Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 18: 18: Mật Ý Trường Cung






Tiêu Bố Y ánh mắt đảo qua, phát hiện trên giường hết sức sạch sẽ, trên mặt đất lại có một cái chăn hơi nhàu nát, hiển nhiên trong hai ngày này cho dù hắn không có ở trong phòng, Hàn Tuyết cũng chỉ nằm ngủ trên mặt đất.
Nữ nhân này rất có chừng mực, đây là ý niệm trong đầu của Tiêu Bố Y.
Cũng không nói gì nhiều, Tiêu Bố Y cũng có chút mệt mỏi, tùy ý đi đến giường nằm vật xuống.
"Thiếu đương gia, hôm nay có còn kêu nữa không?" Hàn Tuyết trên mặt đỏ ửng.
Mấy ngày trước nàng cùng Tiêu Bố Y diễn trò, mỗi ngày phải kêu lên vài tiếng, thế nhưng thu hoạch được hiệu quả ngoài dự kiến, ít nhất là Trại chủ kia mỗi lần gặp nàng đều mỉm cười an ủi.
Hơn nữa nàng đã có thể đi lại trong trại, đương nhiên vẫn chưa thể xuống núi, nhưng cũng có người chủ động đưa nước nóng thực vật tới, lại chỉ để ở ngoài cửa, mà người đem tới lại là nữ, chẳng qua tuổi cũng đã không còn nhỏ, khi nhìn thấy nàng đều nói, nàng rất may mắn mới có thể tìm được loại nam nhân như Thiếu đương gia.
"Không cần" Tiêu Bố Y chỉ có thể lắc đầu, thầm nghĩ nàng nghĩ ta là người sứat sao, sau khi trở về còn có khí lực làm chuyện đó sao?
Bảy người trở về tới sơn trại, giống như là đã bị rút hết gân cốt, cơ hồ giống như bị rỉ sét vậy.

Nếu không phải bởi vì thể chất của Thiếu đương gia hắn không tệ, hắn lại không ngừng rèn luyện bản thân, nói không chừng đã chết dưới loạn mâu của quân Đột Quyết này.
Thấy trên gương mặt trắng như ngọc của Hàn Tuyết ửng hồng động lòng người, Tiêu Bố Y trong lòng mềm nhũn ra, vốn định đi ngủ, lại không quên hỏi một câu, "Nàng là người của bộ lạc Đột Quyết nào, vị trí ở đâu?"
"Chúng ta là thuộc Đột Quyết Thiết Lặc Bộ họ Mông Trần" Hàn Tuyết rốt cuộc cũng trả lời chi tiết, không đề phòng nữa.

"Vậy nàng nên gọi là Mông Trần Tuyết?" Tiêu Bố Y thầm nghĩ cái tên này thật quái lạ, bất quá người ta cũng là người dân tộc thiểu số, cũng không lấy gì làm lạ.
Hắn lúc này đang dùng quan niệm hiện đại mà đối đãi với Hàn Tuyết, cũng không cảm thấy nàng khác gì với mình, đương nhiên cũng có lý do vì Hàn Tuyết đã Trường An khá lâu.
"Ừm, ta hướng tới văn hóa Trung Nguyên, cho nên đặt tên cho mình là Hàn Tuyết" Hàn Tuyết gật gật đầu, "Thiết Lặc Bộ có Phó Cốt, Đồng la, Vi Thống là các bộ lạc lớn, Mông Trần, Thổ Như Hột, Tư Kết các bộ lạc này cũng không tính là mạnh".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, nếu mà mạnh thì nàng cũng đã không bị bắt đi, mà đã được cung phụng rồi, "Bộ lạc của nàng ở nơi nào?"
"Tất cả các bộ lạc thuộc Thiết Lặc đều ở Đông Đột Quyết, chủ yếu là là ở mạn bắc Đô Kim Sơn, phía đông hạ lưu Diệp Ni Tắc Hà" Hàn Tuyết nhìn thấy Tiêu Bố Y mờ mịt, biết hắn không hiểu, "Chủ yếu là ở phía bắc nha trướng tại Đông Đột Quyết, địa vực rộng lớn".
Tiêu Bố Y cũng không có khái niệm gì chính xác, nghe Hàn Tuyết nói ra địa điểm của tộc nhân, là ở phía bắc nha trướng Khả Hãn, cũng không khỏi rất đau đầu, "Vậy nếu cùng bộ lạc của nàng giao dịch, chẳng phải đi qua nha trướng sao?"
Nhìn thấy Hàn Tuyết gật đầu, Tiêu Bố Y cũng hít một hơi khí lạnh, "Quân Đột Quyết nhìn thấy người Trung Nguyên liền giết, không hề nói tới đạo lý, chỉ sợ còn chưa kịp giao dịch, thì chúng ta đã mất mạng rồi, vậy thì giao dịch cái rắm gì nữa?"
Hắn ăn nói thô lỗ, Hàn Tuyết hơi đỏ mặt, giả nộ không có nghe thấy, "Thật cũng không phải là không được, khi Khải Dân Khả Hãn còn sống, Đại Tùy cùng Đột Quyết cũng thường xuyên giao dịch, tại biên cảnh Đại Tùy cũng lập ra các trạm, chuyên để giao dịch, Mã ấp cũng có trạm riêng.

Người Đột Quyết đi vào Mã ấp, hoặc người Trung Nguyên đi vào trong Đột Quyết giao dịch, đều tìm người bản xứ dẫn đường.

Chỉ cần xuất ra đủ tiền tài, có tộc nhân đáng tin hoặc giấy thông hành của Đại Hãn, thì các người đi lại cũng sẽ an toàn vô sự".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, xem ra nàng so với ta còn quen thuộc hoàn cảnh nơi này hơn, thì ra đi Đột Quyết hoặc hành tẩu tại Trung Nguyên, đều cần phải có lối, chẳng qua cái này cũng không cần quan tâm, có lẽ Tiết Bố Nhân cũng đã lo rồi.

"Đột Quyết chúng ta cùng Đại Tùy giao dịch chủ yếu là lấy ngựa hoặc quần áo da thú, súc vật, mà vải vóc, lụa là cùng các vật dụng của các người cũng được chúng ta hoan nghênh.

Cho nên người Đột Quyết đối với người làm ăn buôn bán, bình thường cũng sẽ không làm cái việc giết gà lấy trứng.

Các người đi làm ăn, bọn họ sẽ hoan nghênh" Hàn Tuyết lại nói.
Tiêu Bố Y ‘Ồ’ một tiếng, nhắm hai mắt lại, thầm nghĩ đúng là thế nhân đều là vì danh lợi quả thật không sai, người Đột Quyết cũng thích dùng đồ của Trung Nguyên, một khi đã như vậy, chuyện cũng sẽ không khó khăn như tưởng tượng.
"Nói như vậy muốn giao dịch, việc đầu tiên là phải tìm người bản địa Đột Quyết, còn giấy thông hành kia thì làm thế nào mới có?" Tiêu Bố Y thì thào tự nói.
"Đích xác là như thế" Hàn Tuyết gật đầu, "Tuy hiện tại thủ lĩnh của chúng ta là Thủy Tất Khả Hãn cùng với Hoàng đế của các người quan hệ cũng căng thẳng, nhưng bởi vì giao dịch là chuyện có lợi, thời Văn Đế ảnh hưởng cũng rất sâu sắc, cho nên Thủy Tất cũng không cấm thương nhân Trung Nguyên đến Đột Quyết làm ăn.

Cho nên lấy giấy thông hành thật ra cũng không khó, thương nhân bình thường đi thành đội, giao hảo với một hoặc nhiều bộ lạc, chỉ cần cùng với thủ lĩnh của các bộ lạc đó…"
Nói tới đây Hàn Tuyết đột nhiên không nói nữa, bởi vì nghe thấy tiếng ngáy nhẹ từ phía Tiêu Bố Y truyền đến.
Không biết từ khi nào, Tiêu Bố Y đã tiến vào mộng đẹp, mày hơi cau lại, giống như đang suy tư cái gì đó.

Hàn Tuyết nhìn nam nhân ở trên giường này, tâm cảnh phức tạp.
Hắn mặc dù ở Trường An nhiều năm, nhưng cũng đã lớn lên từ nhỏ ở thảo nguyên, ở đây nữ nhân có địa vị rất thấp, thường thường cũng chỉ là nô tì hoặc phụ thuộc vào nam nhân.
Có chút tư trang cùng thế lực, hoặc là gặp người yêu mình thật tình thì còn may mắn, nhưng đại bộ phận nam nhân có tiền đều thô bạo, hơi chút là nắm tay hoặc roi vung lên, nam nhân thân thiện ôn nhu giống như là Tiêu Bố Y nàng thực sự lần đầu tiên nhìn thấy.
Ngồi ở trên đầu giường cạnh Tiêu Bố Y, Hàn Tuyết lúc này mới phát hiện hắn thật ra rất anh tuấn.
Mũi thẳng như bút, chân mày rậm đen, khuôn mặt góc cạnh, tóc để xõa lung tung trông rất có cá tính.
Nàng rất ít khi có cơ hội quan sát Tiêu Bố Y cẩn thận như vậy, tuy ngày thường Tiêu Bố Y cũng rất thân thiện, nhưng nàng vẫn luôn luôn cảnh giác.
Nếu[không phải bởi vì bộ tộc, nàng cho dù làm áp trại phu nhân cũng không tệ, nam nhân này đối với nàng thật sự là không tệ.
Nghĩ như vậy Hàn Tuyết mặt hơi nóng lên, ngăn chận ý niệm này trong đầu mình, nhẹ nhàng thở dài một hơi, khẽ sờ nửa khối ngọc trong ngực mình.
Nhẹ nhàng đứng lên, chậm rãi đưa tay ra muốn sờ lên hai má của Tiêu Bố Y, rồi lại không muốn quấy rầy giấc mộng đẹp của hắn, rốt cuộc thu tay trở về, nhẹ nhàng cởi giày của Tiêu Bố Y ra, lấy một cái mền đắp lên người Tiêu Bố Y.
Về lại chỗ của mình, Hàn Tuyết lăn qua trở lại, thật lâu sau mới ngủ được.

Đợi cho đến hừng đông, khi cảm giác thấy ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt mình, lúc này mới tỉnh dậy, ngẩng đầu không tự chủ được nhìn lên trên giường, phát hiện Tiêu Bố Y đã không thấy nữa, không khỏi thấy thất vọng.
Tiêu Bố Y dậy rất sớm, hắn phát hiện sự khổ luyện trong khoảng thời gian này dù sao cung có chút tác dụng.
Khi khoác quần áo đi ra, vẫn còn có thể cảm giác được sự ấm áp do chiến mền đem lại, trên khóe miệng khẽ cười, biết đó là tâm ý của Hàn Tuyết.


Tiêu Bố Y hít thở không khí trong lành, tay nắm trường cung, đem túi đựng tên lên lưng rồi chạy như điên lên núi.
Theo lệ toàn lực bổ ra ngàn đao, Tiêu Bố Y nhớ tới một đao sắc bén chém đứt chân ngựa kia, cũng có chút cảm khái bản thân mình so với trước đã đổi khác.

Nhưng nghĩ đến sự uy mãnh của đại hán trọng đồng kia, không khỏi ngồi xuống dưới đất, cầm lấy cung tên.
Nhớ lại nhất cử nhất động của đại hán lúc trước, Tiêu Bố Y cảm thấy hắn như là thần nhân vậy.

Quân Đột Quyết hổ lang trong mắt hắn, quả thực chỉ như là lũ cáo mà thôi, bản thân mình chỉ cần có vài phần bản lĩnh của hắn, thiên hạ rộng lớn, đâu cũng có thể tới!
Đại hán trọng đồng nhảy lên, như là đại bàng bắt thỏ, Tiêu Bố Y nghĩ cũng có chút đau đầu, cái này không phải khổ luyện là có thể, quả thực rất là khó khăn, lại còn một cung bốn tiễn kia nữa? Hắn một khi đã có thể làm, mình tại sao không thể?
Tiêu Bố Y tay cầm cung tên, hồi tưởng lại tình hình của đại hán lúc trước, bản thân cũng đặc biệt lưu ý hình dạng cung tên của hắn, ngoại trừ so với cũng bình thường thì dài hơn nhiều ra, thì cũng hoàn toàn giống như cung trên tay của mình, cũng không có trải qua xử lý đặc biệt gì, nói như vậy hắn hoàn toàn là dùng tay để khống chế cung tên sao?
Nhưng muốn có thủ pháp như vậy thì vô cùng khó khăn, hơn nữa ngón tay phải hết sức linh hoạt.
Người có năm ngón tay, như vậy xem ra chỉ có thể khống chế bốn mũi tên.

Đại hán này xem ra chẳng những võ công siêu tuyệt, mà còn thông minh tuyệt đỉnh, đã đem loại vũ khí lạnh như cung tên đã phát huy đến bước vô cùng nhuần nhuyễn.