Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 25: 25: Hợp Pháp Kinh Doanh






Nhìn thấy Bùi Minh Thúy như làn khói thoáng cái đã không thấy, trong đại sảnh chỉ còn bốn người nhìn nhau, không biết nên thế nào.
Cao Sĩ Thanh cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới nói: "Bùi tiểu thư trước nay vẫn như thế, lời của nàng…"
"Chúng ta sẽ không để ở trong lòng" Thấy Bùi Minh Thúy hành động ào ào như vậy, Tiêu Bố Y khó mà tưởng tượng đây là chủ sự của Bùi Gia thương đội nổi tiếng.
"Ngươi phải để ở trong lòng mới được" Cao Sĩ Thanh chậm rãi nói từng từ một: "Nàng tuy có vẻ tùy ý, nhưng lời nói ra đều như đinh đóng cột, không thể sửa đổi.

Chẳng qua vấn đề hoa hồng, thỉnh Tiêu huynh đệ tốt nhất là không nói ra ngoài, nhưng chuyện Bùi tiểu thư đáp ứng cho ngươi, Cao Sĩ Thanh ta nhất định sẽ dốc hết sức mà làm".
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, lúc này mới biết được Bùi Minh Thúy hứa, chỉ là đối với một mình hắn mà thôi.
"Ta biết các vị có thể có vài phần nghi hoặc," Cao Sĩ Thanh cười nói: "Thậm chí có thể còn nghĩ chúng ta tìm cách bắt các ngươi lại, sau đó đem các ngươi bán cho ngoại vực?"
Ba người thật ra thực có ý niệm này trong đầu, nghe Cao Sĩ Thanh nói ngược lại cũng có chút ngượng ngùng, đều nói không có ý nghĩ này.
"Nói thật với các ngươi, Bùi Gia thương đội thành lập chẳng qua mới chỉ được vài năm" Cao Sĩ Thanh thành khẩn nói: "Còn Thiên Mậu cũng đã là thâm căn cố đế, rất khó lay động, thế nhân chỉ biết có Thiên Mậu, chứ không biết đến Bùi Gia thương đội.

Tiểu thư nhà chúng ta từ khi quản lý Bùi Gia thương đội, đã nghĩ phải nhanh chóng phá vỡ cục diện này, vượt qua Thiên Mậu tự cao tự đại kia, cho nên tiểu thư nhà chúng ta mấy ngày trước đã quy định, chỉ cần là thương nhân Thiên Mậu không cần, Bùi Gia thương đội chúng ta nhất định phải mượn sức".
"Ta có thể hỏi một vấn đề hay không?" Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi.
"Tiêu huynh đệ cứ nói đi" Cao Sĩ Thanh đối với Tiêu Bố Y cũng không chút ngạo mạn, thậm chí có thể nói là nhiệt tình.

"Ta biết hỏi thế này có chút không ổn, nhưng ta thực muốn biết, ngoại trừ ba người chúng ta, còn có ai cũng như vậy tiến vào Bùi Gia thương đội không?"
Cao Sĩ Thanh sắc mặt có chút bất đắc dĩ, "Thật ra trước các ngươi, chúng ta cũng đã tìm ba nhà".
"Kết quả?" Tiêu Bố Y trong lòng đã cảm thấy đỡ hơn, ít nhất cũng có ba nhà giống mình.
"Kết quả một nhà cũng không thành" Cao Sĩ Thanh cũng thành thật trả lời.
"Vì cái gì?" Tiêu Bố Y ngẩn ra.
"Bởi vì cách mà Bùi tiểu thư nói chuyện, đã dọa ba nhà kia chạy mất.

Thật ra ngươi chịu đáp ứng, ta cũng có chút bất ngờ" Cao Sĩ Thanh thản nhiên nói: "Thế nhân cũng rất thông minh, đều cảm thấy không có chuyện bánh tự nhiên rớt từ trên trời xuống đầu mình, cho nên ngươi mới có phần ăn".
Tiêu Bố Y có chút cười khổ, không biết Cao Sĩ Thanh nói như thế, là nói mình may mắn, hay là nói mình không đủ thông minh.
***
Mấy ngày nay, Tiêu Bố Y có cảm giác như là dòng nước chảy vậy.
Hắn không ngừng bị gây sức ép phải bận rộn, nhưng lại không có hiệu quả rõ ràng gì.
Tuy cảm thấy Cao Sĩ Thanh nói cũng có lý có tình, nhưng Tiêu Bố Y vẫn cảm thấy hắn vẫn còn dấu diếm điều gì đó.

Nơi này có bẫy sao? Hắn cũng không dám khẳng định.

Nhưng dù sao cũng không quan trọng, hắn đi làm ăn chứ không phải là đi điều tra chi tiết của người khác, nếu không xuất hiện bất trắc gì thì hắn cũng không muốn quản nhiều.
Bùi Đại tiểu thư xem ra tuy vội vội vàng vàng, nhưng Cao Sĩ Thanh làm việc thì rất kín kẽ, một giọt nước cũng không lọt.
Ngày hôm sau, Cao Sĩ Thanh dẫn Tiêu Bố Y đi làm quen với quy củ của Bùi Gia thương đội, quy củ đương nhiên đều là quy củ bình thường, nhưng Tiêu Bố Y cũng chưa bao giờ nghe qua.
Hắn sau khi nghe Cao Sĩ Thanh giải thích, mới phát hiện ý tưởng trước kia đích xác có chút khờ dại.
Tùy triều đối với việc buôn bán quản lý cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cần buôn lậu một trăm cân muối, cũng đủ để khép vào tội chết, ngươi muốn lén đem trà đi Đột Quyết bán, nếu như bị quan phủ bắt được, chỉ sợ có mạnh kiếm tiền nhưng không có mạng tiêu tiền.
Nhưng Bùi Gia thương đội lại hoàn toàn khác, Bùi Gia thương đội đã được Hoàng Thượng hạ Thánh chỉ cho phép buôn bán, cũng xem như là giấy phép kinh doanh thời hiện đại vậy.
Đương nhiên nếu như không có giấy phép mà buôn bán cũng có, ví dụ như buôn muối lậu, thời đại này xử phạt rất nặng.
Như vậy Bùi Gia thương đội đã không phải có tác dụng đơn giản là quen thuộc lộ tuyến cùng bảo hộ nữa, đi cùng với bọn họ, làm ăn mua bán xem như là kinh doanh hợp pháp, không bị quan phủ tra xét.
Cũng có tư cách này còn có Thiên Mậu, nhưng Bùi phiệt gần đây thế lực phát triển rất mạnh, mơ hồ có thể đuổi kịp Thiên Mậu.
Đương nhiên đây là thật hay là Cao Sĩ Thanh tự thếp vàng mình, Tiêu Bố Y cũng không thể biết được, mà cũng không cần phải nghiên cứu.
Hắn cho Tiến Đầu quay về sơn trại báo cáo một tiếng, còn mình cùng Dương Đắc Chí ở lại Mã ấp, mua đồ ăn cùng một ít vật phẩm để chuẩn bị lên đường.
Sự tình trông như đơn giản, nhưng giải thích cho sơn trại lại có chút phức tạp.

Tiêu Bố Y cũng phát rầu về việc viết chữ phồn thể không thông, viết chữ này thì quên chữ kia, lo là Tiến Đầu giải thích cũng không thể làm cho sơn trại hiểu được.

Không nghĩ đến khi Tiến Đầu trở về, Tiêu Bố Y mới biết được mình đã quá lo lắng, Tiến Đầu chỉ mang về bảy chữ của Trại chủ cùng Nhị đương gia, Thiếu đương gia toàn quyền làm chủ.
Lụa là gấm vóc, lá trà đồ sứ, mấy thứ này tại Trung Nguyên cũng chỉ là vật phẩm tầm thường, nhưng đem đến Đột Quyết, lại có thể đổi lấy ngựa tốt, da thú, trâu dê, dược liệu…
Mấy cái này đều là do Dương Đắc Chí nói cho Tiêu Bố Y biết, cho nên Tiêu Bố Y cũng phải mua một ít thứ để chuẩn bị, đi làm ăn đương nhiên cũng phải có bộ dáng đi làm ăn chứ.
Cao Sĩ Thanh công việc nhiều, sau khi nói qua cho ba người biết một chút về quy củ, thì cho một gã sai vặt tên là Tiểu Lục đi đến chỗ khách thương ở đợi xuất phát.
Ở đây cũng không thể so tàu xe hiện đại, xuất phát đúng giờ.

Một thương đội là một đoàn thể, tích tụ thương phẩ, mướn tiêu sư, mua đồ ăn vật phẩm, lựa chọn kiệu phu, chờ đợi thời cơ, chọn ngày hoàng đạo cũng rất tốn thời gian.
Ba người đến chỗ ở của thương khách, thế mới biết thì ra lần trước đã được chiêu đãi trước đó chưa từng có.
Chỗ ở của thương khách là một đại viện, có hai dãy phòng gỗ song song nhau, bên trong còn có mấy gian nhà lớn, có chút quy mô, nhưng cũng có chút đơn giản.
Trong này cũng không có tre trúc phiêu dật, hoa thơm chim hót, chỉ có tiếng gà kêu vịt gọi, hơi chút hôi thối.
Mấy gian phòng gỗ có căn đóng cửa, có căn đóng.

Căn đóng cửa thì có chút động tĩnh, mở cửa thì động tĩnh còn lớn hơn.
Có mấy hán tử mặc áo cụt tay ngồi ở đó, ánh mắt đang nhìn ba người.
Gã sai vặt vừa dẫn ba người tiến vào đại viện, thì một nam tử gầy ốm mũi ưng áo dài đã đứng dậy đón tiếp, "Tiểu Lục tử, người mới đến à?"
Nam tử này khuôn mặt tuy như là trời đông giá rét, nhưng nụ cười lại như đại địa hồi xuân, ánh mắt của hắn nhìn ba người, cứ như là đại gia vào thanh lâu đánh giá kỹ nữ vậy, ý vị thâm trường, khó dò.
"Ba vị này là do Cao gia sai ta dẫn đến" Tiểu Lục tử thấp giọng nói.

Nam tử áo dài hơi ngẩn ra một chút, nhiệt tình đưa tay ra đón, "Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, ta tên là Lý Chí Hùng, mấy vị huynh đài cao tính đại danh là gì?"
Đám người Tiêu Bố Y thầm nghĩ, tiểu tử này thật khẩu thị tâm phi, một khi đã không biết tên của chúng ta là gì, vậy ngươi ngưỡng mộ đã lâu cái gì, ngưỡng mộ chúng ta vô danh sao?
Đợi sau khi báo danh, Lý Chí Hùng còn nói ngưỡng mộ đã lâu mấy lần nữa, lúc này mới hỏi: "Mấy vị huynh đài làm ăn cái gì vậy?"
Sau khi nói mấy câu, Tiêu Bố Y đã biết người này là người xảo trá, hai mặt ba đao, không thể thâm giao.
"Còn chưa quyết định" Dương Đắc Chí đáp một câu.
"Chưa quyết định?" Lý Chí Hùng có chút buồn bực, một lát sau mới giật mình hiểu ra, vỗ đầu, "Ta lắm miệng, nên đánh nên đánh".
Ba người Tiêu Bố Y trong đầu đều đồng ý người này đích xác nên đánh, nhưng cũng không lộ ra sắc mặt gì.
Lý Chí Hùng thấy ba người tuổi không lớn, nhưng lại cực kỳ trầm ổn, đối với hắn không khinh cũng không nhiệt tình, nên cũng không dám xem nhẹ.
"Tiểu Lục tử, mấy vị đại gia này chẳng phải nên qua kia ở sao?" Lý Chí Hùng đưa tay chỉ vào căn phòng lớn.
Hắn trong chốc lát đã xem ba người là trưởng bối, hỏi nơi ở cũng có chút thâm ý.
Bởi vì cũng là thương đội, những cũng có lớn nhỏ khác nhau.
Kinh nghiệm già dặn, có hậu thuẫn, hoặc là thương nhân có thể đem lại cho Bùi Gia thương đội lợi nhuận cao, bình thường sẽ an bài ở phòng lớn, cho nên chính là từ nơi ở có thể nhìn ra người mới tới tại Bùi Gia thương đội có bao nhiêu phân lượng.
"Không phải" Tiểu Lục Tử lắc đầu, "Cao gia phân phó, bọn họ ở cùng với Lão bang tử".
Lý Chí Hùng lòng nhiệt tình lập tức giảm đi rất nhiều, "Vậy các người cứ lo việc trước đi, rảnh sẽ nói chuyện sau".
Người này trong chốc lát đã đổi cách xưng hô mấy lần, Tiêu Bố Y thầm nghĩ thì ra thế nhân tình cảm nóng lạnh, so với ngàn năm trước cũng không khác gì nhau.
Cũng không để ý mà đi tới một phòng thuộc dãy phòng bên phải, Tiểu Lục Tử lập tức đẩy cửa phòng, chỉ tay, thái độ không lạnh không nóng, "Mấy vị, các người ở nơi này".