Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 341: 341: Loạn Chiến






Phù Bình Cư trong phòng giam đương nhiên không phải là Phù Bùứt Cư, nếu không cũng không đối với Tiêu Bố Y khách khách khí khí
Phù Bình Cư võ công cao cường, sao có thề dễ dàng bị người bóp không thờ nồi? Hoàng Phù Vô Dật khi bất tinh đi, cũng không biết, người mà hắn một lòng muốn bóp chết mặc dù không phải Phù Bình Cư, nhưng cũng là một tên lừa gạt!
Phù Binh Cư đương nhiên là lão Nhị giả trang, Tiêu Bố Y hơi nhíu mày, cân nhắc mỗi một câu mà mới vừa rồi Hoàng Phù Vô Dật đã nói.

Lão Nhị tinh thông Mê hồn thuật, vốn địrih lập tức ra tay ép hòi Hoàng Phù Vô Dật.

Tiêu Bố Y lại không nóng nảy, bời vì hắn đang đợi cơ hội, hắn cảm thấy vào lúc Hoàng Phù Vô Dật cô đơn bất lực nhất, thi cũng là lúc suy yếu nhất đề đầu độc tâm thằn hắn.

không thể nghi ngờ có thể được hiệu quả lớn nhất.

Lão Nhị đối với quan điểm này cũng có chút đồng ý.

hắn thậm chí cảm thấy Tiêu Bố Y trời sinh đã có tiềm chất mê hồn.

Tiêu Bố Y chỉ có thể cười cười, trên thực tế, hắn mặc dù từ từ dung nhập vào cổ đại, nhưng dù sao kiến thức cũng bất phàm, mê hồn cùng thôi miên theo hắn thấy cũng không khác gì nhau mấy.

Mọi người chế định kế hoạch chặt chẽ, trước cho lăo Ngũ làm một tấm mặt nạ Phù Bình Cư.

Điểm ấy thật ra cũng không khó, Phù Bình Cư thoạt nhài bản thân cũng là dịch dung, hơn nữa còn có bức họa tham khảo.

Bất quá muốn có võ công như Phù Bình Cư thi cũng không dễ dàng bắt chước, nhưng dù sao cướp ngục bất quá cũng chi là làm trò.

ngục tốt gì đó đều có người phối họp.

Bọn họ trước đó tại ngọn đèn, trong thức ăn đều đă có bố trí, chù yếu là dùng để mê hoặc tâm thần, sau đó cho lão Nhị giả trang Phù Bình Cư để thấy khẩu cung cùa Hoàng Phù Vô Dật.

Tất cả đều không có một chút lộn xộn, Hoàng Phù Vô Dật đương nhiên sè không nghĩ đến trong chén cơm trắng có trộn lẫn mê dược, mới vừa rồi hắn đích thật là tâm trí thất thường, nhưng nghe hắn nói hồi lâu, đơn giàn chi nói cái gì tên lừa gạt, thiên thưvân vân, thu hoạch không nhiều.

ít nhất bọn họ muốn truy tra Phù Bình Cư ở noị nào.

thi cũng không thu được gi.

Tiêu Bố Y đă sớm hoài nghi Thái Bình đạo ãm thầm giở trò.

hồm nay cũng không ngoài dự liệu.

Nhưng Phù Bình Cư nếu như quả thật là người của Thái Bình đạo, tại sao lại muốn chủ mưu giết hắn, Thái Bình đạo chẳng phải vẫn âm thầm giúp hắn, hôm nay vì sao đối với hắn lại nồi lên sát tâm?
Đối với Thái Binh đạo, Tiêu Bố Y biết càng nhiều, thi mê hoặc lại càng nhiều.

Rất nhiầi lúc, hắn ngẫm lại cũng rất là đau đấu.

Thái Binh đạo giống như u linh vậy, không chỗ nào không có, nhưng cách làm cùa bọn họ rất nhiều, tuy là quỷ dị vô thựờng, nhưng cuối cùng cũng khó thành được gi!
ít nhất ờ trong mắt Tiêu Bố Ỷ, Thái Bình đạo làm việc tuy quỷ kế đa đoan, nhưng lại thiếu kế hoạch lâu dài cùng sự ẹhuần bị thống nhất, cho nên bọn họ trợ giúp thì có thể.

nhưng muốn nói tới đoạt thiên hạ thi còn cách quá xa
Đạo lý nghe ra thì phức tạp, nhưng nếu đơn giản mà nói, thi thiêu hạ là một bùa tiệc lớn, Tiêu Bố Y hắn, đám người Lý Uyên, Lý Mật chính là rau quả thức ăn, người trong Thái Bình đạo chính là dầu mỡ tuơng dấm.

Nếu không có rau quả thức ăn, chỉ bằng vào dầu mờ tương dấm thi tuyệt đối không thể gọi là thức ăn được.

Khi nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y không nhịn được lộ ra nụ cười, lão Nhị nhìn thấy Tiêu Bố Y mỉm cười, khó hiểu hòi: "Tiêu lão Đại, người nghĩ tói gì à?"
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Không có gi, ta nghĩ ngươi nói có thể là sự thật.

Hoàng Phù Vô Dật này thực đã bị người lập mưu lừa gạt, lúc này mới tạo phản, lúc này đây trong lòng thống hận, nhưng đối với Phù Bình Cư, hắn hìrih như cũng không tírih là biết nhiều".

Lão Nhị gật đầu, "Hình như là như vậy".

Tiêu Bố Ylại suy nghĩ.

Thái Bình đạo thật ra ctiírih là nắm bắt lấy lòng tham, dã tâm cùa người ta mà tiến hàrih thôi động.

Dương Huyền Cảm vẫn muốn làm hoàng đế, kết quả bị bọn họ dụ dỗ tạo phàn, Hoàng Phủ Vô Dật cũng lòng tham dâng lên, lúc này mới có thể bị Phù Bình Cư thuyết phục.

Phù Binh Cư lấy lời tiên đoán trong Thiên thư để Hoàng Phủ Vô Dật càng thêm kiên định tin tường, lời tiên đoán trong Thiên thư chính là.

Tiêu Bố Y hắn vào ngày tế ười sẽ chết.

Hoàng Phủ Vô Dật sẽ nắm trong tay Đông Đô xung đế.

Thiên thư ờ trong lòng rất nhiều người vẫn có phân lượng rất nặng, Hoàng Phù Vô Dật đương nhiên cũng không ngoại lệ.


Đột nhiên trong lòng khẽ động, Tiêu Bố Y nhớ lại lúc đầu Dương Đắc Chí có nói qua, phụ thân hắn chính là nghe theo một đạo nhân đầu độc hưng binh làm loạn, sau đó hắn lại thấy đạo nhân này, bày mưu để bức mìrih tạo phản.

Đạo nhân nếu khi đó không chết, như vậy lúc này vẫn còn hiện diện, đạo nhân kia cùng Phù Bìrih Cư có qua lại gì hay không? Dương Đắc Chí nói không làm gi được đạo nhân kia, nói vậy đạo nhân cũng có chút bản lãnh, chẳng lẽ đạo nhân kia chính là Phù Bình Cư sao?
Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y tâm loạn như ma, thờ ra một hoi, để cho bàn thân trấn định lại.

Hắn hiện tại hận không thể lập tức tìm Dương Đắc Chí hỏi một phen, nhưng hắn hiện tại đã không biết Dương Đắc Chí ờ nơi đâu.

Đạo Tín đi tới kinh thành, cũng không có dẫn theo Dương Đắc Chí.

Tiêu Bố Y cũng biết nếu hòi, quá nửa câu trả lời chính là thấy tức không thấy, không thấy tức thấy, cùng với hòa thượng này nói chuyện thật sự so với cùng kè câm điếc nói chuyện còn muốn khó khăn hơn, cho nên cũng không có đi hòi hắn Dương Đắc Chí
Lúc ấy Dương Đắc Chí theo Đạo im vào kinh, có Đạo Tín ờ đó.

bọn họ biết chút ít hành tung cùa Thái Bình đạo, Thái Bình đạò từng cổ động Chu Võ đế diệt phật.

Đạo Tín vì tránh cho thảm sự năm đó tái diễn, cho nên không thề đặt mình bên ngoài chuyện nữa, bắt đầu tích cực trợ giúp mình.

Nếu như traiứl chắp ờ Đàn xã tắc là Đạo Tín cùng Thái Bình đạo âm thầm tranh chấp, thi lần tập kích ớ Lạc Thùy nọ, có phải cũng là hai phái này âm thẳm đấu phép hay không?
Nghĩ tới đây Tiêu Bố Y âm thẳm cau mày.

thầm nghĩ tranh đoạt thiên hạ lúc này thật sự có rất nhiều thế lực âm thẳm thao túng, mục đích đương nhiên chỉ có một, là hy vọng thế lực được nâng đỡ lẻn có thể đại biẻu cho ích lợi lớn nhất của mình, chẳng những môn phiệt, sĩ tộạ thương cồ cùng hoa tộc cạnh tranh lựa chọn, cho dù phật đạo cũng vi tuyên dương quan điểm của mình mà tham dự tiến vào...!
Bất quá lần này hắn cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất hắn biết lời tiên đoán cùa Thiên thư cũng không phải chuẩn xác rihư vậy, cho nên vẫn kiên trì tin tường vào quan điểm của hắn cho tới nay, Thiên thưthật giả khó phân biệt, hơn nữa đại bộ phận đều là giả tạo.

Chỉ bất quá nếu chuyện đă thất bại, Thái Bình đạo tất sẽ kiệt lực giấu diếm, nếu chuyện thành công, Thái Bình đạo sẽ không kiêng nể mà tuyên dương, cho nên tạo thành cho người ngoải một loại ào giác, lời tiên đoán Thiên thư của Thái Binh đạo là tinh chuẩn, nhưng sự thật cũng không phải như là đại đa số người ta tường tượng.

ít nhất Thái Bình đạo rất nhiều chuyện cũng bất lực!
"Tiêu lão Đại, Hoàng Phù Vô Dật này làm sao bây giờ?" Lão Nhị lại hòi.

"Ngươi bỗ hóa trang, cứu tỉnh hắn.

ta sẽ tự minh tới hỗi hắn một chuyện".

Lão Nhị gật đầu, từ trong lòng móc ra một khối màu đen, lớn nhò bằng đốt ngón tay, đặt ở trên ngọn đèn hơ nóng, sau đó đặt ờ trên mũi Hoàng Phù Vô Dật.

"Đây là dược vật làm đằu óc thanh tinh" Lăo Nhị giải thích, đợi chừng một chén trà nhò sau, hắn lấy chén nước lạrih dội lên đầu Hoàng Phù Vô Dật.

Hoàng Phủ Vô Dật rùng mình một cái, chậm rãi mờ hai mắt ra Tiêu Bố Y nhìn thấy hai mắt hắn vô thần, trong lòng khẽ giật mình, "Hoàng Phù Vô Dật...!ngươi có muốn giữ mạng
Hoàng Phủ Vô Dật nhìn Tiêu Bố Y, trong mắt đột nhiên hiện ra ánh sáng kỳ dị.

đột nhiên cất tiếng cười to lên.

"Phù Bìrih Cư.

ngươi muốn cứu ta ra ngoài?" :
Tiêu Bố Y sừng sốt, nhìn thấy hai mắt hắn ánh sáng tan rã, có loại cảm giác không ổn, "Ngươi không nhận biết ta là ai?"
"Ta đương nhiên nhận ra" Hoàng Phù Vô Dật nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi chính là một tên lừa gạt! Thiên thư mà ngươi nói con mẹ nó đều là rắm thối".

"Vậy ngươi là ai?" Tiêu Bố Y thờ dài một .hoi.

Hoàng Phù Vô Dật nghe được vấn đề này, lại cau mày khổ sờ suy nghĩ, đột nhiên lại đem đầu đùng sức đập vào tường.

Lãó Nhị giật mình, muốn đi lôi kéo, lại bị Tiêu Bố Y giơ tay ngăn.

Hoàng Phù Vô Dật đập đến chày máu đầu, rốt cuộc quay đầu lại, một vòi máu tươi từ trong tóc chảy ra, thần sắc rất lậ quỷ dị.

"Trầm là thiên từ, các ngươi thấy trẫm, sao lại không quỳ xuống?"
Thanh âm của Hoàng Phù Vô Dật ở trong lao ngục tũứi lặng có vẻ dị thường âm u khùng bố, lão Nhị thấy thế có chút hoàng sợ, áp thấp thanh âm nói: "Tiêu lão Đại, hắn hìrih như...!
"Lớn mật" Hoàng Phù Vô Dật tức giận quát: "Ngươi là người phương nào, dám nói như thế với Trẫm, người đâu mau tói, đem người này kéo ra ngoài chém".

Tiêu Bố Y nờ nụ cười, "Vâng, vi thần cũng nên đem hắn kéo ra ngoài chém".

Hoàng Phù Vô Dật lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu nói: "Ngươi tốt lắm, đối với Trầm rất là trung tâm.

Ngươi tên là gi, Trẫm muốn phong quan cho ngươi".

"Vi thần là Phù Bình Cư" Tiêu Bố Y trầm giọng nói
"Phù Bình Cư?" Hoàng Phủ Vô Dật gật đầu, thần sắc lạnh nhạt, hoàn toàn quên đi tên của kè lừa gạt này, "Tốt, Trẫm nhớ kỹ, Trầm cũng nên bảo cho Lại bộ Ngưu Hoằng đại nhân gia phong chức quan cho ngươi".

Tiêu Bố Y sau khi nghe được cái tên Ngưu Hoằng, thi xoay người đi ra.

Ngưu Hoằng đích thực là Lại bộ Thượng thư, nhưng sớm đã chết nhiều năm.


lúc này một mình Hoàng Phù Vô Dật như là u linh, nói những chuyện không đâu.

Lão Nhị đi sát theo sau, thanh âm phẫn nộ của Hoàng Phù Vô Dật lại từ phía sau truyền tới, "Ngươi còn chua có tạ ơn, nô tài chết tiệ, sao dám đối với Trẫm vô lễ như thế!"
Một tiếng loảng xoảng vang lớn, cánh cùa sắt cắt ngang tiếng la hét cùa Hoàng Phủ Vô Dật, Tiêu Bố Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lão Nhị lo lắng nói: "Tiêu lão Đại, ta không biết sẽ có kết quả này".

Tiêu Bố Y vỗ vỗ vai hắn, lắc đầu nói: "Chuyện không liên quạn đến ngươi, kết quả này đối với Hoàng Phù Vô Dật mà nói, cũng xem như là một kết quả không tệ!"
Hám Lăng tình dậy, tâm tình rất khó chịu, xương ngực hắn bị La Sĩ Tín đánh gãy, cũng may thể chất cùa hắn to khỏe như trâu, nên còn có thể hành động tự nhiên.

Hắn dậy là bời vì tiếng đinh đinh đang đang đánh thức, trong mơ mà vẫn bị La Sĩ Tín không ngừng đuồi giết, điều này làm cho hắn rời giường đà ngập tràn lừa giận, "Đồ rùa con nào đang ầm ĩ đó?"
Sớm có đạo phi đến bầm báo, "Hồi tướng quân, đại quân của Bùi Hàrih Quảng đang lập trại cách đây không xa".

Bọn họ đã đárih tới đây chưa?1 Hám Lăng hít vào một hơi khí lạnh.

"Không có, là mấy tiăm người đang hạ trại".

"La Sĩ Tín đâu?" Hám Lăng hỗi.

"La tướng quân không thấy đâu cà" Đạo phi trả lòi: "Chúng ta tìm khắp doanh trại cũng không có tìm được hàrih tung của La tướng quàn, Tây Môn tướng quàn...!đang đến".

Tây Môn Quân Nghi đã vội vã xốc màn truớng lên đi vào, gấp giọng nói: "Hám tướng quàn, đại sự không ồn, không tìm thấy La tướng quân.

Bùi Hành Quảng cho người hạ trại ở phía trước chúng ta, rốt cuộc xử lý ra sao.

xin nharih chóng định đoạt".

Hám Lăng vừa vui vừa buồn, vui chính là La Sĩ TÚI đã nghe lòi mà quay về Lịch Dương, đợi khi trờ về Lịch Dương, hắn muốn thu thập thế nào cũng được.

Ưu sầu chính là, đại quân Bùi Hành Quàng sao nharih như vậy lại tới tẩn công, thật ra cũng là chuyện ngoài dự tính.

"Ra xem một chút" Hám Lăng hít vào một hơi, cảm giác ngực còn có chút khó chịu, đợi khi cùng Tây Môn Quân Nghi ra ngoài doanh trướng, mới phát hiện xa xa có mấy trăm binh sĩ đang bận rộn không ngừng an doanh hạ trại, còn có mấy người ngồi trên lưng ngựa, ở trên một gò núi hướng về phía doanh trại noi này mà chỉ chỉ trỗ trò.

Hám Lăng đột nhiêu giận dữ nói: "Những kẻ này thật sự quá mức kiêu ngạo, chẳng lẽ xem chúng ta như không có gi sao? Tây Môn tuớng quân, chúng ta điềm chút nhân mà đáỉửL ra ngoài, đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy!"
Tây Môn Quân Nghi chần chờ nói: "Hám tướng quân, như ta thấy, rất là không ồn.

La tướng quân hiểu sâu sắc phép an doanh hạ trại, chúng ta cố thù doanh trại, nói vậy bọn họ cũng không dám tới đánh.

La tướng quân nếu đã quay về Lịch Dương, không biết có đối với người phân...!nhắc nhờ gi không?"
Hám Lăng oán khí tối hôm qua bộc phát ra.

"Ngơoi nói ta không bằng hẳn sao?"
Tây Môn Quân Nghi im lặng, một hồi lâu mới nói: "Bùi Hành Quảng nếu đã đến công, chúng ta nơi này cách yếu đạo Thước Đầu trấn hơn ba mươi dặm, không bằng bò qua nơi này, trở về cố thù Thước Đầu trấn là tốt nhất".

Hám Lăng làm sao mà chịủ nghe, đám nghĩa từ bọn họ thật ra đối với La Sĩ Tín sớm đà không phục.

La Sĩ Tín mới đến, đã đoạt đi tất cả danh tiếng cùa hắn, hắn lần này đến đây, chính là muốn đoạt lại thứ vốn thuộc về mình.

La Sĩ Tín vừa đi, cho dù cũng không có nói lại gì, nhưng La Sĩ Tín nếu dám rời Thước Đẳu trấn ngoài ba mươi dặm mà an doanh, hắn nếu lui về nhưrùa rụt đầu, vậy hắn làm sao có thể chịu được?
"Điểm binh xuất kích, nơi này ta lớn nhất" Hám Lăng phân phó không cho phép tranh
Tây Môn Quân Nghi bất đắc dĩ.

khôngthểlàm gì khác hơn là điểm binh.

Hám Lăng dẫn mấy ngàn người bày trận, không đợi đội hình tề chinh đã xông trước mà đánh ra ngoài, binh sĩ ờ phương xa thấy thế, vội vàng lui lại, Hám Lăng nào đồng ý dừng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đuổi giết vài dặm.

Đột nhiên một hồi trống vang lẽn, ờ hai cánh xông ra hai đội binh mã, đà chận lại đường lui cùa Hám Lăng, ở phía trước chợt vọt tới một đội thiểt kỵ như cuồng phong bạo vũ, khí thế hung hãn, vó ngựa đạp tới, đất rung núi chuyển.

Tướng cầm đầu tay cầm sóc, đại kỳ phía sau đón gió vù vù, ở giữa viết một chữ Bùi rất lớn!
Bùi Hành Quảng đã tự mìrih dẫn birih xuất kích!
Hám Lăng thấy thế kinh hãi, kỵ binh cùa đối phương khí thế hung hãn, không thể đón đỡ, ba đường đánh tới, hắn đă sớm rối loạn phàn tắc.

không đợi kỵ binh đối phưong đánh tói, đã sớm lệnh cho thù hạ lui về, chuẩn bị quay về doanh trại mà thù vững.

Vô luận hắn không phục La Sĩ Tín như thế nào, thì hắn vẫn luôn biết.

La Sĩ Tín rất hiểu phép hạ trại, bằng vào doarih trại, hắn còn có thề cùng thiết kỵ cua Bùi Hành Quảng mà đối kháng.


Nhưng Bùi Hành Quảng nếu đã dụ hắn đi ra, thì sao mà chịu để cho hắn tiở về? Hai lộ kỵ binh hai cárih đã sớm cắt đứt đường lui của Hám Lăng.

Hám Lăng tà xung hữu đột.

nhưng cũng không thể quay về, mắt thấy đại quân Bùi Hành Quảng đã đánh đến.

không khòi bò qua ý nghĩ quay về doatửt trại trong đầu mà chạy trốn.

Chù tướng đă bò trọn, các đạo phi sớm đã không còn đấu chí, không tự chủ được mà chạy trốn theo.

Bùi Hành Quảng lập tức phân binh, một đường đuồi giết xuống, đường khác đem binh sĩ vây công doanh trại.

Tây Môn Quân Nghi ờ trong doanh trại nhìn thấy Hám Lăng đại bại, do dự có nên xuất binh cứu viện hay không, nhưng lại vẫn muốn cố thù doanh trại Hắn vốn không phải là tướng tài gi, trong khi do dự, thi đã sớm bị Bùi Hành Quảng bao vây doanh trại, thi lại càng không dám ra.

Bùi Hành Quàng cũng không tấn công, mà tự mình dẫn kỵ binh trực tiệp nhằm hướng đông mà xông tới, nơi đó đúng là Thược Đầu trấn.

Tây Môn Quàn Nghi kinh hãi, nhìn thấy phía đông tiếng vó ngựa ẩm ầm, tiếng la hét rang trời, biết dưới thế công kích như cuồng phong cùa Bùi Hành Quảng.

Thước Đằu trấn chưa chắc đã thù được, người ợ đó lại càng ngay cả tụ thân mình còn lo chưa xong.

Cái này cũng không phải là La Sĩ Tín thất sách, mà phải biết rằng La Sĩ Tín ờ đây, Bùi Hành Quàng tuyệt đối không đám dễ dàng vòng qua trại mà tập kích, không đề phòng đường lui.

Nhung La Sĩ Tín vừa đi, Hám Lăng bại trốn, các phi đạo nhìn thấy đại quân cùa địch uy thế như vậy, làm sao mà có dũng khí ròi doanh trại cứu viện?
Tây Môn Quân Nghi lần này không do dự nữa, lập tức điểm nhân mã, hạ lệnh rời trại công kích, lấy phương hướng là phía nam.

Quân địch ba mặt, chỉ để lại lỗ hồng phía nam, hắn lúc này thật sự nếu không chạy trốn.

Bùi Hành Quảng đánh hạ Thước Đẩu trấn xong, nơi này đã là một tòa cô doanh, không có luong thực, cũng không ai giúp, chẳng phải là ngồi đợi chết sao!
Hắn dẫn binh đánh ra, thằn kỳ là cũng không có bị vây nhiều lắm, chỉ vì Bùi Hành Quàng muốn đem toàn lực phá Thước Đầu trấn, lưu lại phía nam cho Tày Môn Quân Nghi chạy trốn, nếu không để cho liều chết đánh một trận, thì minh cũng bất lợi.

Tây Môn Quân Nghi đúng như dự kiến bỗ qua doanh trại, không dám quay về Thước Đầu trấn, trực tiệp chạy tiốn về hướng nam, chuẩn bị đi đường vòng quay về Lịch Dương, trong khi giục ngựa chạy như điên thì vẫn nghe được từng trận tiếng trống, cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, chỉ thấy được ờ phía Thước Đầu trấn tiếng chém giết kinh thiên động địa, khói lửa bốc cao, che cả mặt trời!
Tiêu Bố Y đang ở trong nội sảrih Đại Hưng điện, trong vòng một ngày liên tiệp nhận ba đạo quàn tình.

Từ sau khi hắn được gia phong Lương Quốc Công, vẫn ở trong nội thành làm việc, nhân thủ liên can cũng đã vào nội thàrih.

Việt vương vốn định đem Long Quang điện tặng cho Tiêu Bố Y để xừ lý công vụ, Tiêu Bố Y lại từ chối, chỉ ờ Đại Hưng điện xừ lý công sự.

Ba đạo quân tình đến từ Sơn Tây, Thước Đầu trấn cùng Hắc Thạch gần trong gang tấc, quân tìrih có vui có buồn.

Hắn hiện tại nắm giữ căn bản Kinh Tương, chiếm có Đông Đô, ngắm nhìn thiên hạ, thế lực có thể nói là không thua gi Lý Mật, anh hùng kiêu hùng trong thiên hạ đều chỉ có thể mặt mà nhìn.

Tất cả mọi người đều đoán kết quả quyết đấu cùa hai người, điểu này thậm chí sẽ ảnh hường thiên hạ kế tiệp sẽ phân cắt như thế nào!
Một người là Bồ Sơn Công Lý Mật Ngõa Cương thâm căn cố đế, tự xưng bá chủ Trung Nguyên tọa trấn; một người là Tiêu Bố Y thanh danh lên cao, trong mắt mọi người là đánh đâu thắng đó, Lý Mật hùng cứ Ngòa Cương, cấp cho Đại Tùy một kích trí mạng nhất, túc trí đã mưu.

Tiêu Bố Y đánh khắp hai bờ sông Hoàng Hà Trường Giang, quần đạo Trung Nguyên đã tiệp xúc rất nhiều, nhưng ít khi gặp địch thù.

Hai người này quyết đấu đúng là kinh thiên động địa, làm cho mọi người đề ý.

.Nhưng nỗi khổ trong đó chỉ có ờ trong đó mói biết được, trong khi hai người bọn họ toàn lực tranh đoạt bá quyền ở khu vực giữa, thi các thế lực còn lại cũng đang điên cụồng đoạt chiếm mờ rộng địa bàn, tích lũy thế lực, chỉ còn chờ cùng người thắng trong hai ngưởi đánh một trận.

Thiên hạ luôn luôn không cộ đạo lý cho không, muốn lấy tầì chi có thể đánh mà có!
Tiêu Bố Y đương nhiên cũng tinh táo biết điểm ấy.

hắn một chút cũng không dám khinh thường, hẳn biết, cho dù đánh bại Lý Mật, thi gian khổ cùng tranh đấu còn hem nữa vẫn đang chờ hắn.
Quân tình từ Sơn Tây tới nói, Tước Thử cốc trời rốt cuộc đã đình chi mưa, điều này vốn là chuyện nhò.

nhưng đối với đại quân Lý Uyên mà nói lại là tin tức tốt bằng trời, bọn họ rốt cuộc đã có thể phoi nắng giáp trụ đã có chút mốc meo.

sau đó tẩy đi bùn đất dưới đế hài mà xuất binh khiêu chiến.

T ống Lão Sinh bần hàn lập nghiệp, trong triầi không người nào chống lưng, chl sợ cố thù không ra sẽ khiến cho triều đình nghi kỵ, lúc này mới xuất binh đánh một trận.

Lý Uyên lão mưu thâm tính, biết đây là cơ hội ngàn năm một thuờ, cố ý yếu thế lui ra phía sau, Tống Lão Sinh thuận thế đánh đuổi, nhưng lại không ngờ Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân phân hai cánh bao vây đường lui cùa Tống Lão Sinh.

Lý Uyên sớm đă có phục binh đánh ngược lại, từ ba phía trùng kích đánh cho Tống Lão Sinh đại bại Tống Lào Sirih một đường trốn về, cừa thành lại đã đóng, vốn muốn muốn leo dây lên tường, lại bị loạn quân giết chết.

Lý Uyên hiệu lệnh công thảnh, Tùy quân mất chù tướng, không lòng dạ nào phòng thù, bị Lý Uyên một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà đoạt lấy Hoắc Ấp, đả thông thông đạo Tước Thử cốc.

Hiện nay quân Lý gia quân tâm đại chấn, đă qua Tước Thừ cốc vào Giáng quận.

Giáng quận cũng không có ngăn trở gì lớn.

Lý Uyên đã binh bức Hà Đông!
Tiêu Bố Y khi nhìn thấy phần quân tình này, tuy không ngoài dự liệu, nhưng vẫn khè nhíu mày.

Ván cờ thiên hạ, có lấy có bò, hắn dù sao cũng không phải siêu nhân, không thề toàn bộ đều nắm trong tay hắn.

có thể lấy được thàrih tựu nầư hôm nay đã là không tệ.

Đối với Quan Trung hắn cũng bất lực, lúc này hắn phải lấy chống lại Lý Mật là việc chính.


Phần quân tìrih thứ hai cùng phần trước có chút cùng loại, nhưng lại làm cho Tiêu Bố Y có chút cao hứng.

Đó chính là Bùi Hành Quảng đã công phá Thước Đầu trấn! Hiện nay Bùi Hành Quảng tạm thời án binh bất động, Đỗ Phục Uy đà phái Phụ Công đến giảng hòa Nếu như nói Lý Uyên đánh hạ Hoắc Ắp là đả thông đường nam hạ, thi Bùi Hành Quảng lấy Thước Đầu trấn cũng là quét sạch trờ ngại để đông tiến!
Kế ly gián mà Đỗ Như Hối định ra đã có hiệu quả, Đỗ Phục Uy mặc dù được La Sĩ Tín, nhưng lại bức La Sĩ Tín đi, hiện nay La Sĩ Tín không biết tung tích, Bùi Hành Quảng sau khi nhận được tin tức cơ hồ không chút do dự mà dụ địch xuất chiến, Hám Lăng không chịu nồi sự khiêu kỉúcb, rời doanh đánh một trận, Bùi Hành Quảng đoạn đương lui đánh ngược lại, đánh cho Hám Lăng đại bại, sau đó thừa thế đánh tới công hãm Thựớc Đầu trấn.

Bùi Hành Quảng cùng Lý Uyên kế sách dùng để tấn công địch đều tương tự nhau, đều là nắm lấy nhược điểm của đối thù mà xuất chiến, cũng đã lấy được thắng lợi trong dự tính.

Đạo quân tình thứ ba lại đến từ chỗ Vương Thế Sung, Vương Thế Sung đóng quân Hắc Thạch, cùng Lý Mật lần đầu giao phong, đại bại mà về!
Vương Thế Sung trú lâu tại Hắc Thạch, cùng Lý Mật Ngõa Cương cách sông mà nhìn, rốt cuộc đã kềm chế không được, cầu động xuất kích.

Hắn qua Lạc Thùy lập trận, Lý Mật lấy Đan Hùng Tín, Vương Bá Đương hai ngữời đối trận.

Vương Thế Sung cũng không phải là hạng người chi có hư danh, dễ dàng đánh bại hai người này, cũng không thùa dịp thắng tới lấy Lạc Khẩu Thương, mà là công Nguy ệt thành ở góc tây bắc Lạc Khẳu.

Chiêu này rất ngoài dự liệu, nhưng lại họp tình hợp lý.

Bời vì hiện nay Lạc Khẳu Thương sớm đă không phải là Lạc Khẳu Thương năm đó, mà là mệnh mạch cùa Ngòa Cương, Lý Mật từ ngày đầu tiên đánh đuợc Lạc Khẩu Thương đã bắt đầu phái người không ngừng gia cố, phương viên bốn mươi xung quarih Lạc Khẩu Thương đã biến thảnh một tòa đại thảnh, binh thù không dưới mười vạn!
Vương Thế Sung muốn lấy Lạc Khẩu Thương thi quá khó khăn, nên chuần bị lấy Nguyệt thành trước, hắn nếu sau Khi đánh hạ Nguyệt thành, có thể bằng vào thành và trại mà cùng Ngõa Cưong đối kháng, tiến thêm một bước công kích Lạc Khẳu Thương.

Nhưng Nguyệt thành vội vàng khó hạ.

Lý Mật lại phái Tần Thúc Bảo, Trình Giào Kim hai người vượt qua Lạc Thủy phản công đại bản doarih của Vương Thế Sung tại Hắc Thạch! Vương Thế Sung kinh nghiệm chiến trận phong phú, làm sao mà không phòng bị.

nhưng Tằn, Trình hai người dù sao cũng thân kinh bách chiến, thế công mãnh liệt như nước thủy triều, đám người Vương Biện tuy có chuẩn bị thù vững đại doanh, nhưng lại chống cự không nồi, trong vòng nùa ngày liên tục đốt sáu lần phogn hỏa cấp báo.

Vương Thể Sung bị thúc dục tàm hoảng, lại thấy Nguyệt thành khó có thể đánh hạ, bất đắc dĩ phải quay về, không ngờ lại bị Lý Mật phục quân, thua trận mà quay về.

Vương Thế Sung bị thua, vừa lúc gặp quân Hoài Nam chạy tới.

tinh thần đại chấn, nhung lại thiếu lương thảo, nên mới hướng Đông Đô xin lương.

Lúc này sự quan trọng cùa Hồi Lạc Thương đă hiện ra,nếu không có Hồi Lạc Thương noi tay, quân dân Đông Đô đă sớm tán.

Vương Thế Sung Hắc Thạch bị thua, triều đình khiệp sợ, Việt vuơng tuy đã đem toàn bộ quyền lợi giao cho Tiêu Bố Y, nhưng cũng phái người hòi Tiêu Bố Y có kế nào để giải quyết chuyện này? Bách quan Đông Đô trong lúc nhất thời lòng nguời hoảng sợ, thầm nghĩ Vương Thế Sung vẫn là bách chiến bách thắng, lần này đã nếm mùi thất bại trong tay Lý Mật.

chẳng lẽ thật sự không người nào có thể khắc chế Lý Mật?
Sau khi biết được tin tức này, Tiêu Bố Y thật lâu không nói gi, đầu tiên hắn phát hiện Tần Thúc Bào cũng đã quy thuận Lý Mật.

tiệp theo đối với Vương Thế Sung này, hắn đích xác cũng rất là đau đầu.

Vương Thế Sung đích thực là một lĩnh quân có tài, nhưng lại cũng rất có dă tâm, tuyệt đối sẽ không thần phục hắn, bời vì Vương Thế Sung cũng muốn làm hoàng đế, sao lại chịu nhường cho hắn?
Vương Thế Sung tiến công Ngõa Cưong.

nhìn nhưđối với Đông Đô trung tâm, nhưng lại ần hàm dụng ý khác, Tiêu Bố Y sao mà không biết, đẩu tiên Vương Thế Sung căn cơ không ổn, lại bị Tiêu Bố Y đoạt tiên cơ, hắn chi hy vọng có thề thất bại Lý Mật để tranh thù tranh đoạt lợi thế ờ Đông Đô.

hôm nay bại trận, là vì bào tồn thực lực.

quá nửa sè không chù động xuất kích nữa.

Nhìn văn án nhưnúi trước mắt, Tiêu Bố Y cũng rất là đau đầu, khó có thể xừ lý.

Nếu nói về dẫn birih chiển tranh thì hắn còn cồ tiiể đảm nhiệm, nhưng nếu nói xừ lý công văn, hắn một chút cũng không thông.

Mấy năm nay hắn toàn bị tình thế áp bức mà học, trước học võ công, sau khi học lĩnh quân, hôm nay lại phải học trị qụốc, cái nào thật ra cũng đều cực kỳ gian nan, sự khó khăn tôi luyện khiến cho hẳn rất nhanh trường thành, nhưng hiện tại mới thật sự cảm nhận được sự mệt nhọc trị quốc của Dương Quảng.

Hiện tại hắn cấp thiết cẩn Ngụy Chinh đến đây hỗ trợ, bất quá lúc này cũng còn phải dùng nhân mã vốn có cùa Đông Đô mà duy tri
Biẻn Bức vội vã tiễn vào.

"Tướng quàn, bách quan đă đến, xin mòi tướng quân ra gặp" Biển Bức mặc quan phục vào, trông cũng rất có bộ dáng, Tiêu Bố Y thấy thế mỉm cười.

Biển Bức nhiều ít có chút đỗ mặt, "Tướng quân, thật ra ta không muốn mặc.

nhưng các huynh đệ cũng như vậy...!ta lại một chút cũng không giống" Thi ra Tiêu Bố Y sau khi được gia phong Lương Quốc Công, cũng không tự lập cái gi, cho tới nay vẫn không có động tĩnh.

Bất quá hắn trước cho năm huynh đệ Biền Bức gia phong làm thân vệ, cũng xem như là thưởng cho năm huynh đệ.

Năm người vốn là người trong thảo màng, lúc này bỗng nhiên được phong quan, trong hưng phấn ít nhiều ít cũng có chút không được tự nhiên.

"Ta nói ngươi làm được thi làm, không được thi cũng phổi làm" Tiêu Bố Y đứng dậy ra nội sảrih, thẳng đến Đại Hưng điện, chỉ thấy được một đánh người đông đen, cơ hồ sắp xệp ra tới ngoải điện, có cung nhân cao giọng hô: "Lương Quốc Công đến..

Bách quan thi lễ nói: "Tham kiến Lương Quốc Công".

Tiêu Bố Y chậm rãi đi lên đài cao.

vững vàng nầư núi ngồi xuống, khoát tay nói: "Miễn
lễ".

Thân ờ tại cao vị, nhìn thấy bách quan thi lễ, bỗng nhiên có một khắc hoảng hốt.

khi quay đẳu nhìn lại, trong lúc nhất thời cảm khái vạn nghàn, như trong giấc mộng vậy....