Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 196: 196: Đối Mặt






Tiêu Bố Y khi nghe được Dương Quảng hỏi hắn vì sao lại trở về, hận không thể bóp chết hắn.

Dương Quảng không ngu ngốc, từ sự bất động thanh sắc có thể diệt trừ Lý phiệt có thể thấy được, nhưng hắn làm người quá cố chấp, cố chấp đến mức thậm chí cảm thấy chuyện hắn muốn làm không cần xử lý trước, cũng thành công.

Hắn chỉ nghĩ xuất tuần, chỉ nghĩ nghĩ hòa thân, chỉ nghĩ sau khi chuyện Đột Quyết xong lập tức đi chinh phạt Cao Lệ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến nguy cơ đã đến ngang mày, hắn có thể còn chưa kịp đi chinh phạt Cao Lệ, thì đã trở thành tù binh của quân Đột Quyết.

Bất quá hoàng đế bị ngoại tộc bắt đi trong lịch sử cũng không thiếu, Dương Quảng không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không là người cuối cùng, có lẽ, hắn có thể trốn qua được trận nguy cơ này, nhưng trước mắt hóa giải nguy cơ đã càng ngày càng khó khăn.

Tiêu Bố Y có nhanh cũng vô ích, hắn kịp thời chạy đến cũng vô ích, bởi vì mọi sự trở ngại về thời gian không phải là lộ trình chậm trễ, mà là trì hoãn bởi sự nghi ngờ, không ngừng tra hỏi, đợi sau khi nghe Tiêu Bố Y đem hết tất cả đơn giản nói ra, Dương Quảng còn hỏi lại một câu, "Tiêu Bố Y, ngươi nói là thật chứ?"
Tiêu Bố Y tức cười, hồi lâu mới nói: "Thánh Thượng cảm thấy sao?" Hắn hỏi lại có chút đại nghịch bất đạo, thật sự không phải bởi vì phẫn nộ, mà là vì bi ai cho sự ngu ngốc.

Dương Quảng cau mày, cũng không chú ý đến sự bất mãn của Tiêu Bố Y, chỉ nói với Vũ Văn Thuật: "Vũ Văn ái khanh, ý của ngươi thế nào?"
Vũ Văn Thuật ngẩng đầu nhìn về hướng bắc, thật lâu sau mới nói: "Tiêu Thiếu Khanh nói có thể là thật, tuy các trạm canh vẫn không có báo tin trở về, nhưng lão thần trong khoảng thời gian này nhìn bầu trời, phát hiện ánh lửa càng lúc càng tới gần, nói như vậy…"
Hắn lời còn chưa dứt, Dương Quảng đột nhiên lấy tay sờ vào chỗ ngồi, nơi đó ngân quang phản xạ, cau mày nói: "Các ngươi có nghe thấy không?"
Vũ Văn Thuật cùng Lai Hộ Nhi đều chăm chú lắng nghe, sau một lúc lâu, Lai Hộ Nhi đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội áp xuống đất nghe động tĩnh, một lát sau đột nhiên đứng dậy, thất thanh nói: "Thánh Thượng, lão thần nghe ra có đại quân đang di chuyển thẳng về phía này, xin Thánh Thượng mau chóng vào thành!"
Tiêu Bố Y không chút động lòng, trong lòng cười lạnh, hắn đã biết đại quân Đột Quyết cách nơi này tuyệt đối không xa, hơn nữa là rất nhanh sẽ áp sát, nhưng hắn đã không muốn nhắc nhở.

Có khi, có những người giống như lừa vậy, không có roi vọt thì không biết nguy cơ, hắn cảm giác sắc bén, không cần áp tai xuống đất nghe cũng có thể cảm giác được rung động nhẹ trên mặt đất.

Cái đó và chấn động do binh sĩ vào thành sinh ra có chút khác nhau, đây là một loại rung động từ nền đất, chỉ có người có cảm giác cực kỳ sắc bén mới có thể cảm nhận được.

Nhưng làm hắn kỳ quái chính là, Dương Quảng không có võ công, hình như cũng cảm giác được dấu hiệu của đại quân tiến đến từ phương xa.

Thứmà Dương Quảng sờ cảm giác thấy là làm bằng bạc, chẳng lẽ có công năng truyền cảm?
Hắn một đường nam hạ, trước có Lưu Vũ Chu âm thầm ngăn trở, sau là Tề vương Dương Giản.

Hiện tại lại đến phiên Vũ Văn Thuật cùng sứ giả ngăn trở nhiều mặt, cực lực thuyết phục Dương Quảng bắc thượng Đột Quyết.

Tiêu Bố Y đã hiểu được một chút, đó là không phải ai cũng nghĩ vì dân chúng, vì Đại Tùy như hắn, thuận tiện lo lắng cho Dương Quảng một chút.

Hiện tại các thế lực bên cạnh Dương Quảng đã phân rã, trọng thần trấn thủ biên cương có lẽ thầm muốn dẫn quân Đột Quyết nam hạ, để cho Dương Quảng bị bắt đi, sai đó trở lại phân chia thế lực, cho nên không ngừng ngăn trở người báo tin phá hỏng chuyện; con ruột của Dương Quảng cũng không vừa mắt cha hắn, quan hệ giữa hai người đã đến bước không thể điều hòa, người cha này không chết, Tề vương coi như không được làm hoàng đế, Dương Quảng thân cường thể tráng, xem ra làm hoàng đế mười mấy năm cũng không thành vấn đề, Tề vương một khi đã không thể dùng cách bình thường được, chỉ còn có có thể ký gởi hy vọng vào Đột Quyết, thậm chí đã âm thầm cấu kết, bằng không nếu như biết không có đề phòng gì, hắn lại đi đóng chặt cửa thành, nghiêm ngặt phòng bị để làm cái gì? Cho dù là Vũ Văn Thuật bên cạnh Dương Quảng, cũng chưa chắc đã trung tâm cảnh cảnh, hắn cùng sứ thần đều thuyết phục Dương Quảng bắc thượng, ở giữa đó có những điều gì thì ai mà biết được?
Điều này làm cho Tiêu Bố Y có sự nghi ngờ, dịch quan hắn phái ra cho dù đến được các quận, thì có binh tới tăng viện hay không? Đại thần có thể trung tâm vì Dương Quảng trước mắt còn có bao nhiêu, Lý Uyên, hắn có đến xung phong hãm trận hay không?
Dương Quảng rốt cuộc đã có sự bối rối, buông bỏ ý niệm lập tức đi Đột Quyết, hạ lệnh trở về thành rồi hãy nói.

Cũng may Lai Hộ Nhi đã sớm hạ lệnh quay về thành Nhạn Môn, lúc này chỉ còn mấy ngàn cấm vệ quân ở ngoài thành, bằng không hơn vạn binh sĩ mà quay về, thì đã sớm hỗn loạn lên rồi.

Khi xe lớn của Dương Quảng đến cửa thành, rung động ở phương xa đã không cần áp xuống đất nghe, đứng trên mặt đất cũng có thể cảm giác được.

Mấy ngàn cấm vệ quân còn lưu lại đã có bối rối, Vũ Văn Thuật theo sát thánh giá, Lai Hộ Nhi cũng áp trận cuối cùng, thật ra lâm nguy cũng không sợ hãi.

Chỉ là đợi cho Dương Quảng sau khi vào trong thành Nhạn Môn, các binh sĩ đều như bầy ong hướng tới cửa thành mà ùa tới, Lai Hộ Nhi cũng ước thúc không được, đơn giản là binh sĩ đều đã nghe được thanh âm oành oành ầm ầm ở phương bắc truyền đến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bầu trời phương xa bụi đất bay lên, che lấp cả bầu trời!
Các binh sĩ cho dù ngốc cũng biết phương bắc có thiên quân vạn mã đang đánh tới, ở ngoài thành chính là chờ chết, làm sao mà không liều mạng chạy trốn vào trong thành!

Tiêu Bố Y ở ngoài thành vẫn bất động, chỉ nhìn thấy Lai Hộ Nhi đầu đầy mồ hôi ra lệnh, trong lòng cũng thấp thỏm.

Trận hỗn loạn này vốn có thể tránh được, nhưng lại lãnh phí thời gian vì sự nghi ngờ.

Lai Hộ Nhi tuy danh tướng Đại Tùy, nhưng hiệu lệnh không được, huấn lyện không rõ, so với Lý Tĩnh mà nói thì vẫn kém một ít.

Cửa thành vốn rộng, lại bị mọi người chen chúc, ngược lại bị tắc nghẽn, một số người bị té xuống ngựa, bị giẫm đạp kêu thảm thiết, hỗn loạn không chịu nổi.

"Tuần tự vào thành, ai tranh đoạt, trảm lập quyết" Tiêu Bố Y đột nhiên lớn tiếng quát một câu, đưa tay lấy cung, một mũi tên bắn ra, cắm ở trên cửa thành, ‘băng’ một tiếng lớn, đuôi tên khẽ rung động.

Các cấm vệ sửng sốt một lát, Lai Hộ Nhi rốt cuộc cũng tỉnh ngộ lại, làm như Tiêu Bố Y đưa tay lấy cung tên, cũng một tên chết một binh sĩ đang tranh đoạt, giận dữ quát: "Giám doanh quan ở chỗ nào? Kẻ nào tranh đoạt vào thành, giết không tha".

Lai Hộ Nhi uy nghiêm tại đó, các binh sĩ đã tĩnh lặng lại, hậu đội dưới sự giân dữ của Lai Hộ Nhi, chỉ sợ chưa kịp vào thành thì đã bỏ mạng trước, cũng không ùa về phía trước nữa, phía trước rất nhanh khai thông, các binh sĩ tuần tự vào thành, ngược lại nhanh chóng hơn rất nhiều.

Tiếng vang ầm ầm lại càng cấp bách, Lai Hộ Nhi liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y, thấy hắn vẫn trấn tĩnh như thường, không khỏi thầm gật đầu, thầm nghĩ Tiêu Bố Y tuy tuổi còn trẻ, trước trăm vạn quân đi tới báo tin, thật sự là người can đảm.

Quân Đột Quyết chưa tới, đã có một người ngựa nhanh chóng chạy tới, Lai Hộ Nhi nhìn thấy người nọ quát lớn: "Lưu Phiên, ngươi tới đây làm gì, Tề vương đâu?"
Lưu Phiên cũng thở hổn hển, chỉ nói: "Lai đại nhân, may mà các người đã vào thành, Tề vương dò xét biết quân Đột Quyết tiến đến, nên cho thuộc hạ liều chết đến báo, xin hãy vào thành rồi hãy nói".

Hắn vội vàng nói, không liếc nhìn Tiêu Bố Y, Lai Hộ Nhi hỏi: "Phía Tề vương hiện tại thế nào?"
"Tề vương vốn muốn liều chết đến hội hợp cùng Thánh Thượng, bị thuộc hạ liều chết giữ chặt" Lưu Phiên chữ chết không rời miệng, có vẻ trung tâm cảnh cảnh, "Sau lại lo lắng sau khi hai quân hội hợp, thành Nhạn Môn lương thảo không đủ, ngược lại không bằng thành thế hai sừng kiềm chế đối với quân Đột Quyết thì tốt hơn, cứ như vậy, thuộc hạ mới khuyên can được Tề vương bảo vệ Huyền thành".

Lai Hộ Nhi thở nhẹ một hơi nói: "Như thế cũng tốt".

Ba người cuối cùng tiến vào thành Nhạn Môn, cửa thành khi khép lại, thậm chí đã có thể nhìn thấy ở phương xa mũi nhọn trường mâu của quân Quyết binh hàn quang trùng trùng, sáng ngời một mảng.

Qua thời gian chừng một chén trà nhỏ nữa, tiếng vó ngựa nghe đất rung núi chuyển, vô số kỵ binh từ phía bắc, phía tây cùng phía đông tràn tới.

Trường mâu như rừng, hướng lên không trung, làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người.

Lai Hộ Nhi dẫn theo Tiêu Bố Y, Lưu Phiên vào thành, lại cho binh sĩ đem Phương Vô Hối bị treo trên cửa thành cởi trói xuống, Tiêu Bố Y thầm cảm kích, cảm thấy Lai Hộ Nhi này tuy già, nhưng vẫn chưa tới bước hồ đồ.

Lai Hộ Nhi nhìn thấy Dương Quảng lên trên cửa thành, không khỏi kinh hãi, bước nhanh lên trên cửa thành, gấp giọng nói: "Thánh Thượng, quân Đột Quyết dã man, lần này nhân số lại đông, mong Thánh Thượng lấy long thể làm trọng, về lại phía sau".

Dương Quảng đứng ở trên cửa thành, chỉ nhìn về phương xa người ngựa liên miên, tiếng kèn ầm ĩ, ba lộ kỵ binh hội tụ đen đặc một mảng, binh giáp lập lòe, hàn quang lành lạnh, quân Đột Quyết tung hoành rong ruổi trong bụi mù, vó ngựa giẫm đạp, lui tới hô to gọi nhỏ không dứt, chỉ lên trên thành cười mắng, hoàn toàn không đem thiên tử Đại Tùy hắn đặt ở trong mắt, không khỏi sắc mặt tái xanh.

Nhưng nhìn một hồi, Dương Quảng trong mắt đã lộ ra vẻ kinh hãi, quân Đột Quyết liên miên bất tuyệt đi tới, chẳng những hội tụở cửa thành bắc, hơn nữa rất nhanh lan tràn ra hai bên, không ngừng có quân Đột Quyết dũng mãnh đi đến, lại tản ra, như sóng triều vô cùng vô tận.

Không bao lâu, thành đông, thành tây thậm chí là thành nam đều có binh sĩ tiến đến bẩm cáo quân tình, nói quận Nhạn Môn hiện đã bị quân Đột Quyết vây khốn tứ phía, trở thành một tòa thành cô độc!
Dương Quảng bên người có rất nhiều cấm vệ bảo hộ, mỗi người cầm thuẫn mang đao, dùng tường người ngăn cách Dương Quảng cùng bờ thành, chỉ sợ quân Đột Quyết làm Thánh Thượng bị thương, nhưng Dương Quảng nhìn quân Đột Quyết mênh mông như đại dương vây quanh, lại có cảm giác như trần trụi mà đi giữa cuồng phong, lần đầu tiên cảm giác thấy sự bất lực.

"Sứ giả đâu!" Dương Quảng đột nhiên nói, hắn nghĩ tới một chuyện mà hắn còn có thể làm.


Thanh âm của hắn coi như là bình tĩnh, nhưng cả người đã phát run.

Tiêu Bố Y ở một bên thờ ơ bàng quan, thật ra cho tới bây giờ chưa từng bình tĩnh như thế, một khắc khi thủ hạ của Tề vương là Lưu Phiên tiến vào thành, hắn cũng không có lo lắng tới an nguy của Dương Quảng nữa, hắn hiện tại nên vì bản thân lo lắng mới đúng.

Đều nói đánh giặc thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh, bản thân chẳng qua chỉ là hạ hàng xa đại bác bắn không tới của Dương Quảng, Dương Giản cấu kết cũng tốt, hy vọng cha hắn chết cũng thế, mình hiện tại thật sự cũng không cần phải liều mạng làm gì, ngược lại phải cẩn thận Lưu Phiên cắn mình một nhát mới đúng.

Sớm có binh sĩ đem sứ giả tiến lên, lại là Vũ Văn Thuật tự mình nắm hắn tới.

Vũ Văn Thuật hiển nhiên hiểu được sự thể nghiêm trọng, chuyện đầu tiên khi về lại thành chính là khống chế sứ giả.

Sứ giả cũng coi như là trấn tĩnh, trông thấy quân Đột Quyết đông như kiến ở dưới thành, đột nhiên nói: " Thiên tử Đại Tùy à, xem ra người của chúng ta đã đợi không kịp ngươi tự mình đi gặp bọn họ, đã chủ động đi tới gặp ngươi rồi".

Hắn nói nhiều ít có chút cười cợt, Dương Quảng không có nổi trận lôi đình, đột nhiên nhìn hắn cười cười, "Ngươi nghĩ đại binh áp tới, ta sẽkhông dám làm gì đối với ngươi sao?"
Sứ giả đột nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người, lớn tiếng nói: "Hai nước giao binh, không được chém sứ giả!"
Dương Quảng xua xua tay, "Ta không chém ngươi, người đâu, đem hắn quẳng xuống thành".

Sứ giả tuy kiệt lực muốn làm ra bộ dáng trấn định, nhưng hai chân đã nhịn không được mà run rẩy, Vũ Văn Thuật tuy già, khí lực vẫn còn mạnh, gạt binh lính ra một tay nắm lấy sứ giả, sứ giả rống lớn nói: "Ngươi làm cái gì, ngươi nhận của ta…"
Hắn lời còn chưa nói hết, đã bị một tiếng kêu thảm thiết thê lương thay thế, sau đó bay ra khỏi thành, rơi xuống như một tảng đá.

‘Bịch’ một tiếng vang lên, tiếng kêu thảm thiết đã ngưng bặt, Tiêu Bố Y không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra từ tường thành cao như thế rơi xuống, sứ giả này chắc chắn đã như một nắm bùn.

Trong thành ngoài thành trong một khắc này đều im lặng.

Ngay sau đó bên ngoài tiếng kèn vang lên, âm thanh hô quát không dứt, từng đội từng đội kỵ binh hướng tới tường thành xông tới, tên bắn như mưa!
Tiêu Bố Y tuy thân kinh bách chiến, nhưng vẫn chưa từng nghe qua tiếng tên xé gió bén nhọn thảm thiết như vậy, không khí trong một khắc kia phảng phất như nứt gãy, hàng loạt tiếng ‘binh binh bang bang’ vang lên, xung quanh cắm đầy tên nhọn.

"Bảo hộ Thánh Thượng" Vũ Văn Thuật sau khi ném sứ giả xuống, đã sớm đoạt lấy một tám thuẫn bài che ở trước người Dương Quảng, râu tóc dựng lên, nhìn thấy quân Đột Quyết đã vọt tới dưới thành, Lai Hộ Nhi lớn tiếng quát: "Bắn tên".

Trên thành khoảnh khắc tinh binh đứng dậy, giương cung phản kích, bọn họở trên cao, bắn tên rất có uy thế, trước tường thành ngựa hí vang trời, khoảnh khắc một đám binh sĩ Đột Quyết nhã xuống.

Quân Đột Quyết thấy tình thế không ổn, cũng không cố tấn công, sớm quay trở về, né ở ngoài phạm vi bắn tên.

Trước cửa thành giây lát binh giáp leng keng, ồn ào tán loạn, đột nhiên tiếng kèn lại cất lên, quân Đột Quyết im lặng xuống, như sóng cuộn tách ra.

Vô số cờ đen đón gió tung bay, quân Đột Quyết cầm cờ đi ra, phân ra hai bên.

Mười mấy tên quân cẩm bào giáp trụ tại thân vây quanh một người mặc cẩm bào màu vàng xuất trận, Tiêu Bố Y xa xa nhìn lại, thấy người nọ tuổi không tính là già, ít nhất so với trong tưởng tượng của hắn thì trẻ hơn nhiều, vẻ mặt âm u, thân hình to lớn, ngồi ngay ngắn mà đầy khí thế, binh tướng chung quanh đều tất cung tất kính, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là Thủy Tất Khả Hãn thống lĩnh thảo nguyên?
"Thủy Tất Khả Hãn dã tâm lang sói, không nghĩ đến lại dám tự mình tiến đến đây" Lai Hộ Nhi sắc mặt khẽ biến, cho dù là hắn thân kinh bách chiến, nhưng nhìn thấy kỵ binh khắp nơi cũng kinh ngạc.

Dương Quảng hừ lạnh một tiếng, Thủy Tất Khả Hãn thúc ngựa đi tới trước, roi ngựa chỉ về nơi xa nói: "Dương Quảng có ở đó không?"
Quần thần đều nhìn về phía Dương Quảng, chờ hành động của hắn, không nghĩ đến hắn cũng không có hành động gì, hai hàng lông mày cau chặt lại.


"Thánh Thượng, Thủy Tất Khả Hãn muốn…" Vũ Văn Thuật muốn nói lại thôi, giây lát hiểu được tâm tư của Dương Quảng, biết hắn sợ, nhiều ít cũng không muốn trong loại trường hợp này cùng Thủy Tất nói chuyện với nhau, đột nhiên vọt tới đỉnh thành, lớn tiếng quát: "Đốt Cát, Thánh Thượng đối với ngươi luôn luôn ân đức có thừa, ngươi lần này hưng binh nam hạ lại là vì cái gì? Mau chóng lui binh, Đại Tùy ta lễ nghi chi bang, sẽ không truy cứu, nếu không lùi ta chỉ sợ đến lúc đao binh gặp lại, ngươi sẽ hối hận không kịp".

Đốt Cát là tên của Thủy Tất Khả Hãn, Vũ Văn Thuật gọi thẳng như vậy, để thể hiện sự khinh miệt mà thôi.

Thủy Tất Khả Hãn vẫn bất động, binh tướng bên cạnh hắn đều cười nghiêng cười ngả, một tên cao giọng nói: "Vũ Văn Thuật, ngươi nhận tiền tài của chúng ta, chỉ nói phải dụ Dương Quảng xuất quan, lần này sao lại phản phúc như vậy, còn muốn đối nghịch lại với chúng ta sao? Ngươi hiện tại mở thành đầu hàng, Khả Hãn niệm ngươi lao khổ công cao, chuyện cũ sẽ bỏ qua, nếu như khi đao binh gặp lại, ta chỉ sợ ngươi sẽ hối hận không kịp".

"Con mẹ ngươi cái rắm chó" Vũ Văn Thuật đột nhiên giận dữ, râu dựng lên, bất chấp Dương Quảng ở phía sau, "Đốt Cát loại kế ly gián này của ngươi có thể lừa được người khác, nhưng làm sao có thể lừa được thánh thượng Đại Tùy ta?"
Hắn lời vừa nói xong, đưa tay đoạt lấy một cây cung trên tay binh sĩ bên cạnh, kéo cung lắn tên, ra sức hướng tới Thủy Tất Khả Hãn bắn một phát tên.

Vũ Văn Thuật dáng người khôi ngô, người tuy đã hơn bảy mươi, nhưng lực tay vẫn còn hùng hậu, một tên bắn ra đi thế tới cũng cực nhanh, nhưng Thủy Tất Khả Hãn cách khá xa, tên đến nơi thì cũng đã hết thế.

Thủy Tất Khả Hãn vung roi ngựa ra đã cuộn lấy mũi tên, cổ tay rung lên, mũi tên trên roi bay tung lên, trông rất đẹp mắt, các binh tướng đều cùng kêu lên ủng hộ.

Tiêu Bố Y nhìn thấy Thủy Tất Khả Hãn tay mắt mau lẹ, hiển nhiên cũng có công phu tại thân, một đường nam hạ này, trở ngại rất nhiều, làm hắn khó tránh nghi ngờ Vũ Văn Thuật cùng người ngoài cấu kết, chỉ là nghe được binh sĩ dưới thành nói như vậy, ngược lại cảm thấy khả năng Vũ Văn Thuật cấu kết Đột Quyết có thể cũng không lớn.

Vũ Văn Thuật lại bắn hai phát tên nữa, đều bị Thủy Tất Khả Hãn huy roi đánh rơi, dưới thành cười chế giễu không thôi.

Vũ Văn Thuật phẫn nộ quẳng cung xuống đất, giận dữ nói: "Lấy cung cứng đến đây".

Binh sĩ lo sợ trả lời: "Tướng quân, đây đã là cung cứng mạnh nhất rồi, muốn tìm trường cung…"
Vũ Văn Thuật vung tay muốn đánh, lại bị Lai Hộ Nhi giữ lại, trầm giọng nói: "Vũ Văn tướng quân, lấy đại cuộc làm trọng".

Dương Quảng mắt nhìn Vũ Văn Thuật, cũng không biết đang nghĩ cái gì, chỉ là dưới thành thỉnh thoảng lại truyền lên tiếng cười lớn, không khỏi tức giận.

Lâu nay vẫn đều là hắn hướng đến nơi man di thi ân, hôm nay lại bị vây ở đây đối với hắn đã là cực kỳ sỉ nhục, tại giờ khắc này nỗi nhục thậm chí đã vượt quá chinh phạt Cao Lệ thất lợi.

"Ai có thể giết Đốt Cát, thưởng trăm lượng hoàng kim" Dương Quảng đột nhiên nói.

Các binh tướng nhìn nhau, thầm nghĩ có tiền cũng không có mạng mà tiêu, dưới thành là bốn mươi vạn quân Đột Quyết vây quanh, chính là Diêm La điện, ai có thể trong thiên quân vạn mã mà giết Thủy Tất Khả Hãn?
Tiêu Bố Y lại cúi người nhặt cung mà Vũ Văn Thuật quăng lên, kéo kéo cung một chút, lắc lắc đầu, đột nhiên ánh mắt chợt động, nhìn phía hai binh sĩ bên cạnh nói: "Đưa cung của các ngươi cho ta".

Hai binh sĩ đưa trường cung qua, "Đại nhân, cung này cũng giống như cung trên tay người vậy".

Tiêu Bố Y tiếp nhận trường cung, đưa tay nắm chặt, đã đem ba cây trường cung nắm trên tay, Lai Hộ Nhi rất là kinh ngạc, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, không khỏi kinh hãi.

Tiêu Bố Y nắm chặt trường cung, lấy ba mũi tên dài, đột nhiên gầm lên một tiếng, "Đốt Cát nhận lấy cái chết".

Tiếng gầm của hắn vang ra ngoài thành, tất cả các binh sĩ trên thành đều cảm thấy như sấm động bên tai, mặt lộ vẻ sợ hãi.

Tiêu Bố Y vươn người, nhảy lên trên tường thành, hai tay vận sức, đã kéo căng cả ba cây trường cung
Người đứng ở trên tường thành, đón gió mà đứng, như muốn chắp cánh bay đi.

Sau một tiếng hô lớn, cho dù kỵ binh ở dưới thành cũng đều tĩnh lặng xuống, đều nhìn lên trên thành.

Tiêu Bố Y ba cây cung chập lại với nhau, lắp ba mũi tên dài, đột nhiên buông tay bắn ra ngoài.

Tên đi như lưu tinh, ba mũi tề phát, trong không trung chỉ nghe ‘vù’ một tiếng, một mũi đã nhằm thẳng vào Thủy Tất Khả Hãn mà bắn tới, các binh tướng đều quát lớn một tiếng, lớn tiếng hò hét, âm thanh có thể tới tận trời, ánh mắt đều chăm chăm nhìn về nơi xa để xem kết quả, nội tâm đều hết sức khâm phục.


Thủy Tất Khả Hãn giật mình, nhìn thấy Tiêu Bố Y ở trên thành như thiên thần, tiếng quát như sấm sét, cũng không dám lấy roi đỡ tên, mà chụp lấy thuẫn bài che ở trước ngực.

‘Cảng’ một tiếng vang lớn, tên dài bắn trúng thuẫn bài, Thủy Tất Khả Hãn chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, cơ hồ cầm không nổi thuẫn bài, không khỏi hoảng sợ thần lực của Tiêu Bố Y, bỗng nhiên ngựa dưới thân hí dài một tiếng, ‘thịch’ một phát ngã lăn ra đất, Thủy Tất Khả Hãn đến khi lăn ra đất, mới phát hiện một mũi tên đã xỏ xuyên qua cổ ngựa, còn rung bần bật!
Một binh sĩ cầm cờ bên cạnh cũng buông cờ ngã lăn ra đất, Tiêu Bố Y lên tiếng hô lớn: "Thủy Tất Khả Hãn đã chết, các ngươi còn không mau lui đi!"
Hắn ba cung ba tên, mục tiêu đều khác nhau, một tên đương nhiên là bắn Thủy Tất Khả Hãn, hai mũi khác phân biệt bắn hính là binh sĩ cầm cờ cùng chiến mã của Thủy Tất Khả Hãn, cờ rơi xuống, Thủy Tất Khả Hãn xuống ngựa, quân Đột Quyết ở mặt sau không rõ chân tướng, chỉ nhìn thấy cờ đổ người gục xuống, đột nhiên xao động lên, có ý bất an.

Tiêu Bố Y cũng lắp tên bắn nữa, bất quá Thủy Tất Khả Hãn cũng giảo hoạt, sau khi ngã xuống đất đã trốn ra phía sau binh tướng.

Các binh tướng nhìn thấy Thủy Tất Khả Hãn bị ngã xuống ngựa, đã sớm liều chết tiến lên ngăn trở, Tiêu Bố Y ba mũi tên đã bắn chết một người, còn muốn bắn nữa, tấm chắn đã sớm thủ tầng tầng lớp lớp che ở phía trước, hàng rào chặt chẽ, hiểu đã không thể làm gì, chỉ có thể buông trường cung xuống.

Hắn cũng biết muốn bắn chết Thủy Tất Khả Hãn là muôn vàn khó khăn, nên lấy bắn người bắn ngựa bắn cầm cờ để tạo hỗn loạn, chỉ hận bên người không có Lý Tĩnh, bằng không lấy ánh mắt cùng năng lực của hắn, lúc này phái ra một đội tinh binh đánh ra ngoài, quân Đột Quyết kinh hoảng thất thố không yên, nhất định chỉ có thể đại bại.

Lai Hộ Nhi nhìn thấy Thủy Tất Khả Hãn ngã xuống ngựa, không khỏi mừng rỡ, gấp giọng nói: "Thánh Thượng, thần xin đem binh xuất chiến".

Vũ Văn Thuật cũng gấp giọng nói: "Không thể, binh sĩ trong thành không nhiều lắm".

Dương Quảng cũng vui buồn giao nhau, tiến lên hai bước xem, phát hiện Thủy Tất Khả Hãn lúc này đã đứng lên được, tuy không chết, nhưng cũng chật vật không chịu nổi, không khỏi lên tiếng cười dài.

Thủy Tất Khả Hãn đoạt lấy ngựa của thủ hạ, trong lòng tức giận, thủ hạ đã sớm dựng lại cờ lên, Thủy Tất Khả Hãn chỉ roi ngựa nói: "Ai đầu tiên lên được tường thành, trọng thưởng hoàng kim trăm lượng, nô phó ngàn người!"
Hắn trầm giọng quát ra, quân Đột Quyết nghe được thanh âm của Khả Hãn, không khỏi trong lòng đại định.

Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, mọi người khi nghe được hoàng kim nô phó, đã sớm xông lên, một bộ phận bắn tên loạn xạ, ngăn chận binh sĩ trên thành, còn có người khác đã vọt tới dưới chân thành, ném móc câu lên.

Bọn họ một đường nam hạ, cũng chuẩn bị một số thang công thành, nhưng dù sao cũng lỉnh kỉnh, mang theo không tiện, cho nên đã vứt lại, một ít dũng sĩ thảo nguyên ỷ vào thân thủ linh hoạt, chỉ nghĩ có thể dùng móc câu mà công thành, có thể thấy được tài lợi đã làm mụ mị đầu óc.

Lai Hộ Nhi nhìn thấy quân Đột Quyết không giỏi công thành, công cụ công thành lại đơn giản, trong lòng đã bình tĩnh, đợi cho quân Đột Quyết binh vất vả lên được nửa đường, lúc này mới cho binh sĩ bắn tên, trường mâu đâm ra, giữa không trung tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, vô số quân Đột Quyết rơi xuống, thương vong thảm trọng.

Thành binh ỷ vào tường thành cao thủ vệ, thương vong rất ít.

Dương Quảng từ lúc Vũ Văn Thuật hộ vệ lui ra xa, nhìn thấy quân Đột Quyết công phá không được, trong lòng cũng hơi yên tâm.

Thủy Tất Khả Hãn nhìn thấy thủ hạ chết không ít, biết không phải là biện pháp, bất đắc dĩ sớm thu binh, chỉ bao vây thành Nhạn Môn, để lập kế hoạch khác.

***
Dương Quảng được mọi người vây quanh đưa vào hành cung bằng gỗ tạm lánh, hành cung bằng gỗ của hắn kêu là Lục hợp thành, có thể thấy được quy mô lớn cỡ nào, cứ mỗi buổi chiều dừng lại nghỉ ngơi, đều đem xe bố trí bên ngoài chống thích khách cùng binh đến, trong Lục hợp thành lại là tầng tầng cơ quan, cương chùy, nỏ tiễn dùng để giết địch, tuy vội vàng chế tạo, nhưng cũng không chút sơ sót.

Lai Hộ Nhi nhìn thấy quân Đột Quyết tạm hoãn thế công, biết bọn họ cũng đang nghĩ phương pháp công thành, cho thủ hạ giám thị nghiêm ngặt, hễ có động tĩnh là lập tức báo lại, rồi cùng chúng thần đi tới thương nghị kế giải vây với Dương Quảng.

Chỉ là mọi người khi tới Lục hợp thành, tuy biểu hiện trấn tĩnh, nhưng đều nhìn ra ý lo sợ trong mắt lẫn nhau.

Quân Đột Quyết nhân số nhiều có thể thấy rõ, hôm nay vậy thành tuy không thể công phá thành, nhưng tình thế hiểm ác đều là bình sinh lần đầu tiên thấy được.

Đại thần đi theo Dương Quảng trừ Hữu vệ Đại tướng quân Lai Hộ Nhi, Tả vệ Đại tướng quân Vũ Văn Thuật ra, còn có Dân bộ Thượng thư Phiền Tử Cái, Nạp Ngôn Tô Uy đều là các trọng thần, Bùi Uẩn Ngu Thế Cơ cũng ở đó, mọi người ngày xưa người nào cũng đều là nhân vật hô phong hoán vũ, hôm nay bị vây ở tại đây cũng đều mặt mày sầu muộn.

Trừ quần thần ra, Tiêu Hoàng hậu cùng đệ đệ Tiêu Vũ cũng có mặt, Tiêu Bố Y nhìn thấy, gật đầu chào, Hoàng hậu cùng Quốc cữu nhìn thấy người thân, cũng đều mừng rỡ.

Mới vừa rồi Tiêu Bố Y ở trên thành đại triển thần uy, Tiêu Vũ đã sớm nghe người ta nói, lại thấp giọng nói cho Hoàng hậu, Tiêu Hoàng hậu cũng thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Bố Y đứa nhỏ này, luôn lấy thân mạo hiểm, nếu xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với đường huynh đây?"
Tiêu Bố Y đứng tuy xa, nhưng cũng nghe rõ ràng, trong lòng xuất hiện cảm giác ấm áp, Tiêu Hoàng hậu tuy cùng hắn chẳng qua chỉ mới gặp mặt mới có vài lần, hiện tại thân ở tại hiểm cảnh, lại vẫn nghĩ cho hắn, làm sao hắn không cảm động cho được!.