih mông cuồn cuộn đi về phía trước, không gi địch lại, không gì cản nồi!
Đi sau Tùy binh, là ba nghàn tinh tuyển cùa binh sĩ Đông Đô.

có lẽ đội hình không kịp chinh tề bằng Tùy quân cùa Truơng Trắn Chu, nhưng mỗi người thân thù tráng kiện, lấy một chọi mười, mọi người ánh mắt đều tập trung vào thành Lạc Khẩu ở sườn đông Lạc Thùy.

Thàrih trì đứng vững, coi thường thương sinh linh, nhung tiếng bước chân ầm ằm truyền tới.

thành tri sông, cày cối.

cho dù là mây bay ờ chân trời cũng đều run rẩy lên.

Trương Trấn Chu hiệu lệnh lần nữa, Tùy binh qua sông lập tức chia làm hai đội, một đội do bốn Thiên tướng dẫn đầu, đi theo ba ngàn dũng sĩ cùa Tiêu Bố Y đi về phía thành Lạc Khấu.

Trương Trấn Chu lại dao động soái kỳ, hai đội kỵ binh đi tniớạ hướng về phía đông nam Lạc Khẩu Thương mà đi tới.

Các Tùy birih đi về phía trước chừng mười dặm, chọn một noi địa thế hiểm yếu bố trận.

thuln bài đâm xuống như tường đồng vách sắt.

trường thương đứng vững, giống như rừng cây rậm rạp, cung tiễn thù phân tán ra hai cánh, như diều hâu giương cánh hộ vệ trận cước, kỵ binh thúc ngụa ẩn ờ bên cánh, giống như hồ báo trong rừng sẵn sàng bất cứ lúc nào xuất kích.

Tất cả các binh chùng giao thoa hỗ trợ, phòng bị binh mã đối thủ đột kích.

Trương Trẫn Chu đã trong thời gian ngắn nhất, dựa vào địa thế lập Yền Nguyệt đại trận, chuẩn bị ngăn quàn Ngoã Cương tới cứu viện thàrih Lạc Khẩu.

Truyền lệnh xuống, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn quân, tất cả mọi người nghe được đều là một câu, thề chết ngăn trờ quân Ngoã Cương!
Thề chết ngăn trò quân Ngoã Cương...!tất cà Tùy quàn trong lòng đều nhớ kỹ những lời này, nắm chặt binh khí trong tay, mím chặt môi, yên lặng chờ đợi quàn địch đến.

Trước cơn cuồng phong, bìrih thường đều là sự yên tĩnh dị thường!
Trương Tĩán Chu bố trận xong, quay đầu nhìn vể phía tây nam, chỉ thấy được bụi vàng bay lên.

che khuất cả mặt trời, tiếng kêu kirih thiên động địa, hiểu rằng Tiêu Bố Y đã hạ lệnh còng thành!
Tiêu Bố Y sau khi tới thành Lạc Khẩu, trước Khi Trương Trển Chu bố trận, đà hạ lệnh công thành.

Tiêu Bố Y cảm thấy may mắn một điềm, hắn chỉ huy Tùy quân, đã có một nhóm các quân sự xuất sắc trợ giúp hắn chì huy.

Từ sau khi hắn đến Đông Đô, tất cả chi tiết thật ra đã được định ra nhiều lần.

Mỗi một đường đi nước bước cùa hắn nhìn như tùy ý.

lại đã sớm trải qua lập kế hoạch ti mi.

Thành Lạc Khẩu đương nhiên phải công, nhung vẫn không cấp thiết, nhưng hiện tại, thời cơ đã thàrih thục.

Công kích Lạc Khảu chi là bước đầu tiên cùa kế hoạch tồng tiến công cùa hắn, tuyệt không thể sai sót, vài carih giờ công thành Lạc Khẩu, khẩu khí tuy lớn.

nếu đánh hạ được, tuyệt đối có thể ùng hộ sĩ khí Tùy quân.

Cả thành Lạc Khẩu đều hiện trong đầu cùa Tiêu Bố Y, mô hình cùa thành Lạc Khẩu sớm từ mấy tháng trước đã đưa đến trước bàn cùa Tiêu Bố Y.

Lần này công kích Lạc Khẩu thật ra cũng giống như lần công kích Lê Dương, các phương diện đều đã lo lắng chu đáo.

Lý Tĩnh chẳng những là một nhà quân sự, hơn nữa còn là một nhà phát minh, trước khi công Lê Dương, mô hình chi tiết cùa thành Lẻ Dương sớm đã được tu chinh nhiều lằn, lúc này mới có thể một kích đắc thủ, Tiêu Bố Y trước khi công kích thàrih Lạc Khẩu, bố trí cùa thàrih tri ờ trong lòng hắn đã sáng như gương vậy.

Thàrih Lạc Khấu dù sao cũng không bằng Hồ Lao.

không tírih là cao.

cũng không có Hộ thành hà.

đáiđi cũng đơn giản hơn nhiều.

Thành Lạc Khẩu không mất.

nguyên nhân rất lớn là bời vì Ngõa Cương xuất binh cứu viện kịp thời.

Tiêu Bố Y lệnh cho ba Thiên tướng dẫn hai ngàn Tùy birih công kích ba cửa thàrih đông tay nam, phía bắc gần Lạc Thủy, tiệp cặn Hoàng Hà, quân Ngõa Cương cũng không có chỗ mà chạy!
Bố trí xong.

Tiêu Bố Y truyền lệnh xuống.

“Hôm nay công thàiứụ người vào tharih trước hết trọng thường trăm lượng hoàng kim, gia phong ba cấp! Người nào tự tiện lùi xuống, chém không tha!”
Mệrih lệnh truyền khắp trong quân, ba quân đồi sắc, trong sự khẳn trương xen lẵn sự hưng phấn.

Tiêu Tướng quân tuyệt không nuốt lòi, mọi người đều biết! Tiêu Bố Y tuy là Tây Lương Vương, hôm nay lại thân chinh, càng tạo nên cho mọi người dũng khí vô thượng!
Tiếng trống vừa vang lên, Tùy binh đã chen chúc tiễn lên.


đòng người như nước thùy triều, thoáng qua đã vọt tới dưới thành.

Cung tiễn thù tên dài bắn ra như mưa, hướng lẻn trên đầu thàrih mà trút xuống, thuần bài thù lại bảo vệ cung tiến thủ, để trárih loạn tiễn trên đầu tường thành gây thương tích, sớm có binh sĩ đưa lẽn hơn mười cái thang mây gác lèn đầu tường thành, có binh sĩ không dùng thang mây, chỉ dùng câu liêm mà leo lên, từng hàng Tùy birih giống như dòng suối chảy, từ xa lan tiàn tới, hướng lên đầu tường thành mà tiến lên!
Tiêu Bố Y người trên lưng ngựa, theo dõi động tĩnh trên đầu tường thàrih, như đang có suy nghĩ.

Dưới ánh mặt trời, đò rực một mảng, đen toàn thân hắn bao phù trong một quầng ánh sáng nhu hòa
Tiêu Bố Y dưới árih mặt trời, giống như Định hải thẳn châm.

Tùy quân quay đầu nhìn lại, vẫn có thể trông thấy bóng dáng cùa tướng quân, không khỏi đũng khí tăng cao.

Mắt thấy Tùy quân đã xông lẻn tường thành, trong thàrih tiếng trống vang lên, vô số quân Ngoã Cương đột nhiên xông lên đầu tường, trong lúc nhất thời tên bắn như mưa xuống.

Tùy binh trên thang mây đều rơi xuống, thang mây cũng được đẩy ngược lại.

Cung tiễn thù dưới thành cũng bắn tên ngầẽrih đón, quàn Ngõa Cương cũng roi xuống thành rất nhiều, trong lúc nhất thời trên thành dưới thành, máu chảy thàrih sông!
Tùy quân thế công hơi trì hoãn, nhưng người roi xuống thành chỉ cần không có ngã chết, trứng tên không có mất mạng, cũng sẽ giãy dụa đứng lên, có một Hiệu úy nhổ tên cắm trên vai ra, mơ hồ có thể thấy được xowng trắng, nhưng lại không chút sợ hãi.

phẫn nộ quát: “Các huynh đệ.

Tiêu Tướng quân đang nhìn chúng ta, lui ra phía sau một bước đều là lũ hèn nhat!”
Tùy binh dưới thành ẩm ẩm hường ứng: “Không sai, lui ra phía sau một bước đều là lũ hèn nhát, công!”
Đạp lẻn trên thi thể cùa đồng bạn hoặc cùa kẻ địch, Tùy binh người trước ngà xuống, người sau tiến lẽn, trong lựa chọn sinh từ, không chút nào sợ hãi!
Phòng Huyền Tảo ờ trên đầu tường trông thấy thế công cùa Tùy quân như nước thùy triều, không khỏi âm thẳm kinh hãi, Trương Trấn Chu mấy ngày trước đến đánh, hắn cho rẳng Tiêu Bố Y tri hoãn cũng không lộ diện, Truơng Trấn Chu chỉ là đánh nghi binh.

Tiêu Bố Y am hiểu nhất chính là Minh tu sạn đạo.

ám độ Trần Thương, hắn muốn công, bìrih thường đều không phải như vậy, nhưng lần này, chẳng lẽ là đã là hành động thật sự?
Phòng Huyền Tảo mấy ngày nay vẫn mỏi mệt không chịu nồi, Tùy birih không ngừng đến đánh, tuy có Lạc Khẩu Thương xuất binh cứu viện, nhưng dù sao cũng mệt mòi.

Nhưng Tùy quân lại như là người sắt vậy, cũng không chút nào ù rũ.

Cũng may Tùy quân mấy ngày troớc đây công kích cũng không hung mãnh, Phòng Huyền Tảo trong lúc nhất thời cảm thấy trong đó khẳng định có âm mưu rất lớn! Nhưng Lý Mật từ khi bắt giữ Bùi Nhân Cơ.

vẫn một mực carih giữ ờ Lạc Khẩu Thương.

Phòng Huyền Tảo không cách nào cùng hắn thương lượng.

Vốn Lý Mật từ khi khởi sự đến nay, vẫn cùng ba người Phòng Huyền Tảo.

Vương Bá Đương.

Thái Kiến Đức] quan hệ vỏ cùng tốt.

Ba người theo Lý Mật vào sirih ra tử.

quả thực là lập được không ít công lao.

Nhưng Lý Mật từ khi lẻn làm Ngụy công, lại thiếu đi sự khiêm tốn cùng cung kính trước đây.

biến thành khăng khăng cố chấp.

Phòng Huyền Tảo mấy lằn can gián, Lý Mật đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Mỗi lần nhớ tới điều này, Phỏng Huyền Tào cũng có chút ít buồn vô cớ, đột nhiên nghĩ đến.

mình khuyến Lý Mật buông tha Ngõa Cương.

Bày mưu cho hắn, nhìn như kế sách rất tốt.

nhưng mình nếu là Lý Mật.

có thể buông bỏ Ngõa Cương đã khồ tâm kirih doanh lâu ngày hay không?
Phòng Huyền Tảo không phải Lý Mật.

cho nên hắn cũng không đoán được, cliỉ là nhìn thấy Tùy quàn công kích dũng mãnh hung hãn, gió lạrih qua tai, mơ hồ nghe được ba chữ Tiêu Tướng quân! Phòng Huyền Tào trong lòng khẽ run, thầm nghĩ Tiêu Bố Y tự mình đến công sao.

thành trì này...!có lẽ không thể thù được!
Đưa mắt nhìn về nơi xa, cầi thấy ờ phương xa cờ xí phấp phới, có một kỵ sĩ ờ bên ngoài trận chiến, bên người đi theo mấy người chỉ trò.

Phòng Huyền Tảo trong lòng kinh hoàng, người nọ đúng là Tiêu Bố Y?
‘©ốt khói lừa chưa?” Phòng Huyền Tảo vội hỏi.

Đạo phiNgõa Cương bên cạrih cuống quít nói: “Đã sớm đốt rồi”.

Phòng Huyền Tảo trong lòng an tâm hơn một chút, quay đầu lại trông qua, thấy khói lừa quả thật đã đốt lèn.

khói đen cuồn cuộn bay thẳng lèn trời.

Quay đầu lại nhìn qua.

trông thấy dưới ánh mặt trời, dòng sông ờ phương xa như máu, gần đó giống như máu chảy thành sông.


Phòng Huyền Tào chợt cau mày!
Nhưng trong lúc nhất thờỊ cũng không có ai kịp phản ứng.

clù cảm thấy có lẽ khói lừa đốt lên là được, Tùy quân luôn đánh Lạc Khẩu, nhưng vẫn không có công được.

Cái này giống như luôn hô sói đến, soi lại không đến vậy, quân Ngoã Cương trong lúc nhất thòi đã mất cảnh giác.

Huống chi thời tiết rét lạnh, mọi người đều muốn ở tại Lạc Khẩu Thương cơm no áo ấm, nào có ai muốn đi chém giết liều mạng?
Ngày tháng trước mắt, bọn họ thật ra đã thấy đù rồi, có người cũng bắt đầu tính toán những chuyện cần phải làm vào đầu xuân sang năm.

Khói lùa truyền cảnh báo tuy mau lẹ.

nhưng lại có một nhược điềm trí mạng, đó chính là chi ờ xa quan sát khói lừa, vĩnh viễn không biết người cầu cứu đang lo lắngđến cỡ nào!
Tằn Thúc Bảo khi trông thấy khói lừa truyền cảrih báo, trước tiên triệu tập nhân mã.

hắn trước mắt phụ trách cứu viện thành Lạc Khẩu, Lý Mật mấy ngày này luôn cau mày, lo lo lắng lắng, động cái là tức giận, tất cả mọi người đều run sợ, chỉ sợ đi vào lối cũ cùa đám người Địch Hoằng.

Hiện tại không có ai muốn tranh đoạt vị trí cùng Lý Mật.

nhưng hiện tại cũng không có ai chịu bán mạng như trước đây!
Tẳn Thúc Bảo nhanh chóng triệu tập nhân mã, mới chuần bị xuất phát cứu viện thàrih Lạc Khấu.

Trình Giảo Kim đột nhiên tìm đến.

Tẳn Thúc Bảo cau mày.

trầm giọng hỏi: “Giảo Kim, ngươi tìm ta có chuyện gi?”
Từ sau khi Trương Tu Đà chết, ba ầồ dưới trướng hắn đã sớm tan rã.

Tẳn Thúc Bão cũng biết, giữa hắn cùng Trìrih Giảo Kim đã ngăn cách một Trương tướng quân, rốt cuộc cũng không thể quay lại sự cời mờ trước đây!
Hắn hiểu rõ Trình Giảo Kim nhiều lần đã chù động cùng hắn hòa hảo, nhưng hắn lại không thể, bời vi hắn mỗi lần nhìn thấy Trình Giảo Kim.

đều nhớ tới Trương Tu Đà!
Trừứi Giào Kim vốn muốn nói cái gi, trông thấy Tẳn Thúc Bảo mặt trầm như nước, lời nói đến bên miệng rốt cuộc thay đồi, “Ngươi phải cẩn thận, Tùy quân hiện tại cũng không phải dể đối phó”.

Tẳn Thúc Bảo Khóe miệng lộ ra nụ cười cay đắng, “Tùy quân? Tùy quân..

Trìrih Giảo Kim trên mặt đỏ lên, cũng hiểu rõ ý cùa Tằn Thúc Bão.

bọn họ trước kia chẳng phải cũng là Tùy quân sao? Chi là thế sự biển ảo, thay đồi khôn lường, Tùy quàn cũng có thể biến thành đạo phi, nhưng đạo phi, có thể lại biến thành Tùy quàn hay không?
Có những người, lựa chọn lần đầu chính là cả đời.

nhưng bọn họ còn có thể được lựa chọn lần nữa hay không?
“Ngươi căm thấy...!Ngụy công...!Ngõa Cương là..Trìrih Giảo Kim muốn nói lại thôi.

Tẳn Thúc Bảo không đợi hồi đáp, đã có đạo phi tới bẩm báo, “Tẳn Tướng quân, binh mã đã điềm đù” Tẳn Thúc Bảo không để ý tới Trình Giảo Kim nữa, đã bước nhanh ra khỏi doanh trướng.

Hắn hiểu lõ Trình Giảo Kim đang nhìn mình, nhưng hắn không dám quay đầu lại.

hắn chỉ sợ khi quay đầu lại, trông thấy chính là Trương tướng quân!
Một màn này trước mắt sao giống như đã gặp ờ noi nào rồi? Thằn tầái này cùa Trìrih Giảo Kim giống như đã từng có, là khi ờ Phương Sơn, chi là khi đó mình cũng không có lưu ý mà thôi! Nghĩ tới đây, Tẳn Thúc Bảo trong ngực đau xót, cũng đã trở người lên ngựa, mũi chân điểm nhẹ bụng ngựa, thúc ngụa đi về phía trước
Quân Ngoã Cương đông đảo, lại có chút lười biếng xuất phát, đi giải vây cho thàrih Lạc Khẩu! Nhưng hắn trong phút chốc cũng có hoảng hốt, chỉ là hắn dù sao cũng thân kinh bách chiến, khi đi đến cách thành Lạc Khẩu không xa, trong lòng đột nhiên xuất hiện sự cảnh giác.

Hắn cảm giác phía trước cũng không phải thái bình rihưmấy lần trước!
Chẳng lẽ sự tìrih có biến? Tằn Thúc Bảo tuy có cảnh giác, nhưng không có nghĩ đến đi thông báo cho Lý Mật.

Trên thực tế.

hiện tại Ngõa Cương đã là Ngõa Cương cùa một mình Lý Mật, bọn họ hiện tại cũng không có tâm tình mà kiến nghị...!
Du địch sứ đã sớm phi ngựa đuồi tới, gấp giọng nói: “Khời bẳm tướng quân, phía trước có hơn vạn Tùy quàn bố trận, đã bộp chăt yếu đạo!”
Tẳn Thúc Bảo thét ra lệnh cho kỵ binh giảm tốc độ, bảo vệ hai cánh, quân Ngòa Cương hìrih thành phương trận, cước bộ sàn sạt, cày khô đá nâu ờ phương xa theo đội ngũ tiến lên mà dần dằn lộ ra, cảnh tuợng buồn tẻ cùa mùa đông theo đó mà xuất hiện, còn có sự dàn trải cùa Tùy binh nữa...!
Cờ xí tung bay như nước chảy, thiết thuẫn binh đao thể hiện sự vô tình! ở giữa có một cây đại kỳ đón gió phấp phới, ờ trên rồng bay phượng múa có thêu một chữ Trương rất lớn!
Tằn Thúc Bảo trông thấy, không có sợ hãi, nhưng trong lòng lại đau xót.

ghìm cầặt dây cương.

Hắn đương nhiên hiểu lõ Trương này không phải là Trương kia.

Trương Trấn Chu tuy không kém.

nhưng so với Trương Tu Đà vẫn kém rất nhiều, nhưng đối mặt với Trương Trấn Chu này, trong lòng hắn cũng có sự hoảng sợ.

Hắn không phải là không muốn chiến, mà là khó có thể đối mặt với đại kỳ này, với chữ trương kia!
Thuẫn bài binh mờ ra, giống như đá núi tường thàrih bỗng nhiên bị bả ra một kẽ hờ.

Trương Trấn Chu dưới sự ùng hộ cùabirih sĩ thúc ngựa từ từ đi ra, lớn tiếng nói: “Tẳn Thúc Bảo...!giờ phút này không hàng, còn đợi khi nào?”
Trước thành Lạc Khẩu giờ phút này chém giết đã gần đến lúc thám thiết.

Tùy quàn giết đến đò cả mắt, đạo phi cũng nhưthấ Tùy quân dưới sự tắn công mạnh mẽ.

cũng kích khời sự hung hãn cùa đạo phi Hơn nữa Phòng Huyền Tào chỉ huy có cách, căn cứ vào địa lọi cùa thành trì, Tùy quàn đã hơn mười lần công thành, đều vỏ còng mà lùi!
Nhưng Phòng Huyền Tào tuy chi huy vẫn bình tĩnh, nhưng lại âm thầm kinh hãi, Tùy quân thế công như nước thủy triều, hắn không biết còn có thể kiên trì bao lâu.

cùa thàrih bị cây gỗ lớn đụng đã rạn nứt.

Tuy hắn đã hiệu lệnh đạo phi từ chù cừa thàrih.

Nhưng cừa thành nếu như bị phá, quânNgõa Cương tuyệt đối duy trì không được bao lâu.

Lo lắng nhìn về hướng đông nam, Phòng Huyền Tảo chi đang nghĩ.

Tẳn Thúc Bảo tại sao còn chưa đưa viện birih tới?
Tôn Thiểu Phương trông thấy hai bên chết thảm trọng, âm thẳm kinh hãi, đứng ở bên cạnh Tiêu Bố Y, miệng mấp máy vài cái, rốt cuộc cũng không có lên tiếng.

Tiêu Bố Y cũng đã để ý tới, trầm giọng nói: ‘Thiếu Phương, ngươi muốn ta lui binh sao?”
Tôn Thiếu Phương lắc đầu nói: “Thiếu Phương không dám”.

Tiêu Bố Y nhìn lên đầu tường nói: “Giờ phút này mà lui binh, là thất bại trong gang tấc.

chết cũng là chết vô ích.


Có đôi khi, chết, cũng phải chết cho có ý nghĩa mới đúng”.

Hắn lời vừa dứt, trường thương đã vung lẻn, tiếng trống vang lớn.

Đội quân Đông Đô vẫn ờ cuối cùng được hiệu lệnh, như thủy triều tràn về phía.

Tiêu Bố Y thúc ngựa tiến lên, trong mưa tên mà nhàn nhã giống như tản bộ.

trông thấy Tùy quân đã hơi có vẻ mệt mòi tiết sức.

Tiêu Bố Y hét to lèn: “Binh sĩ Đông Đô.

hôm nay thàrihbạilà ờ lúc này, ta và các ngươi kể vai chiến đấu!” Tiêu Bố Y gầm lớn một tiếng, mặc dù trong thiên quân vạn mã.

nhưng vẫn nghe được rõ ràng, như thanh âm từ trên ười vọng xuống, giống như hoàng chung ngân lớn!
Sau tiếng hô quát, trong trời đất có khoảng khắc tĩnh lặng, Tùy quân quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Bố Y uy phong lẫm lẫm.

không để ý đến an nguy bán thân mà tự thân xuất mã.

hơn nữa đang ờ sau lưng không xa, bỗng nhiên dũng khí ùa tới.

mỗi người đều hô quát tiến lên.

Ba ngàn quân đầy đù sức lực anh đũng tiến lên, trong lúc nhất thời, Tùy binh trên tường thàrih đã như kiến mà ra sức leo lên.

Ba ngàn quân đầy đù sức lực này mỗi người đều được chọn kỹ lưỡng, phi thường cường tráng, tốc độ leo lên tường thành mau lẹ vượt xa so với Tùy binh.

Quân Ngõa Cương trông thấy Tiêu Bố Y đích thân tới.

sắc mặt đều đại biến, lại nhìn thấy thế công cùa Tùy quân càng hung, càng mạnh hơn, càng thêm kịch liệt, không khỏi tim đập thình thịch.

Âm thanh công kích cừa thành liên miên không đứt.

giống như đập vào trong ngực cùa đạo phi, kinh thiên động địa!
Phòng Huyền Tảo nghe được Tiêu Bố Y ầô quát, sắc mặt đại biến, trông thấy Tiêu Bố Y đang trong tẳm tên ờ dưới thành, lệnh kỳ vội vung lên hô quát: “Ai bắn chết Tiêu Bố Y, thường trăm lượng hoàng kim”.

Có đạo phi nghe được, đã giương cung cài tên, hướng về Tiêu Bố Y bắn tới! Tiêu Bố Y võ công cao tuyệt, người trong thiên quàn vạn mã, xem những mũi tên này như ruồi muỗi vậy, khóe miệng mỉm cười, trường thương huy động, đã đem mưa tên đánh rơi ờ trước ngựa.

Tùy birih thấy tướng quân có nguy hiểm, có người đã cầm thuẫn che ở trước mặt Tiêu Bố
Y.

Tiêu Bố Y trầm giọng quát: “Đạo phi Ngõa Cương đã nò mạrih hết đà.

không thể làm gì được ta! Binh sĩĐông Đô, phá thành là ờ lúc này!”
Hắn tiếng vừa dứt, đã vươn tay lấy cung, rút ra bốn mũi tên dài, một tiếng băng vang lẻn, tên dài như điện bắn lên đầu tường.

Tên dài lướt qua, ba gã đạo phì đã bị bắn trúng cồ họng, từ đầu tường cắm đầu rơi xuống, một người khác bị tên nhọn bắn thùng giáp ngực, ngừa mặt lẻn ười mà ngã xuống.

Tùy quàn tuy say sưa kịch chiến, nhưng vẫn xem rõ ràng, không khỏi tirih thằn phấn chấn, có người đã kêu lên.

“Là thản tiễn cùa Tiêu Tướng quân!”
“Tiêu Tướng quân thần tiễn vô địch!” Tùy quân hô quát không đứt.

huyết mạch sôi sục!
Tiêu Bố Y tên dài lại xuất, tiệp tục bắn chết bốn người nữa.

Tùy quân mọi người đều phấn khích, có binh sĩ đã trèo lẻn đầu tường thành, Tiêu Bố Y xuất tên cực nhanh, tên dài liên tiệp bắn ra, chi thoáng qua đã bắn chết hơn mười đạo phi ờ trên đầu tường.

Tên cùa hắn không saitĩật, dày cung vừa vang lên.

nhất định có đạo phi từ đầu tường roi xuống.

Hắn một cung bổn mũi tên, giết nguời cực nhanh.

Đợi khi có một mũi tên bắn lên trên tường thành, băng một tiếng vang lớn, bay thẳng không thấy bóng dáng, đạo phì đều hô lên một tiếng, nhất tề tĩốn sau tường thành, kinh Mi lạnh mình.

Có binh sĩ đã trèo lên đầu tường, Tùy quân hô quát như sấm động, tirih thần đại chấn, chi là đạo phi một lần nữa đứng dậy, loạn tiễn bắn ra, trường thương đâm loạn, một Tùy binh thân trúng một mũi tên, từ trên tường thành dọc theo thang mây mà lăn xuống.

Nhưng vừa mới xuống tới đất.

đã rút tên ra, cắn ờ trong miệng, lại muốn trèo lên trên, đột nhiên có một người giữ lấy tay cùa hắn.

Binh sĩ phẫn nộ quát: “Chớ có quản ta, công thành!”
Đột nhiên phát hiện người cầm tay mình chính là Tiêu Bố Y.

birih sĩ giật mình nãy cà người.

Tiêu Bố Y lại cười to nói: “Hán từ giỏi, ta đưa ngươi lên thành” Hắn tự tay giữ chặt binh sĩ.

giẫm lẻn thang mảy vọt lên nhưbay, Tùy quân đạo phì đều sợ hãi, trong tích tắc trên đầu tường dưới thành đều lặng ngắt như tờ! Chi thấy Tiêu Bố Y mang theo một người giẫm lên thang mây như ngự phong mà đi, trong tiếng hét vang, binh sĩ kia bay lên trời, đã lên đầu tường.

Binh sĩ kia cũng dũng mãnh, tuy như đang ờ trong mộng, vừa đứng vững trên đầu tường, đã sớm rút ra đơn đao.

chém bay một đạo phì Chi là trên đầu tường đạo phi đôgn đảo.

thoáng qua đã hơn mười thanh trường thương đâm tới, binh sĩ trong tiếng gằm lớn.

lại chém chết một nguời, nhưng vai, đùi trong tích tắc đã trúng hai thương, máu chày như suối, vốn tường rằng thoáng qua sẽ chết, nhưng lại thấy ánh đao lóe lên.

trường thương công tới đà đứt đoạn.

Tiêu Bố Y vung đao chặt mâu, lại vung đao lẻn, đạo phì quarih mìrih đều ngừa mặt lên ười mà ngã xuống.

Đạo phi hoảng sợ.

đều lui về phía sau.

trên đầu tường cũng đà hiện lên vô số Tùy binh, ánh dương chiếu khắp, máu đẫm đầu tường, Tiêu Bố Y đơn đao mang theo máu, thế không thể đỡ, phẫn nộ gầm vang: “Giết!”
“Giết..Tùy birih đi theo ầô quát, khí thế như hồng thùy, trong lúc nhất thòi âm thanh chẩn động Lạc Thùy, khí thế lay chuyển Mang Sơn!