Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 152: 152: Đấu Cấp






Tư Mã Trường An thầm nghĩ đợi Lý Thiện Hành tới trợ giúp, nhưng không nghĩ đến Bối Bồi không trốn không tránh, cả người vọt tới, Tư Mã Trường An lắp bắp kinh hãi, nhưng cũng không nương tay, trường kiếm trong tay cũng không ngừng, trực tiếp đâm xuyên qua bụng Bối Bồi...!
Cô gái Ba Tư trên điện múa đã tới lúc gấp rút, Tiêu Bố Y trong lòng so với nàng múa càng gấp hơn!
Bối Bồi đi vào Tứ Phương quán đương nhiên không chỉ là để múa đơn giản như vậy, quần thần cùng sứ giả nước ngoài đều bị điệu múa của cô gái Ba Tư hấp dẫn, nhưng Tiêu Bố Y nhớ tới vẻ quyết tuyệt của Bối Bồi trước khi chia tay, đã biết khi điệu múa này ngừng, tất sẽ có máu, hoặc là máu của Bối Bồi, hoặc là máu của người khác.

Chỉ là Bối Bồi một khi đã không nắm chắc, chắng tỏ nhiệm vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, bản thân nàng cũng cảm giác được dữ nhiều lành ít?
Nàng muốn giết ai? Nàng là người của Bùi phiệt, Bùi phiệt lấy Dương Quảng làm căn cơ, điều này chứng tỏ mục tiêu hành thích của nàng dĩ nhiên không phải là Dương Quảng, bởi vì Bùi phiệt tuyệt đối sẽ không cho phép nàng làm như thế.

Nàng ta nếu không giết Dương Quảng, mục tiêu duy nhất chỉ có thể là ám sát người của Lý phiệt!
Ai cũng đều chưa gặp qua gương mặt thật của Bối Bồi, ai cũng không biết người đang múa là ai, nàng ta lấy thân phận chân thật đểhành thích, cũng không ai có thể biết được, chẳng trách không thấy Lôi Tát Khắc ba Tư, quá nửa là Lôi Tát Khắc đã sớm bị Bối Bồi chế ngự, trách không được Bối Bồi muốn hắn nhớ kỹ tên của nàng, một người sau khi chết, nếu không có một ai nhớ tới tên của nàng, đó thực sự là một chuyện bi ai.

Nàng lấy thân phận nữ nhân Ba Tư hành thích, giết chết Lý Hồn hoặc là Lý Mẫn, cùng với bất luận kẻ nào cũng không có quan hệ! Nàng lấy thân phận chân thật để hành thích, có phải muốn cho Tiêu Bố Y biết gương mặt thật của nàng, cũng là lần gặp mặt cuối cùng? Có lẽ Tiêu Bố Y không thể nhận ra là nàng, có lẽ Tiêu Bố Y rốt cuộc thông minh nhận ra, sẽ hiểu được tâm ý của nàng!
Nghĩ đến Bối Bồi nói cái gì nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ, sinh tử không do bản thân làm chủ, Tiêu Bố Y nhịn không được sự chua xót, lại nhiều ít có sự phẫn nộ! Hắn nghĩ bản thân không phải quân cờ, nhưng hắn hiện tại nhìn Bối Bồi trước mắt đi chịu chết, mà một chút cứ động cũng không thể có.

Hắn vắt hết óc cũng không thể ngăn cản trận ám sát này tiến hành, hắn lúc này mới bi ai phát hiện, có những lúc, hắn ngay cả một quân cờ cũng không bằng.

Lý Hồn xem ca múa đến mắt như muốn hoa lên theo, Lý Mẫn vuôt râu thưởng thức vũ điệu Ba Tư, Lý Thiện Hành ngồi ở sau chỉ uống rượu, đầu cũng không ngẩng lên.

Giống như trong mắt hắn, rượu so với nữ nhân tốt hơn rất nhiều.

Ba đại nhân vật nổi danh hiển hách trong Lý phiệt đều ở tại đây.

Giết bất cứ ai cũng là sự kiện lớn làm chấn động kinh đô.

Lý Hồn từng là đại tướng quân hai đời, chiến công hiển hách, tuy tuổi già, thân thủ làm sao kém? Đều nói Lý Mẫn cưỡi ngựa bắn tên, ca múa đàn hát cái gì cũng không kém.

Người như vậy, nói vậy cũng có tài.

Lý Thiện Hành càng không cần phải nói, hắn thân là Trung Tướng Tả Vũ vệ phủ, thống lĩnh vô số Vũ vệ, người như vậy nếu võ thuật không giỏi, thì làm sao có thể phục chúng?
Tiêu Bố Y trong lúc nóng vội, thì tiếng nhạc đã càng ngày càng gấp rút, Tiêu Bố Y biết đã đến lúc ám sát.

Mới muốn đột nhiên đứng lên, lớn tiếng quát đánh lạc hướng, nhất thời cũng không thể nghĩ ra cách nào khác!
"Tiêu đại nhân.

Điệu múa này xem thật là đẹp mắt, làm Tiêu đại nhân xem đều nhìn không chuyển mắt?" Một thanh âm vang lên, ở ngay bên cạnh Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y trong lòng rùng mình, mới phát hiện trong lúc mình đang tập trung lo âu, thì Dương Tiếu Phật không biết từ khi nào đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh mình.

Tiêu Bố Y cố gắng kìm lại dục vọng đứng lên, gượng cười nói: "Dương huynh chẳng lẽ cảm thấy không đáng xem sao?"
"Đẹp mắt thì đẹp mắt, bất quá màn đẹp mắt nên ở phía sau" Dương Tiếu Phật thoạt nhìn giống như cười, hai mắt lại nhìn chăm chăm vào Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y thầm đề phòng, nụ cười đầy mặt, "Nhìn không ra Dương huynh so với ta lại càng quen thuộc với an bài ở nơi này hơn".

Dương Tiếu Phật đang muốn nói gì đó, đột nhiên sắc mặt biến đổi, thất thanh chỉ tay, "Tiêu đại nhân, người xem kìa".

Tiêu Bố Y quay đầu nhìn lại, hai nắm tay nắm chặt, cô gái Ba Tư quả không ngoài dự liệu của hắn, khi nhạc chuyển sang cấp bách, người mượn lực đã sớm nhảy lên cao, trong tay xuất hiện một thanh thép mỏng sáng loáng, đang đâm thẳng vào Lý Hồn!
Mọi người trong một khắc này đều mờ mịt, thậm chí cảm thấy đây là một động tác múa mà thôi, cho dù là Lý Hồn đều ngẩn ra tại chỗ, nâng chén rượu sửng sờ tại chỗ, không biết né tránh.

Hắn hiển nhiên cũng không ý thức được, cô gái Ba Tư cách xa ngàn dặm tới Tứ Phương quán lại hành thích hắn!
Ai cũng đều cho rằng cô gái Ba Tư không có gì nguy hiểm, chính là bởi vì nàng ta mặc thật sự không nhiều lắm, mọi người chỉ chú ý tới cặp đùi như tuyết trắng, vòng eo thon của nàng ta, nhưng khi nhìn thấy nàng ta cầm trong tay thanh thép, lăng không nhảy lên, mọi người mới ý thức được người này cực kỳ nguy hiểm!
Đợi khi nhìn thấy thanh thép trong tay cô gái Ba Tư đâm xuyên vào ngực Lý Hồn lô ra sau lưng, mọi người đều la lên sợ hãi, khó có thể tin được lại có người dưới mắt Thiên tử, vũ vệ bảo vệ khắp Tứ Phương quán lại giết Thân Minh Công, Hữu kiêu vệ Đại tướng quân Lý Hồn?!
Thân Minh Công Lý Hồn khi tỉnh ngộ ra, một khắp khi cô gái Ba Tư đâm tới thì né tránh.

Hắn tuy tuổi cao, nhưng vẫn còn có chút căn cơ, tỏng tích tắc đã né tránh được không bị đâm trúng tim, nhưng cũng bị thanh thép trên tay cô gái Ba Tư đâm trúng ngực phải, một đám máu tươi lộ ra phía sau lưng Lý Hồn, ai cũng đều cho rằng hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Lý Hồn dù sao cũng đã già, cho dù trước đây dũng mãnh vô địch, hôm nay cũng đã tránh không thoát một kích của thích khách!
Cô gái Ba Tư một nhát đắc thủ, đang tính rút thanh thép ra, bên người chợt nghe tiếng xé gió, tránh né không kịp, chỉ cảm thấy cổ tay tê dại, bị một vật đánh trúng cổ tay mà buông thanh thép ra.


Một chén rượu đã chính xác đánh trúng cổ tay của nàng, ngay sau đó gió lớn lại thổi tới, một cái bàn đã nhằm đầu mà đánh thẳng tới.

Tiêu Bố Y lúc này mới phát giác Lý Thiện Hành võ công cao đến mức hiếm thấy, ứng biến cực nhanh cũng làm cho người ta sợ hãi.

Trong Tứ Phương quán trừ vũ vệ ra, văn võ bá quan không thể mang binh khí vào, Lý Thiện Hành thân là võ quan cũng phải đi tay không.

Chỉ là hắn nhìn thấy Lý Hồn gặp chuyện, đã phản ứng trước tiên, phóng chén rượu trong tay đánh trúng cổ tay Bối Bồi, trong giây lát đã nhấc bàn lên, nhẹ nhàng như không đập vào Bối Bồi.

Bối Bồi võ công cũng không kém, lại né không thoát chén rượu đánh tới, có thể thấy được sự cao minh của Lý Thiện Hành.

Lý Thiện Hành vác cả cái bàn đập tới, phạm vi công kích cực lớn, làm cho Bối Bồi tránh cũng không thể tránh.

Bối Bồi quát nhẹ một tiếng, một chưởng vỗ lên bàn, mượn lực sử lực, đã lui trở về.

Nàng biết mình tuyệt không phải là đối thủ của Lý Thiện Hành, biết hiện tại chạy trốn mới là quan trọng, nhưng một chưởng của nàng ta tuy vỗ lên bàn, cũng cảm thấy một luồng lực đạo tràn tới, toàn thân như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu mà bay đi, cảm thấy vạn phần run sợ.

Lý Thiện Hành một chiêu bức lui Bối Bồi, cũng không nóng lòng bắt Bối Bồi, chỉ cao giọng quát lên: "Hộ vệ Thánh Thượng, phong tỏa cửa điện".

Sau khi hắn quát lên, các vũ vệ lúc này mới phản ứng lại, nhất tề hô lên một tiếng, một nửa tụở phía trước Dương Quảng, giương kích hộ vệ, nửa khác chạy về phía cửa điện, chỉ cần đóng cửa điện lại, Bối Bồi có cánh cũng khó mà bay.

Tiêu Bố Y khẩn trương, lại bị ánh mắt Dương Tiếu Phật nhìn chằm chằm không rời.

"Ở đây lại không có cột cờ, bắt hắn cô ta người của vũ vệ cũng đủ, Tiêu đại nhân muốn ra tay, chỉ sợ nhọc công vô công".

Tiêu Bố Y giật mình, nghe ra ý mà Dương Tiếu Phật muốn nói.

Người này có phải là người cùng phe Lý phiệt, lần này đặc biệt đến giám thị mình? Chỉ là hắn giám thị mình, thì cần gì lên tiếng nhắc nhở, chỉ cần mình hôm nay đi cứu Bối Bồi, Tiêu Bố Y hắn cho dù hôm nay không chết, về sau cũng phải mất mạng! Nhưng quái dị nhất là, Dương Tiếu làm sao biết quan hệ của mình cùng Bối Bồi, hơn nữa hình như còn biết thân phận thật sự của thích khách?
Tiêu Bố Y bị Dương Tiếu Phật dùng lời nói chế ngự, nội tâm cực kỳ giãy dụa, Bối Bồi cũng đã xông không ra được tới cửa điện.

Nàng lăng không rút lui, chỉ cảm thấy phía sau có tiếng xé gió, nhanh chóng xoay người, một kiếm đã qua sát bên người, hàn khí bức người.

Tư Mã Trường An cười lạnh nói: "Yêu nữ lớn mật, còn không bó tay chịu trói!" Khi hắn nói ra mấy chữ này, ít nhất cũng đã xuất ra mười kiếm, chiêu nào cũng không rời khỏi chỗ yếu hại của Bối Bồi, Tư Mã Trường An dụng ý cũng giống như Lý Thiện Hành, đều trước tiên vây khốn Bối Bồi rồi mới bắt sống, thích khách tuy quỷbí, nhưng võ công không tính là cao cường, một khi đã như vậy, hắn cũng không cần phải liều mạng giao đấu.

Tư Mã Trường An thầm nghĩ đợi Lý Thiện Hành tới trợ giúp, nhưng không nghĩ đến Bối Bồi không trốn không tránh, cả người vọt tới, Tư Mã Trường An lắp bắp kinh hãi, nhưng cũng không nương tay, trường kiếm trong tay cũng không ngừng, trực tiếp đâm xuyên qua bụng Bối Bồi.

Hắn một chiêu đắc thủ, có chút ngạc nhiên, không biết với thân thủ của thích khách, vì cái gì lại dể dàng để hắn đâm trúng một kiếm như thế.

Bối Bồi trúng kiếm, thân mình cũng không dừng lại, lại theo trường kiếm mà xông tới, một quyền đánh ngay mặt Tư Mã Trường An.

Tư Mã Trường An trên mặt đau đớn, lại phát hiện trước mắt xuất hiện một luồng sương khói, hít vào trong mũi có chút choáng váng đầu óc, trong lòng hoảng sợ, buông trường kiếm bế khí lăn một vòng gấp giọng hô: "Cẩn thận trong khói có độc".

Lý Thiện Hành lúc này cũng rút lui, khá chật vật.

Hắn vốn đã vọt tới sau lưng Bối Bồi, một chưởng nhẹ nhàng vỗ tới, đột nhiên phát hiện một kiếm mang theo máu xuyên qua người Bối Bồi mà đâm về phía hắn, cho dù hắn là kẻ tài cao gan lớn, nhưng cũng lạnh người mà né tránh, không biết nữ nhân Ba Tư này còn bày ra chiêu gì nữa.

Quần thần nhìn thấy thích khách chỉ có một người, cũng đều phản ứng lại, cùng vệ sĩ bảo hộ trước người Thánh Thượng.

Nghe được Dương Quảng thở dài, đều có chút đỏ mặt, lại có chút lắc đầu, thích khách giết Lý Hồn, Lý Mẫn cùng Lý Thiện Hành đều là người tai mắt nhanh nhẹn, phản ứng lại thì đầu tiên là vây bắt thích khách, sao đó cao giọng hô bảo hộ Thánh Thượng, ngược lại biến thành cử chỉ trung quân...!
Đợi sau khi thấy rõ Bối Bồi đã bị Tư Mã Trường An đâm một kiếm, Lý Thiện Hành dở khóc dở cười, đang muốn xông lên thì phát hiện một luồng khói đặc bốc lên, tức thì khuếch tán, khi nghe Tư Mã Trường An hô to khói có độc, trước mắt có mấy điểm hàn quang phóng tới, Lý Thiện Hành hét lớn một tiếng, phóng lên cao.

Người ở trên không trung, từ trên nhìn xuống thấy khói đặc bên cạnh cô gái Ba Tư phát triển cực nhanh, mấy vệ binh lúc này cũng đang vọt tới, bọn họ không có kinh nghiệm như Tư Mã Trường An cùng Lý Thiện Hành, sau khi hít một hơi, lảo đảm rồi ngã lăn ra, các vệ binh còn lại trong lòng sợ hãi, bị khói đặc bức liên tục lui về phía sau.

Lý Thiện Hành thấy vậy không khỏi kinh ngạc, đang muốn bế khí chạy vào trong màn khói mà giết Bối Bồi, đột nhiên một đạo hàn quang từ trong màn khói bắn ra, thẳng đến trước mặt hắn.

Lý Thiện Hành cười lạnh một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng chụp lấy trường kiếm.


Bối Bồi một kiếm phóng tới như sấm sét trong mắt hắn thật sự không tính là gì, chỉ là tặng thêm binh khí cho hắn.

Nhìn thấy cửa điện binh lính như ong vỡ tổ, cửa điện tuy còn chưa đóng, Lý Thiện Hành không khỏi thầm mắng mấy vũ vệ này bộ thường ngày ăn *** chắc, nhìn thấy khói đặc đã thành đoàn, phân ra một đường hướng tới cửa điện rất nhanh phóng đi, Lý Thiện Hành biết cô gái Ba Tư muốn chạy, thầm nghĩ lần này nếu để cho ngươi chạy, lão tử cũng không thể lăn lộn giang hồ nữa.

Tứ Phương quán giờ phút này đã hỗn loạn, quỷ khóc sói tru, hoàn toàn không còn tình huống vui vẻ tràn ngập như vừa rồi, rất nhiều sứ giả nước ngoài đã chuẩn bị tiết mục, đang chờ biểu diễn để được phong thưởng, lúc này dã nhốn nháo bỏ chạy, phi thường hỗn loạn.

Lý Thiện Hành đề khí hô lớn: "Thích khách chỉ có một người, mọi người không cần kinh hoàng, người nào tự ý đi lại, giết không tha".

Hắn gặp nguy cơ túng thế phải hành quyền, sau tiếng hô này, đại điện đã hơi chút im lặng xuống, đã thấy khói đặc đã đến gần cửa đại điện, các binh sĩ đều vận dũng khí xông lên ngăn đón, đột nhiên ai u má ơi, lịch bịch ngã sấp xuống.

"Trong khói có độc, trong khói có độc" Các vệ binh đều lớn tiếng hô lên, không khỏi tản ra bốn phía, Lý Thiện Hành đại hận, cầm kiếm sớm đã chận ở trước cửa điện, một mình giữải
Khói đặc lập tức vọt tới, Lý Thiện Hành ánh mắt sắc bén, phát hiện cô gái Ba Tư mơ hồở trong màn khói, thần sắc lẫm liệt, Lý Mẫn ở bên đại điện cũng đã cao giọng hô: "Các ngươi còn đứng đó làm cái gì, mau quạt khói đi, chớ đểảnh hưởng tới Hoàng Thượng".

Các cung nhân cầm quạt lúc này mới tỉnh ngộ ra, đều tụ lại trước mặt Thánh Thượng, hò nhau mà quạt, khói đặc mới có dấu hiệu lan tràn tới, đã bị quạt trở về.

Vũ vệ bảo vệ đại thần cũng thừa dịp kiếm quạt, chỉ sợ khói độc ảnh hưởng đến Thánh Thượng.

Dương Quảng cao cao tại thượng, mày rậm co rút nhanh, cũng không mấy quan tâm đến cảnh hỗn loạn phía dưới, Tiêu Hoàng hậu sắc mặt tái nhợt, áp thấp thanh âm nói: "Thánh Thượng long thể quan trọng hơn, không bằng đi trước?"
"Trẫm là Thiên tử, trước mặt các sứ giả nước ngoài chỉ một thích khách đã dọa trẫm phải hoảng sợ mà chạy, còn thể thống gì" Dương Quảng nhíu mày nhìn dưới điện, thở dài nói: "Nếu luận trung tâm, xem ra là Lý gia, Ti Mã ái khanh là trung".

Quần thần nhìn thấy thích khách chỉ có một người, cũng đều phản ứng lại, cùng vệ sĩ bảo hộtrước người Thánh Thượng.

Nghe được Dương Quảng thở dài, đều có chút đỏ mặt, lại có chút lắc đầu, thích khách giết Lý Hồn, Lý Mẫn cùng Lý Thiện Hành đều là người tai mắt nhanh nhẹn, phản ứng lại thì đầu tiên là vây bắt thích khách, sao đó cao giọng hô bảo hộ Thánh Thượng, ngược lại biến thành cử chỉ trung quân.

Trong sương khói vù vù xuyên ra mấy người, đột nhiên phóng tới cửa điện.

Lý Thiện Hành huy kiếm không kịp, không khỏi kinh ngạc, cũng không hiểu thích khách sao lại có thể phân thân như thế, mới dùng kiếm đâm tới đột nhiên đã cảm thấy bàn tay phải có chút tê tê đau đớn, cánh tay vận chuyển không linh hoạt, không khỏi hoảng hốt, cũng không kịp ngăn cản thích khách, tính mạng bản thân quan trọng hơn, dưới chân dùng sức mà nhảy sang một bên.

Quần thần hoặc xa hoặc gần, đều biết Lý Thiện Hành võ công cao cường, tuy cửa điện vệ binh bảo hộ bất lợi, có thể có Lý Thiện Hành tọa trấn, thích khách cũng không có chỗ chạy.

Tư Mã Trường An cũng không truy tới, chỉ huy vệ sĩ thủở trước Thánh Thượng, sợ vạn nhất lại có thích khách đến làm bị thương đến Thánh Thượng, mình cho dù đem cô gái Ba Tư chém thành bảy tám đoạn thì công cũng không bù lại tội, tất cả mọi người đối với Lý Thiện Hành có lòng tin rất lớn, nhưng không nghĩ đến Lý Thiện Hành đột nhiên lại nhảy sang một bên, quẳng bảo kiếm đi, đều lấy làm kỳ.

Quần thần không rõ tại sao, Lý Thiện Hành thì khổ mà không thể nói, tay phải hắn không biết từ khi nào đã phồng lên tầng tầng, thoạt nhìn có chút làm cho người ta sợ hãi, hắn lúc này mới hiểu được nhất cử nhất động của cô gái Ba Tư đều có thâm ý, trong sương khói phóng ra trường kiếm không phải là vì muốn giết hắn, mà là muốn cho hắn tiếp lấy bảo kiếm, hắn sau khi chụp lấy trường kiếm đã sớm bị nhiễm phải chất độc cực kỳ lợi hại trên chuôi kiếm, Lý Thiện Hành làm sao nghĩ tới điểm này, sau khi tiếp nhận bảo kiếm cũng không có để ý.

Đến khi độc tính phát tác mới là khổ không thể nói.

Chỉ là dược tính tuy mạnh, nhưng chỉ là ngoại thương, cũng làm cho Lý Thiện Hành buông chút tâm sự.

Lý Thiện Hành nhảy sang bên, trong sương khói lại liên tục bay ra bảy tám bóng người, Lý Thiện Hành chụp lại không kịp, lại biết tính nghiêm trọng của việc để thích khách chạy thoát, lại tính nhặt lấy bảo kiếm trên đất, nhưng sực tỉnh lại thầm mắng bản thân ngu xuẩn, tay trái chụp lấy một thanh trường kích rồi nhảy ra ngoài cửa điện, binh sĩ thủ vệở bên ngoài đã hướng tới chỗ này mà chạy tới, ầm ĩ hỗn loạn.

Tư Mã Trường An là chưởng quản cấm vệ trong cung, cho nên có thể cầm kiếm ở tại Tứ Phương quán hộ vệ, Đổng Kỳ Phong phụ trách tuần tra đêm, Độc Cô Cơ lại chủ yếu phụ trách chuyện bên ngoài cung, hai người đã phát hiện Tứ Phương quán không ổn, đã sớm dẫn vệ binh xông tới, nhìn thấy Lý Thiện Hành hổn hển nhớn nhác chạy ra, tay phải vung vẩy, tay trái cầm kích, đều cao giọng quát: "Lý Trung Tướng, ngươi muốn làm cái gì?"
Lý Thiện Hành nhìn thấy hai người kinh hãi nhìn mình, hít sâu một hơi, bình tức sự tức giận, "Có thích khách muốn hại Thánh Thượng, mới chạy khỏi Tứ Phương quán, ta đang đuổi theo, hai vị đại nhân có nhìn thấy nhân vật nào khả nghi không?"
Đổng Kỳ Phong cùng Độc Cô Cơ nhìn vệ sĩ bất tỉnh bên ngoài điện, trong mắt có vẻ hoài nghi, Lý Thiện Hành lúc này mới biết cô gái Ba Tư giảo hoạt dị thường, nàng ta dùng khói độc làm ngất xỉu nhiều người, mới vừa rồi lại quẳng mấy vệ sĩ đã ngất đi để đánh lừa tầm mắt.

Nhìn thấy Đổng Kỳ Phong cùng Độc Cô Cơ không nói, Lý Thiện Hành nổi giận quát: "Sự tình trọng đại, các ngươi còn không tin? Nếu để thích khách chạy thoát, hai người các ngươi đều có trách nhiệm".

"Lý đại nhân đừng vội" Đổng Kỳ Phong hỏi: "Hiện tại Thánh Thượng thế nào?"
"Thánh Thượng bình an vô sự" Lý Thiện Hành trả lời.

"Độc Cô đại nhân, ngươi lưu người bảo vệ Thánh Thượng, lão thần cùng Lý đại nhân đi truy bắt tặc nhân" Đổng Kỳ Phong rốt cuộc cũng là kinh nghiệm già dặn.


Độc Cô Cơ gật đầu dẫn vệ binh bảo vệ trước cửa Tứ Phương quán, đừng nói là người, ruồi bọ cũng bay không lọt.

Lý Thiện Hành trong lòng đại hận, nếu thích khách thực giết Hoàng Thượng cũng làm hắn vui mừng, chỉ là thích khách lại đâm Lý Hồn, hiện tại sinh tử không rõ, nếu không bắt được thích khách, vậy Lý phiệt thực không còn mặt mũi.

"Lý đại nhân, ta cùng Độc Cô Trung Tướng từ mặt trước chạy tới đây cứu viện, một đường thực không có nhìn thấy ai khả nghi" Đổng Kỳ Phong do dự nói: "Nói như vậy tặc nhân có thể theo hai cánh đào tẩu, không bằng ngươi và ta phân ra truy đuổi.

Còn chưa thỉnh giáo đại nhân thích khách hình dáng thế nào?"
Lý Thiện Hành nhíu mày, hướng tới Đổng Kỳ Phong mô tả sơ qua bộ dáng của thích khách, cũng xem xét dấu vết lưu trên đất.

Chỗ này cực kỳ sạch sẽ, nửa điểm tuyết đọng cũng không có, nhưng cô gái Ba Tư trúng một kiếm, làm soa mà trên đất lại không có vết máu?
Cảm thấy cô gái Ba Tư biến hóa đa đoan, Lý Thiện Hành cũng có chút hoài nghi nàng ta sẽ dùng ảo thuật, Tư Mã Trường An một kiếm đâm trúng nói không chừng cũng là ảo thuật.

Chỉ sợ cô ta đã đi xa, Lý Thiện Hành bất đắc dĩ chỉ có thể nói: "Không bằng Đổng đại nhân theo bên trái tiến hành lùng bắt.

Ta dẫn người đi hướng bên phải xem xét?"
Đổng Kỳ Phong liên tục gật đầu: "Cứ theo ý đại nhân".

Hai người phân ngã truy kích.

Lý Thiện Hành dọc theo bên phải Tứ Phương quán đi vài dặm, hỏi vệ binh bốn phía, đều nói không thấy một bóng người.

Lý Thiện Hành thầm nhíu mày, cô gái Ba Tư ăn mặc đặc dị, nếu đi qua đây, không có lý do gì không bị người khác phát hiện.

Suy nghĩ về nhất cử nhất động của cô gái Ba Tư trong Tứ Phương quán, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền mắng lớn: "Con mẹ nó, trúng gian kế của yêu nữ giảo hoạt này rồi".

Hắn nghĩ thông suốt cái gì đó, không để ý tới vệ binh đang kinh ngạc ở bên cạnh, bước nhanh trở về, nhưng khi đến Tứ Phương quán mới phát hiện, trong này đã gió êm sóng lặng, sương khói đã sớm tiêu biến.

Sứ giả nước ngoài giờ phút này đang đi ra, Thánh Thượn cùng một số đại thần đều đã không thấy bóng dáng.

Hiển nhiên Dương Quảng bị ám sát quấy nhiễu tâm tình, không muốn tiếp tục mở Bách liêu yến nữa, các sứ giả nước ngoài cũng vì an nguy của mình, đã sớm trở về.

Lý Thiện Hành nhìn mọi nơi, sắc mặt đại biến, nhìn thấy Lý Mẫn vẫn còn ở đó, hiển nhiên là đang đợi mình, bước nhanh tiến lên áp thấp thanh âm nói: "Thúc phụ thế nào rồi?"
Lý Mẫn nhíu mày nói: "Hiện giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, có thể là đã sợ hãi quá độ, Thánh Thượng đã truyền ngự y đến xem.

Thiện Hành, chẳng lẽ với khả năng của ngươi, cũng bắt không được thích khách?"
Lý Thiện Hành giọng căm hận nói: "Ta trúng gian kế của yêu nữ, cô ta không có ra khỏi Tứ Phương quán, nói vậy thừa dịp loạn mà trốn ở trong quán, bây giờ mới đi ra".

Lý Thiện Hành nghe được sứ giả nước ngoài nghị luận lửa giận trong lòng càng đậm, mắt thấy đã đuổi tới Đoan môn Thái Vi thành, trước mắt chợt sáng ngời, mấy người Ba Tư đang vội vàng chạy xe về phía cửa thành, tuy không nhanh không chậm, nhưng trên xe rõ ràng có chất mấy cái rương, chứa người cũng không thành vấn đề...!
Lý Mẫn suy nghĩ một chút, liền giật mình nói: "Không sai, tình hình lúc ấy cực kỳ hỗn loạn, ta cũng bởi vì thúc phụ gặp chuyện mà có phần rối loạn.

Người Ba Tư còn có mấy chiếc rương biểu diễn ma thuật, nếu cô ta dùng màn khói che mắt mà trốn vào bên trong rương? Cô ta cố ý dọa người đi ra ngoài, chính là dẫn ngươi đi ra ngoài đuổi theo?"
"Quá nửa là như thế" Lý Thiện Hành thở dài nói: "Người này giỏi biến hóa, nhất cử nhất động đều là lão mưu thâm tính, ngay cả sựứng biến của ngươi và ta đều tính toán tới, tuyệt không phải là người thường, để ta đi tìm mấy cái rương kia, nói không chừng có thể bắt lấy yêu nữ, nhưng người Ba Tư trong này sao lại được Thánh Thượng dễ dàng buông tha như vậy?"
Lý Mẫn than nhẹ một tiếng, "Ba Tư tuy xa, nhưng ở trong này nhân số khá đông, ảnh hưởng cũng lớn, Thánh Thượng tự xưng là thánh minh, những người Ba Tư này đều nói không biết việc này, hắn trước hết cứ thả bọn họ đi, chỉ nói hòa thượng chạy không khỏi miếu, nếu sau này tra rõ cô gái Ba Tư cùng bọn họ có quan hệ, sẽ nghiêm trị không tha".

Lý Thiện Hành liên tục cười lạnh, áp thấp thanh âm nói: "Ta chỉ sợ Thánh Thượng cao hứng còn không kịp, để ta đi giết yêu nữ trước rồi nói sau".

Lý Mẫn thấp giọng nói: "Thiện Hành, lòng ngươi ta rõ là được, ngươi tất cả đều phải cẩn thận".

Lý Thiện Hành cười lạnh nói: "Ngươi yên tâm, yêu nữ kia cho dù biến hóa vạn ngàn, cũng không làm gì được ta" Lý Mẫn muốn nói cái gì đó, rốt cục lại áp thấp thanh âm, "Vậy ngươi dẫn người đi tìm trước, nhưng vô luận chuyện thành hay không, đều phải về tìm ta trước, ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng".

Lý Thiện Hành gật gật đầu, trong lòng tức tối, thầm nghĩ hắn mà bắt được cô gái Ba Tư kia, sẽ bầm thây làm vạn đoạn.

Hắn ở tại Đông Đô, hô phong hoán vũ, cũng chưa từng bị mất mặt như vậy? Cô gái Ba Tư kia tuy võ công không bằng hắn, nhưng trước mắt hắn làm bị thương thúc phụ của hắn, lại còn nghênh ngang chạy thoát, hắn làm sao mà không tức giận cho được?
Sau khi hỏi rõ hướng đi của mấy người Ba Tư, Lý Thiện Hành dẫn mấy hộ vệ tức tốc truy đuổi, đêm khuya lạnh lẽo, vó ngựa dồn dập, như giẫm vào trong lòng người ta, các sứ giả nước ngoài lục tục đi về phía Thiên Tân kiều, nghe được truy binh gấp gáp như thế, đều tự giác né sang một bên, đợi cho Lý Thiện Hành đi rồi mới chỉ chỉ trỏ trỏ, ồn ào bàn tán.

Lý Thiện Hành nghe được sứ giả nước ngoài nghị luận lửa giận trong lòng càng đậm, mắt thấy đã đuổi tới Đoan môn Thái Vi thành, trước mắt chợt sáng ngời, mấy người Ba Tư đang vội vàng chạy xe về phía cửa thành, tuy không nhanh không chậm, nhưng trên xe rõ ràng có chất mấy cái rương, chứa người cũng không thành vấn đề.

Lý Thiện Hành ở tại Đông Đô, biết trong Đông Đô người Ba Tư xem như là một trong những người nước ngoài có số lượng nhiều nhất, phụ cận Nam thị Phong Đô đều có người Ba Tư nhảy múa phong tình, bọn họ thường xuyên biểu diễn mấy trò ma thuật trước mắt dân chúng, làm biến mất người sống là tiết mục thường xuyên biểu diễn.

Lần này người Ba Tư trừ ca múa ra, còn muốn trước mặt Thánh Thượng biểu diễn biến mất người sống, Lý Thiện Hành võ công cao cường, người cũng không ngốc, biết trong rương nhất định có ngăn ngầm, chỉ là lần này chuyện xảy ra đột ngột, hắn nhất cử nhất động quả thực có thể nói là đã bị người ra nắm giữ, trong lúc nhất thời cũng quên mất điểm ấy.

Lý Thiện Hành gần đến chỗ mấy người Ba Tư, người ở trên ngựa thét lớn một tiếng, đã vọt lên bổ nhào vào xe ngựa của mấy người Ba Tư phía trước.

Chiêu này của hắn cũng là tiên thanh đoạt nhân (âm thanh đi trước đoạt người), làm cho mấy người Ba Tư này cũng không kịp phản kháng.


Mấy người Ba Tư đều có chút bối rối, kỷ lý cô lỗ kêu to, khi trước có một người già run rẩy đi tới hỏi: "Đại Tùy tướng quân tôn kính, người ngăn đón đường chúng ta là vì cái gì?"
Lão giả mắt xanh tóc quăn, mặt đầy vết nhăn, thanh âm ấm ách, có chút sợ hãi nhìn Lý Thiện Hành.

"Ngăn đường là vì cái gì, các ngươi trong lòng biết rõ" Lý Thiện Hành lạnh lùng nhìn mấy người Ba Tư, trong lòng có chút thất vọng.

Mấy người này đều có chút sợ hãi, nhưng trong giây lát đã trấn định lại, thần sắc có chút lạnh nhạt, Lý Thiện Hành bắt đầu hoài nghi vào phán đoán của mình.

"Thiên tử Đại Tùy đã khai ân nói, chuyện này không quan hệ cùng chúng ta" Lão giả vừa ho vừa biện giải: "Chúng ta cùng nữ nhân kia thực không có qua lại, chúng ta cũng không biết nàng ta vì sao lại muốn ám sát đại thần Đại Tùy, chúng ta…"
Lý Thiện Hành nghe lão giả nói chuyện dông dài, có chút không kiên nhẫn, đưa tay lấy kiếm trong tay vệ binh vệ, liên tục huy mấy cái, mấy cái rương trên xe ngựa đã chia năm xẻ bảy, mấy người Ba Tư đều giận dữ xông tới, kỷ lý cô lỗ không ngừng.

Lý Thiện Hành nhìn vào trong rương, bên trong quả nhiên là có ngăn ngầm, nhưng lại không có ai.

Lý Thiện Hành thất vọng trở người lên ngựa, mặc kệ người Ba Tư tức giận mắng mà bỏ đi.

Mấy người Ba Tư nhìn thấy Lý Thiện Hành đi xa, lại mắng vài câu, lúc này mới không tình nguyện thu thập đám rương đang tán loạn dưới đất, đánh xe đi ra Đoan môn.

Bọn họ đều là người dị vực, binh lính canh giữ thành cũng không làm khó, đám người qua Thiên Tân kiều đi đến một chỗ vắng người, một người Ba Tư dùng tiếng Trung Nguyên hướng tới lão giả hỏi: "Đi đâu đây?"
Lão giả nếp nhăn trên mặt càng sâu, lấy tay ôm chặt lấy bụng, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là trước tiên đi Nam thị, chúng ta phải đề phòng có người theo dõi".

Thanh âm của hắn đã bớt khàn khàn, nghe ra tuyệt đối không phải là người nhiều tuổi.

Người Ba Tư có chút tôn kính nhìn lão nhân, "Ngươi có thể chịu đựng được không?"
"Không thành vấn đề" Lão giả rốt cuộc đã ngồi lên xe ngựa, thản nhiên nói: "Vì chạy trốn, chịu không nổi cũng phải chịu".

Hắn buông tay đang ôm bụng ra, trên bàn tay tràn đầy vết máu, khóe miệng run rẩy vài cái, chỉ đang nghĩ, cũng may Tiêu Bố Y không có ra tay, xem ra Bùi tiểu thư đã đoán đúng tính cách của hắn! Chỉ là bộ dáng của hắn hình như muốn liều mạng, chẳng lẽ thực nhận ra ta, trong mắt hắn, tính mạng của ta so với tiền trình của hắn còn muốn quan trọng hơn sao?
Lão giả đương nhiên chính là Bối Bồi!
Lý Thiện Hành đương nhiên không biết Bối Bồi thích chơi trò Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương (*).

Trên sự thật Bối Bồi đích thực là dụ cho tất cả mọi người nghĩ nàng đã chạy ra khỏi Tứ Phương quán, thừa dịp sương khói tràn ngập làm cho hỗn loạn, đã trốn vào trong rương, trong rương sớm có quần áo cùng thuốc cầm máu, nàng bị Tư Mã Trường An một kiếm đâm xuyên bụng, nếu là người thường quá nửa đã bị mất mạng, nhưng nàng thực là người phi thường.

Nàng từ khi gia nhập Bùi phiệt, đã nhận được sự khổ luyện mà người thường khó có thể tưởng tượng, hiểu được cách sống trong nghịch cảnh, cho nên sau khi bị đâm một kiếm còn có thể cầm máu thay quần áo, hơi chút hóa trang, lại đem vết máu trong rương lau sạch sẽ, bằng không đã sớm bị Lý Thiện Hành nhìn ra sơ hở.

Nàng ở trong rương đi theo mấy người Ba Tư ra khỏi Tứ Phương quán, biết Lý Thiện Hành có thể nghĩ ra điểm này, nàng cũng không nằm ở trong rương, lại dùng Chướng nhãn pháp ra khỏi rương, hóa trang thành một lão giả.

Lý Thiện Hành rất nhiều chuyện suy nghĩ tuy cũng được, nhưng cũng kém một bước, sự chú ý toàn bộ tập trung vào trong rương, lại nằm mơ cũng không nghĩ đến, lão giả Ba Tư cùng hắn chậm rãi nói chuyện lại chính là yêu nữ Ba Tư mà hắn cực lực muốn bắt lấy!
***
Lý Thiện Hành một cổ tức giận không chỗ phát tác, khi trở lại Lý trạch, cũng đã trấn tĩnh lại.

Hắn biết thích khách có thể sống, là bởi vì kế hoạch của nàng chặt chẽ, hơn nữa cũng đủ bình tĩnh, bản thân mình hiện tại cần cũng là bình tĩnh.

Khi nhìn thấy Lý Mẫn, Lý Thiện Hành bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lý Mẫn nhìn thấy thần sắc của hắn đã biết kết quả, an ủi nói: "Thiện Hành, ngươi làm tốt lắm".

"Đại ca, ngươi nói cái gì?" Lý Thiện Hành có chút khó hiểu.

"Ta nói ngươi rất bình tĩnh, cho dù thất bại cũng không nóng nảy, cái này đã làm rất tốt" Lý Mẫn nhẹ nhàng thở dài, "Ngươi phải biết rằng, chúng ta hiện tại đang bị vây vào một tình thế nguy hiểm trước nay chưa từng có, không bình tĩnh kết quả chính là cái chết!"
Lý Thiện Hành trầm mặc, "Thúc phụ thế nào rồi?"
"Có lẽ không ảnh hưởng đến tính mạng" Lý Mẫn thở dài nói: "Nhưng Thánh Thượng đã đem người vào trong cung, nói là để chữa thương".

"Là bị hôn quân giam lỏng?" Lý Thiện Hành nhíu mày hỏi.

Lý Mẫn hồi lâu mới nói: "Chuyện hôm nay rất kỳ lạ, Thiện Hành ngươi chẳng lẽ không cảm thấy?"
"Ta chỉ cảm thấy thích khách là do hôn quân phái đi ám sát thúc phụ" Lý Thiện Hành nắm chặt nắm tay, "Đại ca, trước tiên là ngươi bị hành thích, sau đó gần đây là cái gì Lý thị đương vi thiên tử được lưu truyền, tuy biểu hiện bên ngoài của hôn quân kia đối với mọi người là hắn không vào tin đồn, nhưng ai cũng biết nội tâm hắn nghi kỵ cực nặng, lần này ám sát thúc phụ ta hoài nghi chính là Bùi phiệt giở trò quỷ! Bọn họ đã chuẩn bị bắt đầu động thủ đối với chúng ta, đại ca, chúng ta không thể ngồi đây chờ chết".

Lý Mẫn chậm rãi gật đầu, "Lão thúc phụ, mấy ngày trước đây cũng đã nói với ta, Thánh Thượng nói ta chữ Hồng phạm kiêng kị mộng cảnh của tiên đế năm đó, hy vọng ta có thể tự sát".

Lý Thiện Hành trợn mắt nói: "Hôn quân thực nói như vậy, đại ca, ngươi không thể chết được, ngươi chết, Lý gia tại Đông Đô cũng sẽ không tồn tại!"
Lý Mẫn khẽ cười nói: "Ta đương nhiên sẽ không tựsát, chúng ta hiện tại cần làm chính là, nghĩ một phương pháp làm cho hôn quân tự sát mới là tốt nhất".

Lý Thiện Hành tinh thần rung lên, "Đại ca nói cực kỳ đúng, chỉ hy vọng đại ca nghĩ ra được diệu kế, đại ca nói một tiếng, ta cho dù là vượt lửa băng sông, cũng không chối từ".

Hai người nhìn nhau cười, rồi lại thì thì thầm thầm, dưới ngọn đèn chiếu, hắt lên hai bóng người trên màn cửa sổ bằng lụa mỏng, có chút quỷ dị!