Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 82: Vật tận kỳ dụng*




Giải thích tên chương: phát huy tối đa công dụng, không lãng phí một thứ gì đó.

Gần đến giờ hợi.

Hôm nay đã là buổi tối ngày thứ ba trong lao, Lương Trinh lúc này không cảm thấy buồn  ngủ chút nào. Hắn lấy ngọc bội trong áo ra, rồi cầm ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve. Khỏa ngọc bội này chính là thứ còn lại duy nhất mà Chúc Vân Tuyên đưa cho hắn, còn ống trúc chứa hoa cùng viên kẹo kia đáng tiếc đã sớm bị trôi lạc trong dòng nước mất rồi.

Vào nửa đêm, bên ngoài mơ hồ truyền đến một trận thanh âm ồn ào, trong không khí từ từ tràn ngập mùi thuốc lá nồng đến sặc người. Lương Trinh tựa trên đống cỏ âm thầm nhíu mày, nhưng cũng không hề có chút lo lắng nào.

Nửa giờ sau, có người xuất hiện ở ngoài cửa lao, đối phương vung đao chém đứt xích sắt bên ngoài rồi trầm giọng nhắc nhở Lương Trinh: “Đi thôi, Lưu sư gia phái ta tới đón ngươi.”

Lương Trinh đứng lên, đánh giá đối phương một lúc rồi lên tiếng hững hờ hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

“Đừng hỏi nhiều làm gì. ” Đối phương không nhịn được nói: “Đi nhanh lên! Bớt ra vẻ đi!”

Lương Trinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa sổ to khoảng chừng bằng lòng bàn tay nằm trên góc tường cao, ngoài cửa sổ là bóng đêm vô tận, qua lúc sau cũng nở nụ cười đi theo sau tên kia.

Càng đi ra ngoài, mũi thuốc lá càng dâng lên nồng nặc, đến lúc sau chỉ có thể giơ ống tay áo che mũi mới có thể miễn cưỡng đi tiếp. Bọn họ ra khỏi đại lao thông qua một mật đạo, mật đạo kia thông đến bến tàu cạnh biển.

Khi ra khỏi mật đảo, quay đầu nhìn lại liền có thể trông thấy ánh lửa dâng ngập trời ở phía sau, thoạt nhìn biết được nơi bốc cháy chính là tòa nhà lớn bắt mắt phô trương nhất hòn đảo, khắp nơi hiện tại rít gào tiếng la, hệt như đối mặt với địa ngục.

Người sau lưng đẩy Lương Trinh một cái: “Đừng nhìn nữa, mau vào trong thuyền.”

Có ba chiếc thuyền đậu trên bến tàu, bao gồm cả chiếc thuyền trốn thoát trong trận hải chiến ngày ấy, có lẽ đây là ba chiếc thuyền cuối cùng còn sót lại trên hòn đảo này. Vị được gọi là Lưu sư gia Lưu Hoàn dường như cũng là một người khôn ngoan, không những phóng lửa, còn chiếm hết tất cả chiếc thuyền không để lại chiếc nào cho người trên đảo này, chủ ý của gã là muốn khiến cho bọn họ bị cô lập ở nơi này không còn đường lui.

Ba chiếc thuyền nhanh chóng giương buồm xuất phát, lúc này liên tục có người chạy tới cạnh biển trơ mắt mà nhìn thuyền rời đi, sau chỉ biết tuyệt vọng quỳ xuống đất khóc rống thét gào.

Lương Trinh bị đối phương đẩy mạnh vào trong khoang tàu, bên trong ngoại trừ Lưu Hoàn ra còn có mấy người khác, bọn họ đều là những người Lương Trinh chưa từng gặp. Lưu Hoàn hẳn là người có địa vị cao nhất trong đây, bởi chỉ có thể gã mới thuyết phục được những người kia cùng nhau quy thuận Đại Diễn. Còn ở dưới sàn, vị chủ công bị bọn họ trói chặt nằm vật ra, tay chân của hắn bị dây thừng trói chặt, hiện tại đang phí công giãy dụa, cái miệng bị dán băng keo chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô a.

Lương Trinh khẽ nhướng mày, ý chỉ ban đầu của hắn là muốn bọn người kia ra tay giết tên chủ công, chứ không muốn bọn họ bắt sống, hành động này có lẽ là muốn dâng tặng như món lễ lớn cho hoàng đế lấy đó làm  thành ý.

Lưu Hoàn ra vẻ khách khí nhìn về hướng Lương Trinh mời hắn ngồi vào chỗ uống trà, những người khác thì lại đặc biệt cảnh giác, một trong số đó còn thẳng thắn đề nghị: “Cần gì phải mang theo hắn, tên này mồm mép lươn lẹo giả dối, ai biết hắn có thể bày mưu chơi xấu chúng ta hay không, nay tự chúng ta đã đi quy phục triều đình Đại Diễn, có gì phải sợ nữa chứ?”

Lưu Hoàn nhìn Lương Trinh không có tí gì tỏ ra sợ hãi, cau mày lắc lắc đầu: “Không được, chúng ta cứ tùy tiện đi vào, nói không chừng còn chưa cặp bờ đã bị thủy sư Đại Diễn bắn lửa đạn đánh chìm tàu chúng ta rồi, tốt xấu gì hắn cũng có thể làm trung gian cho hai bên.”

Lương Trinh cười nói: “Lưu sư gia quả thật là người thông minh, ngươi yên tâm, ta thấy các ngươi có thành ý như vậy, thì ta sẽ dùng hết khả năng giúp các ngươi lấy lòng triều đình Đại Diễn.”

Dẫn các ngươi quay về chịu chết, mới là thật.

Vị chủ công nằm trên đất nghe thấy cuộc đối thoại giữa bọn họ, bắt đầu giãy dụa càng hung hăng hơn, sắc mặt hắn ta cũng trở nên dữ tợn, chỉ biết gắt gao trừng to hai mắt như muốn ứa ra máu, thế nhưng lại không có ai để ý đến hắn.

Thuyền nhanh chóng rời khỏi hải đảo, lúc này rốt cuộc Lương Trinh mới biết được, bọn hải tặc ẩn mình trong khu quỷ vực này hai trăm năm dựa vào cái gì ra vào trên đảo, thì ra chỉ tại những thời khắc đặc biệt có hướng gió thổi theo con đường đi của thuyền, thì bọn họ mới có thể tìm được một lối đi an toàn. Hơn hai trăm năm trước, cũng là do bọn họ đánh bậy đánh bạ đi vào tìm mới phát hiện ra hòn đảo này, sau đó cố gắng sống sót kéo dài hơi tàn đến nay.

Triều đình Đại Diễn cũng không phải chưa từng suy đoán đến trường hợp này, thậm chí họ còn từng phái một vị chuyên gia am hiểu chiều gió thủy triều trên biển đi đến thăm dò thử xem, chỉ đáng tiếc là tòa đảo này ở quá sâu, tất cả điều kiện thiên thời địa lợi thực sự rất thấp, mỗi lần có người đi đều không trở lại, thành ra sau này quyết định không tùy tiện đi thăm dò nữa.

Ông trời vốn cũng muốn chừa cho bọn họ một con đường sống, chỉ tiếc là bọn họ lại cứ đâm đầu muốn vào rừng làm giặc, cho nên kết cục mới đi tới bước đường diệt vong này.

Lúc đi ra chậm hơn đi vào hòn đảo rất nhiều, thuyền đi mất ba ngày mới rời xem như rời khỏi quỷ vực, hiện tại chỉ còn cách Tuyền Châu một hành trình tầm hai ngày. Nỗi nhớ nhà đang hết sức khắc khoải nôn nao trong lòng Lương Trinh, thế nhưng trên mặt hắn vẫn không thể hiển ra chút gì, phần lớn thời gian đều ngồi đợi trong khoang thuyền, thỉnh thoảng sẽ ra boong thuyền đi dạo một vòng, mỗi lần đi ra ở phía sau đều có người vô tình hay cố ý đi theo, nhưng Lương Trinh chẳng mấy bận tâm cho lắm, chuyện Lưu Hoàn có tin hắn hay không đã không còn quan trọng, chỉ cần thuyền có thể cặp bờ Tuyền Châu, thì những chuyện còn lại không cần hắn quan tâm.

Vào hoàng hôn ngày thứ tư, khi Lương Trinh mới vừa đi ra khoang tàu, liền nhìn thấy có người cúi đầu bò lên từ khoang tàu, trong tay đối phương cầm theo hộp cơm, thoạt nhìn có vẻ là tên sai vặt phụ trách đưa cơm cho chủ công đang bị giam ở dưới khoang đáy. Dáng đi của hắn ta có hơi chao đảo, khi ngang qua Lương Trinh bỗng nhiên dừng bước lại, liếc hắn một chút, sau đó lập tức giơ tay dùng sức giữ bả vai của Lương Trinh.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, trong tay của người nọ bỗng dưng lấy ra một cọc gỗ, đối phương nhanh chóng trở tay đâm về phía hắn, Lương Trinh theo bản năng mà nghiêng người qua trói lại tay vai đối phương, chỉ là lúc sau sơ ý buông lỏng ra, khiến cho hắn có cơ hội thoát khỏi tay mình.

Thấy đối phương muốn chạy, Lương Trinh lập tức tung một cước đá vào sau ót, phản ứng của người kia hết sức lanh lẹ, hắn đột nhiên đổ ập về trước nhưng không ngã chống vó, mà quỳ một chân trên đất chắp tay ra sau đâm tới Lương Trinh đang sấn đến gần.

Lương Trinh khẽ nheo mắt lại  lách người qua, hắn đã nhìn rõ ràng được tướng mạo của đối phương, thì ra đây là người đáng lẽ lúc này nên bị giam giữ nhốt dưới khoang đáy. Đối phương thở hổn hển, tức giận trừng mắt nhìn, song vẫn nắm chặt cọc gỗ nhào tới muốn liều mạng với Lương Trinh.

Trong lúc hai người giao đấu, Lương Trinh quả thực không nghĩ tới cái tên đầu đàn hải tặc nhìn qua tưởng chừng như tay trói gà không chặt này, thực ra cũng có chút công phu, bản thân hắn tay không tắc sắc, muốn chống trả với người đối diện đang cầm cọc gỗ trong tay cũng không dễ như đã tưởng.

Người đi theo Lương Trinh thấy tình hình bắt đầu không ổn, cũng không dám tiến lên hỗ trợ, chỉ xoay người bỏ chạy trở về khoang tàu đi gọi người.

Thế nhưng cái thân thể đã bị bào mòn bởi rượu chè sắc đẹp của tên chủ công kia sao có thể so bì với Lương Trinh, sau mấy lần ngươi tới ta lui, đối phương tự biết mình không đấu lại, bèn muốn chạy trốn, thế nhưng Lương Trinh sớm giơ tay ra trói người lại, có lẽ là bởi vì động tác hơi mạnh, cho nên khiến ngọc bội cất ở trong áo bị văng ra ngoài nện xuống nằm lăn lộn bên mép boong tàu. Bất chợt đúng lúc này có một cơn sóng to xô tới, thân thuyền hơi nghiêng, Lương Trinh nhìn thấy miếng ngọc bội sắp bị tuột xuống, mới bất đắc dĩ đẩy người trong tay mình nhào qua, chỉ trong tích tắc liền chộp lấy tua rua của miếng ngọc bội.

Một giây sau, phía sau lưng truyền đến một trận nhói đau, cái tên chủ công đã hoàn toàn lên cơn điên kia cười lớn hả hê, hắn ta còn dùng sức rút ra cọc gỗ đâm xuyên qua lưng Lương Trinh, sau đó lại giơ lên còn định đâm tiếp nhát hai, cũng may người trong thuyền đã kịp thời lao ra áp chế người xuống đất.

Lương Trinh hôn mê hai canh giờ mới tỉnh, trên thuyền không có ai hiểu y thuật,  chỉ đành biết vơ vét chút tảo biển bọn họ thường dùng đắp lên miệng vết thương rồi giúp hắn qua loa băng bó một hồi, miễn cưỡng cũng cầm máu được.

Khi nghe nói Lương Trinh đã tỉnh, Lưu Hoàn mới tự mình đi đến nói tiếng xin lỗi với hắn, nói là do sơ suất của bọn họ đã để chủ công kia giấu cây cọc gỗ trong ngươi, sau khi giết chết tên sai vặt liền giả mạo thành đối phương muốn bỏ chạy, nhưng không may lại đụng trúng Lương Trinh.

“Ngày mai là có thể đến khu đóng quân của thủy sư Đại Diễn, đến tối sẽ đến được bến cảng Tuyền Châu, vết thương trên lưng ngươi chỉ cách vị trí tim đúng ba tấc, xem như may mắn trong bất hạnh, hiện tại đã cầm máu, ít ra có thể chống được đến khi lên bờ tìm đại phụ trị liệu.”

Lương Trinh cố nhịn lại cơn kích động muốn chửi tục xuống gật đầu, dù gì lúc này hắn cũng chả còn hơi sức đâu tiếp tục giả vờ giả vịt nữa, qua một lát sau cũng mơ mơ màng màng thiếp đi lần hai.

Lưu Hoàn quả là dự đoán không sai, chỉ qua sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ liền gặp được thủy sư Đại Diễn đang ở trên biển tìm kiếm tung tích Lương Trinh, trong nháy mắt liền bị đội tàu vây quanh.

Sau khi tỉnh lại, tinh thần Lương Trinh khá hơn nhiều, khi thủy sư Đại Diễn phá cửa xông vào, đúng lúc hắn vừa mới mở mắt ra. Lương Trinh nhìn mười mấy quân binh cầm kiếm trước mặt mình, bất đắc dĩ quơ quơ ngọc bội họa tiết rồng trong tay khàn khàn nói: “Đây là ngọc bội của bệ hạ, các ngươi phái người đi thông báo với tổng nguyên soái nhà các ngươi đi.”

Hạ Hoài Linh lúc này cũng đang tự mình dẫn người ở trên biển tìm kiếm, khi nhận được tin tức, hắn lập tức chạy qua, đồng thời còn dẫn theo quân y.

Thương thể Lương Trinh còn nghiêm trọng hơn bọn hải tặc miêu tả, may mắn là đã cầm máu, bằng không thì cái mạng cỏn con của hắn đã sớm kết thúc từ ngày hôm qua rồi. Người quân y xem qua vết thương xong, liền bắt đầu bôi thuốc băng bó cho hắn. Dù sao cũng không chết được, cho nên Lương Trinh chẳng bận tâm mấy, chỉ lên tiếng hỏi Hạ Hoài Linh đang vô cùng nghiêm nghị đứng ở bên cạnh: “Bệ hạ sao rồi?”

Hạ Hoài Linh liếc hắn một cái, trầm giọng nói: “Bệ hạ không sao… Chỉ cần ngươi trở về, hắn liền không có chuyện gì.”

Lương Trinh nghe vậy cũng yên lòng, bất giác nhếch môi đáp lại: “Đó là đương nhiên.”

Hạ Hoài Linh: “…”

Bản thân Hạ Hoài Linh bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc chuyện chính mình đặc biệt hồi kinh dẫn binh lính đi vào cứu giá ba năm trước là vì cái gì?

Lúc Chúc Vân Tuyên nhận được tin tức, hắn đang triệu tập đám triều thần nghị luận chuyện chính sự, bởi vì lúc đầu hắn đã ra lệnh chỉ cần có tin tức về Lương Trinh phải lập tức bẩm báo, cho nên người tới báo tin cũng không dám trì hoãn, mà vội vàng đi vào bẩm báo chuyện trước mặt mọi người. Chúc Vân Tuyên nghe xong ngây người ra, sau đó bất ngờ đứng lên trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người xông ra ngoài.

Một đám đại thần bốn mắt nhìn nhau, một lát sau, ai nấy cũng ra vẻ lúng túng lần lượt tản đi.

Vào buổi trưa, chú chim cắt báo tin của Chúc Vân Tuyên bay vào cửa sổ đậu trước đầu giường Lương Trinh. Lương Trinh đang nằm thấy vậy liền vui vẻ ngồi dậy, chú chim cắt kia mạnh mẽ mổ lên mu bàn tay hắn hai lần, sau đó hết sức cao ngạo nâng cái chân lên.

Lương Trinh nhẹ giọng nở nụ cười, trên người hắn bây giờ cũng không còn lại đồ vật gì, đành suy nghĩ một lúc, sau đó dứt khoát cắt một chùm tóc cột vào đùi chim cắt. Chú chim kia cúi đầu quan sát một hồi, trong ánh mắt chú ta dường như có vẻ khá là ghét bỏ, lại mổ vào mu bàn tay Lương Trinh lần nữa rồi đập cánh nhanh chóng bay ra ngoài.

Ngự liễn của Chúc Vân Tuyên đậu ở bến tàu từ trưa đến khi tờ mờ tối, ban đầu hắn vốn định lên thuyền ra biển đi đón người, thế nhưng khi nhận được thứ hồi âm chim cắt mang tới liền thay đổi chủ ý mà đợi ở ngay bến tàu. Hắn vô cùng hồi hộp, đầu ngón tay cứ vòng lấy lọn tóc kia, sau nhiều ngày âm u, trên gương mặt rốt cuộc cũng xuất hiện ý cười.

Khi tới gần bến cảng, Lương Trinh đột nhiên tháo vải đang quấn trên người mình ra, sau đó lại nhịn đau dày xéo khiến cho vết thương trông dữ tợn hơn, thậm chí hắn còn dây chút máu ra y phục vừa mới thay, cuối cùng mới hài lòng quấn vải lại ung dung nằm xuống.

Nếu bản thân đã bị thương, thì tất nhiên phải bị thương thật nặng vào, để bệ hạ của hắn đau lòng thật nhiều, như vậy mới tốt.